1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Four seasons of Love.

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi tamtuhemo, 01/05/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Như một cái tên chỉ thì thầm khe khẽ cũng đủ nghe ngọt dịu ở đầu môi, mùa thu đối với tôi là cả một niềm êm đềm tha thiết. Lặng yên nghe mùa về trên từng ngón tay, tôi mơ những giấc mộng rất dài và thường tỉnh dậy lúc giữa trưa, khi gió lùa qua rèm cửa thở dài bên tai tôi xao xác.


    Nhiều bước chân đi qua, nhiều bàn tay vụt rời. Mùa thu chứng kiến tôi lần lượt tiễn đưa từng xôn xao trông ngóng vào miền câm lặng.


    Những thất vọng mơ hồ không thể gọi thành tên. Tôi thành người ngủ quên trong giấc mơ của mình, một ngày tỉnh giấc ngỡ ngàng nhận ra chỉ còn lại mình và mùa thu.


    Cùng những cành phong dương đã nhuộm đỏ trời chiều.


    Mùa thu ?" mùa của gặp gỡ và ly biệt, đánh mất và tìm thấy, mùa của kết thúc mơ hồ và khởi đầu tình cờ.


    Phải chăng là như vậy?


    Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau là một ngày đầu thu.


    Em mặc áo ngắn tay, vừa nghe điện thoại vừa chạy loanh quanh trong thư viện tìm tôi, rạng rỡ và tươi mới như làn gió mùa hè còn sót lại. Tôi đã không đứng lên đi về phía em vào lúc đó. Điềm nhiên và hờ hững, tôi chờ em bước đến.


    Mọi thứ thật bình thường, những lần đầu tiên. Người ta bất chợt gặp nhau, và quá mải mê với con đường đang đi đến quên mất người đồng hành tình cờ bên cạnh. Tôi thậm chí đã không nhớ rõ gương mặt em. Sự lơ đãng vốn có tôi vẫn dành cho người lạ chỉ đủ để đánh dấu vài ấn tượng mờ nhạt, không dấu vết.


    Có phải vì đã không trông chờ vào sự xuất hiện của em mà mùa thu bắt tôi phải nhớ đến em bằng một cách khác, dài lâu.


    Chúng tôi chia tay nhau vào mùa thu.


    Một lần nữa, chỉ còn tôi cùng những cành phong dương thi nhau nhuộm đỏ trời chiều.

















    Có một thời gian chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi quên bẵng mất em.


    Quay về mùa đông với dư âm chuếnh choáng từ mùa hè ở một nơi khác, tôi lặng lẽ chịu đựng cái buốt giá dai dẳng của những ngày cuối đông. U ám và sũng nước như một mẩu bánh mì ẩm mốc, tôi đội mưa lang thang trong trường. Khát đến cháy lòng một cái ô chìa ra chia sẻ, và bật khóc bởi những lời ước định trong quá khứ.

    Cứ thế, mùa đông trôi qua với những ngày dài ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp vị đắng của tách cà phê thiếu sữa và đếm từng bóng ô lướt qua vội vã.


    Đúng vào thời điểm khó chịu đó, em gọi cho tôi.


    Và những ngày cuối đông vụt trở thành chỉ những ngày cuối đông, không hơn.


    Tập quên nỗi ám ảnh đến từ bên kia đại dương, chúng tôi bắt đầu viết nên câu chuyện cho chính mình, cùng nhau.


    Ký ức trở thành món quà tươi đẹp nhất em dành tặng cho tôi . Ngày mưa ướt át có thêm quán cà phê với những khung cửa kính trầm ngâm. Cái áo khoác mang vội đến trường cho một bờ vai run rẩy. Món bánh quế nướng phủ dâu tây thơm ngậy và tách chocolate bạc hà nóng hổi. Cả lần đầu tiên thấy em đứng nói trước mọi người, chững chạc và thuyết phục. Tất cả vụt trở nên lạ lùng, tươi mới.


    Hàng ngày, tan học, tôi đến tìm em ở căn phòng nghiên cứu nhỏ nép sau những tòa nhà cao khô khan, đơn điệu. Em ngồi lọt thỏm trong ghế bành, vùi đầu vào mớ tài liệu, gõ bàn phím liên tục, thỉnh thoảng quay sang nói với bạn vài câu. Tôi để lại một ngày bận rộn ngoài cửa phòng, tìm một chiếc ghế trống bên cạnh và ngủ say sưa. Thỉnh thoảng tỉnh dậy, thích thú nhấm nháp vài món thức ăn nhanh em vừa mua vội, nghịch máy em trong lúc tìm dùm vài đoạn tài liệu đặc nghẹt chữ và số.


    Tôi gọi đó là những ngày cuối đông bình yên. Khung cửa kính trước phòng nghiên cứu người ta tận dụng trưng bày sản phẩm của sinh viên Mỹ thuật. Tôi đứng thơ thẩn soi mình vào mấy cái vòng hạt cườm lấp lánh, đôi con búp bê tư lự nằm buồn rầu cạnh bên mảnh vỏ sò xanh lục. Những vật dụng vô tri ấy như nhìn tôi nhắc khẽ: ?oCô ấy kìa. Cô ấy đang ở bên trong căn phòng này.?. Và tôi mỉm cười, đẩy cửa, đi về phía tia nắng mùa đông bé nhỏ bên trong.


    Một ngày, con đường nhà em thức dậy sau cơn mưa, mát rượi mùi lá non và hơi nước. Em chạy ra trước cửa nhà đón tôi, bộ pijama vàng rực, tóc rối, tay vẫy ríu rít và miệng mỉm cười.


    Ngày cuối cùng của mùa đông vừa qua.













    Xuân ở chỗ chúng tôi đến muộn. Thời tiết vẫn nóng lạnh thất thường, như tiếc nuối một mùa đông quá vãng. Dù vậy, cỏ bắt đầu xanh hơn, và hoa cúc dại nở vàng khắp triền đồi dọc theo đường đi học. Từng bước chân đặt xuống đường đều bị mùa níu lại, ngẩn ngơ.


    Mơ hồ có một mầm xanh vừa cựa mình nhú dậy, đẹp đẽ và đau đớn.


    Trung thu, trong ký ức tôi, là một ngày đáng nhớ (thành phố chúng tôi nằm ở Nam bán cầu). Tôi và em đi dạo quanh China Town lóng lánh đèn ***g và rực rỡ áo quần. Em đặc biệt biết bao, khi là người con gái cùng tôi chụp ảnh mặt trăng tròn xoe trên sân thượng, thắp nến và chia nhau chiếc bánh kem trà xanh thơm mát. Thế giới khép chặt của tôi, vào một đêm trăng, đã bắt đầu đón nhận ánh sáng từ bên ngoài, thứ ánh sáng mới mẻ như một đoá hoa mùa xuân không tên bên vệ đường.


    Tháng mười đến. Tôi tặng em chiếc cốc thuỷ tinh thật to, để em thả vào đó từng mẩu giấy be bé, xanh lá cây cho ngày vui, và xanh dương cho ngày buồn. Em gọi đó là Emotion Cup, và đặt nó cạnh chiếc xe đạp đồ chơi yên sau chất đầy kẹo mút. Thỉnh thoảng, tôi len lén giở cốc lên xem, đếm xem đã có bao nhiêu ngày vui trôi qua.


    Em không muốn tôi tặng hoa cho em vào một ngày đẹp trời. Em bảo để dành hoa cho những ngày mưa u ám. Tôi hứa là em sẽ luôn có quà, xương rồng vào ngày nắng, hoa tươi vào ngày mưa, kem xoài vào ngày lạnh, bóng bay vào ngày buồn, xe bus in dấu Pass vào ngày thi, và truyện ngắn, vào ngày đặc biệt.


    Còn những ngày không gặp nhau thì sao? Ai sẽ tặng quà cho em?


    Đôi lúc, tôi nghĩ về em như một ẩn số, tràn đầy bí mật và thử thách. Tình cảm giấu kín như một ngôi sao xếp nằm dưới đáy chai, muốn lấy ngôi sao ra nhưng lại sợ chai thuỷ tinh bị vỡ. Chúng tôi cố gắng hoài nghi bản thân và tìm ra rất nhiều lý do.

    Những lý do

    Chưa bao giờ là một lời giải đáp.

    Bắt đầu bằng trò chơi trẻ con, các loại mật mã tôi và em tạo ra dần trở thành một lăng kính trong suốt để chúng tôi soi vào nhau, thấu hiểu. Trên đường về nhà, trên xe lửa, giữa phố đông, giữa đêm khuya..., bất chợt nhưng vẫn được trông đợi, từng dòng mật mã được gửi đi, chất chứa trong đó ước nguyện thầm kín về một ngôi sao nằm yên dưới đáy.


    Và màu sắc trở thành một ngôn ngữ mới, diễn tả những gì không thể nói thành lời. Những vạch mưa màu đen có nghĩa hôm nay là một ngày thật tệ, cái ô màu xanh xuất hiện như một lời dỗ dành, củ khoai tây cười toe toét thay cho niềm vui trở lại, và quả bóng bay là lời tỏ tình đầu tiên.


    Tất cả đều thầm kín, không lời.

    Cho đến khi tôi hôn em dưới rèm cây, xao xuyến.












    Chúng tôi xa nhau khi những ngày hè chưa kịp trôi qua hết, nhưng một phần của mùa hè ở lại, nồng ấm trên môi.


    Đã đủ nắng để có thể nằm dài trên bãi cỏ, lười nhác nhìn nhóm người hào hứng chơi bóng đằng xa. Đã đủ dịu để cởi dép, đi chân trần trên mặt đường nham nhám. Đã đủ gió để mặc áo ngắn tay chạy tung tăng trên bãi cát, nghe nước biển lùa vào chân mát lạnh. Đã đủ tin yêu để hét thật to trước biển, vẽ nụ cười lên cát, mặc kệ sóng cuốn trôi.


    Cả thành phố trở nên gần gũi và dễ mến. Quán cà phê mùa hè bình yên bên vệ đường. Con bồ câu béo ú đậu lên mặt bàn, như ngóng trông ai đó bên cốc cappuccino thơm phức. Và những tán cây xanh vẫn muôn đời rì rào, tưởng chỉ cần với tay là chạm ngay được vào gân lá.


    Dưới đường, xe điện nuối đuôi nhau chạy qua dãy phố mua sắm náo nhiệt, tiếng chuông leng keng giục giã.


    Cuộc sống kì diệu mỉm cười trước hai người đang yêu. Hạnh phúc ngỡ ngàng như mới tìm thấy lần đầu, chật căng ***g ngực.


    Tháng mười một vẫy chào cơn mưa và những ngày lạnh bất chợt, chỉ còn nồng nàn mùi hương cây cỏ dưới nắng. Và Giáng Sinh gõ cửa.


    Dàn đồng ca bắt đầu hát những bài ngợi ca mùa an lành trước cửa nhà thờ. Con phố đối diện tiệm trà xanh vụt hoá thành dòng sông sao, lung linh đèn thắp. Tôi gọi đó là những ngôi sao dẫn đường, vì mỗi lần đi lạc, tôi lại nhắm hướng con phố quen thuộc với hàng trăm ngọn đèn mà trở về. Ở đó, tôi sẽ lấy điện thoại ra, gọi cho em hỏi đường về, và em dõi theo từng bước chân tôi, ân cần.


    Có đêm nhớ em da diết, tôi chạy ra ngoài, đón chuyến tàu lên trung tâm thành phố, mua hai ly chocolate nóng, rồi đón ngược chuyến tàu lên nhà em. Bối rối đưa ly chocolate đã nguội cho em trước cửa, tôi chìm sâu vào đôi mắt trong thật trong, ướt mềm sắc cỏ. Ôm em vào lòng, đêm lặng yên, run khẽ. Có một điều kì diệu vừa được sinh ra.


    Chúng tôi khoác tay nhau ngược lên thành phố. Những khung cửa kính vẫn sáng đèn lúc nửa đêm, trưng bày nhiều mô hình khác nhau về vở kịch Giáng Sinh truyền thống. Em ngả đầu vào vai tôi, xem chú wombat béo ú lặc lừ di động trên sân khấu rộn rã tiếng nhạc.


    Ôi mùa hè...

    Dịu dàng như một giấc mơ.

    Như một bài ca đợi chờ.

    Đã bao lâu rồi ta không làm thơ?







    Khiết Lam




    Thư tác giả:


    Những ngày tươi đẹp của chúng tôi đã đi qua như thế đó. Mỗi một khoảnh khắc, mỗi một mùa lành là một phần của ký ức, một phần của tình yêu. Khởi đầu đã tình cờ, thì kết thúc cũng mơ hồ. Ngày gặp lại em trở thành ẩn số lớn nhất của câu chuyện. Có điều gì hơn việc hai người yêu nhau có thể chạm vào nhau, thật sự chạm vào nhau?



    Tôi vẫn hay ước ao như thế. Đôi lúc, chỉ một niềm khao khát cháy bỏng như được chạm tay mình vào một bờ vai gầy guộc thôi, cũng không thể thực hiện được khi bờ vai ấy cách bàn tay 5 giờ xe chạy và 2 giờ chim bay. Tôi biết rất nhiều cặp tình nhân mơ có cánh cửa thần kỳ của Đôrêmon, hay lãng mạn hơn, họ mơ thấy mình biết bay, để chỉ trong một hay vài chớp mắt, là một khoảng trống được lấp đầy.


    Nhưng cũng có khi người ta mất nhau khi họ cách nhau một tầm tay với. Và những ước định tan vỡ, như bong bóng xà phòng vỡ tung dưới ánh nắng mặt trời. Tôi cảm nhận được sự đau đớn của một bàn chân đặt nhẹ trên mặt đường với ý nghĩ một lúc nào đấy, một bàn chân yêu dấu khác cũng đặt lên đây. Chỉ có điều là không trùng nhau. Không thể trùng nhau.


    Và có lẽ cho đến chừng nào bàn tay vẫn nhẹ bẫng một niềm trông ngóng, thì các nhân vật của tôi vẫn tiếp tục đêm đêm ngước lên bầu trời tìm kiếm chiếc máy bay mang bóng dáng của một ngôi sao vụt qua.


    Dù thế nào đi nữa, tôi thật lòng muốn được cùng em viết tiếp câu chuyện của chúng ta.


    Happy Valentine!
  2. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Ended.
    Được tamtuhemo sửa chữa / chuyển vào 14:30 ngày 08/05/2008
  3. incomplete

    incomplete Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/09/2005
    Bài viết:
    1.318
    Đã được thích:
    0
    Định không viết cái nhận xét nhưng thấy bạn "Chào mọi người nhé, lần tham gia cuối cùng ở diễn đàn này." thì lại viết :
    - Trên mạng một thứ sốt dẻo là thứ có nội dung và cực kì cô đọng . Cái nội dung mà bạn tạo ra không tạo được sự cuốn hút vì nó dài, chỉ thế thôi mọi người đã ngại đọc ( tớ cũng không đọc, đơn giản vì quá nhiều tin tức rồi, tớ chỉ đọc chỉ nhìn cái mình thích thôi ) .
    - Bạn ko trung thành và tâm huyết với thứ mình tạo ra . Cái topic ko được tạo ra quá lâu và bạn cũng không phải là người mà mọi người chú ý , mà bạn lại cho rằng mọi người phải quan tâm ?
    - Hơn nữa, box Thái Nguyên lại không có quá nhiều người vào ra, cho nên chuyện ko để ý đến topic của bạn là chuyện bình thường .
    Đừng bỏ cuộc khi bạn muốn thành công
  4. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Uh nhỉ? Không nên thế,
    Cảm ơn ấy.
    Tớ quên mất 1 điều, rằng là mọi người không hưởng ứng vì mọi người chưa đọc thôi.
    Vậy sẽ post lên dần dần, những câu chuyện của chị Lam.
    Hôm nay là The Next Time I See You. nhé!
    Được tamtuhemo sửa chữa / chuyển vào 08:46 ngày 26/05/2008
  5. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0

    ?oLâ?n kế tiếp gặp lại, sef la? mu?a thu nhé ?.
    Đó la? một ước định.
    Ngươ?i ta bo? nhau đi, va? bên cạnh nôfi buô?n, ngươ?i ta đê? lại cho nhau nhưfng ước định.
    Chi? có một vấn đê? nho?.
    Khi na?o la? lâ?n kế tiếp?


    Chuyện kê? vê? nhưfng ngươ?i yêu nhau thươ?ng có ha?ng trăm mơ? đâ?u, nhưng chi? một kết thúc. Chuyện cu?a chúng tôi cufng thế.
    Tôi đang trôi bô?ng bê?nh qua một giấc mơ xanh nhạt, va? đôi mắt nâu sóng sánh hương ca? phê cu?a em níu tôi lại.
    Vậy la? tôi yêu em.
    Một nga?y, chợt nhận ra chi? một đôi mắt không nối liê?n được hai giấc mơ.
    Vậy la? em xa tôi.


    _ Thiên Tư, một ca? phê sưfa cho anh nhé.
    Em thích tự gọi thức uống cho 2 ngươ?i, va? lúc na?o cufng la? ca? phê sưfa cho tôi, sinh tố dưa hấu cho em. Thi?nh thoa?ng em hay gọi tên tôi bă?ng ca? 2 tiếng như thế, nghe dịu da?ng như hoa?ng hôn.
    _ Tại sao lại la? ca? phê sưfa cho anh?
    _ Vi? đó la? một thứ thức uống đâ?y ti?nh yêu.
    _ Tại sao?
    _ Sưfa yêu ca? phê, em nghif thế. Yêu đến mức ho?a tan ma?u trắng tinh khôi cu?a mi?nh va?o ma?u đen huyê?n hoặc cu?a ca? phê. Yêu đến mức hoa? tan vị ngọt êm đê?m cu?a mi?nh va?o vị đắng nô?ng na?n cu?a ca? phê. Ngươ?i ta uống ca? phê sưfa tha?nh tư?ng ngụm nho?, hương vị đọng mafi ơ? đâ?u lươfi, cufng giống như ti?nh yêu, chi? một cái nhấp môi, du? qua đi rô?i, nôfi nhớ vâfn da?i.
    Em nói đúng. Chi? một cái nhấp môi, nôfi nhớ vâfn da?i. Va? co? dại mọc tra?n, qua nhưfng miê?n kí ức.
    Tôi nhớ gương mặt xanh lọc. Nhớ cô? tay gâ?y guộc. Nhớ re?m mi da?i như một do?ng sông. Nhớ nét cươ?i thấp thoáng. Nhớ tư?ng vệt buô?n đọng lơ đafng trên ánh mắt, như váng sưfa trên mặt ca? phê. Tôi muốn khuấy tan nôfi buô?n đi. Tiếng thi?a kim loại va lanh canh va?o tha?nh tách, lặng câm.


    Trươ?ng chúng tôi chi? cách biê?n 5 phút đi bộ. Thi?nh thoa?ng, hết giơ? học, khi mặt trơ?i đaf lặn, em kéo tay tôi ra biê?n. Chúng tôi nă?m trên bơ? cát, nghe tiếng sóng ri? ra?o như vọng tư? một nơi na?o xa lắm. Ngay tâ?m mắt tôi, ca? một biê?n sao lấp lánh thi? thâ?m hát. Giọng em thoa?ng nhẹ:
    _ Em có ca?m giác như mi?nh la? một hạt bụi trong vuf trụ. Một hạt bụi trong nga?n nga?n vạn vạn nhưfng hạt bụi tạo nên khoa?ng tinh vân mênh mông trên kia.
    Hơi thơ? em nhẹ dâ?n. Tôi không dám xoay mi?nh sang nhi?n em, sợ cư? động cu?a mi?nh phá vơf khúchát ngọt nga?o cu?a đêm.
    Va? như thế đó, em trơ? tha?nh một hạt bụi la?m cay mắt tôi. Một hạt bụi duy nhất trong nga?n vạn tinh vân.


    Tư? nga?y em đi, tôi nhi?n nhưfng chiếc máy bay phát sáng lập lo?e trên bâ?u trơ?i đêm lâu hơn. Chúng giống như nhưfng ngôi sao di động. Nếu có một chiếc máy bay na?o trong số đó chơ? em, nó sef băng qua bâ?u trơ?i cu?a tôi, băng qua đại dương, băng qua nhưfng miê?n sáng tối. Đến một lúc na?o đó, nó có chơ? giấc mơ cu?a tôi quay vê? không?
    Em chưa bao giơ? ba?o tôi chơ? em ca?. Em vuốt tóc tôi, tri?u mến ho?i.
    _ Anh có biết tên anh nghifa la? gi? không, Thiên Tư?
    _ Nghifa la? gi??
    _ La? nôfi nhớ cu?a trơ?i. Nên em biết anh sef nhớ em lâu, vi? tên em la? Lam, la? một phâ?n cu?a bâ?u trơ?i.

    _ Thiên Tư, khi em đi, anh sef la?m gi??
    _ Anh sef la?m như bâ?u trơ?i vâfn la?m, bao la mênh mông, đu? mọi ma?u sắc, mu?i vị, có mưa có nắng, có gió có mây, có sao có trăng, nhưng vâfn thiếu một chút sắc xanh.


    Câu ho?i cuối cu?ng cu?a em trước khi đi la? một câu ho?i ki? lạ.
    _ Anh có biết tại sao em luôn uống sinh tố dưa hấu không?
    _ Anh không biết.
    _ Vi? đó la? một thứ thức uống đâ?y ti?nh yêu.
    _ Tại sao?
    _ Dưa hấu bên ngoa?i luôn xanh tươi, chi? nhi?n va?o vo?, ngươ?i ta không biết được bên trong qua? dưa ma?u sắc đo? trắng ra sao, mu?i vị ngọt nhạt thế na?o. Ngươ?i ăn dưa tuy ngon đến đâu, cufng pha?i mất công lư?a hạt, nên không bao giơ? nuốt được trọn vẹn. Nhưng sinh tố dưa hấu cufng giống như em vậy, khi da?nh riêng cho anh, thi? luôn không co?n lớp vo? bọc bên ngoa?i, được xay nhuyêfn ra, lọc hết hạt, có thê? uống va?o bă?ng ống hút, tự nhiên như anh hít thơ?, không nghi ngại, không đê? pho?ng, không lươfng lự.
    Hi?nh như em quên không nói với tôi một điê?u, ma? khi nhớ em, va?o quán gọi cho mi?nh một ca? phê sưfa va? một sinh tố dưa hấu, tôi đaf phát hiện ra. Tư?ng hạt nước li ti đọng bên ngoa?i ly sinh tố dưa hấu trông như nhưfng hạt nước mắt.


    Anh không thê? kê? cho em nghe vê? thơ?i Phục Hưng
    Va? ca? ki? nguyên cu?a ánh sáng
    Vê? nhưfng nha? khoa học la?m thay đô?i ca? thế giới
    Lọn tóc xoăn cu?a họ va?ng rực như mặt trơ?i
    Nhưfng bức tranh thâ?n thánh
    To?a sáng nôfi niê?m cu?a trâ?n gian

    Anh không thê? kê? cho em nghe tiếng gió trong cối xay
    Nơi nhưfng cô gái nha?y múa trên đống rơm
    Bánh mi? nướng va? rượu vang
    Nhưfng chiếc váy xo?e xoay theo nhịp chân

    Anh không thê? kê? cho em nghe
    Nhưfng điê?u tươi đẹp anh đaf đi qua
    Tất ca? mọi ngươ?i đê?u tự do dưới bâ?u trơ?i
    Họ ca hát vê? nhưfng giọt nước mắt trên má
    Nụ cươ?i tươi dệt bă?ng ánh trăng

    Anh không thê? kê? cho em nghe
    Vê? một anh cha?ng chăn cư?u
    Yêu một cô gái như yêu nhưfng vi? sao trên tha?o nguyên
    Vê? nhưfng điê?u ước nguyện
    Khi một ngôi sao băng vụt qua

    Anh không thê? kê? cho em nghe
    Nhưfng điê?u tươi đẹp nhất anh săfn sa?ng bo? lại
    Đê? cho em la? ánh sáng cu?a anh
    Đê? cho em la? bâ?u trơ?i cu?a anh
    Đê? cho em la? rơm va?ng va? tha?o nguyên cu?a anh
    Đê? cho em thay thế tất ca? nhưfng điê?u ki? diệu nhất
    Anh không thê? kê? cho em nghe
    Vi? em đaf đi rô?i?.


    Vi? em đaf đi rô?i.
    Với lơ?i ước định như một qua? tặng.
    Ví dụ như chúng tôi gặp lại nhau trong một nga?y mu?a thu.
    Tôi sef ngô?i trên bậc thê?m nha?, tay khuấy một tách ca? phê sưfa thơm nô?ng.
    Em sef ngô?i cạnh bên, xoay xoay cái ống hút cắm trên ly sinh tố dưa hấu mát la?nh.
    Va? lâ?n gặp nhau kế tiếp, tôi vâfn yêu em.


    Chi? có một vấn đê? nho?.
    Khi na?o la? lâ?n kế tiếp?

    Khiết Lam

    Được tamtuhemo sửa chữa / chuyển vào 08:48 ngày 26/05/2008
  6. antuongkhophai2002

    antuongkhophai2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    Thanks em vì bài viết này....
  7. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, 06/06/2008. Truyện gì được nhỉ? Chị Khiết Lam.
    Uhm. A CITY''S TALE.
    Da?nh tặng nhưfng ngươ?i lạc lối
    Như tôi...
    Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem tối. Ấn nút thang máy lên tầng 7, cô tranh thủ nhìn mình trong gương. Một ánh mắt hững hờ đáp lại, buồn rầu.
    Ngày im ắng và mệt nhoài. Chỉ có tiếng chuông thang máy kêu kính coong, lạc lõng.
    Căn hộ chung cư nằm lọt thỏm trong góc. Tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa, cô với tay bật công tắc đèn. Làn hơi ấm ôm choàng lấy người, như đã kiên nhẫn chờ đợi sự trở về của cô từ lâu. Cô thích ánh đèn vàng là vì vậy, lúc nào cũng ân cần, lặng lẽ và chung thủy.
    Ngày mới dọn vào căn hộ, cô cho lắp đèn vàng ở tất cả các phòng, sơn lại tường màu cà phê sữa, treo rèm cửa sổ màu xanh lá, đặt một cái sofa to ngay phòng khách, trước TV. Ở hướng cửa kính nhìn xuống đường, cô dành chỗ cho chiếc dương cầm của mình . Cô trồng hồng tỉ muội và xương rồng trong những chậu bé, đặt trên bậc cửa sổ. Ngôi nhà trở nên hoàn hảo đến dư thừa, nhất là khi cô chỉ sống một mình.
    Nếu một ngày nào đó, cô có dịp gặp lại anh, và anh có dịp ấn nút thang máy, nghe tiếng chuông kính coong báo đến tầng 7 về nhà cô, không biết anh có nhận ra nơi này, từ màu sắc cho đến trang trí, vốn không thể khác hơn ngôi-nhà-cho-cô-và-anh.
    Chưa từng là một điều dễ dàng, sống một mình trong ngôi nhà vốn dành cho 2 người.
    Cô hay ngủ quên trên sofa những tối xem TV muộn, giật mình lúc nửa đêm trước một cơn mưa rào bất chợt, co ro xoay mình tìm cái chăn rơi xuống đất không ai nhặt hộ. Hoặc những hôm cô đi công tác xa, mấy chậu hoa không ai tưới, héo hon bên khung trời, cô vừa đọc hợp đồng vừa nghĩ đến rèm cửa sổ quên kéo, chỉ sợ mưa tạt gió lùa.
    Những tối cuối tuần, cô tự nấu cho mình một bữa cơm nóng sốt, nhấm nháp 1 chút Kalua pha loãng với cà phê. Hạnh phúc là một lời hứa, nhưng hiện tại khiến cô yên tĩnh, kể cả sự cô đơn cũng dễ chịu. Thông thường, sau đó, cô sẽ kéo ghế ngồi, hướng mắt nhìn xuống xe cộ chạy dưới đường cách mình 1 làn cửa kính, lấp lóa đèn màu, lướt tay lơ đãng trên phím đàn, cho từng giọt âm hòa vào tiếng thì thầm xa xăm của quá khứ.
    Anh chưa từng đến thăm căn nhà dành cho 2 người.
    Đôi mắt nâu sẫm của cô buồn.
    Đã lâu lắm rồi, chưa từng có giọt nước mắt nào rơi ra từ đó. Ngay cả khóc cũng trở thành một đặc ân khó nắm bắt, thành ra nỗi buồn cứ đọng lại mãi trên thành mắt, lặng thầm.
    Ngày cứ thế lượt sượt trượt qua kẽ tay.
    Đồng nghiệp quan tâm:
    _ Có vẻ khí hậu trong này không hợp với chị. Chị có định ở đây lâu dài?
    Đối tác thắc mắc:
    _ Điều gì thật sự quan trọng đối với cô?
    Mẹ gọi điện:
    _ Khi nào con sẽ về nhà?
    Cô không thể bình thản nói là cô đang chờ đợi. Điều đó quá xa xỉ với một người ở độ tuổi cô. Ngay cả niềm tin cũng không phải là nguyên nhân, vì từ lâu lắm rồi cô không còn trông đợi vào điều gì đó đẹp đẽ và tình cờ nữa.
    Cô chỉ đơn giản là chưa thể tha thứ cho chính mình.
    Thành phố quen thuộc với những người như cô. Họ ở lại đây, nhưng chưa bao giờ là một phần của nơi này, mỗi thân phận ẩn chứa một bí mật sâu thẳm. Cô bắt gặp hình bóng của họ trên bộ suit màu ghi xám lịch lãm đã hơi xộc xệch vào cuối ngày, trên tiếng động cơ xe êm và đều một cách vô thức, trên mái tóc rủ và chiếc cằm nghiêng lờ mờ dưới ánh đèn cao áp, cả mùi nước hoa phụ nữ quí phái, cao ngạo. Có đôi lần, một nỗi khao khát khó giải thích điên cuồng thôi thúc cô giữ họ lại. Cô muốn hỏi họ:
    _ Chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào?
    Nhưng chẳng bao giờ cô làm điều đó, không phải vì cho đó là một điều rồ dại, mà vì cô cảm giác được tiếng vang của câu hỏi rơi tõm vào mênh mang, như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn, gây chạnh lòng cho tất cả những người được hỏi và không biết câu trả lời.
    Cô nhớ đến anh như nhớ đến một phần đời tươi đẹp của cô để lại bên anh hơn là chính anh.
    Cô tha thứ cho anh ngay từ khi anh bắt cô chấp nhận là anh có lỗi.
    Có điều gì quan trọng nữa, trên cuộc đời này, khi một người từng gặp một người.
    Chồng cô sẽ không phải là một người như anh. Sau này, căn nhà cô sống, người thứ hai bước vào sẽ không yếu đuối và mãnh liệt như anh. Cô chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó, nhưng tương lai, tương lai như một tia sáng nhạt rọi vào đôi mắt nâu của cô và dừng ở đó, không thể nào xuyên vào tận phía trong đôi mắt ấy.
    Phải chăng những điều bên trong mới là những điều đáng nhớ.
    Đêm qua, cô có một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, cô đứng trong phòng khách nhà mình, tựa vào lớp cửa kính trong suốt nhìn xuống đường, bỗng nhiên, lớp kính biến mất, cô rơi xuống ánh đèn và tiếng động cơ xe vang lên từ mặt đường phía dưới. Chiếc áo ngủ bằng lụa mềm xanh lơ của cô kêu phần phật trong gió.
    Sáng, cô mở cửa sổ, trời trong và lặng.
    Chơ vơ bên khung trời, chậu xương rồng đã nở hoa.
    Khiết Lam
  8. tamtuhemo

    tamtuhemo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    I
    Không hiê?u sao Lam vâfn hay bị khói ám a?nh. Môfi lâ?n câ?m cái gi? nong nóng lên uống, Lam hay ngây ngươ?i nhi?n la?n khói to?a ra tư? miệng tách. Thâfn thơ?.
    Nhưfng lúc như thế, Nghiên hay nhi?n Lam chăm chú. Chăm chú đến mức Lam không thê? thâfn thơ? mafi được.
    _ Nghiên nhi?n gi??
    _ Nhi?n khói.
    _ Nhi?n khói sao không nhi?n va?o tách ma? nhi?n Lam?
    _ Khói trong mắt Lam đẹp hơn.
    Pha?n ứng quen thuộc cu?a Lam trước nhưfng câu nói kiê?u ấy cu?a Nghiên la? cươ?i. Cươ?i vi? không biết nói gi? hơn. Cươ?i. Vi? Lam vốn hay cươ?i.
    II
    Có lâ?n, Nghiên tự nhiên nói với Lam:
    _ Nghiên thích nhi?n Lam khóc với Nghiên hơn la? cươ?i.
    Lam trợn mắt:
    _ Nghiên bị bệnh thích ngược đafi ngươ?i khác, nhưng Lam không bị bệnh tự ngược đafi đâu.
    _ Ơ?.
    _ Ơ? la? sao?
    _ Ơ? la? ơ?. Chứ sao?
    Giơ? thi? đến lượt Nghiên đang cươ?i. Du? Nghiên ít hay cươ?i.
    III
    Một kịch ba?n có thê? được diêfn đi diêfn lại với nhiê?u nhân vật đô?i chôf lâfn nhau. Lam xuất hiện trong ca? 2 lâ?n diêfn. Điê?u la?m Lam không vui la?, Lam biết, ơ? môfi lâ?n, Lam lại đóng một vai trái ngược nhau.
    Kha đi theo a?o a?nh. Lam đi theo Kha, vi? Kha cufng la? một a?o a?nh khác... cu?a Lam.
    Nghiên đi theo Lam, vi? Lam la? a?o a?nh... cu?a Nghiên.
    Biết đâu lại có một ngươ?i na?o khác xem Nghiên la? a?o a?nh cu?a mi?nh.
    Nhưfng vai diêfn cứ lặp đi lặp lại, chô?ng chéo lên nhau. Nhưng kịch ba?n thi? chưa bao giơ? thay đô?i.
    Chưa bao giơ? ca?.
    IV
    Rô?i cufng đến lúc có ai đó mệt nhoa?i va? dư?ng lại bên vệ đươ?ng. Đâ?u ngoa?nh lại, du? chân vâfn giưf nguyên tư thế va? hướng cuf, ngươ?i đó an tâm chơ? đợi ngươ?i đi sau mi?nh bước đến.
    _ Hafy nghi? mệt ơ? đây một chút. - Ngươ?i đó nói.
    Va? bên đươ?ng, có 2 ngươ?i được ơ? bên nhau.
    Rô?i lại đi... V
    Có một khoa?ng thơ?i gian Kha say sưa liên tục. Lam ho?i, Lam khuyên gia?i, giận dôfi, thậm chí la? lớn tiếng, rô?i lại gâ?n như van xin thế na?o, Kha cufng vâfn uống đến say mê?m, chập choạng sáng mới ngất ngưởng vê? nha?, ngươ?i nô?ng nặc mu?i rượu, mu?i bia, mu?i nước hoa.
    Lam thức chơ? Kha, mo?n mo?i va? nhâfn nại. Chi? khi na?o biết chắc Kha đaf vê? đến nha? chứ không nă?m gục một nơi na?o đó giưfa đươ?ng, Lam mới có thê? nhắm mắt tự dôf mi?nh va?o cơn mê nặng nhọc. Trư? một đêm...
    Đêm ấy gọi mafi không thấy Kha bắt máy, Lam lo đến mụ mâfm ca? ngươ?i. Toa?n thân lúc na?o cufng nóng bư?ng bư?ng như lư?a đốt, như có kiến bo?. Khoác vội cái áo, Lam chạy đến nha? Kha.
    Chưa bắt kịp hơi thơ? cu?a mi?nh, Lam đứng ơ? góc đươ?ng. Ánh trăng lạnh lefo soi va?o gương mặt xanh lọc cu?a Lam, lấp loáng nhưfng vệt sáng như vệt nước. Bên kia đươ?ng, Kha đang hôn một ai đó.
    Lam đứng sưfng ngươ?i. Thâfn thơ?. Nét thâfn thơ? giống như môfi lâ?n Lam nhi?n nhưfng la?n khói thi nhau to?a lên tư? tách ca? phê buô?i sớm.
    Lam cứ đứng như thế đến sáng, khi bóng ngươ?i kia xa dâ?n cu?ng với tiếng động cơ xe.
    Lam đâ?y cư?a va?o nha?. Kha đang ngu? trên giươ?ng. Quâ?n áo vứt lung tung. Đô? đạc trong nha? bư?a bộn, ngô?n ngang. Mu?i rượu lâfn khói thuốc cứ váng vất.
    Lam ngô?i xuống bên mép giươ?ng, nhi?n Kha. Nét mặt Kha khi ngu? hô?n nhiên như tre? thơ. Một giọt nước mắt Lam rơi trên mắt Kha, lăn da?i xuống má. Kha hơi trơ? mi?nh.
    Lam cúi xuống, nhẹ nha?ng hôn lên mắt Kha.
    Khi Lam đaf khép cư?a va? đi... như chưa tư?ng đến, Kha ti?nh dậy. Sơ? tay lên mắt, một khoa?nh khắc ngạc nhiên khó hiê?u thoáng qua. "Chắc mi?nh khóc trong mơ ma? không nhớ." - Kha tự nói với mi?nh.
    VI
    Cu?ng hôm ấy, khi Lam vê? đến nha?, Nghiên đaf ơ? đó tự bao giơ?.
    Nghiên không ho?i Lam đaf đi đâu, cufng như Lam không ho?i vi? sao Nghiên đến.
    _ Nghiên la?m xong bữa sáng rô?i. Co?n nóng đó, Lam ăn đi. - Nghiên nói dịu da?ng.
    Lam ngô?i xuống ba?n, ăn chậm rafi, tư? tốn. Gương mặt trắng xanh như một pho tượng tạc bă?ng ngọc bích. Nghiên đặt xuống trước Lam một tách tra? sưfa bốc khói.
    Lam ngước lên, ánh mắt dư?ng lại một chút ơ? nhưfng vệt khói, rô?i lướt qua, hơ? hưfng.
    Nghiên nhi?n Lam, cươ?i dịu da?ng.
    Mắt Lam hơi ướt. Khi thơ?i tiết ấm áp, có một giọt mưa vư?a ngưng đọng lại tư? vô va?n nhưfng vệt khói.
    _ Mưa trong mắt Lam đẹp hơn khói trong mắt Lam.
    Đó la? câu đâ?u tiên Nghiên nói khi họ dư?ng lại bên nhau.
    _ Lam trông thấy nắng trong mắt Nghiên.
    Đó la? câu đâ?u tiên Lam nói khi họ dư?ng lại bên nhau. VII
    Hafy la? cơn gió
    Thoa?ng qua nôfi buô?n
    Khuất sau vạt co?
    Một chiê?u mưa tuôn
    Hafy la? tia nắng
    Rọi lên nụ cươ?i
    Vu vơ mây trắng
    Bay vê? xa xôi
    Hafy la? ánh mắt
    Nô?ng na?n hương thơm
    Mu?a thu trong vắt
    Lấp đâ?y hoa?ng hôn
    Hafy la? duy nhất
    Một mi?nh em thôi
    Giữa trơ?i va? đất
    Lef na?o đơn côi... Khiết Lam

Chia sẻ trang này