1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gái trọ

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi sakura_ftu264, 30/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Minh Nhung nhẹ tay xoay chìa khóa một vòng . Nàng đẩy nhẹ cánh cửa , nhưng tấm gỗ bất động , cứng ngắc , im lìm như vẫn còn nguyên chìa khóa . Nàng xoay thử chìa khóa . Đúng là khóa đã mở rồi . Nàng hiểu là bên trong có kẻ đang chặn cửa không cho nàng vào . Và kẻ không muốn cho nàng vào phòng cháu gái nàng đó chỉ có thể là Hoàng , gã sở khanh.
    Một nụ cười căm hờn làm làn môi xinh và mỏng của nữ giáo sư Line Em Em méo đi . Nàng lùi ra xa để lấy đà , rồi lao mình tới , nàng lấy vai xô mạnh vào cánh cửa.
    Cánh cửa rung chuyển rồi lại đứng im . Minh Nhung giận điên lên . Nàng tụt đôi giầy cao gót ra để bước cho vững . Nàng lùi lại lấy đà để ?oa xô lô? cái thứ hai . ..
    Canh đúng từng giây đồng hồ , Quang lùi xa cánh cửa khép hờ chừng ba thước . Chàng thủ thế sẵn.
    Păng . . . ! Cánh cửa bật tung . . . Một bóng người lao đầu vào phòng . . . Người đó không ngờ là cửa đã mở , đầu chúi xuống . . . Quang chộp lấy , mượn đà , quật một đường judo tuyệt diệu . ..
    Kẻ lao đầu vào phòng bị hất tung , xoay một vòng trong không gian : chân lên trên , đầu ở dưới . . . rồi . . . huỵch , ngã nằm tênh hênh giữa phòng.
    Tiếng ?ohuỵch? vang lên trong đêm vắng , có những tiếng vang dữ dội ?ophịch . . . phịch? như một bao gạo chỉ xanh được hạ thổ . Cánh cửa phòng tắm được Lan Phi mở vội rồi sau một tiếng tách nút đèn , ánh sáng điện vụt tràn đầy gian phòng . Lan Phi từ trên cao ngó xuống ?ovõ sĩ? Quang kiêu hãnh tay chống nạnh , hai chân dang ra , đứng ngay trên đầu ?otên nạn nhân? . Chàng ngước mặt nhìn lên , chờ đợi một câu hỏi của Lan Phi để lên tiếng giải thích.
    Lan Phi ?" toàn thân hãy còn ướt nước trong bộ áo ngủ mặc vội , dẫy nút áo trước còn đến ba bốn nút chưa được ***g vào khuyết đưa mắt nhìn người nằm trên nền nhà.
    Cố gắng để thở đều , để cho tiếng nói không bị nhịp thở làm cho hỗn hển , Quang nói :
    - Nó lưu manh quá . . . Anh phải cho nó một bài học . Anh đã cảnh cáo nó nhiều lần . ..
    Lan Phi nhìn Quang , đôi mắt nàng mở lớn như sợ hãi , như kinh ngạc , như đôi mắt một cô gái hiền lành nhìn một gã điên hung hăng tay cầm dao vừa chém người và sắp sửa giết mình :
    - Anh . . . anh . . . nói ai ?
    Nàng chạy vội xuống chỗ người nằm.
    Quang vẫn kiêu hùng , chàng phưỡn ngực.
    - Lão chủ nhà 35 chứ còn ai nữa ?
    Lan Phi trợn mắt :
    - Anh điên à ? Tại sao . . . anh lại đánh bà ấy . . . ?
    Nàng quì xuống nâng đầu người bị Quang quật ?ojudo? lên lòng nàng ?" Hai tay nàng run run , làn môi nàng rung rung , đôi mắt nàng đã rưng rưng nước mắt . Đến lúc đó , chàng võ sĩ kiêu dũng của chúng ta mới nhìn xuống . ..
    Mặt chàng biến mất ngay những nét kiêu dũng . Mặt chàng nghệt ra , ?othộn? ra . Chàng trông thấy một thiếu phụ mặc bộ áo đầm màu nâu non mặt trắng bệch , nằm thiêm thiếp trên lòng Lan Phi . Đôi mắt thiếu phụ nhắm nghiền lại như người chết rồi . Chiếc xắc tay bật khóa nằm bên chiếc giầy cao gót không có bàn chân ở trong , ống son môi , cây viết chì tô lông mày nhỏ xíu từ trong sắc văng ra , nằm thê thảm trên nền đá hoa.
    Quang nhận ra người thiếu phụ đó , chàng lắp bắp :
    - Hở . . . Chết chưa . . . Bà Minh Nhung . ..
    Trong cơn bấn loạn , chàng hỏi một câu thật ngớ ngẩn . ..
    - Bà . . . bà ấy làm sao thế ?
    Tâm trạng của Lan Phi lúc đó là tâm trạng của người muốn ?okhóc thét? lên , hoặc cần phải hét ầm lên cho hả giận . Câu hỏi ngớ ngẩn đến tột độ của Quang , đói với nàng , có tác dụng như một câu chế riễu . Nàng ứa nước mắt khóc thật sự.
    - Còn . . . còn . . . làm sao nữa ? Anh đánh bà ấy chết giấc . ..
    Nàng nghẹn lời không nói được nữa.
    Quang sợ đến ríu cả chân tay lại . Chàng lính quýnh chạy quanh , điệu bộ cuống quýt như ?ogà mắc đẻ? !
    - Tưởng . . . tưởng là . . . thằng cha chủ nhà . Bà . . . ấy đến làm gì mà . . . đêm hôm khuya khoắt . ..
    Lan Phi hiểu rằng Quang ?" người chồng ?" lý ?" tưởng ?" đang ?" tìm ?" hiểu ?" nhau của nàng ?" lầm tưởng bà Line Em Em là Hoàng Chủ Nhân . Quang bực mình nên quật lầm bà này . Sự hiểu biết ấy thêm vào đó là vẻ sợ hãi , cuống quýt của Quang , làm cho Lan Phi dịu bớt uất ức . Nhưng nàng vẫn còn giận chàng :
    - Không đưa bà ấy lên nằm đi văng . . . lại còn cứ khôi hài mãi . ..
    Quang bị mắng oan bằng một câu hơi nặng . Nhưng trước cái tội quật bà Dì nặng quá , chàng không chú ý đến câu mắng ấy . Chàng đành thâu hết can đảm để thò hai tay vào nách bà Dì , sốc bà Dì lên nằm trên đi văng.
    - Bà . . . Bà Nhung . . . ?" Những tiếng gọi thê thảm cất lên . . . Bà . . . Nhung . . . Dậy đi Bà . . . Tỉnh lại giùm tôi đi Bà.
    Mãi mà không thấy Minh Nhung mở mắt , Lan Phi cũng sợ cuống lên :
    - Sao anh . . . ? Làm sao cho bà ấy tỉnh lại được ? Hay là . ..
    May quá , Line Em Em nghiêng đầu rồi rên lên một tiếng nhẹ . Lan Phi chạy vội trở vào phòng tắm . Nàng đi lấy chiếc khăn mặt ướt ra để đắp lên trán bà Dì.
    Còn lại một mình Quang lui hui bên Minh Nhung . Chàng nhớ rằng với người bị ngất xỉu người ta thường làm cho tỉnh lại bằng cách tát khẽ hai bên má người ngất . Nhưng chàng không dám làm vậy với bà Dì vợ.
    Có tiếng người khẽ ho trên ngưỡng cửa , rồi tiếng người lễ phép từ ngoài hỏi vào :
    - Xin lỗi . . . cô cậu chưa ngủ ?
    Như một võ lâm cao thủ có thuật khinh công tuyệt kỹ nói câu trước còn ở xa mười dậm đến câu sau đã tới sát bên địch thủ , Quang vừa nghe câu hỏi của kẻ thù , chàng chưa kịp nhìn lên thì Hoàng Chủ Nhân đã đứng ngay sau lưng chàng và cúi mình hỏi xuống :
    - Ủy . . . ai nằm đây ? Bà Minh Nhung à . . . ? Bà ấy làm sao thế ?
    Quang nghiến răng :
    - Không việc gì đến anh . Đừng có chõ mồm vào , tôi giết anh . ..
    Hoàng Chủ Nhân đã thông hiểu đầu đuôi câu chuyện từ lâu rồi . Khi nghe tiếng kèn cửa ngừng kêu , rồi tiếng xo cửa bên phòng Lan Phi , chàng đã đoán ngay Minh Nhung vừa nghĩ gì và đang làm gì : Minh Nhung yên trí rằng chàng đang có mặt trong phòng Lan Phi , và nàng xô vào đó định làm một cuộc bắt bớ quả tang . ..
    Quang chỉ đe dọa thế thôi . Sau phát quật judo lầm lộn vừa rồi chàng không còn đủ nghị lực và gân cốt để đánh đấm bất cứ một ai.
    Lan Phi từ phòng tắm chạy ra , tay cầm chiếc khăn mặt ướt . Đôi mắt Hoàng Chủ Nhân sáng rực lên khi nhìn thấy đôi gò bồng đảo hồng hồng , trăng trắng ẩn hiện dưới làn vải phin nõn , mỏng như sương của chiếc áo ngủ . Đứng cách xa Lan Phi mười thước tây , Hoàng cũng cảm thấy mùi da thơm mươn mướt vừa được tẩm bằng nước lạnh , xà bông Palmolive và eau de cologne của nàng , nhắm nghiền cả hai mắt lại , chàng cũng biết là dưới làn vải nõn kia , làn da nõn nà của nàng không còn một vật gì khác che đậy , bao bọc.
    Lan Phi không chú ý đến sự có mặt của Hoàng trong phòng nàng . Sau giây phút nhìn bà Dì nằm thẳng cẳng trên nền đá hoa , gấu váy đầm mầu nâu non tốt lên quá đầu gối , nút áo ngực tục ra một khuyết để lộ một bên ?osoutien? đen tua tủa đăng ten , một dòng nước dãi đọng lại bên mép ?" một kiểu nằm trông rất phản mỹ thuật ?" Lan Phi không còn ngạc nhiên gì nữa , nàng thấy rằng đêm nay sau chuyện dì Line Em Em bị đánh ngã ngửa , tất cả mọi truyện kỳ cục nhất thế giới đều có thể xẩy ra trong phòng này . Nàng cúi xuốnt đắp chiếc khăn ướt trên trán bà dì . Kiểu nửa đứng nửa cuối này của Lan Phi làm đôi mông tròn của nàng hướng thượng , và hướng về phía Hoàng Chủ Nhân . Kiểu đứng này chỉ có một danh từ để tả , danh từ đó đã được dân tộc ta luôn từ ba ngàn năm nay , và đến nay , vẫn còn dùng , vẫn chưa có tiếng nào khác thay thế hoặc tương đương , đó là tiếng ?ochổng mông?.
    Hoàng Chủ Nhân đứng yên , chiêm ngưỡng một hồi . Sau cùng chàng hắng giọng :
    - Cứu cấp người bị đánh ngất chỉ dùng khăng ướt không thôi chưa đủ . Nhà có rượu quhisky không ? Có rượu thì nên mang ra đây . ..
    Lan Phi chạy ngay đi lấy rượu . Khi nàng tay cầm chay rượu , tay cầm chiếc ly , trở ra tới nơi , Minh Nhung bắt đầu cưa mình và rên hừ hừ , Lan Phi mừng quá quên cả việc đổ rượu vào miệng bà dì . Nàng đứng ngây người ra , bàn tay cầm ly rượu giơ lên bất động trong không khí.
    Lan Phi kêu lên :
    - Kìa . . . Kìa . . . Bà ấy tỉnh rồi kìa . ..
    Nàng trao chai rượu và ly cho Hoàng để ngồi xuống bên đi- văng , tát tát nhẹ vào hai bên má bà dì :
    - Dì Line . . . Dì ơi . . . Dì ơi . . . Dì . . . Dì . . . Dì . . . Mỗi tiếng ?oDì? được đệm nhịp bằng cái tát khẽ.
    Hoàng Chủ Nhân lui lại vài bước để ngồi xuống một chiếc ghế . Chàng ung dung ngồi xuống.
    Đôi mắt Minh Nhung chớp chớp . Quang nói với Lan Phi :
    - Em nâng bà ấy ngồi dậy . Bảo bà ấy thở thật mạnh . ..
    Lan Phi làm theo lời Quang.
    Nàng rên rỉ :
    Em không hiểu tại sao anh lại có thể vũ phu đến thế được . Anh đánh đàn bà . ..
    - Anh đã nói anh không biết là bà ấy . ..
    - Thế anh tưởng ai ? Ai mà lại nửa đêm mò vào phòng mình ?
    Lan Phi hỏi một cách rất ngây thơ , thành thực , cứ như là nàng quên , hoặc nàng không biết là cõi đời này , trong tòa nhà Nguyệt Điện này , có một người có thể mò vào phòng nàng bất cứ lúc nào . Nàng lại rên rỉ :
    - Học judo là để tự vệ , là để đánh người lớn khỏe hơn mình . . . ai lại học judo để đàn bà bao giờ . ..
    Qúa bực , Quang gắt :
    - Đã bảo người ta không cố ý mà lỵ . Cô cho tôi là hạng người như thế nào ?
    Lan Phi ?ochoang? một câu rất nặng :
    - Ai mà biết được anh nào !
    Đột ngột , nữ giáo sư Line Em Em mở choàng đôi mắt . Nàng ngơ ngác nhìn Quang ngạc nhiên là không hiểu là nàng đang nằm ở đâu , là có chuyện gì vừa xẩy ra.
    Bao nhiêu tâm trí của Lan Phi hướng hết về bà dì nàng :
    - Dì . . . Dì . . . cháu đây mà , Lan Phi đây . Dì có đau lắm không ? Dì có làm sao không ?
    Hoàng Chủ Nhân uống một hớp quhisky nữa , chàng chắc lưỡi hai ba cái rồi mới thẳng thắng nói :
    - Trong khi gặp trường hợp đàn bà chết ngất , điều cần thiết và phải làm trước nhất là không nên hốt hoảng , phải giữ bình tỉnh . Đàn bà không dễ chết lắm . Đàn bà không dễ chết như chúng ta tưởng đâu . ..
    Quang từ từ đứng dậy . Để cho Lan Phi đỡ Minh Nhung chàng từ từ đi lại gần chỗ Hoàng ngồi , đôi mắt long lanh những tia lửa sát nhân.
    Hoàng Chủ Nhân đứng bật dậy . Chàng nhanh nhẹn lùi dần về phía cửa , mắt dòm chừng từng cử động của Quang :
    - Bà ấy ngất đi , tỉnh lại . . . thế là xong . . . ?" không cần phải thuốc men gì cả . Chỉ cần để bà ấy về phòng của bà . . . Nếu cậu phải lái xe đưa bà Minh Nhung về trường , cậu cứ yên trí mà đi . Tôi sẽ thay cậu ở lại đây trông nom cho Lan Phi.
    Quang cười gằn :
    - Anh chịu khó trông nom . . . lắm thì phải ?
    - Sao cậu cứ hung hăng với tôi thế ? Tinh thần thân ái hướng đạo sinh của cậu để đâu hả . . . ? Tôi có làm gì đâu nào ? Tôi chỉ muốn giúp cậu . Vì tình anh em . ..
    - Yên trí . Đây là lúc tôi trả nghĩa anh đây.
    Hoàng vẫn lui dần , và Hoàng lui đến đâu Quang tiến lên đến đấy.
    - Hung hăng và nóng nẩy không phải là những đức tính của một người thầy thuốc . Nếu cậu không sửa đổi tính nết , cậu không thể nào làm thầy thuốc được.
    - Thật không ?
    Quang đột ngột giơ nắm đấm lên , Hoàng nhảy giật lùi ra hành lang . Chàng lùi nhanh vào cửa phòng bên kia , và trong cơn vội vã , hốt hoảng , đầu chàng đập bốp vào cạnh cửa.
    Với một nụ cười thỏa mãn một cách tương đối , Quang đóng cửa lại . Chàng khóa cửa cẩn thận rồi trở vào . Bên chiếc đi- văng , hai dì cháu Minh Nhung ?" Lan Phi vẫn còn bận ngồi ôm nhau . Lan Phi vì mãi lo cho bà dì nên không hay biết gì về những việc xẩy ra sau lưng nàng . Còn Minh Nhung thì mặc dầu đả ngồi dậy và mở mắt thao láo , nàng vẫn chưa hoàn toàn lại hồn.
    - Thưa bà . . . tôi thành thật xin lỗi bà . . . ?" Quang nói bằng một giọng khổ sở ?" Đây là một sự hiểu lầm . Tôi tưởng . ..
    Lan Phi nhìn lên giận dữ :
    - Tưởng . . . tưởng . . . cái gì ? Sao anh cứ tưởng . . . tưởng . . . mãi vậy ? Đêm nay , anh thật là lỗ mãng . Tôi không ngờ anh lại nở . . . quật ?ojudo? cả dì ruột tôi.
    - Tôi tưởng bà ấy là . . . thằng cha chủ nhà . Quang nói như hét lên ?" Tôi đâu có biết bà ấy . ..
    Lan Phi cũng hét lên :
    - Anh đã đánh người ta anh lại còn quát người ta nữa ? Tại sao anh lại cứ hung hăng đòi đánh ông chủ nhà ? Người ta làm gì anh ? Người ta tử tế , vui vẻ là thế . ..
    Quang đứng ngửa mặt nhìn lên trần nhà chàng giơ cả hai tay lên như muốn hét lên một tiếng lớn , một tiếng hét thê thảm bay lên đến chín từng mây.
    Lan Phi như không thấy gì lạ trong thái độ của Quang . Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt gườm gườm như nhìn một gã đàn ông hoàn toàn xa lạ đã làm cho nàng bực mình :
    - Nhưng không sao . . . ?" Nàng nói ?" chuyện xảy ra như vậy càng hay . Có thế này tôi mới biết rõ.
    Quang nghẹn lời :
    - Tôi hiểu rồi , bây giờ cô biết rõ tôi là một thằng vũ phu chứ gì ?
    - Hừ . . . anh nói đúng đó.
    - Vũ phu . . . ! ?" Quang cay đắng nói một mình ?" vũ phu , du côn . . . Chẳng ai trêu ghẹo gì mình mà cũng giở trò du côn . Chỉ có hai đem không được chớp mắt ngủ , hai bữa không được ăn ?" sống như thế này mà không phải điên kể cũng lạ . Nào là sống chung để tìm hiểu nhau , nào là . . . qua một thời gian thử thách . . . Bố con khỉ tầu . ..
    Lan Phi ngay mặt ra :
    - Anh chửi ai đó hả ?
    - Tôi không chửi . Tôi chửi . . . tôi đó . Tôi ngu như bò nên tôi mới xách va- li đến đây để làm trò cười cho thiên hạ . ..
    Lan Phi khóc ?ohu hu? lên , nàng giơ hai tay ôm lấy mặt rồi bỏ chạy lên giường ngủ . Nàng nằm úp mặt xuống giường khóc nức nở , khóc như mưa như gió . Nàng khóc như cuộc đời nàng đến đây đã hết ! Dì nàng bị đánh chết ngất , người nàng yêu trở thành một gã du côn và bao nhiêu mộng đẹp của nàng như thế là đổ vỡ tan tành . ..
  2. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Chương 13
    Hoàng Chủ Nhân thức giấc và nằm buồn rất lâu , bất động trên chiếc giường nệm bông trong căn phòng rộng nhất của nhà Nguyệt Điện . Buổi sáng này là một buổi sáng đẹp trời , có nắng vàng , mây trắng và trong vườn , có tiếng chim hót . Nhưng Hoàng Chủ Nhân buồn . ..
    Những người đàn ông đa tình , đa cảm ở cái cõi đời này , thường đa sầu . Những người đàn ông đa sầu thường có những buổi sớm mai trở dậy buồn rầu , chán nản như vậy . Nhưng Hoàng vốn là người đa tình , đa cảm nhưng lạc quan . Chàng rất ít khi buồn . Chàng có thể buồn vào buổi trưa , buổi tối , nhưng không mấy khi chàng buồn vào buổi sáng . Sau mỗi đêm ngủ , chàng trở dậy với một nguồn sinh lực mới , một niềm yêu đời và tin tưởng ở những giờ có ánh nắng mặt trời , mỗi buổi sáng chàng thường thấy có nhiều việc phải làm . Vì vậy , chàng ít khi buồn . Nhưng sáng nay , chàng buồn.
    Chàng nằm đó , mắt lim dim , chán nản và mất tự tin đến nỗi chàng không muốn với tay làm vài cử động để đốt điếu thuốc Lucky đầu tiên trong ngày . Chàng nằm suy nghĩ về những việc đã qua , nhất là những sự việc xảy ra trong đêm qua . Chàng muốn tìm hiểu vì lý do gì những sự việc liên tiếp xảy ra trái với ý muốn và dự định của chàng.
    Trong cuộc đời ?ohào huê phong nhã? có nhiều đàn bà ?" Hoàng không sống để mà ăn , chàng cũng không ăn để mà sống . Chàng sống để gần đàn bà , chàng ăn để có thể gần đàn bà ?" Hoàng cũng đã nhiều lần gặp khó khăn , gặp thất bại . Nhưng chưa bao lần nào chàng thất bại đau thương và mỉa mai , cay chua cho bằng lần này . Dù lạc quan hay xuyên tạc sự thật để sự việc trở thành có lợi cho mình , Hoàng cũng phải nhìn nhận rằng chàng đã thất bại trong việc chinh phục một nữ sinh viên ngây thơ thoạt đầu có vẻ như rật dễ chinh phục . Và chàng sẽ còn gặp nhiều thất bại nữa , chỉ cần vất vả vô ích như đêm qua , chàng sẽ mất hết tự tin và cái mặc cảm bất tài , vô tưởng đó sẽ làm cho chàng có thể trở thành nhà tu hành.
    Trong căn phòng bên kia hành lang . Minh Nhung ?" nhờ sau viên Aspirine , Minh Nhung đã bớt nhức đầu ?" ngồi uống cà phê , ăn sáng với Lan Phi , cô cháu gái của nữ giáo sư Line Em Em ?obiểu diễn? một bộ mặt đi đưa đám ma ?" kiểu mặt ?otang gia bối rối? ?" với đôi mắt xưng mọng , đỏ ngầu . Lan Phi đã khóc suốt đêm qua . Tới sáng , mệt quá , nàng ngủ thiếp đi , và khi trở dậy , thấy Quang đã đi trường rồi , nhà chỉ còn có bà Dì , nếu không có bà Dì can , không biết nàng lại nằm khóc đến bao giờ.
    Nữ giáo sư Minh Nhung nói với cô cháu bằng một giọng ngượng ngượng :
    - Chắc Lan Phi bực mình lắm . . . Nhưng Dì cũng phải nói . . . Đêm qua Dì bê bối quá . ..
    Lan Phi mệt mỏi :
    - Thôi Dì cho cháu xin . Sao Dì cứ nhắc lại mãi thế . ..
    - Dì nói lần này là lần cuối cùng vậy . Đêm qua Dì thật bê bối . . . Không hiểu tại sao Dì lại nghĩ rằng lúc đó , có . . . Hoàng hắn ở trong phòng này , và hắn đang làm phiền cháu.
    - Cháu cũng không hiểu tại sao Dì lại nghĩ như thế . Ông Hoàng là người rất đứng đắn , rất đàng hoàng . Ông ấy giao thiệp với cháu ?ochỉnh lắm? chững chạc lắm . Đêm qua , ông đưa cháu về tới cửa là chia tay , cháu về phòng cháu , ổng vô phòng ổng . ..
    - Lạ thiệt ! Hắn mà đàng hoàng như vậy thì lạ thật . . . Đêm qua , khi thấy hắn nhảy với cháu , Dì ngán quá . Dì ngán cho cháu . . . Có lẽ Dì nghĩ thế là ví cái bản năng đàn bà nổi dậy trong Dì . ..
    Minh Nhung mơ màng suy nghĩ . Nàng nhớ lại đêm đầu tiên Hoàng mời nàng đi ăn , đi nhẩy . . . Đêm ấy , trước khi về tới nhà , trước khi vào đến phòng , đến giường , nàng đã bị con người nguy hiểm ấy chinh phục hoàn toàn trên nguyên tắc.
    - Đêm hôm qua , Dì . . . tỉnh lại được một lúc thì Quang đi . Quang có pha sữa cho Dì uống và xin lỗi quá xá . Sau đó , Quang nhất định nhường moa ngủ trên ghế bố , còn Quang thì lủi thủi đến nhà bạn ngủ nhờ . Tội nghiệp . . . Quang thắc mắc quá . ..
    Minh Nhung lắc đầu và tay sờ lên đầu , bàn tay mở rộng ấn nhẹ lên cục u mới nổi trong đêm qua ?" Dì với Quang có nói với nhau khá nhiều.
    Lan Phi sụt sịt :
    - Thôi Dì . . . chúng cháu như thế là hết rồi . Còn có gì mà nói nữa . Chắc Quang khinh ghét cháu lắm.
    Minh Nhung quàng tay ra âu yếm ôm vai Lan Phi , nàng trìu mến vuốt tóc Lan Phi :
    - Đừng nói thế . Sao Quang lại có thể khinh ghét Lan Phi cho được ?
    - Sao lại không được , Dì ? ?" Những giọt nước mắt theo nhau chẩy trên đôi má người thiếu nữ , mặc dầu nàng đã cố gắng để không khóc ?" Cháu đã làm hỏng tất cả . . . chẳng còn gì để cứu vãn nữa . ..
    - Lan Phi . . . Cháu đừng khóc . ..
    - Cháu không muốn khóc . . . không được . . . Cháu mất anh ấy rồi . ..
    - Ai nói cháu mất . ..
    - Cháu yêu Quang . Mất Quang . . . cháu không làm sao sống được . ..
    Minh Nhung nhè nhẹ vuốt mái tóc cô cháu , nàng âu yếm và thương cảm hôn nhẹ lên mái tóc ấy . Nàng biết rõ sự đau đớn của cô cháu . Vì nàng đã có lần đau đớn như cô cháu . Nàng đã đi qua ?ocon đường? mà Lan Phi đang đi đây hôm nay , không phải nàng chỉ đi qua đó một lần , mà là nhiều lần . ..
    Như một chàng sinh viên thù ghét học hành nhất đời , với một cử chỉ đặc biệt học trò , Quang ?" ông bác sĩ tương lai của xã hội Việt Nam ?" lừ lừ đi từ trong trường ra đường . Đến gần chiếc Simca , chàng liệng tập sách vào xe như liệng một trái banh.
    Không cần cả mở cửa xe , chàng giơ cao chân định bước qua thành xe . Nhưng chàng hạ chân xuống , chàng trông thấy nữ giáo sư Minh Nhung từ ngoài đi vào trường.
    Nếu Minh Nhung không trông thấy chàng , chàng định tâm sẽ để bà ta đi luôn . Nhưng Minh Nhung trông thấy chàng . Minh Nhung giơ tay vẫy , rồi đi lại gần chàng . ..
    Minh Nhung ngạc nhiên khi nàng thấy Quang không có vẻ gì là mệt mỏi hết . Nét mặt hơi quạu nhưng hồng hào của Quang làm nàng nghĩ rằng trong mấy giờ đồng hồ còn lại của đêm qua , Quang đã ngủ được một giấc ngon lành và sáng nay , chàng có một bữa ăn sáng thịnh soạn.
    Nàng đi đến gần Quang mỉm cười và hỏi trước :
    - Sao Quang ? Hôm nay , Quang không gặp chuyện gì bực mình nữa chứ ?
    Quang cười đáp lễ , ngượng ngượng :
    - Thưa bà không ạ . Hôm nay , tôi có nhiều ?ocua? , ghi chép túi bụi suốt từ sáng . ..
    Chàng ngại ngại nhìn lên mái tóc nàng :
    - Chỗ trên đầu bà hết hẳn rồi chứ ạ ?
    - Hết hẳn rồi . ..
    - Bà không giận tôi chứ ạ ?
    - Không giận gì cả . Tôi đã nói với anh đến cả chục lần là không có gì đáng giận dỗi hết mà ?" Với một cử chỉ lịch sự và duyên dáng nàng giơ tay lên sờ nhẹ đỉnh đầu ?" Tôi chỉ tiếc lúc đó , cái nhà ông Hoàng chủ nhà đó không vào phòng để lãnh ?opasse judo? của anh . ..
    Quang cười khẩy :
    - Nếu là . . . hắn đêm qua , chắc tôi đã quật chết . . . tươi tại chỗ rồi muốn ra sao thì ra . Hắn làm tôi phát điên không còn chịu được . Hừ . . . người như hắn mà cũng dám nhận là huynh trưởng Si- cút . ..
    Một hàng lông mày dài của Minh Nhung uốn cong lên :
    - Hắn nói với Quang hắn là . . . Huynh Trưởng Hướng Đạo Sinh đấy à ?
    - Thưa vâng . Hắn cũng giống tôi : Hướng Đạo Sinh Thiên Chúa Giáo !
    - Hừ . . . Hắn bạo thật . Với Quang là Hướng- Đạo- Sinh và có đạo , hắn nói hắn là Hướng- Đạo- Sinh và hắn có đạo . Với . . . với . . . thằng cháu tôi , hắn lại nói hắn là thanh niên Phật tử . . . Thì ra . . . là người theo đủ mọi thứ đạo , đạo nào có lợi cho hắn thì hắn theo.
    Minh Nhung thẫn thờ hồi tưởng lại một vài chuyện đã xẩy ra giữa nàng và gã đàn ông đang bị nàng mạt sát . Sự tưởng nhớ ấy làm nàng đứng ngây mặt ra , Quang linh lỉnh ngồi vào xe , định lẳng lặng ?ochuồn? , nhưng bà Dì vợ tương lai của chàng đã tỉnh cơn mơ mộng.
    - Quang . . . Quang đi đâu vội quá vậy . . . ?" Minh Nhung vội vã nói . . . ?" Tôi có chuyện này quan trọng muốn nói với Quang . Sáng nay , tôi có tâm sự nhiều với Lan Phi . Tội nghiệp con bé , nó tưởng như thế là nó mất anh rồi . Tôi cố gắng chấn hưng tinh thần nó , nhưng không có hiệu quả mấy . Chuyện này thực không phải là chuyện của tôi , nhưng nếu không có gì quá đáng , tôi muốn biết bây giờ . . . Quand định xử trí với nó ra sao ?
    Quang do dự một lát rồi chàng nhún vai :
    - Tôi thấy bà có biết cũng chẳng có gì là quá đáng . Tôi quyết định sẽ trở về làm lành với Lan Phi , tôi sẽ xin lỗi cô ấy , tôi sẽ ra Charmer mua tặng cô ấy một bó hoa . . . và sau đó . ..
    Quang nhếch mép nở một nụ cười ?ongười hùng? :
    Và sau đó . . . tôi sẽ xin phép cô ấy . . . tôi rút lui có trật tự . Tối nay , tôi có hẹn đi xem ci- nê với một cô bạn ít chuyện và không có cái trò ái tình tâm lý rắc rối , lẳng nhẳng . ..
  3. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Nữ giáo sư Minh Nhung tái người :
    - Anh nói như vậy nghĩa là . ..
    - Nghĩa là . . . tôi sốt ruột lắm rồi . Tôi không còn chịu đựng lâu hơn nữa . ..
    Như một cái máy sau vài ?otua? chạy đầu yếu yếu , bốc ?oga? chạy nhanh vọt lên , Quang hung hăng :
    - Tôi xin nói rõ để bà biết là . . . tối nay , tôi sẽ quyết liệt với Lan Phi . Một là nàng yêu tôi , hai là nàng cho tôi . . . về . Nếu nàng yêu , tôi yêu cầu nàng yêu liền tuýt suỵt , không có thử thách , dò hỏi nhau gì nữa . Dò hỏi nhau thế là đủ quá rồi , là biết nhau quá rồi . Bi giờ phải chấm dứt phần ?othéorie? , phải qua ?opratique?.
    Minh Nhung lắp bắp :
    - Như vậy nghĩa là . . . anh và Lan Phi . . . anh định đêm nay . . . ?
    - Qui madame , tôi định đêm nay . . . thế đấy.
    Anh không có quyền làm thế . Lan Phi . . . cháu tôi nó yêu anh , nó còn nhỏ dại , anh phải giữ gìn cho nó . ..
    - Au revoir , Madame . ..
    Quang rồ máy cho chiết Simca chạy rẹt đi , để mặc cho nữ giáo sư Line Em Em đứng choáng váng trên vỉa hè . ..
    Trời sâm sẩm tối khi chiếc Simca dừng bước cửa nhà Nguyệt Điện . Chàng thanh niên nhanh nhẹn từ trong chiếc xe mui trần phóng mình nhảy ra . Người thanh niên vừa đi hớt tóc hồi chiều . Chàng bận toàn đồ mới . Trông chàng mạnh và chắc chắn như một chiếc đồng hồ Rolex mới ra lò.
    Hoàng Chủ Nhân thập thò chờ sẵn vội vã chạy ra để chặn Quang trên lối vào nhà :
    - Ê . . . bồ . . . tôi đang chờ cậu . Chúng mình đi đánh ?ote- nít? . Ra- két với ban có đủ cả cây rồi . Tối nay , mình rượt đèn . Sân Xẹc có đèn , đánh tốt lắm . ..
    Quang rất tự tin ?" dừng lại nhìn Hoàng Chủ Nhân từ đầu đến chân bằng một đôi mắt khinh thị . Chàng cười nhạt :
    - Nên lắm . Anh đi dượt đi , còn chờ gì nữa . Bụng anh phệ như thế này là phải chịu khó dượt te- nít , không thì hết đường xài đến nơi rồi . ..
    - Ơ . . . cậu dượt chứ tôi thì cần gì ? Cậu mới là người cần dượt . . . Đi . ..
    - Tôi ấy à . . . ? Tối nay , tôi có việc làm hấp dẫn hơn trò te- nít với anh nhiều . . . Anh coi đây.
    Quang mở một gói giấy trong số những gói , những hộp giấy chàng ôm trên tay , lấy ra một cái khóa giơ lên sát mặt Hoàng Chủ Nhân :
    - Made in Germany . . . Tô tổ bố . . . Tôi cho anh cậy đến trăm năm cũng không mở được cái khóa này của tôi . ..
    Chàng bước về phía cửa phòng Lan Phi.
    Hoàng Chủ Nhân chạy theo :
    Ê . . . cậu không có quyến khóa cửa nhà tôi . Cửa đã có khóa rồi , cậu không được đóng khóa khác vào đấy . Cậu không phải là người mướn nhà tôi . ..
    Quang trừng mắt , gằn giọng :
    Anh vô ngăn thử coi . Mời vô . ..
    Quang mở cửa phòng . Trước khi đóng ập cánh cửa vào mũi Hoàng Chủ Nhân , chàng còn nói :
    Không những là tôi chỉ đóng cái khóa mới này vào cửa mà thôi , tôi còn cắt dây chuông cửa phòng này . Tha hồ cho anh nhấn chuông . Sáng mai , anh nên đi tập Si- Po một mình , khỏi phải cần chờ tôi , vì mai tôi dậy muộn . ..
    Quang vào phòng đặt nhửng món đồ chàng ôm trên tay xuống bàn . Bầu không khí quen thuộc , thơm thơm , ngây ngây , bao bọc lấy chàng , lùa vào hai cánh phổi chàng , hòa trong dưỡng khí chạy vào các mạch máu làm chàng dễ chịu . Chàng đứng nhìn quanh , miệng nở nụ cười khoan khoái trìu mến.
    Cánh cửa phòng tắm hé mở . ..
    - Anh . . . Quang . ?" tiếng hỏi của Lan Phi có những âm thanh nghi hoặc , hy vọng . . . Phải Quang về không ?
    Nàng hiện ra , bận áo ngủ hàng nylon mỏng dính màu hồng , mái tóc vén lên trên gáy như người sắp sửa tắm hoặc vừa tắm xong.
    Quang , một tay giơ lên , trịnh trọng chào theo ngôn ngữ mỹ :
    - Hai . . . Bê- Bi . . . !
    ?oBê- bi? Lan Phi như người bị thôi miên , đứng như trời trồng , một tay để lên ngực , đôi mắt thất thần.
    Quang mỉm cười , hai cánh tay mở rộng , dang ra . Thốt ra một tiếng kêu nhỏ , Lan Phi chạy đến ôm chầm lấy người yêu , trao gửi cả tấm thân tròn trặn , thơm phức vào trong vòng tay khép lại của chàng . Họ là đôi người trẻ tuổi yêu nhau và vừa nhận thức được sự cần thiết của tình yêu . Nàng chỉ biết có hiện tại , đang sung sướng vì hiện tại . Chàng còn toan tính nhiều trong những giờ sắp tới.
    - Anh . . . ?" Một lúc sau , Lan Phi nói vào ngực người yêu - . . . Em hối hận vì đêm qua . ..
    Chàng ngăn nàng :
    - Anh xin em một việc . Em đừng nhắc gì lại chuyện đêm qua nữa , nhá . . . em cho anh nhá . ..
    Nàng nói như người không còn biết mình nói gì nữa.
    - Em cho anh hết . Anh muốn gì em cũng cho . ..
    Đôi mắt chàng trẻ tuổi sáng lên :
    - Anh không đòi hỏi nhiều . Anh chỉ yêu em . ..
    - Em yêu anh . . . Em yêu anh hơn là anh yêu em nữa kia . ..
    - Chúng ta yêu nhau . Chỉ có điều đó là cần . Tất cả bỏ hết , bất chấp tất cả.
    Chàng hôn nàng . Họ hôn nhau . Những cái hôn nồng nàn.
    Mới xa nhau từ ba giờ sáng cho đến bây giờ là sáu giờ tối họ tưởng như họ xa nhau đến mười bẩy mười tám năm.
    Sau cùng vòng tay chàng nhè nhẹ nới lỏng và nàng thở mạnh để lấy thêm dưỡng khí vào hai lá phổi không được tiếp tế đầy đủ nhân liệu.
    - Đêm nay . . . chúng ta yêu nhau . . . Em nhỉ ?
    Câu nói này của Quang là một câu khả nghi , bí mật và nhiều nghĩa . Lan Phi nhận thấy đáng ngờ của câu nói đó ngay . Nàng muốn đáp ?" ?oYêu nhau mà bao giờ chúng ta chẳng yêu nhau ? Cứ gì phải là đêm nay ?? Nhưng nàng không nói . Nàng thấy chàn nói đúng : đêm nay khác . Nàng không biết đêm nay khác đêm qua ra làm sao , khác ở chỗ nào , và họ sẽ làm gì nhau đêm nay . Nàng chỉ lờ mờ biết rằng đêm nay , sẽ có một chuyện gì xẩy ra với họ , với nàng khác hẳn đêm qua , khác hẳn mọi đêm trước.
    Nhưng nàng không lo sợ . Cuộc sống đã trở về với nàng rồi . Chợt , nàng xấu hổ :
    - Em bê bối quá . . . Đầu tóc trông như con ma dại thế này này . . . Để em chải lại mái tóc . ..
    Nàng nhìn thấy những gói giấy đặt trên bàn :
    - Những gì mà nhiều vậy anh ?
    - À . . . đồ lặt vặt . Em chải tóc xong đi . Ra đây anh cho coi . ..
    Lan Phi vào khuất sau cánh cửa phòng tắm , việc làm trước nhất của Quang là lấy búa và cái khoan , ra bắt ?ovít? ống khóa mới vào cánh cửa . Những tiếng búa đập tuy nhẹ , nhưng cũng đã làm cho trái tim Hoàng Chủ Nhân ?" người ngồi buồng uống rượu một mình trong căn phòng trống bên kia ?" đau nhoi nhói trong trái tim.
  4. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Chương 14
    Chưa bao giờ chàng trẻ tuổi cảm thấy tự tin , hăng hái , mạnh khỏe và yêu đời cho bằng buổi chiều hoàng hôn này . Như một anh thợ khóa lành nghề , chàng mở cái túi lấy ra nào búa , nào kềm , nào khoan , nào đanh vít , nào cây vặn đanh vít . Chỉ một thoáng sau , cánh cửa phòng vào Appartement No . . . A2 Miss Lan Phi đã có thêm một ống khóa mới tinh . Một ống khóa rất thường , bằng sắt , chẳng có gì đồ sộ và vĩ đại cho lắm , nhưng phải là người có công lực ?osuýppe? như Hercule , mạnh hơn Macisie , mạnh như Hạng Võ , như Tạ Tốn mới có thể đẩy cửa ra nổi
    Đóng cửa xong , Quang dành đúng năm dây đồng hồ quí báu ?" chàng đang cần sửa soạn khung cảnh gấp rút để chờ đợi Lan Phi trở ra ?" để đứng ngắm ổ khóa mới lắp , một công trình mà cho là tuyệt mỹ . Sau đó , chàng quay vào dọn dẹp ngay chiếc bàn thấp kê gần cửa sổ , chỗ có chiếc divan nệm da đêm qua Minh Nhung đã nằm và lát nữa đây , chàng có thể nằm với Lan Phi , ngồi cạnh trong ánh trăng . Chàng biết mấy đêm nay , trăng mùa thu đang lên sớm và lát nữa đây , chỉ chừng sáu mươi phút đồng hồ nữa thôi , trăng sẽ lên . Căn phòng kín đáo này ?" nếu không có gì bất ngờ xẩy ra ngoài chương trình đã định ?" sẽ được tắt đèn điện và ánh trăng sẽ được chiếu qua khung cửa sổ vào chỗ kê chiếc divan này.
    Quang nhanh nhẹ rút ra từ một gói giấy một cái chai hình thù lạ mắt . Đó là một chai rượu ngoại quốc được những cọng rơm bó lại bên ngoài trông thật là mỹ thuật . Chàng đặt chai rượu quí đó lên mặt bàn , lấy từ trong túi giấy ra hai cái ly xinh , trong suốt như pha lê , đặt đứng song đôi bên chai rượu . Chàng chạy vù đến ghế bố lấy hai cái gối bông đem đặt lên divan , nhanh và chính xác như một người đã tập làm những việc đó nhiều lần , chàng trở lại lấy chiếc chăn len , đem ra trải ngay ngắn dưới chân divan . Chàng sửa soạn cẩn thận như vậy để : chàng và nàng có thể ngồi trên divan , dựa lưng vào gối , nói chuyện tử tế , uống rượu , rồi . . . hạ xuống nệm . ..
    Quang làm như máy , chàng không cần ngừng tay ?" dù là ngừng nữa dây đồng hồ ?" để suy nghĩ hoặc chọn lựa , hoặc sửa đổi . Hồi trưa này , suốt ngày nay , nói cho đúng ra là từ phút quyết định trở về làm lành với người yêu và chấm dứt cuộc ?osống chung thử thách tình yêu trong sạch lẩm cẩm? . Bây giờ , chàng chỉ còn có việc thực hiện.
    Sau cùng , chàng mở gói giấy bóng , lấy ra năm đóa hoa hồng Đà Lạt thứ thượng hảo hạng : bông lớn bằng cái bát ăn cơm , cánh hoa đầy mơn mởn như da má , da cánh tay đàn bà đẹp , phơn phớt như có phấn , trông ngọt ngon như có đường phèn bên trong ?" loại hoa hồng có những cái tên đặt biệt như Brigitte Bardot , Caroline v .v . . . cắm nhẹ vào lọ hoa trên bàn , bên chai rượu . Chàng mở một gói giấy nhỏ , lấy ra một cuốn sách rất xinh , bìa da nâu , chữ vàng , quẳng lên divan.
    Chàng bật ngọn đèn có chụp lụa hồng rồi tắt ống điện néon . Căn phòng trở nên tối mờ và bên ngoài , trăng bắt đầu lên . Vườn cây đã có vài cánh lá lấp loáng ánh trăng . ..
    Chàng đặt mấy đĩa nhạc violon êm dịu lên máy hát . Chàng nhẹ tay mở nút chai rượu , để sẵn sàng rót rượu ra ly khi cần đến . Xong xuôi tất cả rồi , chàng đứng xoa tay nhìn ?otác phẩm? . Một nụ cười hài lòng tràn đầy hy vọng nở trên môi.
    ?oThấy mẹ . . . tí nữa quên . . . ! Thiếu chút nữa thì chàng la lên . Chàng vừa quên không chuẩn bị ?ongăn chặn kẻ thù? ở khu vực cửa sổ . ?oKẻ thù? của chàng có thể phá rối chàng bằng cách từ dưới vườn hoa leo lên , thò đầu vào khung cửa sổ này.
    Chàng đi qua cửa sổ , nhắc bốn chậu hoa đặt dưới nền nhà lên đặt lửng lơ , hở hênh trên thành cửa sổ , Cả bốn chậu hoa đều đặt nửa trong , nửa ngoài thành tường dưới cửa sổ . Kẻ nào đứng ?oléng phéng? dưới vườn kia mà dại dột với tay lên toan mượn thành cửa sổ để đánh đu nhìn vào phòng chắc chắn sẽ bị . . . ?" có thể là bị cả bốn chậu ?" rớt xuống đầu không vỡ đầu thì cũng què chân.
    Chàng nhìn quanh một vòng khắp phòng và thấy rằng mọi điều kiện để chiến thắng : thiên thời , địa lợi , nhân hóa . . . đêm nay chàng đều có hết , có đủ . Kẻ khó tánh nhất đời cũng không thể chê bai được nửa câu . Người đòi hỏi nhiều nhất thế giới cũng không có thể đòi hỏi thêm được gì nữa.
    Ôi . . . tiếng đờn vi vút , nỉ non . . . Ôi . . . đôi ly pha- lê đứng bên chai rượu , đứng dưới cánh hoa , đẹp biết chừng nào ?" Ôi đôi gối bông trắng muốt nằm trên mặt nệm xanh lá cây . . . Ôi . . . mặt chiếc mền len phẳng li mời chào . . . Chỉ cần nhìn đến mấy thứ đó , nhịp máu trong đường huyết mạch của chàng trẻ tuổi đã tự động chạy mau hơn , sôi nổi hơn . Không có một cô gái mạnh khỏe bình thường nào ?" chỉ cần là người bình thường thôi ?" đứng trước cảnh này , ngồi vào cảnh này , mà lại có thể khăng khăng không chịu.
    Nhưng nụ cười ?otiền chiến thắng? vụi tắt đi trên môi chàng trẻ tuổi khi chàng nghe có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa . Chàng nghĩ thầm và tự nhủ ?" ?olại thằng khốn đến phá đám . Đừng nóng . Cứ bình tĩnh mà đối phó . Mình mà nóng là . . . tiêu ma hết sự nghiệp . . .? Chàng cố lấy bình tĩnh để đi ra mở cửa.
    Minh Nhung . . . nữ giáo sư Line Em Em đứng ngoài cửa . Nàng có vẻ hơi ngượng và bối rối nhưng cũng có thừa cả quyết.
    Ý thức được tình trạng của mình , Minh Nhung gượng cười :
    - Tôi lại đến làm phiền . ..
    Với một bộ mặt lạnh như tiền , Quang đáp nhỏ :
    - Vâng , bà nói đúng.
    Chàng đứng chặn cửa . Minh Nhung muốn bước vào phòng nhưng không được . Nàng đành thò cổ , nhón gót để nhìn qua vai chàng thanh niên cao lớn :
    - Lan Phi đâu nhỉ ? Tôi muốn gặp nó . ..
    - Để làm chi ạ ?
    - Để nói chuyện . Tôi có chuyện cần nói với anh và Lan Phi . ..
    - Nếu không có gì gấp quá , ngày mai xin bà trở lại . ..
    Minh Nhung làm bộ như không nghe rõ câu nói của Quang . Vì sao đi nữa , nàng cũng là cô giáo của họ . Người dạy học trong xã hội Việt Nam vẫn còn được kính nể và được học trò khuất phục , e sợ : dù người học trò có là sinh viên lớn lộc cộc và sắp là bác sĩ . Khi nàng tiến lên . Quang vẫn phải ?" dù chàng không muốn ?" lui lại để nàng vào phòng.
    Minh Nhung cố nén một tiếng thở dài khi nàng thấy cảnh tượng trong phòng : ánh sáng lờ mờ hư ảo , tiếng nhạc véo von , giục giã ?" ?oyêu đi , yêu nhau đi . . .? , divan , đôi gối , tấm mền , hai cái ly , chai rượu . ..
    - Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được tối nay thì sao lại phải để đến ngày mai ?" Minh Nhung nghiêm giọng nói tiếp ?" việc gì có thể làm hôm nay được thì đừng để đến ngày mai . ..
    Quang nhếch mép :
    - Bà nói đúng tôi sẽ làm tất cả những việc gì tôi có thể làm được trong đêm nay . ..
    Giả vờ như không ?othông cảm? câu dùng chữ ấy , nữ giáo sư Minh Nhung cố gắng cho giọng nói của nàng được nghiêm trang hơn nữa.
    Tôi muốn thảo luận với hai người về một vài khía cạnh mới của cuộc sống chung giữa một đôi nam nữ trong xã hội hiện đại . ..
    Chợt nàng trong thấy cuốn sách bìa da nằm ngây thơ trên diva :
    - Sách gì mà đẹp thế này ?
    Nàng cúi xuống lượm cuốn sách , giơ lên coi.
  5. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Quang đứng khoanh tay trước ngực , dáng điệu và vẻ mặt vẫn bình thản , tự tin . Chàng dư biết bà Dì đến đây để làm gì , đến với mục đích gì , nhưng chàng không lo ngại lắm . Chàng tin rằng bà này , dù có giở những ngón ?ođòn? cản trở nào đi chăng nữa , cũng không thâu được kết quả gì . Chàng biết Lan Phi cũng không tôn trọng lắm những ý kiến và ý muốn của bà này . Và bà này cũng chẳng có thủ đoạn nguy hiểm nào để phá rối . Việc bà ta định ở lại đóng vai ?okỳ đà cản mũi? cũng không được , Lan Phi cũng không thích bà ta ở lại đây ám nàng quá lâu . Bà ta cũng chẳng có lý do gì để duy trì sự có mặt của bà ta ở đây suốt đêm.
    Thấy bà Dì cầm cuốn sách bìa da lên xem chàng cười nhẹ :
    - Thưa bà . . . đó là cuốn thơ tình . ..
    - Thơ tình . . . ? ?" Minh Nhung lật vì trang coi , nàng cầm sách đến gần ngọn đèn để coi cho rõ - . . . thơ tình ? Trời . . . lại cả hình à ?
    Quang cười thầm :
    - Vâng . Có cả hình . . . Sách quí mà giáo sư . ..
    Nữ giáo sư Minh Nhung lật thêm vài trang sách nữa . Những bức hình vẽ đầy nghệ thuật trong đó càng làm cho nàng thêm choáng váng , sây sẩm , tối tăm mặt mũi.
    Như người bị đẩy tới một sự việc kinh ngạc nhất đời , Minh Nhung gọi lạc giọng :
    - Anh Quang . ..
    Quang đáp ròn tan , ngoan như chú học trò kiểu mẫu :
    - Dạ . ..
    - Anh không có quyền làm thế . ..
    - Thưa cô . . . cô dạy em không có quyền làm . . . gì ạ ?
    - Anh đã hứa danh dự là . . . là . . . anh sẽ không . . . làm gì nó . . . trước ngày cưới nó . ..
    Tiến lên hai bước , đến trước mặt Minh Nhung , Quang ?" với một dáng điệu rất đàn ông ?" khoanh tay trước ngực nói dõng dạt :
    - Thưa cô . . . Minh Nhung , tôi đã quá tuổi đi chơi Si- cút cắm trại rồi . Tôi không phải là vệ sĩ thức suốt đêm để bảo vệ cho công chúa . Tôi là một gã con trai lành mạnh và . . . tôi . . . yêu . Sở dĩ ngày hôm nay có tình trạng này là cũng do lỗi ở tôi một phần lớn . Vì tôi ngu ngốc , vì tôi thộn nên nhắm mắt làm theo tất cả những gì người tôi yêu muốn làm . Đáng lý ra người yêu nàng , tôi lại đóng vai trò . . . cả thộn , cả quỷnh . Tôi lầm yếu đuối với đại lượng , tôi lầm sự trìu mến với ngốc dại . Nhưng . . . ?" tôi có thể sửa chữa lại những lầm lỗi ấy của tôi . Và đêm nay , tôi sửa lại . . . không có gì ngăn cản tôi được cả . Nếu tôi không sửa được . . . tôi biến . . . Tôi đóng vai cả quỷnh đến hôm nay là đủ lắm rồi . ..
    Cửa phòng tắm mở ra rồi Lan Phi xuất hiện . . . Nàng đi ra giữa phòng , lộng lẫy và khêu gợi trong tấm áo ngủ mỏng tanh mầu hồng . ..
    Lan Phi không nhận thấy nét bối rối trên mặt Minh Nhung :
    - Dì ở đây ăn cơm với bọn cháu nha . ..
    Quang xử sự một cách rất đàn ông :
    - Tối nay Dì Minh Nhung bận , Dì không ở lại ăn cơm với tụi mình được . Anh đã mời bả rồi , bả từ chối . ..
    Cô cháu gái của Dì hình như cũng không ?okết? bà Dì ở lại mấy.
    Lan Phi thốt ra một tiếng ?oồ? vô thưởng vô phạt rồi tiếp :
    - Dì phải đi hả Dì ? Thế tối mai Dì lại ở chơi lâu vậy , Dì nhé ! Dì hết hẳn nhức đầu chưa ?
    Trước khi dì kịp trả lời , Quand đã nắm nhẹ lấy khuỷu tay bà Dì , ?olái? bả đi ra cửa !
    - Bà về . ..
    Và chàng nghĩ thầm ?" ?obà về cho được việc?.
    Minh Nhung vừa mở miệng định phản đối . Nhưng đôi mắt dữ tợn , đe dọa của Quang làm cho nàng đành thở dài.
    Dù có là cô giáo , Minh Nhung vẫn là đàn bà . Dù có là học trò , Quang cũng vẫn là đàn ông . Và ở cõi đời này , trên trái đất này , trong thế kỷ này , đàn bà bao giờ cũng phải khuất phục đàn ông.
    Ra đến cửa , Minh Nhung đành ?oxuống nước? năn nỉ :
    - Cháu tôi còn nhỏ dại quá . Cậu nên thương nó . . . ?oCậu? hứa ngay :
    - Bà cứ yên trí . . . Tôi . . . ?osuya? mà . ..
    Minh Nhung ?" đôi mắt rướm lệ ?" lủi thủi cúi đầu đi ra khỏi nhà Nguyệt Điện.
    Quang đóng cửa , gài khóa mới cẩn thận rồi quay vào . Bắt đầu từ giây phút này , chàng không muốn nhìn thấy mặt bất cứ một người nào không phải là Lan Phi . Chàng không muốn dính líu đến ai và không muốn ai đến quấy rầy chàng.
    Lan Phi có một chút thắc mắc :
    - Dì ấy làm sao ấy anh nhỉ ? Hình như bả còn giận bọn mình . ..
    - Ồ . . . mấy bà giáo già vẫn lẩm cẩm thế . Nguyên do là tại thiếu đàn ông chớ chẳng sao hết . ..
    Chàng không còn cẩn thận lắm về lời ăn , tiếng nói như trước nữa . Sau khi chế ngự được Minh Nhung , một người đàn bà mà từ ngày nào đến giờ , chàng vẫn ngán sợ ?otrên chân? của mình , chàng bắt đầu coi thường đàn bà.
    Lan Phi nhìn quanh . Bây giờ , nàng mới thấy căn phòng này có sự sửa soạn :
    - Ồ . . . Nàng ngạc nhiên kêu lên - . . . Anh bày rượu đấy à ? Lại có cả hoa nữa . . . Đẹp quá . Thơ mộng quá . ..
    - Có em ngồi vào đây nữa mới thật là đẹp . . . không có em cảnh đẹp đến đâu cũng vứt đi . ..
    Quang dìu người thiếu nữ vào bàn rượu . Chàng có cái cảm tưởng như chàng là một lão phù thủy cùng hung , cực ác dẫn một nàng trinh nữ đến bàn thờ Thần Rắn.
    - Đây là chỗ ngồi của Nữ Hoàng . Bồ đào mỹ tửu đây . . . Xin Nữ Hoàng thưởng thức . ..
    Chàng rót chất rượu vàng óng ánh như mật ong thứ thiệt vào hai chiếc ly trong suốt.
    Lan Phi mở rộng đôi mắt nhung đen nhìn ly rượu rồi nhìn người yêu.
    - Rượu Bồ đào thiệt hả anh ?
    - Thiệt chứ ? Có bao giờ anh xài của giả với em đâu.
    - Anh mua ở đâu vậy ?
    - Của một người bạn thân mới đi ngoại quốc về cho anh.
    - Hôm nay , chúng mình . . . khánh thành mục gì mà long trọng quá vậy ?
    Quang trả lời bằng một giọng , và một vẻ đầy bí mật :
    - Khánh thành một công trình quan trọng . . . đến cả một đời người . ..
    - Cái gì mà ghê vậy anh ?
    Tưởng là người yêu ?oquan trọng hóa? cho vui , Lan Phi gượng cười.
    - Lát nữa em sẽ biết . Nói trước nó mất hút đi . Surprise mà em . Uống đi em . . . Chúc em đẹp mãi , đẹp mãi , đẹp mãi . ..
    Họ chạm ly.
    Lan Phi rùng mình khi chất rượu mạnh chạy như một luồng lửa đỏ suốt từ miệng nàng xuống đến nửa người nàng . Nàng nhăn mặt kêu lên :
    - Í . . . chà . . . !
    - Không sao đâu em . Rượu quí nó thế . Uống đến hớp thứ hai . Lần này , nàng còn thấy chất rượu đi mạnh và dữ dội hơn trước . Nàng nhăn mặt nhưng không kêu lên được nữa . ..
    Ngả người vào anh . . . . . . ..
    Hoàng Chủ Nhân ?" đứng khom khom ghé tai vào cánh cửa , vận hết tinh thần để nghe ngóng ?" chàng chỉ nghe thấy tiếng nhạc máy hát êm đềm , du dương vẳng ra.
    Chàng đi ra vườn , chàng lại đến đứng dưới khung cửa sổ căn phòng như đêm qua.
    Trăng vừa lên . Trăng thu sáng vằng vặc . Như lời ca hát Đêm Thu của nhạc sĩ Đặng Thế Phong.
    . . . đêm xuống dần và ánh trăng lên dịu dàng , ánh trăng chiếu qua cành lá . . . Hoàng Chủ Nhân nghe được tiếng nhạc rõ hơn . Tiếng violon du dương , tiếng piano như tiếng đập của trái tim , của mạch máu , Nhạc Ý Temptation quyến rũ đến mê hồn.
    Và chàng ?" Hoàng Chủ Nhân ?" nghe tiếng nói của nàng . Tiếng nói mơ hồ như tiếng nói từ một thế giới nào xa xôi , thơm phức vẳng lại :
    - Nhạc tuyệt diệu quá . Em thích nghe bài này quá . ..
    Rồi tiếng kẻ thù :
    - Chúng ta đi một đường ?
    - Anh bảo đi đâu ạ ?
    - Đi một đường . . . , nhảy bài này . ..
    - Dạ . . . chết . . . hình như em say rồi . ..
    - Không sao . . . Anh đỡ em . Ngả đầu vào anh này . Thế . . . Thế . . . Được chứ ? Dễ chịu chứ ?
    Hoàng Chủ Nhân nghe giọng nói của gã thanh niên và hiểu là gã đang nghĩ gì , đang làm gì , và đang định làm những gì . Hoàng Chủ Nhân rất quen thuộc với giọng nói ấy , vì chàng đã dùng đến giọng nói ấy nhiều lần . ..
    Chàng thích nghe giọng nói ấy do chính miệng chàng phát ra bên tai người đẹp . Và chàng ghét cay , ghét đắng những kẻ khác dùng giọng nói ấy , nhất là lại dùng để nói với người đàn bà mà chàng cũng muốn tranh phần nói.
    - Mình . . . Mình . ..
    Tiếng người thiếu nữ gọi , yếu ớt như hết hơi , như người ốm kiệt lực sắp chết . ..
    - Em nói gì ?
    - Chúng mình . . . nhayy với nhau như thế này . . . có nên không ?
    - Sao lại không nên em ?
    - Vì . . . vì . . . chúng mình đã quyết định là . . . sống chung nhưng không gần nhau quá . . . tránh nguy hiểm để giữ gìn cho nhau . ..
    Tiếng cười của gã thanh niên ?olưu manh? cố làm ra chân thành và đại lượng :
    - Thì anh có làm gì em đâu nào ? Anh vẫn giữ gìn cho em . . . đều . ..
    Hoàng Chủ Nhân thốt ra một tiếng thở dài như người cô đơn nhất đời :
    - Chi vậy anh ?
    - Uống chút rượu . Vừa nhẩy vừa uống rượu Bồ đào . Lối uống rượu này phải như vậy . ..
    Lại có một tiếng con gái thở dài sắc như mũi kiếm Ỷ Thiên đâm suốt vào lòng Hoàng Vô Kỵ , đứng chết dí dưới vườn :
    Uống đi em . ..
    Anh muốn sao cũng được . Em nghe anh . . . Em nghe anh hết . . . Hết . ..
    ?oThời gian là một vật có thể co giãn được !? Chưa bao giờ câu nói của Vladimir Dutdinsev lại đúng đến thế . Giây phút khom lưng , đứng vịn tay vào thành bằng tường băng giá , nghe tiếng nhạc từ trong phòng tối vẳng ra , lẫn với những tiếng nói như thì thào của người thiếu nữ , Hoàng Chủ Nhân thấy dài vô cùng . Trong lúc đó , thời gian không có ảnh hưởng gì với đôi người trẻ tuổi đang ở trong phòng . Họ không biết có thời gian , họ chỉ biết có nhau . Chàng trẻ tuổi nắm chắc sự hài lòng trong tay , chàng hưởng nó chầm chậm để tận hưởng như người ta ăn dè một miếng ngon.
    Hoàng Chủ Nhân khổ sở đến gần như đứng không vững . . . Bàn tay chàng đặt trên thành tường run run lên . Chàng như người bị sốt rét nặng sắp lên cơn . Hai đầu gối chàng muốn khuỵu xuống . Nhưng chàng cũng không có đủ can đảm để lê gót đi nơi khác , đi một nơi mà tiếng nói của Lan Phi không thể vang đến được.
  6. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Bên trong , Lan Phi và Quang uống đến ly rượu Bồ đào thứ nhì , rồi thứ ba . Những lần sau này , Lan Phi không rùng mình , không nhăn mặt nữa . Nàng đã có đủ tư cách để thưởng thức chất rượu nóng chẩy lan trong cơ thể :
    - Rượu . . . kỳ quá anh . . . Sao em thấy rượu ngọt quá đi . . . Hồi nãy , sao rượu khó uống quá . . . cháy cổ . Giờ thì ngọt quá trời . ..
    Quang đồng ý ngay.
    Chàng nheo mắt quan sát nét mặt người yêu để ước lượng chất men đồng lõa đã tác động tinh thần nàng đến đâu rồi.
    - Ờ . . . rượu quí nó thế đó , cưng ạ . . . Lúc đầu bao giờ cũng khó uống . . . Càng uống nhiều càng ngọt và dễ chịu.
    Lan Phi từ từ đặt ly rượu xuống mặt bàn , ngón tay út của nàng dưới cuống chiếc ly pha lê , cong lên như một cành hoa . Nàng cảm thấy cơ thể nàng có một sự biến chuyển rất lạ . Nàng lâng lâng như một cánh diều vừa bắt gió phăng phăng dâng lên trời xanh , nàng phơi phới như một bông hoa đang nở cánh . Cảm giác thật thích thú . Nàng chú ý nhìn chai rượu và nghĩ rằng việc uống rượu chẳng có gì là nặng nề hoặc đáng sợ cả . Nàng có thể uống rượu như thế này hoài hoài.
    Nàng từ từ đưa ly rượu lên môi và uống một hớp cạn ly . Nàng cầm nghiêng ly cho chút rượu còn lại đọng vào miệng ly . Chất rượu óng vàng và đặt sánh như mật ong . Nàng le lưỡi liếm giọt rượu ấy như một con mèo liếm giọt sữa.
    Họ lại tiếp tục nhẩy . Lần này , Lan Phi nép sát mình vào người yêu . Họ nhẩy chậm và như mết mỏi.
    - ?oĐã đến giờ hành sự rồi? ?" Quang nghĩ thầm ?" ?oChín mùi ! Chín mùi ! Không còn gì có thể chín hơn được nữa !?
    Chàng nói nhỏ vào tai nàng.
    Bên ngoài , dưới vườn , Hoàng Chủ Nhân nghe có một tiếng người rì rầm rất nhỏ lẫn trong tiếng nhạc đĩa . Hoàng Chủ Nhân vận hết cả ?ocông lực? lên tai để nghe . ..
    - Em yêu . . . Anh yêu em lắm lắm . . . không bao giờ anh muốn làm gì để em phải đau đớn hết . ..
    Lan Phi nép sát hơn nữa vào người yêu :
    - Em biết . ..
    - Tuy Nhiên ?" Chàng nói tiếp ?" đôi khi anh có thể làm những việc mà thoạt tiên , em tưởng là làm hại em , nhưng thực ra là làm tốt cho em . ..
    - Chuyện đó không bao giờ có . ..
    Lan Phi ?" mắt vẫn nhắm ?" kiễng chân , rướn mình lên hôn nhẹ người yêu.
    - Em . ..
    - Anh không bao giờ làm em phải đau đớn . . . ?" Nàng nhè nhẹ lắc đầu , mắt vẫn nhắm ?" anh không làm được . Anh hiền hậu , trong sạch , ngay thẳng . ..
    Quang cảm thấy cơn hăng hái của chàng xẹp xẹp xuống như một trái banh bị kim châm xì hơi :
    - Em biết anh là người trọng lời hứa lắm . . . Anh trọng lời hứa như trọng danh dự . Khi anh đã hứa điều gì là anh giữ mãi mãi , không gì có thể làm anh quên được lời hứa ấy . . . Anh có một tâm hồn cao thượng . ..
    Nếu ở trên thế gian này có một gã con trai nào được người yêu ca ngợi mà lại cho đó là một sự trái ý , gã đó chắc chắn phải là Quang . Chàng được khen , được đề cao nhưng chàng lại chỉ muốn nàng đừng nói những lời đó :
    Chính Lan Phi lại đề nghị :
    - Em khát . Chúng mình uống rượu nữa đi . . . Nàng buông chàng ra để trở lại ngồi chiếc nệm trải dưới cửa sổ . Chỗ đó là chỗ Quang muốn nàng ngồi , mơ ước nàng đến ngồi . Cơn hăng hái của Quang lại bồng bột dâng lên . Một nửa phần chương trình đêm nay của chúng ta đã được thực hiện êm đẹp . . Chàng chỉ cần có sự tự tin và tiến tới.
    Lan Phi quơ tay tìm thấy cuốn thơ.
    Nàng giơ lên :
    - Sách gì đây anh ?
    - Một tập thơ anh vừa tìm thấy . ..
    Lan Phi nhìn dòng chữ mạ vàng in trên bìa sách :
    - Thơ tình . . . Ồ thích quá ?" Nàng reo lên ?" Thật hợp thời , hợp cảnh . ..
    Nàng uống một hớp rượu nữa rồi nhìn quanh :
    - Rượu này , nhạc này , hoa này , thơ này . . . Nếu em không tin anh là người đàng hoàng em sẽ nghĩ rằng anh dàn cảnh để . . . quyến rũ em.
    - Đừng . . . Em đừng nghĩ bậy . ..
    Tuy mỉm cười , Quang cũng cảm thấy hơi rờn rợn vì câu nói của Lan Phi.
    Nhưng Lan Phi không để ý đến chàng , nàng mãi đọc thơ :
    Ôi cặp mắt của người trong tợ ngọc
    Sáng như gương và chấp chóa kim cương
    Mỗi cái ngó là một vì sao mọc
    Mỗi liếc yêu là phảng phấy yêu đương . . .
    Nàng áp cuốn thơ vào ngực , mắt ngửa lên , làn môi hé mở thở ra một hơ dài ?" nét mặt của nàng lúc đó như nét mặt của người xuất thần ?" nàng lại lớn tiếng đọc thơ.
    Tiếng thơ ngọt ngào ấy như những mũi đinh xoáy trôn ốc vào hai lỗ tai Hoàng Chủ Nhân đứng khom khôm dưới vườn :
    Hai mắt ấy chiếu hào quang sáng ngợp
    Dẫn hồn ta vào thế giới thiêng liêng
    Hớp nhiều trăng cho hồn trinh rất ngợp
    Say nhạc hương nổi bồng giữa Đào Nguyên
    - Anh có khoái thơ Nguyễn Bính không ?
    - Không . Thơ Nguyễn Bính ?onhà quê? . . . lắm.
    - Đúng . Em cũng nghĩ vậy . Thơ Nguyễn Bính ?onhà quê? quá trời đi . Chỉ có Mari Sến mới khoái thơ Nguyễn Bính . Anh mà nói anh khoái thơ Nguyễn Bính là em chê anh liền tù tì . ..
    - May quá.
    - Hích . . . Hích . ..
    Lan Phi cười như nàng bị ?othọc lét? :
    - Em khoái thơ Hàn Mặc Tử . ..
    - Anh cũng khoái thơ Hàn Mặc Tử.
    - A . . . có bài Gái Quê nè.
    ?oXuân trẻ , xuân non , xuân lịch sử.
    Tôi đều nhận thấy trên môi em?
    - Môi em có đủ xuân trẻ , xuân non . . . mấy ly xuân lịch sử không anh ?
    - Có ! Có . . . Môi em có đủ tất cả các thứ xuân.
    - Làn môi nong nóng tươi như máu
    Đã khiến môi tôi mấp máy thèm . ..
    - Ghê quá . Môi gì mà nong nóng . . . gì mà tươi như máu ! Hàn Mặc Tử bệnh hoạn quá có phải không anh . Em đọc bài Tranh Lõa Thể cho anh nghe chăng ! Ngồi yên để em đọc ạ.
    Dáng tầm xuân uống trong tranh Tố Nữ
    Ôi Tiên nương ! Nàng lại ngự nơi này
    Nàng ở mô ? Xiêm áo bỏ đâu đây
    Đến triển lãm cả tấm thân kiều diểm
    Nàng là tuyết . . . hay da nàng tuyết điểm ?
    Nàng là hương hay da thịt lên hương ?
    Mắt ngời châu rung ánh sáng Nghê Thường
    Lệ tích lại sắp tuôn hàng đũa ngọc
    Đem u huyền ngủ mơ trên mái tóc
    Và chút răng . . . say đọng ở làn môi . . .
    Eo ôi thơ ghê quá . ..
    Cho tôi nuốt một dòng sâm ngọt lộng
    Ôi lồ lộ một tòa hoa nghiêm động
    Tôi run run hăm lại cánh hồn si
    Ôi hai tay . . . ?" rơi chén ngọc lưu ly
    Ôi hai chân nở mầu sen ẻo la?
    Cho tôi nâng . . . cho tôi nâng tất ca?
    Tôi miên man sống lại mộng Quỳnh Giao
    Cho đê mê chới với hồn lên cao
    Một tinh cầu sẽ tan ra biển lệ . . .
    - Anh ơi thơ . . . hay quá , đẹp quá . Thơ làm em muốn khóc . ..
    Dưới vườn cây trăng giãi có mấy bông hoa đứng im như mắc buồn , Hoàng Chủ Nhân nghĩ thầm ?" ?oMẹ kiếp , thằng oắt con nay mà thủ đoạn ra gì ! Không biết nó móc ở đâu ra mà nhiều thơ gạ gẫm đến thế không biết !?
    Trong phòng , Lan Phi không khóc . Nàng nằm ngả lưng lên chiếc gối bông đã chờ đợi ở đó tư bao giờ . Chất rượu ngấm làm toàn thân nàng lâng như bay bổng ở chín từng mây . Lúc khác , nàng lại có cái cảm giác như thân thể nàng trôi trong một biển nước xanh thơm phức . Nàng như lạc vào một thế giới thần tiên , một thế giới không có ưu phiền , không có bất cứ một sự ràng buộc nào.
    Đôi mắt nàng lim dim nhìn chàng trẻ tuổi . Đôi má nàng tuyệt hồng , hồng vì rượu , vì mộ sức nóng kỳ dị nào đó làm cho nàng như trở thành một người khác . ..
    - Em khoái thơ Đinh Hùng . ..
    - Anh cũng khoái thơ Đinh Hùng . ..
    - Em khoái cái bài Nữ Sắc này nhất . ..
    Có những buổi ta nhìn em kinh ngạc
    Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
    Ôi mắt ra khơi , ôi mắt dị kỳ
    Ta nhìn đó thấy trời ta mơ ước
    Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
    Cả con đường sao mọc lúc ta đi
    Có nhiều mây sương ngủ lối ta về
    Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
    Ta run sợ cho yêu là mệnh số
    Mặc tay em định hộ kiếp ngàn sau
    Vì người em có bao phép nhiệm mầu
    Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc
    Ta đặt em lên ngai vàng nữ sắc
    Trong huy hoàng chiêm ngưỡng một làn da
    Buổi em về sát thịt tẩm hương hoa
    Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết
    Ôi . . . rạo rực cả mình em băng tuyết
    Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh Tân
    Ta gần em mê từng ngón bàn chân
    Mắt ngắm lại cho hồn nguôi gió bão . . .
    Nàng vòng tay lên choàng lấy cổ người yêu . ..
    - Anh . . . có mê . . . ngón bàn chân của em không ?
    - Mê lắm . . . Ngón chân em đẹp lắm . ..
    - Thật không . ..
    - Thật mà . ..
    - Hôn nó đi . ..
    - Anh . ..
    - Hả?
    - Yêu em không ?
    Nàng kéo chàng xuống.
    Đột nhiên , Quang cảm thấy nghẹn thở . Cái họng chàng như tắt lại . Chàng có cái cảm giác tức thở như lần chàng thắt cravate lần thứ nhất trong đời , như cổ áo sơ mi của chàng quá chật.
    Toàn thân Lan Phi như một con rắn mềm mại và quấn quít , cạnh người yêu.
    Quang cảm thấy sợ hãi . Chàng cố gỡ vòng tay của nàng :
    - Lan Phi . . . nghe anh đây . ..
    Lan Phi không còn nghe được gì nữa . Nàng như bị một con sóng lớn cuốn đi , trôi băng băng trên dốc mê loạn . ..
    Nếu lúc đó Lan Phi chống cự hoặc sợ hãi , chắc chắn Quang đã hăng hái tiến tới , chàng đã thẳng tay thực hiện cái chương trình đã định của chàng . Nhưng Lan Phi làm quá . Người hoảng sợ giờ đây lại là Quang chớ không phải là Lan Phi.
    Đột ngột , Lan Phi lên tiếng :
    - Mình . . . ! Mình . . . ! ?" Đôi mắt vẫn nhắm , nàng nói như người nói trong giấc mơ ?" Quang . . . chúng mình không nên . . . ?" Nàng hôn chàng ?" Đề phòng . Giữ cho nhau . . . ?" Lại hôn ?" Chúng mình đã hứa . . . ?" Hôn - . . . chung sống trong sạch . ..
    - Hôn . . . ! Hôn . . . !
    Mọi việc xẩy ra theo đúng như ý muốn của Quang.
    Lan Phi đã sẵn sàng rồi , Quang ?" trong giây phút này ?" có thể làm tất cả những gì chàng muốn làm với nàng.
    Nhưng . . . lạ thay , có một cái gì đó giữ chàng lại . Lúc đó , vòng tay Lan Phi choàng quanh cổ Quang đã buông lỏng xuống . Nàng nằm đó , hai chóp ngực phập phồng lên xuống . Quang chống tay ngồi dậy , chàng cúi xuống nhìn nàng.
    Rồi trong lúc Lan Phi không ngờ nhất không chờ đợi nhất , Quang thốt ra một tiếng thở dài . ..
    Tiếng thở dài đó làm cho Lan Phi mở choàng mắt . ..
    - Không thể được , em ạ . . . ?" Như người kinh hoảng vì một chuyện gì kinh dị , Quang lồm cồm bò xa Lan Phi , chàng hổn hển như vừa chạy trên một con đường xa . . . ?" Không được . . . ! ?" Chàng nhắc lại ?" Chúng mình làm thế . . . thì bậy lắm.
    Lan phi cũng chống tay ngồi dậy . Nàng ngồi dựa lưng lên chiếc gối , đoi mắt mở rộng nhìn chàng . Đôi mắt vừa ngạc nhiên , vừa sợ , vừa bất mãn . ..
    Ngoài vườn sáng trăng . ..
    Hoàng Chủ Nhân ?" thấy trong phòng im lặng kéo dài , phi thân lên để nhòm vào phòng.
    Chàng giơ tay víu vào thành cửa sổ định bám vào đó nhô người lên . ..
    Bốp !
    Một chậu hoa lớn , nặng đến ký lô cả đất và hoa , rơi xuống như một tảng đá lớn.
    Hoàng Chủ Nhân giơ hai tay lên ôm lấy đầu . ..
    Nhưng không kịp nữa rồi . Hai bàn tay chỉ mới di chuyển được nữa chừng , chàng đã từ từ ngã ra , nằm ngửa trên cỏ . ..
    Chậu hoa đặt mím trên thành cửa sổ đã rớt trúng đầu Hoàng Chủ Nhân , và Hoàng Chủ Nhân nằm đó , ngất . ..
    Quang nghe thấy một tiếng bịch phát ra từ phía cửa sổ . Chàng không nhớ là hồi nãy , chàng đã xếp mấy chậu hoa lên thành cửa sổ để bẩy kẻ nào manh tâm bíu lên đó để nhòm vào phòng.
    Tiếng động ấy làm cho óc chàng nghĩ đến chuyện đi ra cửa sổ đứng cho thoáng cho xa cái mùi da thịt thơm tho đầy quyến rũ của Lan Phi.
    Quang đứng nhìn xuống vườn . Nhưng trong cơn xúc động ?" chàng vẫn còn xúc động , hai bàn tay chàng vẫn còn run run ?" Quang không trông thấy Hoàng Chủ Nhân nằm sóng sượt trên cỏ.
    - Chúng mình không thể chung sống với nhau thế này được . . . ?" Quang nói - . . . Sống với nhau thế này , không . . . ấy nhau cũng không được , mà . . . ấy nhau cũng không xong . Đằng nào cũng nguy cả . Em ạ , chỉ còn có nước là chúng mình xa nhau . . . Nghĩa là chúng mình phải sống xa nhau , mỗi đứa mỗi nhà , cho đến ngày chúng mình cưới nhau . ..
    Đôi mắt Lan Phi càng mở lớn :
    - Anh nói gì ? Em không hiểu . ..
    - Em suy nghĩ một giây thôi . Em sẽ hiểu . ..
    Nhưng lại không dám quay lại nhìn Lan Phi nửa nằm nửa ngồi trên tấm mền mời mọc đó với tấm áo trễ xuống , với mái tóc hơi rối , vài lọn tóc xõa xuống trán ?" mái tóc của những người đàn bà đa tình khi sắp yêu đương và sau cuộc yêu đương nẩy lửa ?" Quang đi thẳng ra cửa :
    - Anh đi . . . mai anh về sớm . ..
    Quang rảo bước đi ra vườn , chàng nghĩ thầm ?" ?oTại sao mình lại bỏ đi ? Có lẽ mình điên mất rồi ! Chắc mình điên thật !?
    - Anh điên . . . hoặc là anh yêu em . . . Lan Phi ạ . hoặc là anh yêu em hơn cả anh tưởng.
    Lời tự nhủ cuối cùng đó có thể được coi là lời nói thầm của chân thành nhất , cao đẹp nhất của Quang , trong lúc chàng rảo bước qua vườn Nguyệt Điện , đi về chiếc Simca trung thành nằm chờ chàng bên đường.
    Dù Quang không hiểu tại sao chàng lại bỏ đi như thế này , chàng vẫn biết chắc rằng chàng bỏ đi như vậy là phải.
    Lan Phi đứng ngây như tượng đá trong khung cửa sổ cao . Khi tiếng xe hơi của người yêu ?" người vừa ôm ghì nàng trong vòng tay , ôm rồi đẩy nàng ra ?" đã tắt ở đầu phố , nàng vẫn chưa hiểu hết có những sự việc gì vừa xẩy ra . Nàng như người vừa qua một cơn mê loạn.
    Đôi mí mắt nàng nặng và trĩu xuống , nước mắt nàng chẩy ra . Sự kiện mí mắt sụp xuống đó làm Lan Phi cúi xuống và việc cúi mặt đó làm nàng trông thấy trên bãi cỏ ngay dưới chỗ nàng đứng , có một người nằm . ..
    - Anh Hoàng . ..
    Lan Phi thảng thốt kêu lên . Người đàn ông đó là Hoàng Chủ Nhân . Chàng nằm ngửa , hai tay , hai chân ruổi dài , mặt ngửa lên nhìn trời , chỗ chàng nằm chan hòa ánh trăng . Chàng nằm đó như người nằm ngắm ánh trăng . Lan Phi thấy hình như miệng Hoàng mỉm cười :
    - Anh Hoàng . . . Anh làm sao vậy . ..
    Lan Phi chú ý thấy một chậu hoa nằm nghiêng ngay bên cạnh chỗ Hoàng nằm . Đó là một chậu hoa vẫn được đặt trên thành cửa sổ phòng nàng . Lan Phi nghĩ đến chuyện chậu hoa đó đã rơi xuống đầu anh chủ nhà và làm anh chàng ngất đi , nằm đó . Nàng vội chạy ra phòng để xuống vườn . ..
    Mười lăm phút sau , Hoàng Chủ Nhân ?" một Hoàng Chủ Nhân mới tinh , nguyên lành , trừ một cục u trên đầu ?" tươi tỉnh và hào hoa phong nhã bước vào phòng cô gái trọ.
    Một đêm nhiều sự lạ bắt đầu . ..
  7. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Thực ra đọc càng về sau tớ cũng ko còn thấy thích truyện này nữa , chẳng biết mọi người thấy nó sao , nhưng vì đã nỡ hứa với 1 bạn là sẽ post hết lên nên cố gắng post lên cho mọi người đọc vậy
    Còn chương cuối nữa để mai post tiếp , giờ tớ phai đi học chút đã , mỏi tay quá rồi , cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện
  8. moitinhtrongsang17

    moitinhtrongsang17 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2003
    Bài viết:
    421
    Đã được thích:
    0
    Bạn post nốt phần cuối đi nhé, truêỵn đâng hồi gay cấn *.?...
    Cám ơn nhiều
  9. IronWill

    IronWill Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    795
    Đã được thích:
    0
    sakura ơi tớ ko muốn làm bạn giận đâu nhé, tớ định là bạn post xong rồi sẽ phát biểu nhưng thấy bạn bảo là bây giờ cũng ko thích truyện này nữa nên tớ giơ tay luôn vậy
    Truyện này đọc giống như kịch bản phim cho Diễm Hương Lý Hùng đóng hồi những năm 80 ấy nhỉ. Sao viết về người Việt Nam, chuyện xảy ra ở Việt Nam mà cứ như là ở đâu, viết mà ko có bối cảnh thực tế thế này, đọc nhạt nhẽo quá. Nhân vật thì tính cách lộn xộn, ỡm ờ, diễn biến gượng gạo, toàn thấy mùi Pháp với mùi Mỹ vì ***g nhét mấy cái tên vào. Thực lòng. ...
    Nhưng dù sao cũng thán phục và cám ơn nhiệt tình của sakura post
  10. sakura_ftu264

    sakura_ftu264 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2005
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Tớ có giận j đâu , thực lòng tớ cũng thấy thế mà , lúc đầu đọc mấy chương đầu tớ cũng thấy thú vị , đoạn đầu tiên ấy , nên tớ post lên cho các bạn cùng đọc , vì chuyện này thực ra cũng nói về vấn đề mà nhiều bạn trẻ quan tâm đấy chứ , nên tớ nghĩ là cũng được cơ , nhưng sau đúng là càng đọc càng thấy hơi hơi thất vọng nên tớ mất hết cả nhiệt tình post truyện , tuy nhiên vì đã hứa là sẽ post hết nên tớ cũng cố post hết lên thôi .
    Để tớ post nốt chương cuối lên

Chia sẻ trang này