1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Du học - Đôi điều tản mạn

Chủ đề trong 'Du học' bởi CXR, 09/03/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. 5plus1sense

    5plus1sense Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    1
    Chúc mừng sinh nhật anh CXR. Lâu quá rồi mới thấy anh viết bài. Nhớ lại cách đây một năm, anh viết về "tuổi hâm" thật là hay.
    Chúc anh qua tuổi mới nhiều niềm vui, thành công trong mọi điều. Hy vọng vào sinh nhật lần này, anh cảm hứng viết một bài "recap" lại cuộc sống của anh trong tg qua, để em cũng như tất cả mọi người đã "ghé qua" topic của anh, được thưởng thức văn của anh một lần nữa.......
    Happy Birthday !!
  2. mountainering

    mountainering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Chúc mừng sinh nhật anh, anh CXR!
    Vào cái tuổi này mà còn chúc anh sinh nhật vui vẻ thì nghe chừng không hợp lý lắm. Tuy nhiên em vẫn chúc anh có thêm nhiều nghị lực và niềm vui để tiếp tục chiến đấu với cuộc đời.
    Anh sắp được về thăm gia đình, bạn bè, người thân, sắp được trở lại phố xưa với Hà Nội vừa thân quen, vừa xa lạ. Chúc anh một chuyến đi may mắn và nhiều ấn tượng để chia xẻ cùng mọi người.
    Cuối cùng, chúc anh gặp lại những kỷ niệm xưa - để nhớ và cũng là để quên. Phải chăng mảnh đất Hà Nội có điều gì đặc biệt mà những người sống ở đấy hay hoài niệm đến vậy, mùa thu Hà Nội sao mà đẹp và quyến rũ đến vậy. Dù biết "...Mưa đã rơi và nắng đã phai..." nhưng để vượt qua nó lại là điều thật khó khăn. Mong anh sẽ vượt qua và tin vào những điều tốt đẹp ở phía trước.
    Mountainering.
  3. mountainering

    mountainering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Chúc mừng sinh nhật anh, anh CXR!
    Vào cái tuổi này mà còn chúc anh sinh nhật vui vẻ thì nghe chừng không hợp lý lắm. Tuy nhiên em vẫn chúc anh có thêm nhiều nghị lực và niềm vui để tiếp tục chiến đấu với cuộc đời.
    Anh sắp được về thăm gia đình, bạn bè, người thân, sắp được trở lại phố xưa với Hà Nội vừa thân quen, vừa xa lạ. Chúc anh một chuyến đi may mắn và nhiều ấn tượng để chia xẻ cùng mọi người.
    Cuối cùng, chúc anh gặp lại những kỷ niệm xưa - để nhớ và cũng là để quên. Phải chăng mảnh đất Hà Nội có điều gì đặc biệt mà những người sống ở đấy hay hoài niệm đến vậy, mùa thu Hà Nội sao mà đẹp và quyến rũ đến vậy. Dù biết "...Mưa đã rơi và nắng đã phai..." nhưng để vượt qua nó lại là điều thật khó khăn. Mong anh sẽ vượt qua và tin vào những điều tốt đẹp ở phía trước.
    Mountainering.
  4. white_poplar

    white_poplar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.208
    Đã được thích:
    0
    Viết tặng những người bạn của tôi nơi đây
    Hôm CN, đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn cũ.. Q đã về nước, một hòn đảo nhỏ bé nhưng tràn đầy cây xanh. Rồi nữa, email của một người bạn thân khác, mới rời khỏi nơi này.. Càng gần đến kì cuối, càng có nhiều người sẽ rời khỏi nơi này.. Ngay cả tôi cũng thế. Bỗng thấy có chút buồn..
    Đến nơi này, gặp và làm quen được với bao người bạn mới. Học được nhiều điều ở họ lắm, thấy mình lớn lên, hiểu nhiều điều hơn... Xa nhà, bạn bè như chỗ dựa, sẻ chia bao tâm sự, lo toan. Mỗi lần nghĩ như thế, thấy lòng mình ấm lại giữa quê người xa lạ...
    Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn.. Buồn nhưng đấy là quy luật.. Chẳng ai có thể ở bên mình mãi, mà mình cũng đâu có thể luôn ở bên họ? Ai cũng có những dự định riêng, những việc mình cần phải làm, những nơi phải đi đến, những người phải gặp... Chẳng ai có thể nói được điều gì.. 5 năm nữa, 10 năm nữa, 20 năm nữa.. Các bạn cũng thay đổi, mà mình cũng vậy.. Chỉ có kỉ niệm là không... Quên làm sao được nhỉ những khuôn mặt trong kí ức? Và mỗi lần nhìn lại, hi vọng mình sẽ có thể mỉm cười..
    Tặng cho tất cả những người bạn của tôi, đặc biệt là cô em gái bé bỏng Lizzy
    I will remember you
    Will you remember me?
    Don''t let your life pass you by
    Weep not for the memory...
    (I will remember you - Sarah Mclachlan)
  5. white_poplar

    white_poplar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.208
    Đã được thích:
    0
    Viết tặng những người bạn của tôi nơi đây
    Hôm CN, đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn cũ.. Q đã về nước, một hòn đảo nhỏ bé nhưng tràn đầy cây xanh. Rồi nữa, email của một người bạn thân khác, mới rời khỏi nơi này.. Càng gần đến kì cuối, càng có nhiều người sẽ rời khỏi nơi này.. Ngay cả tôi cũng thế. Bỗng thấy có chút buồn..
    Đến nơi này, gặp và làm quen được với bao người bạn mới. Học được nhiều điều ở họ lắm, thấy mình lớn lên, hiểu nhiều điều hơn... Xa nhà, bạn bè như chỗ dựa, sẻ chia bao tâm sự, lo toan. Mỗi lần nghĩ như thế, thấy lòng mình ấm lại giữa quê người xa lạ...
    Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn.. Buồn nhưng đấy là quy luật.. Chẳng ai có thể ở bên mình mãi, mà mình cũng đâu có thể luôn ở bên họ? Ai cũng có những dự định riêng, những việc mình cần phải làm, những nơi phải đi đến, những người phải gặp... Chẳng ai có thể nói được điều gì.. 5 năm nữa, 10 năm nữa, 20 năm nữa.. Các bạn cũng thay đổi, mà mình cũng vậy.. Chỉ có kỉ niệm là không... Quên làm sao được nhỉ những khuôn mặt trong kí ức? Và mỗi lần nhìn lại, hi vọng mình sẽ có thể mỉm cười..
    Tặng cho tất cả những người bạn của tôi, đặc biệt là cô em gái bé bỏng Lizzy
    I will remember you
    Will you remember me?
    Don''t let your life pass you by
    Weep not for the memory...
    (I will remember you - Sarah Mclachlan)
  6. silentsoul

    silentsoul Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Vào trang « Tản mạn du học » đã nhiều lần, cũng download về để đọc và đồng cảm với anh em sv du học, cũng như để học hỏi những đàn anh đi trước, đi nhiều như bác CXR hay Netwalker?etc. Hôm nay em xin mạn fép post một bài viết về những tâm sự và cảm xúc trào dâng. Bài viết ko được theo trình tự rõ ràng như bài của bác CXR hay các bác khác, mong anh em xa gần bỏ quá cho.
    « Đã lâu nay rồi, từ lúc sang Pháp, tôi chưa hề 1lần ngồi viết những dòng tâm sự như trước đây tôi hay làm khi còn ở VN. Hôm nay có gì đó thôi thúc tôi fải viết. Fải chăng đó chỉ là thôi thúc viết ra để vơi bớt nỗi buồn, cô đơn ? Hay chăng sau khi đọc truyện ?~Hoa tầm xuân của mùa thu?T (D Thu Hương) cảm xúc tôi dâng trào và khiến mình cầm bút lên viết ?. Có lẽ là do cả hai điều đó, tôi nghĩ.
    C /đ của một sv du học luôn gắn liền với khó khăn về vật chất và tinh thần. Trong đó, sự cô đơn là khó khăn tinh thần lớn nhất mà fần nhiều sv du học fải trải qua. Tôi ko nói đến những couple sống chung với nhau vì dù gì họ vẫn sướng hơn so với những sv sống một mình.
    Nỗi cô đơn đó bắt đầu bằng việc sống xa nhà, xa bạn bè, người thân. Họ đến một nơi xa lạ chưa bao giờ đặt chân tới. Ngoài đường fố, thật xa lạ biết bao khi xung quanh mình là những người cao to, mắt xanh, mũi lõ?etc và nói một thứ tiếng khác. Cái ngày mới đến, hầu hết ai cũng muốn khám fá thế giới xung quanh mình và họ vẫn tiếp tục như thế. Nhưng rồi một lúc nào đó tự dưng nỗi nhớ nhà dâng tràn. Hình ảnh bố mẹ, người thân thương yêu hiện ra khiến ta nao lòng. Giờ ta đã hiểu câu thơ :
    ?~?T Đất là nơi ta ở
    Khi ta đi đất hóa tâm hồn??T?T
    (Tôi ko nhớ rõ chính xác hai câu thơ đó là gì, bạn nào nhớ xin sửa lại hộ).
    Và những dòng tin nhắn hỏi han tình hình hoặc những lần chat với bố mẹ, bạn bè quê nhà khiến ta thấy nhớ nhiều hơn.
    Ôi, nhớ biết bao bữa cơm mẹ nấu cho con mỗi ngày. Nhớ những món ăn mẹ hay làm cho con, và cả những lần con ?~chê ỏng chê eo?T khiến mẹ buồn nữa chứ. Lúc này đây, một mình nấu nướng nào ngon được bằng mẹ. Suốt ngày chỉ biết luộc rau và làm mấy món vớ vẩn. Giờ con mới thấy thương mẹ nhiều lắm, mẹ ơi. Con chỉ mong sớm được về bên mẹ và tự tay con nấu cho mẹ ăn và nghe mẹ nói ?~Con trai tôi dạo này biết nấu ăn rồi đó?T. Với con, hạnh fúc đó thật giản đơn, mẹ ah.
    Tùng ơi, tao nhớ những lần anh em mình ngồi trên Lâm uống cafe lắm. Tao cả mày ngồi nói chuyện trên trời dưới biển mãi không biết chán. Ngày đó vui thật, anh em mình lúc nào cũng có nhau, sẻ chia niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, trong gia đình. Tao cả mày đã chơi với nhau được 10 năm rồi còn gì nữa, nhanh thật. Thế mà bây giờ tao mày mỗi đứa một nơi một cuộc sống. Nhưng dù hoàn cảnh nào đi nữa anh em mình vẫn mãi là ?~?Thai thằng bạn thân nối khố?T?T nhé.
    9c ơi, tôi nhớ lắm những ngày bọn mình sống với nhau hồi cấp hai. Những ngày thơ trẻ đầy vui vẻ bên nhau với những trò chơi ?~ngốc nghếch?T. Kỉ niệm mái trường xưa, fòng học cũ, con đường về vẫn lẩn khuất đâu đó trong trái tim tôi mỗi khi nhớ về các bạn. Nhớ cả những lần lớp mình đi nhẩy và hát karaoke nữa chứ. Và cả những dịp bọn mình tụ tập nhậu nhẹt cả lũ với nhau, vui thật. Lúc này đây, lớp mình mỗi đứa một fương trời, ko biết bao giờ mới tụ họp đầy đủ được đây ?.
    Đội ơi, tôi nhớ lắm những ngày thi đấu xa nhà, chúng ta cùng sống và tập luyện với nhau. Nhớ những trò đùa ?~dã man?T dành cho mấy ?~em nữ?T trong đội, cả những lần mấy thằng trốn trại đi chơi trong SG và ?~tí?T thì bị đuổi về nhà. Nhưng tôi ghi mãi lần đầu biết ?~nhớ nhà?T khi đi thi đấu ở Nha Trang. Lúc đó, bọn tôi bị ?~cấm trại?T trong khách sạn ko được đi ra ngoài chơi trước khi thi đấu. Chán quá, mấy thằng bỏ đàn ra ghẩy và hát ?~ông ổng?T với nhau. Bài ?~Hanoi và tôi?T cất lên như tiếng lòng tôi thổn thức nhớ về Hanoi. Bây giờ ngồi đây, trên đất Pháp, con tim tôi lại rung lên mỗi lần nghe :
    « Nơi tôi sinh ?" Hanoi.
    Ngày tôi sinh - một ngày bỏng cháy
    Ngõ nhõ, fố nhỏ, nhà tôi ở đó
    Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông Hồng thở than
    Những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hanoi
    Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
    Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi?.. »
    Tất cả đã thấm vào từng khúc thịt, từng giọt máu tôi đang cuộn chảy trong trái tim này. Tôi mong về Hanoi biết bao. Về với ?~ngõ nhỏ, fố nhỏ?T ; về với mùi ?~hoa sữa vẫn ngạt ngào đầu fố đêm đông ; về với ?~tiếng ve ru những trưa hè?T ; về với vòng tay mẹ cha, với nụ cười, ánh mắt bạn bè và để về với?.chính mình nữa.
    Nỗi cô đơn càng nặng nề hơn khi ta ko có tình yêu. Người mà tôi yêu thiết tha, say đắm lại chỉ coi tôi là bạn thân. Tôi đau đớn vì điều đó. Nàng luôn muốn là nơi để tôi chia sẻ buồn vui, khó khăn, hạnh fúc. Nàng biết tôi bên này sống ko hề dễ dàng và luôn động viên tôi. Chiều thứ 7, CN hàng tuần (lúc đó là tầm tối tại VN), tôi chờ nàng online để chat. Cứ như thế, tôi đợi chờ 1 cách vô thức. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra rằng, weekend nàng dành cho người yêu mình, cho gia đình nàng chứ ko fải cho tôi. Hiểu điều đó, tôi ko trách nàng, mà tôi cũng làm gì có quyền trách nàng cơ chứ. Nhưng tình yêu thường ích kỉ, tôi muốn weekend được gặp nàng, dù chỉ là online với những dòng chữ ảo trên màn hình. Rồi một lần khi chat với nàng, tôi đã nói với nàng về nỗi cô đơn tôi đang trải qua. Lúc đó, cảm xúc lại dâng trào, con tim lại thắp lên tình yêu thương dành cho nàng, tôi lại nói lời yêu nàng. Nàng giận dỗi và như thường lệ, nàng lại nói ?~Chúng ta chỉ là bạn thân thôi?T. (Ôi, tôi nhói lòng mỗi khi nghe lời đó). Ko những thế, nàng còn mắng tôi tại sao lại yếu đuối đến vậy vì một người gái, và bảo tôi rằng fải tiếp tục chú tâm vào việc học hành cũng như lo cho sự nghiệp sau này.(thật là một ideal idear, fải ko ???).
    Nàng đâu hiểu rằng lúc đó tôi ko nén được cảm xúc và lời yêu thương chất chứa trong tim mà tôi dành cho nàng. Tôi chỉ nói để giãi bày, để được nhẹ nhõm nơi tâm hồn cô quạnh này. Nàng đâu có hiểu điều đó. Nàng đâu sống ở đây một mình như kẻ tha hương mà nàng có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc ấy. Nàng vẫn nghĩ mọi chuyện đơn giản như chính cuộc sống của nàng : đi học, dậy thêm, về nhà và weekend đi với người yêu, chấm hết. Nàng đâu hiểu rằng, giống như các sv khác, tôi fải xoay sở thế nào với cuộc sống tại đây khi thiếu cả vật chất lẫn tinh thần. Nàng đâu biết những lúc nhìn hình ảnh mẹ trên webcam mà nước mắt ứa ra vì thương cụ. Nàng đâu biết những ngày giá lạnh lang thang ngoài đường gõ cửa từng restaurant một để xin việc. Nàng đâu biết những lúc co quắp, rên ư ử nằm trong chăn vì bị ốm.
    Những lúc như thế con người ta cần tình yêu thương biết bao. Cần một ánh mắt dịu hiền ấm áp của người con gái để fá tan đi giá lạnh đêm này. Cần một bàn tay ân cần nâng đỡ trái tim côi. Và quan trọng nhất là cần một tình yêu để cuộc đời ko chênh vênh, bập bềnh như chiếc bè lênh đênh giữa biển khơi, để có một chỗ dựa tinh thần và một bến bờ neo đậu trái tim này. Với một người đàn ông, dù sương gió, từng trải hay không, thì tình yêu và gia đình mình đáng trân trọng biết bao. Thiếu tình yêu, đàn ông chỉ như những con đom đóm lập lòe trong màn đêm cuộc đời. Tiền bạc, sự nghiệp có thể rất quan trọng với đàn ông, but tình yêu thực sự mới chính là điều quý giá nhất đối với anh ta, đối với tất cả mọi người nói chung nữa.
    Và rồi, sau hôm đó, tôi ko còn muốn tâm sự hay sẻ chia gì với nàng nữa dù vẫn coi nàng là bạn thân. Tôi tự nói với mình rằng ?~hãy chôn chặt tâm sự vào trong lòng?T. Và rằng ?~đừng có làm fiền người ta nữa, người ta có hạnh fúc, có tình yêu thì hãy để cho họ tận hưởng trọn vẹn. Đừng có quấy rầy họ bằng những khó khăn, nỗi cô đơn của mình nữa. Hãy tự an ủi, động viên chính mình vượt qua mọi thứ fía trước như những sv du học khác đang làm. Và mong một ngày mai tươi sáng hơn.
  7. silentsoul

    silentsoul Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Vào trang « Tản mạn du học » đã nhiều lần, cũng download về để đọc và đồng cảm với anh em sv du học, cũng như để học hỏi những đàn anh đi trước, đi nhiều như bác CXR hay Netwalker?etc. Hôm nay em xin mạn fép post một bài viết về những tâm sự và cảm xúc trào dâng. Bài viết ko được theo trình tự rõ ràng như bài của bác CXR hay các bác khác, mong anh em xa gần bỏ quá cho.
    « Đã lâu nay rồi, từ lúc sang Pháp, tôi chưa hề 1lần ngồi viết những dòng tâm sự như trước đây tôi hay làm khi còn ở VN. Hôm nay có gì đó thôi thúc tôi fải viết. Fải chăng đó chỉ là thôi thúc viết ra để vơi bớt nỗi buồn, cô đơn ? Hay chăng sau khi đọc truyện ?~Hoa tầm xuân của mùa thu?T (D Thu Hương) cảm xúc tôi dâng trào và khiến mình cầm bút lên viết ?. Có lẽ là do cả hai điều đó, tôi nghĩ.
    C /đ của một sv du học luôn gắn liền với khó khăn về vật chất và tinh thần. Trong đó, sự cô đơn là khó khăn tinh thần lớn nhất mà fần nhiều sv du học fải trải qua. Tôi ko nói đến những couple sống chung với nhau vì dù gì họ vẫn sướng hơn so với những sv sống một mình.
    Nỗi cô đơn đó bắt đầu bằng việc sống xa nhà, xa bạn bè, người thân. Họ đến một nơi xa lạ chưa bao giờ đặt chân tới. Ngoài đường fố, thật xa lạ biết bao khi xung quanh mình là những người cao to, mắt xanh, mũi lõ?etc và nói một thứ tiếng khác. Cái ngày mới đến, hầu hết ai cũng muốn khám fá thế giới xung quanh mình và họ vẫn tiếp tục như thế. Nhưng rồi một lúc nào đó tự dưng nỗi nhớ nhà dâng tràn. Hình ảnh bố mẹ, người thân thương yêu hiện ra khiến ta nao lòng. Giờ ta đã hiểu câu thơ :
    ?~?T Đất là nơi ta ở
    Khi ta đi đất hóa tâm hồn??T?T
    (Tôi ko nhớ rõ chính xác hai câu thơ đó là gì, bạn nào nhớ xin sửa lại hộ).
    Và những dòng tin nhắn hỏi han tình hình hoặc những lần chat với bố mẹ, bạn bè quê nhà khiến ta thấy nhớ nhiều hơn.
    Ôi, nhớ biết bao bữa cơm mẹ nấu cho con mỗi ngày. Nhớ những món ăn mẹ hay làm cho con, và cả những lần con ?~chê ỏng chê eo?T khiến mẹ buồn nữa chứ. Lúc này đây, một mình nấu nướng nào ngon được bằng mẹ. Suốt ngày chỉ biết luộc rau và làm mấy món vớ vẩn. Giờ con mới thấy thương mẹ nhiều lắm, mẹ ơi. Con chỉ mong sớm được về bên mẹ và tự tay con nấu cho mẹ ăn và nghe mẹ nói ?~Con trai tôi dạo này biết nấu ăn rồi đó?T. Với con, hạnh fúc đó thật giản đơn, mẹ ah.
    Tùng ơi, tao nhớ những lần anh em mình ngồi trên Lâm uống cafe lắm. Tao cả mày ngồi nói chuyện trên trời dưới biển mãi không biết chán. Ngày đó vui thật, anh em mình lúc nào cũng có nhau, sẻ chia niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, trong gia đình. Tao cả mày đã chơi với nhau được 10 năm rồi còn gì nữa, nhanh thật. Thế mà bây giờ tao mày mỗi đứa một nơi một cuộc sống. Nhưng dù hoàn cảnh nào đi nữa anh em mình vẫn mãi là ?~?Thai thằng bạn thân nối khố?T?T nhé.
    9c ơi, tôi nhớ lắm những ngày bọn mình sống với nhau hồi cấp hai. Những ngày thơ trẻ đầy vui vẻ bên nhau với những trò chơi ?~ngốc nghếch?T. Kỉ niệm mái trường xưa, fòng học cũ, con đường về vẫn lẩn khuất đâu đó trong trái tim tôi mỗi khi nhớ về các bạn. Nhớ cả những lần lớp mình đi nhẩy và hát karaoke nữa chứ. Và cả những dịp bọn mình tụ tập nhậu nhẹt cả lũ với nhau, vui thật. Lúc này đây, lớp mình mỗi đứa một fương trời, ko biết bao giờ mới tụ họp đầy đủ được đây ?.
    Đội ơi, tôi nhớ lắm những ngày thi đấu xa nhà, chúng ta cùng sống và tập luyện với nhau. Nhớ những trò đùa ?~dã man?T dành cho mấy ?~em nữ?T trong đội, cả những lần mấy thằng trốn trại đi chơi trong SG và ?~tí?T thì bị đuổi về nhà. Nhưng tôi ghi mãi lần đầu biết ?~nhớ nhà?T khi đi thi đấu ở Nha Trang. Lúc đó, bọn tôi bị ?~cấm trại?T trong khách sạn ko được đi ra ngoài chơi trước khi thi đấu. Chán quá, mấy thằng bỏ đàn ra ghẩy và hát ?~ông ổng?T với nhau. Bài ?~Hanoi và tôi?T cất lên như tiếng lòng tôi thổn thức nhớ về Hanoi. Bây giờ ngồi đây, trên đất Pháp, con tim tôi lại rung lên mỗi lần nghe :
    « Nơi tôi sinh ?" Hanoi.
    Ngày tôi sinh - một ngày bỏng cháy
    Ngõ nhõ, fố nhỏ, nhà tôi ở đó
    Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông Hồng thở than
    Những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hanoi
    Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
    Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi?.. »
    Tất cả đã thấm vào từng khúc thịt, từng giọt máu tôi đang cuộn chảy trong trái tim này. Tôi mong về Hanoi biết bao. Về với ?~ngõ nhỏ, fố nhỏ?T ; về với mùi ?~hoa sữa vẫn ngạt ngào đầu fố đêm đông ; về với ?~tiếng ve ru những trưa hè?T ; về với vòng tay mẹ cha, với nụ cười, ánh mắt bạn bè và để về với?.chính mình nữa.
    Nỗi cô đơn càng nặng nề hơn khi ta ko có tình yêu. Người mà tôi yêu thiết tha, say đắm lại chỉ coi tôi là bạn thân. Tôi đau đớn vì điều đó. Nàng luôn muốn là nơi để tôi chia sẻ buồn vui, khó khăn, hạnh fúc. Nàng biết tôi bên này sống ko hề dễ dàng và luôn động viên tôi. Chiều thứ 7, CN hàng tuần (lúc đó là tầm tối tại VN), tôi chờ nàng online để chat. Cứ như thế, tôi đợi chờ 1 cách vô thức. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra rằng, weekend nàng dành cho người yêu mình, cho gia đình nàng chứ ko fải cho tôi. Hiểu điều đó, tôi ko trách nàng, mà tôi cũng làm gì có quyền trách nàng cơ chứ. Nhưng tình yêu thường ích kỉ, tôi muốn weekend được gặp nàng, dù chỉ là online với những dòng chữ ảo trên màn hình. Rồi một lần khi chat với nàng, tôi đã nói với nàng về nỗi cô đơn tôi đang trải qua. Lúc đó, cảm xúc lại dâng trào, con tim lại thắp lên tình yêu thương dành cho nàng, tôi lại nói lời yêu nàng. Nàng giận dỗi và như thường lệ, nàng lại nói ?~Chúng ta chỉ là bạn thân thôi?T. (Ôi, tôi nhói lòng mỗi khi nghe lời đó). Ko những thế, nàng còn mắng tôi tại sao lại yếu đuối đến vậy vì một người gái, và bảo tôi rằng fải tiếp tục chú tâm vào việc học hành cũng như lo cho sự nghiệp sau này.(thật là một ideal idear, fải ko ???).
    Nàng đâu hiểu rằng lúc đó tôi ko nén được cảm xúc và lời yêu thương chất chứa trong tim mà tôi dành cho nàng. Tôi chỉ nói để giãi bày, để được nhẹ nhõm nơi tâm hồn cô quạnh này. Nàng đâu có hiểu điều đó. Nàng đâu sống ở đây một mình như kẻ tha hương mà nàng có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc ấy. Nàng vẫn nghĩ mọi chuyện đơn giản như chính cuộc sống của nàng : đi học, dậy thêm, về nhà và weekend đi với người yêu, chấm hết. Nàng đâu hiểu rằng, giống như các sv khác, tôi fải xoay sở thế nào với cuộc sống tại đây khi thiếu cả vật chất lẫn tinh thần. Nàng đâu biết những lúc nhìn hình ảnh mẹ trên webcam mà nước mắt ứa ra vì thương cụ. Nàng đâu biết những ngày giá lạnh lang thang ngoài đường gõ cửa từng restaurant một để xin việc. Nàng đâu biết những lúc co quắp, rên ư ử nằm trong chăn vì bị ốm.
    Những lúc như thế con người ta cần tình yêu thương biết bao. Cần một ánh mắt dịu hiền ấm áp của người con gái để fá tan đi giá lạnh đêm này. Cần một bàn tay ân cần nâng đỡ trái tim côi. Và quan trọng nhất là cần một tình yêu để cuộc đời ko chênh vênh, bập bềnh như chiếc bè lênh đênh giữa biển khơi, để có một chỗ dựa tinh thần và một bến bờ neo đậu trái tim này. Với một người đàn ông, dù sương gió, từng trải hay không, thì tình yêu và gia đình mình đáng trân trọng biết bao. Thiếu tình yêu, đàn ông chỉ như những con đom đóm lập lòe trong màn đêm cuộc đời. Tiền bạc, sự nghiệp có thể rất quan trọng với đàn ông, but tình yêu thực sự mới chính là điều quý giá nhất đối với anh ta, đối với tất cả mọi người nói chung nữa.
    Và rồi, sau hôm đó, tôi ko còn muốn tâm sự hay sẻ chia gì với nàng nữa dù vẫn coi nàng là bạn thân. Tôi tự nói với mình rằng ?~hãy chôn chặt tâm sự vào trong lòng?T. Và rằng ?~đừng có làm fiền người ta nữa, người ta có hạnh fúc, có tình yêu thì hãy để cho họ tận hưởng trọn vẹn. Đừng có quấy rầy họ bằng những khó khăn, nỗi cô đơn của mình nữa. Hãy tự an ủi, động viên chính mình vượt qua mọi thứ fía trước như những sv du học khác đang làm. Và mong một ngày mai tươi sáng hơn.
  8. gaveroche

    gaveroche Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Silentsoul ơi tôi cũng đang trải qua những ngày như bạn, cũng cầm CV đi xin việc, cuộc sống còn nặng nề lắm. Tháng sau chưa biết kiếm đâu cho đủ tiền nhà và tiền ăn.
    Nhưng chẳng phải ai sang đây cũng là đi cho thoả cái chí làm trai à. Vào thời điểm này cũng có lúc tôi nghĩ về một gia đình, nhưng hôm qua lên thư viện tôi mò thấy hai quyển đại số đều do người Việt Nam viết thì lòng vui lạ lùng. Chị tôi bảo đối với nhiều người cho ra đời một quyển sách cũng hạnh phúc như cho ra đời một đứa con. Vào thời điểm này chúng ta những người du học nên lấy việc học làm niềm vui thì có lẽ tốt hơn ngồi ôm nỗi nhớ em.
    Còn nhớ câu này không:
    Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
    Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao

  9. gaveroche

    gaveroche Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Silentsoul ơi tôi cũng đang trải qua những ngày như bạn, cũng cầm CV đi xin việc, cuộc sống còn nặng nề lắm. Tháng sau chưa biết kiếm đâu cho đủ tiền nhà và tiền ăn.
    Nhưng chẳng phải ai sang đây cũng là đi cho thoả cái chí làm trai à. Vào thời điểm này cũng có lúc tôi nghĩ về một gia đình, nhưng hôm qua lên thư viện tôi mò thấy hai quyển đại số đều do người Việt Nam viết thì lòng vui lạ lùng. Chị tôi bảo đối với nhiều người cho ra đời một quyển sách cũng hạnh phúc như cho ra đời một đứa con. Vào thời điểm này chúng ta những người du học nên lấy việc học làm niềm vui thì có lẽ tốt hơn ngồi ôm nỗi nhớ em.
    Còn nhớ câu này không:
    Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
    Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao

  10. breaking_news

    breaking_news Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    1.200
    Đã được thích:
    0
    Đã lâu rồi mới lại vào Tản mạn. Đọc để rồi ngẫm, thấy mỗi người một thân phận nhưng bằng cách nào đó vẫn tồn tại những điểm giao thoa. Dù chỉ nhỏ nhoi và mơ hồ, những sự trùng hợp này vẫn giống như một món quà bất ngờ của cuộc sống, của niềm cảm thông khi bắt gặp những tâm sự giống mình. Silentsoul thân mến, đã hay ngồi cafe Lâm, lại có người bạn thân tên Tùng nữa, không biết BN có biết bạn không vậy? Mà nếu có không đi chăng nữa thì vẫn cảm ơn lắm những tên gọi thân thuộc để gợi lại những kỷ niệm rất đỗi quen thương. Xa nhà rồi mới thấy quắt quay từng góc đường và con phố cũ, những khuôn mặt bạn bè bao năm. Xin hãy tin rằng không chỉ riêng Silentsoul phải nghĩ nên hay không nên khi xác định về cách xử sự đối với một người ta yêu mến. Đó là điều bình thường lắm, nhưng thôi cuộc sống thường vận động theo luật bù trừ, nó lấy của ta cái này thì sẽ mang đến cho ta điều tốt đẹp khác. Hy vọng rằng từ giờ những buồn vui của Silentsoul sẽ gặp được nhiều sự đồng cảm khác để vợi đi. Có lẽ bạn đã viết những lời tâm tình này trong lúc xúc động lắm bởi sự khắc khoải khôn nguôi hiện lên từng câu. Nếu để mình tĩnh tâm hơn thì hãy viết thường nhé. Bản thân BN cũng vậy, ngày trước chẳng mấy khi viết, chỉ chúi đầu vào đọc hoặc nghĩ ngợi trong đầu, bây giờ thấy là viết cũng là một cách giải thoát thật hay.
    Thật cảm động khi đọc những dòng này của bạn:
    "Nỗi cô đơn đó bắt đầu bằng việc sống xa nhà, xa bạn bè, người thân. Họ đến một nơi xa lạ chưa bao giờ đặt chân tới. Ngoài đường fố, thật xa lạ biết bao khi xung quanh mình là những người cao to, mắt xanh, mũi lõ?etc và nói một thứ tiếng khác. Cái ngày mới đến, hầu hết ai cũng muốn khám fá thế giới xung quanh mình và họ vẫn tiếp tục như thế. Nhưng rồi một lúc nào đó tự dưng nỗi nhớ nhà dâng tràn. Hình ảnh bố mẹ, người thân thương yêu hiện ra khiến ta nao lòng. Giờ ta đã hiểu câu thơ :
    ?~?T Đất là nơi ta ở
    Khi ta đi đất hóa tâm hồn??T?T
    ????..
    Nàng đâu hiểu rằng, giống như các sv khác, tôi fải xoay sở thế nào với cuộc sống tại đây khi thiếu cả vật chất lẫn tinh thần. Nàng đâu biết những lúc nhìn hình ảnh mẹ trên webcam mà nước mắt ứa ra vì thương cụ. Nàng đâu biết những ngày giá lạnh lang thang ngoài đường gõ cửa từng restaurant một để xin việc. Nàng đâu biết những lúc co quắp, rên ư ử nằm trong chăn vì bị ốm.
    Những lúc như thế con người ta cần tình yêu thương biết bao. Cần một ánh mắt dịu hiền ấm áp của người con gái để fá tan đi giá lạnh đêm này. Cần một bàn tay ân cần nâng đỡ trái tim côi. Và quan trọng nhất là cần một tình yêu để cuộc đời ko chênh vênh, bập bềnh như chiếc bè lênh đênh giữa biển khơi, để có một chỗ dựa tinh thần và một bến bờ neo đậu trái tim này"

Chia sẻ trang này