1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đồng thời

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Larra, 09/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Vào buổi chiều, khi ngồi trong một căn hộ tầng bẩy nhìn qua cái cửa sổ toàn bằng kính dài bốn mét và cao hai mét rưỡi, tôi thấy một khung cảnh tuyệt đẹp. Một thành phố trải rộng nhiều mái ngói được cả một bầu trời màu đen xám áp vào nặng trĩu. Có chỗ mưa, có chỗ không, có chỗ lại nắng, những cột nắng xen xuống dưới những tầng mây thấp làm gợi nhớ đến phần cuối các bộ phim, cái cảnh nền của một sự kiện kết thúc.
    These foolish games are tearing me apart
    Your thoughtless words are breaking my heart
    You''''re breaking my heart

    Một bộ phim được chiếu bằng tất cả sức biểu hiện của cuộc sống, bằng những kiểu pha màu mà chỉ có nắng sau cơn mưa mùa hạ mới vẽ nổi lên thành phố lác đác chóp nhà thờ cao vút. Dường như mỗi giây phút nó đều mỉm cười hứa hẹn một tiếng nổ lớn, và những nhà thờ kia sẽ xụp xuống, trở thành đống gạch vụn, mãi là đống gạch vụn, đổ vỡ, phi hình thể. Và như thế, bức tranh lại càng hoàn hảo hơn, tuyệt vời hơn, lặng yên hơn.
    She''''d got the lover she is dreaming of
    She never found the words to say
    But I know that today
    She''''s gonna send her letter to you

    Tại sao tôi hay nhìn thấy những điều tuyệt đẹp như thế ? Có những giây phút khi một giấc mơ bên trong một giấc mơ lại là khoảng khắc thực trong cuộc sống khi mà ta đột ngột mở mắt ra nhìn vào một cái gì đáng yêu thương lắm khiến nếu ta không kiềm chế thì mắt có thể rưng rưng vì xúc động vì những sự tàn nhẫn và dịu dàng vô hạn của tạo hóa vẫn dẫn ta đi, đi mãi giữa lòng hận thù tích tụ, sự tha thứ không được biết đến, nỗi nhớ nhung trong những lúc vô ý, những hình ảnh thưở ấu thơ trở lại đầy màu sắc với những câu nói chứa đựng biết bao nhiêu âu yếm, mến thương.
    These foolish games are tearing me apart
    "Anh tin rằng, cuối cùng rồi con người ta cũng trở nên trơ trọi. Anh không nghĩ nhiều về điều đó." (*) "Người ta không bao giờ hiểu nhau đâu, chỉ có các thói quen là hiểu được các thói quen." (**) Niềm vui, bạn bè, nỗi buồn, gia đình, cô đơn là thói quen. Tình yêu cũng là một thói quen. Nhiều khi, còn là thói quen của người khác.
    She''''s gotta know what you are thinking of
    Cause every little now and then
    And again and again
    I know her heart cries out for you

    "Em không thích ở đây. Toàn những người kiêu ngạo và tử thi. Em muốn đến một nơi mà người ta còn tin vào một điều gì đó." (***) Thì hãy đến đây, trước mắt ngươi, cảnh tượng đẹp như trên thiên đường, và buổi chiều nào cũng mưa, hứa hẹn man trá rằng sắp có vụ nổ ở đâu đó. Mưa đẹp, ngắn ngủi. Hôm sau lại mưa nữa.
    What a foolish game
    ----------
    (*) : của Murakami
    (**) : của ai không nhớ
    (***) : lời Sophia, thế kỷ ánh sáng
    Được Larra sửa chữa / chuyển vào 07:50 ngày 07/06/2005
  2. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Khi tôi đọc những dòng chữ ấy, tôi tưởng như nghe thấy âm thanh của Norweigian wood tràn ngập dịu dàng. Có khuôn mặt của Tú, lơ đãng và trầm lặng, cùng tiếng guitar khe khẽ, có lẽ một chút run rẩy nữa. Có đôi mắt của những người con gái dõi theo, chút mơ hồ của ao ước...những ngày đầu đại học...
    Hành lang căn phòng đôi trong một khách sạn 5 sao ở Phnompenh đã ngập tràn Norweigian wood theo một cách thức tương tự. Tôi không nghe thấy tiếng chân mình. Sự dịu dàng quá đỗi khiến tôi tưởng như mình đang rón rén làm một điều gì đó sai trái, giấu giếm. Như thể một con mèo đang vụng trộm rình mò. Tôi đi ép sát vào một phía hành lang, đợi tìm đến căn phòng số một nghìn bao nhiêu đó của mình.
    Cô gái ngồi trên chiếc ghế của tôi, uống những ngụm rượu của tôi, và cuối cùng, ngủ trên chiếc giường của tôi. Tôi không nhớ rõ khuôn mặt của nàng. Chỉ có thể nghĩ là nó đẹp, vì thường tôi sẽ không chú ý đến những gì không đẹp. Và đẹp thì xứng đáng được bao dung. Nên nàng có thể toàn quyền sử dụng chỗ này, mọi thứ của tôi, và...tôi nữa...
    Có một điều gì đó khiến tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Hệt như khi tôi bất chợt cúi đầu xuống thì máu cam đổ tràn ra vậy. Mọi thứ nhòe mờ nhanh chóng. Hai tay tôi run, thậm chí thật rất lâu mới có thể mở sang một trang giấy mới. Tôi ngồi đó, yên lặng và nghĩ đến...
    A, B, C, D, X, Y, Z...
    Nhưng cuối cùng thì tôi đã hóa vàng mọi thứ...Tôi đã quên tất cả rồi...
  3. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Khi tôi đọc những dòng chữ ấy, tôi tưởng như nghe thấy âm thanh của Norweigian wood tràn ngập dịu dàng. Có khuôn mặt của Tú, lơ đãng và trầm lặng, cùng tiếng guitar khe khẽ, có lẽ một chút run rẩy nữa. Có đôi mắt của những người con gái dõi theo, chút mơ hồ của ao ước...những ngày đầu đại học...
    Hành lang căn phòng đôi trong một khách sạn 5 sao ở Phnompenh đã ngập tràn Norweigian wood theo một cách thức tương tự. Tôi không nghe thấy tiếng chân mình. Sự dịu dàng quá đỗi khiến tôi tưởng như mình đang rón rén làm một điều gì đó sai trái, giấu giếm. Như thể một con mèo đang vụng trộm rình mò. Tôi đi ép sát vào một phía hành lang, đợi tìm đến căn phòng số một nghìn bao nhiêu đó của mình.
    Cô gái ngồi trên chiếc ghế của tôi, uống những ngụm rượu của tôi, và cuối cùng, ngủ trên chiếc giường của tôi. Tôi không nhớ rõ khuôn mặt của nàng. Chỉ có thể nghĩ là nó đẹp, vì thường tôi sẽ không chú ý đến những gì không đẹp. Và đẹp thì xứng đáng được bao dung. Nên nàng có thể toàn quyền sử dụng chỗ này, mọi thứ của tôi, và...tôi nữa...
    Có một điều gì đó khiến tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Hệt như khi tôi bất chợt cúi đầu xuống thì máu cam đổ tràn ra vậy. Mọi thứ nhòe mờ nhanh chóng. Hai tay tôi run, thậm chí thật rất lâu mới có thể mở sang một trang giấy mới. Tôi ngồi đó, yên lặng và nghĩ đến...
    A, B, C, D, X, Y, Z...
    Nhưng cuối cùng thì tôi đã hóa vàng mọi thứ...Tôi đã quên tất cả rồi...
  4. Rache

    Rache Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    794
    Đã được thích:
    0
    ?oAi đã từng khóc vì yêu , xin hãy yêu nhau thật nhiều . Ai đã được chết vì yêu ...? - đó chỉ là lời của một trong những bài hát rất nổi về tình yêu của nhạc trẻ VN hiện nay.
    Tình yêu bây giờ phải có một cái gì đó xót xa , rỉ máu , phải vật vã trở về , vật vã ra đi ? nói tóm lại là phải sến và banana
    Nếu ta chỉ nhắc đến đau thương , chia ly , nước mắt ? người khác sẽ bảo ta sao nhìn cuộc đời xấu xí thế ? như vây tâm hồn sẽ héo mòn đi rất nhiều
    Nếu ta cho cuộc đời đầy tình yêu thương ? nói về giá trị của tình cảm ? họ lại bảo ta sao hay mơ về nơi xa lắm
    Biết nghĩ sao cho thông ? Biết làm gì cho đúng ?
    ?oCái thời của cái bi và hài đi cùng nhau đã qua và giờ đây một kẻ thất bại hay nhạy cảm hay cô đơn mà thổ lộ sẽ nhận được sự chế nhạo ước lệ. Cái bi không còn đẹp nữa rồi. Cái hài trở thành màu đen và ngồi xổm lên cái bi. Người ta gọi đó là "hiện đại".?
    Ngày xưa các cụ yêu nhau thật đơn giản: ?oanh lên xe , trời đổ cơn mưa . Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ? ; ?oem có nghe tiếng ca chứa đựng hận thù sâu xa , đã biến tình đôi ta thành những cánh sao tỏa sáng , vượt băng băng qua đêm tối tìm hương hoa? ? và nhiều nhiều những thứ tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nó lại thực sự lãng mạn và chân thành . Hạnh phúc . Còn bây giờ ... thật đáng thất vọng . Tuổi trẻ bây giờ có lẽ họ đã quan niệm về tình yêu và hạnh phúc khác xa quá và tôi có cảm giác thước đo về hạnh phúc đã bị thay đổi .
    Định nghĩa tình yêu = 8 từ : Hùng hổ , Hăng hái , Hồi hộp , Hẹn hò , Hốt hoảng , Hối hận , Hạ Huyệt .
    Có đôi lúc bật cười trước những câu tán tỉnh nhí nhố của bọn trẻ :
    ?o Yêu là phải biết vì mình
    Dở hơi mới chết vì người mình yêu
    Nhưng yêu rồi phải biết chiều
    Chiều em anh nguyện làm điều dở hơi ?o
    Hài! Cuối cùng thì mình đang nghĩ gì nhỉ ?
    Nước luôn nghĩ về cá , nhưng cá lại mơ đến những con chim bay lượn trên trời cao . Cá nói với nước : ?o ngươi không bao giờ thấy được giọt nước mắt của ta , vì ta sống trong nước ?o . Nước đáp : ?o ta luôn cảm nhận được sự cómặt của người , vì ngươi luôn ở trong trái tim ta ?o.
  5. Rache

    Rache Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    794
    Đã được thích:
    0
    ?oAi đã từng khóc vì yêu , xin hãy yêu nhau thật nhiều . Ai đã được chết vì yêu ...? - đó chỉ là lời của một trong những bài hát rất nổi về tình yêu của nhạc trẻ VN hiện nay.
    Tình yêu bây giờ phải có một cái gì đó xót xa , rỉ máu , phải vật vã trở về , vật vã ra đi ? nói tóm lại là phải sến và banana
    Nếu ta chỉ nhắc đến đau thương , chia ly , nước mắt ? người khác sẽ bảo ta sao nhìn cuộc đời xấu xí thế ? như vây tâm hồn sẽ héo mòn đi rất nhiều
    Nếu ta cho cuộc đời đầy tình yêu thương ? nói về giá trị của tình cảm ? họ lại bảo ta sao hay mơ về nơi xa lắm
    Biết nghĩ sao cho thông ? Biết làm gì cho đúng ?
    ?oCái thời của cái bi và hài đi cùng nhau đã qua và giờ đây một kẻ thất bại hay nhạy cảm hay cô đơn mà thổ lộ sẽ nhận được sự chế nhạo ước lệ. Cái bi không còn đẹp nữa rồi. Cái hài trở thành màu đen và ngồi xổm lên cái bi. Người ta gọi đó là "hiện đại".?
    Ngày xưa các cụ yêu nhau thật đơn giản: ?oanh lên xe , trời đổ cơn mưa . Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ? ; ?oem có nghe tiếng ca chứa đựng hận thù sâu xa , đã biến tình đôi ta thành những cánh sao tỏa sáng , vượt băng băng qua đêm tối tìm hương hoa? ? và nhiều nhiều những thứ tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nó lại thực sự lãng mạn và chân thành . Hạnh phúc . Còn bây giờ ... thật đáng thất vọng . Tuổi trẻ bây giờ có lẽ họ đã quan niệm về tình yêu và hạnh phúc khác xa quá và tôi có cảm giác thước đo về hạnh phúc đã bị thay đổi .
    Định nghĩa tình yêu = 8 từ : Hùng hổ , Hăng hái , Hồi hộp , Hẹn hò , Hốt hoảng , Hối hận , Hạ Huyệt .
    Có đôi lúc bật cười trước những câu tán tỉnh nhí nhố của bọn trẻ :
    ?o Yêu là phải biết vì mình
    Dở hơi mới chết vì người mình yêu
    Nhưng yêu rồi phải biết chiều
    Chiều em anh nguyện làm điều dở hơi ?o
    Hài! Cuối cùng thì mình đang nghĩ gì nhỉ ?
    Nước luôn nghĩ về cá , nhưng cá lại mơ đến những con chim bay lượn trên trời cao . Cá nói với nước : ?o ngươi không bao giờ thấy được giọt nước mắt của ta , vì ta sống trong nước ?o . Nước đáp : ?o ta luôn cảm nhận được sự cómặt của người , vì ngươi luôn ở trong trái tim ta ?o.
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    "Tôi đi khóc đây. Tôi đi khóc đây ?" Ka vừa nói vừa lấy tay quệt ngang dọc. Nước mưa vẫn cứ nhòe nhoẹt, cùng nước mắt, nước mũi. Ka nhỏ bé và trở lại là một đứa trẻ - ngố ngốc, đần thộn. Ka là một đứa trẻ, là một đứa trẻ mãi thôi.
    Nó say rồi ?" Tôi nhìn nó, nửa thương hại, nửa khinh khỉnh. Mới có gần chục ly, thứ rượu đùng đục rẻ tiền vỉa hè, 3000 cả cút. Mày đi cho tao nhẹ nợ, sống gần mày lòng tao buồn tủi quá. Mày làm tao buồn tủi quá.
    Cả tháng nay N không gửi về một dòng thư. Cái hẹn về Hà Nội nhìn nhau uống rượu hay vung tay đổ xuống mặt ròng ròng rồi hất cho thật sóng xuống mặt hồ hóa ra lại cứ kéo dài đằng đẵng. Mát xa quá, bất ổn quá, nhiều điều đáng lo nghĩ quá. N chạy hàng đêm, trong những khu chợ mái vòm. N vác nặng hàng đêm, những bao tải áo khoác dày cồm cộm. N uống những chai bia rẻ tiền không thể làm ai say nổi bởi thứ men tệ hại. N sẽ vứt đồng xu cuối cùng vào mũ của một lão già be bét ở đâu? Cây vĩ cầm sẽ cầm lần thứ mấy cho những đồng rúp lẻ?
    Mà Hà Nội cứ mù sương mãi. Hoa đào hồng thứ màu rệu rã nhân gian, chui lủi lên mãi bãi sông Hồng. Những cái cành khô khốc không sức sống ấy cứ nhìn mãi đám quất vàng ngất ngơ mà buồn tủi. Năm nay rét sớm, đào mất mùa. Dân trồng hoa bỏ đi ra đứng đầy các ngã tư tìm việc. Kẻ thức thời thì bán đi vuông đất kiếm chút tiền ở ẩn hoặc vênh lưng trên con a-coòng.
    Tôi mang nốt cái bằng cử nhân thứ 3 đi cầm. Những ước mơ cũng từ đó mà ?osây gút bai?. 13 bài đặt rải rác trên các tờ báo Tết, góc toen hoẻn, bài dài lượt phượt, những thứ ?onấu nước sái? đến vài ba bận, mang về một chút tiền, chuyến này ngược Nam tìm H.
    H giờ đang làm gì?"

    (trích...)
    H đang làm gì? Hình như hôm nay tôi nghe tin về H. Hình như tôi sẽ gặp H, có lẽ một tháng nữa. Tôi đã nhớ H rất nhiều, nghĩ về H rất nhiều, thế mà tôi không biết. Không biết thế, cho tới ngày hôm nay...
    Tôi sẽ gặp H, một tháng nữa thôi sao?
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    "Tôi đi khóc đây. Tôi đi khóc đây ?" Ka vừa nói vừa lấy tay quệt ngang dọc. Nước mưa vẫn cứ nhòe nhoẹt, cùng nước mắt, nước mũi. Ka nhỏ bé và trở lại là một đứa trẻ - ngố ngốc, đần thộn. Ka là một đứa trẻ, là một đứa trẻ mãi thôi.
    Nó say rồi ?" Tôi nhìn nó, nửa thương hại, nửa khinh khỉnh. Mới có gần chục ly, thứ rượu đùng đục rẻ tiền vỉa hè, 3000 cả cút. Mày đi cho tao nhẹ nợ, sống gần mày lòng tao buồn tủi quá. Mày làm tao buồn tủi quá.
    Cả tháng nay N không gửi về một dòng thư. Cái hẹn về Hà Nội nhìn nhau uống rượu hay vung tay đổ xuống mặt ròng ròng rồi hất cho thật sóng xuống mặt hồ hóa ra lại cứ kéo dài đằng đẵng. Mát xa quá, bất ổn quá, nhiều điều đáng lo nghĩ quá. N chạy hàng đêm, trong những khu chợ mái vòm. N vác nặng hàng đêm, những bao tải áo khoác dày cồm cộm. N uống những chai bia rẻ tiền không thể làm ai say nổi bởi thứ men tệ hại. N sẽ vứt đồng xu cuối cùng vào mũ của một lão già be bét ở đâu? Cây vĩ cầm sẽ cầm lần thứ mấy cho những đồng rúp lẻ?
    Mà Hà Nội cứ mù sương mãi. Hoa đào hồng thứ màu rệu rã nhân gian, chui lủi lên mãi bãi sông Hồng. Những cái cành khô khốc không sức sống ấy cứ nhìn mãi đám quất vàng ngất ngơ mà buồn tủi. Năm nay rét sớm, đào mất mùa. Dân trồng hoa bỏ đi ra đứng đầy các ngã tư tìm việc. Kẻ thức thời thì bán đi vuông đất kiếm chút tiền ở ẩn hoặc vênh lưng trên con a-coòng.
    Tôi mang nốt cái bằng cử nhân thứ 3 đi cầm. Những ước mơ cũng từ đó mà ?osây gút bai?. 13 bài đặt rải rác trên các tờ báo Tết, góc toen hoẻn, bài dài lượt phượt, những thứ ?onấu nước sái? đến vài ba bận, mang về một chút tiền, chuyến này ngược Nam tìm H.
    H giờ đang làm gì?"

    (trích...)
    H đang làm gì? Hình như hôm nay tôi nghe tin về H. Hình như tôi sẽ gặp H, có lẽ một tháng nữa. Tôi đã nhớ H rất nhiều, nghĩ về H rất nhiều, thế mà tôi không biết. Không biết thế, cho tới ngày hôm nay...
    Tôi sẽ gặp H, một tháng nữa thôi sao?
  8. maicathu

    maicathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Mới một ngày mà em yêu thương đã gầy đi rất nhiều, tọp lại vì mất nước. Vật vã vì lo lắng, và ức chế, xoay như chong chóng lúc ở bệnh viện, lúc ở hiệu thuốc, lúc cho em ăn, lúc lúc làm vệ sinh cho em, lúc mừng vui hớn hở vì em có dấu hiệu khá hơn, lúc thì đau nghẹn cả họng, vì em nôn, mắt trợn ngược, như không thể thở được. Những lúc như thế tim ta cũng ngừng thở. Ngày này ta như một con điên, như quả bóng được bơm căng hết cỡ chỉ cần chạm nhẹ vào là bùng nổ. Mỗi ngày ta càng cảm thấy một con người khác tồn tại trong ta, một gương mặt méo mó, biến dạng, một mụ phù thủy đang vươn ra khỏi ta nhìn ta cười khoái trá.
    Sự chán chường trong ta khiến ta dùng dao cắt đi khối hạch đang tồn tại trong chính ***g ngực mình, như một thói quen. Bỏ đi một thói quen, là thay đổi chính mình. Rồi một ngày nào đấy khi nhìn lại mình, ta sẽ nhìn thấy gì đây???
    Một kẻ vô ơn, một kẻ khốn nạn, vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung là ta. Gieo tính cách gặt hành vi, gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận. Vậy thì những gì ta đang gặt lấy là do ta gây ra, do ta gieo lấy. Thế sao lại đau buốt xương khi có người bảo ta đáng đời phải thế. Muốn viết về em, về niềm yêu thương của ta, về niềm động viên to lớn cho ta hằng ngày, sao cuối cùng lại là những lời vớ vẩn thế này? Có những con người đã căm ghét chính bản thân mình, còn ta, ta không yêu, cũng không căm ghét gì ta, chỉ vô tình với chính ta mà thôi. Ta gây mê mình để không có cảm giác đau, không cho phép mình vật vã, nhưng sự câm lặng với chính mình đó đã khiến ta độc ác với những người xung quanh, biến ta thành mụ phù thủy đúng nghĩa. Ta không thể được tha thứ, không thể được thông cảm.
  9. maicathu

    maicathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Mới một ngày mà em yêu thương đã gầy đi rất nhiều, tọp lại vì mất nước. Vật vã vì lo lắng, và ức chế, xoay như chong chóng lúc ở bệnh viện, lúc ở hiệu thuốc, lúc cho em ăn, lúc lúc làm vệ sinh cho em, lúc mừng vui hớn hở vì em có dấu hiệu khá hơn, lúc thì đau nghẹn cả họng, vì em nôn, mắt trợn ngược, như không thể thở được. Những lúc như thế tim ta cũng ngừng thở. Ngày này ta như một con điên, như quả bóng được bơm căng hết cỡ chỉ cần chạm nhẹ vào là bùng nổ. Mỗi ngày ta càng cảm thấy một con người khác tồn tại trong ta, một gương mặt méo mó, biến dạng, một mụ phù thủy đang vươn ra khỏi ta nhìn ta cười khoái trá.
    Sự chán chường trong ta khiến ta dùng dao cắt đi khối hạch đang tồn tại trong chính ***g ngực mình, như một thói quen. Bỏ đi một thói quen, là thay đổi chính mình. Rồi một ngày nào đấy khi nhìn lại mình, ta sẽ nhìn thấy gì đây???
    Một kẻ vô ơn, một kẻ khốn nạn, vô tình, vô nghĩa, vô thủy, vô chung là ta. Gieo tính cách gặt hành vi, gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận. Vậy thì những gì ta đang gặt lấy là do ta gây ra, do ta gieo lấy. Thế sao lại đau buốt xương khi có người bảo ta đáng đời phải thế. Muốn viết về em, về niềm yêu thương của ta, về niềm động viên to lớn cho ta hằng ngày, sao cuối cùng lại là những lời vớ vẩn thế này? Có những con người đã căm ghét chính bản thân mình, còn ta, ta không yêu, cũng không căm ghét gì ta, chỉ vô tình với chính ta mà thôi. Ta gây mê mình để không có cảm giác đau, không cho phép mình vật vã, nhưng sự câm lặng với chính mình đó đã khiến ta độc ác với những người xung quanh, biến ta thành mụ phù thủy đúng nghĩa. Ta không thể được tha thứ, không thể được thông cảm.
  10. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi đi qua vùng nông thôn miền nam. Tôi không có hứng thú về xe cộ nên không biết cái xe này là loại gì, chỉ biết nó màu đen, tiện nghi, còn mới. Cách đây mấy giờ bọn tôi đứng chờ ở cửa ga chính thành phố F còn lúc này chúng tôi ngủ trong khi cái xe lao đi với vận tốc trăm rưởi trên những con đường dài như thân rắn, đâm chết không biết bao nhiêu là côn trùng, loại nho nhỏ có cánh, trong suốt bay mù trời từ ngọn đồi này sang ngọn đồi khác.
    Chúng tôi im lặng vì chúng tôi lịch sự, hoặc vì ngồi với nhau ba bốn tiếng mà vẫn còn nói được thì chắc chắn phải nói những điều vô nghĩa, có những người thích nghe những điều vô nghĩa chứ nhỉ nhưng may là lúc này tôi thì không và bạn tôi cũng không. Không khí ở ngoài tương đối lạnh, nên dựa vào cửa xe thấy mát mát, khoái khoái, nhìn những con côn trùng chết nhưng vẫn bị cái xe húc văng đi, xoáy vèo vèo rớt lại đằng sau và rơi trên đường cao tốc thành một tấm thảm được dòng xe cán cho bẹp dí.
    Thỉnh thoảng tôi có liếc nhìn người lái xe. Lúc xem trên web chọn người đi nhờ, lúc gọi điện thoại cả hai chúng tôi đều gọi là bà Laura cho đến khi nhìn thấy nàng đến đón chúng tôi trước ga với cái áo khoác màu đen, đôi giày màu đen và chiếc váy màu đen có kẻ sọc thì chúng tôi đổi đại từ nhân xưng. Ba thằng con trai ngồi, một cô gái mặc váy lái và nàng nói rằng sẽ chỉ đi trong năm giờ cái con đường mà tàu hỏa sẽ đi mất mười ba tiếng. Chính vì thế nàng không nói gì, chỉ uống cà phê và căng thẳng như đang chơi game đua xe, còn chúng tôi nói chuyện với nhau bằng một thứ tiếng thầm thì bé đến nỗi người ngoài sẽ không thể biết được nó là tiếng nước nào nhưng sẽ hiểu nó kiểu như là lời than vãn, tán tụng, thở dài. Đôi lúc nàng liếc nhanh vào gương để xem chúng tôi đang làm gì, chắc là chỉ thấy chúng tôi nhỏ bé và yếu đuối không biết lái ô tô đang ngái ngủ vì cái lạnh dìu dịu của buổi chiều. Nàng tự giới thiệu kém chúng tôi hai tuổi, đang học đại học ở thủ đô của đất nước này và lấy làm hạnh phúc vì điều đó. Thì đương nhiên rồi, chỉ cần nhìn sơ qua chúng tôi đã hiểu : nàng đẹp, trẻ, ô tô thì xịn, nàng uống cà phê nhiều và lái xe vùn vụt. Tôi cẩn thận chọn một góc dựa, vì tôi thích nhìn lên trời mỗi khi di chuyển cho đến khi cảm thấy một khoái cảm lười nhác xuất hiện, lúc ấy thì ngủ sẽ rất thích. Tôi nhìn trời và nhìn nàng ở đằng sau, đằng sau của một người đẹp hoặc một người không đẹp giống nhau, nhưng nhìn vào cổ một cô gái đẹp sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Trên đường dài này chiếc xe sẽ trải đầy đến đích những sinh vật nhỏ li ti, khiến tôi nhớ đến phim American Beauty. Chiếc xe đi êm làm cho cảm giác về sự di chuyển mờ đi, nếu nhìn lên trời sẽ chỉ thấy nắng trưa đang đổ dần thành nắng nhờ nhờ xiên xiên khi đi vào lãnh thổ nước đông đức cũ. Tuy vậy vẫn là những bãi chăn thả, đồi cỏ, một số máy phát điện bằng sức gió, và vài khu công nghiệp lớn. Thi thoảng còn nhìn thấy vài cái hồ hoặc dòng sông, hoặc khi không nhìn thấy gì nhưng đến bài nàng thích mà nàng lại hát bằng tiếng pháp nên chúng tôi không hiểu gì cả. Lạ là chúng tôi thấy yên ổn bù vào chỗ háo hức đã mất đi từ lúc già, nếu bây giờ nàng ngồi giữa chúng tôi thì là một hạnh phúc trọn vẹn. Chúng tôi mở vài quyển sách ra đọc nhưng nắng xiên đọc khó, gây buồn ngủ, buồn ngủ mà vẫn chưa ngủ tuy sắp ngủ đến nơi, rồi buồn ngủ đến lúc bộ áo váy của nàng bắt đầu cử động như một đám mây côn trùng màu đen và tan rã, rơi rụng về phía đằng sau và nàng ở giữa chúng, với mái tóc vàng búi cao và đôi mắt xanh lúc lúc lại liếc nhanh qua gương mà không biết đầu óc chúng tôi có thể tưởng tượng ra biết bao nhiêu điều tăm tối.
    Có người nói khi dịch chuyển, con người ta sẽ cảm thấy là lạ bởi vì linh hồn chưa theo kịp thể xác nhưng ít ra có tôi không cảm thấy thế. Con đường đến thủ đô chạy suốt dưới bánh xe trát đầy xác bọ vèo vèo thế mà tôi thấy mình trọn vẹn như một cục gì đó rắn chắc, không lâng lâng gì cả. Việc đến một thành phố khác cũng giống hệt như đổi tên thành phố cũ thôi. Nếu có điều gì đang xảy ra nhanh chóng, ấy là ánh sáng xiên đang thổi tan đám bọ màu đen trên người nàng, và bây giờ thì nàng hiện ra với mái tóc vén ra sau, hai bàn tay nhẹ nhàng cầm vô lăng, trong khi cái áo len và váy mờ đi, và thân hình nàng trở nên mảnh mai giữa bóng tối, nhạc tiếng pháp và ánh sáng. Tôi hiểu ra như thế này : nếu nàng có một cái tên việt nam, thì hẳn là Hương, và nàng sẽ không tự hào về cái tên đó.
    Nàng đến đích mất có bốn tiếng bốn mươi phút. Chúng tôi tạm biệt nàng gần cái cổng lớn. Chúng tôi chỉ có thể tự trách mình, còn đòi hỏi gì nữa. Về phần tôi, đã gần mười lăm năm kể từ lần trước tôi đến thành phố này, nhưng tôi không có cảm giác nào mới.

Chia sẻ trang này