Dù có đi bốn phương trời... Nếu ai đã sinh ra và lớn lên HN, khi đi xa, nhất là đi vào những mảnh đất nắng gió phương nam, chắc hẳn sẽ rất nhớ HN. Không hẳn nỗi nhớ như nhớ người yêu nhưng cũng là một nỗi nhớ cồn caò. Nhớ những hàng cây, những con đường vắng vế khuya, nhớ những hạt mua phùn, những cơn gió bấc, nhớ những mùi hoa sữa, nhớ bát phở thuần vị Bắc, nhớ chén nước chè nóng nhưng đậm đà! Có lần sau khi ở HCMC 1 tháng, ra HN, việc đầu tiên của tôi là ra Lò Đúc ăn một bát phở nóng, uống một cốc nước chè đúng kiểu bắc, đậm đà chứ không nhàn nhạt như kiểu nam, đến tối thu xếp công việc sớm để đi dạo một vòng hồ Tây rồi kiếm một "quán cóc liêu xiêu một câu thơ "nhấm nháp chén chè nóng - đặc hưởng một hương vị rất riêng của người Hà Nội. Chép tặng các bạn một bài thơ về HN ================================ QUÊ HƯƠNG Hoàng Phương Ngọc Thư bạn viết: Sài Gòn đẹp lắm! Nhưng lạnh lùng và xa lạ làm sao Bạn vào trong đó từ năm ngoái Vẫn nhớ quê mình trong cả giấc chiêm bao Quê hương bạn là Hà Nội của tôi Thành phố đẹp và hiền như cổ tích Cuộc sống ồn ào đan xen trong tĩnh mịch Với nét rêu phong cổ kính một thời Hà Nội ấm êm như một vành nôi Nuôi mình lớn lên bằng những chùm hoa sấu Nhặt chơi đồ hàng suốt thời thơ ấu Mê mải kiếm tìm quên cả nắng trưa Hà Nội đáng yêu trong cả những ngày mưa Phố phường chợt ảo huyền sau làn nước Hoa sữa tắm mưa cũng trở nên trắng nuột Tiếng bạn cười tan lẫn tiếng mưa rơi Xa quê hương mới thấy thật đơn côi Đã nhiều đêm bạn nhìn cảng Sài Gòn và khóc Nhớ sông Hồng quay quắt Chẳng biết mùa này nước lũ có về không? Nhớ quê hương bạn nhớ cả mùa đông Chỉ mong có một ngày gió bấc Chiều 30 nắng Sài Gòn vẫn ngập Chắc giờ này Hà Nội vẫn mưa bay? Hà Nội ơi, từ đó có đổi thay Hay vẫn đợi bước chân nào trở lại Xa quê hương nhưng tình yêu còn mãi...