1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Fanxipan mùa đông :D

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi Hellish_Heart, 06/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. xoxoxo

    xoxoxo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    3.299
    Đã được thích:
    0
    em đến rùi đăng kí cđucòn được không.... chắc gì các bác kia đều đi hết ạ
  2. linhking

    linhking Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Em thấy là có rất nhiều người muốn leo Fan đợt này rồi. Thế nên em ủng hộ kế hoạch chia làm hai đoàn để mọi người dễ lựa chọn và sắp xếp. Với lại các vị tiền bối đã khuyên là ko nên đi quá đông mà.
    Một đoàn đi vào cuối tháng tháng 11 như kế hoạch của bác Hellish_Heart. 1 nhóm thì có thể vào giữa tháng 11 ( vào khoảng 11 -> 15) dịp này theo em biết là sẽ được nghỉ APEC.
    Mọi người suy nghĩ để đến hom offline quyết định nha.
  3. Hellish_Heart

    Hellish_Heart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Có 1 số ý kiến là tách 2 đoàn đi nên dach sách leo Fan mùa đông này vẫn mở và sẽ chốt sau ngày đi off. Mong các bác thật sự muốn leo Fan đợt này đến dự off đông đủ. Thanks
  4. h_t_phu

    h_t_phu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2004
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    chao ban
    cho minh xin loi thu 7 nay minh co mot viec cho nen khong di hop mat cung cac duoc . mong cac ban thong cam cho minh .hop mat lan 2 minh se co mat de tham . cam on moi nguoi nhe.
  5. zorzo

    zorzo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    16
    Xin phép nhóm TBGROUP được post lại những bài về Fansipan của các bác vào topic này, đạc biệt là những đoạn về mùa đông trên đường Fansipan. Xin cảm ơn.
    Luật sư Long, TBER, là một trong những người lên FSP khi chặng đường này còn đang rất khó khăn, khác với hiện nay. Bài viết năm 2000.
    Chúng tôi khởi hành cùng với 3 người dẫn đường, từ Sapa đi tắt qua những khu vườn táo mèo, mận, hồng trơ trụi, tụt xuống một thung lũng đầy thông rồi tiến vào khu rừng. Anh Thông chỉ một căn nhà gỗ nói: Đây là ngôi nhà cuối cùng, từ bây giờ trên đường sẽ chẳng còn nhà cửa gì nữa. Leo dốc mới thấy áo khoác mang theo thật vướng víu và nóng, đành phải buộc lại thành bó treo trên balô. Hầu như người nào cũng chỉ còn lại trên mình 1 chiếc áo lót mỏng.
    Chẳng có dấu vết nào của động vật rừng. Một tiếng chim cũng không. Vắt chết ngổn ngang vì đợt lạnh mấy hôm trước. Anh Vân nói: Mùa mưa thì gạt đi không hết. Bọn Tây thường dùng panh, cứ con nào bám vào người chúng gắp bỏ vào chai để thi xem ai nhiều hơn. Tối về, có khi cả chai Lavi là chuyện thường. Đường đi chỉ toàn dốc, ngổn ngang rễ cây và đá hoặc đi dọc theo lòng suối cạn, 2 bên vách đá dựng đứng âm u lạnh lẽo. Thỉnh thoảng, bắt gặp những đám lông chim trông như bị vặt ra. Đang tần ngần chợt có tiếng người nói ríu ran. Một đám thanh niên Mèo đi tới, mắt sắc như dao, da nứt nẻ và đen sì do chàm thôi ra từ quần áo. Hầu như người nào cũng mang súng kíp, có khẩu nòng dài tới 2m, loại bắn đạn ghém có thể hạ cả đàn chim.
    Ngang qua một căn lán canh thảo quả. Biết chúng tôi lên Fansipan, ông già canh nương kêu "Tùa thôi" ý nói lạnh thế này lên đó chỉ có chết. Chúng tôi xin vài quả thảo quả ăn cho ấm bụng. Cây thảo quả trông như chuối rừng nhưng quả mọc ra từ gốc, cả chùm giống buồng cau. Thảo quả chỉ sống được trong rừng sâu, nơi thiếu ánh nắng nên việc canh tác khá vất vả. Bù lại do người Trung Quốc hâm mộ nên bán rất chạy và được giá.
    Đường đi trở nên ẩm ướt và trơn nhưng vẫn có lối mòn, chúng tôi tranh thủ đi trước để nếu cần có thể nghỉ cho đỡ mệt mà vẫn theo kịp những người dẫn đường. Đang mải miết vạch lá xuyên rừng, phía trên bỗng ầm ầm như đá lở. Tôi nhảy phốc sang một bên hét ầm ĩ. Nghe tiếng nói lao xao, rồi hiện ra 2 người trai Mèo gầy gò vác những súc gỗ lớn. Đi qua bọn tôi, họ lại đặt xuống và cầm một sợi dây mây buộc vào đầu gỗ như dắt trâu. Tôi bảo họ đứng lại vì phía dưới có người đang lên và vác thử một khúc. Phải đến 100kg, vậy mà họ vác đi nhẹ nhàng, mặt không biến sắc.
    Khoảng 4h30 chiều thì tới chỗ nghỉ đêm nhưng không thể cố đi tiếp được vì đi rừng chỉ có thể nghỉ ở nơi có nước. Những người dẫn đường chặt cây dựng lán, chuẩn bị bữa ăn. Suối trong veo, nhưng vì bị ám ảnh bởi câu chuyện về những con ấu trùng đỉa nhỏ như sợi tóc, có thể luồn theo mũi lên óc và sinh sôi nảy nở.. nên tôi cứ cho 1 viên Aquatabs vào và chờ 30?T để sát khuẩn.
    Đêm xuống thật nhanh. Mọi người chui hết vào lều tán chuyện. Anh Vân kể: Nghề này nhiều lúc cũng thú vị, có lần mình dẫn đường cho một cô gái người Tây Ban Nha. Đêm đó nằm chung lều, lạnh quá không ngủ được. Cô ấy đề nghị ôm nhau ngủ cho ấm.. Ngọc và Thông hoá ra đều là những tay giang hồ quy ẩn. Nghe họ kể về Sapa 1 thời không xa mà ngỡ như người của Tự lực văn đoàn. Toàn những chuyện đi buôn xương trâu bò nấu cao, đến lúc khan hàng quá đào cả xương Tây đem bán; nào là tìm những mỏ bạc lộ thiên, bạc nhô ra trên vách đá như sừng trâu, chỉ việc leo lên chặt; rồi thì có kẻ thuê người Mèo dòng dây xuống giếng cổ, dây đứt. Chờ mãi không thấy không thấy gì họ bỏ về. Ngờ đâu mấy hôm sau người này lại chui ra từ một cửa hang khác cách đó hàng cây số với một tay nải đầy vàng..
    Gió đêm thổi ***g lộn, cảm tưởng như có hàng chục chiến đấu cơ đang quần thảo. Mặc dù còn lâu mới tới rằm nhưng trăng khá sáng, bầu trời vô cùng nhiều sao, anh Ngọc dùng đèn pin chỉ cho chúng tôi Sao Bắc đẩu ở cuối gầu sòng. Ô hay, hoá ra mải chuyện lều đã bay từ khi nào.
    chu_ong_maia thích bài này.
  6. zorzo

    zorzo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    16
    Lan man sang chuyện các đoàn lên Fansipan, thôi thì đủ chuyện: có kẻ trèo núi được khoảng 100m lại lăn ra ngủ, có bà già cứ nằng nặc đòi đi cuối cùng người dẫn đường phải cõng hàng cây số, lại có ông già lên đến đỉnh thích quá cởi truồng ra nhảy nhót, rồi có người muốn quay phim trên mỏm núi nhưng gió mạnh, phải 2 người dẫn đường giữ chân cho khỏi bay. Tôi hỏi: Tại sao lại là Fansipan? Không người dẫn đường nào trả lời được. Họ kể: Vài năm trước chúng tôi có đưa 1 ông già và 1 đứa cháu lên núi, nghe nói để chuẩn bị cho chuyến đi họ đã tập luyện hàng năm. Lên đến đỉnh, ông già lôi trong túi ra 1 tấm bia, bát hương rồi lầm rầm khấn vái đoạn sai thằng cháu gắn vào vách núi. Sau đó mới biết, cụ tổ của ông này chính là người Việt nam đầu tiên dẫn người Pháp lên đỉnh 3.143m. Lúc về ông già căn dặn chúng tôi nếu có lên đây thì quét tước và hương khói hộ. Vậy mà năm kia có kẻ đang tâm đập phá, quăng đi hết. Nghe nói tên này về sau dính vào ma tuý, vừa bị bắt.
    Đêm về khuya, lửa tàn dần, gió lùa từng đợt vào căn lều trống huếch. Khói mù mịt ngạt cả thở, lạnh quá tôi bò dậy xem nhiệt kế: 2OC. Thế mà hôm giáng sinh, ở đây còn xuống tới -7OC. Gần sáng, tôi phải đun nước cho túi chườm vào bụng mới ngủ được.
    Sáng dậy người đau ê ẩm vì buổi đêm đã ních toàn bộ số quần áo mang theo vào người. Lẽ ra đi ngủ không nên mặc giáp trụ. Nhìn lên hú hồn, thấy 1 cành cây mục to tướng gần gãy, ngay phía trên đỉnh lều khoảng 15m.
    Những người dẫn đường, nhắc chúng tôi đi vệ sinh tránh xa nguồn nước để khỏi làm ô nhiễm. Trong khi ăn sáng họ nhặt nhạnh tất cả những đồ khó phân huỷ vứt vào đống lửa.
    Cả đoàn trèo lên một thân cây cổ thụ đổ ngang suối, tiến vào rừng sâu. Đoạn đường này toàn những cây cao ngất nhìn rơi mũ. Đặc biệt nhất có lẽ là cây Trâm ổi, nhẵn thín và cuồn cuộn những cơ bắp, chỉ có thể làm thớt không thể dùng đóng tủ được vì vặn thớ.
    Hành lý phải sử dụng nhiều mới biết giá trị. Một trong những số đó là chiếc ba lô của Hoàng, trước khi đi chúng tôi đã mất cả buổi chiều mê mẩn nghe anh em nhà Hưng Thịnh (13 Đinh Tiên Hoàng) giới thiệu về công dụng và chức năng của các loại ba lô, từ những chiếc hiệu Mamut của Thuỵ Sĩ giá vài trăm đô tới những loại mà chỉ nhìn mác đã thấy phục: một bộ xương khô bám vào vách đá nhưng chiếc ba lô trên vai còn mới tinh. Cuối cùng cũng chọn được một chiếc của Tây Ban Nha giá 310.000đ rất chắc chắn, có chỗ gài chai nước bên cạnh. Phía sau có 2 thanh thép cong tạo thành một khoảng trống để đỡ bí lưng.. Tóm lại đeo 3lô này nếu có lăn xuống vực chưa chắc đã chết và rất thuận tiện.
    Vượt qua bao đèo dốc, đột nhiên hiện ra một khoảng trống độ 10m2: Bãi Cảnh Tiên. 4 phía là vực sâu thăm thẳm, chung quanh núi cao chất ngất, cảm giác như đang đứng giữa 1 cái lẩu hùng vĩ. ở đây mọc 1 giống tùng lá bé tí, cành quằn quại, có lẽ chục năm cũng chỉ mọc được vài phân. Lại thêm mây mù bao phủ. Cảnh tượng y như trong Tây Du ký. Thành trèo lên cây, lấy kẹo cao su dán địa y vào cằm để chụp ảnh, khác nào một đạo sĩ. Anh Vân bảo tôi leo ra một mỏm đá sát mép vực: Đứng đó tè xuống phía dưới mới thật là hào sảng. Có lẽ khi đã xong giọt đầu tiên vẫn chưa chạm đất. Hoàng, vốn sợ độ cao nghe thấy thế bất giác lùi lại vài bước, tay bám chặt vào mấy cây trúc.
    Đường đi tụt xuống một cái hủm. Bên bờ suối một đống tro than, chung quanh vương vãi nấm Linh Chi. Anh Ngọc cúi xuống nhặt 1 con chim đen xì: Lạnh quá, nó đậu ở đây để sưởi ấm nhưng vẫn chết cóng. Nh?ng ngày tuyết rơi, thanh niên Sapa thường đi bắt chim rét. Chúng đậu im trên cây, chỉ việc trèo lên tóm và hơ vào bếp cho tới khi mỡ chảy xèo xèo.. Đoạn đường sắp tới không có suối nên những người dẫn đường phải lấy nước vào các chai lọ để dự trữ. Nhìn họ mang vác thật đáng ngại, mỗi người 1 gùi lớn đủ thứ lỉnh kỉnh lều bạt, xoong nồi, chăn, lương thực. Vậy mà vẫn đi băng băng.
    chu_ong_maia thích bài này.
  7. zorzo

    zorzo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    16
    Lên dốc như vô tận, mặt trời tới đỉnh đầu thì chúng tôi đến chỗ nghỉ trưa ở độ cao 2500m. ở đây có một cái cây nhô ra vực, đã được đẽo sẵn thành bậc. Trèo lên có thể nhìn thấy Sapa với những ngôi nhà trắng ngổn ngang như đám quân bài mạt chược. Nghe nói Xuân sang cả vùng Hoàng Liên Sơn sẽ thành một biển hoa đỗ quyên, mơ, mận... màu gì cũng có trừ xanh lá cây.
    Đoạn đường tiếp theo thật kỳ lạ, có những lúc cảm tưởng như đang đi trên sống lưng của 1 con cá, 2 bên là vực sâu, cây cối chằng chịt. Không hiểu thế nào mà người ta lại tìm ra đường này. Cây bụi ngày càng nhiều, rất khó đi. Khi mồ hôi đã ướt đầm vai áo thì chúng tôi tới được độ cao 2700m và hạ trại.
    Những miếng đất bằng phẳng trên dãy Hoàng Liên thật quá hiếm. Khu đất này hẹp phải làm thành 2 lều mới đủ chỗ ngủ. Tôi và Hoàng chui vào lều nghỉ mệt. Thành khoác gùi lên vai, đi lấy nước với mấy người dẫn đường. Bình thường những người này rất có ý thức, đi đường họ luôn nhắc nhở người Mèo không được lấy gỗ, phá rừng nhưng bây giờ thì chặt cây vô tội vạ. Cứ những cây ở gần là chặt. Phải cây tươi đốt than mới bền, chứ cây khô cháy phèo phèo thì đêm chết cóng. Hôm nay là 31/12 nên chúng tôi kiếm thêm ít trúc khô về, đợi giao thừa sẽ đốt thay pháo.
    Trước khi đi tôi cũng nghe nói một số chiêu lấy nước như vạt nhọn cành sậy và cắm vào vách núi hay đào đất trải nilon để lấy sương đêm.. nhưng không ngờ Thành lại đem về 1 gùi băng. Suối đóng băng hết phải đẽo những cục này về. Băng đập nhỏ ra quẳng vào nồi bắc lên đống lửa cháy ngùn ngụt, thế mà còn lâu tan hơn mỡ, gần 20?T mới có nước. Phải lọc qua khăn mặt cho hết cỏ và lá cây, sau đó mới đun sôi.
    Sau bữa tối đạm bạc, chúng tôi vào lều dưỡng sức đợi giao thừa. Bật radio đúng lúc có bài ?oPhút giao thừa lặng lẽ? tôi nhớ lại bao kỹ niệm đẹp đẽ và chạnh buồn khi nhớ tới người vợ ở quê nhà. Bèn lôi điện thoại ra dò sóng, cả đỉnh núi mấy chục m2 chỉ duy nhất chỗ gốc cây khô là có tí sóng Vinaphone nhưng không sao gọi được vì lúc mất, lúc có. Tốn bao nhiêu thời gian phí công vô ích. Trớ trêu là mấy tháng trước đã có người gọi được đúng chỗ này, hay là sự cố Y2K?
    Còn khoảng 15?T nữa giao thừa, chúng tôi dọn dẹp lều. Có bao nhiêu thực phẩm chiến lược lôi ra hết bày một cái tiệc nhỏ toàn kẹo cay con tàu, ô mai gừng, chocolate.. các anh dẫn đường pha càphê nóng mang sang, có người bỏ đá vào uống cho phê. Ngoài kia bao nhiêu cây lá khô, cành tùng gom lại lúc chiều, giờ chất vào đống lửa đốt hết, rồi chọc cho tàn than bay lên hàng chục mét. Trúc nổ bôm bốp như pháo hoa. Các hộp cồn khô được đốt lên la liệt. Mấy người dẫn đường theo đạo, họ thắp nến đã được làm phép trong hốc đá và tranh trí cành thông xung quanh, như thể Hang Chúa giáng sinh. Đài phát thanh tả những cảnh chào đón năm 2000 ở khắp nơi làm cho không khí càng thêm náo nức. Đang khi các ban nhạc hát tưng bừng, chợt nghe lao xao. Rồi tiếng ************* chúc Tết. Mọi người im thít vì cảm động.
    Nhiệt kế chỉ 3OC, chúng tôi leo lên cây nhìn xuống Sapa cho bớt cô đơn. Anh Ngọc kể: Hồi xưa khi còn chưa cấm pháo, cũng có lần đầu năm lên đây mang theo vài cây pháo hoa, hẹn đúng giờ với cả nhà dưới Sapa đem ra đốt, ở dưới bắn lên, trên bắn xuống cảnh tượng kỳ thú không sao tả nổi.
    Trong lều, Hoàng ngồi khoanh chân, hơ dao vào lửa nến, kỳ công gọt những rãnh nhỏ vào đế giày để tạo ma sát. Mọi người bảo ra ngoài chơi cho vui nhưng y cứ ở lì trong lều bảo là dưỡng sức, e mải vui hỏng việc lớn.
    Ngồi nhiều, bên bếp lửa mặt mũi ai cũng nẻ toác. Chúng tôi chui vào lều, khui một chai John nhỏ ra uống mừng thiên niên kỷ mới. Men say nồng nàn. Thành lôi các vật dụng ra lì xì cho những người dẫn đường, quà mừng tuổi toàn là la bàn, dây dù.. và bật lửa để lấy hên. Anh Ngọc tâm sự: Đón thiên niên kỷ mới trên này thật thú vị, nhưng lúc nãy nghe Long nói chuyện vợ con. Thú thật tôi cũng tủi quá, may mà đây chỉ là Tết dương lịch. Nếu là Tết ta chắc không chịu nổi. 2 đứa con tôi chưa thấy tuyết bao giờ. Chúng cứ bảo: Bố lên núi nhớ đem về cục băng cho con ăn chè.
    chu_ong_maia thích bài này.
  8. zorzo

    zorzo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    16
    Sáng hôm sau dậy muộn chúng tôi ăn vội bát phở khô, đoạn làm 1 thanh choowing gum khỏi phải đánh răng để lên đường cho kịp. Nghe nói hành trình hôm nay mới thật vất vả. Toàn bộ hành lý phải để lại hết và phải đi nhanh mới quay về kịp trước khi trời tối. Chỉ có anh Ngọc và Thông dẫn đường. Anh Vân trông Trại, đi lấy nước, lo bữa cơm chiều và.. chúc chúng tôi thành công.
    Đường càng ngày càng gập ghềnh khó đi, lại phải đi nhanh nên mặc dù không mang gì nhưng khá mệt. Bù lại phong cảnh rất huyền ảo, ngay dưới lớp lá khô tuyết vẫn chưa tan, đạp lên nghe lạo xạo. Đột nhiên gặp 1 triền núi phủ đầy tuyết trắng, chúng tôi dừng lại nghịch như trẻ con, nắm tuyết ném nhau, xoa vào cổ vào bụng, rồi tung tuyết lên tạo cảnh để chụp ảnh. Chụp mấy kiểu liền nhưng không thấy lên phim. Kiểm tra lại thì Trời ơi! do đêm trước tháo pin ra nghe đài nên hết sạch. Tôi suýt khóc vì quên không mang pin. Nếu bây giờ quay lại Trại thì không thể đi kịp nữa. Mà lên tới đỉnh không chụp ảnh thì mất hứng vô cùng. Cuối cùng anh Ngọc đành trổ hết công lực phi về trại lấy pin cho chúng tôi. Đoàn người lại lầm lũi lên đường.
    Tới một con dốc, gặp một đoàn Nhật đi lên với một người dẫn đường và 4-5 người Mèo mang vác. Mặt mũi bơ phờ, nghe nói đêm trước họ nghỉ dưới Thung lũng Ma, rét quá cả đoàn không ngủ được. Dưới đó toàn trúc, không có cây to để đốt lửa sưởi, chưa kể hơi lạnh trong núi phả ra và bị hút gió. Những người đi đường nhiều kinh nghiệm thường không bao giờ nghỉ đêm dưới đó. Sau này tôi mới biết thực ra đường dưới đó đúng là do người Pháp mở và rất đẹp. Nhưng lúc này chúng tôi đi men theo sườn núi sang phía bên kia.
    Độ cao tăng dần, len lỏi trong rừng cây rậm rạp, mồ hôi lúc thì toát ra như tắm lúc lại lạnh như nước đá khi tới những khoảng trống nhỏ trên đỉnh gió thổi ào ào. Nếu cảm nặng có lẽ phải gửi lại nắm xương tàn ở chốn này vì chẳng có bệnh viện cứu kịp. Nghe nói năm nào cũng có Tây ngã gãy xương, (đi xuống dốc Tây rất hay ngã họ thường cố về đến Sapa rồi gọi trực thăng tới bốc về. Đèo dốc cheo leo, gần tới đỉnh núi xuất hiện một số cây chè Tuyết, loại chè chỉ mọc trên núi cao. Búp xoăn tít lại vì lạnh, có lẽ đây chính là loại Bạch Mao Hầu Trà danh tiếng của Trung Hoa. Lên tới đỉnh 2900m, đã có thể trông thấy Fansipan ở phía chân trời. Không khí loãng toẹt, Hoàng bảo: Tưởng như có ai thò tay vào bóp tim mình. Mặc dù cả bọn đã hết sức động viên nhưng y vẫn rất buồn bực về tình trạng sức khoẻ của mình, nhất là sự phiền toái do làm chậm bước tiến của đoàn. Thực ra đường lên Fansipan rất quái dị, cứ vượt qua một đỉnh cao thì ngay lập tức lại tụt xuống đáy thung sâu rồi lại lên.. không biết bao nhiêu lần như vậy. Sở dĩ không thể men theo sườn núi được là vì vòng vèo xa, mà lại hay bị suối ngang cắt đường tạo thành những khe sâu hoắm không thể vượt. Bây giờ là một trong những lần hiếm hoi chúng tôi có thể men theo sườn núi, vài chỗ phải chuyền qua các vách đá dựng đứng, hầu như không có chỗ đặt chân, chỉ có thể bám vào những cây trúc mọc hờ hững phía trên, trong đó đa phần đã chết khô vì bị bám nhiều lần. Thường phải tóm cả khóm, nếu không để ý, bám nhầm cây mục là đi Tây Trúc ngay.
    Bỗng nhiên cây rừng xao động như có con trăn gió băng mình, anh Ngọc hiện ra ung dung, thư thái. Thật là khinh công tuyệt kỹ, tôi sụp xuống: Xin bác nhận cho 1 lạy, chỉ vì sơ suất của bọn em mà phải quá nhọc lòng. Anh ta cười khà khà: Pin đây. Ngạc nhiên không? lúc tôi xuống dốc đá bọn Nhật còn khiếp nữa. Thấy mình im lặng đi như gió, chúng không hiểu là người hay ma. Niềm vui kéo dài không lâu vì Hoàng đã không thể cố thêm được nữa, để đảm bảo an toàn anh Ngọc sẽ ở lại trông nom và đưa Hoàng trở về dần.
    Chúng tôi xuống tới đáy của thung lũng và dừng lại lấy nước, anh Thông bỏ đường và vắt chanh vào mấy cái chai mang theo. Đúng là thần dược, tôi tu 1 hơi và thấy tỉnh cả người. Đây đã là chân của ngọn Fansipan thần thánh. Ba người ngược theo suối lên phía trên. Chỉ vài chục mét sau, dòng suối đã trở thành dòng băng trong suốt. Băng đang tan, hơn 10cm phía dưới có thể nhìn rõ nước chảy. Anh Thông nhắc chúng tôi không nên dẫm lên mặt băng vì trơn trượt rất nguy hiểm. Có những thác nước nhỏ, băng tạo thành cột rất tráng lệ, hình như mới tuần trước còn có những cột cao vài mét. Thành đẽo 1 cột băng và quyết tâm mang tới đỉnh.
    Qua thác băng, rừng chỉ còn toàn trúc. Chỉ có 2 loại: trúc phất trần nhỏ bằng chiếc đũa và 1 loại trúc to như cây mía. Đi trong rừng trúc to, đáng ngại nhất là những gốc trúc do người đi trước phạt đi để lấy đường nhìn như những bãi chông nhọn hoắt. Khi bước chân chuệch choạc, thường bị đâm vào ống đồng đau điếng. Đang khi xuống dốc tôi đã ngã ngồi lên một đám trúc như thế, bình thường có lẽ đã lĩnh sẹo may sao nhờ mặc quần Five Seasons (một loại quần chuyên dụng gồm nhiều lớp, mua tại Hội chợ đêm Hà nội giá 100.000đ) nên chỉ nghe răng rắc tiếng trúc gãy. Sợ nhất là gặp trúc phất trần, chúng mọc dày đặc êm như cỏ nhưng tiến lên rất vất vả. Động tác giống hệt bơi ếch, nhưng chậm và mệt hơn nhiều. Triền miên hàng cây số như vậy, có cảm tưởng mình như những con rận nhỏ đang lạc lối trong bộ lông rậm rạp của một con voi răng mấu.
  9. zorzo

    zorzo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    16
    Thể lực suy tàn nhanh chóng, khoảng cách giữa người dẫn đường và tôi ngày càng xa. Còn 400m độ cao nữa thì tới đỉnh, nhưng là mấy cây số đường thì chịu. Anh Thông không nói, sợ tôi nản. Người Tây thường có Đồng hồ đo độ cao, chỉ bước lên vài bước họ đã biết rõ mình đang ở đâu, mình thì hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường. Không thể chịu nổi nữa, tôi nằm dài trên lá khô, tuyệt vọng chờ chết. Tuổi 30 chưa phải già nhưng cũng không còn trẻ trung gì. Chẳng biết tại sao bọn quân tử Trung Hoa lại thích sống trong những rừng trúc quái quỷ thế này. Giữa lúc nguy cấp, phía trước chợt vang lên tiếng hát bài "Hò kéo pháo". Cảm động và phấn chấn, tôi thu hết sức tàn đứng dậy. Đúng là không gì bằng tuổi trẻ, từ đó mỗi lần tôi rớt lại Thành lại gọi "Cố lên đồng chí pháo binh ơi". Tôi cứ bò lê bò càng cho đến khi nghe một tiếng hú vang vọng. ở đây còn có người sao? Thành hú đáp lại, tức thì nghe tiếng chân như gió cuốn ?oĐó là những người lên Fansipan nhưng đi đường khác? anh Thông giải thích. Vài phút sau, chúng tôi đã nhìn thấy kim tự tháp inox chói loà. Đúng vào thời khắc lịch sử: 1 pm, ngày 1/1/2000.
    Thành la hét ầm ĩ, cầm cục băng đã tan chỉ còn nhỏ bằng quả dưa chuột, leo lên tảng đá chụp ảnh. Tôi thì chẳng có cảm giác gì ngoài một thân xác rã rời. Anh Thông buồn thiu, "Thế là bọn nó xông đất trên đỉnh trước mình". Thực ra không thể so với họ được, 4 người Châu âu trông rất chuyên nghiệp: áo khoác chống bão tuyết, ba lô leo núi và giày chuyên dụng. Trông họ thảnh thơi, thậm chí một cặp còn hôn nhau đắm đuối. Chúng tôi chúc Happy New Year! Họ mời uống rượu và chụp ảnh chung. Máy ảnh tự động đặt bên mép đá, sau một tiếng tách, zoom co lại và lộn ra phía sau. Nhanh như sóc, người Tây bay người theo. Chộp máy ảnh đang rơi? hú vía, thì ra phía sau có 1 tảng đá nữa thò ra và chiếc máy ảnh được lấy lên dễ dàng.
    Trời nắng chang chang, không 1 gợn mây nhưng nhiệt kế vẫn chỉ 3oC. Nghe văng vẳng trong gió tiếng cô gái hát bài Top of the World còn Thành thì sửa lại là Indochine. Sau khi hoàn hồn, tôi mới có dịp quan sát xung quanh. Nóc nhà của Đông Dương chỉ rộng chừng 30m2 lổn nhổn những tảng đá to như cái giường. ở vị trí cao nhất của hòn đá trung tâm là một hình chóp tứ giác bằng thép không gỉ cao khoảng 50cm. Nghe nói nó nguyên là 4 tấm thép do 4 người Ba Lan mang lên ghép lại để kỷ niệm một cuộc thi leo núi. Toàn bộ ốc vít kết nối bị sét đánh cháy đen. Bên dưới, một tấm gỗ nhỏ khắc dòng chữ "Fansipan 3.143m" do người Nhật mang lên. Hình như trước kia người Pháp cũng có xây ở đây cột mốc hay tấm bia gì đó nhưng đã bị sét đánh tan tành, đến nay chẳng còn dấu tích gì. Nếu những chuyện đó là đúng thì thật buồn khi chẳng hề có một biểu tượng gì của người Việt ở nơi này ngoài những dòng chữ lưu danh nguệch ngoạc. Không có cái tổ Đại bàng nào ở đây để tô điểm thêm sự hùng vĩ của núi rừng, duy nhất chỉ có ong bay. Trèo lên phiến đá nhìn 4 phương tám hướng chỉ thấy núi non trùng điệp nhưng đều thấp hơn ở đây 1 tầm. Đang lúc hứng chí, tôi và Thành liều mình cởi trần ra, lấy nhọ nồi bôi lên người con số 1.1.2000 rồi nhờ anh Thông chụp cho dăm kiểu ảnh để đời.
    Thể lực suy tàn nhanh chóng, khoảng cách giữa người dẫn đường và tôi ngày càng xa. Còn 400m độ cao nữa thì tới đỉnh, nhưng là mấy cây số đường thì chịu. Anh Thông không nói, sợ tôi nản. Người Tây thường có Đồng hồ đo độ cao, chỉ bước lên vài bước họ đã biết rõ mình đang ở đâu, mình thì hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường. Không thể chịu nổi nữa, tôi nằm dài trên lá khô, tuyệt vọng chờ chết. Tuổi 30 chưa phải già nhưng cũng không còn trẻ trung gì. Chẳng biết tại sao bọn quân tử Trung Hoa lại thích sống trong những rừng trúc quái quỷ thế này. Giữa lúc nguy cấp, phía trước chợt vang lên tiếng hát bài "Hò kéo pháo". Cảm động và phấn chấn, tôi thu hết sức tàn đứng dậy. Đúng là không gì bằng tuổi trẻ, từ đó mỗi lần tôi rớt lại Thành lại gọi "Cố lên đồng chí pháo binh ơi". Tôi cứ bò lê bò càng cho đến khi nghe một tiếng hú vang vọng. ở đây còn có người sao? Thành hú đáp lại, tức thì nghe tiếng chân như gió cuốn ?oĐó là những người lên Fansipan nhưng đi đường khác? anh Thông giải thích. Vài phút sau, chúng tôi đã nhìn thấy kim tự tháp inox chói loà. Đúng vào thời khắc lịch sử: 1 pm, ngày 1/1/2000.
    Thành la hét ầm ĩ, cầm cục băng đã tan chỉ còn nhỏ bằng quả dưa chuột, leo lên tảng đá chụp ảnh. Tôi thì chẳng có cảm giác gì ngoài một thân xác rã rời. Anh Thông buồn thiu, "Thế là bọn nó xông đất trên đỉnh trước mình". Thực ra không thể so với họ được, 4 người Châu âu trông rất chuyên nghiệp: áo khoác chống bão tuyết, ba lô leo núi và giày chuyên dụng. Trông họ thảnh thơi, thậm chí một cặp còn hôn nhau đắm đuối. Chúng tôi chúc Happy New Year! Họ mời uống rượu và chụp ảnh chung. Máy ảnh tự động đặt bên mép đá, sau một tiếng tách, zoom co lại và lộn ra phía sau. Nhanh như sóc, người Tây bay người theo. Chộp máy ảnh đang rơi? hú vía, thì ra phía sau có 1 tảng đá nữa thò ra và chiếc máy ảnh được lấy lên dễ dàng.
    Trời nắng chang chang, không 1 gợn mây nhưng nhiệt kế vẫn chỉ 3oC. Nghe văng vẳng trong gió tiếng cô gái hát bài Top of the World còn Thành thì sửa lại là Indochine. Sau khi hoàn hồn, tôi mới có dịp quan sát xung quanh. Nóc nhà của Đông Dương chỉ rộng chừng 30m2 lổn nhổn những tảng đá to như cái giường. ở vị trí cao nhất của hòn đá trung tâm là một hình chóp tứ giác bằng thép không gỉ cao khoảng 50cm. Nghe nói nó nguyên là 4 tấm thép do 4 người Ba Lan mang lên ghép lại để kỷ niệm một cuộc thi leo núi. Toàn bộ ốc vít kết nối bị sét đánh cháy đen. Bên dưới, một tấm gỗ nhỏ khắc dòng chữ "Fansipan 3.143m" do người Nhật mang lên. Hình như trước kia người Pháp cũng có xây ở đây cột mốc hay tấm bia gì đó nhưng đã bị sét đánh tan tành, đến nay chẳng còn dấu tích gì. Nếu những chuyện đó là đúng thì thật buồn khi chẳng hề có một biểu tượng gì của người Việt ở nơi này ngoài những dòng chữ lưu danh nguệch ngoạc. Không có cái tổ Đại bàng nào ở đây để tô điểm thêm sự hùng vĩ của núi rừng, duy nhất chỉ có ong bay. Trèo lên phiến đá nhìn 4 phương tám hướng chỉ thấy núi non trùng điệp nhưng đều thấp hơn ở đây 1 tầm. Đang lúc hứng chí, tôi và Thành liều mình cởi trần ra, lấy nhọ nồi bôi lên người con số 1.1.2000 rồi nhờ anh Thông chụp cho dăm kiểu ảnh để đời.
  10. ManHunter

    ManHunter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    bạn zozo ơi tớ đăng ký từ trang 8 nè , bổ xung cho tớ 1 chỗ với nhé
    [red] 20.ManHunter
    thanks , hôm này tớ đi off mà
    Được ManHunter sửa chữa / chuyển vào 10:26 ngày 13/10/2006

Chia sẻ trang này