1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đường Trường Sơn-Con đường huyền thoại-Những bước chân kỳ diệu

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi hoibihay, 29/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59
    -Ngoài lề 1 tí.
    Ông già Mình là Lái xe Trường Sơn(bắt đầu từ năm 68)Cho nên mình rất thích đọc những gì liên quan tới Trường Sơn.Mình cũng thích chuyện Mảnh Trăng cuối rừng hồi học phổ thông.qua tiểu thuyết ,hồi ký thấy mức độ tàn khốcnhư thế nào.nhưng em thấy chuyện ông già em kể thực tế hơn nhiều.Đại loại như là đoàn xe tới Quảng Bình thì B52 làm phát mất mười mấy chiếc.Hoặc ra Bắc nhận xe gì đó có chú lính tranh thủ tạt về thăm nhà.chưa ấm chỗ mới đang ăn cơm .đơn vị đuổi theo bắt đi ngay .chưa vào tới Trường Sơn Tây dính bom-hy sinh....
  2. muvlc

    muvlc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2005
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    2
    Tối nay ngồi ở một quán cafe sách, tình cờ vớ được cuốn Đường xuyên Trường Sơn của tướng Đồng Sỹ Nguyên. Đọc được đoạn đầu, có vài thông tin hay post lên phục vụ các bác[​IMG]
    1 - Trước khi ông ĐSN nhận nhiệm vụ ở Đoàn 559, mùa khô 1965-1966, lần đầu tiên quân ta lấy vận tải cơ giới làm chủ lực. Nhưng đó cũng là năm mà bộ đội vận tải thiệt hại rất nặng (sách không nói rõ là bao nhiêu) đến mức Quân ủy TW có người cho rằng nên trở lại với hình thức vận tải thô sơ cho an toàn! Nhận nhiệm vụ chỉ huy, tướng ĐSN làm một tour dọc theo đường, mới phát hiện ra là công binh, TNXP được bố trí xa đường, nên quá trình khắc phục hậu quả là chậm, làm xe ùn tắc, càng dễ dính bom. Cộng thêm vào đó, bộ đội cao xạ thì toàn bố trí trận địa ở cách xa trọng điểm (cho an toàn), nên lúc máy bay Mỹ bổ nhào cắt bom thì lại ngoài tầm súng, thành ra phi công Mỹ dek sợ, cứ thản nhiên nhắm giữa tim đường và các đoàn xe mà dội[​IMG]! Có thực tế, bác Nguyên lập tức chấn chỉnh lại, điều các khẩu đội cao xạ ra ngay tại trọng điểm để bảo vệ đường và xe + yêu cầu các Binh trạm phải bố trí công binh và TNXP nằm sát đường, tăng cường thêm xe ủi để dễ khắc phục ---> Kết quả là vận tải cơ giới mùa khô 1966-1967 thắng lợi, bộ đội cao xạ và công binh có thiệt hại hơn trước, nhưng bộ đội vận tải thì đỡ hơn nhiều. Hôm Bộ tư lệnh TS báo cáo công tác với Quân ủy TW, không khí phấn khởi khác hẳn năm ngoái.
    2 - Sau Tết Mậu thân, quân Mỹ và VNCH đổ 8 tiểu đoàn xuống A Sầu - A Lưới đánh thẳng vào một binh trạm ở đây, lính của binh trạm và lực lượng tăng cường của Bộ Tư lệnh Trường Sơn đánh đấm rất hăng để bảo vệ hàng hóa và đường mòn, nhưng nó đổ bộ mỗi lúc một đông, nên quân ta cứ phải vừa đánh vừa rút. Sau ta điều thêm quân của chiến trường Trị Thiên - Huế vào trận thì đối phương chịu nhiệt không nổi, phải bỏ cả A Sầu - A Lưới. Sau vụ này, anh chị em của Đoàn 559 rất hớn hở, tự khen mình là không chỉ giỏi vận tải, hậu cần mà chiến đấu cũng rất khá, chả kém gì các đơn vị ngoài mặt trận[​IMG] Nói thêm chi tiết này để nhắc lại đoạn tranh luận phía trên: hóa ra trước Chiến dịch Đường 9 Nam Lào, thực ra, Mỹ và VNCH cũng đã dùng bộ binh đánh thẳng vào đường Trường Sơn rồi đấy chứ - chỉ có điều không "ăn" nổi thôi[​IMG]
    3 - Tướng ĐSN còn kể hồi ông ấy làm tư lệnh quân tình nguyện ở mặt trận Nam Lào, có một chuyện thật không còn biết nói làm sao[​IMG] Ấy là trong khi hành quân chiến đấu, thế nào mà cả một tiểu đoàn quân ta lại rúc cả vào một cái hang để đóng quân. Quân đội Hoàng gia Lào và Thái Lan nó biết được, kéo tới chỉ mỗi việc là chặn luôn cửa hang lại, vây nguyên tiểu đoàn ở trong, dek ra được[​IMG] Thật chả khác gì Khổng Minh chặn hang đốt quân giáp mây[​IMG] Ơn giời là Bộ tư lệnh biết được, đích thân ông tư lệnh ĐSN phải hộc tốc dẫn một trung đoàn đi đánh giải vây! Xong trận này, bác Nguyên bình một câu, đại ý là cái tiểu đoàn đó phải nhớ đời để lần sau có chọn nơi đóng quân, cũng phải biết đường mà tránh những nơi tuyệt địa như vậy[​IMG] Về phần ông tư lệnh, đánh giải vây xong quay về sở chỉ huy thì xe của bác ăn bom, cả xe người thì chết, người bị thương, may có dân bản Lào sống gần đó chạy đến sơ cứu cho, rồi kêu bộ đội VN đến khiêng về[​IMG]
     
    Được muvlc sửa chữa / chuyển vào 02:07 ngày 12/03/2006
  3. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
  4. muvlc

    muvlc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2005
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    2
  5. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Theo trang này thì Operation Delaware và chiến dịch tiếp theo, Somerset, cũng không được thành công lắm, chiến dịch Operation Dewey Canyon sau đó thành công hơn, trong đó có đưa 1 tiểu đoàn marine Mỹ sang Lào.
    http://historynet.com/vn/blhamburgerhill/index2.html
    Chiến lợi phẩm của Dewey Canyon: 73 súng phòng không, 16 đại bác 122mm, gần 1.000 AK-47, hơn 1 triệu viên đạn súng nhỏ...
    Trận tấn công cuối cùng vào thung lũng Ashau là 1 trận nổi tiếng với tên đồi Thịt băm (Hamberger)!
  6. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Nói là ''đưa'' thì cũng hơi quá, bọn nó chỉ truy kích sang một đoạn rồi lại về ngay. Từ năm 1965 Mỹ đã cho phép lục quân xông sang bên kia biên giới Lào với điều kiện: trường hợp hãn hữu, bị tấn công trước phải đuổi theo, không vào quá sâu, và phải về ngay.
  7. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    Bộ binh đánh địch bảo vệ kho hàng:
    [​IMG]
    Bộ đội phòng không theo xe vận tải:
    [​IMG]
  8. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    Bộ đội thông tin Trường Sơn luôn bảo đảm mạch máu thông tin, liên lạc thông suốt:
    [​IMG]
    Chiến sĩ tiểu đoàn 17giao liên-đơn vị Anh hùng chuyển thương binh về tuyến sau:
    [​IMG]
  9. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    Dưới đáy ba lô người chiến sĩ
    Nguyễn Văn Tài là chiến sĩ trinh sát đại đội 837 pháo cao xạ, trực thuộc trung đoàn tôi lúc còn ở Hải Phòng, những năm 1966-1967. Tuy mới quen nhau, nhưng ở Tài có một cái gì đó làm tôi hết sức quý mến: tác phong nhanh nhẹn, giọng nói chân tình, đặc biệt là đôi mắt sáng, rất thông minh.
    Tài không còn cha mẹ, từ nhỏ Tài ở với cậu, được cậu mợ thương, cho đi học đến lớp sáu. Hùng, đại đội trưởng 837, vẫn thường khen Tài là một chiến sĩ gan dạ. Mỗi lần máy bay Mỹ đến bao giờ Tài cũng là người phát hiện sớm nhất.
    Tôi coi Tài như em ruột của mình. Thỉnh thoảng gặp nhau, anh em chúng tôi vẫn dành thời gian tâm sự. Tôi nhắc nhở Tài hãy luôn xứng đáng với danh hiệu đoàn viên và hãy cố gắng phấn đấu trở thành đảng viên.
    Sau Tết Mậu Thân (1968), đại đội 837 được cấp trên chọn đi tăng cường cho mặt trận phía Nam. Tuy xa nhau, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc được với nhau qua địa chỉ hòm thư quân đội. Trong một lá thư, tài cho tôi biết đơn vị em đang dừng chân chiến đấu bảo vệ tuyến vượt khẩu Trường Sơn, đoạn đường từ Khe Ve đến Cổng Trời. Em đã thực hiện được lời tôi dặn, được kết nạp vào Đảng, sau một trận chiến đấu quyết liệt với không quân Mỹ.
    Thế rồi bẵng đi một dạo, tôi không còn nhận được thư của Tài nữa. Nghe tin em đã hy sinh vào một ngày tháng chạp năm 1970 trên trận địa Bãi Dinh. Nhớ đến Tài, tim tôi quặn thắt lại vì thương xót. Em đã ra đi giữa tuổi đời đẹp nhất. Núi rừng Trường Sơn lại có thêm một đứa con của miền Bắc ngã xuống vì sự nghiệp giải phóng miền Nam thân yêu.
    Cuối năm 1971, tôi đã tìm đến thăm đại đội 837 trong một chuyến đi công tác ở Trường Sơn. Một số cán bộ đại đội cũ đã lên tiểu đoàn, chỉ còn lại Lê Hoài trước là đại đội phó, nay trở thành chính trị viên.
    Gặp lại nhau, anh em mừng rỡ. Hoài kể cho tôi nghe tình hình đơn vị kể từ khi rời xa thành phố Cảng. Sau một thời gian lạ lẫm trên mặt trận bảo vệ giao thông, dần dà tích lũy kinh nghiệm, đơn vị đã đánh tốt, góp phần cùng tiểu đoàn bắn rơi nhiều máy bay Mỹ, bảo vệ tốt đoạn đường được giao và những đoàn xe nối nhau ra phía trước. Thành tích nhiều, nhưng cũng có mấy lần đại đội bị bom đánh vào trận địa, có tổn thất, thương vong.
    Lê Hoài đọc tên những cán bộ, chiến sĩ trong đó có Nguyễn Văn Tài đã dũng cảm hy sinh trên mảnh đất Bãi Dinh này, rồi anh kể tiếp:
    Hôm ấy, theo tay chỉ của Tài, đại đội đã sớm bắt mục tiêu, tung lưới lửa, bắn rơi một chiếc A6. Những chiếc còn lại lao xuống ném bom. Hoả lực mạnh của tiểu đoàn đã làm cho những tên phi công loạng choạng, ném bom chệch ra ngoài gần hết. Chỉ còn một quả trúng vào trận địa. Tài bị một mảnh bom vào đầu, khi đang đứng cao người trên công sự để cùng tiểu đội quan sát máy bay. Chiếc ống nhòm nhuộm máu rời khởi bàn tay người tiểu đội trưởng trinh sát. Tài gục xuống trong vòng tay thân thương của đồng đội.
    Sau khi hoa?n tất thu? tục mai táng, chúng tôi tiến ha?nh kiê?m kê di vật cu?a liệt sif. Trong ba lô cu?a Ta?i có hai bộ quâ?n áo, chăn ma?n, tấm áo mưa, chiếc vofng bạt với một chiếc hộp thiếc đựng đươ?ng, một hộp nưfa đựng ba?n cha?i, thuốc đánh răng va? một cái lược la?m bă?ng ma?nh xác máy bay Myf. Ti?m kyf ơ? ba lô co?n thấy một gói ni lông bọc câ?n thận.
    Mơ? bọc ra, chúng tôi nhi?n thấy nhưfng lá thư anh Lân gư?i cho Ta?i, co?n nguyên phong bi?, xếp ngay ngắn ơ? trên cu?ng. Phía dưới la? một cuốn sô? tay ghi nhưfng ba?i thơ chọn lọc cu?a Tố Hưfu, Giang Nam, Chính Hưfu, Phạm Tiến Duật... Có ca? nhưfng ba?i thơ thiếu nhi cu?a Trâ?n Đăng Khoa, như ba?i ?oBên bơ? Kinh Thâ?y?, ?oTrăng sáng sân nha? em?... Ơ? trang ghi ba?i thơ ?oCon bướm va?ng?, cufng cu?a Trâ?n Đăng Khoa, có ép một cánh bướm Trươ?ng Sơn.
    Nư?a sau cuốn sô? tay la? nhưfng trang nhật ký, ghi chép ngắt quafng, năm thi? mươ?i họa mới có mươi do?ng. Chắc không pha?i vi? Ta?i không muốn viết, ma? la? do hoa?n ca?nh chiến đấu, xây dựng trận địa, ha?nh quân cơ động liên miên, nên Ta?i đaf không có thơ?i gian đê? viết đê?u đặn.
    Dưới cuốn sô? tay la? năm chiếc phong bi? đê? tên ngươ?i gơ?i: ?oEm gái phương xa?, được gói trong một chiếc khăn, thêu do?ng chưf ?oYêu nhau mafi mafi? cu?ng đôi chim bô? câu tung cánh bay.
    Qua nhưfng trang nhật ký ít o?i cu?a Ta?i va? nhưfng do?ng thư cu?a ngươ?i em gái phương xa ma? chúng tôi ?otrộm? đọc, đơn vị mới biết hóa ra Ta?i đaf có ngươ?i yêu lúc co?n ơ? Ha?i Pho?ng. Cô tên la? Thu Hương, dân quân xaf T, huyện Thu?y Nguyên. Họ quen nhau trong nhưfng lâ?n dân quân xaf đến giúp bộ đội đa?o đắp công sự va? phối hợp chiến đấu. Hai ngươ?i đaf trao tặng phâ?m cho nhau, của Tài là một chiếc bút máy có khắc hai chữ T và H ***g vào nhau, còn của Hương có chiếc khăn thêu. Không hiểu sao mà không có tấm ảnh nào của Hương cả. Lặng im một chút, chính trị viên Lê Hoài tiếp tục câu chuyện, giọng anh trầm xuống như để nói với riêng mình: trong cái đêm đơn vị lên đường đi B, chắc sau khi chia tay với Tài, Thu Hương trở về nhà không khỏi xúc động một mình. Trong nỗi nhớ người yêu, Hương còn mong gì hơn là nhanh đến ngày chiến thắng để được gặp lại Tài trên thành phố Cảng. Đọc thư Thu Hương, cuối mỗi lá thư thường là những câu cháy bỏng yêu thương: ?oĐừng quên em nghe anh!? hoặc: ?oở phương trời xa, em yêu anh và nhớ anh vô cùng; Gửi đến anh nghìn vạn cái hôn??. Lúc còn sống, mỗi lần nhận được thư ?oem gái phương xa?, nếu ai hỏi, Tài chỉ trả lời qua quít ?oồ, thư của cô bạn gái ở quê ấy mà?. Cứ như vậy và mối tình thầm kín ấy chỉ được ?otiết lộ? sau khi Tài đã vĩnh viễn ra đi?
    Theo chân người cán bộ dẫn đường, tôi đến thăm những ngôi mộ liệt sĩ đặt trên một ngọn đồi ven suối. Không có hương, tôi đặt lên mộ các anh những nhánh hoa rừng. Quỳ xuống trước mộ Tài, hình dung lại khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt thông minh của em, nghĩ đến câu chuyện tình dang dở của em và Thu Hương do đồng đội kể lại cùng với những kỷ vật còn lại trong ba lô người chiến sĩ, lòng tôi trào dâng nỗi xót thương. Mắt tôi mờ đi và những giọt nước mắt nóng lăn dài trên má?
    Hôm nay, giữa nhộn nhịp phố phường, giữa mùa xuân phương Nam, mùa xuân trên Thành phố Hồ Chí Minh ngập tràn ánh nắng, nhìn những ?oxe hoa?, những bạn trẻ hạnh phúc bên nhau trong ngày cưới, chuyện tình của Tài và Hương trong nghiệt ngã của chiến tranh lại tái hiện trong tôi. Đã có bao nhiêu cuộc tình duyên như vậy trong 30 năm chiến tranh? Chỉ biết rằng sự hy sinh của những người như Tài và của cả những người còn sống như Thu Hương đã góp phần làm cho cây đời hôm nay nở hoa kết trái. Tôi thầm nghĩ như vậy.
  10. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    Nhật kí chiến đấu binh trạm 34 năm 1970
    Ngày 15-4 :
    -16 h địch đánh Km 95 , ta chay 2 xe vào , 2 lái hi sinh.
    -17h địch đánh km 95, 98, 102 , ta cháy 1 xe hỏng 1 xe, 2 lái hi sinh, 1 phụ trọng thương.
    -21h30 địch đánh dốc 19, km95,98 ta cháy 4 xe ra, 2 xe vào bị hỏng, 3 lái hi sinh, 2 công binh bị thương.
    -24h15 địch đánh Lục Tùng Pế, ta cháy 3 xe ra.
    -2h20 địch đánh ngầm Xêna Lăng, bị thương 3 công binh.
    Ngày 16-4 :
    -17h địch đánh Lục Tùng Pế, cháy hỏng 1 xe ben , 4 người hi sinh, bị thương 2.
    -17h40 địch đánh km95,98 bị trúng bom 2 xe : 1 cháy , 1 hỏng
    ..... Trong vòng 10 ngày vận chuyển tiểu đoàn 101 cháy 24 xe, hỏng 22 xe , hi sinh 21 lái đưa dược 500 tấn hàng. Chủ yếu hi sinh do thằng C130 xập xình , xập thùng.

Chia sẻ trang này