1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đông tà, cớ sao bi kịch?

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi lamvohoa, 24/04/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lamvohoa

    lamvohoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2010
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Đông tà, cớ sao bi kịch?

    Gió mùa đông lạnh...

    Ta lãng du một mình, tìm về một tiếng tiêu sầu réo rắt. Câu thơ trên Thí Kiếm Đình vang lên. "Đào hoa ảnh lạc bay thần kiếm - Bích hải triểu sinh trỗi ngọc tiêu". Vẫn lại hiện về hình bóng ảo mộng ấy. Nó ảo mộng từ trong trang sách mà lần đầu ta được gặp. Chập chờn trong những giấc ngủ. Một bóng quái khách áo bào màu xanh phong tư tiêu sái, lạnh lùng chắp tay nhìn về cuối chân trời trong khói sương đảo Đào Hoa.
    Sự kỳ ảo bao quanh, sương khói phủ mờ lên bóng áo xanh. Cô độc và bi kịch đến tận cùng của một cõi tâm hồn ngạo mạn mà tài hoa hiếm có.
    Tinh hoa ngàn thu của Kim lão nhân gia chung đúc cả vào Đông Tà Hoàng Dược Sư và bi kịch ngàn thu của một thiên tài luẩn quẩn không lối thoát cũng chung đúc cả vào ông.

    Khi Kim Dung xây dựng nên Hoàng Dược Sư, ông gửi gắm vào con người này những gì? Sự hoàn hảo của một thiên tài toàn năng tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Một bậc kỳ tài tuyệt thế mà cả hàng ngàn nhân vật võ hiệp xưa này chẳng có người thứ hai được như ông. Con người mà biết đủ cả y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, toán học binh thư, thậm chí cả thủy lợi, nông nghiệp, cầm kỳ thi họa ông đều có đủ và trong mỗi môn ấy đều là người giỏi nhất thiên hạ thì cớ sao nó lại bi kịch? Nếu ngày xưa Nguyễn Du đã từng than thay Kiều rằng "Chữ tài liền với chữ tai một vần", để an ủi cho đoạn trường tân thanh của nàng thì Hoàng Dược Sư không thể và không phải vậy. Ông ngạo mạn đứng trên tất thảy. Ông uy nghĩ lẫm liệt hùng cứ một phương. Ông không phục tùng người mà chỉ khiến người phục tùng mình. Làm câm lặng hết tất cả những lễ nghĩa thánh hiền của cái xã hội văn hóa Khổng Mạnh. Vậy thì bi kịch của ông do ông tự tạo ra chăng? Khi vì tham vọng điên cuồng với Cửu Âm Chân Kinh mà khiến ái thê phải ra đi mãi mãi? Khi cái tính bốc đồng nóng giận điên cuồng và rồi không còn một người đệ tử nào xung quanh? Khi cái suy nghĩ "Hoàng lão tà này thông minh tuyệt đỉnh sao có thể có đứa con rể ngu ngốc dường ấy" khiến ông suýt mất ái nữ Hoàng Dung. Có lý, nhưng chưa đủ. Bởi cái cảm giác này nó quá gợn. Nó để lại sự ray rứt khôn nguôi. Kim Dung chung đúc cả tinh hoa ngàn thu vào cả Hoàng Dược Sư, thì chẳng lẽ để xây dựng nên bi kịch của một thiên tài đáng thương bị bệnh tâm thần trong cái chấp bút đầy lạnh lùng đa đoan của Trần Mặc

    Khi Mác và Ănghen giải thích cho sự hình thành của những Leonardo da Vinci và Mikenlanghelo, Mác chỉ nói gọn bằng 10 chữ "Bởi thời đại ấy sinh ra những con người ấy". Trong cái thế giới võ hiệp của Kim Dung, ta đưa thời đại vào để nghiền ngẫm về Hoàng Dược Sư chăng? Không, nó khập khiễng quá rồi. Võ hiệp Kim Dung như chính ông tâm sự đó là tâm tư của Kim lão nhân gia dồn cả vào những Dương Quá, Quách Tĩnh, Tiêu Phong, Hư Trúc... Còn Hoàng Dược Sư, xét cho cùng tuy để lại quá nhiều ấn tượng sâu sắc và yêu mến cho người đọc nhưng không phải là lý tưởng hóa và tuyệt đối không hề là lý tưởng hóa đối với Kim Dung. Với ông, đó là một nhân vật phụ. Chỉ có điều ông không ngờ rằng ông gây dựng nên một nhân vật để lại quá nhiều yêu mến cho những độc giả đến vậy.
    Khí chất ngạo mạn mà si tình mãi mãi. Tài hoa mà cô độc thẳm sâu.
    Ta lại tìm kiếm sự thấp thoáng nào đó để biện hộ cho ông. Và cũng giật mình nhận ra sự cô độc tàn lụi của bản thân ta. Khi ta hỏi vì sao bi kịch, ta cũng chỉ tìm lại chính cái bóng hình lãng đãng của bản thân ông. Nhận ra sự bi kịch của những câu chữ. Ta tự nhận về ta cái danh Tiểu Đông Tà hóa ra nhìn đời cũng chỉ là một gam màu mâu thuẫn. Chao ôi, Hoàng Dược Sư ơi hỡi Hoàng Dược Sư, tài hoa cổ kim hóa ra cũng chỉ là vẻ đẹp mong manh như một bông hoa tuyết giữa trời đông giá lạnh. Bởi người cao ngạo quá.
    Sự cao ngạo tự mình là duy nhất giữa gầm trời, cái cách hành xử coi trời bằng vung, cái khí chất chẳng thèm nửa lời biện bạch khi bị vu oan giết Giang Nam Thất Quái...ở Hoàng Dược Sư hóa ra chỉ là chuỗi những quân bài domino đổ xuống của một trái tim rỉ máu đã tàn lụi từ cái đêm tàn mà tinh hoa ngàn đời của ông không cứu nổi con người ông yêu nhất trần thế.
    Hoàng Dược Sư bi kịch. Bởi chính tài hoa tuyệt đỉnh của ông. Sự tài hoa tuyệt đỉnh ấy đã tạo nên một tính cách kiêu ngạo hiếm có giữa chốn nhân gian đảo điên thị phi và tà chánh mà trong mắt ông chỉ là một lũ ngu phu ngu phụ. Để rồi ông đi tìm cho mình một lối thoát, một chữ "tà" trong sự tự hào. Một khí chất ngạo mạn nghiêng trời lệch đất. Cái vẻ lạnh lùng tàn bạo chẳng đếm xỉa đến xung quanh mà trong mắt mình chỉ có ông là duy nhất.
    "Một chút công phu nhỏ nhoi của Khô Mộc thì đại sư cái gì? Ngươi dạy võ cho con ngươi đi. Võ công của phái Tiên Hà thì xách dép cho chúng ta cũng không đáng"
    "Cửu Âm Chân Kinh do người viết. Hoàng Lão Tà này chẳng lẽ không viết được à?"
    ?oHoàng lão tà làm việc mình cho là đúng, mấy mươi năm nay bọn người đời vô tri đã đem hết tội nghiệt trong thiên hạ đổ lên đầu cha ngươi, thêm vài chuyện nữa cũng có gì là nhiều??

    Ngạo mạn, phẫn uất, hào hùng, căm ghét, lạnh lùng. Đông tà đó !
    Nhưng rồi lớp vỏ siêu nhân cuối cùng rớt xuống. Nước mắt ông rơi trên biển đêm và khúc ca Tào Tử Kiến vang vọng khi nhầm tưởng rằng con gái đã chết. Khúc tiêu chẳng còn ca nữa. Ngọn ngọc tiêu cũng bị bẻ gãy. Đông tà trở về với bản ngã duy lý của con người với một cái tâm đầy nhân bản. Tình yêu !
    Hoàng Dược Sư. Một sự cô độc thẳm sâu của một thiên tài ngàn thu. Rốt lại cũng chỉ là sự bất lực trong ngòi bút của Kim Dung. Trong mê cung của bát quái trận đồ đảo điên mà Hoàng Dược Sư đã vùi cả tâm can trong cõi tang bồng tuổi trẻ. Tang thương như tiếng sầu réo rắt rơi trong mưa đêm của Mạc Đại. Ta tự hỏi rằng, có thứ công phu nào đẹp hơn Lạc Anh Kiếm Pháp? Có hòn đảo nào thần tiên hơn Đảo Đào Hoa? Có ai tướng mạo thanh cù hơn Hoàng Dược Sư? Nhưng liệu chăng có ai buồn khổ hơn ông ? Thôi thì bởi Hoàng Dược Sư là khách tài hoa. Mà xưa nay danh sĩ giai nhân, hoa nghiêm vẫn một đời gian khổ...

    Đông tà 14
    17/1/2010

    Hôm nay đọc lại Trần Mặc...


    Nguồn : Trang web kiếm hiệp tuhientrang.com
  2. bochet

    bochet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    1.003
    Đã được thích:
    3
    Con người mà biết đủ cả y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, toán học binh thư, thậm chí cả thủy lợi, nông nghiệp, cầm kỳ thi họa ông đều có đủ và trong mỗi môn ấy đều là người giỏi nhất thiên hạ... nhưng tính toán thực tế lại không bằng cả sinh viên đại học! chẳng thế mà các bạn sinh viên thì biết cách cóp pết luận văn của người khác đỡ mất thời gian, Ông ta lại tìm cách viết lại 1 bộ cửu âm khác - "Cửu Âm Chân Kinh do người viết. Hoàng Lão Tà này chẳng lẽ không viết được à?" - đối phó với toàn chân bắc đẩu trận mà tay chân luống cuống... rất nhiều những chi tiết chỉ ra Đông tà không phải và cũng không muốn được gọi là thiên tài, Ông thực tế có lẽ chỉ coi mình là 1 người hữu tri để phân biệt với những kẻ vô tri.
    Thế nhưng, về 1 khía cạnh nào đó, Đông Tà có lẽ cô độc. Ông không phải cô độc vì mất đi người vợ, mất đi 1 nới gửi gắm tình yêu, tình thương - bởi lẽ sự yêu thương đó đã được gửi gắm vào đứa con của họ, một sự chuyển hóa rất đỗi tự nhiên và không 1 chút gượng ép. Ông cũng không cô độc bởi vì ông đã cắt đứt quan hệ với những học trò ông nuôi dưỡng từ bé - bởi lẽ ông đã tìm được cho mình 1 người bạn vong niên (dương Quá), hiểu ông, ông cũng nhận được 1 đệ tử xinh đẹp, có thể hầu hạ ông - Trình Anh. Vậy tại sao ông cô độc? bởi vì những người hiểu ông thì lại quá ít, phần lớn đều coi ông là quái nhân, không thì coi ông là thiên tài hay bất cứ điều gì khác thường. Và họ đối với ông 1 là xa lánh , 2 là từ xa nhìn vào (hình như là kính nhi viễn tri).
    Và cuối cùng, Đông tà có là bi kịch?? Trong mắt mọi người, 1 thiên tài như vậy xứng đáng có được nhiều thứ hơn. họ cần phải có cuộc sống đầy đủ hơn, hoàn thiện hơn. Do đó Đông tà chắc chắn là bi kịch. Tuy nhiên, với Đông tà liệu Ông có coi cuộc sống của mình là bi kịch?! khi mà những gì ông quan tâm (học thuật, võ thuật, tình bạn - vong niên, con cái, có cả cháu...) ông đều có được. Vẫn biết là con người ai cũng có những hối tiếc, nhưng có lẽ nếu để Đông tà trả lời - Ông sẽ chỉ cười to vài tiếng.
    Thực ra, trong các bộ truyện nổi tiếng của Kim dung, mặc dù tôi có mang về bộ Xạ điêu Anh hùng nhưng mình không có ấn tượng và đọc nhiều bộ này, bởi bản thân tự thấy khá nhiều nhân vật trong truyện chưa thể hiện rõ chiều sâu tâm lý, nhân vật nam chính hơi hình tượng gượng ép, thế nên đương nhiên hình tượng Hoàng Dược Sư tôi cũng ko có nghiên cứu tâm đắc j đâu nhe, chỉ là viết cảm nhận của riêng mình, các bạn thông cảm khi đọc!
  3. Voldo

    Voldo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Tớ thấy Hoàng Dược Sư này không bao giờ lên đỉnh cao võ lâm được bởi:
    1.Tự coi mình là thông minh hơn hết thảy! Thế mà cố tình học trộm Cửu Âm Chân Kinh làm gì? Trong khi Cửu Âm Chân Kinh cũng do tiền nhân viết nên. Mà lão này thì luôn luôn chửi rủa tiền nhân, ko coi người khác ra gì!
    Người dốt như Quách Tĩnh sẽ tiến vì còn cảm thấy cần phải học.
    Người khôn như HDS sẽ chẳng bao giờ tiến vì lúc nào cũng coi mình là No1, việc gì phải học thằng nào?
    Ai khôn, ai ngu?
    2.Giận cá chém thớt!
    2 đứa đồ đệ đi ăn trộm CACK lại đi bẻ hết chân những đồ đệ khác, đời có ai vô lý thế ko?
    May mà lũ đệ tử đó toàn người tử tế, ko thèm thù oán thầy. Chứ thực ra HDS sai lè lè!
    Loại người vừa ngu dốt, vừa cố chấp, vừa giận cá chém thớt như thế thì thổi kèn... quên sáo hay, múa kiếm đẹp mà để làm giề?
    thanhthanh04 thích bài này.
  4. Driverless

    Driverless Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/07/2009
    Bài viết:
    5.101
    Đã được thích:
    113
    ?
  5. Voldo

    Voldo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    ĐÂY LÀ MỘT PHẦN BÀI VIẾT mang tên "võ lâm tam tuyệt" đăng trên tạp chí Kiến thức ngày nay số vừa rồi. Thấy hay hay nên post lên cho anh em thưởng lãm
    2.Giữa muôn vàn trùng dương sóng vỗ dạt dào, hình ảnh một bóng áo hoàng bào xanh cầm ngọc tiêu thổi lên khúc nhạc não lòng giữa một miền hoa đào rực hồng khiến người ta lập tức nghĩ về Đông Tà Hoàng Dược Sư. Con người đó với tài năng quán tuyệt cổ kim xứng đáng là một kỳ nhân đệ nhất thiên hạ.
    Đông Tà Hoàng Dược Sư, đảo chủ đảo Đào Hoa là nhân tài kiệt xuất. Xuyên suốt qua hai bộ tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu và Thần Điêu Hiệp Lữ, mỗi lần Hoàng Dược Sư xuất hiện là mỗi lần người đọc ấn tượng một cách sâu sắc. Ba lần Hoa Sơn luận kiếm là hai lần Hoàng Dược Sư nằm trong nhóm Võ lâm ngũ bá. Nhưng kẻ võ công trùm đời, tâm cơ kiêu ngạo đó muốn mình trở thành số một. Không biết bao nhiêu phần trong tham vọng đó của Lão tà xuất phát từ tham vọng độc bộ võ lâm và bao nhiêu phần xuất phát từ niềm tin muốn vươn đến sự hoàn thiện trong võ học của lão? Con người tưởng như thông minh tuyệt đỉnh và viên mãn về cả vật chất và tinh thần như vậy lại hóa ra không biết một điều rất đơn giản: tri túc ?" biết đủ. Và đó chính là nguyên khởi khiến Hoàng Lão Tà tạo thành bi kịch của chính mình.
    Hoàng Dược Sư chính là giấc mơ về sự hoàn hảo của một con người toàn năng quán tuyệt cổ kim. Dường như ông trời đã cho họ Hoàng quá nhiều. Một thân võ công cái thế luôn đứng trong hàng thiên hạ đệ nhất, lại kim thông bác cổ, tiêu dao tự tại với một giang sơn riêng biệt nơi đảo Đào Hoa. Bên cạnh lão lại có những đệ tử hết lòng thuần phục và kính mến thầy. Lão lại có người vợ Phùng thị thông minh và xinh đẹp tối ngày bầu bạn. Bản thân Lão Tà là kẻ tự tôn, kiêu ngạo, tính tình quái dị, làm mọi việc theo ý mình và tự coi mình đứng trên cả những quy củ võ lâm. Con người đó quá cao ngạo, muốn đứng ngoài vòng cương tỏa càn khôn, bác bỏ mọi quy luật của tiền nhân mà lão cho là hủ bại. Albert Einstein đã từng nói: "Bất cứ ai cho mình quyền phán xét thế nào là Sự thật và Tri thức đều sẽ chịu sự phán xét của Thượng đế?. Hoàng Lão Tà phán xét tất cả mọi thứ nhưng coi thương sự phán xét của bất cứ ai. Số phận đã dàn ra một cú vấp để Lão Tà hiểu rằng sự cao ngạo quá trớn và tham vọng quá lớn của lão sẽ phải lãnh nhận hậu quả.
    Quá mong mỏi có được bí kíp Cửu Âm Chân Kinh, Hoàng Dược Sư đã lập mưu bắt giam sư đệ của Trung thần thông Vương Trùng Dương là Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông. Lão đã khéo léo lập mưu để họ Châu đọc toàn bộ Chân Kinh cho Phùng thị để nàng ghi nhớ và viết lại cho lão. Phùng thị vì quá sức ghi nhớ thuộc lòng Chân Kinh nên đã qua đời. Có được Chân Kinh nhưng đánh đổi bằng sinh mệnh của người vợ mình hằng yêu quý, tưởng như đó đã là bi kịch. Nhưng bi kịch chưa chấm dứt. Hai đệ tử của lão là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đã lấy cắp quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh và trốn đi. Không những tình cảm bị mất mát mà niềm kiêu hãnh của kẻ tài ngạo tót vời đã bị tổn thương nghiêm trọng. Lão đánh gãy chân những đệ tử còn lại, đuổi ra khỏi đảo. Một mình nuôi đứa con gái Hoàng Dung bé bỏng nhưng rồi con gái lão cũng không chịu nổi tính khắc bạc của lão mà bỏ đi.
    Trong những trang viết về tài năng quán tuyệt của Hoàng Dược Sư, Kim Dung đã rất khéo khi ***g vào cái tài năng phi thường của Đông Tà là một trái tim rất con người. Họ Hoàng tưởng như một đời lạnh lùng cao ngạo hóa ra lại là một kẻ hết sức si tình. Trong tim lão luôn khắc ghi hình bóng người vợ yêu của mình. Và khi bị lừa rằng con gái Hoàng Dung của ông đã chết, họ Hoàng đã khóc. Cảm ơn Kim Dung đã cho những giọt nước mắt của Dược Sư rơi bởi nếu không hình ảnh của Hoàng Lão Tà sẽ trở nên phi thường quá. Khúc hát A Từ của Tào Tử Kiến chính là nỗi lòng bày tỏ sự cô đơn của Lão Tà. Ngọc tiêu bị bẻ gẫy, khúc ?oBích hải triều sinh? không còn được thổi lên nữa. Trời đất mênh mang mà lão một mình cô độc. Trời cho lão tài năng nhưng lại buộc lão miên viễn trong nỗi cô đơn. Có lẽ trong chính phút giây đó, Hoàng Dược Sư đã sống gần với bản ngã và tình người nhất.
    Kim Dung dồn hết những tinh hoa của một con người cho hình ảnh Hoàng Lão Tà để rồi thấy rằng con người hóa ra vẫn còn hữu hạn trước sự vô tận của vô tận của đất trời.
  6. lehongphu

    lehongphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    Có cái gì hay trong "MỘT PHẦN BÀI VIẾT" đó vậy? (mà sao trích dẫn bài của người ta lại không ghi tên tác giả?)
    "hình ảnh một bóng áo hoàng bào xanh"? Người ta thường chỉ nghe nói "long bào", "cẩm bào", hoàng bào, "lục bào",... chứ chưa thấy ai lại nói là "hoàng bào xanh" như tác giả bài viết này cả!
    Quá mong mỏi có được bí kíp Cửu Âm Chân Kinh, Hoàng Dược Sư đã lập mưu bắt giam sư đệ của Trung thần thông Vương Trùng Dương là Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông. Lão đã khéo léo lập mưu để họ Châu đọc toàn bộ Chân Kinh cho Phùng thị để nàng ghi nhớ và viết lại cho lão. Phùng thị vì quá sức ghi nhớ thuộc lòng Chân Kinh nên đã qua đời. Có được Chân Kinh nhưng đánh đổi bằng sinh mệnh của người vợ mình hằng yêu quý, tưởng như đó đã là bi kịch. Nhưng bi kịch chưa chấm dứt. Hai đệ tử của lão là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đã lấy cắp quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh và trốn đi. Không những tình cảm bị mất mát mà niềm kiêu hãnh của kẻ tài ngạo tót vời đã bị tổn thương nghiêm trọng. Lão đánh gãy chân những đệ tử còn lại, đuổi ra khỏi đảo. Một mình nuôi đứa con gái Hoàng Dung bé bỏng nhưng rồi con gái lão cũng không chịu nổi tính khắc bạc của lão mà bỏ đi. => sai hoàn toàn so với truyện của KD, chứng tỏ tác giả bài viết hoặc chưa đọc truyện hoặc chỉ được nghe kể lại hoặc đọc rất qua loa và nhớ rất lộn xộn rồi ghép lại để minh họa cho ý kiến riêng của mình.
  7. kruger

    kruger Hỏi gì đáp nấy Moderator

    Tham gia ngày:
    05/03/2009
    Bài viết:
    2.545
    Đã được thích:
    19
    Chả hiểu sao cứ nhắc đến Đông Tà là tôi lại tủm tỉm liên hệ với nhà văn Nguyễn Tuân ...
    Về võ vẽ, tinh tướng y bốc, bạn này cũng bình thường thôi, mỗi thứ biết một chút thì sao giỏi được, nhưng nhân sinh quan của bạn này thật đáng nể, nhất là cái khoản chổng đít vào lễ giáo trần tục, chổng đít vào nhân loại thì đúng là tư tưởng tuyệt vời.
  8. Voldo

    Voldo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Ủa, xin chỉ giáo!
  9. Voldo

    Voldo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
  10. Voldo

    Voldo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Thực ra bình thường thì bác hơi bị "dìm hàng" quá! Lão cũng nằm trong võ lâm Ngũ Tuyệt thì chẳng phải loại tay mơ!
    Lão Tà này hâm hâm dở dở chính vì cái nhân sinh quan dở người của lão ý! Nói chung là tưởng mình khôn nhưng hóa ra lại hơi bị ngu!!! Ương ương gàn gàn! Bảo giống ông Nguyễn Tuân thì cũng chả phải (văn Nguyễn Tuân đọc càng ngày càng tệ)

Chia sẻ trang này