1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

[Fanwavegroup] Tuyển xế chở đồ cho cung đường: "Trung Thu nơi rẻo cao Tà Đằng, mang niềm vui nụ cười

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi wu_min, 09/03/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mrsiar

    mrsiar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2009
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Mình chuyển xong 3 bao lên đó về lại quên góp đựoc mấy bao nữa rồi.Mong các bạn có thêm chương trình mới để cho mình gửi tiếp.Thanks
  2. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Dạ thay mặt nhóm cám ơn bác rất nhiều ạ. Tuy nhiên nhà fanwave cũng không thường xuyên tổ chức các chương trình tình nguyện. Chủ yếu chỉ tổ chức vào 1/6; tết trung thu và quyên góp giúp đỡ đồng bào miền Trung khi bão lụt thôi ạ. Khi nào có tổ chức chương trình, bọn e sẽ mời bác tham gia cùng bọn e ạ.

    Nếu bác muốn thường xuyên tham gia vào các chương trình tình nguyện, thì bác nên updated thêm thông tin từ các bạn nhà Ngàn Hạc Giấy (nhà fanwave cũng có rất nhiều mem tham gia cùng các bạn Hạc). Nhà Ngàn Hạc Giấy là nơi qui tụ rất đông ae tâm huyết và thường xuyên ******** nguyện đấy ạ, và là một nhóm rất hay đấy ạ.

    Thân ...
  3. anhsaodem84

    anhsaodem84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2009
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn nhưng bao quần áo của bác đã quyên góp , sáng thứ 7 bác chở quấn áo đến xong , bên nhà hạc và vài mem nhà fan cùng tham gia phân loại đồ đến tận chiều mới xong .
    Tối qua gần 20 bao quần áo quyên góp đã được các bạn bên Hạc đưa ra ga , trao cho thấy Biên về trường
    Sáng nay iem trao đổi với các thầy trên đấy biết được rằng Trung Lèng Hồ hiện đang lạnh 6 độ và chiều nay các thầy trực tiếp phát quấn áo ấm cho các em luôn. Một lần nữa cám ơn bác đã cùng giúp sức >:D:D<
    http://fanwavegroup.com/showthread.php?t=632&p=18214#post18214
  4. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Cuối tuần này nhà fanwave tổ chức đi Mộc Châu, tuy nhiên hiện tại đang thiếu xế. Ae nào quan tâm, có thể tham gia cùng nhà fanwave nhé (do kì này ôm hơi đông, nên bọn mình kh tuyển ôm nhé).

    Lịch trình chi tiết ở đây:

    http://fanwavegroup.com/showthread.php?t=624&p=18335#post18335

    Tks các bạn đã quan tâm
  5. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Để ủng hộ phong trào "đi và viết" của box bắt đầu từ hôm nay fanwavegroup sẽ e*** và biên soạn các bài viết hay của nhóm và post lên home chung. Hy vọng sẽ nhận đươc sự ủng hộ từ tất cả các bạn
  6. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Cung đường Tây Yên Bái
    Tác giả: Windy

    Cả cung đường gói gọn trong mấy câu thơ sau:

    Dốc cao Tà Xì Láng
    Lãng đãng mây Phình Hồ
    Làng Nhì anh hùng náo
    Tiếc nuối thác Tề Chơ


    Nhật ký cung đường :

    Hành trình ngày đầu tiên :


    Không hết một ngày. Chính xác là chỉ bắt đầu từ 4 rưỡi chiều của ngày.
    Vẫn quốc lộ 32, vẫn hướng về phía Nhổn, vẫn có nắng, có bụi và các loại vũng nước, ổ gà, ổ voi, trâu chó gì đó dày đặc. Đi mòn cả cái quốc lộ này mất.

    Thấy các bác răn đe là có bão, có lốc, có xoáy, có rất nhiều hiểm nguy ở cái cung đường Tây Bắc lần này. Cũng không có ý bật lại các bác và hoàn toàn không có ý muốn chứng tỏ cái gì cả. Phút cuối quyết định sẽ lên đường chỉ đơn giản vì 2 lý do là: "Chưa đi Tà" và "Có thể đi được". Đơn giản là muốn đi để cho biết và lần sau không tiếc, có phải lúc nào quyết định đi là cũng đi được đâu. Cho nên nếu có thể đi thì tội gì ko đi. Hơn nữa, cũng nghĩ đơn giản là có bão, có lũ, có sạt lở gì đó thì thực ra dân ở đấy người ta vẫn cứ phải đi lại, vẫn phải sinh hoạt bình thường cơ mà. Chưa kể đến việc là thực tâm mình nghĩ là thích đi và sẽ cẩn thận để không làm sao chứ đâu phải đi để tìm cái chết.

    Chính vì thế, xin lỗi và cảm ơn các bác, em vẫn lên đường. ^^

    Ngày đầu tiên là ngày êm ả nhất. Đại loại là không nhiều sóng gió. Trời vẫn nắng cho đến khi chỉ còn sót lại tí ánh sáng của ngày. Nói thật tâm là cung đường nào cũng có xuất phát điểm Nhổn - 32, đâm ra là hơi hơi buồn ngủ, nếu ko nói là cũng thật sự tí nữa thì ngủ gật.

    Kể ra, những lúc như thế thì thủng săm và vá xe cũng là một thú chơi tao nhã. Một phát thủng săm ngay đầu quốc lộ vào cái lúc trời vẫn trắng vàng và lúa vẫn mang màu xanh.

    Đến khi trời nhá nhem tối thì thêm một phát đẹp giữa đèo. Thực ra cũng không phải trời "nhá nhem", mà là "tối mịt mùng".

    Tự xử

    Một soi đèn pin. Một lần mò săm lốp. Một đứng. Một bò ra xe. Một ngồi nhai mực khô.
    ..
    Nửa tiếng.

    Đèo Khế đen mịt mù, hơi tiếc cho các đồng chí chưa đi qua Đèo Khế.^^. Mình đi rồi, ko tiếc lắm. Hờ hờ.

    Lịch trình của đoàn là sẽ ngủ lại Nghĩa Lộ, thưởng thức thịt rắn nổi tiếng và chờ đợi ngày mai.
    Phát xịt lốp thứ 3 ngay cửa ngõ vào Nghĩa Lộ. Cũng còn may là ko phải tự xử thêm lần nữa.
    Chia làm hai. Một ở lại lần mò săm lốp với chủ hàng sửa xe bên lề đường. Một đi đặt nhà nghỉ.
    Giữa cái vùng Tây Bắc toàn hơi ẩm của sương và mùi của núi rừng lại có cái nhà nghỉ "Miền Tây".

    Trời vẫn trăng sao ầm ầm, trong leo lẻo, chả có tí dấu hiệu nào của mưa hay gió, nhưng thịt rắn thì không ăn được vì: "Muộn thế này ai làm". Dù sao cũng có cơm ngon ăn là được rồi! ^^

    Nhìn chè bưởi cũng thèm nhưng cũng hết giờ và cũng cả buồn ngủ.
    Ngày thứ 1 kết thúc bình yên.

    Nửa đêm mưa...to là khác.

    Ngày thứ 2 đầy bão táp và sóng gió:

    Sáng Tây Bắc, mưa ào như có gì bức xúc. 7h sáng thì cũng lưa thưa tạm dừng cái ào ạt. Nhìn ra cửa sổ thấy lá cây rụng ướt đầm đìa trên mái tôn phía trước. Mở đầu bằng mưa chả biết hên hay xui. Đi rồi thì chấp nhận thôi.

    Ăn sáng ở cái quán miến ngan ngon phết. Mà cái thị xã Nghĩa Lộ này sầm uất chả kém gì đâu. Khéo còn hơn khối khu vực thủ đô ấy chứ. Giá có thời gian uống cốc cafe chắc cũng được.

    Đi ngược lại Nghĩa Lộ khoảng 6km, thấy biển "Phình Hồ 10km". Cái biển to, hoành tráng, màu xanh rất dịu. Trông đường cái bên cạnh cái biển cũng ko đến nỗi nào. Nhưng nhìn đến cái khoảng rẽ vào thì tự dưng cười sằng sặc. Đai loại là cũng có hỏi lại xế là: "Đây á?!!" =)).

    Lười là rất hay có kiểu biết là phải làm nhưng cứ hy vọng cái gì cũng "từ từ". Đùng đùng một cái tự dưng toàn thấy bùn với đất, đá với sỏi, đường nhỏ, trời mưa, xe cứ xềnh xệch, đuôi cứ vẩy tít mù không yên.
    Đi được khoảng nửa tiếng là thấy ông anh độc hành thở hồng hộc hướng về xe mình phát biểu 2 câu:


    Với xế: Mày lừa anh.
    Với ôm: Anh em mình về thôi. Về đi Mù

    Thứ 1, về cá nhân, Mù Căng Chải mình đi rồi và mục tiêu hiện tại là Phình và Tà.
    Thứ 2, về khách quan, Mù Căng Chải vào mùa này, vào ngày này, thời tiết này thì chả khác gì nhau cả để phải lăn tăn.

    Suy ra, kết luận là: "Bác cố đi, đi thêm đoạn nữa, đường mà vẫn thế này, bác vẫn muốn quay về, em hứa quay về đi Mù cùng bác". :P

    Cố kiết thêm vài đoạn nữa tít mít bùn đất thì cũng đến đoạn đường bê tông. Hơ hơ. Cũng êm ái. Nhưng đường lên trời ngắm mây thì không thể có chuyện êm ái, ngọt ngào lâu quá được. Nói cho chuẩn là mấy cái khoản "Cao Bằng - Bắc Kạn" với lại "Bến Thân" hình như lùi hơi xa một tí rồi. =)). =)). Nhìn cái đường trước mặt là thấy hạnh phúc đáo để khi không phải cầm lái.

    Đường vừa dốc lên, lại dốc xuống, vừa đá lại có sỏi, vừa bùn lại nhơm nhớm nước dính chân, vừa khúc cua ngoặt lên lại thấy cái dốc ngoành xuống. Xe cứ lục bục vì xóc, vừa lệch đuôi vì trơn. Loằng ngoằng, hầm bà nhằng đủ thứ lùng bùng.

    Nói nghiêm túc là cảnh đẹp thì cũng không nhiều, nhưng mỗi lần thấy cảnh là vẫn đẹp không đỡ được. Kiểu đứng bềnh bồng trên mây. Kiểu nhìn ra là thấy ống trời hun hút tia sáng. Kiểu nhìn sang là thấy màu xanh rêu đẫm nước của núi rừng. Đẹp.

    Cuối cùng cũng đến Phình Hồ. Mình chả thấy gì đặc biệt. Đúng là cái đích chả bao giờ bằng con đường. Vẫn cái ủy ban xã, cái trường học và mấy cái mái nhà, những đứa trẻ mặc váy H'Mông chạy quanh rồi thẹn thùng nhịn trộm người mới đến. Cảm giác quen thuộc và không thấy mấy lạ lẫm. Chỉ đơn giản là cảm giác...đã đến Phình Hồ.

    Phía sau cái "đã đến Phình Hồ" ấy là một con dốc cao tít mít, đá rải loằng ngoằng. Nhìn là thấy "lít" mắt.

    Ngồi đằng sau quả thật là cảm giác rất khác. Khác hoàn toàn với cái cảm giác của xế. Hoàn toàn không hình dung được, ko nắm bắt được cái mà xế đang thấy và đang cảm. Ngồi phía sau là một cảm giác hoàn toàn khác. Sure! ^^. Có những cái may mắn hơn và có những cái không thể bằng...

    Đường lên trời như kéo dài mãi...những đoạn lầm than. =)). Cứ hết con dốc đá lại sang con đường bùn. Cứ hết trơn trượt lại đến xóc nảy người, loạng choạng.
    Xòe một phát, ba lô đỡ người, bùn dính tay và loay hoay để đứng dậy. Không đau, không xây xát. Thế là may rồi. Chỉ thấy buồn cười. Nhưng càng đi càng máu. Thảo nào bà con nghiện. =)).

    Trời vẫn mưa lâm thâm, sương lúc mờ, lúc tỏ. Đường sạt một đoạn, đá lởm chởm chắn ngang. Vòng qua con đường nhỏ, liu riu nước suối, các xế thay nhau đẩy, kéo và tìm cách cho xe qua. Lại điệp khúc quen thuộc: "Mày lừa anh!" "Anh em mình quay về, đi Mù đi!". =)). Giờ em mới dám nói, anh cả tha lỗi cho em, chứ lúc ấy ý là em hoặc chỉ có lên, hoặc là đi ngủ, chứ cho tiền em cũng chả về đâu. =)) =))

    Mất bao lâu lên đến Làng Nhì thì không nhớ. Nhưng lên đến Làng Nhì là mướt mồ hôi với 100m từ dưới dốc lên đến cái nhà cao cao cột mốc của làng. Mục tiêu tiếp theo là mấy cái thác trong bản Háng Tà Chơ.

    Mới đầu là cả làng lên xe, tiến. Nhìn quả đường thì mình cũng mềm mềm một tí. Không! Cũng nhiều phết. =)). Đang nghĩ xem tả kiểu gì cho chuẩn. Đại loại là như kiểu đi ra phía sau vườn nhà các cụ ở quê vào những ngày mưa. Sau vườn nghĩa là cái khoảng mà người ta hay dùng để nuôi gà vịt, trâu bò và để giải quyết nỗi sầu muộn ấy. Đường cứ tin hin thế, thỉnh thoảng có cổng như cổng nhà. =)).

    Vào thêm vài đoạn là 2 xế quyết định vứt xe ở ngoài, trekking cho máu. Mình cũng trek cho thi vị. =)). Xế còn lại vẫn hăng hái vác xe vào sâu. Hờ hờ.
    Sau cơn bĩ cực tới hồi thái lai. ;;). Cái thác đầu tiên trông không hùng vĩ nhưng độ ổn thì khỏi bàn. Hờ hờ. Cafe, mì tôm hộp, bánh mì pate, nhãn, roi - bữa trưa giữa bàn đá thiên nhiên, tiếng suối rì rào và mùi gió. Bọn con trai phởn phơ tắm suối, 2 đứa con gái ngồi thu lu ăn, uống và cảm nhận loanh quanh. =)).

    Ăn no xong thì có 2 tâm trạng. Một là phấn chấn muốn kiếm tìm thêm cái thác cao cả trăm mét mà cả làng bàn tán cho đủ độ phiêu. Hai là ăn no, nặng bụng, đi lại cứ ì à, ì ạch. ;)). Kết quả là vẫn tiến sâu vào trong và mỗi đứa vứt balo ở một góc bụi rậm trên đường. =))

    Vấn đề là...

    Mưa.

    Mưa thật, ko trừu tượng, ko lâm thâm, ko lất phất. Mưa rào rào, mưa rầm rầm, mưa xối xả. =)). Mưa đến độ nước chảy thành dòng, rát mặt, mờ mắt. Quần áo ướt mèm, tóc tai ướt nhẹp, và mấy cái balo là thôi, coi như xong. =)). Cái thác ầm ầm trước mặt cách có quãng đường con con nữa, nhưng đành lỗi hẹn. "Không ra nhanh rồi nước thành dòng thì có mà ra đằng mắt. Xe trôi mất, ba lo bị lấp mất là thôi, khỏi về".

    Fanxipan xem chừng nếu không kéo dài thì cũng không đọ được với đoạn mưa rừng mấy cây số này. Vừa đi vừa chạy, vừa chạy vừa thở, vừa thở vừa nơm nớp lo cái sự vụ làm sao vác được cái xe ra khỏi cái đoạn đường này.

    Có một điều rất thú vị ở khoản trekking mưa này là gỗ lậu. Những con ngựa chở gỗ lậu đi thành từng đoàn. Đường trơn, móng ngựa bấm sâu vào đất, nước mưa chảy thành dòng và những cú trượt chân tưởng chừng lao ầm xuống. Những con ngựa đến là khổ. Những người chạy phía sau nó cũng đến là khổ. Làm cho lũ loanh quanh bọn mình cũng khổ. Xem ra chỉ có mấy thanh gỗ trông xấu xấu bẩn là sướng mà thôi. =)).

    Bắt đầu là lôi mấy cái balo ướt mèm lên khỏi bụi rậm, xác định là sẽ ướt toàn tập. Sau đó là ba xế lôi, kéo, đẩy, ga, đề để vác em xe ra khỏi cái quãng đường. ^^
    Thường thì vẫn là sướng rồi khổ. Ừ thì vừa ăn trưa sung sướng, nhưng giờ khổ là thấy khổ liên hoàn. Các bác vừa hì hục lôi được một cái xe ra khỏi vũng mưa, vũng gió thì tiếp theo chỉ kịp thở lấy hơi để lôi ba cái khác thoát hẳn khỏi con đường. =)).

    Giả sử rằng là có lôi ra xong là xong thì cũng hạnh phúc, nhưng lôi ra xong là xong đoạn một, đến đoạn hai. Tiến lên phía trên - Trạm Tấu - Bản Mù. Quả này là dây thừng được trưng dụng thật, ko trừu tượng, ko dàn cảnh, không đánh đu. Kéo và đẩy siêu cật lực.

    100m - gần 2 tiếng đồng hồ. Mưa rừng. Bùn trơn. Bắt đầu lạnh và cảm giác cần uống nước.

    Thoát khỏi 100m từ dưới, ngước lên trên thôi mà cảm giác như vừa đi mất 1 ngày đường. Ngồi thở, ngồi chờ, ngồi nghệt cả mặt ra.

    - Mấy đứa đi đâu?
    Chúng cháu lên Trạm Tấu, đường này lên còn xa không cô.
    - Còn 30km nữa cơ, đường khó đi lắm. Muốn đi Trạm Tấu bây giờ đi xuống dưới Phình Hồ, xuống Nghĩa Lộ rồi vòng sang...
    Chúng cháu vừa ở dưới lên.
    @-@. Sao lại vừa dưới lên? Thế giờ đi đâu?!!
    Chúng cháu lên bản Mù.
    ...Không đi được. Giờ không kịp. Mà cũng ko đi được...bla..bla..

    Sau một hồi tỉ tê, hỏi han rõ ràng, mạch lạc. Cả đội thống nhất là sẽ xõa một đêm tại cái Làng Nhì này, tại cái khoảng đang đỗ này (còn đi đâu được khi mà lết có 100m mất gần 2 tiếng). Mai tính tiếp.

    Ban đầu là vụ tắm. Ướt hết rồi thì phải thay, phải tắm. Nhưng tắm thì không có nhà tắm, chỉ có chờ đêm xuống mà tắm thiên nhiên. Thay thì đồ chả còn gì khô mà thay. Cuối cùng là dội nước mưa vào người và mượn đồ của xế. =)).=))

    Tiếp theo là cơm. Không bò - gà, không cá, không rau, không hoa quả lá cành. Chỉ có mỗi trứng và bí non. Có thêm món cá hộp. =)). Kết quả bữa tối là: Trứng tráng hành khô, trứng rán, trứng luộc, Canh bí non nấu cà chua, cá hộp hấp và ớt chỉ thiên 5 màu. Vẫn ngon lành. Cơm nấu bằng nồi gang. ;;). Quên món rượu chay.
    Màn muôn thuở là thăm anh WIlliam Cường.

    Em bé 9x ra thỏ thẻ hỏi cô chủ nhà: "Cô ơi! Nhà vệ sinh ở đâu ạ?!!"
    - Cô bảo nhé, một là con lên trên kia, nhà ông chủ tịch xã đi nhờ. Cả xã có mình nhà ông ấy có nhà vệ sinh. Tự hoại hẳn hoi. Còn ko thì con ra đầu nhà. Tối thế này, lại mưa, ko ai nhìn thấy đâu. ;)). Mình để ý, đầu nhà cô chính là cái khoảng vách cái phòng của cô chú.

    Nhịn!
    Nhịn được 4 tiếng. Đến nửa đêm thì không chịu nổi. Xách đèn pin, đi vòng ra phía sau chỗ lúc tối ăn xong, cô ngồi rửa bát. Để ý chỗ đấy từ lúc ngồi buôn chuyện với cô, nhăm nhe đến đêm thì ra đấy hành sự.

    Bọn Tàu nói ko sai, mưu sự tại nhân, nhưng hành sự tại thiên. Đang soi đèn pin vòng quanh một lượt cho chắc thì soi ngay mặt thằng ku em nhe răng cười. Cái chỗ chết tiệt nó chiếu thẳng mặt giường bọn con trai. Hik. Trên đầu các xế là chuồng ngựa, nhìn xuống chân một phát là ra bể nước. Hik. May mà mình chưa làm gì.
    Ngậm ngùi đi vào.

    Nằm vật vờ, zật zờ mãi rồi cũng ngủ, ngủ ngon lành, ngủ say sưa, không mộng mị. Ngủ giữa núi rừng, giữa cơn mưa, giữa mây mù và sương lạnh. Ngủ dưới ánh điện chạy bằng ắc-quy được thắp cả đêm không tắt. Cũng may, chứ không thì mình rợn tóc gáy vì hai chị em nằm ngay dưới cái bàn thờ bên trên có tới 3 chú mặc comple cứ nhìn thẳng cửa. @_@.

    Đêm thứ 2, một ngày hoàn toàn không yên ổn. Có lúc tưởng như kiệt sức, có lúc nản không đỡ được, nhưng cuối cùng cũng có một buổi tối bình yên và một đêm ấm áp. May mắn là không phải lang thang, quấn áo mưa ngủ giữa rừng.

    Một đêm hạ trại Làng Nhì. Cô chủ nhà khuôn mặt người Tây Bắc, rám ánh mặt trời, đôi mắt lúng liếng của người Mèo, núm đồng tiền lấp ló, đôi tay nhanh nhẹn và những ý nghĩ vừa thật, vừa xa xôi.

    Một đêm rừng Tây Bắc nhớ đời.
    .................
    Được LastWalkman sửa và chuyển vào lúc 14:25 17/02/2011 / Lý do:
  7. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Bổ sung một số hình ảnh

    Ngã rẻ Phình Hồ

    [​IMG]

    Mây Phình Hồ

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Cầu xà beng năm xưa

    [​IMG]

    Thị trấn Phình Hồ ... thị trấn trong sương.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Ngựa chiến

    [​IMG]

    Ngã ba Làng Nhì, thác Tề Chơ

    [​IMG]

    [​IMG]

    Ủn mông

    [​IMG]

    Trên đường vào thác

    [​IMG]

    Cây cầu đầu tiên

    [​IMG]

    Tú béo

    [​IMG]

    Nghĩ trưa bên một con thác ven đường

    [​IMG]

    Pha cape

    [​IMG]

    Xõa

    [​IMG]

    Chiến tiếp vào thác

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Mưa rừng

    [​IMG]

    Ngựa người

    [​IMG]

    Người ngựa

    [​IMG]

    Cơm tối, món chủ đạo là trứng :x

    [​IMG]

    Nhậu

    [​IMG]

    Tổ ấm giữa Làng Nhì bùn đất

    [​IMG]

    Được LastWalkman sửa và chuyển vào lúc 14:25 17/2/2011 / Lý do:
  8. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn Last đã e*** giúp.
    ..................

    Ngày 03 : Hành trình dang dỡ

    Buổi sáng thức dậy trong tiếng mưa rả rích của núi rừng. Có tiếng người lao xao, có tiếng loạch xoạch, lục cục của dép guốc, của áo mưa, của cánh cửa ra vào. Những người dân trong bản lên nương sớm, rẽ vào mua áo mưa, mua dép, mua những thứ đồ linh tinh...Nhà cô chủ vốn là cửa hàng tạp hóa. Người dân tộc bây giờ cũng quen với dịch vụ mang sắc màu đồng bằng. ^^

    Những đứa trẻ con mới vài ba tháng tuổi, mẹ địu trên lưng ngủ ngoẹo cả cổ ngon lành. Một mảnh áo mưa vuông vức khoác lên người, cơ bản là che cái sinh linh bé nhỏ đang gà gật đằng sau. Làng Nhì không có ngày chủ nhật.

    Cả đêm qua cũng thấp thỏm hy vọng. Nửa mong trời tạnh để đi tiếp lên phía trên và nhìn cho được cái Bản Mù nổi đình nổi đám. Nửa kia thì mong ngóng được quay về Nghĩa Lộ bình yên để thưởng thức món thịt rắn ngon lành. Cái nào cũng được cả. Quan trọng là trời đừng mưa. Chứ mưa rả mưa rích thế này thì đứng yên một chỗ còn muốn chết nữa là đi đi lại lại, chưa kể là vác theo một đống đồ và một đống sắt lẫn lộn các loại xăng dầu.

    Dù có đang hơi lo lắng một tí, hơi lăn tăn một tẹo về cái tình trạng ẩm ướt của trời đất thì cũng phải thừa nhận là không có cái máy ảnh nào có thể ghi lại cái đẹp mà mắt mình đang nhìn thấy. Giá trị của đôi mắt, đôi tai và cái mũi là không thể phủ nhận được.

    [FONT=border=]Những cơn mưa rừng rũ rượi đêm qua đã góp phần không nhỏ tạo nên cái phông nền màu xanh thăm thẳm của núi rừng Tây Bắc. Cái màu xanh mà không một máy ảnh nào có thể ghi nhận hết được đang cuộn vào với cái màu trắng bồng bềnh của mây, của sương và cả màu xám nhàn nhạt của mưa. Không một máy ảnh nào có thể ghi hết được bởi khi cảm nó người ta thấy có mùi của mưa, của đất, của cỏ cây và nghe thấy tiếng gió, tiếng của những dòng suối đâu đó vang vọng xung quanh. Cảm giác mênh mông và thấy mình nhỏ bé giữa núi rừng. Một cảm giác mà không cái máy quay, không một ống kính nào có thể ghi nhận hết được. Có lẽ vì thế mà những thôi thúc "lên đường" luôn ăn sâu và hằn thành vệt trong đầu những con người thích khoác balo lên vai rồi lượt phượt.

    Cuối cùng thì cũng phải lên đường, dù muốn dù không. <FONT class=imageattach face=[/IMG]
    [/FONT]
    Đầu tiên là phải đối mặt với đoạn đường vỏn vẹn 100m ngày hôm qua. Giờ nó dễ đi hơn vì nước mưa trôi tiết tiệt những bùn, những đất, những thứ loằng ngoằng nhớp nháp. Trơn! Trơn nên là chả cần đi mà cứ cố làm sao để ghìm tay phanh cho chuẩn khỏi trượt là may lắm rồi. Ôm thì lếch thếch balo, mũ mão, đồ đạc. Xế thì gồng mình, cong chân để mà chống, mà đạp, mà đẩy, mà vác, mà lôi, nhích từng tí một ra khỏi cái con đường vừa mới hì hục để leo lên bằng được cách đấy chưa đầy chục tiếng đồng hồ.

    Mưa. Mưa tầm tã, mưa xối xả. Lướt thướt hết. Nước chảy thành từng dòng. Dòng từ trên chỗ cao chảy xuống chỗ thấp, từ trên đầu xuống đến dưới chân, từ tóc mà rơi xuống mắt...Mưa mãi rồi cũng phải tạnh. Lầy lội mãi rồi cũng qua được cái khung đường quang quang, sạch sẽ. Chả nhẽ lại cứ đầm đìa mãi trong mưa...

    Cuối cùng rồi cũng thấy Phình Hồ, đi thêm rồi cũng thấy đường bê tông, thấy đồi chè ngút ngàn,và cũng nhìn thấy cái biển màu xanh xanh vừa hôm trước còn pose hình. Mãi thì cũng phải đi ra...

    12h trưa. Cách Nghĩa Lộ 6km. Bữa trưa bình dân và quan trọng là được gột rửa, được phởn phơ vứt bỏ cái ẩm ướt trên người. Tà Sì Láng - điểm đến cuối cùng của hành trình dang dở.

    Tà Sì Láng đẹp, đẹp hơn Phình Hồ rất nhiều.

    Phình Hồ - Làng Nhì chỉ hấp dẫn người ta bởi độ phiêu và máu chiến. Những cung đường mang tính chinh phục cao, những bí ẩn mà giới lượt phượt truyền miệng lại, về một Bản Mù giữa miền núi rừng Tây Bắc với những cánh đồng hoa anh túc rung rinh, với vựa ma túy nhiều bí ẩn, với con đường đá chưa ai chinh phục. Bản Mù của những điểm đen.

    Tà Sì Láng thì khác. Tà Sì Láng mang vẻ đẹp rất núi rừng. =)). Những con dốc cao, những khúc cua tay áo tưởng chừng như gập ngược lại, lúc thì vút lên, khi thì lao xuống, với những mảng ruộng bậc thang với hàng trăm sắc màu có nền chung là cái màu xanh nguyên thủy. Đẹp như tranh vẽ. Giờ mới nghĩ lại, không phải cảnh đẹp như tranh vẽ mà chính xác là tranh vẽ đẹp như cảnh này này. Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới thấy những ô vuông đều đều xếp cạnh nhau màu vàng, màu lục, màu nõn chuối, màu xanh lơ mơ và cả những màu thẫm đen của lá. Phía trên cao là trời, tầm ngang ngang thấy mây trắng và sương mờ, thỉnh thoảng lại thấy những dòng nước mỏng tang như sợi chỉ, nối từng tầng, từng tầng chảy dài ngay trước mắt. Lúc ấy mới thấy thực sự cái hùng vĩ của núi rừng và cái bản thân mình nó mới nhỏ bé làm sao. ^^

    Mình đã từng thấy Pha-Đin, đã từng nhớ cái đèo không tên trên vùng đất Cao Bằng, đã từng qua đèo Cả, nhưng thực sự thấy chưa cái gì như cái dốc bốn tầng của Tà. Cái chỗ ấy mà tính đúng ra có đến chục tầng chả ít. Cứ vòng vèo, uốn lượn, lên tít mít rồi đến khi xuống thiếu nước cắm đầu lao thẳng từ đường xuống đường mà thôi. May mắn vô cùng là còn có cái đường bê-tông để mà phóng, chứ không thì chắc không chỉ có mùi khét của phanh. :P

    Lao xuống khỏi con dốc cao ngễu nghệt cuối cùng là nhìn thấy cây cầu treo vắt vẻo qua con suối. Nước chảy rì rì va vào những viên sỏi lớn bé. Cái cầu vắt vẻo ngang qua trông hùng vĩ. Thật ra phải đến mới có thể cảm nhận vì nếu chỉ ghi lại bằng hình ảnh, tả lại bằng câu văn thì những cây câu ở đâu cũng từa tựa như thế. Nhưng lúc ấy, tâm trạng ấy, cảm giác ấy, cái cây cầu ấy và con suối ấy...khác những chỗ khác, thời điểm khác, cây cầu khác...rất nhiều. ^^

    Xong xuôi mọi sự thì cũng đã xế chiều. Trời bắt đầu nhập nhoạng tối. Kế hoạch về Nghĩa Lộ ăn thịt rắn không thành, mong muốn ngắm nghía cái chợ cũng tiêu tan, và nhất là quyết tâm leo lên nhìn cái Bản Mù mịt mùng cũng chưa hoàn thành. Hành trình hoàn toàn dang dở. Nhưng đơn giản là như thế thì mới có cái để quay lại, để nuối tiếc và để hy vọng nhiều hơn. ^^

    Ăn tối xong cũng đã 9h, hành trình lần nào cũng cháy thời gian. Nhưng quen nhiều với những điều như thế. Mưa, ánh trăng rằm 16, những đám mây đen rập rình phía sau và câu chuyện về Trịnh, điển tích về những bài tình ca...^^. Hết cái phần ấy rồi thì...

    Xịt lốp.

    10h đêm ngồi vật vã giữa hiên nhà người ta. Đứa vật vờ nằm ngủ, đứa thất thểu nhìn mưa, đứa hì hụi soi đèn và người thì hùng hục bơm vá...Có nản đi nữa thì biết làm gì ngoài việc làm cho xong để còn về cho yên. :D. Cuối cùng cũng phải xử lý xong. Lên đường tiếp, và...

    Mưa.

    Mưa nặng hạt, mưa ầm ầm, mưa buốt mắt. Dĩ nhiên là trú mưa. :D

    1h sáng.

    Mưa đuổi phía sau, trăng trên đầu và trời trong leo lẻo phía trước. Đứng giữa đường thênh thang, mùi lúa, mùi gió, thỉnh thoảng mùi ngai ngái của cánh đồng. Tiếng chó sủa, tiếng bò ậm ờ, tiếng lào xào của mưa...Một lần sướng là một lần khổ mà. ^^

    Chuyến đi nào rồi cũng kết thúc, có lúc vui, có lúc bình thường, có khi thấy nản, nhưng quan trọng là đi để trở về và cảm nhận những điều rất khác...cả ở nơi mình đến và thời điểm mình về.

    Hẹn Bản Mù vào một lần sau nữa để chứng minh cái bí ẩn chỉ tồn tại khi người ta chưa tìm ra. :D
  9. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Bổ sung hình ảnh ngày cuối cùng​

    Tạm biệt và cám ơn Làng Nhì​

    [​IMG]

    Làm hàng​

    [​IMG]

    Đến Phình Hồ​

    [​IMG]

    Tà Sì Láng​

    [​IMG]

    Con dốc đầu tiên​

    [​IMG]

    Sợi chỉ giữa núi rừng​

    [​IMG]

    Sau cơn mưa​

    [​IMG]

    Đường​

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Ngạo nghễ ​

    [​IMG]

    Trung tâm xã​

    [​IMG]

    Xanh thẵm​

    [​IMG]

    [​IMG]

    Trai bản​

    [​IMG]


    Lời kết : Cám ơn Làng Nhì, cám ơn cung đường Tây Yên Bái đã gắn kết anh em chúng tôi lại với nhau, đã cho chúng tôi những trải nghiệm thú vị và giúp cho chúng tôi thân thiết hơn, yêu đời hơn, yêu cuộc sống hơn.
  10. fanwavegroup

    fanwavegroup Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2010
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0
    Lời dẫn : Hiện tại fanwavegroup đang nắm giữ kỷ lục của ttvn trên Fanxipan với 57 đồng chí đều chinh phục được ngọn núi, theo đường khó nhất lên núi phía Sapa. Fanwavegroup đã thể hiện một ý chí sắt đá, một tinh thần bất khuất trước gió, trước mưa, trước đêm tối và trước những con dốc thăm thẳm của đường Sín Chải - Trạm Tôn. Thế các bạn có biết fanwavegroup đã chinh phục, và đã làm điều đó như thế nào không.
    <FONT class=imageattach color=black size=4 face=[/IMG]Xin mời các bạn đọc bài viết của Rét đại ca.



    FANSIPAN, MỘT CHẶNG ĐƯỜNG
    Tác giả: dongkiret

    Trong mỗi chúng ta, ai cũng hiểu rằng mình mong muốn được hoàn thiện. Ai cũng hiểu rằng để tiến bộ, việc đầu tiên, cuối cùng và khó nhất là phải vượt qua chính mình. Chúng tôi cũng hiểu rằng, cuộc đời là sự trải nghiệm những gì mình đã đi qua. Việc trèo lên đỉnh núi cao nhất Việt Nam, nóc nhà Đông Dương âu cũng là để thỏa mãn cái nhu cầu vượt qua bản ngã ấy. Chúng tôi đã trải qua những giờ phút khó khăn, nguy hiểm, đói rét, lạnh lẽo và cả run sợ, để rồi chúng tôi đã làm được điều hằng mong ước: VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH.

    Chúng tôi, 57 người, nam phụ lão ấu, từ bác trai 58 tuổi đến bạn sinh viên vừa tròn đôi mươi, những chàng trai cô gái đang tuổi yêu đời chưa hề quen biết, từ khắp nơi trên cả nước, từ Hải Phòng đến Hà Nội, từ Huế vào TP. HCM đã tụ hội nhau cùng nhau trèo lên đỉnh FANSIPAN hùng vĩ đúng vào ngày kỷ niệm đất nước thống nhất. Và chúng tôi, đến giờ phút này đã lập nên dấu ấn mới: đoàn leo núi đông nhất chinh phục đỉnh FANSIPAN an toàn trên Box Du lịch, ttvn.

    Lên cung từ 2 tháng trước, tích cực tập luyện ngày nắng cũng như ngày mưa, có những người tưởng như mình không thể đủ sức cho chuyến đi, có những người đã âm thầm bỏ cuộc, vì sức khỏe, vì ngã xe, vì thời gian, điều kiện không cho phép. Từ 70 người đăng ký, đến lúc lên tàu chính thức chốt ở 57 thành viên.

    Đêm đầu tiên, chuyến tàu tăng cường lên Lào Cai, đông nghẹt, ồn ào, cứ như thể chẳng còn gì ồn ào hơn thế, sôi nổi hơn thế, có người không thể ngờ rằng mình sẽ lại vất vả như thế, yếu đuối như thế trên con đường chinh phục bản thân.


    Đêm ấy, cả đoàn hồi hộp nghe tiếng tim mình gõ hòa cùng tiếng con tàu nghiến răng trên đường ray. Đã có nhiều tiếng lầm bầm "tsb mình cứ tưởng được ấy nằm, hóa ra fải ấy ngồi cả đêm, hự"

    May thay, số mình hình như ăn ở hiền lành nên giời xui khiến bạn Minh mang đi 2 cái chiếu, và thế là akay ngủ rất ư ngoan. Chả mấy mà tiếng ồn ào lắng dần để nhường chỗ cho những tiếng phì phò, cọt kẹt.

    Đến sáng, mấy đồng chỉ lầm bầm chửi lão trưởng toa vì tội cắt ngang giấc mơ đang hồi đẹp nhất. Cả lũ lục tục dậy oánh răng rửa mặt, háo hức chờ đón giây phút lên đường.

    Cuối cùng, cái gì đến cũng phải đến. Điều đó rốt cuộc đã xảy ra...

    Đến Sapa, đoàn dừng chân nạp năng lượng tại nhà hàng 50 cent (50 cent thì mua được cái qué gì nhở) và đón xe lên Sín Chải. Theo Gia Cát Dự, ngày hôm đó sẽ có khoảng trên 200 chiến sỹ chen vai huých cánh lên đỉnh, vì vậy Trưởng đoàn quyết định chọn con đường khó nhất (đường khó chúng nó ít đi, đỡ lo đụng hàng). Và chúng tôi bắt đầu hành trình gian khổ, à nói thế trần tục quá, sách vở viết là lên đường vượt qua chính mình.

    Rời đường nhựa, đoàn tụt xuống đoạn dốc lầy lội những bùn và fế thải gia súc, rồi leo dốc, rồi lại tụt dốc, rồi lại leo. Trên đường đi, rất nhiều bạn hữu, từ lợn đến dê chó đổ ra hai bên đường cổ vũ nhiệt liệt.

    Từ đây, chúng tôi chính thức tạm biệt cuộc sống sạch sẽ thơm tho cơm no áo ấm để chuyển sang giai đoạn oánh vật với cái tôi khi mà con đường càng ngày càng dốc.

    Mới đầu, chị em thấy trời mưa, hồ hởi mặc hết áo nọ quần kia, rồi thì tất vải, tất nilon tránh vắt, đi được một lúc nóng quá cả hội thi nhau cởi, cởi mãi, cởi mãi, cho đến lúc không còn gì để cởi thêm nữa mới lại lục tục đeo balô lên đường.

    Ngày đầu tiên, cung đường tương đối an nhàn, leo núi mà như thể dưỡng thai vậy. Chúng tôi chỉ phải leo từ điểm 1260m lên điểm nghỉ 2200m. Bởi vậy dân tình hồ hởi hàn huyên, chuyện trò rôm rả suốt quãng đường đi. Có lẽ tại tiếng người ồn ào mà bao nhiêu thú rừng từ hổ báo đến hươu nai hay rắn rết đều trốn biệt. Tiếng cười nói, trò chuyện nhỏ dần, nhẹ dần theo độ dốc của cung đường rồi chuyển sang tiếng thở và than vãn.

    Điểm nghỉ trưa, đoàn được hưởng bữa trưa thân mật tại điểm 1700m với bánh mì tôm và kẹo, sinh nhật bạn Dương. Chúc bạn tuổi mới vui vẻ, thành công và luôn hạnh phúc.

    Trong đoàn có mấy chiến sỹ ở nơi khác, và mình ấn tượng nhất với 1 quả MBBG (tạm gọi thế) đến từ thành phố Hoa phượng đỏ. À, mấy đồng chí đến từ TP Hoa phượng đỏ đều là MBBG hết, bà con ợ. Nàng đã bắt xe Hoàng Long lên HN du hí cùng đoàn. Tớ xin fép trích 1 đoạn :

    "Fanxipang chưa bao giờ là niềm mơ ước và mục đích của tớ, đơn giản vì tớ nghĩ mình không thể đi được.


    Và; nếu nói sức người có hạn thì có lẽ tớ đã bỏ cuộc ngay từ khi tàu xuống ga Lào Cai chỉ vì tớ "bỗng dưng bị cảm" trước khi lên tàu.

    Tớ không thể nhớ được bao nhiêu cái nắm tay, bao nhiêu ánh mắt thông cảm động viên dành cho mình.


    Nhưng rồi tớ cũng đến được đỉnh cao nhất với tất cả các cảm giác bắt đầu từ mệt mỏi, gắng sức đến có lúc sợ hãi muốn khóc oà.


    Tớ sẽ không bao giờ quên những vòng tay ôm nồng ấm trong lúc mưa gió lạnh buốt thấm tận vào ruột khi tớ lên đến điểm dừng ở độ cao 3000 (trước khi nghỉ ăn trưa rồi lên đỉnh 3143) , đó thực sự là những cảm xúc con người nhất mà chưa bao giờ tớ trải qua..."


    4g, tốp đầu tiên về đến nơi hạ trại. 6g chiều, tốp cuối cùng (do tớ chốt hạ) cán đích. Nhìn thấy 2 dãy lán chạy dài, lòng hồi hộp nghĩ tới festival lửa trại ban đêm.

    Tắm táp thay đồ xong xuôi, cả đoàn ào ào chiến, bữa cơm giữa rừng đầu tiên của rất nhiều người

    Rửa ráy tắm táp xong xuôi, chúng tôi ngồi vào mâm đợi chờ bữa tối. Cả đoàn đói, đói đến mức ăn tất cả những gì đầu bếp – porter dọn ra. Đĩa khoai tây rán mặn là thế, mà cũng chỉ kịp nhận ra “ừ mặn nhỉ” khi mà trên đĩa chỉ còn lại vài vụn tỏi. Rồi dàn diễn viên phụ xuất hiện: cơm, tiếp theo là canh. Trong khi 1 số còn đang ngần ngừ đợi diễn viên chính thì đám còn lại đã chiến sạch cả cơm lẫn canh trước khi diễn viên chính kịp xuất hiện. Phần tiếp theo, như kịch bản ban đầu, cái gì ra trước hết trước, và kết quả là giữa mâm còn lại toàn thịt.

    Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ thương, à dễ ăn như thế. Có 1 ẻm dội gáo nước lạnh vào sự sung sướng của mình: “em chã nuốt nổi cấy rì anh ợ. Đói vẫn hoàn đói” Đứa nào nói tự biết, đừng hỏi.

    Đêm.


    Một lũ chui sẵn vào lều xí chỗ. Một lũ ngồi lại bên mâm cơm xem ảnh, kể lể thành tích ban ngày, anh vồ được con ếch to dư lày, em ngoáy mông tạo dáng đẹp như kia. Lũ còn lại quay ra ôm nhau bên bếp lửa hò hét, từ nhạc nhi đồng cho đến nhạc cụ, đang 5 anh em trên một chiếc xe tăng chuyển sang đêm nay ai đưa em về…

    Còn tôi, hóng hớt 1 lúc rồi cũng loay hoay tìm chỗ ngủ. Chỉ kịp dặn 2 đ/c nằm cạnh “Nếu tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn ghi ta, nếu anh ngáy to chú cứ đạp cho anh fát” rồi chìm vào giấc mơ, giấc mơ của người đi tìm đường cứu nước.

    Bên trại nữ, nghe đâu có mấy chú đứng ra bán vé cho tắc kè. Chả biết thu được bao nhiêu, không thấy trình lên bản phủ.

    Trong giấc mơ tôi, nhiều em không có mặt. Tôi chỉ nhớ mình đi, đi mãi, tôi thấy mình đang trèo lên cổng thiên đàng, nới có thánh Pie giơ cành lau vẫy vẫy. Tưởng gần hóa xa, đi cả đêm vẫn chưa thấy trời sáng. Lên gần đến nơi, nhìn thấy thánh đang cười nhe hàm răng sún vì gặm xương nhiều, chuẩn bị bước vào cổng thì cô gái đồng hành vui mừng quá (hay vấp phải đá đau quá), ngả đầu vào vai tôi khóc, giọt nước mắt lăn tròn trên cổ tôi. Nó không ấm áp như tôi vẫn tưởng, mà lạnh buốt sống lưng khiến tôi bừng tỉnh dậy. Thì ra trời đang mưa to, nước thoát không kịp, một giọt nước láu cá chui qua chỗ thủng vào giữa người. Tỉnh giấc, trong đầu chỉ băn khoăn: hay là số mình không được lên thiên đàng nhở?


    Rúc sâu trong cái túi ngủ, cố ngủ thêm đôi chút, được ngay ông em nằm cạnh húych cho phát nữa. Thế là tỉnh hẳn. Ngoảnh sang bên, dân tình đã nai nịt gọn gàng. Trời vẫn mưa to, báo trước một chuyến đi KHỦNG KHIẾP.

    Dậy. Vặn người vươn vai vài cái cho rơi nốt mấy hạt bụi còn sót từ hôm qua, lúi húi chui ra ngoài làm tí vệ sinh cá nhân. Người có thể bẩn nhưng mặt vẫn fải tươi.


    Mưa vẫn tầm tã. Đội áo mưa lúi húi vào lều bếp, làm bát mì tôm mưa, lắng tai nghe dân tình chém gió, quay lại lán sắm sửa đồ nghề, thầm cảm ơn đồng chí nào đã kịp dúi cho mình cái bánh mỳ. Trời vẫn mưa nặng hạt. Đây đó có tiếng thì thầm “Anh ơi em lạnh” “Ừ anh cũng lạnh lắm, nhưng đây có fải Hà Nội đâu em” “Hay là mình đi về” “Ừ nhưng về với ai, ai đưa về, về bằng cách nào, thôi cố lên tí anh cõng” Ngoài kia, bà con đã sẵn sàng. Tú ông, tức Tú béo, như thường lệ, xông xáo dẫn đoàn cùng porter, xách theo Chi còi và Tú bà. Hai bà cụ này đã nhanh nhẹn “nhờ” được người đeo balô, dẫn đoàn thẳng tiến. Mình vẫn lúi húi chờ xem còn ai bị rớt lại, cho đến khi thấy sau lưng chỉ toàn rừng với lán mới bắt đầu vác balô đi. Qua đoạn suối đầu tiên, thấy bà con còn e dè với vụ vầy nước, bụng bảo dạ nếu hôm nay chốt đoàn thì có lẽ mình sẽ bị tụt lại quá muộn. Và thế là “xin fép các bác em đi trước”. Phát thụt đầu tiên, nước tràn vào trong giầy lạnh tê tái. Rút chân bước đi tiếp, trong bụng thầm cảm ơn bạn gà mái đen (Bờ lack Hen) đã xui mình back up đôi bata, chứ trời này đóng giày trek lội nước thì vỡ mồm cả đàn chó! Rồi chạy. Rồi leo. Rôi đu, bám. Rồi thở. Rồi đi tiếp. Con đường cao mãi lên với những rừng với núi, vách đá với gốc cây, mưa mù và ướt át, bẩn thỉu và nhem nhuốc. Qua đoạn leo ngược thác, bắt kịp đoàn 6-7 chú khoai Pháp và một bác 65 tuổi đi cùng cô cháu gái, tự nhiên có hứng hẳn. Bác í gần đến tuổi thất thập cổ lai hy mà còn đi khỏe như thanh niên, nhẽ nào mình lại…

    Cứ thế, cả đội mải miết leo, nghỉ, rồi leo tiếp, rồi nghỉ, rồi leo tiếp, nghỉ, rồi lại leo tiếp (đọc mệt nhỉ). Cho đến lần đu dây thứ tư cả hội ồ lên một tiếng. Phải thế chứ. Ít ra leo Fan cũng fải khác leo núi Nùng như thế này chứ, không lẽ ở nhà tự dưng thả dây từ tầng 5 xuống để mà đu, hàng xóm nó gọi 113 cho thì toi đời. Về sau này mới biết, có 4 em gái xinh tươi đã ôm nhau khóc sung sướng khi vượt qua được ải gian khổ này.

    12g, tốp đầu tiên đến điểm nghỉ trưa ở độ cao 3000m. Trời hửng nắng, mây tan dần. Bà con thi nhau cởi quần áo, thay đồ mới để làm dáng chụp ảnh. Nào thì cờ đỏ sao vàng. Nào thì Lancome, Debon, Giò, Chả, Channel... và rất nhiều loại tớ không biết tên khác. Nào thì khăn, nào thì váy. Tất cả cùng tung bay trên đỉnh đồi đầy gió và hoa…

    Cố lên nào, chúng ta sắp chạm tay vào cục inox rồi. Chỉ vì ”Nó” mà bao nhiêu con người lặn lội mấy ngày trời băng rừng vượt suối chịu khó chịu khổ, chỉ để chạm tay vào ”Nó”, chụp với ”Nó” một vài kiểu ảnh, ôm ấp ”Nó” một vài phút, trao cho ”Nó” những nụ hôn trộm đầy vị mặn của mồ hôi.

    Không hoãn được sự sung sướng, tốp đầu leo thẳng một mạch qua bãi bùn + *** trâu lên đỉnh, quên cả cái đói đang hoành hành trong dạ dầy, quên cả cái lạnh đang lùa vào từ thớ thịt trong người qua làn áo mỏng, quên cả những giọt nước mưa đang cố gắng luồn lách từ cổ chạy xuống người. Ôi đây rồi, “em nó” đây rồi. Ôm cái nào. Hôn cái nào, ngoáy mông làm dáng với “em nó” cái nào.

    Về phần mình, tôi vẫn luôn nhớ lời các cụ: đường đến trái tim người đàn ông luôn đi qua dạy dày. Vâng, quả có thế. Yêu “em nó” lắm, mong “em nó” lắm, cơ mà cứ từ từ. Măm đã. Nạp năng lượng đã. Đàng nào thì em nó cũng ở đấy rồi, chạy đi đâu mà sợ. Đang đói bò lên đỉnh, nhỡ gặp cơn gió cái nó cuốn fát xuống thung lũng tình yêu dưới kia thì đi thẳng xuống gặp Diêm vương luôn. Và thế là ở lại. Đợi. Rét. Run. Ướt át. Đói.


    Rồi gặp bạn Buratino lên đến nơi, mừng như thể gặp lại người tình cũ. Mừng mừng tủi tủi, hỏi thăm bạn đi đường nào nhanh thế. Bạn bảo vì tàu chở lợn con (tàu LC) lên muộn nên đi cung đường dưỡng thai cho lành, hóa ra cũng an nhàn thật. FW nhà mình cuối năm có nhẽ làm lại chuyến leo Fan theo cung Trạm Tôn này để chị em về đẻ cho dễ, nhể.

    Đội đi sau lục tục lên đến nơi. Nhìn trong mắt mọi người, tôi đọc được đầy sự ngỡ ngàng, sợ hãi lên đến tột đỉnh khi fải vượt qua bao nhiêu khó khăn của “cung đường dưỡng thai” được quảng cáo ở đầu topic. Có người mặt mũi còn tái mét. Có người chưa kịp quệt dòng nước mắt hoen bờ mi, có người run lẩy bẩy vì từ trong ra ngoài ướt như chuột. Ấy thế nhưng khi được nghe “sắp lên đỉnh rồi” chẳng ai bảo ai lập tức thay đồ làm dáng cười tươi như thị Nở.

    Sau bữa trưa nhẹ nhàng, đoàn leo nốt những mét cuối cùng. Đỉnh Fansipan nhìn thấy ở ngay trước mặt rồi. Đường lên đỉnh nhão nhét, nhầy nhụa bùn đen do các thảm cỏ phân huỷ, do gia súc để lại dấu ấn, cũng một phần do nhiều người dẫm qua mà thành, Bước chân đi bùn ngập giầy, trơn ơi là trơn. Đi khoảng 30’ đã nghe tiếng hò reo phía trước.

    Đỉnh Fansipan đây ư, nóc nhà Đông Dương đây ư? Khoảnh đất mấp mô bé xíu, đá với người chen chân nhau đứng, cứ nghĩ nó phải là một chỗ thênh thang rộng lớn lắm cơ, bét ra cũng fải bằng quảng trường Ba Đình chứ!

    Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, gặp gỡ mãi rồi cũng đến lúc chia tay. 4h30, cả đoàn lục tục xuống, mấy chị em cứ lưu luyến mãi thôi, mùi soa cất vào rồi lại rút ra, hết sụt sịt lại hắt xì hơi liên tục vì … lạnh.

    Trưởng đoàn thông báo: phải đi mất 6h mới về đến điểm cắm trại tại 2200.

    Nghe lõm bõm mấy đồng chí lầm bầm “May quá, thấy bẩu xuống theo đường Trạm Tôn”

    Bắt đầu xuống, đường đi dốc thoai thoải và cũng bẩn bẩn như đoạn đi từ 3000m lên đến đỉnh. Xuống qua đoạn rừng trúc, cảnh vật không có gì đặc sắc hơn những điểm đã đi qua từ trước. Về cơ bản là nhàm. Vả lại khổ quen rồi sướng quá thấy đek khoái. Thỉnh thoảng cũng phải đi lên một chút rồi mới đi xuống. Đường này là đường dễ nhất trong 3 con đường đi từ Sapa lên đỉnh. Đoạn qua mép núi thì có lan can. Đoạn cao 2-3m hoặc kém tý đã được kê thang sắt, leo xuống rất đơn giản.
    Mấy món này các đ/c sinh viên chắc leo suốt. Đến khoảng 7h thì trời tối hẳn, đen kịt. Đèn pin phải soi thường xuyên mới nhìn rõ đường. Vẫn còn vui đùa được. Quầng sáng của đèn pin mỗi lúc như nhỏ hơn dần, rồi đến lúc phải soi từng bước mới đi được


    Nghe thông báo của Gia Cát Dự, tôi lập tức tăng tốc, vít ga, vào số, hò chú porter đi nhanh,. Được cái thằng ku thấy có người muốn đi nhanh mừng húm, thế là mấy anh em vọt, khói xì đen kịt cả đoạn đường. Được một lúc gặp chú Hà dê dê (HaDD) phóng vèo qua, thế là mấy anh em bám đuôi nhau chạy hết ga hết số. Vượt qua tất cả các đoàn đi trước, từ Fan lết, Fan hô li đây, đến mấy đoàn không biết tên, mấy anh em đã kịp về lán ngay trước khi mâm cơm với đàn cá suối, 2 chú lợn quay, tiết canh và lòng lợn nghi ngút khói được dọn ra. Công nhận chạy xe máy đêm hay mà chạy bộ đêm cũng hay chả kém. Rừng về đêm gió mát rợn người, trăng non mờ mờ như cô gái 16 còn đương e ấp trong bóng tối rình tắc kè. Đứng lại một chút tựa vào lan can tay vịn, ngó lên trời, bảo nhau: chả mấy khi lại được đi trong rừng đêm thế này, kể cũng thú vị. Sao may thế, giờ mà mưa như lúc sáng nữa thì không phải bách nhục mà vạn nhục, vỡ mồm cả trại chó giống.

    Còn đội đi sau thì sao? Mời các bạn nghe câu chuyện đêm khuya: Tâm sự của kẻ lỡ bước leo Fan

    20h30 rồi đến 21h.., chân mỏi, đói, lạnh, chỉ chăm chăm đi và liên tục hỏi nhau khi nào, khi nào đến nơi nghỉ.

    Chân bước như ai bước hộ vậy, cứ thả xuống mà không biết là dẵm lên cái gì. Tất cả đi trong yên lặng, chỉ có tiếng bước chân nặng nề mệt mỏi nối tiếp nhau.

    Đêm. Rừng. Mưa hay mù không biết nữa, chỉ thấy mặt cứ liên tục ướt. Hy vọng không fải thằng đi trên đầu mình nhổ nước bọt.

    22g. Nghe nói phải đi 1h nữa mới về đến trại.

    Bải hoải, không đói nữa, hình như không có cảm giác gì, hay không hiểu mình đang thế nào nữa, cứ đảo đảo, chệch choạc. Chỉ còn một cảm giác rõ ràng nhất còn hơn là mong lên đỉnh: đó là sự băn khoăn mong mỏi khi nào mới được dừng bước sau bao nhiêu vất vả của một ngày dài quá vất vả, liệu có con vắt nào đang chơi xich đu trên người mình, có con răn nào lủng lẳng trên cành cây chờ mình bước tới

    Nhìn lên phía trước, ngược lại phía sau, ánh đèn lập loè trải từ đỉnh xuống đến chân núi tạo thành một vệt sáng mờ, uốn cong cong lặng lẽ giữa trời đêm núi rừng. Nơi đó có những người bạn chắc cũng đang cùng tâm trạng như mình.

    Rồi cũng thấy ánh lửa bập bùng phía trước. Nơi đó là điểm cắm trại của đoàn khác, ở độ cao 2900m. Ôi mẹ ơi, sao con dại dột thế này, sao cái số con nó khổ thế này cơ chứ. Ước gì có ai đó cõng mình đi một đoạn nhỉ. Mà tại sao đoàn mình không dựng trại luôn ở 2900m mà xuống tận 2200m làm gì cơ chứ. Số nào thì cũng xấu như nhau cả, sao cứ fải số kép với chả số cặp làm gì hở trời?

    Lại tiếp tục lết.22h40 bước chân về đến khu trại.

    Các anh em porter đi lại chỉ lối cho mọi người rửa chân tay rồi ăn tối. Mình về trong tốp gần đầu, nghe nói người cuối cùng về đến trại lúc 23g15 phút.

    Rửa tay chân qua loa, ăn qua loa rồi tìm chỗ ngủ. Ai cũng cố gắng xử lý nhanh nhất các nhu cầu tối thiểu rồi đi nằm sau một ngày quá dài. Một ngày quá vất vả. Một ngày quá đáng sợ. Ngày đáng nhớ nhất trong các chuyến đi từ trước tới giờ. Xem đồng hồ, đúng vào ngày Quốc tế lao động. Số mình còn khổ dài dài đây. Đồng hồ đã chỉ qua thêm một ngày nữa rồi, 1h mới chính thức nằm yên trong túi ngủ. Người cứ chìm xuống. Phải nằm nghiêng cho bớt lạnh vì nền đất sau một ngày mưa ướt sũng, hơi lạnh phả ngược lên không sao nằm lưng thẳng xuống được. Thôi kệ, không nghĩ nữa. Mai là được về với nền văn minh rồi …

    The end
    ……………….


    Lời kết : Từ ngày thành lập nhóm đến nay, có quá nhiều những cung đường để ae ta chinh phục. Fanwavegroup đã kết nối chúng tôi, những trái tim đam mê dịch chuyển hòa cùng một nhịp. Gần 2 năm đã trôi qua với biết bao những thăng trầm, bao nỗi niềm vui, hạnh phúc, khó khăn, gian khổ cùng nhau trải qua, và cùng bên nhau vượt qua, chúng tôi đã là … đã là 1 gia đình; 1 gia đình đầm ấm, 1 gia đình hòa thuận và đầy hạnh phúc luôn tràn ngập tiếng cười. Tại gia đình đó ae chúng tôi cùng nhau sẻ chia về những cung đường, về những đam mê, và về những khó khăn trong cuộc sống đầy bộn bề và lo toan.

    Chúng tôi là fanwave, chúng tôi vui vẻ vì các cung đường chúng tôi đã đi, chúng tôi tự hào vì tình bạn đẹp, rất đẹp của nhóm, chúng tôi hãnh diện vì các cung đường tình nguyện của gia đình, chúng tôi ngất ngây con gà tây khi ở bên nhau …. Và chúng tôi tự hào khi được là thành viên của gia đình fanwave … một gia đình, một gia đình thật sự.

Chia sẻ trang này