1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đồng hương Quảng Ngãi

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi thienansongtra, 26/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. BoyChanDoi78

    BoyChanDoi78 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/03/2003
    Bài viết:
    2.631
    Đã được thích:
    0
    Dzụ chuyển chỗ này lằng nhằng quá, đúng là ông chủ kém thiệt, he he... Tui chỉ làm công thôi chứ ai thèm quan tâm cho mệt, phải hông? Mai là chuyển rồi, chắc không lên mạng được quá, phải về nhà mà online thôi!
    Mọi thứ bạn cần ở đây! | Hỏi đáp tin học | Đồng hương Quảng NgãiNhấn Play để nghe bài "Quảng Ngãi đất mẹ ngoan cường"
  2. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Ngày xưa, đã có một thời tôi từng nghĩ rằng : thành phố là thiên đường của tất cả. Bởi ở đó có tất cả sự tiện nghi mà ở quê không bao giờ có được. Thế nhưng tôi lại không biết rằng đó chỉ là sự cám dỗ đối với những đứa cạn nghĩ như tôi mà thôi. Bởi không có bất cứ thứ gì mà ta có thể có được một cách dễ dàng cả.
    Ngày xưa, tôi mê Mực tím, và cũng rất thích viết, thế nhưng tôi chỉ có niềm đam mê mà không có sự sáng tạo vì thế mà mãi mãi tôi cũng vẫn chỉ ấp ủ những gì tôi suy nghĩ mà thôi. Tôi cho rằng thành phố thì có nhiều cảm hứng để có thể viết nên truyện. Chứ có hay đâu ở đó chỉ có khói bụi và sự bon chen của cuộc sống.
    Bốn năm ĐH, tôi quen dần với cuộc sống thành phố và cũng có cái nhìn khác về nó. Những ngày ngược xuôi cùng với những người bạn đi tìm việc làm thêm, tôi mới thật sự thấm thía với những vất vả cực nhọc của ba má và các anh chị ở quê nhà đã lo lắng cho tôi. Những chiều trời mưa, nước giăng kín cả bầu trời, tôi lại thích lên tận lầu ba của trường để ngắm mưa và tìm hướng nhà mình. Nhưng sao những lúc như vậy tôi lại không có chút cảm xúc nào để viết nên những câu văn hay những vần thơ nào cả. Tôi chỉ thấy lòng mình thật trống rỗng và buồn, một cảm giác buồn không tên và man mác. Những đêm không ngủ, nằm lắng nghe tiếng đêm của thành phố, nhưng chỉ có tiếng động cơ ồn ào, tiếng nhạc vọng lại từ các quán cafe hay nơi bán CD... Lúc ấy tôi mới hay, mình thật may mắn khi có một tuổi thơ nơi miền quê yên lành và trong trẻo.
    Thành phố những ngày mưa buồn, nhớ nhà và nhớ quê da diết. Thèm một mùi hương mạ non thoang thoảng, nhưng chỉ có khói bụi và nắng gió. Thành phố rì rầm tiếng xe và inh ỏi tiếng còi không có rì rào tiếng gió và lao xao những nắng trên cao. Thành phố có những ô nhà vuông như những hộp đồ chơi của trẻ con, đường phố ngoằn ngoèo nhưng sạch sẽ vì được lát bằng bê tông chứ không lầy lội như những con đường quê. Thành phố có những con sông nước không bao giờ xanh mát, chỉ đen kịt một màu như vắt kiệt nỗi đau. Thành phố của sắc màu khi buông xuống màn đêm, của những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, của những sang - hèn cách biệt nhau. Không như quê mình chia sẻ những niềm đau, người dân quê thật thà và chân chất, không lọc lừa không dối gian nhau.
    Thành phố không có những chiều đi dọc trên con đê và lắng nghe gió hát. Không có cả những khung trời dịu mát, để thả hồn theo ngọn gió mơn man. Thành phố của những tất bật và lo toan, của dòng chảy cuộc đời như vòng xoay vô tận. Thành phố ồn ào tưởng chừng như bất tận thế nhưng vẫn còn những giây phút cô đơn.
    Bây giờ thì tôi không còn ngây thơ cho rằng thành phố là thiên đường nữa, và cũng không cảm thấy nó thơ mộng như trong mơ của ngày xưa. Thực tại cuộc sống với tất cả những gì mà tôi đã trải qua, những buồn vui, những bài học mà mấy khi có được trong đời, những người bạn và tất cả mọi thứ xung quanh, đã làm cho tôi tỉnh ra giấc mộng của ngày xưa, để có thể sống thực hơn với những gì đang diễn ra. Và giờ đây tôi cũng đang lao vào vòng xoáy của cuộc sống nơi thành phố với một việc làm tương đối là ổn định. Tôi không còn mộng mơ như hồi tuổi còn mười tám, nhưng cũng không quá khép kín lòng mình để có thể thấy được mỗi ngày mình đang sống ở đây là mỗi ngày mình thực hiện một điều ước mà ngày xa xưa lắm mình vẫn thường hay mơ.
  3. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Ngày xưa, đã có một thời tôi từng nghĩ rằng : thành phố là thiên đường của tất cả. Bởi ở đó có tất cả sự tiện nghi mà ở quê không bao giờ có được. Thế nhưng tôi lại không biết rằng đó chỉ là sự cám dỗ đối với những đứa cạn nghĩ như tôi mà thôi. Bởi không có bất cứ thứ gì mà ta có thể có được một cách dễ dàng cả.
    Ngày xưa, tôi mê Mực tím, và cũng rất thích viết, thế nhưng tôi chỉ có niềm đam mê mà không có sự sáng tạo vì thế mà mãi mãi tôi cũng vẫn chỉ ấp ủ những gì tôi suy nghĩ mà thôi. Tôi cho rằng thành phố thì có nhiều cảm hứng để có thể viết nên truyện. Chứ có hay đâu ở đó chỉ có khói bụi và sự bon chen của cuộc sống.
    Bốn năm ĐH, tôi quen dần với cuộc sống thành phố và cũng có cái nhìn khác về nó. Những ngày ngược xuôi cùng với những người bạn đi tìm việc làm thêm, tôi mới thật sự thấm thía với những vất vả cực nhọc của ba má và các anh chị ở quê nhà đã lo lắng cho tôi. Những chiều trời mưa, nước giăng kín cả bầu trời, tôi lại thích lên tận lầu ba của trường để ngắm mưa và tìm hướng nhà mình. Nhưng sao những lúc như vậy tôi lại không có chút cảm xúc nào để viết nên những câu văn hay những vần thơ nào cả. Tôi chỉ thấy lòng mình thật trống rỗng và buồn, một cảm giác buồn không tên và man mác. Những đêm không ngủ, nằm lắng nghe tiếng đêm của thành phố, nhưng chỉ có tiếng động cơ ồn ào, tiếng nhạc vọng lại từ các quán cafe hay nơi bán CD... Lúc ấy tôi mới hay, mình thật may mắn khi có một tuổi thơ nơi miền quê yên lành và trong trẻo.
    Thành phố những ngày mưa buồn, nhớ nhà và nhớ quê da diết. Thèm một mùi hương mạ non thoang thoảng, nhưng chỉ có khói bụi và nắng gió. Thành phố rì rầm tiếng xe và inh ỏi tiếng còi không có rì rào tiếng gió và lao xao những nắng trên cao. Thành phố có những ô nhà vuông như những hộp đồ chơi của trẻ con, đường phố ngoằn ngoèo nhưng sạch sẽ vì được lát bằng bê tông chứ không lầy lội như những con đường quê. Thành phố có những con sông nước không bao giờ xanh mát, chỉ đen kịt một màu như vắt kiệt nỗi đau. Thành phố của sắc màu khi buông xuống màn đêm, của những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, của những sang - hèn cách biệt nhau. Không như quê mình chia sẻ những niềm đau, người dân quê thật thà và chân chất, không lọc lừa không dối gian nhau.
    Thành phố không có những chiều đi dọc trên con đê và lắng nghe gió hát. Không có cả những khung trời dịu mát, để thả hồn theo ngọn gió mơn man. Thành phố của những tất bật và lo toan, của dòng chảy cuộc đời như vòng xoay vô tận. Thành phố ồn ào tưởng chừng như bất tận thế nhưng vẫn còn những giây phút cô đơn.
    Bây giờ thì tôi không còn ngây thơ cho rằng thành phố là thiên đường nữa, và cũng không cảm thấy nó thơ mộng như trong mơ của ngày xưa. Thực tại cuộc sống với tất cả những gì mà tôi đã trải qua, những buồn vui, những bài học mà mấy khi có được trong đời, những người bạn và tất cả mọi thứ xung quanh, đã làm cho tôi tỉnh ra giấc mộng của ngày xưa, để có thể sống thực hơn với những gì đang diễn ra. Và giờ đây tôi cũng đang lao vào vòng xoáy của cuộc sống nơi thành phố với một việc làm tương đối là ổn định. Tôi không còn mộng mơ như hồi tuổi còn mười tám, nhưng cũng không quá khép kín lòng mình để có thể thấy được mỗi ngày mình đang sống ở đây là mỗi ngày mình thực hiện một điều ước mà ngày xa xưa lắm mình vẫn thường hay mơ.
  4. scorpion66

    scorpion66 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    NGÀY KHÔNG VỘI VÃ
    Có buổi sáng chạy xe thật chậm, bao người qua mặt, bao xe nhấn còi. Lừng lững mà đi.
    Có buổi chiều không về nhà vội, không cần đến trường. Chẳng ai chờ đợi, không ai điểm danh.
    Có những tối không biết làm gì để đùng đến ngày mai, để khỏi gặp những buổi mai nhàn hạ.
    Chiếc điện thoại cũng rảnh rang cả ngày dù trong vùng phủ sóng, không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, chỉ âm thầm đếm nhịp thời gian.
    Ta có cần cho ai?
    Lững thững ta trôi giữa dòng đời, người đi đâu quá vội. Người nối nhau bất tận, triền miên. Những vòng xe cuốn đi trong vô thức. Bất ngờ gặp một người quen mà lòng chưa kịp thấy vui hơn, rồi người đi như gió cuốn sau khi để lại câu chào "gặp lại sau nhé".
    Thoảng trong cuộc đời, ta gặp những ngày như thế. Nhẹ hẫng, lưng chừng. Chợt thèm những đợi chờ, trách cứ, những bận rộn vô chừng. Chợt sợ sống một đời không biết gì vội vã.
    NGUYỄN THỊ THUÝ KIỀU
  5. scorpion66

    scorpion66 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/03/2002
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    NGÀY KHÔNG VỘI VÃ
    Có buổi sáng chạy xe thật chậm, bao người qua mặt, bao xe nhấn còi. Lừng lững mà đi.
    Có buổi chiều không về nhà vội, không cần đến trường. Chẳng ai chờ đợi, không ai điểm danh.
    Có những tối không biết làm gì để đùng đến ngày mai, để khỏi gặp những buổi mai nhàn hạ.
    Chiếc điện thoại cũng rảnh rang cả ngày dù trong vùng phủ sóng, không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, chỉ âm thầm đếm nhịp thời gian.
    Ta có cần cho ai?
    Lững thững ta trôi giữa dòng đời, người đi đâu quá vội. Người nối nhau bất tận, triền miên. Những vòng xe cuốn đi trong vô thức. Bất ngờ gặp một người quen mà lòng chưa kịp thấy vui hơn, rồi người đi như gió cuốn sau khi để lại câu chào "gặp lại sau nhé".
    Thoảng trong cuộc đời, ta gặp những ngày như thế. Nhẹ hẫng, lưng chừng. Chợt thèm những đợi chờ, trách cứ, những bận rộn vô chừng. Chợt sợ sống một đời không biết gì vội vã.
    NGUYỄN THỊ THUÝ KIỀU
  6. bianconeri194

    bianconeri194 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    1.455
    Đã được thích:
    1
    Hi mọi người
    Lâu qúa không vào đây , 3,4 ngày cứ tưởng mọi người vô đông ai dè còn vắng hơn, chắc tại thiếu ... tui . Tui vắng có mấy ngày mà làm gì mà ủ dột vậy, tui dzìa rồi nè, hehe. Trời mưa mà đụng 2 bài "tâm sự" của 2 ..bóng hồng trên này làm tui cảm thấy mất hứng hết chơn nhưng mà bài nào cũng hay hết . Thanks
  7. bianconeri194

    bianconeri194 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    1.455
    Đã được thích:
    1
    Hi mọi người
    Lâu qúa không vào đây , 3,4 ngày cứ tưởng mọi người vô đông ai dè còn vắng hơn, chắc tại thiếu ... tui . Tui vắng có mấy ngày mà làm gì mà ủ dột vậy, tui dzìa rồi nè, hehe. Trời mưa mà đụng 2 bài "tâm sự" của 2 ..bóng hồng trên này làm tui cảm thấy mất hứng hết chơn nhưng mà bài nào cũng hay hết . Thanks
  8. bianconeri194

    bianconeri194 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    1.455
    Đã được thích:
    1
    Thay mặt ông BCD tặng bé etsi_AQ nè , hehe
    Ấy ơi
    (Hoài Châu )
    Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
    Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
    Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
    Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?
    Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
    Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
    Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
    Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!
    Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
    Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
    Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
    Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.
    Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
    Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
    Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
    "Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa.
    Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
    Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
    Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
    Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.
    Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
    Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
    Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
    Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.
    Cô ơi, sao cứ tần ngần,
    Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
    Để tôi mê mẩn trả lời,
    "Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."
    (04/89)
  9. bianconeri194

    bianconeri194 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2003
    Bài viết:
    1.455
    Đã được thích:
    1
    Thay mặt ông BCD tặng bé etsi_AQ nè , hehe
    Ấy ơi
    (Hoài Châu )
    Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
    Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
    Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
    Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?
    Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
    Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
    Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
    Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!
    Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
    Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
    Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
    Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.
    Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
    Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
    Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
    "Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa.
    Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
    Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
    Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
    Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.
    Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
    Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
    Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
    Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.
    Cô ơi, sao cứ tần ngần,
    Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
    Để tôi mê mẩn trả lời,
    "Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."
    (04/89)
  10. anhque

    anhque Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2004
    Bài viết:
    282
    Đã được thích:
    0

    Hay wé pà kon ời.
    Sư phụ à! Bác bianconeri194 nói như thế có đúng ko à???? Để iem còn " tính" cho sư phụ chớ. Iem ở gần bé etsi_AQ lắm đoá he he he

Chia sẻ trang này