1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me) - Margaret Pemberton

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Lissette, 07/11/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me) - Margaret Pemberton

    Năm nay mùa xuân đến vùng Sainte-Marie-Des-Ponts sớm hơn thường lệ. Những cơn gió hung bạo từ Đại Tây Dương vẫn quất vào những vách đá dựng đứng cách đó chừng dặm đường giờ đây lướt nhẹ nơi vùng đất trũng cuả ngôi làng.

    Lisette de Valmy rà bàn chân trên mặt đường rồi chống hẳn xuống và từ từ thắng xe đạp lại. Những chậu hoa thủy tiên và hoa nghệ cây đang nở rộ, màu sắc sống động của chúng nổi bật trên nền đá Na Uy xám xịt của những ngôi nhà mới lợp mái. Những sắc hoa rạng rỡ chỉ làm cho cơn thịnh nộ của nàng bừng lên mãnh liệt hơn. Vẻ bình dị, nét đặc trưng của loài hoa giờ đây chỉ còn trong quá khứ.

    Nàng dựa xe vào tường quán cà fê rồi đút hai tay vào túi áo khoác và vội vã bước vào tìm Paul.

    Anh ta không có đó và ngay cả những khuôn mặt quen thuộc ở quán cà fê cũng biến đâu mất.

    Những chiếc ghế dựa vẫn xếp nghiêng vào mé trong cái bàn và chỉ có Andre Cladron, ông chủ quán đứng tuổi với chiếc tạp dề lấm tấm rượu quấn ngang hông và tay áo xắn lên tận khuỷu đang tẩn mẩn đánh bóng những chiếc ly thủy tinh.

    -Họ đi đâu hết rồi?- Lisette hỏi, đôi tay nàng nắm chặt đến nỗi những đốt tay trắng bệch ra- Lạy Chúa, fải có người nào đó để nàng trút cơn thịnh nộ đang sôi sục trong nàng.

    -Ở Vierville- Andre trả lời vắn tắt. Ông đặt những chiếc ly đã sáng bóng xuống, rồi nhoài người ra quần rượu dồn hết trọng lượng cơ thể lên hai cánh tay cuồn cun bắp thịt và nói tiếp- Tụi Đức đã lùa hết ra bờ biển để xây tuyến phòng thủ từ năm giờ sáng.

    Chiếc cằm thanh tú cuả nàng chợt đanh lại:

    -Chúng làm ở Vierville chưa đủ à.

    Lisette đưa tay kéo chiếc mũ bê rê đỏ đi lệch phía sau đầu ra và mái tóc đẹp sẫm màu cuả nàng xõa xuống, đôi mắt nàng long lanh. Chúng đã đào bao nhiêu hầm hố cày nát cả vùng bờ biển để cài mìn.

    Andre nhún vai:

    -Bây giờ thì tụi nó đang đập mấy căn nhà. Không có cái gì ở khu đó còn nguyên vẹn.

    -Quân khốn kiếp!- Lisette chửi rủa đầy ngụ ý, khiến Andre nhăn mặt. Ngôn ngữ cuả cô gái mười tám tuổi, tiểu thư nhà ông Bá tước De Valmy ngày càng phong phú theo đà yêu sách của quân chiếm đóng.

    -Họ fải đi suốt cả tuần lễ, có khi đến cả hai tuần cũng nên. Nếu tôi là cô tôi sẽ tránh vào làng trừ phi Paul nhắn cần gặp.

    Một luồng điện chạy dọc theo xương sống nàng. Được cần gặp nghĩa là được ông giáo làng giao công tác đưa tin từ vùng trong đến Bayeux và Trevieres. Nàng phải vượt qua những đi tuần tra cra Đức và được báo trước, nếu bị fát giác sẽ lãnh án tử hình. Nàng không biết người nào khác trong vùng kháng chiến ở Sainte-Marie-des Ponts, nhưng qua giọng nói của Andre khi ông đề cập đến việc Paul cần gặp nàng, rõ ràng ông nghi nàng làm liên lạc. Dù vậy, ông vẫn là một hội viên năng động của chi bộ làng, nàng không cần biết điều đó và cũng chẳng cần biết vì càng biết nhiều càng phải khai nhiều nếu bị bắt, thế này là tốt nhất. Nàng nhận tin tức cuả Paul mang đến một quán cà phê ở Bayeus và Trevieres, để mặc chúng trên mặt bàn ngổn ngang, chẳng cần biết chúng được gửi cho ai và ai sẽ đến lấy đi.

    Andre cúi xuống, gần nàng hơn và hạ thấp giọng mặc dù không có ai ở đó:

    -Ngay ở đây cũng có chuyện xảy ra. Một chiếc Horch màu đen to lớn, ngoài tài xế có kỵ binh đi mở đường. Bà xã tôi đóan là xe cuả Thống chế Rommel trên đường tới Caen.

    Lisette cau mày khiến khuôn mặt trái xoan thoáng mất đi vẻ duyên dáng.

    -Không fải Rommel đâu và chiếc xe cũng không tới Caen.

    Andre nhướng đôi mày rậm nhìn nàng.

    -Đó là thiếu tá Meyer trên đường tới Valmy- Đôi mắt nàng rực sáng và làn đang nơi gò má bỗng căng ra.

    Andrea lặng người, đầy sợ hãi.

    -Ông ấy cần gì ở cha cô?

    Lisette bấu sâu những móng tay cuả mình vào lớp len dày cuả chiếc mũ bê rê.

    -Lòng hiếu khách- Andre huýt sáo qua kẽ răng.

    Cách đây 6 tháng, Rommel được bổ nhiệm làm tổng thanh tra chiến lũy phòng thủ miền tây với nhiệm vụ bảo vệ tám trăm dặm bờ biển trong các cuc đổ bộ cuả quân Đồng minh. Ông ta đặt tổng hành dinh tại La Roche Guyon, vì vậy dân Normandy đã bị cưỡng bách vào các tiểu đoàn công binh để xây dựng bức tường Đại Tây Dương khổng lồ bằng bê tông cốt thép, họ còn phải đóng cọc sắt ba cái một, thành cụm công sự phòng thủ lởm chởm suốt bờ biển và gài hàng trăm bãi mìn.

    Dân vùng Sainte-Marie-des-Ponts đã quá quen với sự hiện diện cuả quân Đức, với những nông trại bị trưng thưởng cũng như bộ chỉ huy Gestapo và SS ở Cherbourg và Caen. Bây giờ lại thêm một thiếu tá đang tá túc ở gia đình Bá tước De Valmy. Hắn len lỏi trong dân chúng để làm gì? Tụi Đảng viên Đảng quốc xã định giở trò gì đây?

    -Cô dùng một ly cognac nhé- Andre quá rõ tại sao Lisette lại nhợt nhạt như vậy.

    Nàng lắc đầu, ánh sáng nhảy muá trên những lọn tóc sẫm màu khi nàng quay gót ra về.

    -Không, cám ơn ông. Khi nào gặp Paul, ông nhớ cho anh ấy biết về tên thiếu tá.

    -Tôi sẽ nói.

    Andre lại nhặt miếng vải lên và cầm một cái ly thủy tinh, đôi mắt thoáng vẻ trầm tư dưới đôi lông mày rậm. Lisette đúng là một quân tốt lý tưởng để khám fá lý do tên thiếu tá Meyer đến ngụ tại Valmy và đi liên lạc.

    Bàn tay cuả Lisette vẫn còn rung khi nàng dắt xe đạp ra về. Nàng đã bảo cho Andre tụi Đức giờ ở ngay trong nhà nàng. Nhưng điều đó không làm cho cơn giận dữ cuả Lisette dịu đi chút nào. Suốt bốn năm qua, gia đình nàng đã gặp nhiều may mắn, chính cha nàng vẫn thường nói với nàng như thế. Hầu như các ngôi nhà trong làng đều fải cho lính Đức trú ngụ. Gia đình Leccheveliers ở Vierville chỉ được ở một phần nhỏ trong căn nhà cuả họ. Còn ở Colleville, cả gia đình Mesccadors phải sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ giữa lúc tụi sĩ quan tham mưu Đức ngon giấc ngay trong phòng ngủ cuả họ. Chúng chiếm luôn phòng khách để nghỉ ngơi giải trí và cắm ngặt bọn trẻ gia đình Mescadors không được chơi trong vườn. Chỉ có gia đình Valmy là thoát nạn- cho đến một tiếng đồng hồ trước đây.

    Lisette chụp cái mũ bê rê lên phía sau đầu rồi đạp xe theo con đường chính ra khỏi làng. Cứ đi được vài mét nàng lại phải chào đáp lễ những phụ nữ trong vùng. Họ đang làm những công việc hàng ngày một cách an fận. Họ đi mua sắm, trò chuyện và cố quên sự hiện diện cuả quân địch nhan nhản trên đường phố.

    Lisette chào đáp lại mt cách máy móc. Nàng tự hỏi những tên lính đang thơ thẩn nơi những góc fố có nghĩ dân chúng ở đây là những kẻ nhẫn nhục qua vẻ khúm núm bề ngoài cuả họ hay không.

    Nếu nghĩ vậy thì tụi Đức đã đánh gía thấp lòng căm thù sâu sắc cuả dân Normandy. Mt khi quân Đồng minh đổ b lên đây, thì từ mt người đàn bà già nua như bà Pichon cho đến những học sinh mười mt, mười hai cuả Paul sẽ đứng lên chống lại bọn chúng.

    Ngay ở cổng ra vào cuả làng có mt toán lín gác mặc áo choàng ngụy trang. Lisette chạy chậm lại rồi nhảy xuống xe. Mt tay giữ xe, mt tay kia nàng chìa tấm thẻ chứng minh. Tên lính chẳng ngó ngàng gì đến mà chỉ lấy ngón tay cái gõ nhẹ vào tấm thẻ. Hắn dư biết nàng là ai nhưng lần này hắn muốn tìm hiểu rõ hơn. Bon con gái trong làng cũng khá xinh đẹp nhưng ở Lisette de Valmy có mt vẻ gì đó thật đặc biệt. Ngay cả khi trang phục xuề xòa, trông nàng vẫn có nét quý fái, và vẻ kiêu kỳ cuả nàng khiến hắn bị lôi cuốn. Nàng đg nhìn hắn với đôi mắt khinh khỉnh, cầm hất lên, như thể nàng là người cuả hoàng tc còn hắn chỉ là mt thứ cặn bã cuả xã hi. Hắn bước tới sát bên nàng, tay vẫn cầm thẻ chứng minh.

    -Này cô có muốn hút thuốc không?

    Lisette nắm chặt tay lại như muốn bóp nát ghi đông. Nàng chỉ trả lời bằng ánh mắt tóe lửa. Đó là mt đôi mắt tuyệt vời vương màu sương khói cuả vần đá thạch anh với riềm mi dài lượn theo đường cong tuyệt đẹp cuả đôi mắt. Hắn thấy người như nóng bừng lên. nàng đúng là loại gái Pháp mà đàn ông thường mơ ước còn đám tướng lãnh Đức ở Paris sẽ nâng như nâng trứng. Nàng cài chiếc lược ở mt bên để tóc khỏi rũ xuống, nhưng lọn tóc xoăn nhẹ xoã xuống ngang vai, fần còn lại cuả mái tóc được chiếc mũ bê rê đỏ sẫm nằm chênh vênh giữ lại như muốn trêu chọc.

    Tên lính đành cười xòa và nói bằng thứ tiếng Pháp khó ưa.

    -Cô qua đi. Nhưng nhớ fải thân mật chút xíu chớ.

    Giọng Lisette lạnh băng, chỉ có đôi mắt nàng quắc lên.

    -Tôi thà chết còn hơn là bạn bè với mt người Đức.

    Đám lính cười r lên làm tên lính cụt hứng. Con nhỏ này tưởng nó là trời chắc? Nó dám nói với mình như mt gã nhà quê. Tụi Pháp chết tiệc này còn làm tàng. Chúng fải biết ai là kẻ chiến thắng chứ? ỀWeggchenỂ. Hắn gầm gừ rồi giúi tấm thẻ trả lại cho nàng. Rồi sẽ có ngày. Khi nào tên sĩ quan tham mưu cuả hắn không cần đối đãi đặc biệt với đám điạ chủ trong vùng nữa, hắn sẽ cho con bé biết tay.

    Lisette tiếp tục đạp xe qua mt chiếc cầu đá. Những chiếc cầu này đã làm thành tên ngôi làng. Nàng đi qua những con đường có bờ giậu coa, rồi qua khu rừng sồi để về Valmy.

    Sáng nay, khi chiếc xe trinh sát chạy ào ào trên lối đi trải sỏi tại lâu đài Valmy làm đá bắn tung tóe và còn cố chạy thêm mt khúc trước khi fanhh lại nơi cưả. Lisette đang dùng bữa sáng với ông Bá tước. Marie, cô giúp việc duy nhất ở lại với họ, lo lắng ra mở cửa và đưa hai người đàn ông vào phòng. Lisette đứng sau cha, tuy nàng vẫn còn cầm khăn ăn nhưng cổ nàng đã nghẹn lại khi tên sĩ quan giở chiếc mũ lưỡi trai hành quân ra kẹp dưới nách và lạnh lùng nói:

    -Từ 19 giờ sáng nay, lâu đài Valmy sẽ thuc quyền sử dụng cuả ngài thiếu tá Meyer. Có lẽ sự hiện diện cuả ngài thiếu tá sẽ không gây trở ngại gì chứ, thưa ngài Bá tước?

    Lisette thấy gân cổ cha nàng co giật khi ông trả lời:

    -Không hề gì, thưa trung úy. Nhưng ngài thiếu tá có đem theo tùy tùng không?

    Viên trung úy lướt mắt qua nhưng tách chén bằng bạc trên bàn ăn, rồi các bức tường được trang trí bằng thảm dệt từ thế kỷ mươì sáu và đến những fần đã fai màu trên tấm thảm Anbason. Ngài thiếu tá đã có mt chỗ trú chân rất thoải mái. Hắn hỏi ông bá tước mt cách dứt khoát:

    -Ngài có đầu bếp không?

    Từ khi lính Đức chiếm đóng Normandy, hàng ngàn đàn ông và fụ nữ từ mọi vùng mọi xóm đều bị bắt đi lao đng công trường, vợ chồng ông bà đầu bếp có tên trong số người bị mất tích và chẳng ai nghe tăm hơi họ nữa. Lisette lại thấy cổ cha bị giật.

    -Không, bây giờ vợ tôi fải làm bếp.

    -Vậy thì bà nhà cũng có thể nấu luôn cho ông thiếu tá.

    Đôi mắt xanh lơ cuả viên trung úy ngắm nghía chiếc khăn trải bàn viền đăng ten và mẫu thêu trên khăn ăn cuả ông Bá tước. Hắn biết chắc bà Bá tước là mt fụ nữ Pháp thanh lịch, hạng người sang trọng quý fái không chút ngụy tạo. Nếu mt fụ nữ Đức được đưa ra so sánh hẳn sẽ rất vụng về. Hắn nói thêm:

    -Và có thể luôn cả việc giặt giũ nữa.

    Hắn có vẻ khoái chí khi thấy điều này làm ông bá tước giận tím mặt, Verdamt Gott; Nếu mà hắn được bố trí công tác ở đây thì bà bá tước sẽ còn nhiều công việc nữa chứ không fải chỉ có thế thôi.

    Hắn sỗ sàng nhìn cô gái fía sau ông Bá tước. Nàng khoảgn mười tám tuổi, có lẽ mười chín tuổi cũng nên, đúng là mt trái ngon chín mọng chờ người đưa tay hái. Mái tóc sẫm màu óng ả fủ xuống vai, chếch dần lên ở hai bên ôm lấy những đường nét tuyệt mỹ cuả đôi má. Miệng nàng đỏ thắm, khóe môi hơi trễ xuống khiến nàng có vẻ yéu đuối nhưng lại mời mọc quyến rũ, đường nét thanh tú cuả chiếc cằm lại toát ra sự bướng bỉnh khiêu khích. Đôi mắt hắn lướt xuống người Lisette, mt b ngực đầy đặn với chiếc eo thon mảnh, những đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải tweed cuả chiếc váy. Hắn thấy trong người nhn nhạo, thế này thì ngài thiếu tá Dieter Meyer khó lòng tìm được sự thư thái trong công tác mới này.

    Nhưng giờ đây, hắn đành fải giập gót giày và đi mũ lên.

    -Xin chào ngài Bá tước.

    Hắn nhận thấy cô gái đg nhìn hắn với vẻ ghê tởm. Nàng chẳng màng che giấu điều đó nhưng hắn lại cảm thấy thích thú hơn, ở đâu cũng gặp toàn sự khúm núm.

    Khi cánh cửa đã khép lại, Lisette nghèn nghẹn hỏi cha:

    -Mình không thể từ chối sao ba? Ba không thể fản đối à?

    Khuôn mặt dài ốm yếu cuả ông Bá tước tối sầm lại:

    -Vô ích thôi Lisette à, không còn cách nào khác.

    Nàng quay đi vì quá yêu cha nên không muốn ông nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng. Nhưng theo Paul Gilles, họ vẫn còn cách đối fó, bị chiếm đóng không có nghĩa là đầu hàng. Nhưng cha nàng cho rằng điều đó quá nguy hiểm. Ông đã chứng kiến bao chuyện xảy đến cho những người vô ti khi tụi Đức khám fá ra những thành viên cuả quân kháng chiến trong gia đình họ. Ông không muốn vợ con bị liên lụy vì ông. Bá tước Henri de Valmy cố gắng làm mt bậc anh hùng.

    (còn tiếp)
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Dòng họ ông có fả hệ từ sáu trăm năm nay. Khi vua Chales VII làm lễ đăng quang, dòng họ de Valmy đã hiện diện tại thánh đường Paris. Họ đã tham gia cuc chiến mt trăm năm, các hiệp sĩ Anh quốc dưới triều vua Henry V đã tràn ngập vào khu thành cổ xưa với gươm dài giáo nhọn. Và những lâu đài tráng lệ thuc dòng họ de Valmy được xây dựng từ thế kỷ mười sáu theo kiểu trúc Phục Hưng Ý vẫn vững chắc trong các cuc tấn công ác liệt cuả các triều đại. Có lẽ bọn Đức là tên cuối cùng trong danh sách bọn xâm lược, ông Bá tước thầm nhủ. Điều cốt yếu để dòng họ Valmy có thể tồn tại là khả năng chịu đựng và sự kiên nhẫn.
    Đi hết khu rừng sôi, Lisette ngừng xe lại. Trước mắt nàng là Valmy với những khung cửa sổ dài và thanh nhã đang fơi mình trong nắng mai. Cha người đã lầm. Họ không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi, fải chống lại bọn chúng và nàng sẽ chiến đấu bằng bất cứ giá nào. Cuối con đường xe chạy vào nhà nàng trồng hai hàng cây đoạn rồi đến khoảng sân nhỏ trải sỏi. Nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào khi thấy chiếc xe Horch khổng lồ đen bóng đậu trước hai cánh cửa to lớn bằng gỗ sồi. Hắn đã đến và hiện giờ hắn đang làm ô uế căn phòng đẹp nhất cuả nhà nàng.
    Nàng fẫn uất phóng lên yên đạp mt mạch ra bờ biển. Trên các triền dốc giờ đây đầy những hàng rào kẽm gai, những công sự bê tông và hầm hố khổng lồ nối nhau thành hàng dọc. Nhưng nàng chẳgn buồng để ý đến nữa. Nàng đang cần sự tĩnh mịch. Bãi biển chạy dài với những vách đá lng gió mang đến cho nàng cảm giác đó khi nàng còn là mt đứa trẻ. Nàng phóng xe ra khỏi lối đi và chạy trên khoảng đất ghồ ghề dày đặc cỏ gấu. Gió biển giật tung mái tóc của nàng quật vào mặt nàng rát như kim châm. Cách đó khoảng trăm mét là mt công sự bê tông xám ngoét xấu xí có mt toán lín đang tụ tập bên ngoài, lưng quay về hướng gió. Chúng sẽ bắt nàng dừng lại nếu thấy nàng lớ ngớ ở đây. Cả hai năm nay, chúng không cho ai lảng vảng ngoai bãi biển, chỉ có những người bị cưỡng bách lao đng mới được fép đến gần.
    Lisette tiếp tục phóng xe mt cách thách thức. Khốn nạn, đây là dốc đá cuả nước Pháp, đây là bờ biển của nước Fáp, nàng sẽ đi đến nơi nào nàng thích. Nhưng sự thách thức cuả nàng bị chặn lại bởi dây thép gai cao gần hai mét chăng theo dọc bãi xa tít tắp. Không hề giống mt cô tiểu thư, nàng ngừng fắt lại, vứt chiếc xe lên bãi cỏ rồi ngồi bó gối cạnh đó. Bên kia hàng rào kẽm gai, mảnh đất bị trưng thưởng gài đầy mìn nhấp nhô cho tới mt dải trắng như vôi, đó là đỉnh cao nhất. Từ đó, những vách đá chạy ra biển với tốc đ gần như dựng đứng. Xa xa, fiá bên trái là sườn đá trắng như bạc cuả mũi Pointê. Nó đâm thẳng ra vùng nước xám xanh cuả eo biển. Anh quốc như mt cây kim khổng lồ bằng đá. Xa hơn nữa là cưả sông Vire rng lớn ngút ngàn ngoài tầm mắt. Bờ biển nhẹ nhàng lượng quanh Vireville về fiá bên fải cho tới St.Clair và St Honourine. Hiện giờ, những khu làng nằm dọc theo bờ biển vẫn còn thưa dân cư nhưng bọn Đức đã đuổi họ đi nơi khác và bờ biển nước Pháp thành mt bức tường phòng thủ kiên cố.
    Lisette trừng mắt nhìn vào hàng rào kẽm gai và những ngầm thép khổng lồ chi chít trên bãi biển đầy bùn. Rommel đã fí công vô ích: nếu quân Đồng minh đổ b, họ sẽ không đến Normandy mà sẽ tràn đến nơi eo biển hẹp cuả Anh quốc giữa Dover và Clis. Cha nàng đã giải thích cặn kẽ điều đó. Ông còn chỉ rõ cho nàng trên bản đồ những thuận lợi cuả quân Đồng minh khi họ đâm ngang miền Bắc nước Pháp để đến vùng trung tâm sông Ruhr.
    Bỗng dưng đôi mắt nàng như mờ lại. Nàng hiểu rằng cha nàng cũng ao ước quân Đức bị bại trận như nàng, nhưng ông sẽ lo sợ nếu biết sự liên hệ cuả nàng với quân kháng chiến. Mt con chim biển cất tiếng kêu giọng khan đục. Nàng rẫu rĩ nhìn nó. Cha nàng hẳn sẽ cấm nàng ra khỏi nhà nếu ông biết chuyện đó. Còn hiện giờ nàng vẫn đi lại thoải mái, ngay cả tụi Đức cũng hiếm khi làm khó dễ với nàng. Nàng là ái nữ cuả mt địa chủ trong vùng, mt thiếu nữa từ thiện tầm thường thăm viếng những người bệnh hoạn ngheò khó ở Sainte-Marie-des-Ponts và các vùng lân cận, vì thế sự xuất hiện cuả nàng cùng chiếc xe đạp trên những con đường làng là hình ảnh quen thuc ít gây sự chú ý. Nàng gặp nhiều may mắn vì từ trước đến giờ, mt liên lạc viên khó lòng kéo dài công việc được tám tháng. Nàng đã lừa dối người nàng tôn kính nhất trên đời suốt tám tháng nay. Nàng thở dài và cảm thấy sự thù ghét sự cô lập mà công việc đã fủ lên nàng, nhưng không còn cách nào khác.
    Mặc dù trời có nắng, những cơn gió tháng hai vẫn còn rét buốt. Những ngọn sóng giận dữa đập vào vách đá, không ngừng bào mòn chúng qua năm tháng. Lisette miễn cưỡng đứng dậy, những ngón tay bị giá lạmh làm tê cóng khi nàng nắm lấy ghi đông. Lần đầu tiên trong đời nàng không muốn trở về ngôi nhà thân yêu. Nằm giữa những dốc đá và cánh rừng, toà nhà cuả gia đình Valmy là mt lâu đài nhỏ bằng đá xám, có cả mt tòa tháp, mái lợp ngói. Ngọn tháp nằm chếch về fiá Bắc cuả lâu đài. Vào mùa hè cả khu vườn rập rờn những cánh hồng. Đẹp đẽ và đáng yeu như vậy mà bị chê là quá nhỏ không thể đặt b tham mưu cho quân đồn trú tại địa phương. Vì thế họ đã dành cái đặc ân mờ ám ấy cho trang viên to kềnh và xấu xí cuả gia đình Lechevaliers ở vùng ngoại ô Vireville.
    Lisette fải chạy qua mt bãi cỏ rng mới đến con đường hẹp. Mấy tên lính vẫn ngồi ngoài công sự, chúng khom người xuống như đang chơi bài. Nàng thấy ghê tởm bọn chúng nên quay mặt ra hướng khác. Thế mà giờ đây nàng fải va chạm thường xuyên với mt tên trong bọn chúng, mt tên thiếu tá nghênhh ngang, vênh váo.
    Sự thù hận sôi sục trong lòng khiến cơn gió đối với nàng chẳng còn lạnh lẽo gì nừ. Nàng nhất quyết không nói chuyện và ngó ngàng gì đến hắn; kể như hắn không hiện diện trong nhà nàng. Nàng ngừng đạp mặc cho chiếc xe trượt xuống con đường hẹp. Mé bên fải trôi theo triền dốc là mt khu rừng sồi và xuyên qua những nhánh cây đang nẩy chồi nàng có thể thấy hình dáng thon nhọn như búp măng cuả tháp chuông ngôi nhà thờ nhỏ ở Sainte-Marie-des-Ponts và những mái nhà xám tĩnh mịch trong làng. Từ ngày bị chiếm đóng ngôi làng nép mình trong lòng chảo cuả vùng đất trũng, fiá sau lưng những dốc đá cao che chở như mong được bảo vệ. Và lâu đài Valmy như mt vọng gác giờ đây cũng bất lực với chính mình, quân thù không chỉ ở ngôi làng ngoài ngõ, chúng đã vào tận nhà trong rồi.
  3. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Mẹ nàng đang ngồi viết thư ở chiếc bàn giấy chạm trổ tinh vi kê nơi phòng khách fía trước. Bà ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chân Lisette bước vào. Lòng nàng đau xót vì khuôn mặt với đường nét thanh tú cuả mẹ giờ đây trông nhợt nhạt và căng thẳng.
    -Mẹ gặp hắn chưa?
    -Gặp rồi.
    Bà đặt bút xuống. Lisette đi ngang qua phòng đến bên lò sưởi đang cháy bùng. Nàng chống tay vào bệ đá cẩm thạch cuả lò sưởi đăm đăm nhìn ngọn lửa. Cả mt lúc lâu không ai lên tiếng. Không khí đầm ấm cuả gia đình Valmy không còn nữa. Dường như gió lạnh đã xuyên qua những bức tường dày thâm nhập vào tận đây.
    Mẹ nàng bỏ hẳn lá thư. Nó không quan trọng lắm vả lại bà đang nhức đầu. Bà đứng dậy. Đó là mt fụ nữ cao, thanh nhã, tấm lưng thon thả dàu và thẳng, hông nhỏ. Vẻ đẹp cuả bà là ở khung xương hoàn hảo. Đó là đường nét hoàn mỹ cuả mái đầu, hai bên thái dương và cả nét thanh thoát nơi chiếc mũi hơi khoằm. Nhưng Lisette không cảm nổi mái tóc bạc và đôi mắt sáng lạnh lùng cuả bà.
    Bà ngồi xuống chiếc ghế bành sâu bọc vải hoa sặc sỡ gần lò sưởi, bàn tay đẹp khoan thai đặt vào lòng.
    -Ông ấy rất trẻ. Bà nói, giọng không l chút cảm xúc.
    Lisette nhún vai, nàng không quan tâm đến chuyện hắn già hay trẻ. Điều đó chẳng làm thay đổi sự hiện diện cuả hắn- mt kẻ xâm lược. Khúc củi trong lò bỗng sáng lên nổ lách tách.
    -Hắn ở trong những phòng nào hả mẹ?
    -Dãy phòng cuả ba.
    Lisette nhảy dựng lên, nàng sửng sốt lảo đảo..
    -Ba con nghĩ rằng những phòng đó đủ tiện nghi nhất.- Giọng bà xúc đng mãnh liệt.
    Bàn tay Lisette bấu chặt mép lò sưởi bằng cẩm thạch. Mẹ nàng hiếm khi để l tình cảm cuả mình. Sự tự chủ đối với bà là mt đức tính quan trọng. Nhưng giờ đây bề ngoài lạnh lùng đó bị rạn nứt, điều đó biểu l lòng căm thù sâu xa nơi bà khi chính bà là người mang quần áo và vật dụng cuả chồng ra để dọn dẹp lại dãy phòng đó cho thiếu tá Meyer.
    -Lạy Chúa, con ao ước quân Đồng minh đến đây biết bao.
    Lisette căm fẫn nói, nàng lấy mũi giày đá vào mt khúc ủi cháy dở làm các tàn lửa bắn tung tóe lên tận ống khói.
    Mẹ nàng liếc nhanh ra cửa.
    -Này cưng, cẩn thận con! Đây không fải là lúc nói những chuyện như thế đâu.
    Lisette cảm thấy ân hận vì giọng điệu hoảng hốt cuả mẹ. Nàng đang làm mọi việc tồi tệ hơn chứ không tốt hơn, nàng tiến về fiá mẹ, quỳ xuống cạnh ghế và nắm lấy tay bà.
    -Con xin lỗi mẹ, con sẽ cố nhịn, nhưng thật là quá khó khăn vì con căm ghét chúng đến tận xương tủy.
    Bà Bá tước buồn rầu nhìn nàng. Con gái bà trẻ đẹp, quý fái. Đáng lẽ nàng fải được hưởng thụ, tham dự tiệc tùng, khiêu vũ, viếng thăm Paris và Riverra, được những người đàn ông trẻ trung có tư cách săn đón. Đáng lẽ nàng fải được ngụp lặn trong tình yêu chứ không fải hận thù. Bà thở dài, tự hỏi cuc đời họ sẽ bị chiến tranh tàn fá bao nhiêu năm nữa, những năm tháng mà Lisette sẽ không bao giờ kéo lại được.
    -Có lẽ hắn không ở đây lâu đâu.- Bà nói, giọng thiếu tin tưởng.
    Lisette chăm chăm nhìn ngọn lửa, đôi mắt trầm tư.
    -Con thắc mắc sao hắn lại tới đây- nàng chậm rãi nói- Có điều gì là lạ. Mẹ nàng nhún đôi vai mảnh dẻ.
    -Hắn là người Đức. Chúng ta cần biết gì nữa?
    Lisette không đáp. Câu trả lời bây giờ chỉ gây ra fiền mun. Nàng hiểu có vài người muốn biết lý do thiếu tá Meyer được cử. Đó là những người như Paul Gilles và các bạn anh ta, những người như nàng. Nhưng thôi để dịp khác, giờ thì nàng không thể chia sẻ ý nghĩ cuả mình với ai được.
    -Con fa trà mẹ nhé. Nàng đứng lên và tự hỏi không biết bao giờ mới thường xếp gặp Paul được. Nàng đã hiểu Paul muốn mình làm gì.
    Bưả tối trôi qua lặng lẽ. Cha mẹ nàng không ai muốn trò chuyện. Dường như sự hiện diện cuả thiếu tá Meyer không ngôi nhà đã tác đng mạnh đến họ mặc dù hắn không có mặt tại phòng ăn. Bà Marie dọn món trứng chiên, khuôn mặt khó chịu cau có khi bà đặt đĩa lên bàn. Bá tước Henri de Valmy nhận thấy nhưng ông cố nén tiếng thở dài bực bi. Khi ông mới chào đời, bà là mt cô gái nhỏ giúp việc cho cha ông. Bà đã từng đỡ ông dậy khi ông ngã, fạt ông khi ông có lỗi rồi lại lạu nước mắt, vuốt ve dỗ dành ông. Về sau này, khi ông đã trưởng thành, bà đối xử với ông hết mực cung kính. Bà cho rằng ông là người toàn quyền và tin tưởng hoàn toàn những gì ông muốn làm. Hản là ông có thể đơn thân đc mã đóng cửa lại, không những chỉ đương đầu với tên thiếu tá Meyer: mà còn đối với toàn thể bọn Đức nữa.
    Ông tự rót cho mình mt ly rượu và vui mừng khi thấy hầm thực fẩm cuả gia đình vẫn còn đầy. Ông tự nhủ họ nên cám ơn số fận vì vùng Normandy không fải chịu đựng nạn khan hiếm thực fẩm đang làm điêu đứng những miền khác cuả nước Pháp. Bơ, fó-mát, trứng vẫn còn đầy. Dù fải cung cấp thực fẩm cho quân Đức, dân chúng vẫn còn gà cho vào nồi, vẫn còn bơ và sữa. Những ngón tay ông nắm chặt chân ly rượu. Ông chưa fải gian khổ trong chiến tranh và mặc cảm ti lỗi trỗi dậy trong ông. Ông không có con trai để đối mặt với kẻ thù trong cuc chiến đấu cuả đòan quân giải phóng nước Pháp. Bản thân ông cũng không tham gia và bị mt vết thương chiến tranh nào. Ông vẫn ở lại đây, bình yên với vợ con trên vùng đất cuả mình.
    Ông đẩy dĩa thức ăn ra, món trứng chiên ông chỉ nếm qua. Khó lòng mà gọi đây là đất cuả ông được nữa khi nó đang ở dưới gót giày cuả quân Đức. Sự bất lực cuả ông làm ông giận dữ, không có cách gì để làm nguôi ngoai sự thất vọng. Ông hùng hổ đứng dậy, không màng đến ánh mắt sửng sốt cuả bà vợ và cô con gái. Ông đt ngt xin lỗi họ rồi bước ra. Lisette lo lắng định chạy theo cha nhưng mẹ nàng đã đặt bàn tay lạnh lẽo lên cánh tay nàng cản lại.
    -Đừng, con. Ba con đang muốn ở mt mình. Cứ để cho ba yên.
    Cánh cổng đóng sầm lại sau lưng ông Bá tước và họ có thể nghe tiếng chân ông băng qua đại sảnh hướng về phòng đọc sách. Hai mẹ con nhìn nhau rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn.
    Lát sau, khi họ ngồi trong phòng khách fiá trước, Lisette lại thắc mắc tại sao thiếu tá Meyer đến Valmy trú ngụ. Có thể hắn đã được giao mt công vụ đặc biệt. Andre đã nói rằng chiếc xe Horch cuả hắn có kỵ binh h tống, chứng tỏ hắn là nhân vật quan trọng. Những tia lửa bắn toé ra cùng với tiếng kêu lắc rắc cuả thanh củi, mùi gỗ thông toả ra khắp căn phòng có trần cao. Mẹ nàng đang chăm chú trên mảnh vải thêu, mt nét cau mày hằn lên vầng trán phẳng cuả bà. Lisette cố gắng tập trung vào cuốn sách nàng đang đọc, nhưng vô ích. Quân Đồng minh đang thất vọng qua những tin tức về chiến lũy phòng thủ bờ biển. Có thể công trình này là nguyên nhân cho sự hiện diện cuả thiếu tá Meyer tại đây...Cuốn sách bỗng tut ra khỏi tay nàng. Thiếu tá Meyer đang chiếm dãy phòng cuả cha nàng, phòng ngủ và phòng làm việc.
    Có tiếng bước chân lp cp trên nền đá đen trắng từ phòng đại vọng lại, những bước chân rắn chắc, quả quyết mà nàng chưa bao giờ nghe thấy. Mẹ nàng ngừng thêu, bàn tay cầm kim vẫn đưa cao, mắt bà nhìn về fiá cưả. Mt khoảnh khắc im lặng, đt ngt kéo dài rồi có tiếng cánh cửa fiá ngoài nặng nề mở ra và đóng sầm lại. Vài giây sau, chiếc xe Horch nổ máy.
    Rõ ràng là mẹ nàng thấy nhẹ nhõm khi tên thiếu tá không bước vào đây, nhưng Lisette chẳng còn tâm trí đâu để chia sẻ với mẹ. Thời gian đầu, Meyer chỉ ở Valmy mt mình, nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu? chắc chắn rồi đây hắn sẽ cần mt vệ sĩ và căn phòng cuả hắn lúc nào cũng có người, nàng sẽ không bao giờ gặp cơ hi thuận tiện như thế này nữa.
    -Con đi ngủ sớm đây, mẹ ạ- nàng đứng dậy.
    Chiếc áo len dài tay màu xanh cùng chiếc váy sậm màu hơn đã tôn thêm màu mắt xanh lấp loáng từ mái tóc sẫm màu cuả nàng.
    Nàng nhẹ nhàng hôn mẹ, thầm ước mình có thể an ủi bà rồi bước nhanh về phòng. Nàng không thể chần chừ, nếu bị bắt gặp nàng có thể ngụy biện là định vào tìm cha vì đây là phòng làm việc cuả ông ấy và hẳn là hắn chỉ mới đến sáng nay.
    Cưả phòng đọc sách vẫn khép kón hẳn là cha vẫn đang trăn trở về những chuyện xảy ra trong ngày. Marie đã đi nghỉ sớm. Chắc bà ấy đang nằm trên giường và ủ những ngón chân mang chứng te thấp trên bình nước nóng.
    Những bậc cầu thang đá uốn vòng lên. Mt ngọn đèn dầu đặt trên mt trong những bệ nơi các cửa sổ hình vòng cung xây lõm sâu vào trong tường toả ra mt ánh áng dịu mắt. Nàng vi vã đi ngang khung cưả đó và bước lên nền nhà thuc dãy phòng cuả cha nàng. Nàng ngần ngừ trước cưả phòng ngủ rồi bỏ qua. Nàng fải gấp rút lên, các tài liệu có khả năng nằm trên bàn giấy cuả phòng làm việc hơn là ở chiếc bàn con cạnh giường ngủ vì hắn đã sử dụng đén phòng ngủ đêm. Nàng dừng lại nơi cửa phòng làm việc, có thể nói đã bị khóa, chắc chắn rồi. Không dám thở mạnh, nàng vặn nắm đấm cửa và đẩy vào. Cánh cửa mở ra dễ dàng, không do dự nàng bước vào và đi ngang qua ccan phòng ngập ánh trăng tới chiếc bàn giấy Biedermeider cuả cha. Trông nó gọn gàng chứ không như mọi ngày, cha nàng thường để thư từ và hoá đon bừa bãi khắp nơi. Cái giá để bút mực cùng quyển sổ nháp được xếp lại gọn gàng, đúng là cái bàn không còn thuc về cha nàng nữa. Những ngăn kéo rng để chứa dụng cụ văn phòng còn rỗng tuếch. Vậy là hắn chưa dọn đồ đạc vào đây. Có mt cánh cửa giữa phòng làm việc và phòng ngủ. Cuc lục soát cuả nàng mới khoảng mt fút, có thể chưa đến, nàng vẫn còn nhiều thì giờ.
    Ánh trăng đã biến màu xanh căn phòng ngủ thành màu bạc, hắt ánh sáng nhờ nhờ trên bản khắc cuả Rembrandt fiá trên giường cha nàng. Rut nàng thắt lại, cần fải cất đi bản khắc này trước khi bọn Đức ném con mắt thèm thuồng cuả chúng lên đó. Khi đến gần chiếc giường, nàng thấy vài món đồ vứt ngổn ngang như muốn chứng tỏ quyền sở hữu, hp đựng thuốc lá bằng vàng với chiếc bật lửa đắt tiền trên bàn con cạnh giường ngủ. Nàng tò mò nhìn thấy các vật này đều có những mẫu tự viết ***g nhau nhưng không còn sắc nét vì đã sử dụng nhiều. Nàng vi vã mở ngăn kéo chiếc bàn kê cạnh giường. Có mt tập thơ mỏng, mt cuốn tiểu thuyết Zola và mt quyển sổ ghi chép. Nàng giở qua cuốn sổ và fân vân không biết có nên lấy nó hay không, nhưng nàng biết mình không có đủ can đảm. Nàng cần tìm những giấy tờ khác có mục đích rõ rệt. Ở chân giường có mt cái vali chưa soạn ra. Nàng cúi xuống cố gắng mở cái móc ra. Bỗng nàng tê cứng người lại, cưả phòng làm việc bị mở ra, tim nàng đập như muốn vỡ tung ***g ngực. Có thể là Marie vào soạn giường hay mẹ nàng, để xem hắn đã được đầy đủ theo yêu cầu chưa, hay có thể đó là cha nàng.
    Móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay. Không có tiếng gõ cưả. Thế thì chỉ có mt người có thể vào phòng làm việc cuả cha, đó chính là thiếu tá Meyer, kẽ đang sở hữu căn phòng này. Nàng đứng dậy, mạch máu đập mạnh và đi thụt lùi tới cánh cửa cách đó bảy, tám mét. Cánh cửa ngăn giữa hai căn phòng vẫn mở và nàng thấy bóng dáng tên thiếu tá đi tới bàn giấy, nàng nghe tiếng ngăn kéo mở ra. Nàng lùi lại mt bước, rồi mt bước nữa. Nàng fải bình tĩnh, nếu nàng vùng bỏ chạy, hắn sẽ thấy ngay. Nàng tiếp tục lùi dần và vấp fải mt chiếc ghết. Tay nàng dang ra để lấy thăng bằng, miệng há hốc ra vì sợ hãi.
  4. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Dieter Meyer chỉ cần hai sải chân để đến cánh cưả giữa hai căn phòng và đập tay vào công tắc bật đèn. Mắt hắn rọi vào đôi tay trống không cuả nàng và cánh cưả khép kín sau lưng nàng. Hắn hờ hững dựa lưng vào tường, tay khoanh lại, đôi mắt nheo nheo và hỏi nàng bằng mt giọng khá hoàn hảo:
    - Cô có biết cô đang làm gì ko ?
    Tay nàng bám chặt lấy ghế :
    - Tôi... bữa tối... nàng nói với hơi thở hổn hển khó nhọc. Tôi muốn biết ông có còn cần dùng bữa khuya hay ko ?
    Hắn hoàn toàn ko giống như hình ảnh nàng đã dệt ra. Ko đeo kính một mắt, ko phải tóc hoa râm. Vẻ đàn ông của hắn vây phủ lấy nàng như những đợt sóng. Chiếc áo khoác ko gài khuy cổ, những huân chương Hiệp sĩ và huân chương Chữ thập sắt chễm chệ trên ngực hắn. Nàng không dám nhúc nhích vì sợ hắn sẽ tóm lấy nàng. Nàng biết thế đứng thoải mái của hắn chỉ là vờ vĩnh, vừa rồi hắn đã lao vào phòng như một loài thú dữ.
    - Cô nói láo - giọng hắn tỉnh queo.
    Mái tóc vàng dày rậm của hắn cắt ngắn, khuôn mặt rắn rỏi cạo nhẵn nhụi với 1 nụ cười đa tình trên môi, có lẽ do ảnh hưởng của tiểu thuyết Zola. Nàng gạt phắt ý nghĩ ấy, hắn là người Đức và mặc kệ những gì hắn đọc. Cơn sốc đã qua, nàng dần dần lấy lại bình tĩnh.
    - Đúng thế- nàng hơi nhún vai - Tôi vào phòng ba tôi vì tò mò. Vẻ ngạo mạn của nàng làm loé lên một tia thán phục trong mắt hắn nhưng nó đã bị dập tắt ngay.
    - Nhưng căn phòng này ko còn là của cha cô nữa. Giọng nói hắn như 1 làn roi quất mạnh vào dây thần kinh của nàng - Nếu tôi thấy cô lảng vảng vào gần đây nữa, tôi sẽ cho bắt cô, cô hiểu rõ chứ ? - giọng hắn ko có vẻ gì là doạ suông cả, nàng lùi lại theo bản năng hướng về phía cửa.
    - Tôi hiểu rõ - nàng nói 1 cách dứt khoát, tay nắm lấy đấm cửa, chiếc giường rộng trải drap lụa nằm giữa hai người - chúc ông ngủ ngon.
    Lông mày hắn nhếch lên vẻ giễu cợt. Ngay lập tức nàng cảm thấy giận mình ghê gớm, việc gì phải chúc với tụng theo thông lệ. Mặt đỏ bừng nàng xoay người đóng sầm cửa lại. Cầu chúa cho hắn sa địa ngục.
    Nàng đã hành động điên rồ ko suy nghĩ. Đáng lẽ Paul phải dặn dò nàng cẩn thận hơn. Khó có thể vào phòng hắn lần nữa, hắn có tin vào lý do nàng nói đâu. Hắn quá rõ nàng muốn gì, nàng đã thất bại. Nàng rùng mình trở về phòng. Hắn sẽ làm gì nếu bước vô đúng lúc nàng đang cầm cuốn sổ ghi chép. Liệu hắn có đưa nàng đến Bộ chỉ huy Gestapo ở Caen hay ko ? Nếu thế thì cuộc đời nàng kể như xong chỉ vì 1 kế hoạch hành động vụng về. Lần đầu tiên nàng thấy mình thật liều mạng và bất cẩn. Nàng vào phòng riêng ngồi phịch xuống giường, đôi tay vòng quanh người. Lần sau nàng sẽ cẩn thận hơn và sẽ... thành công.
    Sáng hôm sau nàng lại gặp hắn trong đại sảnh khi bước xuống cầu thang. Chiếc áo tác chiến màu xám khoác ngoài bộ đồng phục. Hắn đang mang găng tay, chiếc mũ kẹp dưới nách. Mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn, mình lại sắp sửa lịch sự theo thông lệ nữa đi.
    - Xìn chào tiểu thư De Valmy - hắn nói, đôi lông mày nhếch lên như thấu rõ ý định của nàng và cảm thấy hài lòng vì đã làm nàng thất bạo.
    Môi nàng mím lại, nàng chỉ hơi nghiêng đầu đáp lại khi đi ngang qua hắn để vào phòng điểm tâm, cơn giận bùng lên.
    Hắn giễu cợt nàng ! Nàng nhận biết điều đó trong lối nói uể oải và ánh mắt loé lên của hắn trước khi nàng quay mặt đi. Ngồi xuống bàn ăn, nàng tức điên lên khi thấy tay mình đang run. Nàng bấu chặt chúng lại. Nàng ko muốn trở thành tấm bia cho những trò giải trí của hắn. Chắc hắn đã tưởng suốt đêm qua nàng lo âu vì sợ cha mẹ nàng mắng. Thế thì hắn đã lầm. Đêm qua nàng ngủ say sưa, chỉ ân hận về sự vụng về của mình.
    TỪ vòm cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy chiếc Horch chạy vòng theo sân cỏ về phía trước rồi lao vút đi. Lisette nheo mắt lại. Vẻ đẹp của tên lính Hitler ko tạo cho nàng 1 ấn tượng hay sự thân thiện nào cả, hắn chỉ làm nàng thêm cương quyết với ý định của mình : Phục vụ cho quân Kháng chiến.
    Có một vài nếp nhăn lo âu trên khuôn mặt cha nàng khi ông ngồi vào bàn ăn. Thiếu tá Meyer đã nói với ông rồi chăng. Ông Bá tước vẫn cười nói nhưng với vẻ gượng gạo :
    - Kể ra ông khách của chúng ta cũng lịch sự đấy chứ ?
    - Chỉ bề ngoài thôi ba ạ - Lisette quạu quọ cãi lại, nàng nhớ đến ánh mắt lạnh lùng lúc hắn doạ bắt nàng. Ông Bá tước đang ăn 1 miếng bánh croissant :
    - Ông ta được đánh giá cao. Ông dễ gì mà được thưởng huân chương Hiệp sĩ và huân chương thập tự sắt đâu.
    - Chúa ơi ! Hình như ba ngưỡng mộ hắn lắm thì phải.
    - Ko đâu, ba thù ghết những gì mà hắn đại diện. Ba chỉ tìm cách chịu đựng hắn mà thôi - Ông bá tước dịu giọng nói.
    Lisette nghịch con dao trên đĩa của nàng. Phải nói cho bá biết thôi, nếu ko Meyer sẽ có chỗ bắt bí mình. Nàng bỏ dao xuống và thận trọng nói :
    - Ba à, tối qua con đã phạm 1 sai lầm. COn vào phòng Meyer khi hắn đi vắng
    Mặt ông bá tước tái nhợt :
    - Con đã làm gì ?
    Ông đẩy chiếc ghế lùi ra, nhìn nàng như nhìn 1 cô gái mất trí,
    - Con ko hiểu là ông ta có thể tống mình ra khỏi Valmy hay sao ? Và con có thể bị hắn phát giác được.
    - Hắn đã biết rồi. Hắn bắt gặp con trong phòng.
    Lisette ân hận đã làm ông lo lắng.
    - Lạy chúa - Ông bá tước lẩm bẩm và đứng dậy, mặt xám ngoét.
    Nàng vội vòng qua bên kia bàn và ôm chầm lấy ông.
    - Con xin lỗi ba. Rất tiếc là con đã để bị bắt gặp.
    - Nhưng con ko hối tiếc làm chuyện đó à ?
    Cha nàng ngạc nhiên hỏi. Ông nắm vai nàng :
    - Meyer đã nói gì với con ?
    - Hắn cấm con ko được lại gần phòng hắn.
    - Con ko được đến đó nữa - Ông gằn giọng - con định tìm gì ở đó hả Lisette ?
    Nàng thong thả ngồi xuống.
    - Con ko biết. Có thể thế là bản đồ hoặc giấy tờ. Bất cứ những gì liên quan đến việc hắn được điều tới đây.
    - Con định làm gì với những tin tức đó ? Ông bá tước nghiêm mặt hỏi.
    Căn phòng thật yên tĩnh. Nàng có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc và bước chân của bà Marie đang đi lại dưới bếp.
    - Con sẽ nói... cho một người bạn... thường quan tâm đến những chuyện đó.
    - Paul Gilles phải ko ? Ông hạ giọng hỏi nàng.
    Lisette sửng sốt mở to mắt :
    - Ba ko phải là 1 gã khờ, Lisette - ông bá tước nắm chặt tay nàng. Ba biết những gì xảy ra trong làng. Ba biết những ai bắt tay với quân Đức và ba cũng biết ai là quân kháng chiến.
    - Nhưng tại sao ba lại ko giứp đỡ ? Nàng sôi nổi hỏi. Quân Đồng minh có thể đổ bộ ở đây, chứ ko phải ở Pas de Calais đâu. Và nếu như vậy thì họ sẽ cần tất cả những tin tức mới nhất về chiến luỹ phòng thủ bờ biển và sự di chuyển của quân đội Đức.
    - Nếu những tin tức đó có ở Valmy thì chính tay ba tìm ra chứ ko phải là con, Lisette con hiểu hcứ ? - Ông bá tước nhẹ nhàng nói.
    Mắt nàng ánh lên nghi ngờ.
    - Vâng con hiểu. Nàng cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng của bí mật mà nàng đã giữ quá lâu.
    - Nhưng ba ko thể gặp Paul 1 cách kín đáo như con. Ba phải để con tiếp tục những gì con có thể làm được.
    - Nhưng con phải hứa ko được lân la tới phòng của Meyer nữa. Ánh mắt họ gặp nhau và cổ nàng như nghẹn lại. Ko còn 1 hàng rào vô hình giữa họ nữa.
    - Con hứa thưa ba. Nàng đáp mà ko ý thức được lời hứa đó hão huyền như thế nào.
  5. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Một tuần sau, thống chế Rommel đến Valmy bằng chiếc Horch đen sồ sộ, theo sau là đoàn xe hộ tống và lúc nào cũng có một chiếc mô tô luân phiên kèm bên cạnh. Ko có 1 nghi thức chào đón nào khi ông bước chân vào toà lâu đài. Kẹp cây gậy bịt bạc trong tay, ông bằng qua đại sảnh lát đá. Trông ông thấp người nhưng chắc nịch trong chiếc áo khoác kềnh càng.
    - Chúng ta làm việc ngay thôi, Meyer. Ông nóng nảy tháo đôi găng tay ra, vỗ vỗ vào lòng bàn tay. Chúng ta chỉ có 1 kẻ thù thực sự, đó là thời gian.
    - Xin tuân lệnh ngài thống chế. - Dieter kính cẩn nói, dập hai gót giầy vào nhau rồi dẫn đường vào phòng ăn rộng lớn của Valmy. Bản đồ được trải ra trên chiếc bàn 20 chân.
    Rượu được bày sẵn trên mặt tủ cam mốt thời Louis XV, nhưng Rommel ko để mắt tới. Ông ko có thời giờ phung phí. Bước thẳng lại bàn ông chăm chú nhìn vào bản đồ.
    - Thế nào Meyer, anh có ý kiến gì ko ? CHính ông đã yêu cầu chuyển Meye đến Normandy. Ông biết rõ gia đình và bản thân anh ta rất thích loại sĩ quan như Dieter, bướng bỉnh nhưng thông minh, giàu óc tưởng tượng và can đảm.
    Ko chút quanh co, Dieter trả lời :
    - Thưa ngài, cuộc chiến sẽ được quyết định thắng bại ngay trên bãi biển. Chúng ta chỉ có 1 dịp duy nhất để chặn quân địch, đó là khi chúng còn đang chở nặng trên biển và lúc đổ bộ. Cánh phòng thủ chính của chúng ta phải nằm ngay trên bờ biển. Nếu có cuộc đổ bộ như thế này, cách duy nhất để dập tan là chặn ngay từ đầu.
    Rommel ậm ừ.
    - Anh có nghĩ chúng sẽ đổ bộ tại đây ko ?
    - Theo báo cáo khai thác các tù binh chỉ huy quân kháng chiến thì đúng là tại đây.
    - Còn những cuộc ko tập hàng đêm ở Pas de Calais thì sao ?
    - Chỉ là trò bịp bợm. - Dieter lạnh lùng quả quyết. Quân Đồng minh đang cố gắng lái sự
    chú ý của ta ra khỏi mục tiêu thực sự.
    Rommel gật đầu. Đáng lẽ đó là chiến lược mà chính ông sẽ sử dụng. Để quân địch khai triển lực lượng vào mục tiêu giả vờ để sơ hở mục tiêu thật.
    Dieter nhìn những nếp nhăn căng thẳng trên khuôn mặt tên Tổng tư lệnh và hiểu ra nguyên nhân của chúng. Mặc dù ko loan báo chính thức, quân doàn 3 của Đức đang gặp nạn. Hàng ngàn máy bay của phe Đồng minh đang dội bom Đức quốc. Lực lượng hùng hậu của Đức ở Nga đã tiến dần đến kinh thành La Mã. Những đạo quân Đức vĩ đại đang bị đẩy lùi và tiêu diệt khắp mọi nơi. Nước Đức chưa bị đánh bại, nhưng cuộc đổ bộ của đồng minh có tính chất quyết định.
    Chính tại bờ biển này, tương lai nước Đức sẽ được định đoạt. Rommel cho rằng cuộc đổ bộ sẽ xảy ra ờ Pas de Calais nhưng Dieter linh cảm điều đó ko đúng. Để hạ được quân đồng minh trong cuộc đấu trí này, phải có 1 nước cờ cao hơn. Theo chiều hướng đó, Dieter càng quả quyết cuộc tấn công sẽ ko xảy ra tại địa điểm hiển nhiên đó.
    - Ko phải tại eo biển hẹp đang bị ném bom dữ dội đó mà tại đây, trên bờ biển thoáng đãng mênh mông của Normandy.
    Rommel quét dọc cây gậy từ Schelt ở Hà Lan xuống ngang qua Normandy tới địa phận phía Bắc tỉnh Bri Hany. Trận tuyến bố đổ bộ có khả năng lan rộng ra do đó cần phải bảo vệ tất cả. Ông đập cây gậy vào lòng bàn tay và sải bước đi lại trong phòng.
    - Anh đã tới đây được bốn ngày để thanh tra bờ biển ? Cần fải làm gì nữa để bảo vệ khu vực này.
    Dieter đáp ko ngần ngừ.
    - Những vùng đất thấp và cửa sông Vire vẫn còn tận dụng được. Ta có thể cho ngập nước nhiều vùng nữa để cản trở đổ bộ của quân nhảy dù và thuỷ quân lục chiến. Còn những cánh đồng trống bên trong sẽ gài mìn và chăng dây. Bấy nhiêu cũng đủ cho chúng 1 cuộc dàn chào đẫm máu.
    Rommel gật đầu. Ông đã đánh giá chính xác viên sĩ quan trẻ này. Ông tiếp tục bước trên sàn lát đá hoa rất đẹp.
    - Hay lo liệu, chuyện đó, nhớ gài mìn các dốc đá và đường rãnh từ bãi biển, phải chú ý mọi ngõ ngách, nay cả những nơi khuất nhất. Chúng ta ko nên trông vào sự may rủi.
    Ông vỗ vai Dieter nghiêm trọng nói :
    - Vận mệnh nước Đức nằm trong tay chúng ta, và chúng ta ko thể để quê hương phải thất vọng.
    Rommel rời khỏi lâu đài cũng lặng lẽ và nhanh nhẹn như khi đến. Khuôn mặt đẹp của ông trông buồn buồn. Dieter trông theo chiếc xe Horch lướt đi dưới hai hàng cây đoạn. Tin tức của mật vụ ko khám phá nổi kế hoạch của quân đồng minh, nhưngchắc chắn Bộ chỉ huy của kháng chiến quân phải được cảnh giác để yểm trợ cuộc tấn công.Nếu nó xảy ra ở Normandy thì các thủ lĩnh bí mật ở địa phương sẽ biết trước ếht. Vậy thì hắn phải liên lạc với mật vụ Gestapo ở Caen và Bayeux. Dieter trở vào lâu đài, gót chân tinh nghịch hất tung những viên sỏi nhỏ. Gia đình hắn thuộc dòng họ lâu đời ở Đức, có thể tìm thấy cái tên ấy một trăm năm về trước trong Bộ phả hệ của dòng họ Gotha. Cha hắn là 1 quân nhân và ông nội hắn cũng thế. Họ thuộc nhóm sĩ quan căm ghét tụi Đức Quốc xã, và khi chúng trở thành Gestapo, Dieter cảm thấy trong lòng sự khinh miệt đó như ông cha hắn. Vì thế hắn ko muốn giao du nhiều với đám thanh niên xấc láo nơi quê nhà, những mối quan hệ đó càng ít càng tốt.
    Hắn vừa vào nhà thì Lisette cũng bước tới nấc thang cuối cùng. Tóc nàng bồng bềnh, những sợi tóc xoăn mềm mại và sẫm màu vương nơi gò má. Nàng mặc quần nâu và chiếc áo len mỏng có kẻ sọc trước kia rất đẹp, đôi giày lấm tấm bùn. Nàng cất xe đạp trong chuồng ngựa bỏ hoang sau lâu đài. Có lẽ nàng vừa ở Sainte - Marie - des - Ponte về như mọi lần. Đôi mắt to nổi bật trên làn da trắng muốt nhìn hắn lạnh lùng và một niềm khao khát bùng lên như ngọn lửa hừng hực trong hắn.
    Hắn phải tự hỏi ở nàng có mãnh lực gì đã kích động hắn đến thế. Với độ tuổi ba hai, hắn ko còn thích các cô gái ngây thơ nữa. Trước chiến tranh, hắn giao du rộng rãi và chỉ ân ái với những người đàn bà sành sỏi quyến rũ. Sự ngây thơ chưa bao giờ hấp dẫn. Nhưng từ ngày tới đây, hắn đã giật mình khi nhận ra mình đã quá chú ý đến cô con gái trẻ của ông bá tước.
    Ngọn lửa thách thức trong lần đối mặt với nàng ở phòng cha nàng đã làm xao động hắn. Hắn chưa bao giờ thấy một đôi mắt sáng thẫm màu với làn mi dài và con đến thế. Trông nàng thực rực rỡ với 1 vẻ linh động huyền ảo ko ngừng thôi thúc hắn, dường như nàng đang tắm trong 1 thứ ánh sáng huyền bí nào đó khiến cho ánh mắt hắn bị cuốn hút về phía nàng, ở nàng, nét thanh lịch của người Pháp có pha lẫn vẻ xuyềnh xoàng buông thả. Ngay cả chiếc quần nhàu nát và chiếc áo len cũ kỹ vẫn tạo ra một vẻ lịch sự. Dáng dấp quý phái của nàng ko phải do y phục tạo ra mà ở chính phong cách ăn mặc của nàng.
    Nàng khựng lại, 1 chân vẫn đặt trên nấc thang cuối, đôi chân dài với động tác uyển chuyển mà nàng ko hề hay biết trông thật khiêu khích... Mái tóc đen mượt được giữ lại bằng hai chiếc lược đồi mồi, đôi mắt tím biếc đầy vẻ hận thù.
    Hắn nhìn thẳng vào nàng, rồi bước mau qua đại sảnh , vào bàn ăn lớn với 1 dãy bản đồ xếp ngay ngắn. Đã có khối đàn bà Pháp sẵn lòng, hắn cần gì đụng chạm đến cô trinh nữ của ông chủ nhà bất đắc dĩ kia. Hắn chăm chú nhìn bản đồ, lấy bút chì khoanh tròn một vòng rộng lớn, một nếp nhăn hằn sâu trên trán hắn.
    Có thể làm ngập nước thêm 1 vùng đất phía Đông sông Vire, có thể đặt thêm súng trên dốc đá và nòng súng ko hướng ra biển mà chỉa thẳng vào hàng quân đổ bộ dưới bãi. Cây bút chì dao động, hỉnh ảnh nàng lại nhảy múa 1 cách xảo quyệt trong trí hắn. Môi nàng đầy đặn và mềm mại như những cánh hồng. Ko biết đôi môi ấy khi được hôn sẽ như thế nào ? Hắn bực bội nguyển rủa mình. Mặc kệ nàng, ta còn có việc khác quan trọng hơn gấp bội để suy nghĩ. Hắn tập trung tinh thần nghiên cứu bản đồ của bờ biển rồi tách ra những vùng yếu điểm và quả quyết rằng nếu quân đồng minh đổ bộ sẽ bị đẩy lùi ra biển.
    Lisette chạy lên cầu thang về tới phòng. Mạch máu ở cổ nàng đập dồn dập, hơi thở tắc nghẽn trong ***g ngực. Sự hiện diện của hắn tràn ngập lâu đài này. Nó ko còn là của họ nữa mà là của hắn. Hắn ngang nhiên đi từ phòng này sang phòng khác và ra lệnh cho đặt khoá vào cửa phòng ăn, chiến căn phòng nhìn ra eo biển Anh quốc, lễ phép một cách chiếu lệ và luôn luôn ngấm ngầm ý đe doạ.
    Nàng đóng cửa phòng ngủ, đến bên cửa sổ nhìn ra mũi đất lộng gió ngoài khơi. Paul đang sửa chữa chiến luỹ phòng thủ ở Vierville, chắc chắn đó là lệnh của Meyer. Đám tuỳ tùng của hắn đã đến lâu đài Valmy như nàng được biết trước. Khoảng sân trải đá cuội phía sau lâu đài ít khi vắng xe cơ quan và moto, còn khu nhà xung quanh sân của hai mươi người lính.
    Nàng áp mặt vào khung kính mát rượi. Chuyến viếng thăm đột ngột của Rommel đã khẳng định nghi ngờ của nàng. Vậy là Meyer tới đây để giám sát chiến luỹ phòng thủ bờ biển. Có nghĩa là các tướng lãnh Đức tin rằng cuộc đổ bộ của quân đồng minh sẽ diễn ra tại Normandy. Nàng gõ móng tay vào cửa kính, đầu óc rối bời. Tin này London rất quan tâm đây, nhưng không có Paul thì nàng ko thể chuyển nó đi được. VÌ sự an toàn của nàng và những người khác nàng cũng ko biết Paul làm việc với ai. Đó là nguyên tắc cuakháng chiến quân để tồn tại và phát triển. Sự bí mật là lẽ sống còn của họ.
    Ngay cả các thủ lãnh cũng ko biết gì về nhau ngoài các bí danh. Mỗi nhóm chỉ biết công việc của nhóm mình. Và nếu có sự phản bội, nó sẽ ko liên luỵ đến nhiều người. Lòng băn khoăn, nàng rời cửa sổ. Cuộc đổ bộ này chỉ là 1 tin đồn nhưng quân Đức đang tin tưởng vào điều đó. Nếu đó là sự thật thì việc quân Đức chưa biết thời gian và địa điểm xảy ra cuộc đổ bộ rất quan trọng, vì nếu bị lộ nó sẽ là thảm họa cho phe đồng minh. Và tại Valmy, trên chiếc bàn ăn rộng lớn kia là những bản đồ và giấy tờ có thể sẽ liên quan đến kế hoạch của quân đồng minh.
    Ánh mắt nàng lộ vẻ bồn chồn. Cha nàng đã hứa sẽ thu nhặt tin tức mà ông có thể tìm được, nhưng căn phòng Meyer đã khoá lại, thêm một tên lính canh ngoài cửa phòng. Ko thể há miệng chờ sung được, phải tạo lấy cơ hội thôi. Nàng lặng lẽ đi nhanh qua hành lang xuống cầu thang đến phòng đọc sách.
    - Ba ơi, con muốn nói chuyện với ba - Nàng ko ngồi xuống - Nhưng ko phải ở đây, ra vườn ba nhé.
    Ông bá tước gật đầu. Cuộc viếng thăm của Thống chế Rommel đã gây chấn động. Dù Meyer phụ trách công tác gì đi nữa, đó cũng phải là việc quan trọng. Ông cảm thấy cuộc sống ngày 1 bấp bênh hơn. Tên lính gác ngoài phòng ăn gườm gườm nhìn theo khi họ băng ngang đại sảnh như thể chính họ mới là kẻ chiếm đoạt. Ngọn lửa giận dữ bốc cao trong nàng và Lisette phải nghiến chặt hàm răng lại để khỏi buông lời chửa rủa. Tụi Đức có mặt khắp mọi nơi, chúng lên xuống rầm rập trên cầu thang dẫn vào phòng Meyer, dí nát những mẫu tàn thuốc dưới gót giày khi qua lại ở hàng hiên và xả rác khắp lối đi. Ông bá tước giữ chặt tay nàng khi qua nhà bếp để vào sân sau.
    - Phải chịu đựng con ạ. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể sống lâu hơn chúng - Cha nàng nhỏ giọng.
    - Con căm thù bọn chúng - Lisette giận dữ. Họ đang bước trên khoảng sân trải đá cuội, mặt trời tháng hai giá buốt - Chúng nhởn nhơ khắp nơi trong ngôi nhà này. Chúng ta ko còn chút tự do nào cả.
    - Rồi chúng ta sẽ tự do - Cha nàng an ủi, gương mặt khắc khổ đanh lại. Trong khi chờ đến lúc đó, chúng ta phải biết ơn thái độ lịch sự của thiếu tá Meyer.
    Bên kia khoảng sân là bãi cỏ trải dài đến tận hàng hiên và khu rừng chìm ngập trong sắc hoa hồng. Một cái gì dâng lên trong cổ Lisette khi họ bước về phía khu vườn. Nàng thù ghét Meyer vô cùng. Nhưng nàng ko thể coi thường hắn như đối với những kẻ khác được. Hắn có lối nhìn làm nàng hoàn toàn bối rối, ko aic ó thể làm nàng nghẹt thở khi đối mặt như hắn. Sự hiện diện của hắn mà ngôi nhà này ko còn là của họ. Nàng tỏ 1 thái độ dữ dội đối với hắn.
    - Chúng ta chẳng có gì phải biết ơn hắn cả - Nàng run giọng nói.
    Ông bá tước xuống bậc thang phủ đầy rêu dẫn đến những luống hoa hồng đang phô bày vẻ đẹp đài các. Vào mùa hè màu sắc linh động hơn. Ông thích các loại hoa hồng thời trước, loại Gloire de Dijon chỉ phơn phớt hồng. Nhưng giờ đây, những bụi hồng trở nên cằn cỗi xác xơ, chỉ có những nụ xanh bụ bẫm là hứa hẹn một tương lai rực rỡ.
    - Nhà mình có nhiều thứ quý giá nhưng chưa có món nào bị phá huỷ - Ông kiên nhẫn nói, lòng thầm ước phải chi lúc nãy ông có mặt áo khoác vì ánh mặt trời chẳng mang lại chút hơi ấm nào cả - Chúng ta ko bị dời vào khu người làm để dành phòng cho lính của ông ta.
    Còn con và mẹ cũng ko bị đối xử... bất nhã - Ông đưa tay lên che mặt. Lạy chúa, ông nghĩ đến những câu chuyện lỗ mãng và tàn bạo, những vụ hãm hiếp... ít ra, lính của Meyer khá kỷ luật.
    Cách đây mấy hôm, khi ông bước vào nhà bếp, Meyer theo sau, Marie đang bê một cái soong nặng trên lối đi. Cái soong nóng bỏng và ko còn chỗ nào đạt xuống, Marie đã lên tiếng xin lỗi nhưng mấy tên lính vẫn cố ý ngồi chắn lối, chúng cườ hô hố khi thấy vẻ khổ sở của bà. Bàn tay xương xẩu của Marie bắt đầu lỏng ra dưới sức nặng của cái soong. Meyer bước vào, hắn bắt 2 tên lính phải xin lỗi bà ngay lập tức khiến chúng ê mặt vì xấu hổ. Ông bá tước chứng kiến từ đầu chí cuối rất hài lòng. Những hành vi xấu xa của bọn lính dù nhỏ nhặt cũng ko thoát khỏi đôi mắt khinh bỉ của Meyer, bọn lính cũng khốn khổ vì hắn. Nhưng khi bọn lính ra khỏi phòng. Meyer ko hề xin lỗi ông. Hắn ko cần làm thế vì hắn biết Valmy làm gì còn tự do khi hắn cùng bọn lính đến ở đây. Và việc này đã làm ông bá tước vô cùng cảm kích.
    - Meyer mời ba đến uống rượu cognac sau bữa cơm tối nay.
    Lisette lặng người đi bàng hoàng.
    - Ba đã nói với con ba sẽ ko bị mua chuộc bằng vẻ lịch sự của hắn mà ! Ba quên hắn là ai rồi sao ? Một tên Đức ! Hắn ko có quyền ở Valmy ! Mời ba đến uống rượu ngay trong nhà của mình. Hắn muốn sỉ nhục chúng ta, ba ko thấy sao ?
    Đôi lông mày bạc của ông bá tước nhướng lên :
    - Vậy thì việc ba vào phòng hắn là điều sỉ nhục à ?
    Lisette nhìn ông ngờ vực :
    - Liệu hắn sẽ... ? Có phải vì vậy mà ba nhận lời ko ?
    - Dù sao càng gần hắn ba càng có khả năng lấy tin tức cho Paul hơn.
    Lisette khoác tay cha và tiếp tục bước.
    - Hắn sẽ chẳng hé điều gì với ba đâu - Nàng quả quyết - Hắn ko phải thuộc loại người dễ khai thác cho dù có đổ cho hắn bao nhiêu rượu cognac đi nữa, những gì chúng ta cần, nằm ngay sau cánh cửa khoá chặt của phòng ăn lớn.
    - Phải - cha nàng trầm ngâm - Một loạt chìa khoá và một tên lính gác... Một vấn đề nan giải đấy, nhưng ko hẳn là ko thể nào được.
    Lisette nhìn cha cười trìu mến.
    - Đúng, nếu chúng ta cương quyết ba à.
    Họ tiếp tục dạo bước trong khu vườn hồng vắng lặng. Đầu nàng ngẩng cao, đôi lông mày sáng rực lên vẻ chiến thắng.
  6. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau, Lisette đạp xa ngang qua khu rừng sồi đến Saint - Marie - des - Ponts.
    Nàng nhìn những đoá hoa với đôi mắt khoan hoà hơn tuần trước. Thiếu tá Dieter Meyer chịu trách nhiệm trực tiếp với Rommel về việc củng cố chiến luỷ phòng thủ bờ biển. Điều đó đã chắc chắn, nàng phấn khởi lướt nhanh qua cầu, rồi đến những đám thuỷ tiên vàng rực, hoa nghệ tây mài tím thẫm. Kể từ giờ nàng ko còn là 1 liên lac viên tầm thường nữa mà là mật thám. Nếu may mắn ànng sẽ bắt được những tin tức quan trọng.
    Hàng cây bị cắt ngọn dọc theo phố Saint Marie với những cành lá đan bện với nhau đã nhú lên những chồi non xanh xanh. Qua khoảng sân đá lát cuội vào quảng trường, nàng dừng lại dựng xe, vào quán cà phê. Bây giờ là mùa xuân, có lẽ là mùa xuân cuối cùng họ phải sống trong cảnh chiếm đóng của quân Đức. Một ý nghĩ gây hưng phấn cho con người, Lisette bước vội vào quán, lòng càng thêm phấn chấn khi nghe giọng nói quen thuộc của Paul.
    Anh ta đứng dựa vào quầy rượu bọc thiếc nói chuyện với Andre, chiếc quần nhung kẻ sọc luộm thuộm đã bạc màu vì bụi bặm ở Vierville. Paul đeo kính, dáng cao gầy, chiếc sơ mi và tay áo vét lúc nào cũng ngắn củn trên cổ tay. Paul sinh ra và lớn lên tại Saint Marie.
    Anh ta là 1 thầy giáo khá quen thuộc trong vùng tuy hơi cách biệt.
    Bọn trẻ đang ăn trưa còn Paul thì ở tại quán. Đó là nơi dân làng thường đem mọi chuyện ra tán gẫu.
    Lissette đưa mắt ra hiệu với Paul. Anh ta cười đáp lại và vẫn tiếp tục câu chuyện. Nàng đảo mắt quanh tiệm cà phê. Bà Chamot và bà Bridet ngồi ở bàn trong góc, giỏ đi chợ ở dưới chân. Trước mặt họ là hai tách rau diếp xoăn đã vơi đi một nửa. Lão Bieriot ngồi 1 mình với cái bánh mì baguette, miệng thở khò khè. Và một người lính đứng gần cửa đnga gặm bánh croissant mắt nhìn ra phía quảng trường.
    - Ông Andre, cho tôi 1 ly rượu hồi. - Nàng ngồi cùng bàn với hai người phụ nữ.
    - Chào cô Lisette - Bà Chamot lên tiếng, chiếc áo khoác nỉ đen cài nút đến tận cổ, mái tóc xám được búi lên gọn gàng. Bà bá tước thế nào hả cô ?
    - Thưa bác, mẹ cháu khoẻ ạ. - Lisette đáp, thầm mong tên lính bỏ đi để nàng có thể nói chuyện với Paul.
    - Xin chúc mừng - GIọng bà có vẻ nghi ngờ, làm sao 1 người khó tính và quý phái như bà bá tước de Valmy có thể thoải mái khi đám súc vật này đang giày xéo ngôi nhà mình. Bà ném 1 cái nhìn hằn học về phía tên lính. Hắn đang dùng mu bàn tay quẹt vụn miếng bánh ở miệng rồi thơ thẩn quay gót ra ngoài đường.
    - Bọn khốn kiếp. Giọng nàng đầy ngụ ý. Bà có thấy ko, bà Bidet ? Hắn ko bao giờ biết trả tiền. Giá tôi là đàn ông, tôi sẽ chỉ cho chúng cách xử sự.
    - Nếu bà có thể uy hiếp tụi Đức như đối với chồng bà, thì chiến tranh sẽ kết thúc vào lễ Phục sinh đấy. Andre ngoác miệng cười khi đặt ly rượu hồi trước mặt Lisette.
    - Ôi chà ! Bà Chamot tỏ vẻ chán ghét, đứng dậy cầm lấy giỏ. Tinh thần tôi còn phải chiến đấu nhiều hơn ông đấy, Andre Caldron à ! Ông phải biết hổ thẹn với chính mình chứ, của đâu mà nuôi ko tụi Đức như vậy ! Xin chào cô Lisette. Đi thôi, bà Bridet, còn nhiều việc phải làm, ko thể nhong nhong cả ngày như 1 số người tôi biết đấy.
    Khệ nệ với những món đồ mua sắm, hai người đàn bà khệnh khạng bước ra ngoài khi Andre quay lại quầy rượu. Paul nhanh nhẹn bước tới bàn ngồi đối diện với Lisette.
    - Tôi có nghe nói về vị khách của cô. Hắn thế nào ? Tình hình có tệ lắm ko ?
    Lisette hất những lọn tóc xoăn lòa xoà trước mặt.
    - Có thể chịu đựng được - đôi mắt sẫm màu lộ vẻ ghê tởm - Thiếu tá Meyer đã trưng dụng toà lâu đài, lính của hắn ở dãy phòng của gia nhân quanh sân sau.
    - Cô sẽ bị giám sát kỹ hơn và mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn. Pual nói, anh nghĩ tới chuyến đi nguy hiểm đến Bayeux và Trevieres.
    - Tôi ko nghĩ như vậy, chẳng có ai để ý đến tôi đâu. Có gì mà phải để ý chứ ? Tên thiếu tá ko nhận lệnh của mật vụ Gestapo ở Vierville, hắn chịu trách nhiệm trực tiếp với tướng Rommel.
    Paul ngồi im lặng, ánh mắt sắt bén. André đã quay lưng lại và đang huýt sáo trong khi đang xếp lại quầy rượu. Ông lão Bieriotđang ngủ gà ngủ gật.
    - Nhiệm vụ của hắn là tăng cường chiến luỹ phòng thủ bờ biển. Cách đây 3 ngày, đích thân Rommel đã đến Valmy. Ông ta và Meyer làm việc gần 1 tiếng trong phòng ăn. Có rất nhiều bản đồ, tôi đảm bảo mà, bản đồ và kế hoạch.
    Paul lần túi thuốc là và hộp diêm.
    Giọng nàng quả quyết :
    - Meyer đã đặt 1 ổ khoá và cho lính gác ngoài cửa 24/24, chắc chắn là có tin quan trọng, Rommel ko đến chơi suông đâu.
    Paul nhìn nàng tư lự. ANh hiểu Lisette muốn đề nghị chuyện gì, nhưng nàng ko có kinh nghiệm, và nếu như nàng bị bắt... anh cố gạt đi hồi ức về hình ảnh toàn bộ chi bộ Argnet bị xếp hàng xử bắn tại trụ sở Caen chỉ vì 1 mắc xích trong chuỗi dây đã long ra.
    - Nguy hiểm lắm - Paul nói, anh đưa điếu thuốc lên môi rít mạnh một hơi trong lúc tâm trí vẫn miên man suy nghĩ.
    Nếu nàng nói đúng thì tin của Meyer quan trọng vô cùng. Nhưng việc thâu nhặt tin tức và chuyển đến cho quân đồng minh là cả 1 vấn đề. Nó quyết định sự thành công or thất bại sẽ biến giấc mơ hung tàn của Đức quốc xã thành 1 thực tại khủng khiếp.
    Anh cảm thấy ớn lạnh. Lisette còn trẻ quá, nàng ko đủ kinh nghiệm để đảm nhận 1 công việc to tát như thế.
    - Một gián điệp giỏi có thể đóng vai đầu bếp trà trộn vào Valmy.
    - Ko được đâu, Paul, sẽ bị nghi ngờ đấy.
    - Ko được thì thôi - Paul cương quyết - Chúng ta phải biết tụi quỷ này đang âm mưu gì và chúng biết gì về dự tính của quân đồng minh.
    Nàng khẽ nhíu mày :
    - Nhưng nếu Rommel đang tập trung về Normandy thì càng có lợi cho ta chứ sao. Mọi người đều biết cuộc đổ bộ sẽ xảy ra ở Pas de Calais mà. Paul nhìn nàng, đôi đồng tử thu hẹp lại như đầu đinh ghim.
    - Ko ai có thể biết cuộc đổ bộ sẽ xảy ra khi nào và ở đâu. Nhưng... tôi chỉ ví dụ thôi nhé, nếu con Cáo già Sa mạc ( biệt danhcủa Rommel) đoán đúng thì kết quả sẽ là 1 thảm hoạ.
    Mặc dầu áo khoác rất dày, Lisette vẫn rùng mình. Dường như cả định mệnh nước Pháp đang trút cả lên vai nàng và Paul.
    - Meyer rất khôn ngoan và nhạy bén. Hắn ko dễ gì chấp nhận 1 gia nhân mới chỉ qua bề ngoài thôi đâu. Lisette nắm chặt tay lại khi nhớ đến giây phút khốn khổ trong phòng cha, đôi mắt xám cứng rắn của Meyer như muốn lột trần nàng ra, hắn biết ngay là nàng nói dối và hiểu rõ lý do hiện diện của nàng ở đó.
    - Như thế chỉ làm hắn nghi ngờ thêm, mọi biện pháp an nunh sẽ được tăng cường và ngay cả 1 con chuột cũng ko thể len lỏi vào phòng ăn được. Nàng nghiêng người về phía Paul, mắt cầu khẩn :
    - Ba tôi đang lấy lòng Meyer. Hắn đã mời ông đến uống rượu cognac sau bữa ăn tối. Nếu có thể làm gì giúp được chúng ta, ba tôi sẽ cố gắng ngay. Ông đã hứa với tôi rồi.
    Paul cựa quậy 1 cách khó chịu trên chiếc ghế sắt. Theo anh, có lẽ ông bá tước làm việc khả quan hơn kháng chiến quân, uống rượu cognac với 1 tên Đức có vẻ là hợp tác hơn là làm giácn điệp.
    - Nếu ngài thiếu tá của cô là con cưng của Rommel thì nguồn tin hắn đem lại rất quan trọng. Chúng ta cần có nó. Cha cô ko phải là thành viên của kháng chiến quân. Ông ko có kinh nghiệm trong công việc này. Nhiệm vụ phải được giao phó cho 1 người trong chúng ta.
    Mắt nàng ánh lên giận dữ :
    - Meyer ko phải là thiếu tá của tôi. Paul Gilles. Còn cha tôi hoàn toàn đáng tin cậy. Tôi đặt cuộc đời tôi để đảm bảo với anh đó.
    Paul mỉm cười chua chát, đôi môi mỏng cất giọng lạnh lùng :
    - Nhưng đặt sự tin cậy vào ông ấy, chúng ta sẽ đánh cược đời sống của tất cả mọi người.
    Cơn giận của nàng chùn bước. Paul nói đúng. Trái tim đang điều khiển hnững phản ứng của nàng chứ ko phải lý trí. Lisette đút sâu hai tay vào túi áo. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa quán, ở bên kia, công trường có trồng cây bao quanh, 1 tên lính Đức nhởn nhơ cưỡi xe moto. Hai người phụ nữ khi nãy xách giỏ về nhà. Bà Pichon vội vã đi về hướng nhà
    Telliers, nơi bà Telliers sắp sanh lần nữa.
    Nàng đã chờ Paul hơn 1 tuần, tin tưởng anh ta sẽ chỉ dẫn những gì cần làm tiếp khi biết nàng đã làm những chuyện đó. Vậy mà bây giờ nàng lại bác bỏ những lời khuyên của anh ta. Lisette tin rằng mình biết rõ Paul, rằng nàng và cha ko cần sự giúp đỡ, tất cả những gì họ cần chỉ là để chuyển tin tức đến tay quân đồng minh bên kia eo biển được an toàn. Lisette thở dài, nàng vuốt những sợi tóc lòa xoà trước mặt. Paul nói đúng, cả nàng lẫn cha nàng đều ko phải là những tay gián điệp thực thụ và điều này tuỳ thuộc ở nàng, để trợ giúp Paul những gì anh ta thấy cần.
    Lisette thôi nhìn tên Đức và khoảng ko công trường ngập nắng. Nàng quay lại hỏi Paul với 1 vẻ duyên dáng, thừa nhận sự thất bại :
    - Anh cần tôi làm gì hả Paul ?
    Paul mỉm cười. Anh ko fải là người cuồng nhiệt. Nhưng từ lâu anh phải chào thua trước vẻ quyến rũ của Lisette. Tính thẳng thắn và chân thành ở nàng đã khuất phục được anh cũng như riềm mi dài, nổi bật trên làn da trắng toàn bích kia. Chỉ 1 lúc thôi, nếu Paul ko tin rằng nàng chỉ xem anh như 1 người anh lớn tuổi, có lẽ anh đã từ bỏ những tháng ngày độc thân của mình. Nụ cười Paul phai nhạt. Thật may mắn vì Lisette chỉ nghĩ đến anh trong tình thân mật anh em. Bá tước Henri de Valmy hẳn sẽ chẳng coi anh giáo làng là 1 lực chọn xứng đáng trong việc hôn nhân của cô con gái duy nhất đâu.
    Paul tỉnh mộng, trở về thực tại :
    - Marie là người gíup việc duy nhất ở Valmy à ?
    Lisette gật đầu.
    - Ai lo việc nấu ăn ?
    - Mẹ tôi.
    Paul cố kìm hãm sự ngạc nhiên. Ko ngờ bà bá tước thanh lịch lạnh lùng như thế lài quen thuộc với việc bếp núc.
    - Vậy tối nay, khi cha cô uống rượu với tên thiếu tá, ông phải n1oi rằng sức khoẻ mẹ cô đang suy yếu, việc chiếm đóng ngôi nhà khiến sức khoẻ bà giảm sút nhanh chóng. Và với sự đồng ý của Meyer, ông sẽ mướn cô cháu gái của Marie làm đầu bếp.
    - Marie có cháu gái à ? - Nàng hỏi, đôi lông mày bóng mượt nhướng lên vẻ chế giễu.
    Paul cười :
    - Bây giờ thì có. Cô đừng lo những câu hỏi về Marie hoặc ai khác . Đó là phần của tôi.
    Chỉ cần ba cô gợi ý cho tôi.
    - Khi nào cô cháu Marie đến ? Lisette cừa nói vừa đứng lên.
    - Đừng nói chuyện với cô ấy. Cô ấy từ Caen tới để nấu ăn và cô cứ đối xử với cô ấy như 1 đầu bếp.
    Lisette ngần ngừ, mày vẫn nhíu lại, nàng cúi nhìn Paul, mái tóc dày rũ xuống hai bên má.
    - Nếu có cơ hội nào chỉ có cha tôi hay tôi có thể lợi dụng được thì sao ?
    Khuôn mặt xương xương của Paul bỗng già hẳn đi. Anh đáp gọn :
    - Cứ hành động. Chào cô Lisette, chúc may mắn.
    Lisette bước ra ngoài, dưới những tia nắng lạnh lẽo của mặt trời. Nàng lại đạp xe trên con đường rải đá cuội, niềm lạc quan của nàng đã tiêu tan. KHi nào cô cháu gái của Marie đặt chân đến Valmy, cuộc sống của mọi người bắt đầu bị đe doạ, ko chỉ cho chan nàng, cho nàng mà cả mẹ nàng nữa. Ấn mạnh chân xuống bàn đạp, Lisette chạy xe ra khỏi quảng trường, qua những con đường hẹp và tiến lên cầu. Giá mà có cách nào dễ hơn. Nhưng nàng đã hết sức cố gắng mà chẳng tìm ra cách nào khác.
    Tên lính đi moto nhìn Lisette rời quán cà phê. Hắn chờ thêm 1 chút. Một lát sau, Paul bước ra, hắn đạp máy ra trước khi Lisette kịp tới khu rừng sồi hắn đã rú ga phóng ra khỏi làng theo hướng ngược lại. Hắn chạy vòng tới con đường cấm thường dân, 1 con đường ngoằn ngoèo dọc theo dốc đá dẫn đến Valmy.
  7. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    - Anh có chắc chắn biết mục đích cuộc viếng thăm của nàng ko ? - Dieter đột ngột hỏi.
    Tên binh nhì đứng nghiêm trong phòng làm việc - nời đã từng là chốn riêng biệt của bá tước Henri de Valmy mỗi khi ông muốn tách rời cuộc sống.
    - Thưa ngài, vâng. Cô ta có nói chuyện với 2 người đàn bà trong giây lát, nhưng mắt lại nhìn về phía Gilles. Ngay khi hai người đàn bà đi khỏi, Gilles đến ngồi chung bàn với cô ta.
    - Khoảng bao lâu ?
    - Cỡ 30 phút thưa ngài.
    Dieter cau mày. Có thể là cuộc hò hẹn của tình nhân, nhưng hắn nghi ngờ chuyện đó, ko thể tưởng tượng 1 cô gái trưởng gỉa như Lisette de Valmy lại quan hệ với anh giáo làng lênh khênh đó.
    Đắm chìm trong ý nghĩ ấy. Dieter đuổi tên lính đi. Hắn vừa làm 1 chuyến công du chẳng vui vẻ gì và đã khám phá ra tên giáo làng ờ Saint - Marie - des - Ponts đứng đầu danh sách những người bị tình nghi là thành viên của kháng chiến quân. Thế mà Lisette lại đạp xe có chủ đích tới gặp hắn ở Vierville. Dieter ngồi xuống bên chiếc bàn Biedermeir, gõ gõ cây bút bạc lên mặt bàn vẻ mặt trầm ngâm.
    Cái tên Lisette ko nằm trong danh sách những người bị tình nghi, nhưng nàng thường đạp xe dong dong hàng giờ ở Saint - Marie - des - Ponts và các vùng phụ cận để thăm viếng dân làng. Có lẽ tên lính gác địa phương ít chú ý việc đi lại của nàng. Điều đáng ngờ làm đôi hàm hắn bạnh ra. Nhưng lần này, Dieter thầm mong ước hắn dự đoán sai mặc dù hắn biết rõ khả năng quyết đoán của mình luôn luôn chính xác.
    ***************
    - Ba nói là ông tasẽ ăn tối với chúng ta sao ?
    Lisette hỏi cha, lòng kinh hoàng - Ba ko thể muốn thế ! Ba đừng mong chúng ta ngồi ăn chung với hắn.
    - Ông ta ở đây và chúng ta phải xử sự cho tốt. Cha nàng kiên nhẫn nói. Cho đến bây giờ ông ta vẫn đối xử kính trọng với gia đình mình và ko có gì khác hơn là làm theo yêu cầu đó.
    Lisette cố gắng nói nhưng ko thể được, cổ họng nàng như nghẹn lại vì ghê tởm và sợ hãi... và còn cái gì nữa, 1 điều gì mập mờ và đáng sợ làm nàng ko thể thốt lên dù chỉ là 1 tiếng kêu.
    - Con ko thể ... con có cảm tưởng như mình đang cộng tác với địch - cuối cùng nàng thì thào.
    Ông bá tước choàng tay qua vai nàng.
    - Con ko nên nghĩ như vậy, con yêu của ba. Đó là 1 cơ hội tốt để tin rằng mẹ con đang yếu và nhà mình cần được sự giúp đỡ.
    - Hắn ko tin ba đâu - Nàng hạ thấp giọng gần như ko nghe thấy - Con đã bảo Paul là hắn ko tin chúng ta nhưng anh ấy chưa gặp hắn, anh ấy...
    - Rồi ông ấy sẽ tin thôi - Cha nàng bình thản đáp. Đó là sự thật, thế thì tại sao Meyer ko tin được chúng ta ?
    Lisette nhớ lại ánh mắt Meyer nhìn nàng qua chiếc giường phủ drap bằng lụa.
    - Vì hắn là người ko bao giờ bị gạt gẫm bởi sự giả dối - Nàng quay đi, một cảm giác sợ hãi chạy dọc theo xương sống.
    ******************
    Trái với thói quen hằng ngày, nàng đã thay đồ cho bữa tối nhưng ko xuống phòng ăn. Phải xem hắn như 1 vị khách quý thay vì 1 kẻ xạm lược thô lỗ chuyên quyền quả là sức chịu đừng của nàng. Lisette bồn chồn đi lại trong phòng ngủ. Nàng đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ về phía eo biển đen như mực. Giá mà người Anh và người Mỹ có thể đến đây, giá mà, máy bay và các đạo quân có thể liên tục vượt qua vùng biển hẹp ngăn cách giữa Pháp và Anh này. Nàng ép chặt đầu ngón tay vào khung cửa sổ lạnh giá. Một giải nước hẹp mong manh thế này mà Hitler ko thể nào chọc vỡ được. Nước Anh vẫn còn tự do. Tự do, nàng bám chặt hay chữ đó. Rồi 1 ngày kia nước Pháp sẽ tự do.
    Nàng quay khỏi cửa sổ, hai tay đan chặt vào nhau, tự hỏi ko biết cha nàng đã đề cập đến việc thêm gia nhân mới với Meyer hay chưa. Liệu hắn có đồng ý và cho ông tự mướn người lấy ko. Nỗi lo lắng dằn vặt nàng, dù sao Meyer cũng ko phải kẻ khờ. Nàng tưởng tượng hắn đang vui vẻ đồng ý việc mướn 1 đầu bếp mới. Rồi khi cha nàng đang say sưa đắc thắng thì nàng gần như nghe thấy 1 giọng nói lạnh lùng nham hiểm, nó khiến nàng phải rùng mình : Chính hắn sẽ mướn 1 người đàn bà thích hợp. Ko nghi ngờ gì nữa, hắn đã đánh bại âm mưu của cha nàng và tìm thấy trong cái trò hề gián điệp này có 1 chút gì để giải khuây
    - Quân khốn kiếp ! - Nàng rít lên giận dữ.
    Cây kim của chiếc đồng hồ sứ có phần gỗ thếp vàng chỉ chín giờ mười lăm. Có lẽ Meyer đã rời phòng điểm tâm, nơi gia đình nàng hiện giờ phải dùng để ăn cả ba bữa trong ngày. Phải chịu đựng sự hiện diện của hắn là điều hết sức khổ sở cho bà mẹ quí phái và khó chịu của nàng. Ko nén được nữa, Lisette mở cửa phòng ngủ bước nhanh ra hàng lang.
    Nàng theo những bậc thang dẫn vào đại sảnh. Cửa phòng điểm tâm mở nhưng căn phòng trống rỗng. Thở phào nhẹ nhõm, nàng băng qua đại sảnh và tiến vào phòng khách chính, nàng bỗng sửng người lại. Căn phòng mái cao bỗng sáng bừng lên trong ánh lửa của lò sưởi và đèn dầu mà mẹ nàng rất thích. Cha nàng đang đứng ung dung truớc lò sười, một tay cầm ống pip, tay kia đút túi quần. Ông vui vẻ nói :
    - Lisette là tay trượt tuyết của gia đình. Chúng tôi đã chơi nhiều trong những dịp nghỉ lễ ở Gstaad - ông chợt ngừng lại ngước nhìn nàng vẻ lúng túng.
    Thiếu tá Meyer ngồi trên chiếc ghế dựa cao bọc da ở bên trái lò sưởi, tay cầm 1 ly cognac, nút áo cổ ko cài, vẻ thư thái hiện trên khuôn mặt như tạc bằng đá hoa cương.
    Cả 1 lúc lâu chỉ có sự im lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng, trừ Meyer vẫn thoải mái.
    Rồi cha nàng gượng gạo nói :
    - Vào đi con. Ba vừa kể cho ông thiếu tá biết con là 1 tay trượt tuyết cừ khôi.
    Nàng hít 1 hơi thở sâu để lấy bình tĩnh rồi bước tới. Họ đang cần Meyer cho phép 1 người đầu bếp mới vào lâu đài Valmy. Một người lạ để đánh bại bất kỳ mục đích nào mà hắn đang lăm le. Nàng ngồi xuống cạnh mẹ, lưng thật thẳng, điệu bộ lạnh lùng của mẹ nàngko tiết lộ chút gì sự xáo trộn trong tâm hồn bà.
    Dieter liếc nhìn nàng rồi quay sang ông bá tước. Hắn vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng khi thấy nàng ko tham dự bữa ăn tối. Dĩ nhiên là hắn biết lý do. Nàng bị nhức đầu, cách giải thích lịch sự của cha nàng cũng chẳng lừa nổi 1 đứa trẻ. Nàng ko chịu đựng nổi sự đối mặt với kẻ chiếm đoạt nhà nàng và quê hương nàng. Hắn cũng ko thể trách móc nàng được. Nếu ở trong hoàn cảnh nàng, hắn cũng làm vậy, có thể còn tệ hơn.
    Câu chuyện đầu bữa ăn chỉ là những chuyện khách sáo. Ông bá tước đã cố hết sức để tỏ ra là 1 chủ nhà niềm nở. Nhưng bà bá tước ko thể nào gia nhập trò chơi này được. Giòng máu quý phái đã tạo cho bà 1 vẻ lịch thiệp, nhưng thật ra đó chỉ là sự lãnh đạm, nó làm tê cóng những ai ít tự tin hơn hắn. Lòng tự tin đó hắn ko hề phải cố gắng để đạt được mà chỉ vì hắn đã hiểu rõ ràng họ đang ở cùng 1 thế giới và 1 tầng lớp xã hội.
    Dieter xuất thân từ dòng dõi thượng lưu ở Đức, 1 đại điền chủ thuộc gia đình Junker trong 1 khuôn mẫu cổ kính. Thế chiến thế nhất đã thay đổi cách sống của họ nhưng ko thể phá huỷ nó. Gia đình hắn ở 1 lâu đài có hào bao quanh thuộc vùng ngoại ô Weimar, 1 vùng phong kiến tráng lệ, lạnh thấu xương và thiếu vệ sinh. Meyer đã sống thời thơ ấu ở đó. Nhưng mẹ hắn ít khi ra khỏi căn phòng xa xỉ và tiện nghi của bà ở Under den Linden. Khi Dieter được 9 tuổi, hắn đã là 1 người dân Berlin tự tin và thạo đời.
    - Truyền thống gia đình đã định hướng cho đứa con trai theo binh nghiệp, nhưng cha Dieter xấu hổ vì điều kiện của hiệp ước Versailles và hoảng sợ vì nạn lạm phát vĩ đại năm 1923 đã làm nhiều người phải phá sản, đã phá vỡ truyền thống đó và thay vì gừi Dieter vào trường thiếu sinh quân, ông gởi hắn vào 1 trường nội trú duy nhất và đắt tiền nhất Châu Âu - Trường Le Rosey tại Thuỵ Sĩ - nơi các giáo sư cũng thuộc dòng máu quý phái như dòng máu Wittelsbach của bên ngoại hắn. Trường Le Rosey bảo đảm rằng ko 1 ai có thể làm hắn mang mặc cảm thấp kém về địa vị xã hội ngay cả ông bà bá tước.
    Mặc dù vì lý do chính trị, Dieter ko còn trưng cái tên VON qúi phái cùng với họ của hắn nữa. Nhưng chỉ vài giây sau, ông bà bá tước hiểu rằng vị khách bất đắc dĩ này cũng cùng giới với họ. Điều này làm hắn cảm thấy dẽ chịu vì ko phải phô trương vẻ giả tạo thường lệ của 1 đảng viên Đức quốc xã. Nếu trong 1 hoàn cảnh khác, Dieter sẽ là người ông bá tước rất thích. KHi khám phá hắn cũng say mê môn polo như mình và đã từng tham dự các vòng đua danh tiếng nhất ở Đức, ông suýt quên khuấy mất hắn là kẻ thù. Nhưng ánh mắt sửng sốt và trách móc của con gái đã đưa ông về thực tại.
    - Trước chiến tranh, thiếu tá Meyer cũng thường trượt tuyết ở Gstaad - Ông cố gắng nói trọn câu nói rời rạc của mình.
    Lisette vẫn ngồi im, nàng đã mang cái mặt nạ lịch sự và lạnh lùng.
    - Ông thường ở lại Steigenberger.
    Lisette nhăn mặt. Steigenberger. Khách sạn xa xỉ nhất ở Gstaad đứng sừng sững như 1 hộp chocolate vĩ đại trên sườn dốc phía nam, nơi ànng đã trải qua những ngày nghỉ lễ thời thơ ấu. Viên thiếu tá đã từng đến đó đã làm ô uế những kỷ niệm hạnh phúc của nàng. Lisette bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của cha. Ông cần nàng hợp tác ư ? Có lẽ Meyer chưa chịu nhận cháu gái Marie làm đầu bếp.
    - Ở đó rất tuyệt vời.
    Nhưng tiếng nói phát ra ko lạnh lùng và vô cảm như nàng chủ định. Giọng nàng lung linh dường như có sương khói và cả nhịp đập rộn ràng của trái tim để trở nên uyển chuyển.
    Hắn đã quyết định ko để ý gì đến nàng. Nhưng nàng quá xáo động, quá khiêu khích đến độ thơ ngây. Một khúc gỗ thông đổ xuống kêu lắc rắc, bắn ra những tàn lửa tung lên tận ống khói lớn và toả khắp phòng 1 mùi cay hăng hăng. Nhận xét của nàng chưa hẳn là lời phê bình. Hắn khẽ nhún vai và định quay lại nói vài câu bâng quơ. Nhưng hắn chạm phải ánh mắt nàng và 1 niềm khao khát mãnh kiệt xoáy dâng lên. Một niềm khao khát trần trụi và nguyên thuỷ đến nghẹt thở.
    - Chủ nhân ở đó là 1 gia đình bạn bè tôi- Sự cố gắng để kìm chế cơn xao động khiến giọng hắn trở nên khàn khàn.
    Căn phòng dường như thu hẹp lại. Nàng biết rõ gia đình nàng. Họ ko phải là những loại người tán thành quan điểm của Đức quốc xã. Nhưng ko phải vẻ sửng sốt của ông bà bá tước hày vì Meyer có quen biết những người này làm nàng cảm thấy yếu ớt đi. Đó là 1 cái gì khác nữa, một thứ cảm xúc ko tên luôn tái hiện và chế ngự nàng mỗi khi có sự hiện diện của hắn.
    Trước dây, nàng đã từng thù ghét, căm hận; nhưng chưa bao giờ có 1 cảm xúc làm thể chất nàng yếu ớt đi như vậy. Nàng thù ghét bọn chúng khi hai phần ba dân làng Saint - Marie - des - Ponts bị lùa đi lao động cưỡng bức. Và nàng thù ghét chúng chỉ vì chúng đã làm ô uế Valmy. Nhưng đó là mối căm thù lạnh lùng, giết người , 1 mối thù ko hề làm nàng có cảm giác bị điều khiển khi Meyer nhìn nàng với đôi mắt sáng, cương nghị và một thân hình thon chắc uyển chuyển như 1 con báo vồ mồi.
    Nàng cố gắng nói nhưng ko thể thốt lên lời nào. Cha mẹ nàng đang ở trong 1 khoảng ko mơ hồ, và nàng chỉ ý thức được thiếu tá Meyer, với mái tóc vàng óng lên như 1 chất vàng bóng mờ trong ánh lửa, với những đường nét đầy nam tính luôn hiển hiện trên khuôn mặt rắn rỏi, với đôi vai mạnh khoẻ, đẹp đẽ nâng ly rượu cognac và ý thức rõ rệt về sức mạnh đuợc kiềm chế trong cơ thể đó. Vẻ đàn ông ở hắn đã khuất phục nàng và đột nhiên nàng hiểu ra. Trong khoảnh khắc của 1 sự thật hiển nhiên quá tàn nhẫn, nàng la lớn. Nàng đã hiểu cái cảm xúc làm nàng xấu hổ mỗi khi gặp hắn. Đó ko phải là sự căm thù. Đó là sự khao khát về thể xác.
    - Lisettes, con mệt à. Cha nàng lo lắng bước tới.
    Nàng hơi nhỏm dậy, vùng vẫy để tìm chút ko khí, khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết.
    - Ko... Xin đừng... Con xin lỗi.
    Người run lẩy bẩy và gạt tay cha ra. nàng chỉ biết mình phải thoát khỏi căn phòng ngay, thoát khỏi sự hiện diện của thiếu tá Meyer, thoát khỏi một sự thật trớ trêu của cuộc đời.
  8. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Dieter phải cố kìm lại để khỏi rượt theo nàng. Những bắp thịt mạnh mẽ ở cánh tay hắn nổi cuộn lên, một tay vẫn cầm ly cognac, tay kia đặt trên cổ chân đi giày bốt vắt chéo trong một tư thế ung dung thoải mái.
    Bà bá tước bận rộn với đống đồ thêu thùa. Khi nghe tiếng kêu thắt nghẹn của cô con gái, miếng vải trên tay bà rơi xuống và giờ đây bà nhìn đăm đăm vào đôi mắt của chồng trong sự sợ hãi. Ông bá tước chỉ khẽ cau mày với bà ngụ ý hãy bình thường như ko có gì xảy ra nhưng giọng nói của ông ko giấu được vẻ căng thẳng.
    - Chứng nhức đầu của con gái tôi lại tái phát. Thiếu tá hãy thông cảm cho sự bỏ đi đột ngột của nó.
    Dieter gật đầu, hắn ko tự chủ được giọng nói của mình nữa. Dường như có 1 luồng điện đã truyền qua người hắn gây nên hàng loạt chấn động khiến hắn phải nắm lấy cổ chân để che giấu bàn tay đang run rẩy.
    - Tôi có vài viên aspirin trong phòng - Hắn lắng nghe giọng nói của mình và kinh hãi trước cảm giác mãnh liệt đã tràn ngập và nhận chìm hắn.
    - Cám ơn thiếu tá, bà bá tước đứng lên, đôi má căng mịn đẹp như bức tượng điêu khắc. Nhưng tôi cũng có, xin ông cảm phiền để tôi đi lấy thuốc cho Lisette.
    - Bà cứ tự nhiên. Now thì giọng nói hắn sắc lạnh, sự xao động, đã bị cơn giận chế ngự. Hắn là loại người luôn kiêu hãnh vì sự tự chủ của mình, vì vậy những do động tình cảm vừa qua là ko thể chấp nhận đươc.
    - Ông học ở trường Rosey, thảo nào nói tiếng Pháp lưu loát quá.
    Ông bá tước lên tiếng, cố gắng tạo lại ko khí thoải mái trước khi Lisette vào phóng rồi đột ngột bỏ đi. Hắn khẽ nhún vai như 1 dân Pháp chính tông.
    - Đó là tiếng mẹ đẻ thứ 2 của tôi.
    Đột nhiên, hắn cảm thấy buổi tối nay thật tẻ nhạt, câu nói lấy lòng của ông bá tước chỉ làm hắn thêm bực mình. Ông bá tước bồn chồn tì hết chân nọ đến chân kia. Mối quan hệ theo chiều hướng tốt đẹp giữa họ ko thể cứu vãn được nữa. Nếu ông thất bại trong công tác là do Lisette, ko phải lỗi của ông. Ông đằng hắng :
    - Vợ tôi ko được khoẻ lắm. Trước đây chúng tôi có rất nhiều gia nhân. Nhưng từ khi có chiến tranh, mọi việc đều trở nên khó khăn. Cũng may chúng tôi có đứa con gái phụ giúp 1 tay, nhưng toà nhà rộng quá, vợ tôi ngày càng sút đi, Marie có cô cháu gái sẵn lòng đến đây ở và đảm nhận công việc bếp núc.... nếu như ông đồng ý.
    Dieter xoay xoay ly rượu trong tay, đột nhiên hắn cảnh giác nhưng lại hỏi như chẳng thiết gì việc đó :
    - Cô ấy có ở trong làng ko ?
    - Ko. Ông bá tước hấp tấp trả lời. Cô ta từ Caen tới, người rất tốt tính và đáng tin cậy.
    Dieter nhìn xoáy vào ông 1 lúc rồi hỏi tiếp :
    - Giấy tờ cô ấy có hợp lệ ko ?
    - Có chứ.
    Câu trả lời hăm hở của ông bá tước khiến Dieter cảm thấy thất vọng và càng thêm cứng rắn. Henri de Valmy, 1 người có lẽ chưa hề nói dối trong đời giờ đây đã bắt đầu việc đó. Hắn uống cạn ly cognac rồi cẩn thận để xuống bàn.
    - Vậy thì ông cứ gọi cô ta đến ngay đi.
    Nếu giọng nói hắn ko có vẻ dửng dưng như thế có lẽ ông bá tước đã thở phào nhẹ nhõm. Thế là xong. Cô gái sẽ đến ở với gia đình Valmy. Nước đầu tiên của công tác đã hoàn tất.
    - Trước chiến tranh, môn chơi Polo ở Châu Âu hay nhất là ở Deauville. Bá tước Henri lập lại đề tài đưa họ đến gần nhau - Tôi đã chơi cho đến khi cổ tay gãy mới thôi. Đó là điều rủi ro nhất đối với các tay chơi polo. Chỉ có tức điên lên. Giờ thì tôi chẳng bao giờ có được sức mạnh như trước nữa.
    Giọng ông đầy sự tiếc nuối nhưng đôi mắt Dieter đã tối sầm lại. Thật khốn kiếp. Đáng lẽ hắn ko nên để cho sự thân thiện cỏn con nào xảy ra giữa hõ. Họ là kẻ thù của nhau mà, kẻ áp bức và người bị áp bức. Một giây trước đây Bá tuớc De Valmy đã nói láo với hắn và chỉ có 1 lý do duy nhất cho sự láo khoát đó. Thế mà giờ đây ông ta đang tìm cách nối lại sợi dây thông cảm qua 1 sự rủi ro mà nếu xảy ra với hắn có lẽ hắn cũng tiếc nuối và thất vọng như vậy.
    Hắn liếc đồng hồ rồi đột ngột đứng dậy.
    - Đã 11 giờ rồi, tôi cũng còn nhiều việc phải làm. Xin chúc bá tước ngủ ngon.
    Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, lòng thầm uớc phải chi hắn đừng vào trong đó. Bởi vì giờ đây hắn vẫn còn cảm thấy hơi thở nặng nhọc của mình, nhưng thể có 1 thanh sắt nào ép lên ngực, tất cả chỉ vì Lisette. Còn cha nàng thì gạt h8án. Thế là toàn bộ nỗi ngờ vực của hắn đối với hoạt động của Lisette lại trỗi dậy. Hắn muốn đưa hết những nhóm quân kháng chiến dọc vùng bờ biển ra ngoài để tiện canh chừng và thẩm vấn. Hắn muốn nắm hết tất cả những tin tức liên quan đến kế hoạch quân địch cho dù đó chỉ là mẫu tin nhỏ. Nhưng hắn ko muốn thấy Lisette và cả cha nàng bị đưa đến sở tình báo Gestapo ở Caen. Chưa bao giờ niềm ao uớc của hắn về việc chiến tranh chấm dứt lại mãnh liệt như lúc này, ngay cả khi hắn phục vụ ở trận tuyến bên Nga. Hắn chán nản cúi xuống chiếc bàn dài với những tấm bản đồ theo tỷ lệ lớn của Calvedes, phía đông vùng đó là Deauville, nơi ông bá tước đã chơi môn polo. Hắn mong rằng môn này vẫn được chơi ở đó và bãi biển ở đó ko bị mìn cày nát, cũng ko có công sự bê tông hắc ám nhìn ra bãi promenade des Planches. Nhưng hắn biết chắc 1 sự thật phũ phàng là hắn sẽ ko bao giờ được vui chơi ở đó - cũng như Lisette de Valmy sẽ chẳng bao giờ chào hắn từ khán đài với chiếc mũ sẫm màu của nàng và chiếc áo đầm dài bằng lụa làm tăng thêm vẻ duyên dáng của thân hình mảnh mai. Hắn nguyển rủa thậm tệ qua hơi thở, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Deauville được an toàn dưới sự chiếm đóng của quân Đức, còn Polo đã thuộc thế giới khác - 1 thế giới có lẽ hắn chẳng bao giờ tìm lại được.
  9. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Lisette đã lẽn về phòng nàng. Nàng cảm thấy khinh bỉ ghê tởm chính mình và cảm giác đó đè nặng lên nàng như 1 sức mạnh thật cụ thể và vắt cạn sức sống trong nguời nàng, khiến những tiếng nức nở của nàng ko thể thoát ra được.
    Nàng đóng sập cửa phòng lại, ném người lên tấm gỗ đã lên nước theo thời gian rồi từ từ khuỵu xuống, đôi tay bó quanh tấm thân run rẩy.
    Nàng muốn có hắn. Lạy chúa trên cao, nàng cần có hắn. Nàng muốn cảm nhận thân hình rắn chắc của hắn khít khao với cơ thể nàng và mái tóc bồng bềnh như đám lúa mì trong tay nàng. Nàng muốn nghe giọng nói mơ hồ trầm trầm của hắn thì thầm tên nàng. Nàng áp đôi tay lên mắt, cố tìm lại sự bình thản trong tâm hồn nhưng đầu óc nàng ko còn sáng suốt nữa. Ko thể như vậy đuợc, thần kinh nàng đang bị kích động nhưng rồi nó sẽ qua đi.
    Những khoảnh khắc trôi qua, nàng bỗng thấy mình có thể thở bình thường, sự thanh thản lại ngự trị trong tâm hồn. Nàng nghiêng đầu dựa vào cánh cửa gỗ, chờ đón 1 nụ cười để tống khức cơn điên rồ vừa qua. Nhưng nàng chỉ hoài công vô ích, nàng phải đương đầu với 1 sự thật ko thể chấp nhận và chịu đựng nổi. Nàng ngồi bó gối trên sàn lưng tựa vào cửa và chẳng biết mình ngồi như thế bao lâu. Mẹ nàng gõ cửa và hỏi nàng chỉ trả lời cho câu thứ nhất và ko cho câu thứ 2 mà ko buồn đứng lên mở cửa. Một lúc sau nàng nghe tiếng bước chân mẹ bước đi, còn nàng vẫn ngồi tại chỗ bất động trong bóng tối.
    Nàng chưa yêu bao giờ nhưng nàng nghĩ tình cảm đang giằng xé trong nàng ko phải là tình yêu. Làm sao nó có thể là tình yêu được khi nàng ko hề trò chuyện lâu với hắn và những câu nói của nàng chỉ toàn là giận dữ, cay độc.
    Nàng kéo sát hai gối vào ngực. Chắc chắn đó là thứ dục vọng tội lỗi mà nàng đã xem trong Thánh kinh. Nàng rùng mình. Nàng chẳng biết gì để đối phó với vấn đền này. Cơ thể nàng như hoàn toàn tách biệt khỏi đầu óc. Lý trí sáng suốt của nàng ra lệnh đừng để người đàn ông nào xâm chiếm quê hương và mái nhà của nàng chạm vào người nàng. Nhưng khi nàng chợt nghĩ đến hắn, máu lại chảy dồn dập trong huyết quản. Hắn sẽ đem lại cho nàng cảm giác như thế nào. Khi cơ thể hắn chạm vào làn da của nàng, rồi nàng sẽ cảm nhận mùi đàn ông từ hắn và nhìn vào đôi mắt sáng mà vẻ cứng rắn cương nghị đã nhường chỗ cho những tia dục vọng.
    Cuối cùng, nàng loạng choạng đứng lên. Chỉ mình nàng biết sự thật đáng khinh bỉ đó thôi, sẽ chẳng có kẻ thứ hai nào cả. Nàng sẽ tiếp tục sống như trước đây nàng chưa hề trải qua sự thật ghê gớm đó. Hắn đã, đang và mãi mãi là kẻ thù của nàng. Nàng sẽ xem như cơn yếu đuối vừa qua của thể xác chỉ là 1 cơn bệnh. Nàng sẽ chống trả, khắc phục nó và sẽ gạt nó ra khỏi cuộc sống. Nàng thay đồ và lên giường, mắt nhìn hàng giờ trong bóng tối. Và nàng đau đớn nhận ra rằng hình ảnh người đàn ông mà nàng chưa bao giờ mơ tưởng đến đã hiện hữu trong nàng. Mãi đến lúc bầu trời đêm chuyển sang màu xám, nàng mới thiếp đi trong nỗi lo lắng, bất an.
    - Cô cháu của Marie làm món trứng chiên rất đáng khen - Ông bá tước nói với Lisette tại bữa điểm tâm sau đó hai ngày. Giờ đây trông nàng có vẻ xanh xao bệnh hoạn.
    - Con nhất định ko ăn thêm quả trứng nữa sao, Lisette ?
    Nàng gật đầu, tiếp tục nhấm nháp ly rau diếp xoăn bỏ mặc những chiếc croissant còn nóng hổi trên đĩa. Cha nàng lo lắng hỏi :
    - Con ko khoẻ à ? Có bị nhức đầu ko ?
    - Con chẳng sao đâu. Ba đừng lo.
    - Nhưng con ăn ít quá làm sao có sức khoẻ. Hay thức ăn ko vừa miệng con.
    Vẻ quan tâm quá mức của cha khiến nàng phải gượng cười.
    - Phải chi có 1 ly cà phê thay vì cái nước rau diếp xoăn ngán ngẩm này.
    Ông bá tước mỉm cười buồn bã :
    - Ba e rằng ngay cà Elise cũng chẳng xoay được món này.
    - Elise. Đó là tên của cô ấy à ? Cô ấy như thế nào nhỉ ? Concũng chưa đuợc gặp nữa.
    Cả hai đều im lặng mặc dù rất muốn bàn luận về Elise và những ì liên quan đến việc đó. Nhưng họ ý thức được sự nguy hiểm nếu bị nghe lén.
    - Sáng nay con sẽ vào lang - cuối cùng Lisette lên tiếng - trong rừng, hoa thuỷ tiên nở đẹp lắm ba à. Mắt hai cha con giao nhau. Nàng ngụ ý là hy vọng sẽ gặp Paul để báo cho anh ta biết Elise đã đến an toàn và ko bị nghi ngờ.
    - Ờ - Giọng ông ko được vui vẻ lắm khi ý thức ra sự bất lực của mình - Hoa tầm xuân nở sớm quá, có lẽ ba sẽ cắt vài nhánh cho nhà cửa tươi mát 1 chút.
    Những cây đoạn dọc theo lối đi đã bắt đầu có sắc xanh. Những nụ xanh rắn chắc tỏa 1 mùi hương tươi mát của mùa xuân. Được ra khỏi nhà. Lisette cảm thấy dễ thở. Nàng đạp xe xuống lối đi dài trải sỏi, làm 1 chú sóc ngạc nhiên chạy vụt ra khỏi lối đi của nó. Cơn gió cuối tháng hai đã bớt lạnh, nó chỉ còn là cơn gió nhẹ mơn man trên mặt, làm ửng hồng đôi má nhợt nhạt của nàng, mái tóc nàng cũng tung bay theo cơn gió, thong dong đạp xe qua khu rừng sồi, đến con đường nhỏ có bờ dậu cao của Saint - Marie. Khi ngôi làng còn thấp thoáng phía trước, nàng nghe tiếng xe Horch chạy nhanh phía sau. Nàng vội vã nép vào bở giậu nhưng chiếc xe mạnh mẽ đó đã choán cả con đường. Bánh xe trước của nàng chệch hướng đâm vào bờ đê đầy cỏ hất nàng ra khỏi yên xe. Chiếc xe đạp nặng nề đổ xuống, tay lái đập mạnh xuống đùi nàng làm xuất hiện 1 vệt máu. Qua cơn đau khủng khiếp, nàng nhận thấy chiếc xe đã dừng lại kêu rít lên và ai đó chạy lại đỡ nàng.
    - Sond Sie schon gut ?
    Nàng chẳng hiểu câu nói có nghĩa gì nhưng còn giọng nói quen thuộc đó, có tiếng o o trong tai nàng, những hình ảnh màu sắc nhảy múa trước mắt nàng.
    - Gott im Himmel ! Cô ko sao chứ ? - Giọng hắn nghe cấp bách, tay hắn vòng qua vai nàng, mắt sáng rực vì giận dữ và lo lắng.
    - Tôi... - nàng cố vùng ra khỏi hắn nhưng ko nổi, bao nhiêu sức lực dường như đã tan biến. Có chất gì nóng ấm chảy xuống chân nàng.
    - Chúa ơi ! Cô bị thương nặng đấy.
    Mặc cho nàng rên rỉ phản đối, hắn vực nàng về phía chiếc xe, máu từ chân nàng vấy bẩn lên bộ quân phục tinh tươm của hắn.
    - Ko... xin đừng... tôi đi được mà - Đầu nàng quay cuồng với sự tuyệt vọng muốn thoát ra khỏi sự đụng chạm của hắn.
    - Đừng làm những trò buồn cười như vậy chứ. Cô chẳng bước nổi 1 bước nữa. - Giọng hắn cộc lốc. Hắn đặt nàng nằm ở băng sau chiếc xe.
    Nàng thoáng thấy khuôn mặt trắng bệt sợ hãi của gã tài xế và cảm thấy tội nghiệp anh ta. Trông anh ta như 1 người nhìn thấy nghề nghiệp của mình đã đến hồi kết thúc.
    - Làm ơn... - nàng yếu ớt nói. Máu tuôn đầy băng sau, vây đầy bộ quân phục và cả tay hắn.
    - Nếu tôi đỡ cô có ngồi dậy nổi ko ? Phải bỏ chiếc áo khoác ra mới biết cô bị thuơng như thế nào.
    Nàng cố phản đối nhưng ko nhúc nhích nổi. Hắn lại choàng tay lên vai nàng, kéo nàng về phía hắn. Thế là đầu nàng đang ngả trên vai hắn. Nàng có thể nghe tim hắn đang đập mạnh và ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông nhè nhẹ thoảng mùi chanh hắn thường dùng. Nàng sợ hãi nhận ra cơn ác mộng về sự đầu hàng của thể xác giờ đây đã trở thành sự thật.
    - Xin ông... nàng lại thở hổn hển - hãy để tôi đi, có lẽ chỉ sướt da thôi.
    - Đừng trẻ con nữa. Hắn nói 1 cách quyết liệt ko để ý đến sự phản đối cuanảng. Và hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác của nàng từng tay một. Sự dịu dàng của hắn khiến nàng choáng váng.
    - Tôi có thể giúp gì ngài ko ? - Người tài xế lo lắng hỏi.
    - Anh lấy giùm tôi hộp cứu thương.
    Người tái xế nãy giờ sững người trước thái độ của thiếu tá Meyer đối với tai nạn bất ngờ này chẳng nghĩ gì đến hộp cứu thương. Anh ta vội vàng vòng lại phía thùng xe. Anh đã nhận ra cô gái ở lâu đài Valmy, nhưng cho dù là thế, anh ko thấy có lý do nào để ngài thiếu tá lại cuống cuồng lên như bị quỷ ám chỉ vì cô ta té xe đạp.
    - Làm ơn để tôi đi. - Nàng cố gỡ hắn ra, giọng nàng cương quyết hơn khi cơn choáng váng đã qua.
    - Ko, tôi phải xem vết thương của cô đã. Phải tháo váy của cô ra thôi.
    - KHÔNG. - Lần này sự phản đối của nàng quá mãnh liệt khiến hắn ngừng lại bối rối. Ko còn dấu vết của sự lạnh lùng khinh miệt nàng thường dùng đối với hắn. Nàng co người lại, mắt mở to, và hắn đọc thấy 1 sự thù ghét sâu lắng trong đó.
    Một cơn chấn động lan khắp người hắn, một phản ứng thật xa lạ với hắn. Những gì hắn đang trải qua khi để lộ tình cảm của hắn đối với nàng khiến nàng nổi giận.
    - Cô phải làm theo lời tôi - Giọng hắn bực tức. Hắn cầm chiếc hộp cứu thương từ người lái xe. Đẩy nắp hộp ra, hắn thở phào khi thấy có rất nhiều băng cứu thương, Lisette nổi cáu trước thái độ chỉ huy của hắn. Nàng muốn rủa hắn xuống địa ngục cho rồi nhưng cổ nàng cứng lại, ko thể thốt ra lời, nàng đành khép mắt lại chiến đấu với sự kiểm soát khi hắn tháo găng tay đưa cho người tài xế. Hắn ko được chạm vào mình 1 cách thân mật, nàng nghĩ, nó vượt khỏi sự chịu đựng của nàng vì nàng sẽ ko thể quên được.
  10. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    - Ko đuợc... tôi ko cho phép ông - giọng nàng khàn đi khi hắn quỳ xuống bên nàng.
    - Chúng ta ko đưa cô ấy về lâu đài so, thưa thiếu tá ? - Người lái xe hỏi, cố gắng tỏ ra tháo vát để chuộc lại sự bất cẩn ban nãy.
    Dieter rủa thầm trong lòng nhưng hắn cũng nhận ra viên tài xế cũng có lý do khi nhắc nhở hắn về sự hiện diện của anh ta. Lợi dụng 1 cô gái Pháp bị thương cũng chẳng vẻ vang gì.
    - Có - Hắn trả lời qua hàm răng nghiến lại. - Nhưng để tôi cầm máu đã.
    Vết thương nơi đùi đã được băng lại an toàn. Bàn tay hắn tiếp tục chuyển xuống dưới, gỡ chiếc váy đầy máu qua khỏi đầu gối xuống dưới chân. Lisette mở mắt ra, nàng ráng hết sức chống khuỷu tay nhổm dậy. Có một vết thương khác ngay trên đầu gối và 1 vết sướt dài dọc theo chân nàng.
    - Tôi có thể tự băng lấy đầu gối của mình. Nàng nói 1 cách tự tin.
    Hắn nhìn nàng, mày hơi nhíu lại.
    - Tôi cũng tin thế nhưng tôi nên làm thì tốt hơn. Vì tay tôi - giọng hắn châm chọc
    - Ko run rẩy như tay cô.
    Đôi má nàng bừng lên vì xấu hổ.
    - Đó là do tôi bị sốc... vì té.
    Hắn hơi do dự khi ép miếng bông lên vết thương ở đầu gối. Điều nàng vừa nói khó có thể tự biện hộ cho nàng nhưng giọng nàng có vẻ phòng thủ 1 cách quyết liệt. Hắn luồn tay dưới bắp chân để đỡ lấy chân nàng khi hắn với 1 miếng băng khác. Hắn lại nghe những hơi thở ngắn tuyệt vọng mà trước đo` hắn vẫn nghĩ là do sự đau đớn gây ra.
    Hắn chầm chậm ngước mắt lên nhìn nàng. Đồng tử căng rộng ra như 1 cánh hoa pensee, sẫm màu trên khuôn mặt trắng ngà của nàng. Sự khích động mạnh mẽ phủ lên hắn. Phải rồi, sự run rẩy lần đầu tiên hắn chạm vào người nàng, ko phải là sự đâu đớn mà chính là sự phản ứng truyền qua người hắn khi hai người đối mặt nhau qua chiếc giường rộng lớn.
    Nàng thấy tia nhìn trong mắt hắn thay đổi, 1 nhận thức rõ ràng đáp lại ánh mắt nàng, hết rồi, ko còn nơi nào để thoát chạy, ko còn chốn nào để ẩn náu.
    - Đừng chạm vào tôi - Nàng hổn hển 1 cách tuyệt vọng - XIn đừng chạm vào người tôi.
    Một nụ cười trên khoé miệng hắn. Sự phản đối củan nàng ko hề có tác dụng với hắn. Ngay từ đầu, hắn đã nghi ngờ có 1 ngọn lửa dưới lớp băng đá và bây giờ nó quá rõ ràng. Hắn đã cảm nhận được điều đó. Hắn cẩn thận băng đầu gối cho nàng, mỗi đầu giây thần kinh của hắn nhức nhối vì dục vọng. Sẽ có chuyện rắc rối xảy ra đây. Dùn nàng có thích hắn đến đâu, nàng cũng ko đầu hàng 1 cách dễ dàng mà ko có mặc cảm tội lỗi. Nhưng sẽ có sự nhượng bộ chứ ko phải những vụ cưỡng hiếp bừa bãi mà nhiều người đồng xứ hắn đã vướng vào do sự buông thả.
    - Đừng sợ - Hắn nói và cầm lấy tay nàng. Cơn ác mộng hôm nào vẫn còn đây, nàng nhìn thấy lớp lông vàng trên cổ tay hắn và những ngón tay khoẻ đẹp.
    - Ko... - Nàng thì thầm khi hắn từ từ nâng bàn tay nàng lên môi. - Đừng...
    Đôi môi cuồng nhiệt của hắn đốt cháy da thịt nàng. Nàng rùng mình nhắm mắt lại, uớc muốn bàn tay hắn lại chạm vào đôi chân trần của nàng, mơn man trên ngực nàng. Nàng chỉ muốn đáp lại bằng tất cả. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên.
    - Hãy nhìn tôi - Hắn ra lệnh, giọng hắn vẫn còn những ham muốn mạnh mẽ và khi mắt nàng vừa hé mở, hắn kéo nàng lại gần hắn. Nàng có thể thấy nhịp đập trái tim của hắn cũng dồn sập như nàng, mũi nàng loại thoảng mùi nước hoa đàn ông. Nàng muốn khắc nhẹ những móng tay nàng lên lưng hắn, bập môi trên chiếc cổ rắn chắc của hắn để nhận biết mùi mồ hôi từ cơ thể hắn - tại đây và ngay lúc này, trên băng sau của chiếc xe Horch, nàng muốn hắn yêu nàng.
    - Hãy cho tôi đôi môi của em.
    Trong khoảnh khắc, sự hàng phục tưởng như đã đến. Thời gian như ngừng trôi. Tai nàng nghe rõ mạch đập như sấm vang. Trong phút chốc, nàng ngẩng cao đầu rồi nhổ vào mặt hắn.
    - Ko bao giờ - Nàng rít lên, mắt bừng cháy - Tôi sẽ ko bao giờ cho ông gì cả, thiếu tá Meyer.
    Nàng nghe 1 tiếng nuốt nghẹn qua hơi thở, xương hàm hắn bạnh ra, mắt hắn quắc lẹn. Rồi hắn lên tiếng, giọng tự tin 1 cách đáng sợ.
    - Lisette, rồi em sẽ cho, cả anh lẩn em đều biết điều đó.
    Miệng nàng khô khốc. Chỉ cần thêm 1 lời nói, 1 sự đụng chạm nữa là nàng sẽ đầu hàng tất cả. nàng vùng ra khỏi hắn, một căn đau xé người ập đe71n, máu lại bắt đầu thấm qua gạc băng trên đùi nàng.
    - Trở về Valmy càng nhanh càng tốt.
    Dieter hét người tài xế. Hắn nắm thêm 1 mớ bông gòn ấn mạnh lên mạch máu nơi háng.
    Người tài xế đang trố mắt trước cảnh tượng khó tin, vội vã mở máy và cho xa chạy quẹo ngay khúc quanh đầu tiên. Đó là 1 đoạn khúc giữa thiếu tá Meyer và vị tiểu thư của ông bá tước. Nếu ko chứng kiến tận mắt, chắc anh ta chẳng thể tin đuợc. Ngoài anh ta còn ai biết chuyện này ko ? Có lẽ ko, vì chưa có 1 lời đồn đại, đàm tiếu nào cả. Anh ta nhấn mạnh chân ga, thảo nào khi chiếc xe tông nàng ngã xuống đất, thiếu tá đã nổi cơn thịnh nộ ghê gớm.
    Lisette chẳng còn thấy rõ khuôn mặt của thiếu tá Dieter, nó đang nhảy múa lung linh trước mắt nàng. Và nàng cũng chẳng đẩy hắn ra nổi nữa... đầu nàng trĩu lên vai hắn, còn tay hắn ôm chặt lấy người nàng.
    - Nhanh lên chứ ! Dieter hét lên khi máu cứ tiếp tục chảy ra đẫm cả gạc băng.
    Chiếc xe Horch rú trên con đường nhỏ có bờ giậu cao và lao vào rừng sối,
    Dieter vớ lấy chiếc khăn quàng cổ đã rách khá nhiều để làm ga rô cầm máu cho nàng. Mắt hắn sầm lại vì lo lo lắng, và Lisette nhận biết được điều đó, nàng quên đi bộ quân phục hắn đang mặc, quên đi cuộc chiến đang diễn ra. Hắn trở thành nơi nương tựa và sức mạnh cuanảng, nàng yên tâm tựa người vào hắn với sự săn sóc của hắn, giờ đây và mãi mãi.
    - Rồi em sẽ khoẻ thôi, Liebling - Hắn nói khi chiếc xe gần đến lối xe chạy dìa thẳng tắp của lâu đài Valmy. Bánh xe trượt đi khi xe dừng trước cánh cửa gỗ có nắm cửa bằng đồng - Hãy tin anh.
    Giọng hắn lộ rõ một tình cảm sâu lắng khiến người tài xế nhìn hắn đăm đăm. Thiếu tá Meyer nổi tiếng cứng rắn và bất khuất từng trải qua những cuộc chiến ở Kiev và Sevastopol, được thưởng huân chương cao nhất về lòng dũng cảm. Trong suốt thời gian lái xe cho Meyer, anh chưa bao giờ thấy thiếu tá nhượng bộ trong mọi tình huống. Vậy mà giờ đây chỉ vì chiếc váy trong của cô gái bị thương này mà khuôn mặt của thiếu tá xám ngoét lại.
    Giữ kín ý nghĩ đó trong đầu, anh ta nhào ra khỏi chỗ ngồi, chạy hết sức vòng ra cửa sau và suýt nữa nhảy dựng lên khi thấy thiếu tá bước xuống lối đi trải sỏi với cô gái trong tay.
    Marie chạy vội lại phía họ, mắt mở to vì cảnh tượng trước mắt. Chiếc váy xộc xệch của Lisette với những vệt máu và sự thân mật gần gũi với thiếu tá Meyer.
    - Gọi bác sĩ - Dieter la to với người tài xế khi anh ta đi ngang qua toà đại sảnh đến cầu thang - Nhớ đưa theo kỵ binh đi mở đường và đưa ông ta đến đây ngay.
    - Lạy chúa, chuyện gì đã xảy ra. - Bá tước Henri từ ngoài vườn chạy vào la lên, mặt ông trắng bệch, tay còn cầm cái kéo tỉa, những nụ hoa tầm xuân vẫn còn bám vào chiếc áo khoác của ông.
    - Cô ta bị té xe đạp. - Dieter trả lời vắn tắt, Ko chần chừ hắn sải chân về phía cầu thang - Cô ấy bị mất máu khá nhiều, tôi cần nhiều băng và vải lanh hay cái gì khác cũng được.
    Henri nhìn vào mặt hắn, ko dám lưỡng lự, ông chạy về hướng tủ buýp phê có đựng vải lanh, Marie theo ông sát gót.
    Dieter ko đưa Lisette về phòng nàng vì hắn cũng chẳng rõ phòng nào ở phía đông là của nàng. Hỏi han chỉ mất thêm thời gian quý báu. Trong lúc cấp bách này hắn có đặt nàng lên giường của hắn cũng là điều tự nhiên thôi.
    Khi hắn đặt nàng lên chiếc giường phủ lụa xanh, nàng thều thào 1 cách yếu ớt khiến hắn phải hết sức chú ý mới nghe đuợc.
    - Tôi chưa biết tên anh.
    - Dieter - giọng hắn căng thẳng.
    Một nụ cười chập chờn trên môi nàng. Dieter. Đó là 1 cái tên đẹp. nàng cố gắng lập lại nhưng đã bị cuốn vào một cơn xoáy đầy màu sắc rực rỡ cùng gió cuốn đen ngòm. Và mẹ nàng chạy vào phòng, còn Marie, bà đứng sát gót chân nàng rồi những màu sắc biến mất, chỉ còn lại 1 khoảng ko đen ngòm vô tận.
    Bác sĩ Ange là 1 bác sĩ địa phương. Ông còn đang bối rối vì được đưa đến Valmy bằng chiếc xe Horch có kỵ binh mở đường và ko phải ông bá tước mời ông đến mà là tên sĩ quan tạm trú ở đây. Thật là bất thường. Lòng ông đầy nỗi lo âu khi vội vã bước qua toà đại sảnh cổ kính của lâu đài Valmy để bước lên những bậc thang uốn lượn bằng đá.
    - Con gái tôi bị té xe đạp. - Ông bá tước nói với bác sĩ khi dắt ông ta đi trên sàn gỗ ko bằng phẳng ở đầu cầu thang. - Chúng tôi ko cầm máu được.
    - Vết thương ở đâu ? Bác sĩ Ange hỏi, cố hít vài hơi thở.
    - Bên trong bắp vế ở phía trên.
    Bác sĩ bước nhanh hơn. Có lẽ chỗ đó là 1 động mạch, nếu đúng vậy thì đã mất nhiều máu đấy. Ông dừng lại nơi cánh cửa phòng ngủ mở toang, đôi lông mày rậm của ông như dựng ngược lên. Bà bá tước đang quỳ bên phía bên kia, bộ quân phục lấm lem máu, toàn thân hắn như căng ra.
    Bác sĩ liếc nhanh về phía ông Bá tước vvới vẻ sợ hãi. Nhân danh chúa, chuyện gì xảy ra mà ông Bá tước đã ngần ngại ko kể cho ông nghe, mà có lẽ sẽ ko dám kể ko chừng, nhưng bác sĩ chẳng tìm ra 1 tia sáng nào. Henir de Valmy ko nhìn ông ta mà đi nhanh vào phòng và nói 1 cách quả quyết.
    - Bác sĩ đã tới.
    Phía trên đùi Lisette đã có 1 băng ga rô. Một chậu nước ấm đã được khử trùng đặt sẵn sàng ở đó để bác sĩ sử dụng. Ông ta cố gắng ko chú ý đến điệu bộ hung hãng của viên thiếu tá cũng như nguyên nhân của vết thương. Có điều ông đoan chắc đó là ko phải một tai nạn bình thường. Nếu thế thì tụi Đức chẳng chú ý đến và đôi mắt của viên thiếu tá cũng chẳng tối sàm lại với vẻ lo lắng chẳng kém gì ông bá tước.
    Chiếc giưởng drap lấm tấm máu còn cô gái đã bất tỉnh. Ông ta vội vã tiến lại giường đặt cái túi cũ kỹ bên cạnh. Dường như viên thiếu tá đang chăm chăm nhìn ông như 1 con diều hâu vờn mồi.
    Ông lo lắng tháo miếng bông đẫm máu ra. Nhỡ Lisette de Valmy chết, ông sợ mình sẽ lãnh 1 trách nhiệm to tát. bác sĩ gỡ nhẹ 1 miếng bông gòn lớn để cầm máu và kín đáo thở 1 hơi nhẹ nhõm. Vết thuong9 khá nặng nhưng chưa chạm đến độngmạch. Ông thừa khả năng để điều trị vết thương này.
    - Tôi cần nước thưa bà - Ông ta nói với bà bá tước và bắt đầu xắn tay áo lên làm việc.
    Nhưng ngay cả khi mũi kim cuối cùng đã khâu xong, viên thiếu tá Đức cũng chẳng ra khỏi phòng. Bác sĩ thu dọn đồ nghề và lại thắc mắc về sự thật của câu chuyện này. Vết thương ko fải hậu quả của sự hãm hiếp, ko có dấu hiệu của sự hành hạ ********. Đó cũng ko phải là vết thương gây ra bởi dao. Lại còn 1 vết thương nữa ở đầu gối và vết xây xát ở ống chân, nó fù hợp với điều ông bà bá tước đã từng nói : 1 tai nạn xe đạp, tay lái bằng kim loại ko có bọc đã cắm sâu vào thịt cô gái.
    Ông ta gài túi lại và đứng lên bỏ tay áo xuống.
    - Cô ta nên ăn uống kiêng cữ trong vài ngày. Vết thương phải được giữ sạch s4 cho đến khi nào tôi trở lại để cắt chỉ.
    - Vậy khi nào ông mới cắt chỉ ? - Đó là giọng của tên sĩ quan Đức, nó vang lên như tiếng roi quất trong căn phòng yên tĩnh.
    Bác sĩ Ange nhận thấy những huân chương nổi bật trên dải băng hẹp màu đen ở cổ áo hắn, rồi những quân hàm cấp bậc và cá tính mạnh mẽ nơi hắn.
    - Một tuần... có lẽ mười ngày, thưa thiếu tá. Ông ta hơi lo lắng nhưng lòng đã nhẹ nhõm vì đã làm xong nhiệm vụ và chỉ mong muốn thoát khỏi tầm mắt của viên thiếu tá.
    - Tiểu thư de Valmy đã bị mất máu khá nhiều - Viên thiếu tá nói - tôi rất cảm kích nếu bác sĩ đến mỗi ngày cho tới khi cô ấy bình phục.
    Bác sĩ biết rằng đây ko phải là lời thỉnh cầu mà là 1 mệnh lệnh. Tốt hơn là đừng từ chối. Ông vội vã trả lời :
    - Dạ, được, thưa thiếu tá, tôi sẽ đến vào buổi sáng. Xin chào ông bà bá tước, xin chào thiếu tá.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này