1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi angell, 08/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ

    Đã bao lần bạn đối đầu
    với nỗi buồn, tuyệt vọng.
    Và đã bao lần bạn đã định
    từ bỏ ước mơ của mình?

    Dù không hề mong muốn, đôi khi, bạn phải đối mặt với tận cùng của khổ đau, thất bại. Khi đó, nếu bạn giữ mình đừng gục ngã, bạn sẽ bất chợt tìm lại được chính mình và nhận ra ý nghĩa sâu sắc của từng khoảnh khắc cuộc sống.

    Bạn nhận ra hạnh phúc không hẳn chỉ ở những gì mình có, mà còn ở cách nhìn, cảm nhận của bạn về cuộc sống.

    Bạn nhận ra niềm vui thật sự khi cho đi chứ không chỉ nhận, khi biết nhìn nhận và tha thứ thay vì giữ mãi những ghen ghét, hận thù.

    Bạn biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản than mình để bắt đầu chinh phục từng bước những khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.

    Bạn biết rằng, ước mơ về ngày mai, dù to lớn đến đâu cũng đều bắt đầu bằng những công việc bé nhỏ của ngày hôm nay.

    Bạn chợt nhận ra giá trị của tình bạn không chỉ ở niềm vui gặp mặt mà ở sự sẻ chia chân thành lúc đuối sức, gục ngã.

    Bạn chợt nhận ra những giọt nước mắt chân thành có thể chữa lành những vết thương.

    Bạn chợt khám phá ra nét đẹp tâm hồn của những người bình dị xung quanh bạn.

    Bạn chợt nhận ra giới hạn khả năng của mình là điều có thể thay đổi được nếu mình cố gắng và quyết tâm thay đổi.

    Bạn biết rằng lỗi lầm là điều nên tránh nhưng bạn cũng nhận ra một điều - người ta sẽ vững vàng hơn sau mỗi lần vấp ngã.

    Và bạn nhận ra ước mơ chính là sức sống của tâm hồn và là ngôi sao chỉ đường cho bạn.

    Sẽ có lúc ước mơ bị che mờ bị vùi dập trong những thử thách của cuộc sống khiến bạn không muốn nghĩ về nó nữa ?" Nhưng bạn đừng bao giờ từ bỏ nó, vì đó chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống, là điều cần thiết tạo nên sức mạnh của bạn!
  2. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Khát vọng của nàng Violet
    Khao khát là khởi đầu
    của mọi thành công
    Ước mơ là khởi đầu của hành trình
    vượt ra khỏi những khuôn khổ.
    Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn toả ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
    Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rờ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt nhận thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở: " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình được làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".
    Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ:
    - Chuyện gì xảy ra với con vậy?
    Nàng Violet cất giọng tha thiết:
    - Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin bà hãy biến con thành Hoa Hồng!
    Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa:
    - Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
    Nhưng Violet vẫn một mực nài nỉ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hông xinh tươi, kiêu hành vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
    Một hôn, Giông Bẫo đi qua khu vườn, giật gãy các cành cây, làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những loài hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
    Bão tan, Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót:
    - Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy!
    Nàng Hoa Hồng nằm quặt dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào:
    - Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt nhận thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ bị vùi dập dưới lớp tuyết trắng xoá. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đã ngẩng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe được lời thì thầm của chị Gió và vui đùa cới các chị Sương Mai. Tôi đã có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã đi được đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
    Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.
  3. Mystery_man

    Mystery_man Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/06/2002
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    Mình đọc bài viết của bạn mình thấy rất hay, không hiểu sao nữa... Có thể mình cũng đang theo đuổi một ước mơ nên bài viết của bạn làm cho mình thêm tự tin hơn.

    Mình thích 2 câu cuối:
    Và bạn nhận ra ước mơ chính là sức sống của tâm hồn và là ngôi sao chỉ đường cho bạn.
    Sẽ có lúc ước mơ bị che mờ bị vùi dập trong những thử thách của cuộc sống khiến bạn không muốn nghĩ về nó nữa ?" Nhưng bạn đừng bao giờ từ bỏ nó, vì đó chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống, là điều cần thiết tạo nên sức mạnh của bạn!
  4. _godfather_

    _godfather_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    2.235
    Đã được thích:
    0
    *****
  5. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Chiếc dù màu đỏ
    Với niềm tin bạn có thể thấy được
    những điều vô hình.
    Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có đến một giọt mưa. Mặt trời toả sức nóng như thiêu đốt vạt vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.
    Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây sẽ bị đe doạ một khi không có nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời khẩn cầu mà thương tình đổ mưa xuống.
    Tối hôm đó, tất cả dân trong làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.
    Vị cha sứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện - bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa mà chính là đây.
    Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang chuẩn bị về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa.
    Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin tưởng vào những lời cầu nguyện của mình.
  6. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Âm thanh của sự kiên trì
    Lòng kiên trì và tình thương yêu
    có thể giúp con người vượt qua
    bất kỳ thử thách nào.
    Khi mới lên bốn, tôi đã bị bện bại liiệt. Sau nhiều tuần nằm viện, tôi được trở về nhà, những vẫn phải nằm trên chiếc giường có chắn song được mẹ thuê từ bệnh viện. Bố đi làm, mẹ ở nhà nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc cho tôi.
    Mỗi ngày hai lần, mẹ bế tôi đi tắm rửa và tập những bài tập mà bác sĩ chỉ định. Với tôi, những ngày tháng đó thật kinh khủng. Tôi không thể ra sân chơi đùa cùng lũ bạn hay làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thứ duy nhất tôi có là một quả bóng dùng để luyện tập cử động cho các ngón tay. Chán nản vì đôi tay bé nhỏ, yếu ớt của mình không thể nắm chặt quả bóng, nhiều lần tôi đẩy nó rơi xuống đất. Những lúc như thế, mẹ nhặt quả bóng lên và dị dàng bảo: "Cố gắng bóp quả bóng con nhé! Rồi con sẽ được đi chơi như các bạn!!!"
    Trong bài tập hàng ngày, mẹ thường đặt hau ngón tay trong lòng bàn tay tôi, và bảo tôi cố nắm chặt khoảng 10 lần. Mẹ hy vọng mỗi ngày có thể cảm nhận tay tôi nắm chặt hơn một tí, nhưng thường cảm giác đó chỉ có trong những lần nỗ lực đầu tiên.
    Một hôm, sau giờ làm, bố mang về một chú khỉ đồ chơi nhỏ. Chú khỉ mặc bộ quần áo len đỏ xinh xắn, trước ngực mang một cái trống nhỏ xíu. Hai bàn tay chú đang trong tư thế sắp gõ xuống trống. Sau lưng chú khỉ có ống cao su nối với một quả bóng nhỏ. Bố hướng dẫn tôi cách điều khiển nó. Nếu bóp mạnh quả bóng, hai tay chú khỉ sẽ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng bùm bùm, chách chách rất vui tai.
    - Nào! Con hãy cố thử xem, con! - Bố ân cần đặt quả bóng vào bàn tay thẳng đờ của tôi.
    Tôi cố bóp nhưng chú khỉ không hề cử động. Tôi dồn hết sức vào bàn tay và cố bóp thêm lần nữa. Một tay chú khỉ hạ xuống dần, nhưng không đủ mạnh để cái trống phát ra âm thanh rõ nào cả. Mặc dù vậy, mẹ cũng reo lên sung sướng:
    - Tối rồi con, cố hơn một chút nữa đi!
    Mẹ đặt bàn tay ôm trọn lấy tay tôi, bóp mạnh. Bùm bùm.
    - Lần nữa đi mẹ! - Tôi ngước mắt nhìn mẹ.
    Mẹ dịu dàng bóp bàn tay tôi. Bùm bùm. Thêm một lần nữa. Chách chách.
    - Nào, con hãy làm như mẹ xem!
    Tôi cố sức một lần. Bùm bùm.Trống đã vang lên.
    - Con làm được rồi mẹ ơi! - Tôi lại bóp tiếp. Bùm bùm. Chách chách - Con có thể làm được rồi! - Tôi phấn khích la to.
    Từ đó, tôi say sưa tập luyện. Tiếng trống dần dần vang đều, nhịp nhàng như một bản nhạc. Hết tay phải tôi chuyển sang tay trái. Đôi lúc tôi cũng thấy chán nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hy vọng của bố và mẹ mỗi khi tiếng trống vang lên tôi lại tiếp tục cố gắng.
    Một buổi tối, khi bố vừa chợp mắt sau một ngày làm việc vất vả, tiếng trống vang lên làm bố thức giấc. Bố ngồi dậy nhìn tôi mỉm cười. Tối hối hận:
    - Con đã làm bố thức giấc phải không? Con xin lỗi bố! con sẽ không bóp quả bóng vào những lúc bố ngủ nữa đâu ạ!
    Bố xoa đầu tôi, giọng bố bỗng ấm áp hơn bao giờ hết:
    - Không đâu, con ạ! Con hãy tập bất cứ khi nào con muốn. Tiếng trống đó chính là kết quả của lòng kiên trì. Đừng vì bất cứ điều gì mà từ bỏ lòng kiên trì, con nhé!
    Sau đó tôi được phục hồi từ từ. Tôi đã từng bước chiến thắng được bệnh bại liệt - một việc tưởng chừng như không thể. Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Âm thanh của những ngày đó cứ vang mãi trong tôi, saunày và trong mọi lúc, như một sự khuyến khích mỗi khi tôi gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào.
    - C
  7. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Cậu bé hái sao
    Tôi làm tiếp viên hàng không đã hơn mười năm. Hôm nay là ngày nghỉ phép, và cũng là lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chiếc máy bay của mình. Máy bay rời đường băng cất cánh. Ngả người trên ghế, tôi với tay lấy một tờ tạp chí đọc lướt qua vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ khoảng ngoài bảy mươi và một cậu bé độ chừng tám tuổi trông rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ, tôi nở nụ cười chào thân thiện. Cậu bé chào đáp lại và giới thiệu tên mình là Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôii mắt trong veo của cậu bé.
    - Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay. Cháu sợ đi máy bay lắm cô ạ! - Bradley thân thiện nhìn tôi.
    - Đi máy bay dễ như ăn bánh thôi mà! - Với thói quen nghề nghiệp, tôi trấn an cậu bé. _ Đó là một trong những việc dễ dàng nhất. Cháu đã bao giờ đi tàu lượn chưa Bradley?
    - Cháu mê lắm!
    - Vậy cháu có dám buông tay ra không?
    - Dạ có, cháu thích như thế lắm! _ Bradley cười khúc khích.
    - Thế cháu có bao giờ được ngồi phía trước chưa? - Tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
    - Có chứ, lần nào cháu cũng cố ngồi trên hàng ghế đầu cho bằng được!
    - Cháu không sợ à?
    Bradley lắc đầu đầy vẻ tuẹ hào.
    - Vậy thì bay như thế này đâu có thấm gì so với đi tàu lượn. Cô chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô có sợ đi máy bay chút nào đâu!
    Bradley nở một nụ cười:
    - Thật không cô?
    Tôi gật đầu, cố để cậu bé nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn cả tôi.
    Máy bay rời khỏi đường băng và bắt đầu cất cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ:
    - Cháu yêu của bà, cháu có ước mơ gì không?
    - Cháu chỉ ước mơ được đôi chân như bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn!
    - Ồ, bà cũng sẽ ước điều đó cho cháu. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà?
    Tôi chăm chú nghe câu chuyện của hai bà cháu nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói gì. Cậu bé nói với bà:
    - Thế thì cháu sẽ hái được những chòm sao và cười trên những đám mây kia phẩi không bà?
    Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay về phía những đám mây xanh đang bồng bềnh trôi, và dường như cậu đã quên mất nỗi sợ hãi ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu nhìn thấy bên ngoài. Cậu tưởng tượng đám mây này trông như một nàng **** xinh xắn, còn đám mây kia giống một chú ngựa con.
    Rồi cậu xin phép đi vệ sinh. Tôi đứng dậy để cậu bước ra lối đi. Lúc đó tôi mới nhận thấy đôi chân bị tật của cậu bé. Bradley chậm chập di chuyển đến nhà vệ dinh và khi quay trở lại, cậu giải thích:
    - Cháu bị loạn dưỡng cơ bắp. chị cháu còn nặng hơn cháu nữa đấy! Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn...
    Tôi lặng đi.
    Máy bay cũng bắt đầu hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
    Tối hôm đó, tôii ngẫm nghĩ rất lâu về câu chuyện của hai bà chấu. Gần mười năm "bay lượn" trên bầu trời chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cưae, chưa từng muốn "cưỡi mây" và "hái những chòm sao", dù đôi chân tôii không hề bị tật nguyền.
    Everybody Can Make Difference
  8. neudieudoxayra_girl

    neudieudoxayra_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    ... Sống để mơ uớc .... ngừng mơ ước là ngừng thở ... nhưng liệu mơ ước rồi có thực hiện dc ko ?
  9. matcafe

    matcafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    Ôi, cứ như là những mẫu chuyện trong một loạt sách self-help ấy nhỉ !
  10. Mystery_man

    Mystery_man Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/06/2002
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    Tôi tâm niệm: Đừng khóc nhé, nếu những thứ mình đã dùng hết khả năng mà không làm được và hãy cho rằng đó là những thử thách đầu đời để bước đến tương lai tốt hơn chăng?

Chia sẻ trang này