Dựa vai anh mà khóc Dựa vai anh mà khóc Có cánh hoa nào mà không tàn úa? Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao? Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao? Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc? Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi ...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc Chia bớt cho anh cảm giác xót xa Vì anh suốt đời là một sân ga Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến Dù có một ngày con tàu em thay bến Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây. ...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc Than thở với anh rằng người đời lừa lọc Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian Em luôn có bờ vai anh để khóc Em không bao giờ lẻ loi cô độc Em không bao giờ thiếu một bờ vai Em không bao giờ thiếu một vòng tay Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc!
Bài thơ của Thanda Cho ta mượn nhé bờ vai Lau khô dòng lệ chảy hoài tháng năm Đời bao dâu bể thăng trầm Bỗng thành hư ảo thăng trầm bên ai
Người ơi, muốn tựa vai người mà khóc, nhưng mà.... Núi xa vời vợi mây vời vợi Núi cũng xa mà nước cũng xa Chờ suốt đêm chờ sang sáng sớm Chờ mãi chờ mãi, hồn sầu không tan Mộng đã xa rồi, người cũng xa Trời đất bao la, tình vẫn đầy Hát không thành lời, đàn không tiếng Mưa gió sụt sùi, sầu ngẩn ngơ (HCCC- Quỳnh Dao)
Tên topic hơi bị ấn tượng, trung_tedi ạ. Có biết khổ thơ này không bé? ....." Nói gì đi, sao em cứ lặng thinh Ngực anh đây, em gục vào mà khóc Em đừng tan, ôi em đừng tan mất Đừng bỏ anh trên trái đất một mình! ".......
CÓ NHAU Cho em đi những vì sao đêm nay Em sẽ dấu trong ánh mắt thật dịu hiền Thu không biết trót một lần nói dối Có thể nào chiếc lá lỗi hẹn không anh Cho em khóc một lần thôi dù lần cuối Nơi bờ vai nồng ấm của anh yêu Bởi đêm nay thu bỗng cất thành lời Gọi thương nhớ đong đầy đôi tay nhỏ Góp vào chủ đề ấn tượng
MUỐN DỰA XUỐNG VAI ANH Những niềm vui thường ngắn ngủi Khi mà thời con gái đang qua Chỉ những nỗi buồn là da diết , sâu xa Khi em lênh đênh đi kiếm tìm hạnh phúc Có những lúc tưởng như em ngã gục Trong đớn đau , lạnh lẽo , đơn côi Em cứ mong không chỉ một lần thôi Được gục xuống bờ vai anh mà khóc Không thở than rằng người đời lừa lọc Không giãi bày mình cô độc , lẻ loi Em mượn anh vững chãi một bờ vai Để quên những xót xa , giấu những điều tiếc nuối Khi anh nghe tiếng nấc em tức tưởi Hãy cho em một khoảng bình yên. Em biết người ta sẽ bảo em điên Khi thấy em dựa vai anh mà khóc Ôi cuộc đời sao mà nặng nhọc Một mong muốn cỏn con cũng hoá viển vông Chẳng biết có được không Khi đời chúng mình không còn là của riêng mỗi đứa Ai dám chắc trái tim không còn lửa Để cô gái của anh không oán giận , hờn ghen Và người con trai sở hữu cuộc đời em Không nhìn em với cái nhìn bầm tối Em mỏng manh chắc sẽ không chịu nổi ánh mắt dành cho kẻ trốn chúa lộn chồng Lý trí em chín mươi chín lần gào thét rằng không Còn trái tim một trăm lẻ một lần đòi dựa vai anh mà khóc .