1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Em phải học cách tự cân bằng :(

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi honeyNclover, 12/09/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ZARG

    ZARG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/06/2003
    Bài viết:
    5.974
    Đã được thích:
    12
    Vừa xem Hồn ma bạn gái cũ, có câu: Sức mạnh của mối quan hệ phụ thuộc vào người ít quan tâm hơn...
  2. pap

    pap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2010
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Anh bảo anh thấy ức chế vì @#$$&*%^
    - em cũng ức chế!
    - thế em ức chế vì chuyện j`?
    - (ấm ức) ko có j`
    - anh ko thích thế đâu nhé, có chuyện j` nói ra thì anh mới biết đc chứ
    - thôi cho qua đi
    - mình thống nhất với nhau cái này nhé: có chuyện j` cứ thẳng thắn với nhau, thế mới giải quyết đc chứ
    - à, ừm, ...vâng. thế hn anh ..bla bla (đánh trống lảng)
    Em thấy hơi ngạc nhiên đấy, vì ng` đề nghị thẳng thắn ko phải là em như trước kia. Làm sao mà em nói đc khi biết trước là có nói ra thì mọi chuyện vẫn thế, chỉ lại chuốc thêm cãi vã và buồn bực thôi. Ko nói ra thì dần anh và em sẽ càng ngày càng xa nhau, còn nói ra thì anh lại rối rít xin lỗi, đc vài ngày đâu lại đóng đấy. Haizzz
  3. honeyNclover

    honeyNclover Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2007
    Bài viết:
    2.088
    Đã được thích:
    4
    Đây là tình hình chung của ko ít ng` thì phải :-<

    --------------------

    Cuối cùng thì em cũng kể lể được về những j em thấy ko ổn. Chúng ta lại ko thể giải quyết được - như bao nhiêu lần trước đây. Rồi anh lại lỡ lời làm em khóc. Anh lại lo lắng. Mệt mỏi. Rồi anh lại đến vỗ về em. Thương anh. Mọi thứ lại tạm lắng...

    Dù số phận có cản trở ta đến thế nào đi chăng nữa, chắc em cũng chẳng bao giờ có thể bỏ anh được. Vì em thương anh hơn tất cả. Em thương đôi bàn tay đã từng làm rất nhiều việc nặng nhọc, nhưng ko hiểu sao vẫn có thể vuốt lên tóc em thật dịu dàng. Em thương gò má anh lúc nào cũng đen sạm đi vì phơi nắng phơi sương, nhưng vẫn ấp lên trán em trìu mến những khi em đau ốm. Em thương ánh mắt tội nghiệp nhìn em khi em giận, em thương mái tóc đã bắt đầu xuất hiện sợi bạc đang vùi vào lòng em, thương bờ vai đã lau khô nước mắt cho em biết bao nhiêu lần...

    Em yêu anh nhiều lắm. Dù thế nào em vẫn yêu anh nhiều lắm... :(
  4. pap

    pap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2010
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Có bài thơ, một câu chuyện mà ng` đầu tiên em nghĩ đến để chia sẻ là anh
    Hay đôi khi em chỉ khều anh để nói : hn đi làm qua thấy lúa chín vàng rồi, con mèo nhà em nghịch quá, nó vần cả quả bưởi làm đồ chơi …
    Có lúc chán ko nghĩ ra chuyện j` để nói thì thế nào cũng có vài trò quái dị kiểu: anh hát ru cho em nghe đi :-&
    …..
    Cứ thế, em ko nghĩ là em có thể nói chuyện với anh lâu thế ^^ nếu một ngày ko có anh, cái điện thoại chắc cũng buồn lắm, vì mình ko thể gặp nhau thường xuyên mà
    ….
    PS: mùi chuối chín nồng nặc : :-&:-&:-&
  5. honeyNclover

    honeyNclover Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2007
    Bài viết:
    2.088
    Đã được thích:
    4
    Lại thêm nữa những ngày cô đơn...

    Trời mưa, lạnh và buồn. Và em thì đang ngồi khóc một mình ở đây. Đúng là anh rất có năng khiếu trong việc bỏ rơi em vào những lúc em cần anh nhât. Dù có hằn học mà nghĩ thế cả trăm nghìn lần thì em vẫn phải chấp nhận rằng anh quá bận, và em buộc phải suy nghĩ độc lập như em vẫn thế suốt 24 năm qua.

    Có lẽ em cần học cách quên đi sự tồn tại của anh, như anh vẫn làm những lúc ko có em ở cạnh. Đầu tiên sẽ là trở về cuộc sống như lúc anh chưa xuất hiện, tức là ko có sự thiên vị nào giữa anh và các sinh hoạt thường ngày khác. Có lẽ cuối tuần này em sẽ hẹn với bạn thay vì ngồi rình mò để ăn cướp một khe hẹp rảnh rỗi của anh như mọi khi. Em cũng sẽ từ chối anh để làm việc khác của em, dù việc đó chỉ là một cuộc dạo chơi một mình, thay vì phải cố sống cố chết giải quyết nó thật nhanh để có thể sẵn sàng ok nếu "lỡ ra" anh có hẹn đột xuất.

    Giữa bề bộn đời anh, có lẽ em cũng chỉ là một thứ - có cũng được mà ko có cũng được. Mà chính anh cũng đã công nhận, nếu xét đến tận cùng, thì chẳng có j mà "ko thể thiếu" còn j. Vậy thì cứ để như thế đi :) Nếu đã ko thể cân bằng trong sự thiếu hụt thông tin và tình cảm thế này, thì cứ để anh được tự do thoải mái trong cuộc sống "có em cũng như ko" vậy.

    Còn cuộc sống của em. Có anh cũng như ko, đã rõ ràng lắm rồi...

Chia sẻ trang này