1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Du học - Đôi điều tản mạn

Chủ đề trong 'Du học' bởi CXR, 09/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tuhoa2th

    tuhoa2th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2003
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    To Sleeping_ Beauty
    Bài hát bạn nhắc tới "Ngày hôm qua là thế" do HN hat đó, là 1 sáng tác của Việt Anh, nhạc sĩ này đang du học bên Nz.
    Tôi rất ấn tượng với 1 sáng tác # của ảnh. "Mưa phi trường".
    Phương va Huy hát hay hơn Lam Trường nhiều.
    Hôm người ta của tôi đi đó, mưa thấy chó mèo ....hic...tôi nghe bài này cháy đĩa luôn.
    Đôi khi vào đây, đọc những tâm sự va bức xúc của mọi người, tôi thấy được như trò chuyện với anh ây vây.
    2 tháng nữa tôi cũng lên đường rồi, nhưng sẽ tới 1 đât nước # nơi anh đang ở. Tôi mong tới luc đó mình cung có nhiều chuyện để góp với mọi người.
    Cảm ơn tất cả !
    Hãy viết nhiều nhiều mọi người nhé![
    rose]
    Nguoi dan ong ru em den cho khong anh
    Nhung co noi nao em di ma anh khong den
    Anh buoc em bang soi day tu ton
    The la em hieu : Se don doc suot doi
    Ke da lay em di khoi em
    Gio lai mat vao tay nguoi khac
  2. figgy

    figgy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2003
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    hahaha doc bai cua Pham Bao thay buon cuoi qua. Giong minh qua. Lai toan thay nhac den nhung dia diem day quen thuoc.... minh hoi truoc cung o gan day ma. Bay gio chuyen xuong BUSH LAND ROI (Macquarie Uni) thay nho cuoc song city quahehehe. Dung la o duoi nay buon that, minh van chua quen lam moi lan muon di choi phai len city mat tan 35 phut lien ma chi mat co 35 giay la minh da co the den BUSh roi...... minh dang buon vi thay cuoc song tro nen qua te nhat. Nhung doc bai cua Pham Bao thay vui hon vi NOT ONLY ME IN THE BOAT!!!!! keep up ur good work mate
    I think therefore I am
  3. figgy

    figgy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2003
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    hahaha doc bai cua Pham Bao thay buon cuoi qua. Giong minh qua. Lai toan thay nhac den nhung dia diem day quen thuoc.... minh hoi truoc cung o gan day ma. Bay gio chuyen xuong BUSH LAND ROI (Macquarie Uni) thay nho cuoc song city quahehehe. Dung la o duoi nay buon that, minh van chua quen lam moi lan muon di choi phai len city mat tan 35 phut lien ma chi mat co 35 giay la minh da co the den BUSh roi...... minh dang buon vi thay cuoc song tro nen qua te nhat. Nhung doc bai cua Pham Bao thay vui hon vi NOT ONLY ME IN THE BOAT!!!!! keep up ur good work mate
    I think therefore I am
  4. sleeping_beauty

    sleeping_beauty Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Tản mạn một ngày tháng 6
    Tuần trước tôi đi dự 1 buổi lễ tưởng nhớ mẹ chồng của cô bạn gái. Đây là lần đầu tiên tôi đi dự 1 buổi lễ tưởng nhớ nên cũng khá bỡ ngỡ. Đã có 1 lần tôi đi dự 1 đám tang ở Mỹ nên cũng mang máng biết thủ tục, nhưng lễ tưởng nhớ thì chưa lần nào. Người Mỹ đa phần theo đạo Thiên chúa giáo nên đám ma hay lễ tưởng nhớ đều được làm tại nhà thờ. 1 điểm rất khác biệt trong đám tang của người Mỹ so với dân Vn là đám tang của họ rất lặng lẽ. Mọi người ăn vận chỉnh tề và lịch sự, nói chuyện khe khẽ với nhau. Không ai khóc lóc ồn ào hay kể lể gì cả. Mọi người tiến đến nhà thờ, trao nhau những cái ôm rất chặt để bày tỏ sự chia sẻ, động viên.
    Tôi lắng nghe tiếng giảng đạo của các cha (đôi khi là nữ tu). Mặc dù tôi không theo đạo Thiên chúa nhưng tôi đi nhà thờ khá nhiều, đủ để không bỡ ngỡ với những nghi thức của họ. Người theo đạo Thiên chúa tin rằng khi con người ta chết, họ sẽ lên thiên đàng với Chúa, và hưởng niềm vui vĩnh cửu với chúa. Cái chết không phải là điều nặng nề hay điểm rủi. Chết là để bắt đầu 1 cuộc sống khác nơi thiên đàng, nơi tràn đầy niềm vui và ánh sáng. Vậy hà cớ gì ta phải đau đớn quá khi người ta yêu được đi về 1 nơi tuyệt vời như vậy?
    Tôi chợt nhớ đến đám ma bà tôi mới cách đây ít lâu. Khi đứng nhìn phu huyệt hạ quan tài của bà xuống huyệt, chợt trong tôi dâng lên 1 cảm giác cô đơn tột cùng khó tả. Hụt hẫng và chơi vơi, ra kết thúc cuối cùng của 1 đời nguời sẽ như thế! Đám tang ở Vn luôn luôn làm tôi thấy cạn kiệt sức lực. Nếu như biết rằng cái chết giải thoát con người khỏi những đau đớn nơi trần tục, để linh hồn họ được siêu thoát và được đầu thai cho 1 kiếp sống khác (như Phật đã dạy), hà cớ gì ta phải gào thét khóc lóc? Hay ta chỉ khóc cho thoả cái ích kỷ của bản thân mình, hay để thiên hạ khỏi chê cười rằng ta không biết xót xa cho người đã khuất?
    Buổi lễ tưởng niệm diễn ra khá ngắn. Bạn bè của người đã khuất lên kể những câu chuyện nho nhỏ về bà. Đây đó thỉnh thoảng rộn lên những tiếng cười khi những câu chuyện ngộ nghĩnh được kể ra. Cuối buổi, mọi người xếp thành hàng để chờ đến lượt được nói chuyện, động viên và chia sẻ những cái ôm rất chặt 1 lần nữa với gia quyến của người đã mất. Tôi đứng lặng trước những tấm ảnh với nụ cười tươi sáng của bà. Và tôi cứ day dứt mãi vậy để tiễn 1 người đã khuất, ta nên mỉm cười để họ hiểu rằng họ đã sống 1 cuộc đời có ích, hay ta nên khóc để nuối tiếc rằng họ không còn có thể sống nữa để tiếp tục cống hiến?
  5. sleeping_beauty

    sleeping_beauty Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Tản mạn một ngày tháng 6
    Tuần trước tôi đi dự 1 buổi lễ tưởng nhớ mẹ chồng của cô bạn gái. Đây là lần đầu tiên tôi đi dự 1 buổi lễ tưởng nhớ nên cũng khá bỡ ngỡ. Đã có 1 lần tôi đi dự 1 đám tang ở Mỹ nên cũng mang máng biết thủ tục, nhưng lễ tưởng nhớ thì chưa lần nào. Người Mỹ đa phần theo đạo Thiên chúa giáo nên đám ma hay lễ tưởng nhớ đều được làm tại nhà thờ. 1 điểm rất khác biệt trong đám tang của người Mỹ so với dân Vn là đám tang của họ rất lặng lẽ. Mọi người ăn vận chỉnh tề và lịch sự, nói chuyện khe khẽ với nhau. Không ai khóc lóc ồn ào hay kể lể gì cả. Mọi người tiến đến nhà thờ, trao nhau những cái ôm rất chặt để bày tỏ sự chia sẻ, động viên.
    Tôi lắng nghe tiếng giảng đạo của các cha (đôi khi là nữ tu). Mặc dù tôi không theo đạo Thiên chúa nhưng tôi đi nhà thờ khá nhiều, đủ để không bỡ ngỡ với những nghi thức của họ. Người theo đạo Thiên chúa tin rằng khi con người ta chết, họ sẽ lên thiên đàng với Chúa, và hưởng niềm vui vĩnh cửu với chúa. Cái chết không phải là điều nặng nề hay điểm rủi. Chết là để bắt đầu 1 cuộc sống khác nơi thiên đàng, nơi tràn đầy niềm vui và ánh sáng. Vậy hà cớ gì ta phải đau đớn quá khi người ta yêu được đi về 1 nơi tuyệt vời như vậy?
    Tôi chợt nhớ đến đám ma bà tôi mới cách đây ít lâu. Khi đứng nhìn phu huyệt hạ quan tài của bà xuống huyệt, chợt trong tôi dâng lên 1 cảm giác cô đơn tột cùng khó tả. Hụt hẫng và chơi vơi, ra kết thúc cuối cùng của 1 đời nguời sẽ như thế! Đám tang ở Vn luôn luôn làm tôi thấy cạn kiệt sức lực. Nếu như biết rằng cái chết giải thoát con người khỏi những đau đớn nơi trần tục, để linh hồn họ được siêu thoát và được đầu thai cho 1 kiếp sống khác (như Phật đã dạy), hà cớ gì ta phải gào thét khóc lóc? Hay ta chỉ khóc cho thoả cái ích kỷ của bản thân mình, hay để thiên hạ khỏi chê cười rằng ta không biết xót xa cho người đã khuất?
    Buổi lễ tưởng niệm diễn ra khá ngắn. Bạn bè của người đã khuất lên kể những câu chuyện nho nhỏ về bà. Đây đó thỉnh thoảng rộn lên những tiếng cười khi những câu chuyện ngộ nghĩnh được kể ra. Cuối buổi, mọi người xếp thành hàng để chờ đến lượt được nói chuyện, động viên và chia sẻ những cái ôm rất chặt 1 lần nữa với gia quyến của người đã mất. Tôi đứng lặng trước những tấm ảnh với nụ cười tươi sáng của bà. Và tôi cứ day dứt mãi vậy để tiễn 1 người đã khuất, ta nên mỉm cười để họ hiểu rằng họ đã sống 1 cuộc đời có ích, hay ta nên khóc để nuối tiếc rằng họ không còn có thể sống nữa để tiếp tục cống hiến?
  6. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    To Mr Charles: Lâu không thấy bạn gửi bài lên?! Những bài bạn viết mang một phong cách rất riêng. Có phải dân kỹ thuật không vậy?
    Đây là bài viết của bạn Tiny Hương trong mục Tản mạn Tiny Hương. Mạn phép tác giả chuyển sang đây cho tuyển tập được đầy đủ. Hao hao giống chuyện của Netwalker, 2 người như thế lại chỉ có tình bạn.
    Hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi
    (Các nhân vật trong truyện này hoàn toàn hư cấu. Nếu có bất kỳ sự trùng lặp nào với người thật, việc thật thì chỉ là ngẫu nhiên...hì hì...tác zả vô can)
    Đêm trước hôm rời Hà Nội sang Mỹ học, cô không sao ngủ được. Bố mẹ giục cô đi ngủ sớm để giữ sức khoẻ cho chuyến bay dài vượt đại dương sang bên kia bán cầu. Cô tắt điện để chiều lòng bố mẹ, tắt cả cái đèn ngủ nhỏ mà hàng đêm cô vẫn giữ sáng; rồi nằm trong bóng tối nghe nhạc từ một cái cassette cũ. Có hai bài hát cô mở đi mở lại trong một băng nhạc Folk - Country của Mỹ. Một là bài I am leaving on a jet plane của John Denver; một là bài Tie a yellow ribbon round the ole oak trê do Tony Orlando hát. Bài thứ nhất làm cô nghĩ đến phim Amageddon, một phim khá hiện đại, nên cô không thích lắm. Bài thứ hai làm cho cô thấy đau thắt trong lòng. Lời của nó thế này:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng.
    Bác tài ơi, làm ơn nhìn hộ tôi
    Vì tôi không có can đảm nhìn cây sồi già duy nhất ấy
    Tôi là một kẻ tội nhân, và chỉ có tình yêu của cô ấy mới đem đến tha thứ
    Và cô ấy sẽ tha thứ nếu cô ấy buộc lên cây sồi già một dải ruy băng?
    Cô đã nghe câu chuyện này nhiều lần rồi. Câu chuyện có thật và xảy ra vào năm 1972 ở một miền nào đó của nước Mỹ - nơi mà cô sắp đến. Chuyện kể về một người con trai phải đi tù ba năm vì phạm tội. Anh viết thư cho vợ và nhắn cô ấy nếu còn yêu và tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây sồi già duy nhất trong quảng trường của thị trấn họ sống một dải ruy băng vàng vào ngày anh sẽ mãn hạn tù. Nếu anh đi xe đò qua mà không thấy có dải ruy băng vàng đó, anh sẽ rời thị trấn và bỏ đi biệt tích, không quay lại làm rầy cô nữa.
    Chuyện cũng kể rằng ngưòi con trai này đã khóc nữc nở khi anh nhìn thấy hàng trăm dải ruy băng vàng được buộc quanh cây sồi già trong quảng trường thị trấn vào buổi chiều hôm anh trở về nhà.
    Năm 1972, đĩa nhạc này của Tony Orlando trở thành đĩa bán chạy nhất. Tháng 12 năm đó, nước Mỹ - trong một nỗ lực cuối cùng của những kẻ sắp bại trận - đã ném bom tàn phá Hà Nội vào chính những ngày Giáng Sinh. Những ngưòi mẹ, người chị Mỹ phản chiến cho chiến tranh Việt Nam bắt đầu đeo một dải ruy băng vàng trên ngực áo với thông điệp: hãy đưa những người lính trở về nhà. Năm 1991, cuộc chiến ở Iraq một lần nữa làm thay đổi ý nghĩa của dải băng vàng. Nhưng lúc nào nó cũng vẫn là niềm tin, tình yêu và tha thứ.
    Cô nằm nghe bài hát rất nhiều lần, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Buổi trưa hôm sau ở sân bay Nội Bài, cô cười rất tươi, ôm hôn bạn bè, các chị em gái rồi vội vàng đi vào phòng cách ly. Hai tiếng sau, ở sân bay Hồng Kông, cô ngồi một mình trên ghế dài mặc cho nước mắt chảy xuống.
    ***
    Có một người nhất định không đi tiễn cô vào ngày cô đi. Người này về sau cũng không giải thích lý do và cũng không kể anh đã làm gì vào ngày đó. Thực ra, một lời giải thích là không cần thiết. Cả anh và cô đều hiểu.
    Chính người này đã hẹn gặp cô vào buổi tối trước buổi tối cô nằm không ngủ. Cô và anh đi luăng quăng qua các con phố, chẳng ai nói câu gì. Đến bây giờ cô vãn còn nhớ cảm giác đó - cảm giác ở rất gần với anh mà chẳng thể nào nói được điều gì. Mà biết nói gì? Cô đoán anh cũng ngổn ngang như cô. Hai người cứ đi. Anh đưa cô qua tất cả những con phố họ vẫn thường qua; cả những con đường dài vắng vẻ trên Hồ Tây - lúc chiều tà vẫn hay gợi nhớ đến Chiều ở Autengeui của Monet, cả những khu phố cổ náo nhiệt - chợ Hàng Da, phố Hàng Điếu, Lý Quốc Sư, Đinh Tiên Hoàng, Hàng Bông và Hàng Đào. Họ ngồi uống nước mía ở ngay đầu phố Hàng Điếu, chỗ ngã năm chợ. Đấy là lần duy nhất trong cả buổi tối, cô nhìn thoáng vào mặt anh. Bình thản và điềm đạm. Khi đưa cô về ngõ, anh cười, cũng không nhìn vào mặt cô, và nói: ?oNhớ giữ gìn sức khoẻ, có gì thì viết thư về nhé?.
    Chính người này, mùa hè trước đó vẫn hay chơi Passion Blue trên chiếc piano cũ của Nga mỗi khi cô ghé qua nhà. Anh cũng đưa cô đến những lớp học vẽ người xem anh vẽ. Cô đã ngồi hàng giờ trong căn phòng chật chội trên gác hai của một ông hoạ sỹ già, xem anh và các bạn đo và vẽ bằng than chì. Anh là người duy nhất trong lớp được phép vẽ sơn dầu. Hai bàn tay anh gầy có những ngón dài và xương, nắn nót đưa những nét cọ trên tấm toan trắng. Lúc nào cũng bình thản và điềm đạm như thế.
    Cũng chính người này đã đi dạo với cô những tối Sapa mù sương khi bạn bè mải chơi bài hay trêu nhau. Anh mua ngô nướng và kem; đi đến khi mỏi chân thì về.
    Trong ba năm quen biết, anh và cô chưa bao giờ cần nói với nhau về tình cảm của mình. Đến tận ngày cô đi cũng thế. Họ cũng chưa bao giờ cầm tay; chưa bao giờ gần gũi. Thậm chí họ cũng không có cả ý nghĩ đó. Nhưng cảm giác thì thật rõ ràng: rằng người kia luôn ở gần khi ta cần. Cả hai đều biết là có quá nhiều thời gian và việc phải làm ở phía trước.
    ***
    Có thật là có nhiều thời gian không?
    Lúc ngồi ở sân bay Hồng Kông để kệ cho nước mắt chảy, em có cảm giác như là trách móc. Trách điều gì thì em cũng không hiểu. Chỉ cảm thấy có một chút trống vắng và cảm thấy rõ ràng có cái gì đó đã ra có thể tốt hơn, chắc chắn hơn. Lần này em đi, nhanh thì 3 năm, mà lâu thì chưa biết đến bao giờ sẽ về. Một cái gì đó níu chắc chắn có lẽ là một cái em cần lúc đó. Thế mà em chỉ cảm thấy đi là đi.
    Nước mắt chảy một lúc thì em bắt đầu bình tĩnh lại và lôi túi sách ra lục lọi xem bạn bè với bố mẹ còn cố nhét thêm gì lúc sáng nay. Em thấy có một cái gói giấy nho nhỏ, vặn thành hình cái kẹo to, không biết của ai bỏ vào túi. Mở ra thì thấy bên trong là một cái túi nhỏ xíu bằng vải nhung đỏ rực, có dây thắt miệng màu vàng rực giống như túi của các bà già. Bên trong túi có một cái vòng bạc đeo cổ rất đẹp. Cái vòng bạc này - người mà em kể là không đi tiễn em đã đeo nó không biết từ bao giờ rồi. Em không biết ai đã bỏ nó vào túi em sáng nay.
    ***
    ?oDear G,? - anh viết, lúc nào cũng bằng tiếng Anh, chắc viết từ văn phòng. "Are you doing fine over there? It is almost autumn here, beautiful as always. What a shame I don?Tt have time to enjoy it. The reason is already known: too much work. Are you doing okie, G??
    Lúc nào anh cũng vẫn thế: are you doing fine? Cô có doing fine không ư? Có và không. Làm thế nào để giải thích cho anh hiểu khi mà anh không có cùng tham chiếu về nước Mỹ này? Làm thế nào để anh biết về những mệt nhọc của cuộc sống mới xa xôi, những lo toan hàng ngày; những niềm vui không có người nào xung quanh thực tâm hiểu được; những câu đùa mà những người không chung ngôn ngữ với cô chỉ có thể tán thưởng mà không bắt hết ý. Làm thế nào để cho anh hiểu được những giây phút lo thắt ruột khi một mình lo toan mọi thứ; những lúc nghe một giọng ca nữ hát ?oTôi mong về Hà Nội để thương áo len cài vội một chiều đông rét mướt? mà thấy xúc động sâu tận đáy lòng; những lúc đêm muốn gọi điện hay nói chuyện về nhà mà cứ phải nói nhỏ vì các bạn cùng phòng đang ngủ;rồi những khi vui như điên vì những thành tích, những tiến bộ mới, những người bạn mới mà không thể kể cho anh vì không muốn phải dài dòng kể hết về người này người nọ.
    ?oDear M,? - cô ấn vào nút reply:
    ?o I am doing perfectly fine here. Yeah, what a shame you don?Tt find time to enjoy beautiful days in Hanoi. The reason is indeed known and confirmed silly. Are you doing okie too, M??
    ***
    Em đeo cái vòng cổ bằng bạc đó từ ngày sang Mỹ. Không biết sẽ đeo đến bao giờ. Em vẫn doing fine in almost every way, except one. Cái này thì có lẽ em sẽ phải doing my way thôi.
    ***
    Cuộc chiến mới ở Apghanistan làm cho cả nước Mỹ nơi cô đang sống như lên cơn sốt. Khắp nơi, cô gặp những người Mỹ đeo những dải ruy băng có ba màu trắng, xanh và đỏ như màu cờ Mỹ. Cô cũng dán một dải ruy băng vàng lên trước máy vi tính trong phòng riêng. Các bạn cùng nhà tò mò hỏi, cô chỉ cười và dài giọng hát vui vui:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng
    Tiny Hương
    Được B.fut sửa chữa / chuyển vào 13:20 ngày 27/06/2003
  7. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    To Mr Charles: Lâu không thấy bạn gửi bài lên?! Những bài bạn viết mang một phong cách rất riêng. Có phải dân kỹ thuật không vậy?
    Đây là bài viết của bạn Tiny Hương trong mục Tản mạn Tiny Hương. Mạn phép tác giả chuyển sang đây cho tuyển tập được đầy đủ. Hao hao giống chuyện của Netwalker, 2 người như thế lại chỉ có tình bạn.
    Hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi
    (Các nhân vật trong truyện này hoàn toàn hư cấu. Nếu có bất kỳ sự trùng lặp nào với người thật, việc thật thì chỉ là ngẫu nhiên...hì hì...tác zả vô can)
    Đêm trước hôm rời Hà Nội sang Mỹ học, cô không sao ngủ được. Bố mẹ giục cô đi ngủ sớm để giữ sức khoẻ cho chuyến bay dài vượt đại dương sang bên kia bán cầu. Cô tắt điện để chiều lòng bố mẹ, tắt cả cái đèn ngủ nhỏ mà hàng đêm cô vẫn giữ sáng; rồi nằm trong bóng tối nghe nhạc từ một cái cassette cũ. Có hai bài hát cô mở đi mở lại trong một băng nhạc Folk - Country của Mỹ. Một là bài I am leaving on a jet plane của John Denver; một là bài Tie a yellow ribbon round the ole oak trê do Tony Orlando hát. Bài thứ nhất làm cô nghĩ đến phim Amageddon, một phim khá hiện đại, nên cô không thích lắm. Bài thứ hai làm cho cô thấy đau thắt trong lòng. Lời của nó thế này:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng.
    Bác tài ơi, làm ơn nhìn hộ tôi
    Vì tôi không có can đảm nhìn cây sồi già duy nhất ấy
    Tôi là một kẻ tội nhân, và chỉ có tình yêu của cô ấy mới đem đến tha thứ
    Và cô ấy sẽ tha thứ nếu cô ấy buộc lên cây sồi già một dải ruy băng?
    Cô đã nghe câu chuyện này nhiều lần rồi. Câu chuyện có thật và xảy ra vào năm 1972 ở một miền nào đó của nước Mỹ - nơi mà cô sắp đến. Chuyện kể về một người con trai phải đi tù ba năm vì phạm tội. Anh viết thư cho vợ và nhắn cô ấy nếu còn yêu và tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây sồi già duy nhất trong quảng trường của thị trấn họ sống một dải ruy băng vàng vào ngày anh sẽ mãn hạn tù. Nếu anh đi xe đò qua mà không thấy có dải ruy băng vàng đó, anh sẽ rời thị trấn và bỏ đi biệt tích, không quay lại làm rầy cô nữa.
    Chuyện cũng kể rằng ngưòi con trai này đã khóc nữc nở khi anh nhìn thấy hàng trăm dải ruy băng vàng được buộc quanh cây sồi già trong quảng trường thị trấn vào buổi chiều hôm anh trở về nhà.
    Năm 1972, đĩa nhạc này của Tony Orlando trở thành đĩa bán chạy nhất. Tháng 12 năm đó, nước Mỹ - trong một nỗ lực cuối cùng của những kẻ sắp bại trận - đã ném bom tàn phá Hà Nội vào chính những ngày Giáng Sinh. Những ngưòi mẹ, người chị Mỹ phản chiến cho chiến tranh Việt Nam bắt đầu đeo một dải ruy băng vàng trên ngực áo với thông điệp: hãy đưa những người lính trở về nhà. Năm 1991, cuộc chiến ở Iraq một lần nữa làm thay đổi ý nghĩa của dải băng vàng. Nhưng lúc nào nó cũng vẫn là niềm tin, tình yêu và tha thứ.
    Cô nằm nghe bài hát rất nhiều lần, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Buổi trưa hôm sau ở sân bay Nội Bài, cô cười rất tươi, ôm hôn bạn bè, các chị em gái rồi vội vàng đi vào phòng cách ly. Hai tiếng sau, ở sân bay Hồng Kông, cô ngồi một mình trên ghế dài mặc cho nước mắt chảy xuống.
    ***
    Có một người nhất định không đi tiễn cô vào ngày cô đi. Người này về sau cũng không giải thích lý do và cũng không kể anh đã làm gì vào ngày đó. Thực ra, một lời giải thích là không cần thiết. Cả anh và cô đều hiểu.
    Chính người này đã hẹn gặp cô vào buổi tối trước buổi tối cô nằm không ngủ. Cô và anh đi luăng quăng qua các con phố, chẳng ai nói câu gì. Đến bây giờ cô vãn còn nhớ cảm giác đó - cảm giác ở rất gần với anh mà chẳng thể nào nói được điều gì. Mà biết nói gì? Cô đoán anh cũng ngổn ngang như cô. Hai người cứ đi. Anh đưa cô qua tất cả những con phố họ vẫn thường qua; cả những con đường dài vắng vẻ trên Hồ Tây - lúc chiều tà vẫn hay gợi nhớ đến Chiều ở Autengeui của Monet, cả những khu phố cổ náo nhiệt - chợ Hàng Da, phố Hàng Điếu, Lý Quốc Sư, Đinh Tiên Hoàng, Hàng Bông và Hàng Đào. Họ ngồi uống nước mía ở ngay đầu phố Hàng Điếu, chỗ ngã năm chợ. Đấy là lần duy nhất trong cả buổi tối, cô nhìn thoáng vào mặt anh. Bình thản và điềm đạm. Khi đưa cô về ngõ, anh cười, cũng không nhìn vào mặt cô, và nói: ?oNhớ giữ gìn sức khoẻ, có gì thì viết thư về nhé?.
    Chính người này, mùa hè trước đó vẫn hay chơi Passion Blue trên chiếc piano cũ của Nga mỗi khi cô ghé qua nhà. Anh cũng đưa cô đến những lớp học vẽ người xem anh vẽ. Cô đã ngồi hàng giờ trong căn phòng chật chội trên gác hai của một ông hoạ sỹ già, xem anh và các bạn đo và vẽ bằng than chì. Anh là người duy nhất trong lớp được phép vẽ sơn dầu. Hai bàn tay anh gầy có những ngón dài và xương, nắn nót đưa những nét cọ trên tấm toan trắng. Lúc nào cũng bình thản và điềm đạm như thế.
    Cũng chính người này đã đi dạo với cô những tối Sapa mù sương khi bạn bè mải chơi bài hay trêu nhau. Anh mua ngô nướng và kem; đi đến khi mỏi chân thì về.
    Trong ba năm quen biết, anh và cô chưa bao giờ cần nói với nhau về tình cảm của mình. Đến tận ngày cô đi cũng thế. Họ cũng chưa bao giờ cầm tay; chưa bao giờ gần gũi. Thậm chí họ cũng không có cả ý nghĩ đó. Nhưng cảm giác thì thật rõ ràng: rằng người kia luôn ở gần khi ta cần. Cả hai đều biết là có quá nhiều thời gian và việc phải làm ở phía trước.
    ***
    Có thật là có nhiều thời gian không?
    Lúc ngồi ở sân bay Hồng Kông để kệ cho nước mắt chảy, em có cảm giác như là trách móc. Trách điều gì thì em cũng không hiểu. Chỉ cảm thấy có một chút trống vắng và cảm thấy rõ ràng có cái gì đó đã ra có thể tốt hơn, chắc chắn hơn. Lần này em đi, nhanh thì 3 năm, mà lâu thì chưa biết đến bao giờ sẽ về. Một cái gì đó níu chắc chắn có lẽ là một cái em cần lúc đó. Thế mà em chỉ cảm thấy đi là đi.
    Nước mắt chảy một lúc thì em bắt đầu bình tĩnh lại và lôi túi sách ra lục lọi xem bạn bè với bố mẹ còn cố nhét thêm gì lúc sáng nay. Em thấy có một cái gói giấy nho nhỏ, vặn thành hình cái kẹo to, không biết của ai bỏ vào túi. Mở ra thì thấy bên trong là một cái túi nhỏ xíu bằng vải nhung đỏ rực, có dây thắt miệng màu vàng rực giống như túi của các bà già. Bên trong túi có một cái vòng bạc đeo cổ rất đẹp. Cái vòng bạc này - người mà em kể là không đi tiễn em đã đeo nó không biết từ bao giờ rồi. Em không biết ai đã bỏ nó vào túi em sáng nay.
    ***
    ?oDear G,? - anh viết, lúc nào cũng bằng tiếng Anh, chắc viết từ văn phòng. "Are you doing fine over there? It is almost autumn here, beautiful as always. What a shame I don?Tt have time to enjoy it. The reason is already known: too much work. Are you doing okie, G??
    Lúc nào anh cũng vẫn thế: are you doing fine? Cô có doing fine không ư? Có và không. Làm thế nào để giải thích cho anh hiểu khi mà anh không có cùng tham chiếu về nước Mỹ này? Làm thế nào để anh biết về những mệt nhọc của cuộc sống mới xa xôi, những lo toan hàng ngày; những niềm vui không có người nào xung quanh thực tâm hiểu được; những câu đùa mà những người không chung ngôn ngữ với cô chỉ có thể tán thưởng mà không bắt hết ý. Làm thế nào để cho anh hiểu được những giây phút lo thắt ruột khi một mình lo toan mọi thứ; những lúc nghe một giọng ca nữ hát ?oTôi mong về Hà Nội để thương áo len cài vội một chiều đông rét mướt? mà thấy xúc động sâu tận đáy lòng; những lúc đêm muốn gọi điện hay nói chuyện về nhà mà cứ phải nói nhỏ vì các bạn cùng phòng đang ngủ;rồi những khi vui như điên vì những thành tích, những tiến bộ mới, những người bạn mới mà không thể kể cho anh vì không muốn phải dài dòng kể hết về người này người nọ.
    ?oDear M,? - cô ấn vào nút reply:
    ?o I am doing perfectly fine here. Yeah, what a shame you don?Tt find time to enjoy beautiful days in Hanoi. The reason is indeed known and confirmed silly. Are you doing okie too, M??
    ***
    Em đeo cái vòng cổ bằng bạc đó từ ngày sang Mỹ. Không biết sẽ đeo đến bao giờ. Em vẫn doing fine in almost every way, except one. Cái này thì có lẽ em sẽ phải doing my way thôi.
    ***
    Cuộc chiến mới ở Apghanistan làm cho cả nước Mỹ nơi cô đang sống như lên cơn sốt. Khắp nơi, cô gặp những người Mỹ đeo những dải ruy băng có ba màu trắng, xanh và đỏ như màu cờ Mỹ. Cô cũng dán một dải ruy băng vàng lên trước máy vi tính trong phòng riêng. Các bạn cùng nhà tò mò hỏi, cô chỉ cười và dài giọng hát vui vui:
    Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
    Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
    Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
    Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng
    Tiny Hương
    Được B.fut sửa chữa / chuyển vào 13:20 ngày 27/06/2003
  8. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Linh tinh lang tang: Thả hồn theo từng dòng nhạc Trịnh Công Sơn. Đã khá lâu rồi tôi không viết cho mình. Công việc bộn bề, ít khi có thời gian rảnh rỗi ngồi một mình suy ngẫm về bản thân và về cuộc đời theo kiểu ?ohạt bụi nào hóa kiếp thân tôi .. để một mai tôi về làm cát bụi?.
    Đôi lúc cảm thấy cuộc đời như đại dương mênh mông và mỗi con người là một giọt nước nhỏ nhoi. Nhưng cũng có lúc lại thấy cuộc đời tựa rừng cây, lá trút theo mùa. Ngoài kia, trời đang nắng gắt. Cái nắng mùa hạ của mảnh đất miền lục địa. Tôi thấy nhớ chiều Hà nội. Nhớ giọt mồ hôi thánh thót rơi, những gương mặt đỏ bừng, từng làn tóc bết vào bên trán. Tôi nhớ những cơn mưa rào ngày hè, hạt mưa quất vào mặt đau nhói.
    ?oChiều trên quê hương tôi
    Có những chốn riêng cho mọi người
    Những con đường lứa đôi
    Những góc hè phố vui
    Giọt chiều trên lá
    Như mắt người
    Cười giữa chiều phai?
    .
    Khóm hoa sau vườn đã thay màu. Thảm ?odaffodil? mong manh đầu mùa được thay bằng những cây hoa màu tím mà tôi không biết tên. Hình như cái đẹp thường không tồn tại được lâu. Và ?ocó một ngày như thế em đi? .. tháng năm qua mãi chỉ còn là những kỷ niệm. Gốc xương rồng bên cửa sổ, đã hai năm rồi vẫn tươi xanh. Những bông hoa nhỏ xíu trắng trong một đôi lần nhú ra, nhưng chỉ vài ba ngày chưa kịp thắm đã vội tàn. Chỉ thân gai là còn lại. Không gian tịch lặng như nghe rõ từng nhịp thở của thời gian. Sợi nắng lung linh xuyên qua rèm cửa sổ chở theo nỗi trống trải của ngày.
    ?oVề đây đứng ngồi
    Đường xa quá ngại
    Để lòng theo chút nắng bên ngoài
    Mùa xuân quá vội
    Mười năm tắm gội
    Giật mình. Ôi! Chiếc lá thu phai?

    Rồi một ngày cũng sẽ qua đi âm thầm ?" Dẫu chân đã mỏi, gối đã chồn trên bước đường lang thang vô định. Người ta bảo, trong đêm nghe được rất nhiều điều, ?ođêm nghe gió thở dài?, ?ođêm nghe tiếng khóc cười?, ?ođêm nghe lá đưa lời hàm oan?, và ?ođêm nghe tiếng muôn trùng đẩy đưa?. Phải vậy chăng? Tôi lại thấy người ta chỉ nghe được giai điệu của đất trời và của tâm hồn khi đi tìm sự tĩnh lặng cho bản thân mình.
    ?oLời nào của cây
    Lời nào cỏ lạ
    Một chiều ngồi say
    Một đời thật nhẹ - Ngày qua
    Vừa tàn mùa xuân
    Rồi tàn mùa hạ
    Một ngày đầu thu
    Nghe chân ngựa về - Chốn xa?

    Con đường phía trước còn quá dài, xa hun hút ngoài tầm mắt. Biết bao giờ cho tới mùa mưa để trên những thân cây cằn cỗi lộc non nảy mầm, chồi hoa hé nụ, và con người không còn phải tìm kiếm bản thân giữa mịt mùng đêm tối.
    ?oThôi về đi
    Đường trần đâu có gì
    Tóc xanh mấy mùa
    Có nhiều khi
    Từ vườn khuya bước về
    Bàn chân ai rất nhẹ
    Tựa hôn những năm xưa?
    ?.
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    Bạn hãy nhấn vào đây để vote cho tôi ...
  9. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Linh tinh lang tang: Thả hồn theo từng dòng nhạc Trịnh Công Sơn. Đã khá lâu rồi tôi không viết cho mình. Công việc bộn bề, ít khi có thời gian rảnh rỗi ngồi một mình suy ngẫm về bản thân và về cuộc đời theo kiểu ?ohạt bụi nào hóa kiếp thân tôi .. để một mai tôi về làm cát bụi?.
    Đôi lúc cảm thấy cuộc đời như đại dương mênh mông và mỗi con người là một giọt nước nhỏ nhoi. Nhưng cũng có lúc lại thấy cuộc đời tựa rừng cây, lá trút theo mùa. Ngoài kia, trời đang nắng gắt. Cái nắng mùa hạ của mảnh đất miền lục địa. Tôi thấy nhớ chiều Hà nội. Nhớ giọt mồ hôi thánh thót rơi, những gương mặt đỏ bừng, từng làn tóc bết vào bên trán. Tôi nhớ những cơn mưa rào ngày hè, hạt mưa quất vào mặt đau nhói.
    ?oChiều trên quê hương tôi
    Có những chốn riêng cho mọi người
    Những con đường lứa đôi
    Những góc hè phố vui
    Giọt chiều trên lá
    Như mắt người
    Cười giữa chiều phai?
    .
    Khóm hoa sau vườn đã thay màu. Thảm ?odaffodil? mong manh đầu mùa được thay bằng những cây hoa màu tím mà tôi không biết tên. Hình như cái đẹp thường không tồn tại được lâu. Và ?ocó một ngày như thế em đi? .. tháng năm qua mãi chỉ còn là những kỷ niệm. Gốc xương rồng bên cửa sổ, đã hai năm rồi vẫn tươi xanh. Những bông hoa nhỏ xíu trắng trong một đôi lần nhú ra, nhưng chỉ vài ba ngày chưa kịp thắm đã vội tàn. Chỉ thân gai là còn lại. Không gian tịch lặng như nghe rõ từng nhịp thở của thời gian. Sợi nắng lung linh xuyên qua rèm cửa sổ chở theo nỗi trống trải của ngày.
    ?oVề đây đứng ngồi
    Đường xa quá ngại
    Để lòng theo chút nắng bên ngoài
    Mùa xuân quá vội
    Mười năm tắm gội
    Giật mình. Ôi! Chiếc lá thu phai?

    Rồi một ngày cũng sẽ qua đi âm thầm ?" Dẫu chân đã mỏi, gối đã chồn trên bước đường lang thang vô định. Người ta bảo, trong đêm nghe được rất nhiều điều, ?ođêm nghe gió thở dài?, ?ođêm nghe tiếng khóc cười?, ?ođêm nghe lá đưa lời hàm oan?, và ?ođêm nghe tiếng muôn trùng đẩy đưa?. Phải vậy chăng? Tôi lại thấy người ta chỉ nghe được giai điệu của đất trời và của tâm hồn khi đi tìm sự tĩnh lặng cho bản thân mình.
    ?oLời nào của cây
    Lời nào cỏ lạ
    Một chiều ngồi say
    Một đời thật nhẹ - Ngày qua
    Vừa tàn mùa xuân
    Rồi tàn mùa hạ
    Một ngày đầu thu
    Nghe chân ngựa về - Chốn xa?

    Con đường phía trước còn quá dài, xa hun hút ngoài tầm mắt. Biết bao giờ cho tới mùa mưa để trên những thân cây cằn cỗi lộc non nảy mầm, chồi hoa hé nụ, và con người không còn phải tìm kiếm bản thân giữa mịt mùng đêm tối.
    ?oThôi về đi
    Đường trần đâu có gì
    Tóc xanh mấy mùa
    Có nhiều khi
    Từ vườn khuya bước về
    Bàn chân ai rất nhẹ
    Tựa hôn những năm xưa?
    ?.
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    Bạn hãy nhấn vào đây để vote cho tôi ...
  10. 5plus1sense

    5plus1sense Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    1
    Bài này anh viết buồn quá
    Ngẫm lại, anh còn chưa tìm ra bản thân và tĩnh lặng của tâm hồn, thì 6 đến bao giờ mới tìm ra đây
    (Hy vọng bé Lizzy không cho bài đồng cảm của chị vào Trash Can nhỉ)

Chia sẻ trang này