1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Em đang thích một anh,gờ không biết phải tấn công anh ý thế nào cả,mọi người tư vấn cho em với,hic!C

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi midnightSan, 16/01/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lacoste_vn

    lacoste_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/02/2008
    Bài viết:
    1.516
    Đã được thích:
    0
    nếu bác này nói đúng thì em gái vỡ mộng rùi tiếc nhỉ
  2. pro_t

    pro_t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2008
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay ra nhìn những lần cuối đi vậy
    Khổ thân, mãi mới thik đc 1 anh
  3. JasyLuu

    JasyLuu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2007
    Bài viết:
    531
    Đã được thích:
    0
    Tôi cứ tưởng học theo cách em Rung thì em này phải mang cả 1 cây đàn Piano đến đổi ý chứ. Ông kia đang đàn thì làm gì để DT trên bàn cho em này nó đổi. Đổi DT rởm quá thằng đấy nó đè ra tẩn cho một trận, mất hình tượng luôn còn giề. Mang đàn piano theo đổi đi em gái.
  4. Blueriverhp

    Blueriverhp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2007
    Bài viết:
    3.017
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay thứ 6 bác ạ, ko phải lịch
    Nhớ lại lâu lắm rồi có đợt tâm trạng ko được tốt có 1 time đi uống cafe 1 mình để có nhiều thời gian suy nghĩ. Quán quen, chỗ ngồi cũng đẹp (tầng thượng phải đứa nào nghĩ quẩn nhẩy xuống là toi )
    Nhạc nhẹ, có chú giai nhìn cao to đẹp giai thì thôi rồi, khổ nỗi đúng đợt hấp ko để ý giai, các em thì xoắn hết cả lên, mình thì cứ thứ 6, 7 hàng tuần lên, nghe nhạc, yêu cầu đúng 1 bài mình thích, nghe xong, uống xong là về, có lần chạm mặt chú lúc đi ra chú nhìn mình 1 lúc mặt mình lạnh tanh bỏ đi.
    Sau đó thi cử, suy nghĩ đả thông, mọi chuyện cũng qua nên ko lên quán 1 thời gian, hôm đi ngoài đường có người phóng xe máy lên hỏi chuyện hoá ra là chú ấy, chú giới thiệu tên tuổi, hỏi lâu ko thấy đâu, muốn làm quen.
    Bảo bận lắm, xin lỗi. Ko cho thông tin gì, té vào nhà bạn ngồi lì trong đấy. Trước khi rẽ chú còn bảo vậy hôm nào rảnh em lại lên đấy nhé. Nhưng từ đó chuyển quán
    Không có hứng là thế đấy em ạ, nếu chú giai này cũng ko có hứng thì khó lắm
  5. pro_t

    pro_t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2008
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    0
    Thế có hứng biểu hiện ntn.Và lúc nào thì hay có hứng
  6. lady_kid

    lady_kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2005
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Là bạn đang si mê hình ảnh anh ấy - thích nhỉ!
    Mình cũng từng có thời thế này, lâu rất lâu chỉ từ xa lặng ngắm 1 người. Làm quen hay tiếp cận à? được thôi! nhưng mình thích cái cảm giác ngắm nhìn người ấy trong bí mật, trong trí tưởng tượng mà chỉ mình mới có - mình thích ngặm nhấm những cảm xúc của 1 câu hỏi hơn là nhận được câu trả lời ^^ .
    Quãng thời gian mình đắm chìm trong câu hỏi đó lâu đến nỗi anh ấy thậm chí cũng quen với sự hiện diện của mình. Có đôi lần 2 ánh mắt vô tình chạm nhau làm mình như muốn ngừng thở , nhưng có điều gì đó khiến mình chỉ khẽ nghiêng đầu và điều chỉnh ánh mắt dịu dàng, chăm chú hơn (trong khi người muốn giật đùng đùng lên ấy chứ ^^), còn anh ấy cũng chỉ mỉm cười rất nhẹ. Tất cả chắc ko quá 7 giây, nhanh và dịu nhẹ như 1 cơn gió thoảng qua, sau đó cả 2 đều chủ động quay về với khoảng không của mình. Anh ấy thế nào thì mình ko rõ nhưng mình đặc biệt thích thú với cảm giác như vậy - cảm giác trong sự hồi hộp, tò mò, kiếm tìm và theo đuổi nhưng chưa tới đích. Bởi mình biết tính cách bản thân, sẵn sàng đánh chiếm ko biết mệt mỏi nhưng khi có được lại xuất hiện xu hướng ngãng - con gái thế này là chưa ổn định, chưa được! biết vậy nên nào có dám làm gì anh ấy đâu, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn và truyền tải cảm xúc mỗi lần ánh mắt chạm nhau thôi.
    Một thời gian thấy hình ảnh anh ấy ngồi cô độc gợi lên rất nhiều cảm xúc, thế là lọ mọ tìm hiểu 1 chút ít về chụp ảnh và mang máy đi, thỉnh thoảng nháy trộm những khoảnh khắc mà mình yêu thích: anh ấy đăm chiêu đọc tài liệu gì đó, ánh sáng hắt vào làm tối 1 nửa khuôn mặt rất dịu dàng, nhưng nửa kia thì sáng bừng đầy mạnh mẽ; anh ấy cầm tách cà phê, khuôn mặt nghiêng nghiêng hướng ra phía ngoài, vài lọn tóc lòa xòa lẫn trong làn hơi mỏng manh bay lên từ tách đồ uống ấm; đặc biệt là lúc anh ấy ngồi đàn mỗi khi quán vắng - vì khi đó là anh ấy đàn theo tâm trạng của bản thân chứ ko theo yêu cầu, mình thậm chí còn phát hiện theo mỗi bản nhạc khác nhau thì xúc cảm, khuôn mặt, dáng ngồi, tất cả anh ấy đều thay đổi theo.
    Tất cả những bức ảnh về anh ấy mình đều rửa ra, rửa trong tiệm của 1 bác thợ ảnh gần chỗ mình ở. Có lần trả ảnh, bác ấy nhìn mình cười tủm tỉm rồi nói "cháu kiên trì quá đấy!".Mình cầm ảnh ra về, nghĩ mãi về câu nói của bác ấy. Ừ! sao trong mỗi giai đoạn thế này, mình có thể kiên trì đến vậy, nhưng cứ thành đôi là y như rằng lại nản nhanh chóng. Mình chỉ biết tìm mà chưa biết giữ .
    Xác định như vậy nên luôn giữ 1 khoảng cách với anh ấy. Thậm chí có lần chạm mắt nhau, anh ấy đã giữ ánh nhìn lâu hơn và định làm 1 việc gì đó tiếp theo nhưng mình ngay lập tức vội vã nghoảnh đi và mải như rất tập trung vào việc đọc sách, rất hàm ý "đừng làm phiền tôi lúc này" (hix! nhưng thề là có đọc được chữ nào đâu! rối loạn hết cả lên ấy chứ!). Có lần thấy anh ấy đứng dậy (đoán là đi về phía bàn mình ngồi). Giả sử cái quán ấy có cháy thì chắc mình cũng chỉ nhanh được đến thế, vơ sách và túi đứng phắt dậy, đi như chạy xuống tầng 1 để ra khỏi quán (mình thường trả tiền đồ uống trước cho nhân viên khi mang ra). Phóng xe về nghĩ mình thật ngớ ngẩn! nhưng biết làm sao, quá khứ chứng minh bao lần rồi nên hiện tại chẳng muốn lặp lại nữa đâu!
    Sau đó phát hiện ra có những ngày mưa, ngày lạnh hay ko được khỏe, mình vẫn cố lết ra cái quán đó, tầm giờ đó, đôi khi cả buổi anh ấy ko đàn, cả buổi mình ko nhìn anh ấy , nhưng chỉ cần cái cảm giác anh ấy vẫn ngồi đó là mình còn muốn được đến. Mà anh ấy cũng hay! sau 2 lần định làm 1 điều gì đó với mình nhưng bị phản ứng né tránh là thôi, tuyệt nhiên thôi!
    Và quãng thời gian sau đó, dường như mình quên mất lúc đầu từng có ý định theo đuổi anh ấy. Giờ đến quán ngồi, cứ thấy anh là yên tâm làm việc của mình, đôi khi là đọc sách, đôi khi là viết lách, đôi khi là ngồi suy nghĩ vu vơ. Mỗi người 1 bàn, mỗi người 1 góc, chẳng ai mảy may có ý định tiến lại gần nhau. Mình vẫn chụp ảnh phố phường phía dưới và anh vẫn đàn những bản nhạc khác nhau.
    Mọi chuyện êm đềm cho đến khi mình bị ốm, rất nặng và 2 tuần liền ko ra khỏi nhà, 1 tháng trời ko đến quán được. Khi khỏe hoàn toàn, mình vội vã phóng xe đến, hi vọng vẫn được nhìn thấy hình ảnh quen thuộc nơi chiếc bàn màu xanh lá cây nhạt, góc trong cùng, phía ban công. Nhưng 1 lần, 2 lần rồi 3 lần đều ko thấy anh. Mình hỏi tất cả nhân viên nhưng kỳ lạ là chẳng ai biết nhiều về anh. Chỉ biết anh là khách quen, hay đàn nhưng ít nói.
    Rất nhiều lần sau đó mình vẫn giữ nguyên cái cảm giác vội vã đến, chạy thật nhanh lên trên và thất vọng vì nơi chiếc bàn màu xanh lá cây nhạt, góc trong cùng, phía ban công chẳng có ai, hoặc có cũng ko phải là anh ấy. Lâu thật là lâu.... mình ko còn thích chụp ảnh phố phường, mình ko còn thích lên quán đó ngồi vì biết sẽ lại nhớ hình ảnh của anh. Mỗi lần đi đâu qua quán, mình thường vô thức ngước nhìn lên tầng 2 dù biết ko thể nhìn thấy chiếc bàn màu xanh lá cây nhạt, góc trong cùng, phía ban công vì nó hơi khuất, nhưng mình biết anh ko có ở đó, vì tiếng đàn đang chơi, ko phải của anh! - bởi mình có cảm nhận rất khác về tiếng đàn của anh ấy. Rồi giật mình! chưa bao giờ hình ảnh anh ấy mất đi, đôi mắt sâu sau gọng kính màu đen có những đường vân xanh sẫm, bàn tay to nhưng những ngón tay lại đặc biệt dài, mảnh và xương. Ở ngón áp út bàn tay phải có 1 chiếc nhẫn cũng màu xanh sẫm, trong suốt, đôi khi vẫn ánh lên dưới ánh sáng mạnh, trên những phím dương cầm trắng. Mùa hè, anh ấy có thói quen đặt miếng giấy lên 2 ngón tay trỏ và giữa rồi lau lau mồ hôi trên trán trước, sau đó đến mũi, 2 má và cổ nếu vừa vội vã từ đâu đến. Mùa đông, mỗi lần hắt hơi vì lạnh, anh ấy bao giờ cũng quay về bên trái và dùng tay trái để che miệng. Khi uống cafe anh ấy thường cho thêm 2 viên đường, khuấy nhẹ để đường ko tan hết, uống vơi 1 chút, rồi lại khuấy nhẹ để đường tan nốt.
    Ôi! mình điên mất rồi! Xin lỗi chủ topic nhé!
    Được lady_kid sửa chữa / chuyển vào 16:53 ngày 16/01/2009
  7. MHT

    MHT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2004
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Post bạn viết hay quá
    Đó là những cảm xúc mà ít người được trải qua. Nghe có vẻ giống như phim Hàn Quốc, nhưng vẫn có nhiều ở ngoài đời.
  8. tigerfire86

    tigerfire86 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/06/2002
    Bài viết:
    5.215
    Đã được thích:
    0
    Zai theo em này kể có vẻ dân nghệ sí,tóc dài hơi bồng bềnh lại còn biết chơi piano,lãng mạn phải bít.Đúng kiểu hot boy những năm 90 ý.
    Nhưng nếu như HK nói thì là có vợ rồi ah,tiếc qá nhỉ,em gái thử lân la hỏi chuyện xem.Jả vờ hỏi sao anh đánh đàn hay thế?anh học Nhạc Viện ah?Hỏi kỉu nhí nhảnh con cá cảnh ý em,chắc anh ý ko nỡ ko nói chuyện với các em nhí nhảnh,dễ xuơng đâu,nhở!
  9. larry145

    larry145 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    4.744
    Đã được thích:
    1
    Thứ 7 này cái quán đấy kiểu gì cũng có cả tá tvtymember . Thiết nghĩ em chủ topix chính là chủ quán
  10. tigerfire86

    tigerfire86 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/06/2002
    Bài viết:
    5.215
    Đã được thích:
    0
    Đó là quán Chim Xanh,tối cứ gọi là đông nghẹt,cả box m` có mà vào có khi ko có đủ chỗ đâu,mà em chủ topic lại đưa lên ntnày dễ mất anh ý lắm em ơi
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này