1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Em là con gái...

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi EverMan, 13/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. EverMan

    EverMan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2004
    Bài viết:
    1.681
    Đã được thích:
    0
    Em là con gái...

    Lâu rồi mới trở lại box TB-TY, tôi xin gửi tặng các bạn một chuyện ngắn mà tôi rất thích, tựa đề của nó cũng chính là title của Topic này.
    Có thể bạn sẽ thấy nó dài và không muốn đọc, nhưng tôi có thể nói câu chuyện mang ý nghĩa khá sâu sắc. Nếu bạn đọc và thấy thích nó thì điều này chẳng thành vấn đề Hy vọng nó có thể giúp ích cho ai đó

    Em là con gái​

    Mới gặp cô bé ấy tôi thấy cô ta mới ngỗ ngược làm sao. Cô bé vô tư chọc tôi đủ điều. Tôi ngờ nghệch góp chuyện kiểu "ga lăng" bị cô ta bẻ gãy một cách không thương tiếc làm cho tâm hồn tôi xơ xác như bụi tre qua mùa bão. Tuy đau đớn thế nhưng tôi vẫn cố lì nhoi về phía "mắt bão" để tìm bản chất "cơn bão" này.
    Cô bé ấy tên Loan, đệm Kiều. Tôi moi được tên cô ta qua một mánh. Lừa lúc chị thủ thư đi vào tìm sách cho tôi, tôi chớp thời cơ giở thẻ cô bé. Tôi tự thưởng cho mình một tiếng thở dài khoan khoái. Ngay hôm sau, lúc gặp cô bé đi phía trước tôi "thử nghiệm" liền. Tôi gọi:"Kiều Loan!". Cô nàng giật mình quay đầu lại. Khuôn mặt đỏ bừng quay đi. Tôi "nhấn ga" còng lưng đạp tới.
    - Thế là biết tên rồi nhé!
    Mặt cô nàng vẫn đỏ càng hồng hơn dưới vành nón, bờ vai áo dài.
    - Xí...Người ta đâu phải tên vậy? Quê chưa?
    Tôi biết tỏng, tấn tới:
    - Được, tên bạn không phải há? Tôi gọi to lên nè: ơ...Kiều Loan...
    Cô nàng cau mày, mặt tái đi, lấm tấm mồ hôi...Tôi biết cô nàng giận nên "rút quân":
    - Này bạn gì ơi, ở thư viện có cuốn sách mới về hay lắm.
    Tôi không ngờ cô bé thông minh dễ sợ:
    - Tôi biết rồi, cuốn đó tên là "Kẻ rút thẻ trộm" chứ gì?
    Tôi chết sững nhưng ngay lập tức cười dạng làm lành.
    - Ồ bạn công nhận tên mình rồi nhé!
    Cô nàng cũng không ngờ mình tấn mà lại lỡ việc nên im thin thít. Từ đó cô nàng cứ mải miết đạp. Tôi cứ như cái bóng theo sau. Gần đến cuối đường cô bé nói:
    - Ủa anh không về à?
    Tôi nghĩ thầm "sắp có dịp tấn công rồi đây", tôi vẫn im lặng giả tảng, liếc qua cô bé đã trở lên bối rối vì sắp đến nhà rồi. Đôi môi hồng bặm lại ra chiều suy nghĩ. Tự nhiên tôi thấy không nên tấn nữa "tham thì thâm". Tôi tạt xe sang đường khác:
    - Thôi chúc cô bé về nhà vui vẻ kẻo ba má rầy...
    Cô bé xí một tiếng dài, mặt lại đỏ.

    Từ trước đến giờ tôi thường thất bại trong lĩnh vực "yêu" bởi do tôi ít chịu lì. Chắc bản tính hơi kiêu ngạo nên sinh ra cái thói chết người ấy. Mấy thằng bạn tôi thường dạy tôi một định lí đã được chứng minh: "đẹp trai không bằng theo dai". Ngay thằng Lê bạn tôi nó kết một em cực kì xinh. Hồi đầu lúc mới tương tư hắn đã tiết lộ cho tôi. Tôi ngã ngửa người ra coi nó như thằng khùng. Em Hoa xinh xắn kiêu kì đến gần như khinh người. Hồi trước tôi cũng có ý định kết cô nàng vì nàng gần xóm tôi, "nhất cự li..." nhưng hễ gặp cô nàng là y như rằng trên trời nhiều mây xanh. Nơi đó thú vị hơn cái thằng đàn ông đang đứng chần dần tê tái trước mặt nàng. Tôi cắt đứt "khoảnh khắc hi vọng" để trở về cuộc sống "đời thường".
    Nhưng thằng Lê thì kiên trì, nó yêu Hoa say đắm, bất chấp mọi trở ngại. Cô nàng Hoa kiêu kì đã thuộc về tay Lê. Lúc này tôi mới thấy thèm. Nhưng hỡi ơi cứ nhớ mấy tháng đằng đẵng theo đuổi tôi phát rùng mình. Tôi không thể nào bằng nó.
    Do bản tính nhút nhát nên dần trái tim tôi hoá đóng băng, tôi chỉ dám thầm thương nhớ trộm vài cô rồi đứng đó nhìn người ta tới "rinh" mất. Tôi lại đi "tìm" cô khác để sống trong tình yêu 50% tức là yêu đơn phương. Lần này gặp cô nàng Kiều Loan, tôi thấy phải tự đổi mới tư duy. Dũng cảm xé toang cái vỏ bọc cố hữu bấy lâu.
    Biết được tên cô nàng đã là một thắng lợi lớn lao. Nhưng hỡi ôi, tôi càng sôi lên thì bóng nàng càng mù mịt. Tình cờ tôi biết nàng học thêm Anh văn ở một cơ sở. Tuy biết rồi nhưng để tạo cự li gần nên tôi cố sống cố chết xin thầy cho học, mặc cho thầy nói lớp đã đông lắm rồi.
    Các bạn có thể hiểu tôi hồi hộp đến mức nào trong cái ngày đi học ấy không? Tôi tưởng tượng ra đêm nay trời đầy sao, tôi sẽ tiễn nàng về nhà và...
    Nàng đỏ bừng mặt khi thấy tôi điềm nhiên cắp sách vào học. Tôi cứ ngỡ sẽ ngồi bên cạnh nàng, ai dè nàng ngồi vào giữa hai người bạn gái. Tôi thất vọng. Những lời thầy giảng cứ như hát lúc to lúc nhỏ. Tôi ngán ngẩm liếc nàng. Nàng bặm môi điềm nhiên học tỉnh như ruồi, coi như...
    Tôi thở phào khi nghe tiếng thầy cho ra về. Liền nhanh chân lao xuống lấy xe đón đầu.
    Nàng cùng với một người bạn nữa. Tôi nhớ đến thằng Lê nên cố áp sát. Tôi đi như tên vệ sĩ, chẳng nói được câu nào ra hồn vì sợ cô bạn nàng. Tôi thầm ước ao cô bạn kia biết ý rẽ quặt một đường khác để nàng cho tôi. Thế mà "tình nghĩa" họ vẫn cứ đậm đà làm tôi phát...buồn. Hình như cô nàng cố giữ "cái lá chắn" chứ thực ra cô kia cũng muốn rời. Biết được cái "é" đó tôi tấn công liền: "Nhà bạn ở đâu để chúng mình đưa về?".Tôi mạnh dạn xài từ "chúng mình". Còn cô bạn kia chắc ê nên rút lui:
    - Không, cảm ơn các bạn mình có việc phải vào đây.
    Cô ta rẽ quặt đường khác. Trời ơi còn gì đẹp hơn. Tôi nhìn bầu trời lấp lánh vì sao. Tôi đi sát nàng.
    - Chốc nữa em cho tôi mượn cuốn vở để chép bài cũ.
    Tôi mở đề bằng cái phương pháp cũ như trái đất. Cô nàng vẫn im lặng. Thấy vòng vo không xong tôi vào đề luôn:
    - Anh đưa em về nghe?
    Cô nàng vẫn im lặng. Lúc này tôi mới oán trách ai nói "im lặng là vàng", chứ đối với tôi thì quả là khủng khiếp. Nàng bắt tôi trở thành kẻ diễn thuyết bất đắc dĩ. Tôi nghĩ, tối nay kết quả mĩ mãn nhất chắc chỉ là biết được nhà nàng. Tôi tự an ủi mình như vậy. Thôi từ từ mà, thằng Lê nó mất gần ba tháng cơ. Tôi đinh ninh cái điều tự an ủi ấy. Nhưng, lại cái nhưng chết tiệt. Nói cho đúng hơn là...tôi chủ quan. Tôi với nàng vẫn đi kè kè bên nhau thì phía trước có cuộc đụng xe, người xúm đen xúm đỏ. Chúng tôi phải xuống xe để lách. Trong lúc đi, tôi mới dừng lại đôi giây để nghe hóng một chút chuyện thì hỡi ơi...nàng đã biến mất rồi. Thế là một buổi tối hỏng ăn lãng nhách. Tôi lết về nhà mệt mỏi. Trên trời muôn vì sao hấp háy như chế giễu anh chàng si tình bị luộc...Cả đêm ấy tôi trằn trọc vừa tức vừa buồn.
    Tôi quyết chí buổi học sau sẽ trị cho cô nàng một bữa cho đã tức. Tôi vào lớp nhưng không thấy nàng. Tôi nghĩ nàng đi trễ nên cố nhấp nhỏm hi vọng. Nhưng tất cả lại trở thành con số không. Tôi đau khổ thực sự. Nàng ốm ư? Hay nàng tránh mặt tôi?
    Các bạn ơi, nàng tránh mặt tôi, nàng đã chuyển sang lớp khác. Biết được điều ấy tôi sững sờ. Không ngờ cái tình yêu nó lại chát đến thế. Tôi cũng bỏ lớp luôn. Tôi nghĩ nàng không yêu tôi nên tôi chán nản...
    Tình cờ đến thư viện tôi lại gặp nàng, tôi cố "tỉnh queo" trước khuôn mặt đỏ như gấc của nàng. Khốn khổ vậy là cô nàng vẫn còn yêu tôi. Không yêu sao lại đỏ mặt? Nàng thấy tôi liền nhanh chóng ra về. Tôi theo ra ngay. Tôi đến bên nàng:
    - Sao bữa trước em bỏ tôi?
    - Em đâu có bỏ ai, chắc do anh lộn đấy chứ?
    - Em biết tôi lúc đó sao không?
    - Lúc đó anh về nhà ngủ chứ làm sao?
    Tôi thốt lên:
    - Em ác ghê!
    - Không dám!
    Tôi tưởng hôm nay khá hơn nhưng không ngờ cô nàng giở chứng mới. Cô nàng rẽ quặt vào một ngõ hẻm:
    - Thôi tạm biệt anh, em vào nhà đứa bạn.
    Tôi chết sững vì cú bỏ nhỏ đầy ác ý ấy. Hoá ra cô ta coi ta như trò đùa. Nỗi tự ái trào lên, tôi phóng xe về thẳng. Thế là một lần nữa thất bại. Trong đầu tôi tự nhiên nẩy ra một ý táo bạo không ngờ. Được, tôi sẽ trị cho cô nàng biết thế nào là kiêu kì.
    Tối đó, tôi tới nhà một cô bạn gái nhờ việc.Tôi nói với cô bạn:
    - Mình nhờ bạn giúp mình.
    - Giúp gì?
    - Bạn cứ theo mình sẽ biết, và bạn đừng có ngạc nhiên gì khi mình làm.
    Cô bạn tôi là người dễ tính nên đành lòng giúp một việc chưa biết.
    Xin kể cho các bạn thêm một chi tiết là nhờ thám tử, tôi đã tìm được nhà nàng. Nhưng tôi không lòng dạ nào đến đó với một thái độ mềm yếu.
    Tôi rủ cô bạn tới nhà nàng, gọi người nhà nàng nhắn ra. Từ ngoài đường qua bóng đêm tôi thấy nàng nhí nhảnh bước ra. Và nàng sững sờ khi thấy tôi. Tôi cố ý nói với người bạn gái đang giữ xe cho tôi: "em đợi anh nghe". Tôi cố nói thật trìu mến như với người yêu vậy. Và tôi bước tới cô nàng. Khuôn mặt nàng lúc nãy đang đỏ bừng mà bây giờ tái lét như ánh đèn đường. Hả giận, tôi giả bộ nói mấy câu vớ vẩn rồi ra về. Cô nàng bước vào nhà như chạy. Còn cô bạn gái tôi chả hiểu gì cả.
    Vài hôm sau, trong lúc tôi buồn buồn, vừa hả giận thì nhận được một lá thư. Mở ra tôi biết ngay của nàng. Nàng hối hận ư? Tôi cười khẩy.
    "Hỡi anh thân yêu!
    Đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng em gọi anh như thế. Anh đừng buồn vì em nghe. Là người trong cuộc, em hiểu cái giá của buổi tối hôm nọ. Em biết người con gái mà anh nói yêu thương hôm đó không phải là người yêu anh. Nhưng dẫu sao em cũng vô cùng choáng váng. Đến nỗi sáng hôm sau em không thể nào đi học. Có thể vì yêu anh, vì giận anh, vì thất vọng không ngờ.
    Anh ạ, em yêu anh ngay lần đầu tiên như anh đã cảm nhận. Nhưng anh phải thông cảm. Em là con gái. Mà người con gái nào cũng muốn mình là một đỉnh núi chứ không ai muốn mình là một quả đồi thấp cho người đàn ông bước qua. Em muốn anh phải là một vận động viên tài ba trên bước đường chinh phục đỉnh núi em. Anh có biết rằng phía trước vẫn luôn có em đang vẫy chào. Thế mà chỉ mới có leo vài bước anh đã nản chí. Và một điều không ngờ, từ một người leo núi anh trở thành kẻ phá núi. Anh đặt một khối thuốc nổ của lòng tự ái phá tan đi tất cả. Chúng ta đều chết trong vỡ vụn.
    Sự vấp ngã đau đớn này giúp chúng ta bài học.
    Tạm biệt anh yêu một lần.
    Kiều Loan".

    Tôi ngã gục giữa trần đời đau đớn.
  2. baky

    baky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Cô gái ấy thật tuyệt vời. Thật là tiếc cho chàng trai!
  3. bubble_lovely

    bubble_lovely Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2003
    Bài viết:
    336
    Đã được thích:
    0
    câu chuyện thật dễ thương nhưng cũng thật buồn, tiếc cho một tình yêu chớm vở đã vụt tan
  4. hungdo3d

    hungdo3d Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    1.358
    Đã được thích:
    0
    Quả thật là một câu chuyện hay, nhưng kết cục thì tôi lại hoàn toàn không thích.
    Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với tôi, có lẽ cũng đã lâu rồi chưa có điều gì tồi tệ như thế, tôi như gục ngã, như kiệt quệ và tức giận oán trách chính mình. Đọc câu chuyện này, lúc đầu tôi đã thấy vui hơn, nhưng rồi kết cục lại nhấn chìm tôi trở về khởi điểm. Nhưng dù sao thì tôi cũng muốn được viết một kết cục khác cho câu chuyện này
    Đây là lần đầu tiên tôi biết có người yêu mình, lần đầu tiên tôi biết đó không phải là mối tình 50%. Nhưng nó lại quá nhanh chóng và đau đớn bởi cái tính hiếu thắng của tôi. Cái tên Kiều Loan cứ từ đấy theo đuổi tôi và làm tôi day dứt với chính mình. Một thời gian sau đó, dù cả tôi và em đều thỉnh thoảng có thấy nhau ở trường, nhưng cả hai đều nhanh chóng lảng đi vờ không biết. Trên khuôn mặt em không còn đôi môi đỏ, đôi má hồng như trước, cũng chẳng hiện vẻ tím tái hay tức giận. Điều đó càng làm tôi thấy nhói đau hơn mỗi lần tình cờ trông thấy. Rồi thời gian và cái tính hiếu thắng của tôi cũng dần dần giúp vượt qua nỗi thất vọng lớn nhất này. Đã có lúc tôi nghĩ rằng: có lẽ tình yêu sẽ chẳng bao giờ đến với tôi. Tôi cũng cố gắng để lao vào học nhưng vẫn không thể thực sự quên đi em.
    Rồi cho đến một hôm trên con đường về vắng vẻ và nhàm chán mọi ngày tôi bỗng chợt giật mình khi nhìn thấy em giữa đám người đang vây quanh, chẳng là tôi vẫn có cái tính tò mò, hiếu kì mà, lần này thì có lẽ là nó đã mỉm cười với tôi. Em vừa bị một người đi xe máy đâm phải và hỏng hết cả xe. Lúc đó cũng không hiểu vì sao nữa, cái tính kiêu căng của tôi đã biến đi đâu, tôi dừng lại xen vào giữa đám đông để giúp em. Thậy may là em cũng chỉ bị xây xước qua loa. Nhưng chiếc xe đạp thì hỏng nặng quá, tôi đành mang nó đến vứt ở nhà người bạn gần đó rồi đèo em về. Trên suốt chặng đường về nhà tôi và em, hai đứa vẫn chẳng nói một câu, cả hai vẫn dường như chưa xoá tan được cái mặc cảm ngày nào, và con đường về nhau sao mà lâu quá vậy. Gánh nặng cứ mỗi lúc lại trĩu trong tôi. Phải bắt đầu câu chuyện với em sao đây, hay không nói gì, tôi chỉ vẩn vơ trong đầu và chầm chậm đi về. Thực sự là lúc đó tôi chỉ muốn phóng như một thằng điên để thoát khỏi cái bầu không khí u ám xung quanh, nhưng không hiểu sao chân tôi lại chẳng chịu và cũng một phần sợ em lại bị ngã. Đèo em về đến nhà xong tôi cũng chỉ chào em, em chào tôi và rồi tôi phóng như bay, không cần biết là tôi phóng đi đâu nữa, không hiểu có cái gì đó đang làm tôi muốn phát điên lên, tôi vừa muốn nói với em một điều gì, muốn hỏi han xem em có bị sao không, lại vừa e ngại. Về đến nhà tôi nhận được lời nhắn từ mẹ là có em Loan gửi lời cám ơn. Lúc đó tôi đã thật bất ngờ và bao nhiêu dồn nến bấy lâu như vỡ tung ra và biến đâu mất. Tôi không hiểu sao em lại có số điện thoại nhà tôi và sao cho đến bây giờ em mới nhắn. Nhưng dù sao chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để tôi bắt đầu một chặng đường mới

Chia sẻ trang này