1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi angell, 08/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Tấm lòng người mẹ nuôi
    Thật hạnh phúc cho những ai
    biết cho mà không cần nhớ đến
    biết nhận mà không hề quên.
    Chị luôn cảm ơn cuộc sống đã cho Luke khoẻ mạnh.
    Dù đã có ba đứa con, vợ chồng chị vẫn nhận Luke làm con nuôi. Năm nay Luke đã lên sáu. Nhưng ngay lần thử máu lúc Luke mới một tuổi, bác sĩ đã cho biết là Luke mắc bệnh hồng huyết cầu lưỡi liềm do di truyền.
    - Có nghĩa là cháu sẽ chết? - Chị lo lắng hỏi.
    - Lớn lên có khả năng Luke sẽ bị chứng thiếu máu và sưng tấy các khớp xương ?" Bác sĩ giải thích ?" Nhưng chúng tôi có thể thay máu hàng tháng cho cháu.
    Năm lên ba, có một lần Luke bị nhiễm lạnh và khó thở, chị phải đưa cháu vào bệnh viện. Những cụm hồng huyết cầu lưỡi liềm đang bít dần các mạch máu trong phổi cháu, khiến phổi không thể nhận đủ Oxy cần thiết, dẫn đến nhiều tế bào máu hình lưỡi liềm khác sinh ra, lại khiến máu vón cục nhiều hơn. Vòng tuần hoàn ấy phát triển theo hình xoắn ốc, không thể kiểm soát được.
    Sau lần ấy, Luke phải tăng số lần truyền máu, từ một tháng lên ba tuần một lần, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Không lâu sau, Luke phải trở lại bệnh viện, một lần nữa phải đấu tranh giành mạng sống từ tay tử thần. Cơ hội sống rất mong manh. May thay, các bác sĩ cho chị biết, căn bệnh của Luke ngày nay vẫn có cơ hội điều trị hoàn toàn bằng cách cấy tuỷ xương. Tuỷ mới sẽ sinh ra những tế bào máu khoẻ mạnh và loại bỏ những tế bào máu xấu. Chị sung sướng quá đỗi, nhưng tia hy vọng vừa loé lên liền tắt ngấm khi bác sĩ bảo:
    - Việc cấy ghép phải cần đến người có tuỷ phù hợp với Luke. Chỉ có anh chị em ruột cùng nhóm máu mới hy vọng có kháng nguyên hợp nhau.
    Chị cảm thấy choáng váng. Chẳng lẽ bây giờ bỏ mặc mạng sống của thằng bé hay sao? Nhưng quả thật chị không biết làm cách nào. Chị nhận nuôi Luke từ viện mồ côi nên không hề biết cha mẹ ruột của Luke cư ngụ ở đâu, còn sống hay chết và thằng bé có anh chị em ruột không.
    Không nản lòng, chị tìm đến viện mồ côi ngày xưa và trình bày câu chuyện với những người quản lý để mong nhận được sự giúp đỡ. Và sau nhiều tuần vất vả, bôn ba khắp nơi, chị tìm được điạ chỉ người anh ruột duy nhất của Luke - hiện đang sống với một đôi vợ chồng trẻ ở cách xa nhà chị hàng trăm dặm.
    Chị viết thư kể tình trạng của Luke cho cha mẹ nuôi của người anh ruột nghe, kèm theo một lời đề nghị tha thiết: ?oChị vui lòng cho anh trai của Luke tiến hành xét nghiệm hiến tuỷ, vì mạng sống của Luke đang rất nguy hiểm!? Chị gửi thư đi trong chờ đợi và hy vọng.
    Gia đình nhận nuôi người anh của Luke sốt sắng tìm cách giúp đỡ. May mắn thay kháng nguyên của anh trai Luke hoàn toàn phù hợp với cậu. Cuộc cấy ghép tuỷ đã thành công. Trong vòng vài tuàn, tuỷ sống mới của Luke đã bắt đầu hoạt động và sinh ra những tế bào hồng huyết cầu khoẻ mạnh. Hai tuần sau, Luke về nhà, vĩnh biệt căn bệnh quái ác.
    Sau đó chị viết thư chia sẻ tin vui với gia đình kia và nhận được thư hồi âm từ anh trai của Luke: ?oCháu đã rất lo lắng khi biết em ruột của cháu đang từng ngày vật vã đấu tranh với bệnh tật, còn cháu thì hạnh phúc và khoẻ mạnh. Nhưng bây giờ cháu không còn buồn nữa vì em cháu đã có cô luôn bên cạnh yêu thương và chăm sóc. Tuy cháu là người đã hiến tuỷ để ghép cho Luke, nhưng cô mới chính là vị thần hộ mệnh cho em cháu!?
    The Stories Of Life
  2. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Điều kỳ diệu của niềm tin
    Không bao giờ, không bao giờ,
    không bao giờ được đầu hàng!
    Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
    Một buổi sang lạnh lẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hoả rưới lên củi rồi bật lửa. Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả toà nhà cũ kỹ. Vụ hoả hoạn đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bỏng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hoả hoạn là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
    Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em choán váng. Họ mất đi một đứa con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hoãn lại cuộc phẫu thuật. Suốt hai tháng liền họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó họ truyền cho cậu bé niềm tin rằng rồi có ngày em sẽ đi lại được.
    Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên, chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
    Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy, chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ ngày trước đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là ?ongười nhanh nhất thế giới? và được tôn vinh là vận động viên của thế kỷ tại Quảng trường Madison.
    Tên anh là Glenn Cunningham.
  3. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Nỗ lực có giá trị nhất
    Sự nỗ lực có giá trị nhất
    không phải là khi mọi thứ
    đến với bạn dễ dàng
    mà chính là lúc bạn gặp phải
    hoàn cảnh khó khăn nhất.
    Trey và tôi đã trở thành những người bạn thân thiết ngay từ lần đầu gặp nhau, khi anh ấy tự nguyện bẻ đôi phần bánh của mình và chia cho tôi một nửa.
    Trey có trị tuệ không phát triển như ngưòi bình thường. Vào những ngày đầu của tôi ở bậc đại học, mẹ Trey hay nhờ tôi cùng đi chơi với Trey vào mỗi thứ Bảy và bà trẻ lương cho tôi như một công việc làm thêm. Tôi đồng ý, nhưng không phải vì tiền lương mà là vì với tôi, Trey là một người bạn thật đặc biệt. Chúng tôi thường đến thư viện, ghé qua những cửa hiệu thú nhồi bông hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra ?ocông việc? chủ yếu của tôi là giúp Trey hoà nhập với xã hội và bớt đi cảm giác đơn độc.
    Mỗi khi đi dạo, Trey thường vui cười một cách hồ hởi nếu bất chợt thấy một người nào đó đang nhìn cậu. Khi tập chạy xe đạp, Trey chật vật giữ thăng bằng và cứ bị ngã lien tục. Mỗi lần như vậy tôi lại bảo Trey:
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào!
    Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hè năm đó, tôi bị gãy chân trong một trận thi đấu bong rổ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong bệnh viện với cái chân bó bột nhức buốt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Trey đã ở bên giường tôi tự lúc nào.
    - Chào cậu!
    - Chào Trey! ?" Tôi nói một cách yếu ớt.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! ?" Trey lặp lại những lời quen thuộc tôi thường động viên cậu.
    Với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao. Còn với tôi, chỉ cần nghĩ đến việc mình không được tham gia những cuộc thi thể thao tôi đã như muốn khóc.
    Hai tháng sau, tôi vứt bỏ cặp nạng và bắt đầu tập đi lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Trey đi bên với tôi, thỉnh thoảng cậu nhảy tung tăng một cách hứng khởi. Có lúc Trey bị vấp vào chân mình và ngã xuống đường.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! ?" Trey tự nói với mình một cách tự tin và đứng dậy phủi đất bám vào đầu gối. Trey không bao giờ bỏ cuộc cả.
    Cuối cùng, sau nhiều tháng nỗ lực tập luyện, tôi được chon tham gia cuộc thi chạy 300 mét vượt rào ở trường. Bố mẹ tôi và Trey đến khan đài cổ vũ cho tôi. Tôi tự nhủ mình nhất định phải thật nỗ lực giành chiến thắng. Khi tiếng sung lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắt cá chân, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng càng lúc tôi càng bị rớt lại đằng sau; từng người, từng người một vượt qua tôi thật dễ dàng.
    Cả khan đài reo hò và cổ vũ cho người dẫn đầu. Năm ngoái khi tham gia cuộc thi này, tôi cũng đã từng được cổ động như vậy. Còn giờ đây tôi lại là người chạy cuối cùng trong cuộc đua. Tôi chán nản định bỏ cuộc. Chợt tôi nghĩ đến Trey, cậu ấy không may mắn như tôi, thậm chí không giống một người bình thường nhưng chưa bao giờ cậu ấy bỏ cuộc. Và bỗng nhiên tôi thấy khó khăn của mình trở nên nhỏ bé. Với tất cả quyết tâm và nỗ lực tôi lao về phía trước. Tôi ước mình có một sức mạnh thần kỳ để vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó. Tôi về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên khán đài, tôi thấy bố mẹ và Trey đang đứng và cổ vũ cho tôi nhiệt tình hơn cả những lần tôi giành chiến thắng.
    Sự cổ vũ ấy cho tôi hiểu, sự nỗ lực của mình còn đáng giá hơn cả những chiếc huy chương. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với tôi thật dễ dàng, mà chính là lúc tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.
  4. Em_AnhYeuEm

    Em_AnhYeuEm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2005
    Bài viết:
    347
    Đã được thích:
    0
    mơ ước không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển từ mơ ước này sang mơ ước khác mà thôi
  5. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Dành cho bạn?
    Ẩn dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ có thể là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm muốn được quan tâm, chia sẻ và yêu thương.
    Bất cứ nỗi đau nào cũng có thể được xoa dịu bằng thời gian và tình yêu chân thành.
    Bằng ý chí và dũng khí, bạn sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống.
    Nếu trái tim bạn chứa đầy những điều thù hận, cay đắng thì sẽ không còn chỗ dành cho sự thanh thản tâm hồn, tình thương yêu và hạnh phúc cuộc sống nữa.
    Mọi người đều mong đến cuối chặng đường để cảm nhận vinh quang, nhưng hạnh phúc chỉ thực sự tìm thấy trên từng chặng đường đi.
    Đừng quá nuông chiều bản thân. Nếu bạn không kiềm chế được chính mình thì bạn sẽ có khuynh hướng lệ thuộc vào người khác hoặc bạn sẽ lệ thuộc vào những thói quen và cảm xúc của mình.
    Hãy nhớ rằng bên cạnh một người bạn chân tình, bạn có thể làm tất cả hoặc không làm gì hết, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được những phút giây đáng nhớ nhất - những phút giây sống thật với long mình.
    Đôi khi bạn cũng phải biết ơn những người đã làm bạn ngã, vì chính họ đã giúp bạn vững vàng hơn.
    Khi nóng giận, bạn có quyền bộc lộ, nhưng đừng mất tự chủ.
    Nếu có một người nào đó có lúc không làm đúng ý bạn thì điều đó chưa hẳn là họ không quan tâm hay không chân tình với bạn.
    Nhìn nhận đúng bản chất sự việc cũng là bước khởi đầu của sự hướng thiện, là cách chuộc lại lỗi lầm và là cách để bạn trưởng thành hơn trong cuộc sống.
    Biết tha thứ cho người khác vẫn chưa đủ, đôi khi bạn cũng phải biết tha thứ cho chính mình nữa.
    Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.
  6. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Hãy tin vào những phép màu
    Bé Kevin reo vang chạy khắp nhà, hớn hở cầm chiếc điện thoại trên tay chạy đến khoe với tôi:
    - Mẹ, mẹ ơi! Ông già Noel gọi điện thoại đến cho chúng mình này. Ông già Noel gọi! Mẹ ơi đúng là ông ấy đấy!
    Tôi cầm lấy điện thoại và khẽ nói:
    - Vâng, xin chào?
    Đáp lại lời tôi là tiếng của anh bạn Sandra. Anh cười vang qua điện thoại:
    - Này cậu! Tớ chỉ nói với cậu bé là "Chào cháu, Kevin. Chú là Sandra!" Đấy, chỉ có vậy thôi.
    Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện và mỉm cười khi biết cậu con trai đã nhầm Sandra thành Santa - ông già Noel. Thế nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt rạng ngời của con, đôi mắt trong veo của nó lấp lánh niềm vui trước điều kỳ diệu mà mùa giáng sinh đang mang lại, tôi quyết định thật nhanh và đáp trong tiếng cười của bạn mình:
    - Đúng rôi, ông già Noel ạ! Kevin thực sự là một đứa trẻ ngoan. Cảm ơn ông đã gọi điện cho Kevin! - Đầu dây bên kia im lặng lắng nghe. Tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp - Và chúng cháu cũng xin chúc ông một mùa giáng sinh vui vẻ nhé, ông Santa!
    Nói xong, tôi nhẹ nhàng gác máy.
  7. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Đôi mắt của tâm hồn
    Hãy tin tưởng vào chính mình,
    hãy mở rộng trái tim
    Và để tâm hồn thể hiện tất cả.
    Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. Tôi không thể nhìn thấy xung quanh một cách bình thường.
    Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn, cạnh ghế. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ loạng choạng như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết bầm tím do va vấp.
    Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hang nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú, say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bài nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé mười tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời.
    Rồi một tai nạn đột nhiên xảy đến. Hôm ấy tôi ra vườn chơi và mải mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đám mây đen kịt đang giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm! Tôi chẳng nhớ gì ngoài một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu khiến tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm.
    Tôi được chuyển tới bệnh viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi oà khóc.
    Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trong chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên:
    - Mẹ không hiểu à, con không làm được vì không thể nhìn bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây?
    - Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. - mẹ trả lời đơn giản.
    - Mẹ không hiểu được đâu. Con không làm được! ?" Tôi cay đắng nói trong nước mắt. ?" Con không nhìn được mà!
    Mẹ ngồi xuống, cương quyết:
    - Con không cần nhìn, Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi! ?" Và mẹ đặt tay lên ngực tôi ?" Con hãy tin vào bản thân mình. Âm nhạc ở ngay trong tim con. Hãy để mọi người biết điều đó!
    Tôi lặng thinh không nói gì. Hai tay mò mẫm cây đàn thân quen. Chợt có một điều gì đó dâng lên trong long tôi - một cảm giác vừa sợ hãi, vừa quyết tâm.
    Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. Nhưng khi tôi chạm tay vào những phím đàn thì diệu kỳ thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó.
    Sau buổi biểu diễn, mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nỗi vui sướng hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tôi thì thầm:
    - Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ?
    Tôi mỉm cười:
    - Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không?

    Được angell sửa chữa / chuyển vào 08:32 ngày 19/07/2006
  8. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    2222 gold!
    Nhà văn tí hon
    Sau một tai nạn xe hơi, các bác sĩ nói cậu bé Alex sẽ bị liệt vĩnh viễn từ cổ trở xuống. Và để duy trì cuộc sống, cậu cần được chăm sóc hoàn toàn, phải di chuyển bằng xe lăn và sử dụng ống thở.
    Alex được chuyển sang bệnh viện chúng tôi để hỗ trợ phục hồi các chức năng bằng phương pháp tâm lý. Trước kia, Alex là một cậu bé hiếu động, ham chơi, thích chạy nhảy như bao đứa trẻ cùng lứa. Còn bây giờ cậu bé nằm bất động trên giường, trông như một thiên thần nhỏ với vầng trán cao, mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh thăm thẳm.
    - Alex! - Một hôm tôi nhẹ nhàng mở lời - Cháu có muốn nghe chú kể chuyện không?
    Không nói được gì, Alex khẽ gật đầu.
    - Ngày xửa ngày xưa, có một người chuyên bán nón. Một ngày kia ông ngủ quên dưới gốc cây ven rừng.
    Tôi bắt đầu kể cho cậu bé nghe câu chuyện dân gian quen thuộc này, vừa minh hoạ bằng tay, tôi nằm vắt chân, giả vờ ngủ khò như ông lão.
    - ...Khi tỉnh giấc, những cái nón của ông đã biến đâu mất. Thì ra lũ khỉ trên cây đã lấy cắp những cái nón khi ông ngủ, rồi mỗi con đội một cái nón trên đầu...
    Tôi giả bộ như thật, giậm chân thình thịch, giận dữ vung nắm đấm vào lũ khỉ tưởng tượng:
    - Lũ khỉ kia, trả nón lại cho tao mau lên!
    Trong khi kể chuyện, tôi để ý Alex. Cậu bé thích thú theo dõi từng cử chỉ và nét mặt của tôi. Hai lần, tôi thấy môi cậu mấp máy như muốn nói điều gì. Khi tôi đề nghị kể một câu chuyện khác, Alex gật đầu nhè nhẹ.
    -Alex, câu chuyện này tên là Gia Đình Nhà Gấu, cháu đã nghe bao giờ chưa?
    Alex gật đầu. Tôi bắt đầu kể:
    - Một ngày kia, Gấu Mẹ đang ở trong bếp nấu món... - Tôi dừng lại, nhìn Alex. Cậu bé mấp máy môi:
    - ...súp đậu...
    Tôi nhìn Alex khích lệ:
    - Đúng rôi, Gấu mẹ đang nấu món súp đậu mà lũ Gấu Con thích nhất. Nhưng mà món súp mà mới nấu xong thì rất...-Tôi lại dừng, nhìn Alex chờ đợi. Ngay lập tức, Alex tiếp lời:
    - ...nóng.
    Cứ như thế, cả hai chúng tôi cùng kể tiếp câu chuyện. Tôi biết rằng điều đó rất tốt cho Alex, vì khi cậu bé dùng khí quản của mình để phát âm, thì phổi cũng hoạt động để lấy ỗy. Đôi môi đỏ xinh xắn cong tròn nói từng tiếng:
    - Gấu Bố (Alex hít hơi) và Gấu Mẹ...dẫn Gấu Con...đi chơi trong rừng.
    Đây là một kỳ công mà Alex thực hiện được kể từ khi vào bệnh viện: nói trọn một câu. Mẹ cậu bé cười rơi nước mắt vì sung sướng. Lần đầu tiên bà nghe đuợc giọng nói của Alex kể từ khi cậu gặp tai nạn.
    Mỗi ngày tôi đều đến và cùng Alex kể bao nhiêu là chuyện, từ chuyện cổ tích đến chuyện thần thoại hay phiêu lưu mạo hiểm. Khả năng phát âm của cậu bé tăng dần một cách đáng kinh ngạc theo thời gian. Cậu đã có thể kể trọn một câu cchuyện bằng một giọng rõ ràng. Vài bác sĩ và y tá cũng dành thời gian lắng nghe thật thích thú và cho ý kiến về từng câu chuyện của Alex.
    Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị rời phòng bệnh của Alex, cậu bé hào hứng nói:
    - Chú Michael, chú có muốn nghe cháu kể một câu chuyện không?
    Tôi dừng lại, đến bên giường cậu:
    - Đương nhiên rồi, cháu kể cho chú nghe nào!
    Alex thì thầm ver bí mật:
    - Câu chuyện này chú chưa nghe bao giờ, vì nó mới xuất hiện trong đầu cháu đấy! - Rồi cậu bé bắt đầu:
    - Ngày xửa ngày xưa...
    Đột nhiên tôi nảy ra ý định sẽ ghi lại câu chuyện này của Alex, nên vội vàng lấy giấy bút.
    Và cứ thế, mỗi ngày, Alex tưởng tượng ra một câu chuyện và kể cho chúng tôi nghe. Tôi khám phá ra trí tưởng tượng của cậu bé thật phong phú, như một nhà văn bẩm sinh vậy.
    Hai tháng sau, Alex xuất viện. Mọi người trong bệnh viện đều đến chào tạm biệt cậu bé thông minh và đáng yêu này. Tôi đặt vào tay Alex cuốn sổ nhỏ chứa tất cả những câu chuyện cậu lể mà tôi đã ghi lại:
    - Alex, cháu đã trở thành một nhà văn, một nhà văn thật sự đấy! Đây là tác phẩm của cháu!
    - Thật hả chú? - Alex cười thật tươi, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
    Alex vẫn nằm bất động trên xe lăn, nhưng cậu thất ự đã làm nên phép lạ khi cậu không chịu giam cầm bản thân vào cơ thể bất động ấy. Alex đã có thể bay thật xa, đưa trí tưởng tượng của mình đến một thế giới đẹp đẽ, an lành và hồn nhiên của nhũng câu chuyện cổ tích.
  9. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Thiên thần tuyết
    Đôi khi tình yêu chỉ hiển hiện
    trong khoảnh khắc
    trong sức mạnh của khoảnh khắc ấy
    sẽ mãi trường tồn, vượt qua mọi
    rào cản, ranh giới của cuộc sống.
    Từ khi còn rất bé, tôi đã thích mùa đông. Tôi yêu tuyết, và thích được chơi đùa trong không gian trắng xoá như vô tận ấy. Tôi yêu cả hương vị thơm tho ấm nóng của tách socôla tuyệt vời mà bà hay pha cho tôi mỗi lần tôi bị lạnh cóng và run lên vì rét sau khi đi trượt tuyết về.
    Nhưng mùa đông chẳng bao giờ chịu đổ tuyết đúng vào sinh nhật của tôi, dù tôi được sinh ra vào ngày đầu mùa đông. Sinh nhật lần nào cũng thế, tôi thức dậy rất sớm, chạy ngay đến cửa sổ, mong nhìn thấy dù chỉ thoáng chút những bông tuyết bé xíu. Nhưng tuyết chỉ bắt đầu rơi sau sinh nhật tôi và vội vã tan nhanh trước những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Ngày ấy, tôi thường giận dỗi hỏi bà tại sao tuyết không chịu xuất hiện đúng sinh nhật tôi. Bà không trả lời, chỉ mỉm cười bảo tôi đa cảm.
    Một ngày kia, bà bảo tôi rằng bà vẫn có cách làm cho sinh nhật của tôi có tuyết, để tôi có thể có một sinh nhật trọn vẹn nhất, hạnh phúc nhất. Tôi mừng rỡ, cảm ơn bà rối rít.
    Thế nhưng, năm đó, trước khi kịp mừng sinh nhật tôi, bà đã qua đời. Trong tôi không chỉ có nỗi đau mất mát, mà còn đan xen chút dỗi hờn về lời hứa chưa tròn.
    Rồi sinh nhật của tôi cũng đến. Tôi không còn nghĩ đến những bông tuyết trong ngày hôm ấy như những năm trước nữa. Tôi nghĩ đến bà, đến sinh nhật đầu tiên không có bà. Tôi bâng khuâng nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên tôi trông thấy những bông tuyết trắng muốt bé li ti đang từ từ rơi xuống ngoài sân - những bông tuyết đầu mùa tinh khiết! Tôi sung sướng chạy vòng quanh, giơ tay hứng từng bông tuyết trắng muốt, giống như đứa trẻ lần đầu được thấy tuyết rơi.
    Ông tôi bước ra sân, bảo có một món quà dành cho tôi. Tôi ngạc nhiên vì trước đó ông đã tặng quà cho tôi rồi. Ông đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, được gói trong lớp giấy có hình những bông tuyết. Chiếc hộp trông cũ kỹ, màu giấy trắng ngà. Tôi hồi hộp mở quà. Giữa những lớp đệm trắng là một bông hoa tuyết bằng pha lê lấp lánh, đẹp đến xao lòng, cùng một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật cháu!"
    Ông cho biết đó là món quà sau cùng mà bà đã chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Bà muốn biến ước mơ được nhìn thấy tuyết trong ngày sinh của tôi thành hiện thực. Tôi ôm chầm lấy ông, bật khóc và khẽ thầm thì lời cảm ơn, lời cầu nguyện dành cho bà. Bà mãi là thiên thần,thiên thần tuyết của tôi.
  10. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    Thắng và thua
    Mặc dù phải chống chọi với căn bệnh ung thư xương đang bước vào giai đoạn cuối nhưng Jim Valvano - 47 tuổi - cựu huấn luyện viên trưởng đội tuyển bóng rổ bang Carolina vẫn cố gắng để trò chuyện cùng một số phóng viên. Ông đã kể lại một câu chuyện xảy ra khi ông còn là một huấn luyện viên trẻ cho đội tuyển của một trường học - khi ông mới hai mươi ba tuổi. Lúc ấy, trước một trận đấu quan trọng, ông đã nói với các cầu thủ của mình lúc ra sân:
    - Các em có biết tại sao chuyện thắng thua trong trân đấu lại luôn quan trọng không? Bởi vì, tỉ số cuối cùng của trân đấu sẽ chỉ rõ chúng ta là ai. Nếu thua, chúng ta là những kẻ bại trận; còn nếu thắng, chúng ta sẽ khẳng định được thành công của mình.
    - Chưa hẳn như thế đâu! - Người thầy già của Valvano, lúc đó cũng được mời huấn thị điềm đạm lên tiếng - "Việc dấn thân và quyết tâm hết mình trong thi đấu mới là điều quan trọng. Phải thể hiện mình trong thi đấu mới là điều quan trọng. Phải thể hiện hết năng lực của mình, đừng quan tâm đến việc chúng ta thắng hay thua - chính điều đó mới thể hiện chúng ta là ai!".
    Hai mươi bốn năm qua, chính những lời nói ấy đã giúp Valvano thêm nghị lực. Đã từ lâu, mỗi đêm ông phải bật dậy ba bốn lần trên giường bệnh với chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng cơn đau đớn, những cơn sốt do ảnh hưởng của những lần hoá trị. Thêm vào đó là nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy mình đang chết dần chết mòn trong những cơn ác mộng. Thế nhưng, Valvano đã không bỏ cuộc. Ông vẫn tiếp tục chiến đấu đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tất cả những gì ông muốn nói là: "Nỗ lực bền bỉ của bạn mới là điều quan trọng, chứ không phải kết quả đạt được. Hãy luôn biết cố gắng vươn lên, hướng về phía trước - cho dù bất cứ điều gì xảy ra".

Chia sẻ trang này