1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đồng thời

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Larra, 09/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tôi giảng giải cho bạn nghĩa của từ "tha hóa" trong sân quán cà phê đầy màu trắng của Đức. Rõ khỉ. Tôi kém bạn tới 4 tuổi. Và thật đáng nguyền rủa thứ cà phê khỉ gió khi người ta mang đến. Tôi xoay nhẹ hai chiếc tách, cũng trắng tinh nhưng bị giữ tay lại. Hóa ra, người pha cà phê đã cố tình dành tách loãng hơn cho tôi. Họ không cần phải tỏ ra quá tâm lý như thế chứ. Lẽ ra họ nên cho thêm đường vào tách của người bạn thì sẽ ok hơn rất nhiều! Ôi cái nước Đức văn minh, chỉ được cái sạch sẽ...
    Có thể vì cà phê quá dở nên tôi không kiềm chế được chính mình. Bạn bảo đôi khi nghe con gái chửi bậy cũng thú vị. Tôi lắc đầu, bảo thủ cố hữu theo cách của mình. Nếu bạn biết rằng tôi đang nghĩ đến chuyện cai thuốc cho bạn bằng cách dúi những gói Mild Seven trắng tinh vào bồn cầu và tặng bạn vào một ngày đặc biệt - như ngày hôm nay - ngày 3 năm làm bạn chẳng hạn, bạn sẽ thấy chửi bậy chẳng thú vị gì. Nhưng thôi, hãy để tôi nói cho bạn biết thế nào là "tha hóa".
    Tất nhiên, là một người đã từng đứng trên bục giảng trước gần 100 sinh viên, tôi cho bạn định nghĩa và giải nghĩa trước về nó. Bạn cứ nói đi. Còn giờ đến lượt tôi. Bạn đừng cúi mặt lâu thế trước tách cà phê không mùi thơm ấy chứ! Uhm, cũng đừng có nhìn sang những con chim bằng dây gai xanh đỏ đầy những lời lẽ tự mãn và vớ vẩn bậc nhất treo lung tung trên cây. Tôi đang nói điều mà bạn muốn nghe đây...
    ...Có thể là chính tôi cũng đang "tha hóa". Có điều, đấy là cách bạn nghĩ về tôi thôi. Còn với chính mình, tôi biết nó là lớp bản chất sâu cùng, đang bắt đầu lộ tỏ. Cái gì cũng có quá trình mà. 3 năm chắc gì đã đủ hiểu một con người. Tất nhiên, cũng chỉ một tích tắc mà bản chất của người ta bị lộ tỏ.
    Không nhất thiết phải xấu xa đi, đểu giả đi đâu. Mà nó có nhiều biểu hiện lắm. Có khi chỉ là cách mà bạn đang từ từ chui vào chiếc vỏ ốc. Bạn không còn nhìn cuộc đời tươi sáng nữa. Bạn không còn tin vào tình yêu và các cô gái nữa. Bạn im lặng trong các buổi họp. Bạn quên mất cách tự bày tỏ mình...Chỉ là biến thành một người khác thôi mà...
    Tôi nhớ không nổi bạn đã mấy lần nói câu: "sao bây giờ cậu tệ thế?" và cũng nhớ không nổi bạn đã xin lỗi bao nhiêu lần. Nhưng tôi nhớ là bạn đã nói những câu như thế. Tôi sẽ cười xòa và sẽ đúng như một người rộng lượng, tôi sẽ nói: "Tớ quên rồi". Và có thể bạn sẽ tin, như đã từng rất tin tôi, để rồi ngày mai, ngày kia,...chúng ta sẽ lại tiếp tục những buổi cà phê này nọ vui vẻ. Tôi sẽ vẫn nhớ chứ - với trí óc hẹp hòi của phụ nữ và với sự thông minh sẵn có theo nấp gấp của bộ não. Chỉ có điều, tôi cười, và không tính đếm, vì tôi nhận ra rằng Bạn chưa bao giờ đủ để hiểu tôi, đủ để nhìn thấu tôi như tôi nhìn thấu bạn, chưa bao giờ cả...Và nếu người ta không đủ hiểu tôi, thì tôi có nên chấp nhặt không?
    ...Tất nhiên, sau tất cả, bạn sẽ kết luận: "Cậu đang tha hóa đấy". Tôi gật đầu tỏ ý tán thành. Tôi phải khác đi chứ. Tôi cần phải sống và sống tốt. Tôi không thể cứ hoài mong mãi những điều sẽ chỉ đem lại khổ đau cho tôi và cho những người tôi yêu quý. Tôi phải thay đổi, vì Z của tôi nữa. Z và tôi là một, và nếu tôi ốm, nếu tôi đau, nếu tôi buồn tủi, Z của tôi sẽ phải hứng chịu cả. Tôi phải thay đổi chứ, vì chính tôi, đã muốn thoát ra khỏi cái bi kịch tự mình cô độc và bó hẹp chính mình. Tôi phải thay đổi chứ, vì tôi không thể cưỡng lại. Xét cho cùng, tôi cũng chỉ là một loại cỏ mà thôi...
    Chỉ có điều, bạn không nhận thấy rằng con người ta có thể thay đổi trên bề mặt mà tự thâm sâu lại không biến khác. Tôi có thể trở nên cần tiền hơn nhưng không có nghĩa vì tiền, tôi sẵn sàng vứt bỏ những thứ tình cảm đáng quý. Tôi có thể trở nên lạnh lùng hơn, nhưng không có nghĩa tôi sẽ lánh xa tất cả. Ôi bạn của tôi, bạn làm tôi nghi ngờ chính mình. Hay tôi đang tự bào chữa thôi?
    Nhưng thôi, tôi mệt óc rồi. Và bạn nữa. Tôi sẽ để cho bọn nó nghỉ ngơi. Giờ tôi sẽ ngồi yên một lát, và cầu mong cho Z. Những việc đó cần thiết hơn nhiều...
  2. RuoucayMennong

    RuoucayMennong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng thích nhìn thấy một Z thay đổi hơn, một Z khoẻ mạnh, một Z cần tiền, một Z chẳng bao giờ cô độc và bó hẹp chính mình.. Tôi thích thế bởi vì có lẽ chưa bao giờ tôi có thể thay đổi được mình, đôi lúc lại cứ tự bào chữa cho mình, mình đâu cần phải thay đổi gì nữa nhỉ?
    Trước ngày sinh nhật tròn một tuổi của con bé, tôi về thăm nó. Hơn một năm trước, nó là một nỗi kinh hoàng, và nỗi kinh hoàng ấy có trùng ngày sinh nhật với tôi. Bây giờ, chưa đủ một tuổi mà nó đã có thể bước đi phăm phăm vòng quanh cái chiếu, miệng a a ô ô. Nếu một ai đó không biết thì không thể tưởng tượng rằng khi ra đời nó chỉ nặng có 1kg và nằm ở trong bụng người mẹ ốm yếu có 7 tháng. Vì nó mà suýt nữa tôi đấm vỡ mặt một thằng bảo vệ ở cái bệnh viện mẹ nó nằm và một thằng bác sĩ ở cái bệnh viện tôi bế nó đến để nằm ***g kính. Đơn giản, họ không thể tin được rằng nó có thể sống được, đến chính bố mẹ nó còn có lúc xao lòng cơ mà. Khi bế cái hình hài bé nhỏ ấy trên tay, khi nhìn nó được đưa vào nằm trong ***g kính, tôi đã lầm bầm nói với không khí rằng, nếu nó sống được tôi sẵn sàng chấp nhận nằm giường ít nhất bằng chính cái thời gian mà nó phải nằm trong cái bệnh viện này. Và tất nhiên khi nó ra viện được 1 tháng thì gần 4 tháng sau đó tôi phải nằm trên giường và tập đi cùng với hai cái nạng gỗ. Nó đã phải nằm viện đồng thời với niềm vui là mẹ nó cũng đang khoẻ lên ở 1 cái bệnh viện khác cách nó hơn 5 cây số, còn tôi cũng nằm trên giường đồng thời với niềm vui là nó đã thật sự được sống..
    Con bé đang chập chững đi từ chỗ mẹ đến chỗ bố đang ngồi. Nó lảo đảo sắp ngã mà bố nó vẫn ngồi im, đúng là cứ phải để cho nó tự đứng được. Cuộc sống là thế này chứ thế nào nữa, hạnh phúc là thế này đấy. Anh bạn Larra ở trên nói cũng đúng , lúc ấy nếu có đứa nào tạo dáng mà hỏi tôi: Cuộc sống có ý nghĩa gì ? tôi sẽ trả lời nó : F*** U 3 times ! :))))
    Cho con bé, cho Z và cho NBK của tôi.
    May your dreams come true tonight, May angels welcome you to dreamland..
  3. RuoucayMennong

    RuoucayMennong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng thích nhìn thấy một Z thay đổi hơn, một Z khoẻ mạnh, một Z cần tiền, một Z chẳng bao giờ cô độc và bó hẹp chính mình.. Tôi thích thế bởi vì có lẽ chưa bao giờ tôi có thể thay đổi được mình, đôi lúc lại cứ tự bào chữa cho mình, mình đâu cần phải thay đổi gì nữa nhỉ?
    Trước ngày sinh nhật tròn một tuổi của con bé, tôi về thăm nó. Hơn một năm trước, nó là một nỗi kinh hoàng, và nỗi kinh hoàng ấy có trùng ngày sinh nhật với tôi. Bây giờ, chưa đủ một tuổi mà nó đã có thể bước đi phăm phăm vòng quanh cái chiếu, miệng a a ô ô. Nếu một ai đó không biết thì không thể tưởng tượng rằng khi ra đời nó chỉ nặng có 1kg và nằm ở trong bụng người mẹ ốm yếu có 7 tháng. Vì nó mà suýt nữa tôi đấm vỡ mặt một thằng bảo vệ ở cái bệnh viện mẹ nó nằm và một thằng bác sĩ ở cái bệnh viện tôi bế nó đến để nằm ***g kính. Đơn giản, họ không thể tin được rằng nó có thể sống được, đến chính bố mẹ nó còn có lúc xao lòng cơ mà. Khi bế cái hình hài bé nhỏ ấy trên tay, khi nhìn nó được đưa vào nằm trong ***g kính, tôi đã lầm bầm nói với không khí rằng, nếu nó sống được tôi sẵn sàng chấp nhận nằm giường ít nhất bằng chính cái thời gian mà nó phải nằm trong cái bệnh viện này. Và tất nhiên khi nó ra viện được 1 tháng thì gần 4 tháng sau đó tôi phải nằm trên giường và tập đi cùng với hai cái nạng gỗ. Nó đã phải nằm viện đồng thời với niềm vui là mẹ nó cũng đang khoẻ lên ở 1 cái bệnh viện khác cách nó hơn 5 cây số, còn tôi cũng nằm trên giường đồng thời với niềm vui là nó đã thật sự được sống..
    Con bé đang chập chững đi từ chỗ mẹ đến chỗ bố đang ngồi. Nó lảo đảo sắp ngã mà bố nó vẫn ngồi im, đúng là cứ phải để cho nó tự đứng được. Cuộc sống là thế này chứ thế nào nữa, hạnh phúc là thế này đấy. Anh bạn Larra ở trên nói cũng đúng , lúc ấy nếu có đứa nào tạo dáng mà hỏi tôi: Cuộc sống có ý nghĩa gì ? tôi sẽ trả lời nó : F*** U 3 times ! :))))
    Cho con bé, cho Z và cho NBK của tôi.
    May your dreams come true tonight, May angels welcome you to dreamland..
  4. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Phải rồi, không có gì thay đổi.
    Đấy vẫn là sự thật trong đa số trường hợp, mặc dù tất cả các loại ngôn từ lang thang trong mê cung, trận pháp của ý thức. Ngôn từ có thể làm nhiều việc, trong đó có việc nó làm tốt là tự lừa dối mình, có việc nó không thể làm là tự thay đổi mình. Ngu si hưởng thái bình, các kụ nói cấm sai. Suy nghĩ nhiều, đau khổ lắm.
    Cuộc sống. Nó là cái gì hoàn toàn khác hẳn với kịch, tiểu thuyết. Nó củ chuối, nó tầm thường thế nào ấy, đặc biệt là nó không xuyên suốt. Nói khá hơn một chút thì nó phi logic. Hay phi lý. Lại nghe giống một loại tiểu thuyết. Hài thật. Tại sao tôi đang thấy nó giống Game ? Càng ngày càng thấy giống. Hãy cố chơi cho tốt thì cuộc sống sẽ hạnh phúc, và quan trọng hơn là sẽ đơn giản. Hãy theo đuổi các luật lệ và cuộc sống tự nó xoay ta thay đổi đến đáng kinh ngạc. Follow the rules.
    Các ước lệ. Mk. Ta muốn mọi sự nhanh chóng. Đáng nhẽ ra ta phải sinh ra vào lúc có War :)) Ước lệ lúc đấy hợp với kiểu tạng của ta hơn. Chắc có người sẽ bảo ta là Life is only sweet for the idiot, who doesnt experience it. Trời ta có muốn xuyét xiếc gì đâu, ta chỉ muốn được sống ngắn. :-) Ra trận, ko người thân, pằng một cái là xong, không nợ nần. Không có đồng thời này nọ gì hết.
    Còn tha hoá là gì à ? Tớ trả lời bằng 1 câu trong Shogun nhé : "Lòng ham muốn không thể đợi được, nó sẽ sớm trở thành ung thối". Sống dài thì nhiều dục vọng, nhiều dục vọng thì khó thoả mãn hết, vậy nên tha hoá. Đơn giản thế thôi.
  5. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Phải rồi, không có gì thay đổi.
    Đấy vẫn là sự thật trong đa số trường hợp, mặc dù tất cả các loại ngôn từ lang thang trong mê cung, trận pháp của ý thức. Ngôn từ có thể làm nhiều việc, trong đó có việc nó làm tốt là tự lừa dối mình, có việc nó không thể làm là tự thay đổi mình. Ngu si hưởng thái bình, các kụ nói cấm sai. Suy nghĩ nhiều, đau khổ lắm.
    Cuộc sống. Nó là cái gì hoàn toàn khác hẳn với kịch, tiểu thuyết. Nó củ chuối, nó tầm thường thế nào ấy, đặc biệt là nó không xuyên suốt. Nói khá hơn một chút thì nó phi logic. Hay phi lý. Lại nghe giống một loại tiểu thuyết. Hài thật. Tại sao tôi đang thấy nó giống Game ? Càng ngày càng thấy giống. Hãy cố chơi cho tốt thì cuộc sống sẽ hạnh phúc, và quan trọng hơn là sẽ đơn giản. Hãy theo đuổi các luật lệ và cuộc sống tự nó xoay ta thay đổi đến đáng kinh ngạc. Follow the rules.
    Các ước lệ. Mk. Ta muốn mọi sự nhanh chóng. Đáng nhẽ ra ta phải sinh ra vào lúc có War :)) Ước lệ lúc đấy hợp với kiểu tạng của ta hơn. Chắc có người sẽ bảo ta là Life is only sweet for the idiot, who doesnt experience it. Trời ta có muốn xuyét xiếc gì đâu, ta chỉ muốn được sống ngắn. :-) Ra trận, ko người thân, pằng một cái là xong, không nợ nần. Không có đồng thời này nọ gì hết.
    Còn tha hoá là gì à ? Tớ trả lời bằng 1 câu trong Shogun nhé : "Lòng ham muốn không thể đợi được, nó sẽ sớm trở thành ung thối". Sống dài thì nhiều dục vọng, nhiều dục vọng thì khó thoả mãn hết, vậy nên tha hoá. Đơn giản thế thôi.
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay nhận được tin này tớ mừng lắm. Tớ đã thông báo cho cả tên TSXX rồi. Hai đứa bọn tớ đều vui. Mong là em bé ngày càng khoẻ mạnh và xinh xắn
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay nhận được tin này tớ mừng lắm. Tớ đã thông báo cho cả tên TSXX rồi. Hai đứa bọn tớ đều vui. Mong là em bé ngày càng khoẻ mạnh và xinh xắn
  8. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Một chút "tính cách" mạnh mẽ của bạn, cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng cũng đủ để hiểu thêm 1 chút. Lại cảm thấy tiếc thời gian giá mà biết "chuyện này" sớm hơn...
    Thật sự xúc động và... Chẳng biết nói thế nào cho đủ...
  9. Howcome

    Howcome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Một chút "tính cách" mạnh mẽ của bạn, cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng cũng đủ để hiểu thêm 1 chút. Lại cảm thấy tiếc thời gian giá mà biết "chuyện này" sớm hơn...
    Thật sự xúc động và... Chẳng biết nói thế nào cho đủ...
  10. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Tôi thấy mình lạc lõng ở nơi đó nhưng ý nghĩ muốn ở lại cứ chờn vờn trong óc. Có quá nhiều người nhưng lại chẳng ai quen biết. Tốt quá! (Hay là đáng tiếc quá?)
    Vì thế mà tôi mặc sức với chính mình. Đầu tiên, tôi cho mình được quyền hưởng cái cảm giác của kẻ hưởng thụ một cách chính thống và như là tôi đã sinh ra là một kẻ được hưởng thụ trọn vẹn. Xá gì mấy đồng bạc? Tôi nhớ cách đây 2 năm, cùng những người bạn đáng yêu của mình (đáng yêu và nghèo kiết xác - không, đáng yêu và không có tiền), cũng tại nơi này, chúng tôi có những đêm thật vui với những kỷ niệm mà tôi chắc không đứa nào quên nổi. Tôi nhớ vô cùng lúc cô bạn gái vẫy tay trong sân ga đầy sương và lạnh run rẩy. Tôi nhớ những chỗ ngồi bằng gỗ cứng đanh và xô đẩy. Tôi nhớ những đôi mắt bạn bè quầng thâm trong đêm mất ngủ để trông đồ...
    Còn giờ một mình tôi trong số đó ở đây - và hưởng cảm giác của một kẻ có tiền trở lại. Tôi không "trả thù" cho những đêm nghèo nàn lạnh lẽo 8 đứa chung phòng và phân công nhau tắm theo giờ ấy, nhưng dường như có chút gì xót xa...Và cô độc lắm...
    Nhưng không sao, tôi đã quyết định đến đây rồi. Và tôi cho phép mình được thả phanh một chút. Tôi trút bỏ những quy cách phía dưới xuôi kia. Hãy để cho những nhịp chân được nhún nhảy, miệng được thốt ra những điều đang nghĩ, tóc loà xoà theo gió và những chiếc áo lạnh không phải kéo dài và bít kín nữa...
    Đêm tối xuống rất nhanh nhưng lại lâu ra đi. Căn phòng gỗ không có những chấn song hay hoạ tiết thừa. Tất cả đều đẹp theo kiểu của nó - đơn giản và phóng khoáng. Núi bít bùng xung quanh và hoa hồng như thảm dưới chân. Lâu lắm rồi tôi mới biết trời sao lại đẹp thế! Vì sao nào của tôi? vì sao nào của Z? - những vì sao Inga và tôi đã kiếm tìm suốt những đêm sương lạnh trong khuôn viên đại học...
    Tôi trở về, vì biết mình đã bị cô lập khi không thể đợi tin của Z từ những chiếc mobile đang trở nên vô nghĩa trên những tấm nệm trắng toát. Rời đi nuối tiếc. Trở về thấy mình có lỗi. Lúc nào cũng có lỗi, với Z...
    ...Mong một lần trở lại, có Z...

Chia sẻ trang này