1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐỒNG BÓNG(Truyện ngắn)

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi haylabannhe, 22/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. haylabannhe

    haylabannhe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/07/2002
    Bài viết:
    334
    Đã được thích:
    0
    ĐỒNG BÓNG(Truyện ngắn)

    ĐỒNG BÓNG
    TẶNG H.
    (Trích trong "Tập truyện ngắn tặng những nguời bạn thân")
    ************ Cô sử nghiêm trang bước vào lớp,không quên trừng mắt mấy đứa học sinh còn nhao nhao bàn cuối.Cô lúc nào cũng thế,khó có thể bắt gặp một nụ cười.
    -Ê,Hùng,coi "bả" kìa,mặc cái áo gì xấu quắc!Con Lan khều đứa ngồi bên.
    -Im đi bà,coi chừng bả nghe đuợc thì phù mỏ à-Hùng níu áo Lan lại.
    -Thôi các em im lặng,tôi kiểm tra bài cũ.Ừm..Thanh Hùng,lên đọc bài-Cô Sử lại trừng mắt.
    -Ái hên chưa,tui học bài rồi.Hùng hớn hở đi lên bảng.Lớp học rộ lên cười,bỏ mặc cô Sử đang đập tay rầm rầm.Cứ thành lệ rồi,mỗi lần thằng Hùng lên bảng hay phát biểu một cái gì là lớp lại cười.Bởi nó được mẹ cho cái dáng đi lả lướt như nguời mẫu và chất giọng gà mái mà.Lớp học làm cô Sử càng giận hơn:
    -Tôi bảo im chưa!!Muốn cho giờ C phải không?
    Thằng Hùng đã quen nhiều với tiếng cuời vô ý của đám bạn.Nó buồn chứ,nhưng biết sao được.Có lần nó hỏi mẹ thì được trả lời gọn gãy rằng"Con bị bệnh thanh quản từ nhỏ,không chữa được"Thành ra nó cũng muốn yên phận với giọng nói đó.Song còn tính tình.Nó muờng tượng lại rằng lúc nhỏ mẹ nó cho mặc toàn đồ con gái,một phần vì mẹ thích có con gái nhưng nó lại là con trai một.Nó cũng đã răm rắp nghe theo lời dạy bảo của thầy cô,rằng phải ngoan ngoãn,có gì thì thưa lại,không được đánh lộn.Sự nhút nhát của nó lớn dần theo những lần thưa gửi đó.
    Cấp I,nó vô tư như đứa con gái,tiếng cười của đám bạn cũng bắt đầu."Này bóng",ừ nó nghe rất nhiều lần.Lên cấp II thì nó được chuyển giới,thành "Hùng tiểu thư".Nó đỏ chín cả mặt mỗi khi đám bạn gọi tên đó ngoài đường,Cứ phải giả vờ như không biết.Đến lớp 9 thì nó dậy thì,nhưng tạo hoá đâu muốn bỏ đi chất giọng "dễ thương" của nó.Nó vẫn chẳng bể tiếng,mặc dầu râu ria có mọc và cơ thể có lớn lên.Nó rất buồn,cái buồn gom góp nhiều năm trời đã trở thành khổng lồ.Nó chán ghét mọi thứ,và rất sợ điện thoại.y như rằng nó Alô là đầu kia"Thưa chị,cho em gặp X.."Nó luôn tự an ủi ngày kia giọng mình sẽ khác .Và hi vọng một cơ hội đổi đời trong cấp III...
    -Hùng,em có thuộc bài không hả?
    Nó vẫn im lặng,bỗng thấy sợ vô cùng.Chẳng phải sợ cô Sử mà sợ đám quỷ ma duới kia sẽ lại cười.Ôi tiếng cuời mới sắc làm sao..
    -Ê Hùng,dọc bài đi!Mi thuộc mà.Con Lan cứ giục.
    -Ờ,đọc đi cho..vui-Con Vi che miệng toan cười.
    -THưa cô em...
    -Hi..hi..hí..hí..ha..ha..
    -IM CHƯA HẢ!LỚP NÀY THIỆT QUÁ LẮM RỒI.LỚP PHÓ HỌC TẬP ĐÂU,ĐEM SỔ ĐẦU BÀI LÊN ĐÂY CHO TÔI!!!!!-Cô Sử như hết chịu nổi.
    Tiếng cười quỷ ma giờ đây tắt dần,dồn hết im lặng lên chỗ thằng Hùng.
    -Thưa cô em chưa thuộc bài.Hùng dứt khoát.
    -Em về chỗ đi.Lần sau cô sẽ kiểm tra lại.
    Cô Sử quay ra cửa sổ.Cô chợt nghĩ đến một điều..Và cô mỉm cười.Một nụ cười đáng ngạc nhiên.
    -Ê thằng khùng,răng mi không đọc bài?Kệ tụi hắn chớ.Con Lan hầm hầm.
    -Bà im đi,bà thì biết gì,biết gì?????
    Thằng Hùng gập đầu xuống bàn.Hình như nó khóc...
    Thế là lần thứ ba Hùng không có cơ hội đổi đời.Nó không ngờ đám bạn cấp III lại phát hiện nhanh thế.Ôi những tiếng cười.Chỉ là đùa thôi mà sao nó thấy đau thế?
    Tiếng chuông reo mong đợi cũng tới.Lớp học vui vẻ ra về.Thằng Hùng cũng về,nó không dám ngồi lại một mình trong lớp.Sẽ là hai lần cô độc nếu nó không về.Dù sao,nó vẫn còn vài đưa bạn con gái thân thiết.Chúng còn chờ nó dưới nhà xe...
    -THôi đi cha,vui lên coi.Mấy đứa hắn cười vậy thôi chứ không có gì đâu.Thiệt đó!Con Lan lại an ủi.
    -Ừa,đi ăn chè hôn Hùng,tui bao cho.Mát trời ông địa luôn,hết buồn liền hà.Con Hoa nhí nhảnh.
    Hùng gượng cười.Nếu là mọi hôm,nó sẽ nhảy cẩn lên mà đánh bốp vào vai mấy đứa bạn,rồi lại lanh chanh đi bưng chè.Nhưng sao...
    -THôi tui về đây.Nhà tui có việc.Mấy bà cứ đi đi.
    -Ơ cái thằng cha này.Không đi thiệt à?Dỗi gì ghê thế?hi..hi..
    Ôi lại tiếng cười.Hùng rùng mình,dắt xe đi thẳng.Cũng chẳng buồn nhìn thế giới xung quanh nữa.Đi,ừ thì cứ đi,đi đến nơi nào không có ai cười nhạo nó.Nhưng ơ đâu?
    Ơ ,nhìn anh chàng kia đẹp trai chưa kìa.Bảnh quá nhỉ?Hai đứa con gái lạ hoắc thủ thỉ với nhau khi thấy Hùng đi ngang qua.
    Hùng cười buồn cho sự nhìn nhận ban đầu của 2 đứa con gái.Sao lại không đẹp trai?Bố nó hồi xưa là tài tử mà,biết bao cô chết mê chết mệt chứ?Nhưng sao nó không được di truyền giọng nói và tính cách của bố?Nó lại nghĩ viễn vông về cái máy đổi tiếng của Conan.Rồi hàng loạt sự việc tốt đẹp sẽ đến với nó...
    -Ơ cái thằng!!!Mày đi kiểu gì thế?
    Do mãi mê suy nghĩ,Hùng suýt đâm phải một bà đi đường.Nó định buộc miệng xin lỗi,nhưng sợ bà ấy cười cái giọng của mình,nên lại thôi.Nó cúi gập đầu như nguời Nhật,rồi đạp thẳng về nhà...
    -Ôi con trai,sao về trễ thế?Mẹ Hùng hớn hở nhưng chưa hết vẻ lo lắng khi thấy Hùng vào nhà.
    -Mẹ thôi đi.Con lớn rồi.Để tự con lo.Từ rày mẹ đừng chăm chút cho con kiểu con cầu tự nữa.
    mẹ Hùng bỗng sững sờ.Con bà,mọi hôm đâu có thế.Mẹ bảo gì nó cũng nghe,vậy mà...
    Hùng đóng chặt cửa phòng.Những khe hở trên trần nhà vẫn đưa tiếng khóc thút thít của mẹ nó vào.Hùng bịt chặt tai.Nó chán nản.Mẹ mềm yếu quá.Lại thương nó nhiều quá.Tất cả vật dụng trong phòng nó giờ đây như nhảy múa,toàn đồ dễ thương của con gái...
    Hùng quyết định nghỉ buổi học thể dục chiều nay,mặc cho mẹ nó năn nỉ.Không phải yếu ớt,vì thể dục đến 8 phẩy.Đã bao lần rồi,nó là một phái gì đấy,lưng chừng như số 0 giữa hai bờ âm duơng.Cô Thể Dục bảo chia làm hai tốp nam nữ thì nó bị đẩy ra đứng riêng một mình.Cô Thể Dục nhiều lúc không để ý,chỉ khen nó khi đạt thành tích cao.Nó đã cố như thế,để được gì?"Xời ơi,giỏi là đúng rồi,nó tổng hợp lực của nam và nữ,biểu chi không giỏi!"Nó như quỵ ngã với câu nói đó.Giờ chơi thì nó lủi thủi tìm chỗ mà ngồi.Chứ ai cho mà chơi?Bọn con trai bảo nó chỉ làm vướng chân.Thế là nó nghỉ học,dù chiều nay có bài kiểm tra quan trọng.THôi kệ,nó sẽ xin thi lại,một mình thôi,với lời khen của cô.
    Tuổi dậy thì tuy không làm biến đổi giọng nói và tính tình vốn có,nhưng lại khiến Hùng thêm chút gì lãng mạn.Nó bỗng yêu thơ,và có thể bỏ ra hàng giờ nhìn cảnh vật.Niềm an ủi lớn nhất cho các lần cô độc là những cảm xúc thơ mộng Hùng khơi dậy trong lòng.Nó bắt đầu làm thơ,hay đúng hơn là sắp xếp những suy nghĩ tinh tế của mình.Kết quả tất yếu là tên của nó xuất hiện trên báo cùng những lá thư làm quen phương xa.Và rồi Hùng nhận ra mình vẫn còn một chút đàn ông,đó là thích con gái.Một cô bé ở Nha Trang đã viết thư cho nó bày tỏ sự ngưỡng mộ.Rồi tình bạn trở nên thân thiết sau nhiều lần thư từ qua lại.Cô bé đó là người thứ hai không gọi Hùng là "bóng".Sự yếu đuối của tính tình không lấn át được cách hành văn của Hùng,nên Hùng vẫn là chàng trai thực thụ trong mắt người chưa gặp.Ngôn từ Hùng viết không phải như tiếng nói,có nội dung hẳn hoi,chứ chẳng eo éo buồn cuời.Hùng cứ viết thư như thế cho đến khi nó nhận ra mình đã thích cô bé .Cái sự thích làm cho nó thấy sợ khi tưởng tượng một ngày hai đứa gặp mặt.Sẽ khủng khiếp hơn nhiều lần cái tiếng cuời của đám bạn.Hùng không đủ dũng cảm để thú nhận mọi chuyện.Nó lại có thêm một nỗi buồn,và hay mơ mộng về sự thay đổi..


    hay la` ban nhe'!
    hay la` nguoi` yeu nhe!
    hay la` ban doi` cua nhau nhe!
  2. haylabannhe

    haylabannhe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/07/2002
    Bài viết:
    334
    Đã được thích:
    0
    Ê Hùng,có ai gửi thư cho ông nữa nè-Con Lan phe phẩy phong thư.
    - Đâu,đưa tui coi!
    -Tuiganh tị với ông đó nghen.Làm chi mà nhận được nhiều thư ghê.San bớt cho tui vài lá được hôn?Con Lan lại nhí nhảnh.
    -Thui im coi.Bà thích thì làm thơ đăng báo ấy.Có thư làm quen liền hà.
    -Tui cũng biết rứa,nhưng mà nguời thực tế như tui có nặn mười năm cũng không được một chữ nữa chớ mà nói thơ.Ông coi rứa mà hên.Mất cái này trời cho cái nọ,chớ tui thì..
    Con Lan nói rồi chép miệng đi thẳng.Thằng Hùng mỉm cuời,hình như nó thấy con Lan không những là bạn thân,mà còn là bạn rất tốt nữa.Càng lớn người ta càng chín chắn.Mà con Lan thì chả bao giờ chạm đến nỗi đau của Hùng.Con nhỏ đi rồi,Hùng giở thư ra đọc,nó lạnh toát cả nguời khi thấy tên nguời gửi,một người vô cùng nghiêm khắc:
    Trò Hùng,cô có chuyện cần nói với em.Hãy xuống phòng Hội đồng giáo viên.Cô chờ.
    CÔ SỬ
    Thuý Hằng

    Hùng nhận thấy tim mình giờ đây đã loạn nhịp.Mồ hôi thì vãi ra như tắm.Nó cảm thấy lo âu hơn bao giờ hết,mặc dầu chẳng mắc tội gì.Nó lững thững đi về phía cầu thang,hình dung cô Sử đang trừng mắt nhìn nó...
    -Chà,nhanh hỉ?Ngồi xuống đây đi em.Ơ hay,sao cứ như nguời mất hồn thế?Cô Sử nhoẻn miệng cuời thật tươi.Một nguời nghiêm khắc khi cuời cũng đẹp.Nụ cuời đó đã giải toả cho Hùng.Nó cảm thấy bình tĩnh trở lại,ngồi xuống ghế và nhìn cô dè chừng.
    Cô Sử cũng nhìn nó,rất lâu.Ánh mắt cô long lanh dần lên,rồi từ dó những giọt nước mắt như sương mai trào ra.Cô khóc,vẫn không thôi nhìn nó.Còn nó thì lại mất bình tĩnh thật rồi,và rất sợ:
    -Ơ cô ơi,sao cô lại khóc?-giọng nó lại eo éo lên một cách buồn cười.
    Cô Sử vẫn chẳng nói gì.Cô kéo cái ghế lại gần nó để nhìn cho rõ.Rồi cô vuốt tóc nó,nắm bàn tay mảnh mai trắng trẻo của nó lên nhìn thật kỹ:
    -Ôi giống quá!
    -Giống ai hả cô?
    -Một nguời bạn năm xưa của cô-Cô Sử vẫn không thôi nhìn nó.
    -Em chẳng hiểu chi cả!
    -Đúng,chuyện của hai mươi năm trước,làm sao em hiểu được...
    Cô Sử buông tay nó ra.Cô lại nhìn xa xăm,rồi buộc miệng:
    -Em đẹp trai lắm,biết không Hùng?
    -Ơ...
    -Và tiếng nói giống con gái lắm!
    Lần này thì mặt Hùng đỏ như gấc.Ai dè cô Sử lớn vậy mà còn giễu nó.Cô thật quá đáng.
    -..GIống một người cô đã..thầm thương năm xưa..Em có biết không?
    -Em..
    -Người đó cũng như em đây.Vốn chẳng được ông trời cho một sự phát triển bình thuờng.Nguời đó đẹp trai,nói giống con gái,tính giống con gái.Nhưng cô lại thương..
    -Vì sao vậy cô?
    -Vì nguời đó có sự quyết tâm thay đổi số phận em ạ,nhưng mãi vẫn không được.
    -Em chưa hiểu.
    -Cô biết nguời đó rất muốn mình thành đàn ông.Nhưng chẳng ai nói cho anh ta biết phải bắt đầu như thế nào cả.Nguời đó học rất siêu,cả về môn thể dục..
    -Sao cô biết em...
    -Chả lẽ cô không phải là giáo viên của lớp à?Cô Sử lại nhìn nó.
    Người đó đã cố gắng hết sức,nhưng rồi kết quả không được như mong đợi.GIọng nói vẫn thế và bạn bè vẫn cười nhạo.
    -Rồi sao hả cô?Hùng như đã thấy mình trong câu chuyện.
    -CÔ không biết.Hồi đó cô cũng muốn giúp anh ta.Nhưng mình là con gái,lại chẳng biết ăn nói.CÔ đã hai lần thấy nguời đó khóc,thật buồn.
    -THế cô kể cho em nghe chuyện đó làm gì?Hùng thất vọng thật sự.
    -Bẵng đi vài năm sau đó,cô thì học đại học.Còn nguời đó làm gì không biết.Cho đến một hôm người bạn của cô đưa cho tờ báo công an,cô mới biết một điều kinh hoàng.
    -Hả?
    -Nguời đó đi ..ăn cướp ..em à,ăn cướp ấy..-Cô Sử lại nghẹn ngào.
    -......
    -Để hi vọng mình trở thành đàn ông.Mà em biết tựa bài báo đó là gì không?
    -......
    "TÊN CƯỚP CÓ GIỌNG NÓI ĐÀN BÀ"...
    -THôi cô đừng nói nữa..hu..hu..Thật quá tàn nhẫn..Hùng như chết lịm
    -Đúng vậy.CÔ đã ngất đi khi đó.Cuộc sống trớ trêu quá phải không em?
    -Rồi cô định nói gì với em?CHuyện đó thì có liên quan gì chứ?
    -Cô biết trong lớp cũng có bạn nữ thích em,nhưng hơn hết là mong muốn em thay đổi.
    -THì như cô thấy đó.Em thì mãi là trò vui thôi.Hùng nhếch môi.
    -Em bi quan như thế từ bao giờ hả Hùng?
    -Từ khi bạn cô bi quan.
    -Em nghe cô đây này,cô đã mất người ấy.Không thể để mất thêm em được.Em hãy cầm lấy cái này rồi về suy nghĩ.Và hãy nhớ rằng nội dung của con nguời bao giờ cũng quan trọng hơn hình thức.Đừng vì bên ngoài chưa tốt mà đánh mất luôn bản thânm,em nhé.Hãy nhớ cô luôn ở bên em đấy!
    Hùng rảo buớc ra về.Nó vẫn còn bị ám ảnh bởi câu chuyện của cô Sử.Nguời ấy cũng như nó bây giờ,đang sắp buớc vào con đuờng đã lựa chọn.Trên tay nó là những cuốn sách luyện thở khí công đơn giản(*)và tâm lý.Còn có một phiếu học võ mà cô Sử đã mua tặng.Nó bỗng nghĩ đến bố mẹ,bạn bè,và cả cô bé ở Nha Trang nữa.Phải chăng nó lại bắt đầu cuộc đời,bằng một thay đổi thực sự?Và nó có quyền hi vọng vào tuơng lai nữa không nhỉ?
    [/blue]
    (*)Bài luyện thở khí công đơn giản có thể giúp cải thiện giọng nói mạnh hơn và trầm hơn(ở nam),nếu luyện tập kiên trì và đúng cách.
    ********************[/b]
    hay la` ban nhe'!
    hay la` nguoi` yeu nhe!
    hay la` ban doi` cua nhau nhe!
    hay la` ban nhe'!
    hay la` nguoi` yeu nhe!
    hay la` ban doi` cua nhau nhe!

Chia sẻ trang này