1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi angell, 08/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. haykegiacmoem

    haykegiacmoem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2006
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    ...yêu nhau trong mơ..thế thôi
  2. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    Được angell sửa chữa / chuyển vào 11:26 ngày 24/08/2006
  3. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    Những câu chuyện này đọc 1 lúc thì sẽ rất ngán, nhưng mỗi ngày đọc 1 chuyện thì tìm lại mình, không bị đánh mất mình theo những ước mơ!
    Thế đấy, đừng từ bỏ ước mơ và cũng đừng vì 1 ước mơ nào đó mà đánh mất bản thân. Theo tôi, chủ đề xuyên suốt những câu chuyện này là sự phấn đấu, vượt qua bản thân. NHưng điều quan trọng hơn cả, họ đều yêu quý Sự Sống, ước mơ của nhiều người đơn giản được khoẻ mạnh, hay là một người hoàn chỉnh. NGười ta thường nghĩ ước mơ là có được cái này cái khác. Nhưng thực tế ước mơ đơn giản là được sống hết mình. Chính vì thế chẳng bao giờ con người ngừng mơ ước. Khi có đưọc một điều rồi, tức là sức mạnh của họ cũng lớn lên, và ước mơ của họ lại lớn lên...tôi trân trọng điều đó.
  4. chutdamme

    chutdamme Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2006
    Bài viết:
    200
    Đã được thích:
    0
    Thắp sáng tình yêu, nuôi dưỡng sự ngọt ngào?????
    Sau đây là Bài Pháp thoại về những bế tắc này :
    Phần 1:
    http://www.esnips.com/doc/7e51c8a7-850d-4c39-9f8e-962a84e05db4/TNH_2005_01_16_VN_64kpbs_Part01.mp3

    Phần 2 :
    http://www.langmai.org/TNH/PhapThoai/PhapThoai.htm
  5. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi mới vào , post tiếp cho bà con nha
    Điều chúng tôi không nói
    Khi tin rằng bạn có thể thành công,
    thì chắc chắn bạn làm được điều ấy.

    Con trai Joey của tôi có một dị tật bẩm sinh ở chân. Các bác sĩ bảo rằng sau khi chữa trị, cậu bé có thể đi lại bình thường được, nhưng để chạy nhảy thì sẽ rất khó khăn. Trong suốt ba năm đầu đời, Joey phải trải qua không biết bao nhiêu đợt phẫu thuật. Năm lên tám, khi nhìn Joey bước đi, bạn sẽ không thể nào biết được chân cậu bé có vấn đề. Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa, Joey cũng thích chạy nhảy và thường chơi đuổi bắt cùng các bạn không chút ngại ngần. Chúng tôi đã không nói cho con biết rằng nó có thể sẽ không bao giờ chạy được như các bạn khác. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó. Vào năm học lớp bảy, Joey quyết định tham gia vào đội chạy việt dã của trường. hàng ngày, nó đều tập luyện chung với đội. Joey là người chăm chỉ tập luyện và chạy nhiều hơn bất cứ thành viên nào trong đội - có lẽ bởi vì cậu bé cảm thấy được rằng trong khi việc chạy đối với mọi người có thể là một điều hết sức tự nhiên, thì lại là một vấn đề hơi khó khăn với mình. Mặc dù toàn đội đều tham gia tập luyện, nhưng chỉ có một tốp 7 người giỏi nhất có khả năng mạng lại chiến thắng cho trường là được chọn thi đấu. Chúng tôi không nói cho Joey biết rằng nó khó có thể nằm trong top dẫn đầu đó. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
    Joey đều đặn chạy từ bốn đến năm dặm mỗi ngày, kể cả khi bị cơn sốt 39 độ hành hạ. Hôm ấy, tôi rất lo lắng , nên quyết định đến trường vào giờ tập chạy sau buổi học để tìm con. Lúc tới nơi, tôi chỉ thấy một mình Joey trên đường chạy. Khi tôi hỏi, cậu bé chỉ nói đơn giản:" Con khoẻ mà!". Nó còn phải chạy đến hai dặm nữa mới hoàn tất bài tập chạy hôm nay. Những giọt mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt con trai tôi và đôi mắt nó như mờ hẳn đi vì cơn sốt. Thế nhưng, Joey vẫn nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục chạy. Chúng tôi đã không bao giờ nói rằng con không thể chạy được bốn dặm đường khi bị sốt cao. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.
    Hai tuần sau, tên các thành viên được chọn vào đội tuyển chạy việt dã được công bố. Joey là người đứng thứ sáu trong danh sách. Con trai tôi đã có mặt trong đội tuyển. Nó là học sinh lớp bảy duy nhất - trong khi các thành viên khác đều là học sinh lớp tám.
    Chúng tôi đã không bao giờ nói với con mình rằng nó sẽ không thể làm được. Và bởi vì chúng tôi không bao giờ nói lên điều ấy, nên Joey không hề hay biết. Nó chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.
    Condensed Chicken Soup For The Soul
  6. angell

    angell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0

    Những khả năng vô tận
    Năm 1889, Rudyard Kipling - nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907-đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: "Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh."
    Wínton Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp sáu. Ông trở thành Thủ tướng nước Anh khi đã 62 tuổi, sau cả một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sự đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.
    Albert Einstein đến năm lên 4 tuổi mới biết nói, và phải đến năm 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau: "Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn. " Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường Bách khoa Zurich.
    Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hoá.
    Tướng Douglas MacAnthur đã từng bị từ chối gia nhận West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ ba, ông mới được chấp nhận và đã lập nhiều chiến công ghi vào sử sách.
    Ngôi sao bóng rổ Michael Jordan đã từng bị đuổi khỏi đội bóng rổ của trường.
    Năm 1994, Emmeline, giám đốc của Blue Bôk Modeling Agency từng nói với cô người mẫu triển vọng Norma Jean Baker (Marilyn Monroe) rằng: "Cô nên học làm thư ký hay lấy chồng đi thì hơn"
    KHi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng: "Chúng tôi không thích thứ ân nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế lỗi thời rồi!"
    Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã đuổi Elvis Presley sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Presley rằng: "Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải đi thì hơn"
    Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói: " Đây quả thực là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?"
    Vận động viên vô địc Rafer Jonhson khi mới sinh ra đã bị tật bẩm sinh ở chân.
    Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã tiến hành hơn 2.000 cuộc thử nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói:"Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Điều này cũng giống như là một tiến trình có đến 2.000 bước."
    Sau nhiều năm thính lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig Van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc - gồm năm bản nhạc giao hưởng - vào những năm cuối đời.
    Chicken Soup For The Soul
    Tui cũng đã bị từ chối nhìu .... còn bạn???
    Những người này rất tin vào bản thân và không vì lời nói của ai đó mà từ bỏ ước mơ..
  7. vitawa

    vitawa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.342
    Đã được thích:
    0
    Mình không từ bỏ, rất không muốn vậy. Nhưng mình phải cố gắng từ đâu nhỉ?
    Có những chuyện cần đối tác kết hợp thì 1 mình mình không cố được.
    Ui, cố gắng lên!!!
  8. loi_hathanh

    loi_hathanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/12/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Một topic khá hay. Nơi những câu chuyện mà mọi người sưu tầm được rồi cùng post lên để mọi người đọc và có những suy ngẫm riêng. Với mỗi 1 câu chuyện, mỗi người có 1 cách cảm nhận riêng nhưng tựu chung lại vẫn là sẽ có 1 điều gì đó để lại cho người đọc.
    Nhân đây, tôi cũng xin gửi kèm một câu chuyện mà tôi lang thang mò mẫm đưọc.
    Hãy theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình
    "Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi
    ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức
    những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do
    thanh niên thực hiện.
    Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:
    - Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi
    tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống
    cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc,
    người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang
    trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc
    học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu
    bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
    Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm
    chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.
    Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng
    200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
    cho ngựa.
    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài
    làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của
    thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
    - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
    - Em đã hoạch định một việ mà em không thể làm được. Ước mơ của em
    không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình
    không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
    nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
    nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại
    bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm
    số của em. Rõ chưa?
    Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý
    kiến.
    -Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
    Nghe cha đáp, cậu bẻ liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo
    của mình
    - Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
    của mình.
    Kể đến đây Monty dừng lại và hỏi tôi:
    - Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé
    trong câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó
    đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi
    nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :"Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi
    đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm
    thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó" . Nghe thầy nói thế, tôi
    vội đáp "Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn
    những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo
    đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình"

    ( ST )

Chia sẻ trang này