1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Em đang trốn chạy !!!???

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tth2911, 13/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ mình phải làm thế nào đây??? Đi du học hay lại học tiếp một bằng kinh tế nữa ở đây?
    Anh, em phải làm thế nào? Nếu học tiếp kinh tế ở đây, em sẽ mất đi cơ hội đi du học.
    Được nhiều mà mất cũng nhiều, sao khi đứng giữa những cái được và mất em lại cảm thấy chông chênh đến lạ. Rồi cả giật mình khi thấy mình thay đổi nhiều quá, hay nghĩ đến những điều được và mất trong cuộc sống này. Không như trước kia chỉ cần cảm thấy thích là làm, chẳng cần biết đến cái gì?
    Hôm nay nhìn thấy anh, sao mà xót xa quá, nhìn anh vất vả mà chẳng giúp được gì cho anh cả. lại còn làm cho anh phải lo lắng thêm nữa, lo là mình không dậy tập thể dục cho mau chóng phục hồi sức khoẻ, lo là mình không ăn uống đủ bữa?
    Ngay sáng mai em sẽ làm theo tất cả những gì anh nói. Và cũng ngay ngày mai em sẽ bắt tay vào làm cùng anh, em sẽ đi hỏi một số nơi mà em biết, em muốn mình giúp được anh phần nào, chẳng hề muốn nhìn thấy anh vất vả ngược xuôi tìm kiếm một mình.
    Thôi thì cứ sống sao cho thật trọn vẹn một ngày, còn chuyện đi học mình sẽ suy xét thật kỹ trước khi quyết định.
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  2. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Em không biết phải làm thế nào bây giờ??? Ra đi hay ở lại??? Con đường nào là đúng cho em đây?
    Anh....
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  3. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay trời thật đẹp, không khí mát mẻ của mùa thu làm cho lòng em cảm thấy se lại. Nhớ những ngày này thường cùng các bạn đi chơi, lang thang khắp phố phường Hà Nội, được đắm chìm trong hương hoa sữa ngạt ngào, được ngắm mặt Hồ Tây yên ả, phẳng lặng. Thời gian trôi đi nhanh quá, chỉ còn để lại trong em những kỷ niệm lung linh, huyền ảo. Cuộc sống gấp gáp đã buộc mỗi chúng ta phải chạy đua theo nó, ai cũng mải miết chạy, chạy sao cho kịp, chạy sao cho không bị thua kém ai cả?
    Em đang dần không hiểu nổi chính bản thân mình nữa, em đang cần gì và nghĩ gì đây? Sao em thấy mọi thứ xung quanh em đều quá chông chênh, tình cảm giữa em và anh, công việc, học hành?. mọi thứ đều ở trong trạng thái em phải lựa chọn hoặc cái này hoặc cái kia, em không biết mình sẽ đi theo con đường nào, hướng đi nào?vì đây sẽ là bước lựa chọn chỉ dành cho riêng em quyết định mà thôi. Không ai hiểu và có thể lựa chọn thay em được. Suy nghĩ mông lung và vô định quá? khi thì em chọn cái này lúc thì em chọn cái kia?Vậy nên với em bây giờ điều tốt nhất mà em có thể nghĩ ra đó là làm tốt những gì em đang làm ngày hôm nay?làm đến chừng nào còn có thể?chuyện gì đến sẽ đến thôi?mong rằng mọi chuyện không không quá tồi tệ, mọi điều tốt lành sẽ đến với em, với anh, và với tất cả mọi người...
    Nếu có một ngày em xa Hà Nội, xa anh?em cũng không biết sẽ ra sao, ở nơi đó em có thể thoải mái không? Em có thể đành lòng ra đi không? Em có thể rời xa anh?
    Trên đường đời muôn lối có lối đi nào dành riêng cho em không???
    [blue]Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....</FONT></FONT>
    Được tth2911 sửa chữa / chuyển vào 22:38 ngày 01/10/2003
  4. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Mình thật sự bàng hoàng khi nghe câu chuyện của hai người bác sĩ. Họ nói mình bị u xương sao??? u xương? đó là căn bệnh gì mà mình chưa hề nghe tên bao giờ. Tại sao chứ? mình không hiểu vì sao tai hoạ cứ đổ dồn lên đầu mình vậy chứ? Vừa một trận ốm thập tử nhất sinh còn chưa phục hồi lại sức khoẻ hoàn toàn giờ lại tiếp tục gánh chịu một tin dữ nữa. Mình sẽ ra sao đây khi đúng là mắc căn bệnh đó thì?bác sĩ nói có mổ cũng không lấy hết được đâu? "u xương" là cái bệnh quái quỷ gì chứ, từ sau khi ốm đã phát sinh ra bao bệnh mình phải gồng mình lên với thuốc và bênh tật vậy mà sao?giờ mình cảm thấy khó khăn quá. Sức chịu đựng trong mình đã hoàn toàn cạn kiệt rồi sao? Niềm tin vào cuộc sống, con người trong mình luôn đầy ắp cơ mà?
    Biết phải làm thế nào bây giờ. Mẹ đã gánh chịu bao vất vả, khi mình ốm những đêm dài mẹ phải thức trắng vậy mà mẹ nhất định không chịu nhường mấy cái ghế trong bệnh viện cho ai cả, không chịu rời mình một đêm nào hết. Tất cả mọi người đều không đồng ý để mẹ như vậy từ đêm này qua đêm khác. Cũng không hiểu vì sao mà mẹ lại có sức lực kỳ diệu đến vậy, chính tình mẫu tử thiêng liêng đã tiếp thêm sức mạnh cho mẹ trong những đêm chứng kiến những cơn co giật của đứa con gái nhỏ nhoi nằm run bần bật trên giường vì sốt cao, để mẹ có thể mạnh khoẻ, và cả bình tĩnh nữa khi bác sĩ thông báo tình hình của mình. Con gái mẹ thật là vô tâm phải không mẹ, con đã không để ý đến nét mặt của mẹ, con chỉ thấy là con rất mệt, sức khoẻ cứ yếu dần đi. mà không hề biết mình đang trong tình trạng nguy kịch. Vậy nên khi tỉnh là con gái mẹ lại ca hát, hình như đó chính là sự say mê cuộc sống trong con, mặc dù con hát không hay nhưng những ngày nằm viện con lại rất hay hát. Biết bao điều con đã được nhận ra, con đã cảm thấy mình như lớn hơn một chút nữa, biết suy nghĩ hơn một chút nữa,
    Mẹ nói với con, chắc là còn lần nữa phải vượt qua sau lần ốm này đó là khi con lấy chồng và sẽ sinh con, vượt cạn lần đó cũng khó lắm đấy con à. Con nghe mẹ nói chỉ cười thôi. Vậy mà đâu có ngờ khi cái lần vượt cạn ấy chưa đến thì bây giờ con lại phải gồng mình lên để chiến đấu với bệnh tật?Liệu con còn đủ sức mạnh và niềm tin không hả mẹ?
    Mẹ sẽ lại phải chịu cùng con những cơn đau, sẽ lại vất vả vì con, sẽ lại ngược xuôi lo cho con từ cốc nước cam đến bát cháo?bao nỗi nhọc nhằn mẹ lại phải cùng con gánh chịu. Tuy mẹ không thể chịu đau thay cho con nhưng con biết khi con đau mẹ đau gấp 10 lần, khi con mệt mẹ cũng mệt gấp 10 lần. Nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của mẹ con thấy mình thật có lỗi. Khi nghe những bệnh nhân trong phòng nói mẹ đã lo sợ thế nào khi nhìn con nằm co ro trong bộ quần áo viện, miệng thì liên tục gọi mẹ, thấy mẹ sợ hãi đến chảy nước mắt mà con đâu có biết. Mọi người nói lại với con rằng cả anh và mẹ đều rất sợ, cả hai đều đã khóc? Ai cũng nói nhìn con bé tội nghiệp ghê lắm, còi rí nằm trên giường trông thương lắm, cả phòng bệnh ngày ấy thật tốt, cả phòng có 4 người nhưng chỉ có mình con là có người nhà ở lại trông thôi. Mà lại những hai người, mẹ và anh đã luôn bên con. Thế mà đến đêm mọi người vẫn phải dậy để giúp mẹ và anh ủ ấm cho con, đi gọi bác sĩ cho con? Con đâu có biết điều đó mẹ ơi. Lúc đó con chẳng biết gì cả, mê mệt nhưng con biết là con có lỗi với mọi người nhiều lắm....
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  5. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Liệu rằng trong cuộc sống này có những điều kỳ diệu xảy ra không???????
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  6. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Có bệnh thì sao chứ? Dù cho ngày mai bác sĩ có nói đúng là mình bị u xương thật thì sao chứ? Chẳng có vấn đề gì cả? Mình sẽ vượt qua được thôi. Đâu có chuyện gì, mình phải tự tin chứ. Anh hãy ở bên em nhé, hãy luôn là người tiếp sức mạnh cho em, em tự tin để vượt qua tất cả khi có anh bên cạnh. Em biết em đã luôn làm cho anh mệt mỏi, khi quay lại em chưa kịp giúp gì cho anh thì trong em đã mang bao bệnh tật? Em không hề run sợ khi chấp nhận đi cùng đường với anh, vượt qua bao chông gai tkhó khăn với anh?nhưng em chỉ sợ những điều em muốn em sẽ không thực hiện được bởi vì có những cái nằm ngoài khả năng của em, sức khoẻ của em?
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  7. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Dù thế nào thì mình cũng phải chiến đấu. Chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, mà khi hết đạn cũng không được đầu hàng đâu nhé, tôi ơi!
    Nhất định phải vượt qua, hãy can đảm lên nhé. không có gì là mình không làm được mà. Mình đã luôn cố gắng để làm vừa lòng mẹ, mình cũng đã từng trở về nhà với tâm trạng chán trường vô cùng thế nhưng mình vẫn luôn nở nụ cười trên môi, vẫn có thể vứt bỏ mọi thứ rắc rối ở ngoài cửa để cùng trò chuyện tíu tít với mẹ mà. Lần này cũng vậy, mình phải mạnh mẽ và cứng rắn lên. Đừng để mẹ phải lo lắng thêm nữa nhé.
    Tôi ơi đừng tuyệt vọng.....
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  8. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Mỗi bác sĩ lại nói một cách khác nhau, mình cũng không rõ là thế nào nữa. Đến viện Răng hàm mặt thì vẫn nói là u xương, phải chụp cắt lớp để quyết định xem có mổ hay không? Còn xuống bệnh viện Bạch Mai thì cũng nói như vậy nhưng lại hơi nghiêng sang vấn đề Tai Mũi Họng, chuẩn đoán viêm xoang, và lại bắt mình phải điều trị bằng thuốc kháng sinh liều cao. Nhưng đến khi mang phim chụp X-quang về cho bác sĩ điều trị thì lại nói rõ ràng có vấn đề ở xương. Phải theo dõi. Cuối cùng thì mình chẳng biết phải nghe ai nữa, và cũng không biết làm thế nào nữa, theo bác sĩ nói khả năng bị u xương là rất cao?
    Cả buổi sáng hôm qua ngược xuôi khám xét, chờ đợi mệt rũ cả người, mỗi lần mình đau ốm là lại thấy mình như một đứa trẻ khờ khạo trước sự chăm sóc của mẹ. Hôm qua, mẹ đưa mình đi khám, hai mẹ con cứ ngược xuôi với cái cung cách làm việc của bệnh viện, phải nói là hành bệnh nhân đến nơi đến chốn?.
    Em đã luôn nhìn vào cuộc sống và con người với một niềm tin vô hạn. Mọi người luôn thấy sự tự tin trong mắt em. Em luôn tỏ ra là người vui vẻ, hoạt bát, là người miệng nói tay làm. Và em cũng đã đạt được những thành công nho nhỏ. Tất cả còn đang ở phía trước, em không thể nói điều gì cả nhưng em tin những cố gắng của em rồi cũng sẽ được đền đáp thôi. Anh thì chưa tin tưởng vào điều đó hoàn toàn, anh nói là chỉ có niềm tin thôi thì không sống được. Anh muốn nhìn thấy kết quả của nó, phải biến niềm tin đó thành hành động. Vâng, rồi đến ngày anh cũng sẽ đồng ý với em là trong cuộc sống niềm tin chưa phải là tất cả nhưng nó cũng là một yếu tố quan trọng trong sự thành công. Em đã và đang sống bằng niềm tin đó. Giờ đây em lại càng cần có niềm tin đó khi em đang gồng mình lên với bênh tật. Hơn lúc nào hết em phải tự tin để vững bước đi qua biết bao khó khăn?
    Em không cho phép mình được tỏ ra chán nản, em vẫn phải vui cười như mọi ngày, nhiều lúc em phải cố quên đi bệnh tật ...
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....
  9. Mard

    Mard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    405
    Đã được thích:
    0
    tth2911 thân yêu!!!
    Thật sự chị thấy mi?nh quá vô tâm khi đến giơ? na?y mới biết em bị ốm như vậy. Mọi lơ?i an u?i hay động viên đê?u la? thư?a thafi đúng không em??? Du? thế na?o thi? chị cufng thấy được an u?i phâ?n na?o khi bên em cufng toa?n la? nhưfng ngươ?i yêu thương em hết mực la? mẹ va? anh ấy. Chị không đoán anh ấy la? ai có la? một trong nhưfng nhân vật cu?a em không nhưng chị vâfn thâ?m câ?u mong ră?ng anh ấy sef đem lại hạnh phúc cho em.
    Nhưfng lúc khó khăn na?y la? nhưfng lâ?n thư? thách sức chịu đựng cu?a con ngươ?i em gái nho? cu?a chị ạ. Chị cufng chă?ng hơn gi? em đâu khi đau ốm hay buô?n phiê?n thi? toa?n ti?m đến nhưfng ngươ?i thân nhất cu?a mi?nh đê? la?m nơi nương náu thôi. Du? em có bệnh thế na?o thi? họ cufng luôn ơ? bên em, luôn la? ngôi nha? nho? bến bơ? yêu dấu cu?a em ma?.

    H. ơi chị mong mọi châ?n đoán cu?a bác syf chi? la? pho?ng đoán ma? thôi, em gái cu?a chị kho?e lắm ma?. Nếu có the worst status thi? cufng chi? la? nă?m bệnh viện chóng lát ma? thôi. Bật mí một điê?u la? mẹ chị la? bác syf, tư? nho? chị đaf lang thang ơ? bệnh viện rô?i đem ca? em gái va? bạn thơ?i niên thiếu đê? la?m vật thí nghiệm cho chị ?othực tập tiêm?. Nhưng ca?ng lớn thi? chị ca?ng sợ thuốc men lâfn kim tiêm cu?ng mu?i cu?a bệnh viện. Chết chị lại dọa em gái cu?a chị rô?i nhưng chị vâfn luôn nghif ră?ng ông trơ?i chi? muốn thư? thách em một chút chút thôi. Cố lên em nhé!
    Chúc em chóng la?nh bệnh va? hạnh phúc mi?m cươ?i với em!

    Bright Autumn
  10. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0

    Chào chị thân yêu,
    Em thật vui khi nhận được reply của chị. Phải rồi chị ạ, ông trời đang muốn thử thách sức chịu đựng của em một chút thôi, vậy nên em phải dũng cảm để chấp nhận mọi thứ kể cả the worst status, dù cho có bệnh như vậy thì em cũng phải vượt qua tất cả.
    Lúc này đây, em dựa vào sự động viên và an ủi của mọi người để cố gắng thôi chị à, em không thể để cho mọi người thất vọng vì mình, nên em càng phải nỗ lực vượt qua bệnh tật.
    Nhưng chị ơi em vẫn chưa hết sợ bệnh viện, những ám ảnh của kim truyền, lấy máu, thử máu?trời đất mọi thứ đều rất đáng sợ?còn cả mùi bệnh viện nữa chứ?
    Đã mấy đêm nay, em cố ru mình vào giấc ngủ vậy mà em chỉ có thể thiếp đi khi đã quá mệt. Cảm giác sợ hãi đã xâm chiếm suy nghĩ của em, hàng đêm em vẫn giật mình tỉnh giấc. Em cảm thấy lo sợ lắm.
    Anh ấy chính là người em đã nói chuyện với chị. Dù có nhiều trục trặc, dù gặp nhiều khó khăn nhưng những ngày em nằm viện anh ấy đã luôn bên em. Em thấy mình có cảm giác mắc nợ mọi người. Tất cả đã rất vất vả trong những ngày em ốm nằm viện. Mẹ em nói, anh đã thức thâu đêm, em đâu có biết, những cơn co giật buổi đêm em đâu có biết gì, kể cả một lần mở mắt để nhìn thấy nỗi nhọc nhằn của anh và mẹ. Vậy mà giờ đây lại một lần nữa sức khoẻ của em?
    Từ sau lần ốm hồi tháng 8 trong người em đã phát ra bao bệnh, hàng ngày vẫn phải uống thuốc Giờ em lại phải uống kháng sinh liều cao, chị biết không chỉ mỗi việc phải nhớ xem loại thuốc nào uống sau khi ăn và loại nào uống trước khi ăn cũng làm em thấy chán nản vô cùng,. em phải theo dõi đến thứ hai tuần sau khám lại và chụp cắt lớp để quyết định xem có mổ hay không.
    Vẫn biết là em luôn phải cố gắng, chẳng còn cách nào khác cả, nhưng bây giờ sao em thấy mệt mỏi quá...
    Hãy sống, hãy tin yêu vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống.....

Chia sẻ trang này