1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Du học - Đôi điều tản mạn

Chủ đề trong 'Du học' bởi CXR, 09/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ligiang

    ligiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2003
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Tôi không biết mọi người đi du học thế nào chứ cuộc sống của tôi ở đất Hàn này chán quá. Học master bằng tiếng Anh. " Củ chuối " quá. Chỉ muốn về VN thôi...
  2. thangnewzealand

    thangnewzealand Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Trưặỏằ>c 'Ây mỏằ-i lỏĐn nghâ 'ỏn viỏằ?c viỏt nhỏưt kẵ thơ tôi chỏằ? chỏãc lặỏằĂi, "ba thỏằâ ỏƠy chỏằ? dành cho chỏằi tôi vỏằ 'iỏằfm này. Nỏằ-i nhỏằ> quê hặặĂng, gia 'ơnh, bỏĂn bă và nhỏằng kỏằạ niỏằ?m khi bỏĂn 'ang sỏằ'ng ỏằY Viỏằ?t Nam giúp cho bỏĂn viỏt nên nhỏằng trang nhỏưt kẵ thỏưt hay 'ỏƠy. Đỏằc lỏằi tÂm sỏằ cỏằĐa cĂc bỏĂn 'Ê viỏt tôi chỏằÊt thỏƠy hơnh nhặ có hơnh ỏÊnh cỏằĐa mơnh trong 'ỏƠy, nỏằ-i nhỏằ>, sỏằ bặặĂn chỏÊi cỏằĐa cuỏằTc sỏằ'ng SV, sỏằ "cày cuỏằ'c" cho nhỏằng bài tiỏằfu luỏưn, sỏằ ngỏằĂ ngàng 'Ăng thặặĂng cỏằĐa nhỏằng chú "lưnh mỏằ>i", nhỏằng kỏằạ niỏằ?m vui buỏằ"n trên 'ỏƠt khĂch quê ngặỏằi, ............ nhiỏằu nhiỏằu lỏm'Ê làm cho "dÂn du hỏằc" có 'ặỏằÊc nhỏằng nât riêng cỏằĐa mơnh. Tôi chỏằÊt nghâ, ỏằô giĂ nhặ mà mơnh giỏằi vfn thêm mỏằTt chút nặa nhỏằ? chỏc lúc 'ỏƠy mơnh cỏằĐng sỏẵ post lên cĂi forum này nhỏằng kỏằạ niỏằ?m buỏằ"n vui, nhỏằng kinh nghiỏằ?m trong thỏằi gian du hỏằc 'e mỏằi ngặỏằi cạng chia sỏẵ. Ma thôi, cĂi chưnh là mơnh vỏôn là ngặỏằi trung thành vỏằ>i cĂi forum này và là ngặỏằi luôn mong 'ỏằÊi nhỏằng bài viỏt câa nhỏằng thành viên khĂc. Không phỏÊi la ngặỏằi hay khen ('Ây co phỏÊi la nhặỏằÊc 'iỏằfm cỏằĐa mơnh chfng???) nhung cĂc bỏĂn cỏằâ tin rỏng co rỏƠt nhiỏằu ngặỏằi nhặ mơnh 'ang theo dài tỏằông "bặỏằ>c chÂn" cỏằĐa cĂc thành viên trong forum này 'ỏƠy. Gỏằưi lỏằi chào 'ỏn tỏƠt cỏÊ nhỏằng ai yêu diỏằ.n 'àn này.
  3. thangnewzealand

    thangnewzealand Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Trưặỏằ>c 'Ây mỏằ-i lỏĐn nghâ 'ỏn viỏằ?c viỏt nhỏưt kẵ thơ tôi chỏằ? chỏãc lặỏằĂi, "ba thỏằâ ỏƠy chỏằ? dành cho chỏằi tôi vỏằ 'iỏằfm này. Nỏằ-i nhỏằ> quê hặặĂng, gia 'ơnh, bỏĂn bă và nhỏằng kỏằạ niỏằ?m khi bỏĂn 'ang sỏằ'ng ỏằY Viỏằ?t Nam giúp cho bỏĂn viỏt nên nhỏằng trang nhỏưt kẵ thỏưt hay 'ỏƠy. Đỏằc lỏằi tÂm sỏằ cỏằĐa cĂc bỏĂn 'Ê viỏt tôi chỏằÊt thỏƠy hơnh nhặ có hơnh ỏÊnh cỏằĐa mơnh trong 'ỏƠy, nỏằ-i nhỏằ>, sỏằ bặặĂn chỏÊi cỏằĐa cuỏằTc sỏằ'ng SV, sỏằ "cày cuỏằ'c" cho nhỏằng bài tiỏằfu luỏưn, sỏằ ngỏằĂ ngàng 'Ăng thặặĂng cỏằĐa nhỏằng chú "lưnh mỏằ>i", nhỏằng kỏằạ niỏằ?m vui buỏằ"n trên 'ỏƠt khĂch quê ngặỏằi, ............ nhiỏằu nhiỏằu lỏm'Ê làm cho "dÂn du hỏằc" có 'ặỏằÊc nhỏằng nât riêng cỏằĐa mơnh. Tôi chỏằÊt nghâ, ỏằô giĂ nhặ mà mơnh giỏằi vfn thêm mỏằTt chút nặa nhỏằ? chỏc lúc 'ỏƠy mơnh cỏằĐng sỏẵ post lên cĂi forum này nhỏằng kỏằạ niỏằ?m buỏằ"n vui, nhỏằng kinh nghiỏằ?m trong thỏằi gian du hỏằc 'e mỏằi ngặỏằi cạng chia sỏẵ. Ma thôi, cĂi chưnh là mơnh vỏôn là ngặỏằi trung thành vỏằ>i cĂi forum này và là ngặỏằi luôn mong 'ỏằÊi nhỏằng bài viỏt câa nhỏằng thành viên khĂc. Không phỏÊi la ngặỏằi hay khen ('Ây co phỏÊi la nhặỏằÊc 'iỏằfm cỏằĐa mơnh chfng???) nhung cĂc bỏĂn cỏằâ tin rỏng co rỏƠt nhiỏằu ngặỏằi nhặ mơnh 'ang theo dài tỏằông "bặỏằ>c chÂn" cỏằĐa cĂc thành viên trong forum này 'ỏƠy. Gỏằưi lỏằi chào 'ỏn tỏƠt cỏÊ nhỏằng ai yêu diỏằ.n 'àn này.
  4. engi_notyet_neer

    engi_notyet_neer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2003
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Học ở Hà Lan này cũng chuối lắm các bác ạ... Lúc mới qua đây, cuộc sống của em còn khổ hơn con cún ở nhà...
  5. engi_notyet_neer

    engi_notyet_neer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2003
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Học ở Hà Lan này cũng chuối lắm các bác ạ... Lúc mới qua đây, cuộc sống của em còn khổ hơn con cún ở nhà...
  6. thuankha

    thuankha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Cuối tuần rồi mà mưa cả ngày, củng may là không hẹn hò gì với ai. Ngổi uồng trà tình cờ đọc được bài báo thấy hay hay nên muốn post lên cho các bác cùng thưởng thức.Tuy bài báo không liên quan gì đến vấn đề du học cả nhưng khi đọc lên lại muốn gửi vào box này, có lẽ vì lần đầu vào web này thi` lại vào forum của bác CXR, từ đó thích luôn.......... Có thể các bác tìm thấy chính mình trong bài báo này củng ko chừng. Nếu các mods thấy không thích hợp trong box này thì............... muốn để bài này ở đâu củng được
    Tản mạn email
    Màu mực nét chử thân quen, tờ thư xanh và cả chiếc phong bì dán con tem xinh xinh đóng dấu tròn của "nhà dây cáp" có ngày đi tháng đến.... Chuyện mới hôm qua nhưng tưởng như xa xôi lám-có lẽ từ khi bạn ngồi vào máy tính, gõ "hộp thư". password của mình, click vào sign in và đợi những lá thư " thế kỷ a còng" hiện lên không mùi không vị........ Và cái bạn đọc trên máy ấy là một lá thư nét chử răm rắp được mặc định font, cái bạn tìm không phải màu mực, nét chữ hay tờ thư sờ thấy được với chiếc phong bì thú vị hôm qua mà tìm nội dung khan nào đó được gửi đến.
    Đành rằng nội dung thì như nhau. Nhưng có một điều không thể chối cải được không hình thức nào không chứa trong nó nội dung.
    Tôi mân mê những lá thư ngày cũ. Thời gian đã làm cho mặt giấy ố vàng nhưng màu mục, chiếc lá ngày nào cô bạn gái tỉ mỉ ép vào trang thư vẫn còn đây, gợi nhắc kỷ niệm một thời. Cái thời tôi nắn nót từng nét chữ rồi khéo léo gấp trang thư từ những đêm thức trắng và bài thơ ngọt ngào gửi cho ai đó..... Rồi hong hóng từng ngày chờ hồi âm. Đã qua rồi! Từ khi tôi nhấn nút send, trên màn hình báo your mail had been sent, message sent.... thì tôi đã mắc phải thói quen làm biếng ngồi vào bàn để viết một lá thư.
    Ở quê tôi, Net chưa đến làng. Lâu ngày thấy đứa con xa "quên" gửi thư về, người mẹ " làm chi lâu ni không gửi thư về nhà? Các em nó nhớ nét chữ của anh Nguyên lám!" Nhìn lá thư với nhũng chữ "nhảy hàng" và đôi chổ loang màu mực của mẹ mà muốn khóc. Phải, mẹ tôi mắt đã yếu lắm rồi, viết được lá thư cho con trai trên phố là phải thức cả một đêm. VIết bằng nước mắt. Phải, mẹ tôi đã khóc nhiều rồi, nét mực loang trên tờ thư kia liệu có làm tôi thổn thức ngồi vào bàn và trải lòng ra trang giấy như cách của chàng sinh viên ngày nào xa nhà lên phố?...
    Trong một net công cộng, cô nàng ngồi cạnh tôi mở email và dán mắt vào màn ảnh. Tưởng như nàng đã quê cả thế giới bề bộn ngoài kia. Thỉnh thoảng nàng rê chuột vào thanh hiển thị, đẩy bức thư lên và tiếp tục đọc. Bổng nàng gục mặt trên bàn phím và khóc nức nở... Tôi tò mò ngoái sang- một bức thư của người yêu cũ với lời lẽ đầy tiếc nuối và buồn bã!...Tôi mở hộp thư của mình ra. Inbox báo có một lá thư mới nhận. Thư của một anh bạn đi du học ở tận bên Úc. Lá thư mới soạn cách đây mấy giây. Thời bây giờ tiện ích thật, cách nhau nữa vòng trái đất, thế mà trong vài giây đã liên lạc được với nhau, không phải "chờ một lá thư dài cổ". Tôi chỉ việc đút đĩa mềm vào download hoặc in lá thư ấy ra rồi đem về nhà đọc. Vâng, tôi muốn cầm trên tay lá thư ấy và viết vào vài dòng gì đó sau khi đọc thư bạn và tin những dòng nguệch ngoạc sẽ lưu lại cảm xúc hôm nay, lúc này.... Để bức thư với những dòng chữ mặc định font kia có kỷ niệm hơn trong kho tàng những bức thư đã ố vàng của tôi.
    Tôi đã quen ngóng đợi và quen với hình ảnh bác đưa thư với những vòng xe trễ nãi dừng trước ngõ, vuốt mồ hôi, cất tiếng "nhà có thư!". Những lá thư được đưa tận tay kia đã bay qua biết bao nhiêu không gian, xa cách vẫn lành lặn, tươi nguyên màu mực. Thật hồi hộp khi cắt chiếc phong bì ra, tay tôi chạm được nét chữ thân quen, mắt tôi thấy được những con chữ và mủi tôi nghe được mùi giấy thơm tho.........
    Những email không thất lạc bao giờ vẫn đi vào hộp thư của tôi và đợi được mở ra. Tốc độ bảo đảm. Và cước phí rất thấp....... Thay đổi về hình thức, có lẽ sự đánh đổi không đáng kể nữa rồi!
    Với thư tín, một thời đại sắp sửa đi qua?.
    ( trích từ báo tiếp thị SG của Nguyenvinhnghuyen)
    Chỉ có các bác xa nhà mới có thể hiểu rõ ý nghĩa của lá thư nhận qua bưu điện có ý nghĩa như thế nào hơn là email phải không. Đó củng là lý do tại sao em post bài này ở đây
  7. thuankha

    thuankha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Cuối tuần rồi mà mưa cả ngày, củng may là không hẹn hò gì với ai. Ngổi uồng trà tình cờ đọc được bài báo thấy hay hay nên muốn post lên cho các bác cùng thưởng thức.Tuy bài báo không liên quan gì đến vấn đề du học cả nhưng khi đọc lên lại muốn gửi vào box này, có lẽ vì lần đầu vào web này thi` lại vào forum của bác CXR, từ đó thích luôn.......... Có thể các bác tìm thấy chính mình trong bài báo này củng ko chừng. Nếu các mods thấy không thích hợp trong box này thì............... muốn để bài này ở đâu củng được
    Tản mạn email
    Màu mực nét chử thân quen, tờ thư xanh và cả chiếc phong bì dán con tem xinh xinh đóng dấu tròn của "nhà dây cáp" có ngày đi tháng đến.... Chuyện mới hôm qua nhưng tưởng như xa xôi lám-có lẽ từ khi bạn ngồi vào máy tính, gõ "hộp thư". password của mình, click vào sign in và đợi những lá thư " thế kỷ a còng" hiện lên không mùi không vị........ Và cái bạn đọc trên máy ấy là một lá thư nét chử răm rắp được mặc định font, cái bạn tìm không phải màu mực, nét chữ hay tờ thư sờ thấy được với chiếc phong bì thú vị hôm qua mà tìm nội dung khan nào đó được gửi đến.
    Đành rằng nội dung thì như nhau. Nhưng có một điều không thể chối cải được không hình thức nào không chứa trong nó nội dung.
    Tôi mân mê những lá thư ngày cũ. Thời gian đã làm cho mặt giấy ố vàng nhưng màu mục, chiếc lá ngày nào cô bạn gái tỉ mỉ ép vào trang thư vẫn còn đây, gợi nhắc kỷ niệm một thời. Cái thời tôi nắn nót từng nét chữ rồi khéo léo gấp trang thư từ những đêm thức trắng và bài thơ ngọt ngào gửi cho ai đó..... Rồi hong hóng từng ngày chờ hồi âm. Đã qua rồi! Từ khi tôi nhấn nút send, trên màn hình báo your mail had been sent, message sent.... thì tôi đã mắc phải thói quen làm biếng ngồi vào bàn để viết một lá thư.
    Ở quê tôi, Net chưa đến làng. Lâu ngày thấy đứa con xa "quên" gửi thư về, người mẹ " làm chi lâu ni không gửi thư về nhà? Các em nó nhớ nét chữ của anh Nguyên lám!" Nhìn lá thư với nhũng chữ "nhảy hàng" và đôi chổ loang màu mực của mẹ mà muốn khóc. Phải, mẹ tôi mắt đã yếu lắm rồi, viết được lá thư cho con trai trên phố là phải thức cả một đêm. VIết bằng nước mắt. Phải, mẹ tôi đã khóc nhiều rồi, nét mực loang trên tờ thư kia liệu có làm tôi thổn thức ngồi vào bàn và trải lòng ra trang giấy như cách của chàng sinh viên ngày nào xa nhà lên phố?...
    Trong một net công cộng, cô nàng ngồi cạnh tôi mở email và dán mắt vào màn ảnh. Tưởng như nàng đã quê cả thế giới bề bộn ngoài kia. Thỉnh thoảng nàng rê chuột vào thanh hiển thị, đẩy bức thư lên và tiếp tục đọc. Bổng nàng gục mặt trên bàn phím và khóc nức nở... Tôi tò mò ngoái sang- một bức thư của người yêu cũ với lời lẽ đầy tiếc nuối và buồn bã!...Tôi mở hộp thư của mình ra. Inbox báo có một lá thư mới nhận. Thư của một anh bạn đi du học ở tận bên Úc. Lá thư mới soạn cách đây mấy giây. Thời bây giờ tiện ích thật, cách nhau nữa vòng trái đất, thế mà trong vài giây đã liên lạc được với nhau, không phải "chờ một lá thư dài cổ". Tôi chỉ việc đút đĩa mềm vào download hoặc in lá thư ấy ra rồi đem về nhà đọc. Vâng, tôi muốn cầm trên tay lá thư ấy và viết vào vài dòng gì đó sau khi đọc thư bạn và tin những dòng nguệch ngoạc sẽ lưu lại cảm xúc hôm nay, lúc này.... Để bức thư với những dòng chữ mặc định font kia có kỷ niệm hơn trong kho tàng những bức thư đã ố vàng của tôi.
    Tôi đã quen ngóng đợi và quen với hình ảnh bác đưa thư với những vòng xe trễ nãi dừng trước ngõ, vuốt mồ hôi, cất tiếng "nhà có thư!". Những lá thư được đưa tận tay kia đã bay qua biết bao nhiêu không gian, xa cách vẫn lành lặn, tươi nguyên màu mực. Thật hồi hộp khi cắt chiếc phong bì ra, tay tôi chạm được nét chữ thân quen, mắt tôi thấy được những con chữ và mủi tôi nghe được mùi giấy thơm tho.........
    Những email không thất lạc bao giờ vẫn đi vào hộp thư của tôi và đợi được mở ra. Tốc độ bảo đảm. Và cước phí rất thấp....... Thay đổi về hình thức, có lẽ sự đánh đổi không đáng kể nữa rồi!
    Với thư tín, một thời đại sắp sửa đi qua?.
    ( trích từ báo tiếp thị SG của Nguyenvinhnghuyen)
    Chỉ có các bác xa nhà mới có thể hiểu rõ ý nghĩa của lá thư nhận qua bưu điện có ý nghĩa như thế nào hơn là email phải không. Đó củng là lý do tại sao em post bài này ở đây
  8. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    thuankha: Cám ơn em đã post bài "tản mạn email" rất hay cho mọi người cùng đọc nhé ..
    mitthoi: Ai lại "trù ẻo" nhau thế .. hihi ..
    Du học và những niềm vui: Đọc những dòng tản mạn này, có một số người bảo với tôi rằng tôi quá ?oyếu đuối? và luôn sống bằng ?ohoài niệm?. Phải vậy chăng? Lần đầu tiên nghe nói như vậy, tôi đã suýt phì cười. Nếu mà cô em gái nhỏ tinh vi GiacMoXanhLam của tôi nghe thấy, chắc cô ấy phải nhăn mặt kêu lên rằng ?oanh chỉ được cái giỏi lừa người khác ?" em mét mẹ cho mà xem? (chả hiểu sao cô em tôi mở miệng ra nói với ông anh câu nào cũng có cụm từ ?oem mét mẹ cho mà xem?). Tôi vốn luôn nghĩ rằng điều quan trọng là việc mình tự nhìn bản thân như thế nào.
    Hôm nay đọc lại những bài viết về tình yêu của bác netwalker, breaking_news, và sleeping_beauty tôi chợt nghiệm ra một điều ?" Những kỷ niệm mang đôi chút hơi hướng của sự ?otiếc nuối? đều thường xuất hiện dưới ngòi bút một cách sinh động và dễ đi sâu vào lòng người đọc hơn. Không biết với các bạn thì sao, chứ với tôi, kỷ niệm vui có nhiều lắm, nhưng mỗi lần định viết, tôi lại thấy bất lực vì không thể lột tả hết niềm vui trong đó. Còn những nỗi buồn, chẳng phải cố gắng gì, tự chúng cứ trôi ra theo đầu ngón tay. Có lẽ tôi là người ích kỷ chăng - Khi cứ dấu niềm vui cho riêng mình và chỉ chia xẻ những nồi buồn. Ngồi đọc lại những gì mình đã viết bao lâu nay. Đúng là đầy những tiếng thở dài ai oán ?" Giật mình ?" Cuộc đời du học sinh đâu đến mức ?othảm hại? như vậy đâu nhỉ. Vì thế, phần tản mạn này tôi sẽ viết nhiều hơn về những niềm vui của du học sinh.
    Bước chân trên con đường du học, lòng ta phơi phới lắm chứ. Tương lai chờ đón ở phía trước. Bao nẻo đường rộng mở. Niềm vui đầu tiên là việc tôi lên đường cùng với 3 cô gái ?" Hải, Hà và Nga, cô bạn nào của tôi cũng ?otài sắc vẹn toàn?. Mấy người có được cái may mắn như thế. Niềm vui thứ hai tới khi tôi vừa dọn vào khu ký túc xá. Đang nhởn nhơ đứng nói chuyện với Hưng, bạn tôi, ở ngoài cửa thì có cô bạn ở nhà bên đi ngang qua chào một câu. Tôi hỏi đi hỏi lại 3 lần ?opardon me?? mà vẫn không nghe thủng. Bực mình quá Hưng mới bảo ?onó nói how are you today??. Dù không kịp trả lời cô ấy, nhưng tôi vui lắm, bởi vì cô ấy rất xinh và là người bạn Tây đầu tiên tỏ ra thân thiện với tôi. Niềm vui thứ 3 đến ngay buổi tối thứ năm đầu tiên. Đúng 9:30 phút, cả bọn 8 đứa ở cùng nhà bỗng tụ tập đầy đủ hết. Thêm Hưng và Phát nữa là 10 đứa. Tôi đang hý hửng định ?orèn luyện? cái khả năng nói nghèo nàn của mình thì bỗng .. suỵt suỵt .. cả bọn suỵt nhau im lặng hết để .. xem Tivi. À, thì ra 9:30 phút tối thứ năm hàng tuần trên Tivi có chương trình giáo dục về chuyện phòng the cho người lớn. Chương trình này kéo dài đến năm thứ 2 tôi ở Úc thì bị người ta kêu quá nên họ cắt mất ?" Tiếc hùi hụi!
    Tôi nhập học với trạng thái vô cùng hăm hở. Buổi đầu tiên vào lớp, ?ochoáng? vì trình độ ngôn ngữ của tụi bạn. Nhưng giờ nghỉ giải lao, tụi nó vây quanh hỏi han, làm quen, nên dù chỉ lõm bõm nghe được vài câu, tôi cũng rất vui. Học kỳ đầu tiên, vừa học tiếng Anh, tôi vừa theo một môn chính khóa. Cả kỳ tra từ điển mỏi mắt mới hiểu hết từ chuyện môn. Cuối kỳ, khi thông báo điểm thi, tôi được trên 90% - Mừng quá hét vang cả khu ký túc làm mấy đứa ở cùng nhà lại tưởng tôi bị ? phê thuốc. Học kỳ 2 chưa thực sự bắt đầu, đã thấy háo hực đợi kỳ nghỉ hè về VN. Cả bọn rủ nhau đi đặt vé máy bay cả 3 tháng trước ngày về. ?oNgày về? ?" Cụm từ nghe mới ngọt ngào làm sao. Về tới HN từ sáng sớm, nhưng tôi lăn ra ngủ. Tỉnh dậy thì được lệnh của bố mẹ ?ocon đi cắt tóc ngay, xong rồi thì đi đâu hãy đi? ?" Chả là gần 1 năm trời tôi không cắt tóc, nên có hơi bị dài. Buổi tối tới nhà ?obông hồng đầu tiên?, bị em trách ?oanh về cả ngày trời rồi mà giờ mới đến em?. Tôi cười hì hì .. ?othì anh tưởng em đi học chưa về?. Gặp lại người yêu sau bao tháng ngày xa cách ?" Niềm vui bùng nổ (đấy, tôi lại chẳng biết phải miêu tả niềm vui lúc đó như thế nào).
    Năm tháng thấm thoắt trôi, tôi bước vào năm học cuối cùng ở Perth. Sau bao đêm thức trắng, bao ngày trăn trở và trằn trọc, tôi hoàn tất đồ án tốt nghiệp của mình. Hôm đó là một ngày rất đẹp. Bầu trời trong veo và nắng biếc xanh. Vừa in xong đồ án, tôi vui quá, tưởng phát cuồng lên được, nên vung tay đấm đá loạn xị ngậu ?" Đấm ?obình? một cú vào tường, chút nữa thì gãy xương tay. Tối hôm đó, cả bọn kéo nhau đi ăn mừng. Vài tháng trước khi rời Úc, tôi nhận được thư offer từ Canada. Thế là tôi sẽ tiếp tục bước trên con đường du học của mình. Vui hết biết luôn. Ngày kết thúc khóa học, tôi nhảy tưng tưng la hét ?ovĩnh biệt nhé những đêm thức trắng ôn thi, những ngày vùi đầu trên giảng đường?. Tôi nghĩ vậy vì ở Úc học sau đại học không phải học các môn mà chỉ tập trung làm luận án. Tiếc rằng ở Canada lại không như vậy, tôi còn phải trải qua mấy năm học hành và thi cử nữa.
    (Còn tiếp)
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    To vote for me, click here!
  9. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    thuankha: Cám ơn em đã post bài "tản mạn email" rất hay cho mọi người cùng đọc nhé ..
    mitthoi: Ai lại "trù ẻo" nhau thế .. hihi ..
    Du học và những niềm vui: Đọc những dòng tản mạn này, có một số người bảo với tôi rằng tôi quá ?oyếu đuối? và luôn sống bằng ?ohoài niệm?. Phải vậy chăng? Lần đầu tiên nghe nói như vậy, tôi đã suýt phì cười. Nếu mà cô em gái nhỏ tinh vi GiacMoXanhLam của tôi nghe thấy, chắc cô ấy phải nhăn mặt kêu lên rằng ?oanh chỉ được cái giỏi lừa người khác ?" em mét mẹ cho mà xem? (chả hiểu sao cô em tôi mở miệng ra nói với ông anh câu nào cũng có cụm từ ?oem mét mẹ cho mà xem?). Tôi vốn luôn nghĩ rằng điều quan trọng là việc mình tự nhìn bản thân như thế nào.
    Hôm nay đọc lại những bài viết về tình yêu của bác netwalker, breaking_news, và sleeping_beauty tôi chợt nghiệm ra một điều ?" Những kỷ niệm mang đôi chút hơi hướng của sự ?otiếc nuối? đều thường xuất hiện dưới ngòi bút một cách sinh động và dễ đi sâu vào lòng người đọc hơn. Không biết với các bạn thì sao, chứ với tôi, kỷ niệm vui có nhiều lắm, nhưng mỗi lần định viết, tôi lại thấy bất lực vì không thể lột tả hết niềm vui trong đó. Còn những nỗi buồn, chẳng phải cố gắng gì, tự chúng cứ trôi ra theo đầu ngón tay. Có lẽ tôi là người ích kỷ chăng - Khi cứ dấu niềm vui cho riêng mình và chỉ chia xẻ những nồi buồn. Ngồi đọc lại những gì mình đã viết bao lâu nay. Đúng là đầy những tiếng thở dài ai oán ?" Giật mình ?" Cuộc đời du học sinh đâu đến mức ?othảm hại? như vậy đâu nhỉ. Vì thế, phần tản mạn này tôi sẽ viết nhiều hơn về những niềm vui của du học sinh.
    Bước chân trên con đường du học, lòng ta phơi phới lắm chứ. Tương lai chờ đón ở phía trước. Bao nẻo đường rộng mở. Niềm vui đầu tiên là việc tôi lên đường cùng với 3 cô gái ?" Hải, Hà và Nga, cô bạn nào của tôi cũng ?otài sắc vẹn toàn?. Mấy người có được cái may mắn như thế. Niềm vui thứ hai tới khi tôi vừa dọn vào khu ký túc xá. Đang nhởn nhơ đứng nói chuyện với Hưng, bạn tôi, ở ngoài cửa thì có cô bạn ở nhà bên đi ngang qua chào một câu. Tôi hỏi đi hỏi lại 3 lần ?opardon me?? mà vẫn không nghe thủng. Bực mình quá Hưng mới bảo ?onó nói how are you today??. Dù không kịp trả lời cô ấy, nhưng tôi vui lắm, bởi vì cô ấy rất xinh và là người bạn Tây đầu tiên tỏ ra thân thiện với tôi. Niềm vui thứ 3 đến ngay buổi tối thứ năm đầu tiên. Đúng 9:30 phút, cả bọn 8 đứa ở cùng nhà bỗng tụ tập đầy đủ hết. Thêm Hưng và Phát nữa là 10 đứa. Tôi đang hý hửng định ?orèn luyện? cái khả năng nói nghèo nàn của mình thì bỗng .. suỵt suỵt .. cả bọn suỵt nhau im lặng hết để .. xem Tivi. À, thì ra 9:30 phút tối thứ năm hàng tuần trên Tivi có chương trình giáo dục về chuyện phòng the cho người lớn. Chương trình này kéo dài đến năm thứ 2 tôi ở Úc thì bị người ta kêu quá nên họ cắt mất ?" Tiếc hùi hụi!
    Tôi nhập học với trạng thái vô cùng hăm hở. Buổi đầu tiên vào lớp, ?ochoáng? vì trình độ ngôn ngữ của tụi bạn. Nhưng giờ nghỉ giải lao, tụi nó vây quanh hỏi han, làm quen, nên dù chỉ lõm bõm nghe được vài câu, tôi cũng rất vui. Học kỳ đầu tiên, vừa học tiếng Anh, tôi vừa theo một môn chính khóa. Cả kỳ tra từ điển mỏi mắt mới hiểu hết từ chuyện môn. Cuối kỳ, khi thông báo điểm thi, tôi được trên 90% - Mừng quá hét vang cả khu ký túc làm mấy đứa ở cùng nhà lại tưởng tôi bị ? phê thuốc. Học kỳ 2 chưa thực sự bắt đầu, đã thấy háo hực đợi kỳ nghỉ hè về VN. Cả bọn rủ nhau đi đặt vé máy bay cả 3 tháng trước ngày về. ?oNgày về? ?" Cụm từ nghe mới ngọt ngào làm sao. Về tới HN từ sáng sớm, nhưng tôi lăn ra ngủ. Tỉnh dậy thì được lệnh của bố mẹ ?ocon đi cắt tóc ngay, xong rồi thì đi đâu hãy đi? ?" Chả là gần 1 năm trời tôi không cắt tóc, nên có hơi bị dài. Buổi tối tới nhà ?obông hồng đầu tiên?, bị em trách ?oanh về cả ngày trời rồi mà giờ mới đến em?. Tôi cười hì hì .. ?othì anh tưởng em đi học chưa về?. Gặp lại người yêu sau bao tháng ngày xa cách ?" Niềm vui bùng nổ (đấy, tôi lại chẳng biết phải miêu tả niềm vui lúc đó như thế nào).
    Năm tháng thấm thoắt trôi, tôi bước vào năm học cuối cùng ở Perth. Sau bao đêm thức trắng, bao ngày trăn trở và trằn trọc, tôi hoàn tất đồ án tốt nghiệp của mình. Hôm đó là một ngày rất đẹp. Bầu trời trong veo và nắng biếc xanh. Vừa in xong đồ án, tôi vui quá, tưởng phát cuồng lên được, nên vung tay đấm đá loạn xị ngậu ?" Đấm ?obình? một cú vào tường, chút nữa thì gãy xương tay. Tối hôm đó, cả bọn kéo nhau đi ăn mừng. Vài tháng trước khi rời Úc, tôi nhận được thư offer từ Canada. Thế là tôi sẽ tiếp tục bước trên con đường du học của mình. Vui hết biết luôn. Ngày kết thúc khóa học, tôi nhảy tưng tưng la hét ?ovĩnh biệt nhé những đêm thức trắng ôn thi, những ngày vùi đầu trên giảng đường?. Tôi nghĩ vậy vì ở Úc học sau đại học không phải học các môn mà chỉ tập trung làm luận án. Tiếc rằng ở Canada lại không như vậy, tôi còn phải trải qua mấy năm học hành và thi cử nữa.
    (Còn tiếp)
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    To vote for me, click here!
  10. 5plus1sense

    5plus1sense Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    1
    Viết tiếp đi anh
    Anh viết vui hay "tiếc nuối" cũng đều dễ "đi sâu" vào lòng người đọc cả.
    Đọc nhiều bài trong box này mọi người viết hay quá. Anh CXR lập ra chủ đề này, giờ đã thành "sân chơi" của tất cả.
    (Hy vọng bé Lizzy không cho bài chị vào Recyble bin nhỉ ihihi)

Chia sẻ trang này