1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đúng! Em khốn Nạn

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi nangthuytinh85, 15/11/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Đúng! Em khốn Nạn

    Sumary: em là kẻ tội lỗi vì bỏ rơi anh để lấy chồng. Em là kẻ dối trá khi lừa dối chồng để vẫn đem lòng yêu anh. Em là kẻ khốn nạn vì đã không tôn trọng tình cảm 2 người dành cho em... Pairings: em, anh, chồng tôi


    Phần 1: Anh yêu
    Tình cờ mình gặp nhau, em đã cố lẩn nhanh ra khỏi quán nhưng cái quán bar này hôm này sao vắng thế, sao nhỏ bé thế. Anh vẫn thấy em, em bắt đầu bỏ chạy, con đường vắng, ngoài tiếng nước chảy, tiếng gió rít thì chẳng còn nghe thấy gì. Em cứ chạy thế cho đến khi bị bàn tay anh kéo giằng lại, anh đứng đó, trước mặt em, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn thẳng vào em, em cúi đầu

    - Sao em phải bỏ chạy như thế? – Anh hỏi

    Em vẫn cúi đầu không đáp

    - Mình chia tay thật rồi hả em?

    Nơi con tim em chợt đau nhói, trong cái giờ phút ấy dường như nó ngừng đập, máu thôi không chay trong cơ thể “Vâng, mình chia tay thôi anh” em nghĩ trong đầu nhưng sao chẳng thế nói ra; em cắn chặt môi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh sao xanh thế, mặt anh tái nhợt, đôi mắt quầng thâm, mệt mỏi, đôi bàn tay xương xương run rẩy, mới xa nhau một tuần thôi sao anh; em cứ ngỡ vài năm rồi chứ, anh khác quá, tiều tuỵ quá, em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều

    - Sao em không nói gì, nói cho anh nghe một lần thôi, tại sao chứ?

    Em lấy hết can đảm, nơi khoé mi đã cay nồng

    - Xin lỗi, đơn giản vì em đã hết yêu anh, em thấy chán ghét những cuộc đi chơi nhàm chán, anh có gì chứ, không tiền bạc, không địa vị,... em chẳng thấy hạnh phúc khi bên anh. Có lẽ những tình cảm ngày trước chỉ là của em, một con bé ngây thơ, hồn nhiên chưa biết suy nghĩ cho tương lai, một thứ tình cảm bộc phát khi mới 18 tuổi. Và bây giờ khi em 21, em đã thấy những gì mình cần cho cuộc sống. Anh không có những thứ như thế, anh biết không, hay buông tha và quên nhau đi!

    Anh mở trong đôi mắt, đứng lặng người, anh đã buông tay em ra, cổ tay em đỏ ửng vì bị siết chặt, nhưng em không thấy đâu dù chỉ một chút

    - Em nói thật sao? Em thật sự nghĩ như thế sao? 3 năm yêu nhau em vẫn thường xuyên nói với anh rằng em sẽ hi sinh tất cả để được bên anh vậy mà giờ vì tiền bạc, em lại bỏ anh sao? Đúng, anh không có tiền, không có địa vị, không thể nuông chiều, chăm sóc em thật tốt, không thể tặng em những món quà em thích, không thể. Nhưng anh đã bao giờ làm em đau, làm em phải khóc chưa? Anh yêu em, thế chưa đủ sao, tất cả những gì anh có đều đã trao về em, một nửa cuộc sống của anh, để rồi em bước đi thế sao...?

    - Anh đừng nói gì nữa. Em có người khác rồi, nếu yêu am hãy buông tha em ra, cuộc sống chỉ hạnh phúc khi em có tiền, thật nhiều, anh hiểu chứ

    Em nhìn thẳng mắt anh và thét lên khiến anh giật mình, anh bước lùi lại

    - Em thay đổi nhiều quá, anh đã yêu em, hết lòng. Người ta nói đàn bà luôn gian dối, luôn đổi thay nhưng 3 năm rồi, em vẫn luôn đẹp vô cùng trong mắt anh, nhưng giờ thì quả thật, anh đã hiểu hết em, em cũng chỉ như bao con người khác thôi, khốn nạn! OK! Mình chia tay! Chào...

    Anh bỏ đi, mặt cúi xuống nhìn đường, còn em, em không thở được, em tựa và bờ tường, nước mắt hoà vào cơn mưa “Em xin lỗi, anh hãy hạnh phúc nhé, tạm biệt anh, người em yêu nhất, cả đời này em sẽ không quên anh vì em đã làm cho con tim anh tan nát, đúng, em khốn nạn, khốn nạn, bỉ ổi...” Em phá lên cười chua xót rồi loạng choạng bước đi, không cảm giác, em hiểu từ mai em sẽ là người khác “chào mày” em tự tạm biệt chính mình

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, em và cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, em cũng chẳng nhớ em đã uống bao nhiêu nữa, đầu ốc em bắt đầu choáng váng, quay cuồng, đau như bị va đập mạnh. Em cố ngồi dậy, gạt đi tất cả mệt mỏi, đứng lên men theo tường vào nhà tắm, em bắt đầu xả nước, nước ấm nóng, chảy xối xả lên mặt lên người, em cố không khóc, không được khóc, em phải thật đẹp, thật hoàn hảo, hôm nay là ngày đầu tiên em sống bằng cái tên mới, em lội xác để trở thành quý cô nhà Gia Bảo... cái tên nghe thật kêu, thật vị thế như gia cảnh dòng họ này, em bật cười...

    Em đã đính hôn với cậu con trai Bảo Thiên của 1 ông chủ tập đoàn IMP ngay sau khi chia tay anh 3 ngày, đám cưới được tổ chức sau đó 4 ngày. Đúng 7 ngày ngắn ngủi vậy mà em đã hoàn toàn thay đổi, cuộc sống của em hoàn toàn đảo lộn khiến chính em cũng chẳng thể hiểu nổi, nhưng em có thể làm gì chứ, có lẽ tất cả đã định sẵn, em nên ngoan ngoãn nghe theo, không nên kháng cự vì em biết gia đình em cần em sống như vậy, nói đúng hơn là cần những đồng tiền của đứa con rể, bây giờ em thấy em khốn nạn hơn bao giờ hết, êm đang bán thân sao? Em giống như 1 con điếm, lấy thân xác mình đổi lấy đồng tiền, không có lẽ em còn chẳng bằng như thế. Vì đến một con điếm còn biết đau, biết nhục nhã khi nghĩ đến cuộc đời, nghĩ đến bản thân mình, còn em, không, em chẳng thấy gì cả, việc em làm anh đau, việc em lừa dối người khác còn làm em thấy vui... một kẻ máu lạnh, một con thú với trái tim hoá đen, toàn mưu kế và toan tính...


    - Nhanh lên con! Tiếng mẹ em gọi, tắt nước, choàng lấy tấm khăn, em mở cửa phòng tắm bước ra ngoài

    - Con làm gì thế, đã mấy giờ rồi? mẹ hoảng hốt

    Em im lặng, bước ra bàn trang điểm, mẹ choàng lên người em một thứ trắng muốt, bồng bềnh đính đầy đá óng ánh, bà mở tủ lấy bộ đồ trang điểm và bắt đầu hành nghề, em cười khỉnh, 2 vai nhún lên, bà vốn là một thợ trang điểm nổi tiếng đất Hà Nội, ước mơ cao cả là được trang điểm cho đứa con gái duy nhất trong ngày quan trọng nhất cuộc đời nó, nhín bà mới hạnh phúc làm sao, bà luôn miệng thốt lên, con đẹp quá con yêu của mẹ. Bà quả là đáng cười, trông cứ như chưa được nhìn thấy cô dâu mặc váy cưới bao giờ, cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm

    Em soi mình trong gương, một cô gái trắng trẻo đôi mắt mở to với hàng mi cong vút, đôi môi trái tim đỏ mọng, tóc chải vớt cao, trên đầu đính đầy những hạt ngọc trai to, cặp một chiếc kẹp to đính đá xanh da trời, một dải voan dài rủ xuống kéo dài qua hông bộ váy trắng tinh, bó sát thân, váy xếp tầng hơi xoè ra thật lạ, đấy là em sao? Em đã từng nằm trong vòng tay anh và ước một ngày mình được mặc chiếc váy như thế, sánh bước bên anh trong thánh đường... Nhưng hôm nay một nửa ước nguyện đã thành hiện thực, trong chiếc váy em thật rạng rỡ, thật đẹp nhưng trong thánh đường, người chờ em không phải là anh mà là một người con trai khác, người đã làm em nhẫn tâm bỏ rơi anh để lấy làm chồng...

    ...............
    Phần 2: Chồng yêu

    Bảo Thiên năm nay 30 tuổi, hơn tôi 9 tuổi nhưng cậu ta khá trẻ, hào hoa và rất phong độ. Đúng như bản chất của một công tử con nhà giàu. Sau một ngày mệt mỏi làm những công việc nhàm chán, hết cúi đầu chào khách lại đi đến từng bàn một nhận chúc rượu tôi mệt mỏi nằm vật ra giường, mùi rượu bốc lên nông nặc, gã àk chồng tôi nằm ngay cạnh tôi, vòng tay ôm lấy tôi, thật kinh khủng, hắn bắt đầu thủ thỉ

    - “Anh yêu vợ nhiều lắm, em biết anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi không...anh đã chờ em chấp nhận 2 năm rồi, anh sẵn sàng dành tất cả cho em, hãy tin anh vợ nhé”

    Tôi im lặng, anh ta yêu tôi thế thật sao? Tôi chẳng thể tin, đúng hơn là chẳng muốn tin vì tôi không muốn chấp nhận sự thật về bản thân mình, một con người quá đáng sợ, tôi đã từng sợ những kẻ lừa dối bỡn cợt tình cảm của người khác, và bây giờ chính tôi lại như vậy. Anh không có lỗi và chồng tôi cũng không có lỗi, nếu có họ chỉ có chung một sai lầm là đã đặt quá nhiều niềm tin, hi vọng và tình yêu dành cho tôi. Tôi quay ra nhìn chông tôi, gương mặt anh cũng rất mệt mỏi nhưng rất tươi vui và tràn đầy hạnh phúc, tôi đã từng nghĩ sẽ trở thành 1 người vợ lạnh lùng, 1 người vợ bất đắc dĩ giống như trong phim hay trong những câu chuyện tôi đã đọc nhưng bây giờ tôi lại muốn trở thành 1 người vợ tốt để chuộc lỗi lầm mà tôi đã làm, tôi tưởng trong chuyện này tôi là kẻ đau khổ nhất nhưng có lẽ anh và chồng tôi mới là người đau nhất, họ vô thức trở thành đô chơi trong cuộc vui trên đường đời của tôi, quả thật tôi khốn nạn.

    Chồng tôi đã ngủ say, màn đêm đen tối dày đặc, trong khoảng không rộng lớn ấy có gió, có trăng sao và tiến côn trùng, tôi mở túi sách, lấy cuốn nhật ký, tôi quyết định viết những dòng còn lại cho anh, ngày mai tôi sẽ quên anh để trở thành 1 người vợ tốt. Quên anh, quên tất cả những gì có anh, chẳng quên chúc anh hạnh phúc bên một tình yêu mới dù biết trái tim anh đã tan nát. Chào tạm biệt anh! Tôi bắt đầu xé từng trang nhật ký, lửa sáng rực một góc sân, nước mắt tôi rơi, lòng quặn thắt, tôi muốn gào lên như chính lòng mình đang bị thiêu rụi nhưng tôi vẫn còn im lặng đứng nhìn từng trang giấy cháy thành than. Tôi đứng cho tới tận khi đống tro tàn lụi hẳn, cho hết chúng vào một chiếc túi, đem thả vào dòng suối nhỏ chảy ngang vườn ở khi nghỉ dưỡng cao cấp vên TP HCM nơi tôi quyết định sẽ ở trong tuần trăng mật dù gia đình chồng tôi muốn chung tôi sang Mĩ. Tôi quay lại phòng, bất chợt 1 bàn tay ôm chặt lấy tôi, tôi nhận ra đó là chông tôi qua chiếc nhẫn kết hôn anh đeo trên tay, tôi đứng im, chồng tôi nói nhẹ nhàng

    - Anh biết là rất khó, nhưng anh tin em sẽ quên đi quá khứ, em sẽ làm được, vợ yêu ạ, anh luôn bên em, em nhớ nhé

    Tôi cũng quay lại, ôm lấy chồng tôi, dù trái tim tôi không đập loạn nhịp như khi ôm anh nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc, được hơi ấm của vòng tay chồng tôi, chồng tôi thật tốt, một con người có lòng vị tha cao cả, ông trời đã quá ưu ái khi cho tôi một người chồng như vậy, tôi tự nhủ sẽ giữ gìn và trân trọng tất cả...

    Chúng tôi trở về nhà sau 1 tuần đi chơi khắp mọi nơi mà tôi muốn, anh lại trở về với công việc hằng ngày còn tôi ở nhà. Gia đình chông tôi đã quyết định như vậy sau khi kết hôn tôi sẽ nghỉ việc, vì bên nhà chông tôi còn có 2 đứa em gái và 1 cậu em trai nên chúng tôi được ra ở riêng. Căn nhà mới để lại cho tôi một ấn tượng đặc biệt, một thứ gì đó quá hoàn hảo, ngôi nhà rộng có hồ bơi có một khu vườn nhỏ trông đủ loại hoa, đồ đạc trong nhà đều mới tinh và sáng bóng...sự thật đó là giấc mơ của tôi. Những buổi sáng chồng tôi đi làm tôi lại một mình lang thang ngoài vườn hoa, vì có tận 5 người giúp việc nên dường như chẳng có việc gì để tôi làm cả. Tôi thích ngắm những cánh hoa rung động trong gió, thích nhìn sắc óng mượng như lụa của dòng nước êm đềm trôi dưới nắng và tôi đã tận hưởng tất cả những điều tôi thích thú ấy đến nỗi khiến tôi thấy nhàm chán một cách vô cùng. Ngôi nhà trở nên trống trải lạnh lẽo dù trong một tuần đầu anh chỉ đi làm mỗi buổi sáng. Tối nào cũng vậy tôi luôn tự tay nấu những món ngon nhất mà tôi biết cho chồng tôi, chúng tôi ăn dưới ánh nến, dưới nền nhạc êm dịu, giữa trời đất bao la, đó là những khoảng thời gian đẹp đẽ nhất. Sau khi cưới khoảng 2 tháng tôi có bầu, anh và mọi người cưng chiều tôi hơn trước rất nhiều, anh ở nhà nhiều hơn để chăm sóc tôi, tôi nhận ra rằng anh thật sự rất yêu tôi, anh coi tôi như cuộc sống của chính mình, tôi cảm thấy nhẹ nhõng hơn lúc nào hết, ít nhất tôi đã chọn cho mình một con đường đúng đắn có lợi cho tất cả và tôi vẫn hạnh phúc. Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi càng ngày càng thấy yêu chồng tôi, bắt đầu thấy con tim đập rộn ràng khi được chồng tôi ôm trong vòng tay, âu yếm cả đứa trẻ trong bụng, thấy mình hạnh phúc hơn tất cả những người đàn bà khác vì chồng tôi mỗi sáng đều dậy sớm để đi chợ thay cho người nấy bếp và làm bữa sáng cho tôi, tôi bắt đầu cười thật lớn khi anh pha trò, bắt đầu biết nũng nịu chồng... mọi điều thật lạ. Tôi yêu chồng tôi...

    Từ ngày tôi lấy anh gia đình tôi cũng có cuộc sống tối đẹp hơn. Em trai tôi xin được việc ở một công ty lớn, cha chồng tôi đầu tư một khoản tiền lớn cho cha tôi trả nợ và gây dựng lại công ty đã phá sản của mình, mẹ tôi cũng sống vui vẻ hạnh phúc, không lo nghĩ nhiều như trước nên trông bà không còn xanh xao, ốm yếu... Điều này còn khiến tôi yên tâm với gia đình mình, thấy bớt day dứt khi nhìn gia đình tôi gặp nhiều khó khăn mà không thể giúp đỡ.


    ............

    Phần 3: Anh và chồng

    Có lẽ tôi đã quên anh, đã coi anh như một khoảng ký ức buồn bị đốt cháy và cuốn đi theo gió nếu anh không xuất hiện khi tôi đau khổ nhất

    Sáng hôm đó, vẫn như thường ngày chồng tôi ra khỏi nhà lúc 8h, anh không quên chào tôi khi tôi tiễn anh ra cổng, anh mỉm cười nhìn tôi, hôn nhẹ lên trán tôi và nói “Anh yêu em, tối anh về sơn thôi, em đừng buồn nhé”rồi anh cùi xuống thì thầm với con chúng tôi “Con ngoan nhé, không được làm mẹ đau đấy, con yêu của bố” tôi cũng hôn nhẹ lên trán anh, chỉnh lại chiếc cà vạt rồi nói nhỏ “Chồng đi làm về sớm nhé, tối nay vợ nấu món chồng thích nhất nhé, vợ đợi chồng...thôi chồng đi đi kẻo muộn”. Chồng tôi nhìn tôi mỉm cười rồi vẫy tay bước vào xe. Chờ xe khuất sau hàng cây dài tôi trở lại nhà. Bỗng một tiếng động vang trời dội vào tai tôi, tiếng bánh xe cọ xát lên mặt đường nghe rợn da gà, tiếng người thét gào ầm ĩ, tiếng kim loại va vào nhau rồi va vào mặt đường thật kinh khủng, tôi chết lặng, chân tay run rẩy, tôi gắng sức chạy, con tim không đập, tôi ngừng thở, mồ hôi ướt đầm áo, nghẹn ngào như khi tôi nói lời chia tay anh. Bụng tôi đã lớn quá rồi, nó phản đối tôi chạy như thế, nó bắt đầu co thắt, bắt đầu đau nhói dù tôi mới chạy được gần 100m, nhưng tôi vẫn chạy, miệng không ngừng lẩm nhẩm “chồng ơi!chồng ơi!...”

    Một cảnh tượng thật kinh khủng, một đống kim loại đen cì nằm co rúm dưới gầm chiếc xe tải cỡ lớn, mặt đường cháy đen vì bị ma sát, máu từ gầm chiếc xe tải chảy ra thành vũng lớn, mọi người xung quanh đông nhưng chết lặng, tiếng thút thít nho nhỏ như không có, một bầu trời xám ngắt trước mặt tôi, tôi bất tỉnh có lẽ trong vài phút và tỉnh lại khi có ai đó vừa gào vừa khóc gọi tên tôi, tôi mở hờ mắt, không thể tin được, con tim tôi run lên vì sung sướng và hạnh phúc, tôi gọi to khi nhìn thấy chồng tôi “Chồng ơi...” chính lúc này tôi mới hiểu ra tôi yêu chồng tôi nhiều như thế nào. Nhưng sao chồng tôi không nói gì thế, sao chồng tôi khóc, sao anh không chạy đến đỡ tôi lên, sao thế. Tôi gào lên khi nhìn thấy máu bắt đầu trào ra trên khuôn mặt anh, chảy xuống đầy mặt, tôi ngó xuống thấy cái ao sơ mi anh mặc cũng đẫm máu, chiếc àc vạt xanh đã chuyển sang màu đỏ... và anh quay bước bỏ đi... Tôi thét lên vùng vẫy khỏi bàn tay những người bên cạnh nhưng không được, nước mắt tôi trào ra “Chồng ơi! Em xin anh! đừng đi, em van anh”, tôi quỳ trên mặt đất, tay cấu chặt vào mặt đường, ngón tay bật máu. Tôi quay lại nhìn nơi có tiếng động cơ, có người thét to

    - Nhanh lên, xăng tràn ra rồi, phải kéo người ra trước khi chúng nổ

    Từng lời như rót vào tai tôi, tôi quay lại nhìn những người bên canh tôi, mắt họ đỏ hoe, cúi gằm xuống đất

    “Ai nói gì đi chứ, nói gì cho tôi nghe đi chứ, không phải thế phải khônng, không phải, tôi van mọi người, hãy nói đi...” và tôi bắt đầu quát ầm lên khi không ai trả lời , họ chỉ khóc lớn hơn

    “Mọi người bị câm cả rồi àk, nói đi chứ...”

    Vừa dứt câu, tôi như vừa bị đánh mạnh vào đầu, thật choáng váng, tôi thấy người ta kéo thốc một người trong xe con ra, người bê bết máu, tôi nhận ra chồng tôi vì anh vẫn mặc chiếc áo chính tay tôi may, chiếc cavat chính tay tôi chọn, tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn của chúng tôi... lần này thì tôi không thể không tin vào mắt mình nữa, tôi cố vùng dậy chạy đén bên chồng tôi, tôi ghì chặt anh vào lòng, từ khi lấy chồng tôi chưa từng được ôm chồng chặt như thế, tôi vật vã như một kẻ nghiện thèm thuốc hay như một đứa trẻ đòi hơi ấm của mẹ. Khoảng không gian im lìm bao trùm xung quanh tôi càng làm tiếng khóc của tôi trở nên thảm thiết hơn, thỉnh thoảng đâu đó cũng có vài tiếng nấc nhẹ nhưng rồi im bặt. Tôi giằng lấy khi người ta cố kéo chồng tôi ra khỏi bàn tay tôi trong vô vọng, tay tôi khua loạn trong bầu không khí, cổ họng nghẹn ứ, không nói được

    “Trả chồng tôi lại cho tôi, trả lại cho tôi...”\

    Tôi tỉnh dậy, bên cạnh tôi là anh, anh chứ không phải chồng tôi, anh khóc đỏ hoe mắt, anh gọi tên tôi yếu như anh vừa ốm dậy, tôi lại bật khóc. Anh ôm tôi, tôi nghe thấy tiếng con tim anh đập, rất nhanh, rồi bất ngờ như phản xạ tôi đầy anh ra, lấy tay xoa lên bụng, tôi hoảng hốt, bụng tôi không còn to kềnh như trước, nó xẹp đi, hơi đau và tê tê. Tôi nhìn anh, tôi không còn đủ sức để hỏi nhưng tôi biết cũng chẳng phải hỏi đâu vì anh là người hiểu quá rõ tôi mà, anh nhìn tôi chua xót

    “Em yên tâm, con khoẻ, em đã bất tỉnh 4 ngày, họ phải mổ để đưa nó ra vì sợ nó chết ngạt”

    Rồi anh nắm lấy tay tôi. thật chặt, cái từ “con” mà anh gọi cho đứa con của tôi và chồng tôi cứ văng vẳng trong đầu tôi, bỗng dưng tôi thấy chua xót và thương anh vô cùng, tôi biết anh vẫn đợi tôi nhưng tôi chẳng thể quay lại, tôi tự cho mình cái quyền ngã gục trên vai anh, để anh ôm chặt vào cái giờ phút cô quạnh nhất này nhưng tôi cũng chẳng thể cho phép mình phá hoại đời anh thêm 1 lần nữa, tôi thều thào

    “Anh về nghỉ đi, trông anh mệt quá, em ổn rồi mà”

    Anh nhìn tôi vẻ mặt đầy lo lắng, anh quay đi, tôi biết để giấu giọt nước mắt nhưng tôi có thể làm gì cho anh đâu chứ, tôi im bặt. Cánh cửa trắng mở toang, có người bước vào, tôi nhìn không rõ vì nước mắt đã ướt nhoè

    “Con yêu, con đã tỉnh rồi sao? Ôi! lạy ơn chúa!”

    Đó là mẹ tôi, bà chạy vào ôm chầm lấy tôi như ôm 1 đưa con nít

    “Ổn rồi, không có chuyện gì nữa con ạ, con đừng suy nghĩ nhiều quá nhé, không tốt cho con đâu. Mẹ xin lỗi vì đã để con ở lại 1 mình”

    Tôi nhìn mẹ tôi, bà tiều tuỵ quá, đôi mắt trũng sâu xuống, thâm quầng, gương mặt hốc hác lộ rõ 2 gò má. Để trấn an mẹ tôi, tôi mỉm cười, nụ cười hơi gượng ép nhưng cũng làm mẹ tôi vui lên rất nhiều

    Nhưng, tôi giật mình, như có gió vừa luồn qua sống lưng lạnh buốt “một mình” là sao? Anh ở đây cơ mà, tôi quay sang phí anh, nhưng anh đã biết mất, tôi không thể tin vào mắt mình nữa “anh đâu, chả lẽ lại đi nhanh như thế?”. Nỗi lo sợ lại tràn lòng tôi, người tôi như có lửa đốt, tôi run rẩy nhưng lại cố trấn tĩnh bản thân mình, anh đi rồi thôi, chắc lúc đấy mải nhìn mẹ nên tôi không biết


    .............


    Phần 4: Tạm biệt

    3 tháng sau tôi mới ra viện một phần vì yếu một phần vì con tôi đẻ non lại không được khoẻ do bị ngạt khí khi tôi ngất. Một tuần sau đó dù rất muốn ra thăm mộ chồng tôi nhưng tôi không thể vì gia đình nhà chồng quá lo cho sức khoẻ của tôi, họ cương quyết không cho tôi ra khỏi nhà và hứa với tôi đúng 100 ngày chồng tôi, tôi sẽ đến thăm anh. Từng ngày trôi qua nặng nề, chậm chạp. Cả ngày tôi chỉ ngồi ôm con tôi, đứa trẻ bé bỏng tội nghiệp, sao con tôi lại phải chịu nhiều khổ đau thế, nó mới ra đời 3 tháng thôi, và cái ngày nó chào đời lại là ngày mà người mong chờ nó từng phút từng giây ra đi, cuộc sống thật biết trêu đùa con người

    100 ngày chồng tôi, tôi ôm con đứng trước mộ anh. Nếu không bế con trong tay có lẽ tôi đã sụp xuống mà ôm các phần đất kia gào khóc, tôi đã kìm nén nỗi đau này bao ngày rồi chứ? Nhưng không, tôi không thể làm vậy, con tôi cần tôi dứng vững vì giờ tôi là chỗ dựa duy nhất của nó, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ một người mẹ. Lấy tay vuốt nhẹ lên bia mộ tôi thủ thỉ

    “Chồng àk! Con mình này anh! Trông nó có đáng yêu không? Hôm nay em và con đến thăm anh này, hơi muộn nhưng đừng trách em và con anh nhé, em và con yêu anh, anh đừng lo lắng em sẽ chăm sóc tốt cho con, yên tâm anh nhé”

    Đứng lại nơi đó 1 hồi lâu, tất cả đều im lặng chúng tôi quyết định ra về. Trên đường về tôi bắt gặp 1 người đàn bà gầy yếu giọng khàn khàn khóc trước mộ của 1 ai đó, bên cạnh người đàn bà là một người đàn ông đã cao tuổi mái tóc đã điểm bạc, ông ôm lấy người đàn bà kia vỗ về an ủi và… và… tôi nhìn thấy ảnh của anh ngay chính giữa bia mộ, như không tin vào mắt mình tôi chạy lại gần hơn, đúng anh rồi, tôi sững người, tôi bắt đầu đọc những dòng chữ trên bia mộ

    Sinh ngày…….tháng……..năm……..
    Mất ngày…….tháng……..năm……..


    Tôi đứng khựng lại, dòng suy nghĩ bị cắt ngang, cái ngày mà anh và chồng tôi ra đi là cùng một ngày, một tháng và một năm sao? Sao lại như thế được chứ, tôi như đảo lộn, tôi không tin vào những gì mình đã nghe thấy, nhìn thấy nữa, 4 ngày sau khi anh mất tôi lại được gặp anh sao, lại được ôm anh sao, đầu tôi bắt đầu lên cơn co thắt mạnh như bị ai đó đập mạnh vào đầu, tôi choáng váng. Tôi nghe thấy tiếng chân người bước, họ kéo tôi đi, tôi như người mất hồn chỉ nghe loáng thoáng vài câu “cậu ta chính là người lái xe cho cậu chủ hôm đó”. Cả cơ thể tôi cứng đờ, đó là cái giá ông trời bắt tôi phải trả sao? Anh đã theo bước chân tôi đến tận khi tôi lấy chồng rồi sao? Anh vẫn ngày ngày phải nhìn tôi và chồng tôi thân mật với nhau sao? Lúc đó, anh thế nào?

    Tôi không dám nghĩ nữa, tôi thấy lúc này mình thực sự quá khốn nạn, tôi là người gây ra những lỗi lầm nhưng sao không để tôi chết đi, chết thay cho 2 người con trai tôi hết lòng thương yêu, 2 nửa cuộc sống của tôi, hay ít nhất hãy để tôi chết cùng họ để chuộc lỗi chứ? tại sao? Tôi bỗng nhớ đến câu anh nói “khốn nạn”. Và tôi đã phải trá giá, các giá quá đắt cho những việc làm của tôi… Tôi ghì con tôi chặt hơn vì sợ mất đi hi vọng sống cuối cùng này của mình, tôi không thể khóc nữa vì nước mắt đã cạn khô, tôi vẫn phải sống vì con tôi... Tôi bước đi, đầu trống rỗng, con đường phía trước hửng nắng, những giọt nắng đầu tiên trong trang ký ức cuối cùng có anh, chồng tôi và tôi... Tạm biệt


    Theo: Hơi Thở, Nụ Cười
  2. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu lợi dụng

    Nó quen anh từ ola cũng vì câu stt tìm bạn gái của anh nên nó pm thử cho zui. chứ thật ra thì 1 đứa xinh đẹp và hiền lành như nó thì chẳng có lý do mà phải mò lên ola mà tìm n.y




    Anh cũng vậy. 1 kỹ sư xây dựng lương tháng cả chục triệu. không phải hót boy nhưng gương mặt anh thật hiền lành và thiện cảm. gđ lại khá giả nên cũg k ít người " thầm thương,trộm nhớ anh". anh lên ola cũng chỉ để tán gẩu cho giết thời gian nhửng lúc ngồi xe đi công trình xa. chẵng khi nào anh nghỉ mình tìm đc b.gái trên ola này. Một nơi mà " thạch sanh thì ít mà Lý thông lại đầy"


    Ola!

    hihi anh đang tìm b gái hả ? em củng đang tìm b trai!!!

    Đang thiu thiu ngủ trưa thì đt anh run lên. Lấy đt ra xem vội dòng pm. a chẳng thiết tha gì rép lại. vì đã k ít lần anh gặp mấy em hốt gơ nói chiện vài kâu là lại xin ken rồi lại xin víp. Anh cất đt vào túi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng k hiểu sao anh chẳng ngủ đc. Thôi thì lại Ola tiếp zậy!!!

    Ưhm. a đang tìm bạn gái.
    Em ở đâu zậy?

    Dạ em ở biên hòa ạh. Gần bờ kè đó anh!

    Ưm. a biết. anh ở tam hiệp

    Rồi sau vài ngày tìm hiểu nhau.qua cách nói chuyện đầy thu hút của anh.nó đả nhận lời đi uống nước với anh. Còn anh thì thấy rất vui khi nói chuyện với nó. nó rất hiểu anh. so với cái tuổi 17 thì nói thật chính chắn và khôn ngoan.

    Alo. A tới bờ kè rồi nè. nhà em ở chổ nào để anh tới!!

    Anh cứ đứng ở ngay cây xăng chổ Cầu Mới đi rồi em ra. àk mà anh mặt áo màu gì?

    Nó thật sự bất ngờ khi gặp anh. nhìn anhthật chững chạc so với cái tuổi 23. nó thích bạn trai nó như zậy chứ không như nhửng thằng bạn "choai choai" trong lớp của nó của nó. anh nói chuyện củng rất lịch sự và nhẹ nhành. làm cho nó rất có thiện cảm với anh...

    Còn anh thì hết sức bất ngờ khi gặp nó. qua nhửng dòng chử vô hồn trên ola anh cứ nghỉ nói " già" lắm rồi. nhưng gặp ở ngoài thì anh đã bị đôi mắt long lanh và nụ cười duyên dáng của nó hút hồn.

    Và rồi 1 tháng sau nó đồng ý quen anh. anh và nó thật hạnh phúc.Vì công việc của anh bận suốt và nó thì học cả ngày nên 1tuần hai người chỉ gặp nhau được 1 lần nhưng với nó như vậy là quá đủ rồi.

    Tuy k gặp nhau thường xuyên nhưng mổi sáng anh đều nt cho nó.Nhắc nó dậy đi học , dặn nó đi học phải mặt áo lạnh. đeo khẩu trang. rồi tới trường phải ăn sáng đầy đủ để ko bị đau bao tử. Rồi mổi khi nó bị bệnh anh đều canh giờ uống thuốc mà gọi bắt nó uống.

    tuy là ngày nào củng zậy.nhưng nó thấy k hề nhàm chán chút nào.ngược lại nó còn thấy rất hạnh phúc khi đc anh quan tâm như zậy nửa.
    mổi tối trước khi đi ngủ anh đều gọi cho nó. có khi hai người nói chuyên cả tiếng đồng hồ.chẵng biết lôi chuyện ở đâu ra nhưng chẳng khi nào hai người lúng túng không biết nói gì nửa.từ chuyện học hành của nó tới chuyện bạn bè nói rồi nhửng rắc rối xung quanh nó,anh đều chỉ cách giải quyết cho nó một cách dể dàng. Còn anh thấy mổi khi giúp gì được cho nó là anh lại vui.Cứ như vậy chẳng bao lâu thì anh và nó nhận ra rằng mình chẳng thể nào sống thiếu nhau được nửa.

    Mọi thứ cứ ngở sẽ mãi mãi như zậy thôi nhưng sự đời mà. " Đêm dài lắm mộng" có ai mà biết trước điều gì....

    Aaaaaaaa!!!! đang làm gì zậy???

    Ola!

    Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

    Ola!

    Nó pm mà ko thấy anh trả lời thế là lại vô ME của bạn bè tìm truyện đọc.Dạo qua một vòng nó thấy thật gê sợ con trai bây giờ. Nó thoáng nghỉ ko biết anh ấy có như zậy ko ta.Nó tự hỏi rồi củng tự trả lời cho mình. nó nghỉ anh tốt với nó như zậy mà..

    Nhưng tới tối k biết suy nghỉ ntn nó lại nt anh.

    A ơi ! Đang làm gì zậy ? rảnh thì nt cho em nha. có chuyện này em muốn nói với anh.

    A nè ! anh vừa về tới nhà.sáng nay thấy e pm mà a bận quá k rép đc. có gì chuyện gì mà nghiêm trọng zậy em?

    A lên ola đi chuyện này dài lắm nt tốn tiền.hìhì

    Ưm. A lên liền

    Tuy là một đứa thông minh , lanh lẹ nhưng nó chẵng thể nào lường hết được hậu quả của việc nó sắp làm!!!

    Ola!
    E

    Dạ e đây!

    Có chuyện gì zậy em. em nói đi anh nge nè!!!

    Em có chuyện này giấu anh lâu lắm rồi. hôm nay em quyết định phải nói cho anh biết.

    Chiện gì mà nghe quan trọng zậy em ?

    Dạ chuyện quá khứ của em trước đây?

    Anh bắt đầu suy nghỉ. anh nghỉ chắc củng ba cái chuyện yêu đương này kia thôi.chứ anh củng k dám nghỉ và cũng k muốn nghỉ tới kái " chuyện đó".

    Em nói tiếp đi.cứ ấp a ấp úng woài zậy

    Em biết khi nói ra điều này có lẽ anh sẻ khinh bỉ và nghỉ em là một đứa con gái hư hỏng.nhưng em k còn cách nào khác.em biết mình k thể giấu anh mãi được.em k mong anh tha thứ cho em.em chỉ mong khi nói ra với anh thì lòng em sẻ được thanh thản hơn.

    A àk. E k còn trong trắng nửa... Vì trước đây e quá yêu nên đả lở trao thứ quý giá nhất cho người ta.Em hối hận lắm. Anh cứ mắng chửi em đi. Nhưng zậy em sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn...

    Nó nghỉ ra cách thử lòng tuy củ rích rồi nhưg tình tiết củng khác hoàn hảo.khiến anh hoàn toàn tin nhửng gì nó nói là sự thật.anh rất sốc.anh chưa bjờ nghĩ nó là một người dể dải như zậy.quen nó nửa năm trời nhưng anh củng chỉ mới nắm tay và hun má nó thôi.Một phần là anh tôn trọng nó, một phần là anh biết nó k muốn nên a k dám làm gì quá để nó giận.

    Anh nhớ lại rồi lại cười nhếch miệng một cách khinh bỉ và nghỉ thầm trong đầu " Her. Con này làm màu khá nhỉ" Tuy là một người ăn học tử tế nhưng anh không thể thoát khỏi cái suy nghỉ cổ hủ và lạc hậu đó. Một phần là cái " Tôi" trong anh quá lớn.Mà củng chẳng trách anh quá đáng được vì với một người như anh thì thừa khả năng để sau này lấy một người đàng hoàng hơn nó. suy nghỉ trong đầu anh loạn kả lên. đây là lúc mà lý trí và con tim chiến đấu kịch liệt nhất trong anh. Anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời với nó

    Thật sự anh hơi buồn và thất vọng khi nghe em nói chuyện này. anh k nghỉ em có thể dể dàng đánh mất bản thân mình như zậy. bjờ a k biết nói gì nửa. em cho a vài ngày để suy nghỉ lại nha...

    Dạ em hiểu rồi anh. thật ra thì em thấy mình cũng k xứng đáng với anh. em mong sau này anh sẻ gặp được một người khác tốt hơn em gấp nhiều lần.chúc anh hạnh phúc !

    Gửi xong dòng tin nhắn vô hồn thì củng là lúc hai dòng nước mắt nó tuông trào.Nó k kiềm đc lòng mình. Tim nó đau lắm, tình yêu nó dành cho anh và cả lòng tin nửa giờ đây đa tan chảy ra theo dòng nước mắt nhạt nhòa của nó. Nó k nghỉ anh lại là người ích khỉ như zậy.Nhưng thôi ! người ta nói chia tay sớm đở đau khổ nó tự an ủi lòng mình như zậy để phần nào giảm bớt sự đau đớn từ mối tình đầu tiên

    Về phần anh. Sau khi nghỉ ra một lý do từ chối khá khéo léo đó anh củng buồn như thật ra thì củng chỉ là thoáng qua thôi.anh cũng đả vài lần gặp trường hợp này.nên anh thấy củng bình thường.anh hơi sốc vì anh thấy là người đàng quàng như zậy mà lại...

    Rồi anh lại cười nhếch miệng " Đời giờ lắm đứa thích làm trò mèo quá, nắm thay thôi mà đã giật ra cứ làm nhưng mình trong sáng lắm"

    Ngày đầu tiên: Mới thức giấc nó đả thấy hai khóe mắt mình ước nhòa.có lẻ trong giấc ngủ cũa nó cũng bị ám ảnh về chuyện tối qua.Đã 6h30 nhưng nó vẩn nằm lỳ trên giường.Nó nằm đó để đợi 1 tn từ anh. Nhưng bây giờ làm gì còn điều đó nửa...

    Ngày thứ hai: Nó bị sốt. Chắc do nó khóc nhiều quá. Rồi chiều hôm qua đi học thể dục về nó lại dầm mưa như một con dean. Tới tối về nhà nó lại ra bang công đứng ngắm từng đôi tình nhân tay trong tay ôm nhau đi trên trên phố mà lòng nó quặng đau.Nhớ lại ngày đó anh và nó củng như vậy. mổi khi trời lạnh nó ngả đầu vào bờ vai vửng chắc của anh.còn anh thì choàng tay ôm nó.Nước mắt nó lại rơi....

    Mẹ nó k biết chuyện gì đang xảy ra với nó. nhưng thấy nó vô hồn nhưng vậy bà đau lòng lắm.và với linh tính của một người mẹ thì bà củng phần nào đoán được đag có chuyện gì xảy ra với nó...

    Nó vẩn đứng đó và đợi tn từ anh nhắc nó đi uống thuốc....

    Ngày thứ ba:Nổi buồn của nó giường như chẳng vơ đi tí nào. Thậm chí vết thương lòng càng ngày càng nặng hơn. Giờ đây nó đã thật sự tuyệt vọng. Nó biết anh sẽ chẳng bao giờ quay lại nửa. Nó thấy mình thật ngu ngốc. Nó ân hận lắm ! Nhưng chẳng lẽ bây giờ nó lại đi đính chính lại với anh thì anh còn ghét nó hơn nửa. Thôi thì nó quyết đinh tới đâu thì tới. Con trai thiếu gì tội gì mình phải lụy như zậy. đây đâu phải là cá tính của mình. Gạt vội gạt dòng nước mắt quyết tâm làm lại từ đầu....

    Từ ngày chia tay với nó có vẻ cuộc sống của anh k có gì thay đổi nhiều.Có chăng là nhửng thói quen nt hay gọi đt cho nó. Anh cũng k hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ ích kỉ như zậy. anh thừa nhận mình sai nhưng anh k làm khác được.Có lẽ cái tư tưỡng ấu trĩ này anh được tiêm nhiểm từ hồi kấp 3 cho tới khi đi học đại học. Anh cũng rất tự tin vì với điều kiện như anh thì chẳng có gì phải sợ k tìm người như ý.

    Nếu anh buông tha cho nó từ đây thì có lẽ mọi việc đã k còn gì để nói.
    Anh quyết định lấy vợ việc này thì do mẹ anh phụ trách và anh hoàn toàn yên tâm về việc này.Và bjờ anh xem nó như một vật thí nghiệm trước khi kết hôn.

    Ngày thứ tư:

    Anh xin lổi em vì anh đã để em fải đau khổ mấy ngày nay. anh củng chẳng khá hơn em là mấy. suốt ngày anh phải suy nghỉ rất nhiều. Anh cũng là một thằng con trai bình thường mà em.anh cũng có lòng ích kĩ.anh luôn muốn vợ anh sau này chĩ là của anh mà thôi. Một bên là tình cảm anh dành cho em.Và anh biết mình chẳng thể tìm được người hiểu anh hơn em.Và anh cần điều đó nên anh đã quyết định bỏ qua chuyện quá khứ của em. Ai mà k có lúc mắc sai lầm quan trọng là em sửa sai như thế nào. Mình làm lại từ đầu nha em ?

    Đọc đi đọc lại tin nhắn cũa anh gữi 4 , 5 lần nhưng nó vẩn k thể tin vào mắt mình. Nó vui biết bao nhiêu. Một lầm nửa nó lại khóc. Nhưng khác những lần trước. Lần này nó khóc vì hạnh phúc. Anh đã đến như một cơn mưa trái mùa làm dịu đi nhửng nổi khô cằn từ lòng nó. Tuy nó chưa hề bị gì cả nhưng giờ đây nó xem anh thật cao thượng.

    Có thật là anh k quan tâm đến chuyện trước đây cũa em nửa k ?

    Anh đã nói rồi. Giờ đây thứ anh cần là tình cảm của em. em phải bù đắp lại cho anh bằng tình cãm nha !!!

    Những lời đường mật của anh làm cho nó đắm chìm trong hạnh phúc. thế là anh và nó lại trở về như trước. nhưng lần này hạnh phúc hơn rất nhiều. lòng tin của nó dành cho anh đã là tuyệt đối rồi. Và cũng chẳng biết từ lúc nào anh đã tự biến mình thành một con cáo già gê tỡm.

    Thế rồi nhửng cái ôm thật chặt nhửng nụ hôn đầu đời đầy bỡ ngở đến với nó thật đẹp làm sao. Đôi khi nó còn có suy nghĩ sẻ trao tất cả cho anh nửa.

    Hình như năm nay 26/3 trường em có tổ chức cắm trại qua đêm đúng k ?

    Dạ. nhưng sao anh biết.

    Anh nge thằng em họ nó kể.

    Dậy tối bữa đó em đi chơi với anh rồi khoãng 9h30 mình về trường nha ?

    Dạ . anh tính sao cũng được !

    Thế rồi cái ngày định mệnh của đời nó cũng tới. Sau những lời thề non hẹn biển và hứa hẹn sau này học xong sẻ làm đám cưới với nó thì nó vẩn chưa đồng ý vào nhà nghĩ với anh. Giường như có 1 sức mạnh vô hình nào đó ngăn nó lại nhưng nó vẫn k thể kiềm đc lòng mình khi nghe anh nói

    Anh đã k quan tâm tới quá khứ của em nửa zậy mà em còn tiếc với anh cái gì sao ?

    Thế là từng nụ hôn âu yếm,từng chiếc cút áo được cởi ra,rồi nhửng hành động vuốt ve của anh làm cho nó rất ái ngại. nhưng anh thì vẫn cứ nghĩ nó đang giả nai. anh khinh nó.vì vậy lần qh đầu tiên của nó thật đau đớn.anh đã đối xử với nó như 1 con ****.

    Đến lúc anh biết đây là lần đầu tiên của nó thì đã quá muộn. bây giờ anh mới biết trước giờ nó thử lòng anh. nhưng mọi thứ đã quá muộn
    Nó thì thầm vào tai anh: anh có hạnh phúc k ?
    anh lặng người đi.k lẽ bjờ anh nói với nó lý do anh quay lại với nó là vì anh xem nó là vật thực hành trước khi hôn nhân.rồi còn 2 tháng nữa thôi là tới đám cưới anh...

    Bjờ anh chẵng cách nào dừng lại được nửa.Dục vọng cũa anh chẳng khác gì 1 con thú đói.Cứ 2 , 3 ngày là anh tìm cớ gặp nó. Lấy kái cớ là bjờ yêu nó quá lúc nào củng nhớ tới nó.Cái gì ăn woài rồi cũng chán.Đúng 2 tháng sau cái ngày nó trao thân cho anh thì anh đã biến mất như 1 cơn gió cũng nhanh như lúc anh quay về với nó.

    Sự thật lúc nào củng phủ phàng.Nó tìm đến nhà anh và biết được rằng anh đã dọn đi từ mấy ngày trước rồi.Những người xung quanh chẳng ai biết nhà anh ở đâu.Họ chĩ nghe anh nói là công trình ở đây đã xong và anh quay về nhà lấy vợ.

    Nghe tới đây con người nó hụt hẩn.Nó khụy chân xuống rôì bật khóc nức nở.Mối tình đầu của nó là như thế này sao?

    Khi mở mắt ra nó đã thấy mình ở bệnh viện.Gương mặt ướt nhòa nước mắt và đầy nổi đau khổ cũa người mẹ già làm nó thắc mắc k biết đang có chuyện gì xảy ra.

    Cuối cùng thì Nó cũng biết rằng mình đã có thai được 7 tuần.

    Mẹ nó hù dọa , nài nĩ , van xin nó đủ cách nhưg nó củng k nói đứa con này cũa ai. Mà sự thật thì bjờ nó cũng có biết kể về anh như thế nào. Mẹ nó nói fải phá cái thai này đi vì nó còn đang đi học.Nhưng nó thì lại không muốn nó sợ đau và nó nghỉ con nít kô có tội gì hết.

    Nó nằm ở bệnh viện hai ngày thì bác sĩ cho nó về kèm theo lời dặn " mổi tháng nhớ tới khám thai định kì "....

    Cuối cùng nó quyết định bỏ nhà đi tới nơi khác.nó k muốn sống ở đây để chịu nhửng lời thị phi kì thị từ hàng xóm.nó lén cắp 1 số tiền khá lớn của mẹ nó.Và việc đầu tiên nó làm là đi giải quyết cái " hậu quả" từ tình yêu...

    Số tiền ít ỏi của nó k đủ để sống ở 1 nơi bon chen như sài gòn này.

    Và với lời dụ dổ ngon ngọt của "chị"nhà trọ kế bon nó đã quyết định vào làm ở 1 quán bar.Nó hy vọng rằng những lời chị ấy nó là sự thật , rằng 1 ngày nào đó nó sẽ tìm được 1 người chồng tốt.Và rồi nó đã gặp được vị " hôn phu " của mình.Tuy lớn hơn nó gần 20 tuổi nhưng ông ta rất chiều chuộng nó.

    Cứ tưởng cuộc đời nó đã được yên ổn hạnh phúc!!!

    "Em đã có thai được 2 tháng , và kết quả xét nghiệm HIV của em đã dương tính, chị khuyên em nên đến các trung tâm tư vấn để tìm cách cứu đứa bé"

    Hạnh phúc đến với nó chưa bao lâu thì bây giờ lại vụt mất.Nó ra khỏi cửa phòng rồi cười lên như đang lên đồng làm ai cũng phải nhìn nó.

    Nó bắt taxi ra cầu sài gòn.Nhắm mắt lại.Nó không trách ai hết.Nó nghĩ rằng có lẽ kiếp trước nó đã làm khổ người khác nên kiếp này nó phải trả.

    Sáng hôm sau người ta phát hiện được thi thể một cô gái nằm dạt trên bờ sông. Các giấy tờ tùy thân của cô cũng bị trôi đi mất. Hài cốt của cô được 1 ngôi chùa gần đó giử lại..

    Có lẽ khi ở đây lòng cô sẻ thanh tịnh và cầu mong sao cho kiếp sau của cô không còn phải đau khổ nữa.....

    Theo: Hơi Thở và Nụ Cười
  3. maianhtuank29

    maianhtuank29 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2011
    Bài viết:
    1.656
    Đã được thích:
    0
    truyện thứ 2 em đó có thai dc 7 tuần mà đi vào sài gòn gặp ông kia rồi dính hiv thì không phải là của ông già đâu mà của thằng kia.vì sau 1 tuần xét n hiv k bao jờ dương tính.hi
  4. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Hi hi, mình không có bít mấy cái đó lắm :)
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Truyện ngắn: 80 triêu cho 1 một lời hứa !

    Câu chuyện hơi dài nhưng rất hay và ý í nghĩa mong mọi người sẽ đọc

    Bốp !

    Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ. Cái tát quả thật rất đau , nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu , cái tát này còn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này.

    -********* , tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà !

    -Nhưng thưa cậu chủ , tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà?

    Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh-cậu 2 nhà họ Đặng.

    Bốp ! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bich bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ , đơn giản một điều. Khánh là chủ -còn Vũ là người hầu.

    -Có chuyện gì vậy cậu Khánh.

    Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến.

    -À ! Ông đây rồi ! Nhốt thằng này vào bếp , từ giờ nó không được phép làm bất kì việc gì ở trên nhà. Nghe rõ chưa?

    -Dạ ! Vâng !

    Khánh nói kiểu rất hách dịch , đơn giản hắn là Chủ. Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày......

    Nhục ! Nhục nhã !

    Cậu - Lâm Duy Vũ. Tuổi đời mới 17

    Cách đây 5 tháng ,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ , cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng. Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn. Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại. Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu.

    Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này. Tối hôm đó , nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ -Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về.

    -Nhanh lên !

    Tiếng ông quản gia thục giục phòng bếp , người làm chạy đôn chạy đáo , vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ , chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng , để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang.

    Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy. Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp , hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau.

    -Vũ ! Mau mang cái này lên trên kia !

    Tiếng quát của ông Thắng - Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư.

    Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm sao.

    -Trông anh có vẻ mệt , để tôi giúp anh mang ra nhé

    Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả , trắng muốt ,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu. Tay chạm tay - Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy. Một luồng điện sẹt qua người cậu.

    -Ơ ! Cô ơi....nhưng....

    -Không sao đâu , tôi cũng quen việc này rồi mà !

    Cô bé nhìn cậu cười tít mắt , vẫy bàn tay trắng muốt ra với cậu. Cậu thấy lạ lùng ! chắc cô ta là khách mời của cô tiểu thư mới về. Cô ta nói gì nhỉ , đã quen với việc bưng bê ở ngôi nhà này sao.

    Chẹp miệng ! Cậu đi xuống căn bếp tối tăm...Cạch cạch , lạch bạch , keng keng.

    Đã hơn 2 giờ sáng mà dinh thự họ Đặng vẫn còn những tiếng động. Những người làm vẫn đang thu dọn lại những gì còn sót lại của bữa tiệc. Thân trâu ngựa thì phải vậy ! Với những người làm ở đây thì đêm cũng như ngày, họ phải làm quần quật để kiếm đủ chi tiêu và dư ra một ít nào đó.

    Cất xong những cái đĩa cuối cùng , Vũ thở dài ,cậu mệt. Ngước đôi mắt , cậu thấy những vì sao qua lỗ hở của mái nhà bếp.

    Xa xăm mà như rất gần. Cậu muốn tới đó. Phải chăng ở nơi đó - trên những vì sao tinh tú , bố mẹ cậu đang vi vu. Đang tận hưởng những gì mà ông trời ban tặng.

    Nhìn đôi bàn tay phồng rộp , lở loét cậu......

    HẬN.

    HẬN đấng sinh thành đã bỏ cậu đi. HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu. HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp. HẬN chính bản thân mình , bất lực.

    HẬN.............................

    Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng. Trời đã sáng ,nắng đã ngọt , chim đã véo von ,hoa lá đã thi nhau mở mắt !

    Hít ! Hà ! Cô nắm mắt , hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều ! Wow ! Thật thoải mái !

    Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này , mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này. Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng - Ban công lộng gió trước phòng cô.

    -Chào tiểu thư !

    -Tiểu thư !

    -Tiểu thư đã dậy !

    Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh , ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ. Kìa !Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ , miệng cười tươi.

    -Bác Hoa , chú huy ,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành !

    Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi , mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh ,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc. Cô bé vui lắm ,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này. Được hít hà cái không khí trong lành như thế này. Được tự do , được thấy những nụ cười của mọi người như thế này. Đang miên man với hương hoa , gió thổi......thì :

    Xoảng !!!!!! Keng !!! Bốp ! Bốp !

    Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.

    -Mẹ ********* này ! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà !

    Cô bé vội chạy xuống ,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà ! Hiện trong mắt cô là cảnh : Khánh -anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra. Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác.

    -Anh làm cái trò gì vậy?

    Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh. Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu.

    Đau quá ! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này ! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh. Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa , nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào. Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy ,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh - Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.

    Ôi ! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi.

    -Anh có bị sao nữa không?

    Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ.

    -Tôi...tôi...

    -Xin lỗi anh nhé ! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy?

    Cô bé chắp tay , nháy mắt tinh nghịch với Vũ. Cậu mỉm cười , mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi.

    -Anh vào đây lâu chưa?

    Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo , nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu.

    -Ơ...à...tôi vào đây được 4 tháng rồi !

    -Thảo nào ! Tôi thấy anh lạ lắm !

    Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương. Thấy Vũ cười , quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười

    Trông ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ -Tớ. Gió thổi vi vu trên những tán cây , những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ.

    Ở một góc nào đó của Hà Nội ! Có 2 người đang ngồi nhìn" ông mặt trời về với bà mặt trời ". Hoàng hôn buông nhẹ ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây. Cô gái ngửa mặt lên trời , đôi môi mỉm cười nhẹ !

    -Anh nhìn kìa? Đám mây kia có hình lạ quá? Đố anh biết nó hình gì?

    Cô gái chỉ cho chàng trai những đám mây trắng sốp trên bầu trời tà ! Chàng trai khẽ ngước đôi mắt , cậu nhìn đám mây rồi ngoảnh ra cô bé với bộ mặt ngây ngô không biết.

    -Hình như nó chẳng có hình thù gì cả?

    -Oẹ ! Sao anh dốt thế? Lêu lêu

    -Thế em nghĩ nó là hình gì?

    -Nếu em nói ra được nó là hình gì thì sao đây?

    Nhìn cô bé đứng bĩu môi khoanh tay , chàng trai không nhịn nổi cười.

    -Được ! Em thích gì cũng được?

    -Nhớ nhé !

    Cô bé khoái trá cười týt chạy lại thì thầm bên chàng trai.

    -Ngốc ạ ! Đó là hình" đám mây "! Hahahaha

    -Ặc ! Lừa anh à !

    -Ai biết ! Thế là anh nợ em một lần nhé !

    -Thôi được ! THế giờ đến lượt anh?

    -Yes ! Thoải mái đi ! Hihi

    Chàng trai nhìn đám mây trôi xa xa , mỉm cười.

    -Đố em ! Nếu đám mây bên trái đụng vào đám mây bên phải thì sẽ có hiện tượng gì? Hehe

    Cô bé lẩm bẩm :

    -Đụng vào à !....cái gì nhỉ...hình như làm gì có hiện tượng nào sảy ra cơ chứ !..A !

    -Sao ! Nghĩ ra chưa?

    -Sồi ôi ! Dễ ợt ! nó sẽ sinh ra một đám mây to hơn ! Thế thôi !

    Hahahahahahahaha

    -Sai rồi !

    -Á ! Thế nó là hiện tượng gì?

    Cô bé phụng phịu , hờn dỗi. Chàng trai tiến đến ! -Hiện tượng này này ! Chàng trai bất ngờ đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mọng đỏ của cô bé. Lưỡi chưa sang , nhưng môi đã ngọt kịp ngọt......S2 Cô bé bất ngờ ! chưa kịp định thần thì hiện tượng kì lạ đã chấm dứt !

    -Đó đó ! Hiện tượng đó đó !

    -AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đánh chết anh !

    Trời đã sập tối ! Đôi trai gái cõng nhau về căn biệt thự to đùng phía trước - Dinh thự họ Đặng.

    -Vũ này ! Cô gái lên tiếng.

    Chàng trai im lặng , chàng biết cô bé nói gì , vẫn là những câu nói như mọi ngày !

    -Đừng ở đây nữa ! Cha em hình như đã biết được chuyện của chúng ta rồi !

    -Kệ ông ta ! Anh sẽ sớm trả xong số tiền mà anh nợ ông ta , rồi anh sẽ cưới em !

    -Nhưng.....!

    -Quỳnh Anh à ! Hãy tin lời anh nói , dù ông ta có gây ra bất kì khó khăn nào anh cũng không sợ đâu?

    -Em biết ! Vũ của em rất giỏi mà !

    Cô bé gục vào lưng chàng trai ! Ngày hôm nay cô đã rất vui , nhưng đổi lại là sự mệt mỏi,đau nhức của bệnh tật. Cô biết ! Vũ là một chàng trai can đảm ! Nhưng anh làm sao kiếm được số tiền lớn vậy để cha cô? Nghĩ miên man ! Cô gục đi lúc nào không biết !

    -****** ! Con chó này ! Mày chết ****** đi !

    Từng câu chửi là từng phát gậy chan chát vào lưng Vũ ! Vũ không thấy đau ! Bởi niềm đau của cậu đã ở hết trên lầu ! Nơi quỳnh Anh đang được ông bác sĩ chữa trị.

    -Mày biết em tao bệnh nặng mà dám lôi nó đi chơi à ! Mày có ý định gì ! ****** em tao mà làm sao , tao giết chết mày !

    Vũ hối hận lắm ! Không phải cậu không biết cô bé bị bệnh. Nhưng chỉ nơi nào có 2 người, cậu và cô bé mới được sống thật với lòng mình , mới được trao nhau những xúc cảm của tình yêu đôi lứa. Ở ngôi nhà này ! Thứ tình cảm của cô bé và cậu luôn phải khoác trên mình cái áo của sự quan hệ chủ tớ ! Cậu nào ngờ chỉ vì phút ích kỉ , chỉ vì một ít cảm xúc mà cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn thế này.

    Quỳnh Anh ơi ! Đừng bỏ anh !

    Vũ sợ lắm !

    Sợ cái cảm giác mất mát này lắm ! Sợ cái cảm giác mất đi người thân một lần nữa. Sợ cái cảm giác mất đi thứ duy nhất mình có được. Sợ mất đi một nửa cuộc sống của mình. Cậu ôm mình lăn lộn nghiệt ngã giữa sàn nhà. Cậu như vậy đâu phải do nỗi đau thể xác , vì bị đánh đập.

    Đâu phải do những tủi nhục vì bị lăng mạ. Mà cậu đang muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng này. Liệu nó có bằng được đớn đau mà Quỳnh Anh đang gánh chịu hay không.

    Không bằng ! Chắc chắn không bằng !

    Đêm đã buông ! Cậu với những vết bầm tím , xưng húp trên thân thể lặng lẽ bước vào phòng cô bé ! Quả là liều lĩnh ! Cậu có thể bị đối xử như một con chó hay nặng nề hơn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này , nếu như bị bắt được.

    Nhưng tình yêu và sự bất chấp như tiếp thêm một nguồn lực , thúc đẩy cậu phải ở bên cô bé ngay lúc này. Gạt mái tóc cô bé ra khỏi đống dây truyền lằng nhằng. Cậu thương quá ! Cô bé đã mất đi sự nhí nhảnh lẫn sự vui tươi thường ngày thay vào đó là gương mặt xanh xao , tím tái.

    Cậu như bị bóp nghẹn con tim ! Cầm đôi bàn tay trắng muốt ! Cậu chùi chùi lên má ! Đâu rồi hơi ấm của em ! Đâu rồi sự tươi trẻ !

    -Quỳnh Anh ơi ! Anh yêu em nhiều lắm !

    Quay lưng ! Cậu toan bước đi thì vạt áo bị mắc vào thứ gì đó. Quay lưng lại ! Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo cậu.

    -V...ũ...

    Cậu nắm chặt bàn tay cô bé ,thỏ thẻ.

    -Anh đây ! có anh bên cạnh em đây !

    Cô bé vuốt mái tóc cậu , sờ những vết bầm tím trên khuôn mặt cậu. Khóc ! Cô bé khóc ! Những giọt lệ rơi ra từ đôi mắt quầng,nhợt nhạt.

    -Hãy đi đi Vũ ! Ngày mai bố em về , ông sẽ không tha cho anh đâu ! Hãy đi khi chưa quá muộn !

    -Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em !

    Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu !

    -Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi.

    -Không ! Hành hạ mấy cũng được ! Ở đâu có em , thì anh ở đó.

    Cô bé bật khóc , cô yêu Vũ quá đỗi , biết anh đi , cô sẽ đau buồn lắm ! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây , anh mới được làm một con người đúng nghĩa ,mới giữ được mạng sống !

    -Nhưng anh làm sao bỏ em lại được !

    -Ngốc lắm ! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ !

    -Nhưng.....anh...vẫn...n...ợ..

    Vũ ngập ngừng ! cô bé hiểu , anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi , chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất. Cô mỉm cười cay đắng , nhìn anh buông từng lời :

    -Cha em sẽ xóa nợ cho anh !

    Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy. Câu nói tiếp theo của cô bé , như mũi tên cắm sâu vào tim cậu , như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu. Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu.

    - 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng.

    Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người , ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục. Biết cô ngang bướng , ông đã đặt ra điều kiện : Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định , ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ , và để cậu đi. Nếu Vũ được tự do , nếu Vũ được sống , cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.

    -Đi ! Đi đi ! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh.... !

    -Không ! Nếu có chết , anh cũng sẽ chết ở nơi đây , chết ở nơi nào có hình bóng của em !

    -Đừng phí phạm tuổi trẻ , hãy hứa với em , sẽ không quên em nhé ! Em mãi yêu anh Vũ ạ ! Đi đi

    Gạt nước mắt ! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối.

    -Chắc chắn anh sẽ trở về ! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ ! Hãy chờ anh!

    -Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà ! Hứa với em , sẽ trở về nhé?

    -Anh hứa , sẽ mãi HỨA.....nhừng gì em cho anh , anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình !

    Nuốt nước mắt vào trái tim , Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu. Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa !

    Gắng nhé em ! Gắng đợi anh về nhé ! Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi. Một lời HỨA !

    Mưa rồi ! Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất , cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách. Nước không ở tay Cô , mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi ! Vũ đã không quay lại. Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình ,mở cửa sổ nhìn về màn đêm không một tý ánh sáng.

    Đêm nay ! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ ,khung cửa sổ vẫn vậy ,lạnh toát ,vô hồn. Cô dặn mình phải quên ! Quên con người đó ! Quên hình bóng đó ! Quên thôi !

    Tin tin tin ! Điện thoại báo tin nhắn ! Cô bé mở ra đọc :

    Ngủ chưa hả cô bé? Anh nhớ em quá? Mong sao trời mau sáng?Hihi.Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất? Hãy ngủ ngon và mơ đẹp em nhé ! Yêu vợ của anh nhất

    Là Nam. Nam là người bố cô bé chọn làm chồng cho Quỳnh Anh , Nam là một người tốt , cô biết điều đó.

    Nam yêu cô rất nhiều , cô cũng biết. Nhưng cô không hề có một tình yêu với Nam. Tất cả niềm tin và hi vọng cô đã dành hết cho con người kia. Và cậu ta đã mang những thứ đo của cô đi về một nơi xa xăm nào đó.

    Em chuẩn bị ngủ? Em hơi mệt? Có lẽ buổi hôm nay vắt kiệt sức của em rồi? Nhưng ngày mai sẽ ổn thôi Nam ạ ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất mà ! hihi

    Đúng vậy ! Thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nam yêu cô -và cô đã đồng ý lấy Nam.

    Ngày mai hôn lễ sẽ được tiến hành ! Chỉ còn đêm nay thôi ,cô còn có thẻ nghĩ về Vũ. Chỉ còn đêm nay thôi , cô còn có thể khóc ! Và cũng chỉ còn đêm nay thôi để co chấm dứt chuỗi ngày nhớ nhung day dứt.

    Vĩnh biệt anh ! Hạt mưa của em !! Vĩnh việt tình yêu của em ! Vĩnh biệt một Quỳnh Anh luôn nhớ nhung , mong mỏi. Cô thiếp đi ngủ ! Cũng tại lúc đó. ở một góc khuất !

    Hahaha - Mày nghĩ bỏ đi sẽ yên ổn sao?

    Một chàng trai đang quằn quại trước một đám du côn. Chàng trai đó là Vũ. Cậu cố ngước đôi mắt đang nhoè đi vì máu của mình ,cố hình dung xem ai là người vừa nói. Khánh -Cậu 2 nhà họ Đặng đứng đó cười mỉa mai mặc cho lũ đàn em đang thi nhau hành hạ cậu.

    -Mày có biết tại sao? Cứ làm được một buổi ở đâu là mày bị đuổi không.

    Mày có biết tại sao không thuê được bất kì một cái nhà trọ rẻ tiền nào không

    HAHAHAHA

    Vũ ớ người. Thì ra cậu không bao giờ thoát khỏi bàn tay của nhà họ đặng. Giờ cậu mới thấm ra.

    Cậu đã rất cố gắng ! Nhưng mọi sự cố gắng đều bị bãi bỏ. Thay vì ăn cơm cậu đã xin xỏ từng cái bánh mỳ cháy của chủ cửa hàng. Thay vì nằm ngủ cậu đã ngồi xo ro ở ghế đã công viên. Nhưng mọi nơi cậu làm đều chỉ được mấy ngày là bị đuổi , mặc cho cậu đã làm rất tốt.

    Cả cái ghế đá công viên , cậu cũng bị bọn du côn đến chặn đánh. Phải làm gì đây? Cậu khóc ! Nước mắt hoà với máu chảy vào miệng. Tanh nồng ! Mặn chát !

    -Ngày mai em tao sẽ đính hôn ! Tao cấm mày được bén mảng đến đó? Nếu không mày sẽ không còn sống để mà bị đánh thế này đâu ! Con chó ạ !

    Cã lũ du côn cất bước đi, để lại nơi đây một cháng trai đau quằn quại cả về thể xác lẫn tinh thần.

    Ting ! Tong! Tinh! Tong !....

    Tiếng chuông nhà thờ ngân vang !

    Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười ,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.

    Tiếng Cha Xứ vang vọng !

    -Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?

    -Con đồng ý !

    Nam miệng cười tươi , hôm nay Nam là chú rể hạnh phúc nhất trên đời. Cậu đã lấy được Quỳnh Anh , người cậu rất yêu mến.

    -Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?

    Một phút ngập ngừng ! Một phút miên man !

    Bằng cả cuộc đời ư? cô không chắc !Tất cả những yêu thương cô đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.

    Đồng ý hay không đồng ý ! Làm gì có sự lựa chọn ở đây !

    Nam khẽ nhíu đôi mày Quỳnh Anh. Nam thấy mắt cô toả một nỗi buồn. Nam cầm chặt tay cô bé. Siết nhẹ !

    -Con đồng ý ! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.

    Tiếng vỗ tay bôm bốp ! và tiếng hú vang ầm khi cậu nói của cha xứ kết thúc !

    -Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng !!!!

    Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.

    Tiếng hức hức từ một góc khuất ! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.

    Vậy là hết ! Cậu đã mất cô thật rồi.

    Chả còn gì nữa..... Cũng đành phải thôi ! Tia hi vọng nào dành cho Vũ....Tình yêu nào danh cho một kẻ hàn kém.....Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài.......Và Quỳnh Anh đâu phải dành cho cậu...

    Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trông đầu Quỳnh Anh , cái dáng người đó , cái áo đó , kiểu tóc đó. Sao quen quá ! Sao giống quá ! Có phải anh không? Có phải Vũ không...

    -Vũ.........!

    Dáng người đó thững lại.....

    Phải rồi ! Phải cái dáng đó rồi ! Vẫn kiểu tóc đó ! Vẫn cái áo đó ! Là anh !

    Là Vũ...

    Chiếc nhẫn rơi xuống ! Cả nhà thờ im bặt !

    Keng keng keng !

    Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Nam. Anh thẫn thờ , ngạc nhiên không biết làm gì khi vợ mình chạy theo dáng người đàn ông khác !!! Vũ cố chạy nhanh , mặc kệ tiếng cô với theo.

    -Vũ ! Vũ!

    Kệ thôi ! Cô bé đã là của người ta rồi , anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá ! Vũ chỉ muốn được chết ngay lúc này ! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh.... Đèn báo tín hiệu nhấp nháy -Xanh lá cây ! Một chiếc xe tải lao vào người Vũ !

    Bốp !

    Vũ ngã lăn ra vệ hè ! Máu ! Máu ở đâu nhiều thế này ! Máu đỏ chói tanh nồng !

    -Quỳnh Anhhhhhhhhhhhhh!

    Vũ hét lên , khi thấy người cô đầy máu !

    -Trời ơi ! Cấp cứu..................

    -Tại mày ! Là mày ! Tao đã cấm mày rồi cơ mà ! Thằng ******** !

    Khánh liên tục đấm vào mặt vào mũi Vũ. Vẫn như mọi khi , anh để im. Đúng là tại anh ! Đáng nhẽ anh không nên hứa với cô bé là sẽ quay về. Đáng nhẽ anh nên đứng lại , đáng nhẽ người bị đâm là anh.

    Tại sao !

    Cô đã không còn yêu anh nữa cơ mà ! Cô đã lấy người khác cơ mà ! Tại sao lại nhảy vào che cho anh ! Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.

    Tại sao? Tại sao? Tại Sao? Cánh cửa mở ra , ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.

    -Cháu tôi ra sao?

    -Con gái tôi thế nào rồi?

    -Em tôi làm sao?

    -Vợ tôi cô ây sao rồi?

    .................
    Đứng trước hàng vạn câu hỏi , ông bác sĩ thật khó để mở mồm.

    -Vết thương va đập không quá nặng , nhưng cô bé bị mất máu quá nhiều. Cô bé lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏ cô bé càng thêm trầm trọng. Và......

    Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Néu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.

    -Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi , mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.

    -Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông , nhưng....Cô bé bị suy tim quá nặng............

    -Trời ơi !...........................

    Vũ chết lặng....Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với. Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.

    Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm. Anh ta thật xứng đáng ! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé. Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói :

    -Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi , chỉ cần con tôi sống?

    Tiếng ông Đặng nhạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.

    -Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH- đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.

    Vũ điếng người ! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.

    -Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?

    Ông bác sĩ ngập ngừng...

    -Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.

    -Các người cứ liệu hồn ! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?

    Ông Đặng tức giận ,ra khỏi phòng ông bác sĩ , không quên để lại lời đe doạ. Nam nắm chặt tay cô bé ! Hơi ấm của anh lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ. Ngày hôm đó ai cũng nín lặng. Nhìn vào điện não đồ. Dòng điện vẫn chạy từ từ.........

    Cuối cùng ông trời không đánh mất tia hi vọng. Cô bé đã tỉnh lại.........

    Nhìn Nam đang ngủ gục ,bàn tay vẫn nắm chặt tay cô. Cô bé thương Nam lắm , Nam là một người tốt.

    -N..a....m !

    Nam bừng tỉnh , anh vui sướng khi thấy cô bé đã tỉnh... Mọi người ùa vào ,hân hoan nhìn cô bé.... Quỳnh Anh mỉm cười,cô thật hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người thân vây quay... Cô nhìn quanh tìm một dáng người...nhưng không thấy.

    -********* đó đã đi rồi !

    Khánh và cha cô bé bước vào......

    -Cha xin lỗi đã bắt ép con !

    Ông Đặng tiều tụy,đứng nhìn cô bé....

    -Anh xin lỗi....

    Nam gạt nước mắt ,tay vẫn nắm chặt tay...Quỳnh Anh xin lỗi.....vì Vũ

    Cô đã làm cho Nam phải đau lòng..... Cô đã làm cho mọi người phải lo lắng.... Cô bé hối hận.....Vì Vũ đã bỏ cô bé mà đi. Vì Vũ mà cô đã gắng công chờ đợi. Vì Vũ mà để giờ cô phải như thế này....

    -Mọi người yêu em lắm !

    Nam thỏ thẻ , bàn tay anh vẫn không buông rời bàn tay cô bé....

    Trong phut chốc....cô bé rất thương Nam. Hình ảnh Vũ đã biến mất....

    -Thế em bị bệnh gì vậy?

    Nam ớ người, cậu không biết phải làm sao. Thấy Nam như vậy , cô bé quay ra hỏi mọi người....Ai cũng im lặng.....

    Cô bé quay ra ông Đặng với anh mắt cương quyết....

    Ông Đặng hiểu rõ con gái mình....chuyện gì đến cũng sẽ phải đến......ông mấp máy mồm :

    -Con phải cố gắng....bác sĩ nói con bị........

    Cả căn phòng im bặt,ai cũng biết điều ông Đặng sắp nói ra...họ thương cô bé sẽ không chịu được...phải chi ông trời đừng quá ác.......

    Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ....

    Ông Đặng chậm dãi nghe điện thoại...nét mặt bất ngờ đan xen vui sướng của ông , khiến cô bé và mọi người ngạc nhiên...Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc nhanh chóng...Nhưng những lời ông bác sĩ nói trong điện thoại làm ông không khỏi vui sướng.

    -"Đã tìm được người có cùng nhóm máu với con gái ông ,và người đó đã chấp nhận hiến tủy và tim "

    Nhưng ông cũng bất ngờ khi ông bác sĩ nói câu thứ 2 :

    -"Cậu ta đã không nhận số tiền ông đưa , chúng tôi sẽ gửi trả ông sau cuộc phẫu thuật "

    Ông Đặng mặc kệ, ông quay sang con gái , dõng dạc nói từng lời :

    -Con sẽ phải trải qua cuộc phẫu thuật tim ,% sống rất ít..con có dám thử thách không?

    Quỳnh Anh mỉm cười, nắm chặt tay Nam...cô khẽ gật đầu..............

    Ngoài cửa sổ ,một chú **** trắng bay vào...lượn lờ đậu trên tay cô...... Quỳnh Anh mỉm cười với Nam......Đây có lẽ là một điềm may mắn.......... Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ... Đây là một ca khó....cả ông bác sĩ lẫn những người mổ phụ đã phải rất cô gắng.

    -Dao , kéo ,chỉ , may vào..

    Ông bác sĩ thoăn thoắt trên con dao mổ của mình...

    -Xuất huyết nhièu quá......

    -Cầm máu khẩn trương

    -Mạch đập yếu đi..

    -Điện não đồ tắt rồi....

    Không ! Không thể có 2 cái chết trong tay ông được..........ông bác sĩ mắt hoa lên....

    -Xoa bóp !

    -Tiêm thuốc trợ tim !

    -Vẫn không thấy hiện tượng gì.......

    Ca phẫu thuật đã thất bại !

    Ông bác sĩ đã rất cố gắng , nhưng số người sao địch lại số trời.......

    Cả nhóm mổ , đều đã thấm mệt.....họ đã chiến đấu suốt hơn 5 tiếng với tử thần......nhưng đã thua cuộc !!

    -

    Nam như nghẹt thở.......nhìn đén báo nhấp nháy.làm anh không khỏi có cái suy nghĩ đập nhát cánh cửa rồi xông vào.........

    Đèn đã tắt..........

    Hàng chục con người đứng trước cánh cửa đợi chờ.............đợi chờ.........

    Ông bác sĩ mở cánh của đi ra..........

    -Chúng ta thua rồi !

    Ông bác sĩ bất lực nhìn các đồng nghiệp....

    Ánh mắt ông đỏ hoe....gục xuống.....

    Một cánh ****........

    -Sao lại có **** ở đây......phòng mổ mà.....

    Ông bác sĩ nói trong cơn mệt mỏi...những bác sĩ khác ,những y tá nhìn theo ông.... Không hiểu họ bị hoa mắt nhưng đây quả là kì tích......... Cánh **** bay đến chỗ cô bé......Điện não đồ đã hoạt động trở lại...Ông bác sĩ không tin vào mặt mình,ông chạy lại bắt mạch...

    Mạch đã dập lại...Cả phòng mổ như bừng sáng tia hi vọng...Họ nhanh chóng khâu lại các vết mổ....Thành Công !

    Nhìn vào ánh mắt hân hoan của những người đang đứng trước cửa phòng mổ , ông cũng thấy vui lây.........lần đầu tiên trong đời.....hơn 30 chục năm làm bác sĩ..ông gặp những chuyện éo le và kì lạ như ngày hôm nay...........

    Tinh !Tong!Tinh!Tong!

    -Con có đồng ý sẽ yêu người đàn ông này đến cuối cuộc đời không?

    Vẫn lại là ông cha xứ đó...vẫn lại là sự im lặng đó...........

    -Con đồng ý ! 2 tiếng đồng ý của quỳnh Anh làm Nam như phát điên lên vì vui sướng.....Anh bế bổng cô lên và đặt một nụ hôn ấm nồng.......

    Cả nhà thờ rộn vang tiếng nhạc...Ông bác sĩ già hôm đó cũng được mời đến....nhưng đã đi về trước....chỉ để lại một phong bì có ghi tên của người đã hiến tặng mạng sống cho cô dâu.... Trên đường về ông tạt qua bệnh viện....vào mảnh đất phía sau....Nơi đây là nghĩa trang an táng cho những người bệnh không ai thân thích..........

    Đứng trước một ngôi mộ mới....ônng không khỏi nhớ lại buổi sáng hôm đó
    ---------------------------------------------------------
    Tôi vẫn không quên được buổi sáng hôm đó....

    Tôi đang rất đau đầu.về căn bệnh của cô bé đó lần đầu tiên sau hơn 30 năm tôi mới gập một người bệnh nặng như cô bé này....nhưng với tất cả điều đó không thể bằng điều tôi đang chứng kiến....

    Tôi vẫn nhớ đó là một chàng trai trẻ..... Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi.. Tay anh ta đẩy vè phía tôi một mảnh giấy xét nghiệm......

    Tôi chưa hết vui mừng khi thấy anh ta cũng thuộc nhóm máu Rh-nhóm màu hiếm và còn tủy cũng hoàn toàn phù hợp thì đã bị sự bất ngờ đến rờn rợn khi anh ta bảo......

    -Hãy lấy toàn bộ máu và tủy của tôi cho cô bé ấy ! Hãy để cô ấy sử dụng con tim của tôi..

    Tôi vẫn nhớ mái khi đó khi tôi chuẩn bị lấy đi của anh ta tất cả....tôi đã hỏi anh ta..

    -Cậu có cảm thấy quá lụy với tình yêu không? Liệu cô ta có xứng đáng không?

    -Tôi NỢ cô ấy !

    Cậu ta buông một câu lạnh lùng rồi chìm vào giấc ngủ của thuốc mê...và sẽ không bao giờ tỉnh dậy...

    -Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc !!!!

    Đó là câu cuối cùng của cuộc đời cậu ấy !

    Điện não đồ chợt tắt , tôi gạt nước mắt ,bàn tay run run bấm số điện thoại.

    -Thưa ông,đã có người hiến tặng tất cả...

    Ông bác sĩ thắp một nén hương ! Ông nhìn vào khuôn mặt trẻ của cậu ta.....

    -Cô bé ấy rất hạnh phúc....

    Trên bia mộ ,chàng trai mang tên LÂM DUY VŨ đã cười rất tươi.....Và còn một điều kì lạ trong đám cưới mà không ai nhận ra..... Ở một góc khuất...Tại nhà thờ...Có một cánh **** trắng... Lượn lờ...

    Nguồn: Hơi Thở và Nụ Cười
  5. ntl1218

    ntl1218 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    vô tình đọc truyện thứ 2 có cảm tưởng hơi có 1 chút gì đó của truyện ''xin lỗi em chỉ là con đĩ'', tay kĩ sư kia không phải là thằng đàn ông!
  6. nov27

    nov27 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2010
    Bài viết:
    736
    Đã được thích:
    1
    Ôi dân XD mình mang cái tiếng quá nhỉ :D, 10 câu chuyện tình éo le thì có đến 7 8 cái dính cái mác XD "đông doăng", thế nọ, thế kia. Thôi thì ai yêu cứ yêu, ai ghét cứ ghét
    Hôm qua ngồi làm việc nghe bài Chị tôi của Trần Tiến, đến đoạn có câu:
    Rồi một đêm sáng trăng có một người đàn ông qua.
    Họ về xây chiếc cầu nối bờ vui.
    Gặp chị tôi dễ thương mới xin lời cầu hôn í a... chị cũng muốn có chồng.

    Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu.
    Để chị tôi ngóng chờ mắt lệ dài.
    Hàng cau đau trái cau ,bao lá trầu buồn trông theo, (chị tôi chưa có chồng)

    Tự nhiên bất giác mà cười
  7. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Đúng rùi truyện thứ 2 gần giống ''xin lỗi em chỉ là con đĩ'' đó :) .

    Bạn Nov27 đừng lo lắng quá vì nếu bạn không phải như thế là ổn rùi, he he

Chia sẻ trang này