1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

For me.........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi A_Quynh, 25/07/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi anh nhe! Em viết dài dòng có xúc phạm chi đến anh à? hay sao vậy anh? Nếu em có đụng chạm chi anh lên tiếng cho em biết. Chứ còn em văn ko hay, chữ ko đẹp nhưng khoái viết. Đặc biệt đây là những dòng cảm xúc viết ra cho nhẹ người em, nên ko thể kềm chế được. Liệu em giải bày thế có đựơc chưa hả anh, có thắc mắc chi nữa xin liên hệ juri.
  2. antibecks

    antibecks Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2006
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    bác cho hỏi là bác làm thế nào mà cái topuic của bác dài đc như thế?
    Em chẳng đọc chữ nào nhưng thấy nhộn nhộn nên kéo thử, thấy dài quá!
  3. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Em nên coi đây là 1 lời khen hay là 1 lời chê bai?
  4. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Mới tải nhạc chuông bài " Love is blue". Bài hát dễ thương thật. Được ở nhà ko phải ngày ngày chịu tra tấn nên chẳng nhức đầu nữa. Cả ngày vui cười, thật thoải mái. Nhưng nhớ anh. Công nhận sợ yêu đương ghê, đặc biệt là những tình cảm ko nói. Tình đơn phương, thật là khổ. Tay đang đóng mày lại, chắc sắp lành. Mẹ thật tuyệt với, mẹ giỏi thật bắt nó lành được . Nhớ anh thật nhiều và cũng ghét anh thật nhiều. Tết này về quê gặp bạn bè lại uống rượu, 3 ngày tết sẽ bí tỷ cho coi. Người như que tăm ấy, qua tết chắc thê thảm hơn nữa. Trời ngoài quê anh đang lạnh lắm, người tính khí ngang lắm cơ. Chắc lại ko mặc áo ấm nữa, lại cảm sổ mũi. Người lạ lắm ko chịu phủ phục ai đâu. Nhịn nhưng ko nhường ai hết. Anh biết em yêu anh bởi vì đâu ko? Yêu anh vì tính cố chấp của anh đó. Sắp Valentine rồi, ước chi mình được yêu nhỉ.
  5. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    ỪHm, mai là valentine rồi. Nhớ anh ghê. Hai ngày hôm nay ở nhà lo dọn dẹp mệt đứt hơi, mệt quá nhưng vui. Đi dạo dọc thấy nhiều chỗ bán áo sơmi đẹp ghê muốn mua cho anh 1 cái. Đi chợ lại bị chọc, cười. "Xin lỗi, em có chồng rồi!". Ngượng nhỉ ai biết được thì sao? Qua tết có 1 đống quần áo mới, sẽ mặc đi làm. Phải cười vui vẻ yêu đời lại. Mình sẽ mặc đầm đi làm. Cười hạnh phúc, vui vẻ như ngày đầu tiên gặp anh. Ko biết anh nhớ mình ko nhỉ? Nhớ anh. Dù anh có gặp khó khăn, dù anh ra sao, người ta bỏ đi em sẽ ở lại bên anh. Đồ ngốc, anh lớn mà sao ngốc thế. Em yêu anh biết chưa. Hôm qua có anh chàng kia mặc cái áo sơmi xanh đẹp giống của mình đấy anh à. Hắn cứ nghĩ em nhìn hắn cười nhưng thật ra em tính nói: "anh mặc xấu cái áo tôi yêu quá à. Tôi chỉ cười với cái áo thôi." Đêm nay sẽ cầu nguyện khi ngủ, nguyện ơn trên cho anh - em luôn cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống. Em biết anh sẽ khổ trong ngày này cho coi. Tính anh ngang ngược vô cùng, anh ko thích những cô nữ có tính quá mè nheo. Anh thích là làm, do đó sẽ chẳng chịu cái cảnh mua hoa tự tay đem tặng lãng mạng như những người khác. Nếu là em, em sẽ cùng anh nấu ăn, cùng coi phim và dĩ nhiên sẽ có 1 điều bất ngờ cho anh. Ngày này đường phố đông đúc, em còn ko thích ra đường huống chi anh. Em để ý thấy rồi. Em hiểu chỉ có điều em ko nói được thôi.
    Ko thèm cái gì hết, ko thèm ai hết, ko thèm, ko thèm tất cả, em chỉ muốn 1 điều duy nhất là anh sẽ yêu em và anh hiểu - thương em thật nhiều.
  6. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Một ngày valentine của mình bắt đầu bằng việc dọn sạch cái bếp, chà rửa tủ đựng đồ, thu dọn nhà cửa.......và kết thúc bằng việc chuẩn bị bữa tối. Năm nay đổi mới Tết vui thật, bà ngoại vào nhà ăn cơm trưa. Bà vui lắm. Cả nhà hào hứng, đi sắm sửa mọi thứ. Vui cực. Bà ngoại là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong đời mình. Bà là người phụ nữ giỏi nhất trong mắt mình. Bà là thần tượng của mình. Hạnh phúc nhất trong cuộc sống là có niềm vui. Một bầu trới thật là đẹp, một cuộc đời thật đẹp, mọi người thật tuyệt vời. Bữa tối thật ồn ào vui vẻ. Cả nhà nhắc lại câu chuyện cũ. Câu chuyện về 1 con nhỏ đặc biệt " mình đó". Ngịch từ bé cho đến lớn, tính tình ngang từ lúc nhỏ cho đến bây giờ và cũng hư từ nhỏ đến giờ. Các ông, các bà ai cũng thương mình cả. Mọi người kể những thần thoại của mình, xấu hổ quá chừng. Suỵt, suỵt, mọi người biết thì chết. Vì thực ra chẳng ai có nhiều tội như mình và cũng chẳng ai lắm chuyện như mình.
    Bà ngoại mình là chị lớn trong 1 gia đình bình thường. Năm 7 tuổi bà mất mẹ, đến năm 9 tuổi mất cha. Một mình, một tay lo cho em trai còn nhỏ xíu. Bà sống bằng cách mò cua bắt ốc. Lớn chút đi phụ người ta nấu ăn, buôn bán. Sống tự lo mọi thứ. Ông ngoại làm giáo viên từ thời Pháp phục nết bà mà yêu. Nhưng bà ko chịu vì còn lo cho em, mãi đến năm 18 tuổi gia đình nhà ông phải cho em trai bà (ông Liệu) về sống cùng. Ông và bà sống chung chưa có 1lời cãi nhau. Ông bịnh mất sớm. Bà lại một mình lo cho 7 đứa con ăn học. Bà rất giỏi, làm được nhiều thứ lắm. Năm nay bà 81 tuổi rồi. Bà vẫn còn khoẻ, vẫn còn bán cà phê. Bà sống ko ai có thể chê bai 1 thứ nào cả. À các bạn có tin tình yêu mà sau bao nhiêu năm ko có nhau vẫn sống ko? Có đó, bà ngày ngày vẫn nhắc đến ông. Giữ từng cái đĩa ông mua, nhắc ông hoài thôi. Bà ngoại tuyệt vời nhất trên đời.
  7. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Mối Tình Đầu
    (Www.yeu1phut.info) Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắmnhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói
    - Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.
    Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế
    - Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?
    Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi
    - Em không sao chứ Nhóc ?
    Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nướcmắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .
    Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .
    Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .
    Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...
    - A !
    Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu
    - Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào
    - Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.
    Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.
    - Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
    - Cô là người nhà của anh ta à?
    - Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
    - Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.
    Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt ?
    3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
    - Xin lỗi , em có phải là ......
    - Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh
    - Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.
    Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.
    - Đây là gì ?
    - Nhật ký của Nhân
    - Sao nó lại ở chỗ chị ?
    - À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em.
    Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
    - Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
    - Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
    - Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
    - Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
    - Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
    - Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
    - Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
    - Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em
    Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anhlại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trangra
    Ngày...tháng...năm...
    Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.
    Rồi một trang khác
    Ngày...tháng...năm...
    Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?
    Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?
    Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.
    ---------------------------------------------------------------------
    Mọi người thưởng thức nha. Mình thích câu chuyện này vì nó cũng 1 phần giống mình trong hiện tại. Yêu mà cứ im lặng
    hoài, thực sự cũng ko thể xác định được anh có yêu mình hay ko?
  8. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Dạ khúc cho tình nhân - Ngọc Lan trình bày
    Ngày em thắp sao trời
    Chờ trăng gió lên khơi
    Mà mưa bão tơi bời
    Một ngày mưa bão không rơi
    Trên đôi vai thanh xuân
    Ướp hôn nồng bên gối đắm say
    Ánh sao trời theo gió rụng rơi đầy
    Cùng rót bao nhiêu ngày hoang
    Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn
    Ru người yêu dấu trong vùng trời đêm
    Vừa hoa nở tươi môi
    Tình nhân đã xa xôi
    Ðời ngăn cách nhau hoài
    Một lần thôi đã không thôi
    Yêu nhau trong lo âu
    Biết bao lần tha thiết nhớ mong
    Lá hoa rừng màu xóa đường quay về
    Làm ánh sao đêm lẻ loi
    Màu tối gương bên đèn soi
    Ân tình sâu vẫn trong đời thủy chung
    ĐK:
    Ðời mãi mãi mãi cách xa
    Dòng nước mắt nóng tiễn đữa
    Xin cho lần cuối
    Tình ấy đắm đuối thiết tha
    Vì qua bao nhiêu điêu linh
    Xót xa đắng cay trong đời
    ** Màn đêm mở huyệt sâu
    Mộng đầu xin dài lâu
    Một vì sao lạ rơi, nghe hồn tê tái
    trên dòng hương khói bay
    Ái ân ơi đừng phụ lòng ta
    Nhớ thương sâu xin gởi người xa
    Khóc nhau trong cuộc đời
    Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô
    Có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau
    Chết bên nhau thật là hồn nhiên!
  9. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    ừhm năm nay mình sao ấy nhỉ tay trái bị đau hôm trước giờ lại đến tay phải đau. Hôm nay 28 rồi, chuẩn bị mai là Giao Thừa. Phút linh thiêng cho mọi gia đình. Mai ai ai cũng nô nức mong chờ trời tối, mong chờ giây phút giao mùa và mọi người lại chúc nhau câu bình an đầu năm. Thật ra Tết làm mình mệt quá. Mệt ghê, chán........ Vì làm mệt chẳng còn sức chơi lò cò với tịu nhỏ nữa. Mong đến mồng 1, thoát nợ. Dự đoán được năm sau mình sẽ hết tiền cho coi. Qua Tết là đóng tiền học phí.
    Anh đang làm gì nhỉ?. Mấy ngày này chắc là cũng lai rai nhiều rồi. Tối ko biết có còn luyện Võ Lâm ko đây? Năm nay ngoan về nhà sớm, anh kể có lần Tết 27 đến nơi rồi mà còn chưa về mà. Ham chơi quá đi nhỉ. Anh rất mê chơi, anh cũng nghịch lắm nữa. Anh Trực à, bảo chị lo cho anh nghe anh. Em biết tính anh nhưng anh cứ sống vậy là ko được. Ngoan nhé, chịu khó nữa nè, sống có trách nhiệm với những cái mình làm nghen anh. Khi nào có dịp em sẽ kể cho nghe về người đàn ông vô trách nhiệm ra sao. Em thù ghét loại người đó. Chẳng chăm sóc anh được đành viết ra thôi. Nam nhi phải làm quân tử nhe anh. Trước khi nghỉ em đã đưa 1 file game lên mạng chính rồi qua tết anh chỉ cần đưa về máy là chơi được. Năm mới đến anh lại thêm 1 tuổi chính chắn hơn, suy nghĩ đừng có cái kiểu như anh đã nói với chị nữa anh ha. Anh à, tình cảm ko là hàng hoá để mua bán đâu. Cho ai là chỉ cho 1 người thôi, để dành lòng mình yêu cho hết mình nhe anh. Anh nên học hai tiếng "Thuỷ Chung" đi anh à. Có thể ko tin những gì em nói nhưng khi anh có nhiều thì tất nhiên mọi người xum xoe anh. Đến khi anh mất tất cả, chẳng còn cái gì liệu còn có ai bên anh? Năm mới người em yêu bớt chè chén lại nhe anh, bớt phung phí lại. Chị Trang kia bảo anh phung phí tiền bạc lắm. Em ko được như chị được anh chia sẻ nhưng em biết anh sẽ ko hoàn toàn như thế, vì anh đã có lần nói với em "đi làm ắt phải có tiền để giao tiếp". Em tin anh sẽ biết suy nghĩ kĩ trong mọi hành động của mình. Qua Tết em vào để được trainning, vì anh Thảo ko muốn cho làm việc ở nhà. Ừh thì em lên. Thật sự thì mọi việc em dự tính đều vỡ lở hết, chẳng có được cái nào cả. Thế là qua Tết em mất đi một người bạn, một người anh, một người che chắn cho em rồi. Anh Hoàng ko làm nữa thì em mất đi người che chắn cho em, một người anh dễ thương. Nhưng em sẽ được làm việc, học tập với anh Thảo: 1 người anh lớn- 1 người thầy- 1 người đàn anh. Hình như chị Trang cũng qua đây làm, sao em mong cho chóng qua cái thời gian trainning ghê. Gặp lại hành hạ nữa. Năm mới lại có sự sắp xếp mới. Nhưng có lẽ vẫn mong muốn là vào năm mới bước vào có thể cười chào anh. Muốn dành cho anh nụ cười thật tươi. Vì em yêu anh.
  10. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay mồng 2 Tết, cầu chúc cho bà con năm mới ăn nên làm ra, ai chưa yêu thấy được tình yêu của mình và ai đã yêu sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
    --------------------------------------------------------------------------------------- Sáng nay dậy, đầu vẫn còn choáng chút. Nhớ đầu tiên trong đầu đó là anh. Người tiếp theo là bà ngoại và mẹ. Hôm nay mồng hai làm tiệc ở nhà. Hôm qua em đã chúc Tết anh rồi mà. Người gì đâu à, cười suốt thôi nhưng hình như vì thế mà em yêu anh. Anh có biết vì anh hỏi em có đi chơi đâu ko nên hôm qua em quyết chí bắt 4 chị em đã đi chơi vui lắm ko. Chưa có Tết nào vui như Tết hai năm nay. Em vui thật vui. Anh có biết lúc đó em muốn nói nhiều với anh đến mức nào ko? Em còn muốn nói nữa. Em ko say nhưng mệt, choáng mà thôi. Nếu say em đã khóc rồi (xui lắm đó). Chẳng thích uống rượu bia tý nào. Tối qua đi ra Nguyễn Huệ đến hồ nguyện ước em đã cầu chúc đó. Em ko nói đâu, em sẽ làm cho anh thấy. Sau mọi thứ em đã học từ trong thất bại em biết 1 điều: " Đừng tô vẽ tình nhân thành phượng hoàng." Em ko coi anh là phượng hoàng. Em yêu anh vì những điều bình thường nhất. Em biết rồi, em sẽ ngoan anh à. Em sẽ nghe lời anh ko làm những chuyện lung tung nữa, coi anh Hoàng là anh mà thôi- hổng coi là anh trai trong nhà nữa. Em sẽ ko làm anh khó xử nữa. Kẻ ngốc của em, em hiểu anh bận rộn đến thế nào mà. Anh biết sao em trách ko vì anh đó thôi. Em biết anh thì chẳng bao giờ hững hờ với em cả, nhưng em ko thích chị Trang. Anh có biết cái hôm sinh nhật đó em cố tình ko, chị ta lau cho anh thì em nhất định quay lại lau mặt cho anh Hoàng. Chị ta dựa vào anh thì em sẽ dựa vào anh Hoàng. Chị ta cười với anh thì em sẽ cười và bày tỏ như yêu thương với anh Hoàng. Em nhắc đến chuyện đi Mỹ Tho vì đơn giản em bực lắm anh biết ko? Nhà chị hai của chị ta ở dưới Mỹ Tho, anh đi Mỹ Tho với chị ta thì rõ anh xuống đó ra mắt rồi. Em chẳng có ghanh tỵ vớ vẩn đàn bà chi hay "so sánh kiểu đó được" như kiểu anh nói. Em ức nghẹn cổ họng anh biết ko? Em là con chim bị nhốt trong ***g chứ có được thong dong như bao người khác đâu mà đòi đi chơi bời. Đi đứng lúc nào cũng được định sẵn giờ, đi du lịch cũng là đi với gia đình chưa có bao giờ em thoát được hết. Thật sự dù em có cố gắng. Anh có thấy lạ ko? Khi 1 con bé đi xe đạp mà mang điện thoại di động. Điện thoại chỉ để dành cho mẹ liên lạc đó. Ko xài Điện thoại ko được. Anh ko để ý em hay tắt nhạc chuông hay sao, tắt luôn âm báo tin nhắn. Anh thấy tính em ương nghạnh ko? Đó là do 1 phần em đấu tranh với gia đình đó. Em hỏi anh đến 2 lần có 1 câu là: " anh về quên vui lắm nhỉ." Đố anh biết tại sao đó? Em ko cần nhìn là cũng biết anh vui rồi. Anh có biết anh vui là em vui ko? Em thích nghe, thích thấy anh cười lắm. Em muốn anh khẳng định anh vui. Em thích những người đàn ông biết yêu thương gia đình, thích những người đàn ông yêu mẹ. Em sẽ kể cho anh biết lý do sau nhe anh. Những lời này dù anh ko đọc được nhưng là những điều em thật sự suy nghĩ. Chàng ngốc, anh biết sao em bắt anh mua kem cho em và em chả ở quê lên ko? Đồ ăn ở nhà ngậm tủ lạnh rồi, em ko có ham hố chi hết. Em cho anh biết em thích gì đó, em ko giận dai như mọi người nghĩ. Em bị ép đến mức đó thôi. Đặc biệt hơn em cũng cho anh biết em cũng yêu quê anh và yêu anh đó. Em lúc nào cũng chê bai anh, anh quên rồi sao anh. Em biết anh sẽ suy nghĩ nhiều lắm. Anh chưa thấy lạ đâu, nhưng rồi anh sẽ thấy lạ cho coi. Từ đó đến trước hôm qua có bao giờ em chia sẻ cái gì với anh ko? Vậy mà hôm qua em nói cho anh biết đó, em nói cho anh biết việc em sắp làm. Giờ anh chưa ngẫm ra đâu, nhưng rồi có 1 lúc anh sẽ thấy em yêu anh rất nhiều. Hôm qua ôm hôn chú Chua tự dưng nghĩ em hôn anh ra sao nhỉ (chú ruột em đó). Anh Trực ơi, anh Trực à.......................... Em yêu anh.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này