1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gác trọ canh khuya

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi mongyeulinh88, 31/05/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mongyeulinh88

    mongyeulinh88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2005
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    Gác trọ canh khuya

    Sau đôi lần gặp lại cô bạn học cùng ĐH, cô lại gọi điện cho tôi rủ đi lượn lờ bằng cái giọng lảnh lót như chính con người cô vậy. Tôi cứ ngỡ một người như cô đã sớm an phận với tay nào đó rồi nhưng thật lạ, cô vẫn độc thân.

    Bởi lý do vậy chăng mà câu chuyện giữa cô và tôi cứ thoải mái, xen đôi chút nghịch ngợm! Trong ánh trăng loang loáng, gió mát nhẹ lướt qua mặt hồ tung nhẹ mái tóc đen mướt của cô càng làm cho người ta thêm mát mẻ.

    Công việc của cô và tôi giờ đây tuy khác đôi chút về nghiệp vụ, song không vì thế mà đề tài công việc trở nên nhàm chán... Cô cũng nhắc đến chuyện "chồng con" của cô, một số cậu đang theo đuổi và đáng chú ý nhất trong số đó đối với cô là chú công an - tính của cậu ấy trầm lặng và bí ẩn giống như công việc của cậu ta, cô nói với tôi... Tôi cũng nói đôi chút về những người tôi đã gặp, về suy nghĩ của mình... Cô cho tôi vài nhận xét và lời khuyên đáng chú ý, bởi cô đã "lớn" hay chính cuộc sống đã làm cô lắng đọng hơn, nó có khi đồng cảm với suy nghĩ của tôi.

    Cô Cho rằng: Con gái đang tuổi cắp sách tới trường đa phần chưa định hướng được chuyện tình cảm, yêu cũng để yêu mà thôi! hay: Nhiều đứa chỉ đòi hỏi người khác quan tâm đến chúng chứ chúng có mấy khi nghĩ đến các ông đâu, sao biết mình vất vả, mệt mỏi thế nào....Và cô kết luận: Ông nên tìm người đi làm mà mình cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau!!!! Tôi cười đùa và nói "chọn cô chắc?!". Cô và tôi đều bật cười, câu chuyện xom xả đến khuya, cô đề nghị qua nhà trọ của cô cho biết.

    Cô và tôi đều là những người ngoại tỉnh và đều phải thuê trọ nơi đây. Cô ở một mình và tôi nghĩ chắc cô sẽ buôn hơn cái ngày cô còn quây quần trong ký túc nữ. Nhưng tôi đã lầm, cô cho rằng bây giờ ở mình là thích hợp, thoải mái nhất! Căn phòng của cô cũng rộng rãi và sạch sẽ trong một ngõ nhỏ. Cô mới chuyển sang làm phòng điều hành cho một hãng nước ngoài từ một NGO nên công việc rất bộn bề, tôi có thể cảm nhận được qua cái đống ngổn ngang trên bàn máy làm việc của cô. Hỏi ra mới biết cô còn nhận dịch kiếm thêm nữa, tự dưng thấy mình lười biếng! Cô bảo tôi đợi chút để cô chế biến "món coffee" cho tôi. Cà phê lọc qua rồi cho vào một ca sắt, sữa được cho vào ca sắt khác rồi đun lên đổ lẫn vào nhau! Tưởng chừng đống hỗn độn mà uống thật thú vị! Câu chuyện một chút sau, tôi xin phép về. Trên đường đi, câu chuyện giữa cô và tôi cứ hiện ra trong suy tưởng, tôi tự đặt cho mình thật nhiều câu hỏi, đưa ra những nhận xét mập mờ về những điều trước kia tôi từng gặp ... hình ảnh của chính mình, sv sống xa gia đình và những con người tưởng chừng đã xa mãi giờ lại hiển hiện trong suy nghĩ ... Chết tiệt, lại cộc đền đỏ! nhấm nháp môi mình vẫn thấy ngòn ngọt đăng đắng, cảm ơn bạn của tôi!
  2. nguoikinhbacyeumuathu

    nguoikinhbacyeumuathu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/10/2004
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    0
    A ha ô hô! Tao cứ tưởng mày không thể viết ra những dòng văn vẻ này! Đọc xong tao thấy hơi chột dạ. Không ngờ thằng bạn mà mình tưởng lâu nay chỉ quen tán láo vài câu trên mạng hoặc post vài ba mớ cảm xúc vớ vẩn mà nay lại có những dòng ướt át và cảm xúc đến vậy. Nói thật topic này tao đánh giá rất cao. Có lẽ từ giờ tao vào KBC vì cái topic này của mày vậy!
    Nhưng giờ tao thiếu cảm xúc để viết quá.
    Thôi tặng mày bài thơ này để cổ vũ mày vậy!
    Gác trọ
    gác trọ của những bà già ăn mày
    ở đâu?
    ở dưới gầm cầu nơi đêm đến chỉ có lũ chuột và lũ nghiện tụ tập
    ở đó các bà kể cho nhau nghe về những ngày bình yên cùng còn cháu
    còn bây giờ?
    thằng con trai cả đuổi bà ra khỏi nhà trong một đêm mưa gió
    nó bảo
    bà cút đi đâu thì cút tôi thà cho chó ăn còn hơn là cho bà ăn
    gác trọ của đứa trẻ mồ côi
    là cái hốc cây lớn chỉ có rắn rết chui ra chui vào
    mẹ chết đi bà dì ghẻ xuất hiện
    không chịu nổi những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ ghẻ
    nó bỏ nhà ra đi
    gác trọ của những người lao động nghèo trong một thành phố lớn
    là những tấm chiếu manh trải xuống đất
    quây xung quanh là những thứ mà người ta thường dùng chúng để quây cho lợn
    nhưng họ vẫn vui đùa rằng mình đang ở trong khách sạn 10 sao
    gác trọ của những ả ca ve "chăm chỉ"
    có máy điều hoà nhiệt độ khi trời nóng
    có lò sưởi khi trời lạnh
    mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu
  3. nguoikinhbacyeumuathu

    nguoikinhbacyeumuathu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/10/2004
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    0
    A ha ô hô! Tao cứ tưởng mày không thể viết ra những dòng văn vẻ này! Đọc xong tao thấy hơi chột dạ. Không ngờ thằng bạn mà mình tưởng lâu nay chỉ quen tán láo vài câu trên mạng hoặc post vài ba mớ cảm xúc vớ vẩn mà nay lại có những dòng ướt át và cảm xúc đến vậy. Nói thật topic này tao đánh giá rất cao. Có lẽ từ giờ tao vào KBC vì cái topic này của mày vậy!
    Nhưng giờ tao thiếu cảm xúc để viết quá.
    Thôi tặng mày bài thơ này để cổ vũ mày vậy!
    Gác trọ
    gác trọ của những bà già ăn mày
    ở đâu?
    ở dưới gầm cầu nơi đêm đến chỉ có lũ chuột và lũ nghiện tụ tập
    ở đó các bà kể cho nhau nghe về những ngày bình yên cùng còn cháu
    còn bây giờ?
    thằng con trai cả đuổi bà ra khỏi nhà trong một đêm mưa gió
    nó bảo
    bà cút đi đâu thì cút tôi thà cho chó ăn còn hơn là cho bà ăn
    gác trọ của đứa trẻ mồ côi
    là cái hốc cây lớn chỉ có rắn rết chui ra chui vào
    mẹ chết đi bà dì ghẻ xuất hiện
    không chịu nổi những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ ghẻ
    nó bỏ nhà ra đi
    gác trọ của những người lao động nghèo trong một thành phố lớn
    là những tấm chiếu manh trải xuống đất
    quây xung quanh là những thứ mà người ta thường dùng chúng để quây cho lợn
    nhưng họ vẫn vui đùa rằng mình đang ở trong khách sạn 10 sao
    gác trọ của những ả ca ve "chăm chỉ"
    có máy điều hoà nhiệt độ khi trời nóng
    có lò sưởi khi trời lạnh
    mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu
  4. baotrungvip

    baotrungvip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    5.898
    Đã được thích:
    1
    Hắn lách người qua cánh cổng ọp ẹp 1 cách cẩn thận vì sợ bà chủ nhà thức giấc.Từ khi thuê được căn gác nhỏ này,Hắn it khi về khuya vì sợ lại bị đuổi lần nữa.Mọi người ở cái thành phố biển này tốt bụng và thương người đến lạ lùng,nhưng cũng ít ai chịu nổi cái cảnh đàn đúm rượu chè của mấy ông sinh viên.Căn gác hắn thuê ẩm thấp và nồng nặc mùi cá,mùi của những người dân chài.Phải cái,từ ban công căn gác,hắn có thể phóng tầm mắt về phía Bãi Dương,với những hàng dừa xanh chạy ngút tầm mắt.Hắn vội vàng dọn đến ngay buổi chiều hôm xem nhà,bỏ qua những nội quy khắt khe mà bà chủ nhà đang đọc cho hắn nghe bằng cái giọng Phú yên không thể hiểu được.
    Bà chủ nhà ở căn nhà bên dưới,Cả ngày bà chỉ có mỗi việc đan lưới và nấu cơm,cho bà,hắn và đưa cháu gái nhỏ lo việc đi chợ.Chồng và con trai bà đi biển lưới cản theo tàu đánh bắt xa bờ,Cả tháng mới về 1 lần.Đêm đêm...khi ngồi tựa lan can phì phèo thuốc lá,Hắn thường ngửi thấy mùi hưong trầm thơm ngát,Bà bảo để cầu nguyện an lành cho những người đi biển,bà bảo bà đã mất cha và anh vì Biển,biển hiền hoà thế nhưng cũng hung tàn lắm,Chắc vì vậy mà bà ít ra biển,bà ghét biển-Hắn nghĩ vậy. -Sao không tìm nghề gì khác?Hắn buột miệng hỏi,rồi chợt nhận thấy câu trả lời từ cái miệng cười buồn của bà.Còn làm được nghề gì khác ngoài nghề đi biển ở nơi này,trẻ con học hết lớp 3 đã theo cha,anh đi biển.Cái nghèo từ đời trước truyền tới đời sau.Hắn chạnh lòng...quê hắn không có biển,1 vùng đất trung du cách thủ đô chưa đầy 50km,Vậy mà trẻ con quê hắn cũng phải bỏ học ra đồng từ rất nhỏ.Lững thững leo lên căn gác nhỏ,hắn giở sách vở ra học bài...Chưa bao giờ hắn học bài khuya như hôm đó....
  5. baotrungvip

    baotrungvip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    5.898
    Đã được thích:
    1
    Hắn lách người qua cánh cổng ọp ẹp 1 cách cẩn thận vì sợ bà chủ nhà thức giấc.Từ khi thuê được căn gác nhỏ này,Hắn it khi về khuya vì sợ lại bị đuổi lần nữa.Mọi người ở cái thành phố biển này tốt bụng và thương người đến lạ lùng,nhưng cũng ít ai chịu nổi cái cảnh đàn đúm rượu chè của mấy ông sinh viên.Căn gác hắn thuê ẩm thấp và nồng nặc mùi cá,mùi của những người dân chài.Phải cái,từ ban công căn gác,hắn có thể phóng tầm mắt về phía Bãi Dương,với những hàng dừa xanh chạy ngút tầm mắt.Hắn vội vàng dọn đến ngay buổi chiều hôm xem nhà,bỏ qua những nội quy khắt khe mà bà chủ nhà đang đọc cho hắn nghe bằng cái giọng Phú yên không thể hiểu được.
    Bà chủ nhà ở căn nhà bên dưới,Cả ngày bà chỉ có mỗi việc đan lưới và nấu cơm,cho bà,hắn và đưa cháu gái nhỏ lo việc đi chợ.Chồng và con trai bà đi biển lưới cản theo tàu đánh bắt xa bờ,Cả tháng mới về 1 lần.Đêm đêm...khi ngồi tựa lan can phì phèo thuốc lá,Hắn thường ngửi thấy mùi hưong trầm thơm ngát,Bà bảo để cầu nguyện an lành cho những người đi biển,bà bảo bà đã mất cha và anh vì Biển,biển hiền hoà thế nhưng cũng hung tàn lắm,Chắc vì vậy mà bà ít ra biển,bà ghét biển-Hắn nghĩ vậy. -Sao không tìm nghề gì khác?Hắn buột miệng hỏi,rồi chợt nhận thấy câu trả lời từ cái miệng cười buồn của bà.Còn làm được nghề gì khác ngoài nghề đi biển ở nơi này,trẻ con học hết lớp 3 đã theo cha,anh đi biển.Cái nghèo từ đời trước truyền tới đời sau.Hắn chạnh lòng...quê hắn không có biển,1 vùng đất trung du cách thủ đô chưa đầy 50km,Vậy mà trẻ con quê hắn cũng phải bỏ học ra đồng từ rất nhỏ.Lững thững leo lên căn gác nhỏ,hắn giở sách vở ra học bài...Chưa bao giờ hắn học bài khuya như hôm đó....
  6. vietsua

    vietsua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    "Dậy, dậy ... dậy đưa tao ra ga không muộn mất" hắn bật dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn đồng hồ mới có hơn 4h sáng. Hắn vội vàng sửa soạn, thay đồ rồi đưa bạn ra ga. Cái nghề hướng dẫn viên du lịch là thế, giờ giấc chẳng khoa học gì cả. Kể từ ngày cho thằng bạn về ở nhờ, giờ giấc của hắn cũng thay đổi đi nhiều. Có hôm đưa bạn ra ga xong hắn đến công ty làm luôn, chị tạp vụ thấy ngạc nhiên vì có bao giờ hắn đến sớm như vậy đâu. Hôm nay thì khác, hắn không đến công ty luôn mà đi dạo lòng vòng để ngắm khung cảnh thành phố vào buổi sớm. Đường phố thật vắng vẻ, không khí thật trong lành, tự nhiên hắn cảm thấy cuộc sống thật yên bình, lãng mạn, hắn biết rằng chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi là thành phố lại trở nên nhộn nhịp, đông đúc, ngột ngạt đến khó thở. Đang mơ màng thì hắn nghe thấy một bản nhac không lời từ đài phát thanh phường vọng lại "Hà Nội mùa thu, cây cơm muội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm lừng ..." Hắn cảm thấy rất phấn chấn, quên cả cái cảm giác oi bức, nóng lực của mà hè. Hắn dừng xe lại ở một quán ăn ở gần đó vừa nhâm nhi bữa sáng vừa thưởng thức những bản nhạc không lời, cảm giác thật khoan khoái, dễ chịu ... một buổi sáng thật tuyệt vời!!!
  7. vietsua

    vietsua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    "Dậy, dậy ... dậy đưa tao ra ga không muộn mất" hắn bật dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn đồng hồ mới có hơn 4h sáng. Hắn vội vàng sửa soạn, thay đồ rồi đưa bạn ra ga. Cái nghề hướng dẫn viên du lịch là thế, giờ giấc chẳng khoa học gì cả. Kể từ ngày cho thằng bạn về ở nhờ, giờ giấc của hắn cũng thay đổi đi nhiều. Có hôm đưa bạn ra ga xong hắn đến công ty làm luôn, chị tạp vụ thấy ngạc nhiên vì có bao giờ hắn đến sớm như vậy đâu. Hôm nay thì khác, hắn không đến công ty luôn mà đi dạo lòng vòng để ngắm khung cảnh thành phố vào buổi sớm. Đường phố thật vắng vẻ, không khí thật trong lành, tự nhiên hắn cảm thấy cuộc sống thật yên bình, lãng mạn, hắn biết rằng chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi là thành phố lại trở nên nhộn nhịp, đông đúc, ngột ngạt đến khó thở. Đang mơ màng thì hắn nghe thấy một bản nhac không lời từ đài phát thanh phường vọng lại "Hà Nội mùa thu, cây cơm muội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm lừng ..." Hắn cảm thấy rất phấn chấn, quên cả cái cảm giác oi bức, nóng lực của mà hè. Hắn dừng xe lại ở một quán ăn ở gần đó vừa nhâm nhi bữa sáng vừa thưởng thức những bản nhạc không lời, cảm giác thật khoan khoái, dễ chịu ... một buổi sáng thật tuyệt vời!!!
  8. khuc_mua

    khuc_mua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0

    Topic này hay quá, tớ xin mạo muội tham gia
    Tôi đã quen em( thực ra em ấy hơn tuổi tớ) bằng một sự tình cờ, vào một ngày 20/10 đã rất xa. Ngày mà bọn đàn ông con trai dở hơi vẫn đi chúc mừng chị em phụ nữ. Tôi biết em qua một người bạn, chúng tôi đã đến với em bằng một bó hoa tươi thắm. Em thật nhỏ nhắn, da ngăm ngăm bánh mật, và giọng nói Đà Nẵng của em rất hay. Giọng nói nhẹ nhàng như anh sáng mỗi ban mai, mà vẫn ấm lòng như cafe buổi sáng. Rồi mọi chuyện diễn ra thật nhẹ nhàng, những mess offline, những email cứ đều đặn qua lại. Chẳng hiểu sao dạo đây tôi lại cười nhiều thế, có lẽ tại em nói chuyện có duyên quá. Em thì lại cứ tưởng rằng tôi vui tính, lạc quan với cuộc đời. Chỗ tôi trọ đến chỗ em trọ cũng chẳng xa nhau là mấy, vì thế chuyện đến thăm nhau cũng thật là tiện. Mà từ ngày quen em thật lạ lùng là cái computer của em hay trục trặc quá. Đối với tôi em là người bạn tốt, ngưòi vẫn đem đến cho tôi những câu chuyện rất vui. Có một lần sau khi sửa xong cái máy tính cho em, vừa nói chuyện với em tôi vừa nghich ngợm máy tính. Tôi vô tình mở một file Notepad ra xem, thật ngạc nhiên vì dòng chữ: " Sao tớ lại quen ấy chứ, làm sao tớ lại gặp ấy cơ chứ....????" Tôi nhanh tay đóng ngay lại, may quá em chưa nhìn thấy hành động đáng ngờ của tôi. Tôi vẫn giữ mọi chuyện bình thường, và chúng tôi vẫn bên nhau trong những ngày tháng tiếp theo.
    Còn tiếp( mệt quá nghỉ đã)
  9. khuc_mua

    khuc_mua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0

    Topic này hay quá, tớ xin mạo muội tham gia
    Tôi đã quen em( thực ra em ấy hơn tuổi tớ) bằng một sự tình cờ, vào một ngày 20/10 đã rất xa. Ngày mà bọn đàn ông con trai dở hơi vẫn đi chúc mừng chị em phụ nữ. Tôi biết em qua một người bạn, chúng tôi đã đến với em bằng một bó hoa tươi thắm. Em thật nhỏ nhắn, da ngăm ngăm bánh mật, và giọng nói Đà Nẵng của em rất hay. Giọng nói nhẹ nhàng như anh sáng mỗi ban mai, mà vẫn ấm lòng như cafe buổi sáng. Rồi mọi chuyện diễn ra thật nhẹ nhàng, những mess offline, những email cứ đều đặn qua lại. Chẳng hiểu sao dạo đây tôi lại cười nhiều thế, có lẽ tại em nói chuyện có duyên quá. Em thì lại cứ tưởng rằng tôi vui tính, lạc quan với cuộc đời. Chỗ tôi trọ đến chỗ em trọ cũng chẳng xa nhau là mấy, vì thế chuyện đến thăm nhau cũng thật là tiện. Mà từ ngày quen em thật lạ lùng là cái computer của em hay trục trặc quá. Đối với tôi em là người bạn tốt, ngưòi vẫn đem đến cho tôi những câu chuyện rất vui. Có một lần sau khi sửa xong cái máy tính cho em, vừa nói chuyện với em tôi vừa nghich ngợm máy tính. Tôi vô tình mở một file Notepad ra xem, thật ngạc nhiên vì dòng chữ: " Sao tớ lại quen ấy chứ, làm sao tớ lại gặp ấy cơ chứ....????" Tôi nhanh tay đóng ngay lại, may quá em chưa nhìn thấy hành động đáng ngờ của tôi. Tôi vẫn giữ mọi chuyện bình thường, và chúng tôi vẫn bên nhau trong những ngày tháng tiếp theo.
    Còn tiếp( mệt quá nghỉ đã)
  10. havalo

    havalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    939
    Đã được thích:
    1
    Hồi ấy mới đây mà đã hơn 10 năm trời rồi nhanh thật, tôi cùng 1 anh bạn tên Khoa, hai thằng hăm hở vác xe đi kiếm nhà trọ. Chả là năm cuối chuẩn bị ra trường đi lại nhiều, trong cái Làng Mỹ Đình hồi ấy đường xá lầy lội trời nắng cũng đã khổ trời mưa thì thôi rồi cứ gọi là chỉ có nước dắt xe không xong vì đường trơn đất dính bẩn. Một thằng con trai từ quê ra thành phố học như tôi phải lao đi kiếm xèng mà sinh sống. Nông thôn mà, bố mẹ mỗi lần thấy con về thì mừng rơi nước mắt vì lo thấy mặt nó là vài tạ thóc đi như chơi. Nói giờ giống kể khổ quá nhưng đôi khi tôi vẫn thấy nhòe nơi khóe mắt khi nhớ lại mỗi lần nhận từ trên tay người mẹ già 100, 200 ngàn: ?oThế có đủ không con? Thấy cậu con trai mặt trầm ngâm mẹ lại giúi thêm 1, 2 chục vào túi áo lúc đi?. Tôi lại miên man rồi để kể cùng các bạn những hồi ký của tôi về 1 cái gác trọ những đêm khuya ?" nơi mà tôi cùng anh bạn đã sống và trải qua.
    Trên đường đi chúng tôi nhìn thấy 1 căn nhà 2 tầng trước cửa đề mấy chữ ?oCho thuê nhà? viết bằng vôi trên cánh cổng cốt pha nham nhở. Tả một chút về cái địa thế nơi căn nhà tọa lạc, trước cửa là một hồ nước, xung quanh là đồng lúa nơi người ta chuyên trồng lúa nếp dùng để làm cốm (Cốm làng Vòng mà). Gã chủ nhà là một kẻ tầm 39 40 tuổi cởi trần mặc quần ga đầu chuyên đội cái mũ cối Tàu ngay cả khi ngồi trong nhà.
    - Chào anh có phải anh cho thuê nhà không ạ?
    - Ừ đúng rồi thế các cậu ở mấy người? ?" giọng gã ồm ồm
    - Bọn em có hai thằng thôi
    - 80 ngàn 1 người mỗi tháng các chú vào nhà xem anh cho thuê gác 2
    Chúng tôi vào và theo gã lên gác ồ rộng thật mà sao rẻ thế nhỉ hai thằng nhìn nhau bụng có vẻ mừng thầm. Gã xem chừng đoán biết được ý thích của hai thằng bồi thêm 1 câu ?oCác chú không quyết định ngay thì nhiều người thuê lắm anh lấy rẻ mà tại mới có người chuyển đi thôi?. Chúng tôi vâng rồi ra về chắc các bạn đọc tới đây cũng đoán ra bọn tôi đồng ý. Vâng ngay hôm sau 2 thằng dọn đồ tới ở. Tuần đầu tiên trôi qua trong sự yên bình.
    Gã có 1 thằng con trai rất kháu, một người phụ nữ mặt khắc khỗ thân hình mảnh khảnh. Chúng tôi hỏi thì chị nói chị tên Liên là em gái của vợ anh Tùng (tên gã chủ nhà). Chị tới ở với gã để thay chị gái nuôi cậu con trai chị tự nói vậy khi nhìn trên bàn thờ có ảnh 1 người con gái khác. Vợ hắn đã chết cách đó 2 năm do bệnh ung thư (có lần tâm sự đêm khuya trên gắc 2 hắn đã kể vậy) để lại cho hắn 1 đứa con trai chừng 2 tuổi. Hàng ngày hắn cứ đi đâu đó bỏ thằng con ở nhà 1 mình nhiều khi nó đói quá thấy tội nghiệp cứ bò lên gắc 2 ăn cơm với các chú. Bà dì kia thì sáng ra đi chợ bán rau từ sớm tới chiều mới về có hôm về cái lại đi chợ ngay. Thằng bé đói thì mò cơm nguội mà ăn mà đôi khi cơm nguội cũng bị ?othằng bố? xơi mất không còn. Cậu bé đã trở thành khách quen trong mâm cơm của hai thằng bọn tôi dù nghèo thì cũng là việc không ai nhắm mắt làm ngơ được.
    ?oCái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra? việc hay bỏ nhà đi thất thường của gã chủ nhà mà chúng tôi nghi nghi cuối cùng cũng có câu trả lời. Một hôm hắn trở về cùng với 5 gã nữa trông anh nào anh nấy thân hình cứ gọi là mảnh mai như cành liễu mặt mày nhìn cực kỳ trí tuệ đi hơi lắc qua lắc lại để tạo dáng anh hùng. Hôm ấy cả hai thằng tôi cùng ở nhà vì là chủ nhật. Bọn chúng lôi nhau lên gác và tập trung ở cái gác xép ngay dưới chỗ phòng bọn tôi ở nhà không có cửa nên nhìn rõ lắm. Một thằng trong chúng lôi ra một cái tẩu dài (sau này tôi mới biết đó là bộ đèn cầy để hút). Chúng quây quần thân mật lắm còn cười đùa vui vẻ. Gã chủ nhà thấy lục đục dưới bếp ăn, hai thằng tôi theo dõi nhưng giả vờ xuống bếp chuẩn bị nấu ăn. Chợt bắt gặp hắn đang dùng giấy đun 1 cái cốc trong đó có cái gì đen xì như nhựa đường sôi lên mùi khét khét. Sau 5 giây ngỡ ngàng thì hai thằng tôi đều biết đó là thuốc phiện. Gã bị phát hiện hơi giật mình nhưng miêng cười gượng gạo để kiếm sự đồng tình hay cứ coi đây là chuyện bình thường. Hôm đó có hai thằng lân la vào hỏi chuyện tụi tôi, cũng đành cố gắng bắt chuyện tránh cho bọn chúng phát hiện là mình đang choáng. Một cuộc hội ý nhanh chóng giữa hai thằng với nhau trong đêm đó là đi hay ở? Hồi đó cũng chỉ còn vài tháng nữa là ra trường thế là chúng tôi quyết định ở lại.
    Các bạn có muốn biết chúng tôi trải qua như thế nào qua 6 tháng sống trong căn gác trọ ấy và những đêm khuya ở đó xỷa ra như thế nào? Tôi xin được hầu các bạn trong bài viết sau nhé xin đừng cười.

Chia sẻ trang này