1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gặp lại - Marc Levy ( phần 2 của Nếu em kô phải 1 giấc mơ)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 16/07/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Trời tạnh mưa vào lúc sáng sớm. Trong khu công viên rộng lớn, nước giọt xuống từ những hàng cây và Lauren thì vẫn chưa ngủ được. Cô mặc quần áo vào, khoác lên vai một chiếc áo mưa và ra khỏi phòng.
    Ôtô chạy nốt những phút cuối cùng của cái đêm dài ấy, đèn pha rọi sáng những dải màu da cam và trắng xen kẽ nhau ở mỗi chỗ ngoặt xẻ sâu vào vách đá. Phía xa, cô phỏng đoán những con đường viền quanh khu nhà và lái xe đi vào một con đường đất nện. Đến khúc ngoặt của một đường cong, cô đỗ xe lại ở một chỗ thụt vào, giấu ôtô sau rặng bách. Cái cổng sắt màu xanh lá cây sừng sững trước mặt cô. Cô đẩy cánh cửa chấn song sắt được khép lại bởi một sợi dây thừng nhỏ buộc vào với tấm biển ghi địa chỉ của một hãng bất động sản ở vịnh Monterrey. Lauren lách người vào giữa hai cánh cửa.
    Cô ngắm nhìn khung cảnh xung quanh cô. Những luống đất đỏ to, trồng một vài cây thông lọng hay thông bạc, cây cù tùng, cây lựu và cây minh tuyết, dường như lan ra đến tận biển. Cô đi theo chiếc cầu thang nhỏ bằng đá ven đường. Đến nửa đường, cô đoán ra được dấu tích còn lại của một vườn hoa hồng phía bên tay phải. Vườn hoa bị bỏ hoang nhưng vô số mùi hương quyện vào nhau gợi lên theo mỗi bước chân một vũ điệu farandole của những kỷ niệm. Những cây to trĩu xuống dưới làn gió nhẹ buổi bình minh.
    Trước mặt cô, cô nhìn thấy ngôi nhà cửa sổ đóng kín mít. Cô tiến đến bên thềm, trèo lên mấy bậc thang và dừng lại dưới mái hiên. Đại dương dường như muốn đập vỡ những mỏm đá, các đợt sóng cuốn đi những đám rong rêu quyện lẫn những búi lá kim. Gió lùa vào tóc cô, cô hất tóc lại về phía sau.
    Cô vòng quanh nhà, tìm cách đi vào. Tay cô lướt nhẹ trên mặt tường, những ngón tay cô dừng lại trên một miếng chêm, dưới một cánh cửa sổ. Cô rút miếng chêm vào cánh cửa gỗ mở ra với tiếng kêu ken két ở bản lề.
    Lauren áp đầu vào cửa kính. Cô thử nâng tấm cửa kính kiểu "máy chém" lên; kiên quyết, cô nhẹ nhàng kéo chốt cửa ra, nó liền trượt theo cái rãnh dành cho nó. Không còn gì ngăn cản cô luồn vào nhà nữa.
    Cô khép lại tấm cửa gỗ và cửa kính phía sau mình. Rồi cô đi xuyên qua căn phòng làm việc nhỏ, liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc giường rồi đi ra.
     
    Cô bước chậm rãi trong hành lang, sau những bức tường, mỗi căn phòng chứa đựng một bí mật. Và Lauren tự hỏi không biết cái cảm giác gần gũi này xuất phát từ câu chuyện được kể trong một căn phòng bệnh viện hay từ xa hơn nữa.
     
    Cô vào bếp, tim đập mạnh hơn; cô nhìn xung quanh mình, mắt đẫm lệ. Trên bàn, một ấm pha cà phê kiểu Ý trông có vẻ quen thuộc đối với cô. Cô ngập ngừng, cầm cái ấm lên, vuốt nhẹ rồi lại đặt xuống.
     
    Cánh cửa tiếp theo mở vào phòng khách. Một cây đàn dương cầm dài nằm im lìm trong bóng tối của căn phòng. Cô rụt rè bước lại gần, ngồi trên ghế; những ngón tay cô đặt lên phím đàn dạo những nốt nhạc yếu ớt đầu tiên trong bản "Ánh trăng" của Werther. Cô quỳ xuống tấm thảm và để bàn tay lướt nhẹ trên những sợi tơ len.
    Cô đi xem lại từng chỗ một, trèo lên trên gác, chạy từ phòng này sang phòng khác; và dần dần, những kỷ niệm của ngôi đã biến thành khoảnh khắc hiện tại.
     
    Một lát sau, cô đi xuống cầu thang và trở lại phòng làm việc. Cô nhìn chiếc giường, bước từng bước lại gần chiếc tủ tường và đưa tay ra. Cô chỉ khẽ chạm vào nắm đấm, cửa tủ đã bắt đầu xoay. Dưới mắt cô, ánh lên hai ổ khoá của một chiếc vali nhỏ màu đen.
    Lauren ngồi xếp hàng, cô kéo hai cái chốt, và nắp vali mở ra.
    Trong vali đầy các đồ vật đủ kích cỡ, có những bức thư, một vài tấm ảnh, một chiếc máy bay làm bằng bột nặn, một chuỗi vòng cổ bằng vỏ ốc, một chiếc thìa bạc, những chiếc giày cho trẻ sơ sinh và một cặp kính râm loại cho trẻ em. Một chiếc phong bì làm bằng giấy Rives có đề tên cô. Cô cầm phong bì trong tay, hít mùi giấy, bóc phong bì và bắt đầu đọc.
    Theo những dòng chữ, cô khám phá ra một bàn tay run rẩy, những mảnh kỷ niệm cuối cùng đã tái hợp lại thành một câu chuyện...
     
    Cô bước lại giường và ngả đầu lên gối, để đọc lại và đọc lại nữa trang cuối cùng, với những dòng chữ sau:
    ... Câu chuyện đã khép lại như vậy đó, với nụ cười của em và khoảng thời gian của một sự vắng mặt. Anh vẫn còn nghe thấy những ngón tay em dạo trên phím dương cầm của tuổi thơ anh. Anh đã tìm em khắp nơi, cả ở những nơi khác nữa. Anh đã tìm thấy em, dù anh ở đâu, anh ngủ thiếp đi và trong cái nhìn của em. Da thịt em là da thịt của anh. Với hai nửa của chúng ta, chúng ta đã sáng tạo ra những lời hứa hẹn; cùng nhau, chúng ta đã từng là ngày mai của chúng ta. Từ đây,anh  biết là những giấc mơ điên rồ nhất được viết nên bằng thứ mực của trái tim. Anh đã sống ở nơi mà những kỷ niệm được xây đắp chung đôi, xa ánh mắt người đời, trong bí mật của một điều thầm kín riêng tư duy nhất, nơi em vẫn còn ngự trị.
    Em đã cho anh cái mà anh chưa từng ngờ tới, một khoảng thời gian mà mỗi giây phút bên em đều có ý nghĩa trong đời anh hơn tất cả những giây phút khác. Sẽ có ngày em nhớ lại được không? Anh đã yêu em đến mức mà anh chưa từng tưởng tượng nổi rằng có thể yêu như vậy. Em bước vào đời anh như người ta bước vào mùa hè.
    Anh không thấy tức giận, không thấy hối tiếc. Những khoảnh khắc mà em đã cho anh có một cái tên, tuyệt diệu. Nó vẫn mang cái tên này, nó được làm từ sự vĩnh cửu của em. Dù không có em, anh cũng sẽ không bao giờ còn đơn độc nữa, bởi vì em tồn tại ở một nơi nào đó.
    Arthur.
     
    Lauren nhắm mắt lại, áp tờ giấy vào mình. Một lúc lâu sau đó, giấc ngủ bị thiếu hồi đêm cuối cùng đã đến với cô.
    *
    *    *
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Buổi trưa, một luồng ánh sáng vàng rực rọi vào qua khe cửa chớp. Tiếng bánh xe ôtô kêu in ít trên đường sỏi, trước cổng vào. Lauren giật nảy mình. Cô vội vàng tìm một chỗ an toàn để trốn.
    *
    *     *
    - Tớ đi lấy chìa khoá rồi sẽ quay lại mở cửa cho cậu - Arthur vừa nói vừa mở cánh cửa xe Saab.
    - Cậu không muốn để tớ đi à? - Paul đề nghị.
    - Không, cậu không biết mở cửa sổ đâu, phải có mẹo đấy.
    Paul xuống ôtô, anh mở thùng xe và lấy cái túi đựng dụng cụ.
    - Cậu làm cái gì vậy? - Arthur vừa đi vừa hỏi.
    - Tớ sẽ tháo cái biển "bán nhà" đi, nó che mất tầm nhìn.
    - Đợi một phút nhé, tớ sẽ mở cửa cho cậu - Arthur nói tiếp và đi về phía cánh cửa sổ đóng kín.
    - Cứ thong thả, ông bạn! - Paul trả lời, tay cầm một cái cờ lê.
     
     
    *
    *     *
     
    Arthur đóng cửa sổ lại và đi lấy cái chìa khoá dài để trong chiếc vali đen. Anh mở cửa tủ và giật nảy mình. Một con cú nhỏ màu trắng đậu trên bàn tay từ trong bóng tối hướng thẳng vào anh, cái nhìn được giấu sau một cặp kính râm trẻ em mà Arthur nhận ra ngay lập tức.
    - Tôi nghĩ là nó đã khỏi bệnh rồi, nó sẽ không bao giờ sợ ánh sáng ban ngày nữa - một giọng nói rụt rè ẩn trong bóng tối cất lên.
    - Tôi sẵn lòng tin điều đó lắm, cái kính này chính tôi đã từng đeo cơ mà; có thể nhìn thấy qua đó những điều kỳ diệu đủ màu sắc.
    - Hình như vậy đó! - Lauren trả lời.
    - Tôi hoàn toàn không muốn tò mò đâu, nhưng cô với chú cú này làm gì ở đây vậy, cả hai vị?
    Cô bước lên một bước và ra khỏi bóng tối.
    - Điều mà tôi sắp nói với anh đây không phải là dễ nghe, thật khó mà chấp nhận, nhưng nếu anh vui lòng nghe câu chuyện của chúng ta, nếu anh vui lòng dành cho em sự tin cậy, thì có thể cuối cùng anh sẽ tin em, và điều đó rất quan trọng, bởi vì bây giờ em đã biết, anh là người duy nhất trên đời mà em có thể chia sẻ bí mật này.
    Và thế là Arthur cũng bước vào trong tủ...
     
    ĐOẠN KẾT
    Vào dịp Noel, Paul và Onega dọn đến ở tại một căn hộ cạnh khu Marina.
     
    Bà Kline đã thắng trong cuộc thi đánh bài bridge của thành phố, rồi đến mùa hè sau đó thì bà lại thắng trong cuộc thi của bang California. Bà bắt đầu chuyển sang chơi poker, và vào lúc những dòng này được viết ra, bà đang tham dự vòng bán kết giải vô địch toàn quốc tại Las Vegas.
     
    Giáo sư Fernstein qua đời trong phòng của một khách sạn ở Paris. Norma đã đưa ông đến Normandie để ông yên nghỉ không xa người chú ruột của mình, người đã ngã xuống trên mảnh đất Pháp vào một ngày tháng Sáu năm 1944.
     
    George Pilguez và Nathalia đã kết hôn trong một nhà thờ nhỏ ở Venise. Ở Da Ivo, một quán ăn bình dân cực ngon, họ ngồi ăn tối đối diện với bác sĩ Lorenzo Granelli mà không biết. Họ tiếp tục một chuyến du lịch dài ở châu Âu. Mới đây, đồn cảnh sát quận 7 đã nhận được một tấm bưu ảnh gửi từ Istanbul.
     
    Bà Morrison đã thực hiện được việc tưởng chừng bất khả thi là cho Pablo gá duyên với một con chó cái giống jack russell, nhưng sau khi lũ chó con ra đời thì mới té ra rằng đó là một con chó giống fox terrier. Pablo nuôi hai trong số sáu đứa con của nó.
     
    Betty vẫn là y tá trưởng của khoa cấp cứu bệnh viện San Francisco Memorial
     
    Về phần Arthur và Lauren, họ chỉ mong mọi người đừng có quấy rầy họ...
     
    Trong một thời gian nữa...
     
  3. Aquarius_Gemini

    Aquarius_Gemini Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn các bạn nha!
  4. lonely_lily

    lonely_lily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2006
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Hi.ấy có phần 3 Bẩy ngày cho mãi mãi không posh len cho mọi người đọc với!^^
  5. Hiepsi_7love

    Hiepsi_7love Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2002
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn nhìu nha. Truyện đọc hay lém
  6. behoibu

    behoibu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2007
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay quá. Cảm ơn bạn nhiều.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Bẩy ngày cho mãi mãi không phải là phần 3 bạn ạ.
    Cái này phần 2 là hết rồi.
  8. Scrapbi White

    Scrapbi White Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2007
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    truyện này hay thiệt đó, nó đã được dựng thành phim, theo em nhận thấy thì xem phim tuy có một số chỗ thay đổi nhưng hay hơn truyện.
    chính vì xem xong phim thấy hay wa nên em mới lùng truyện
  9. toc_vang_hoe2211

    toc_vang_hoe2211 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2005
    Bài viết:
    1.464
    Đã được thích:
    0
    Đã đọc xong và gửi lời cám ơn những bạn đã typing lại cho tất cả cùng đọc
  10. hanihani

    hanihani Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Truyện quá hay, quá hấp dẫn, tớ thức tới 2 đêm để đọc đấy, mấy đêm liền như thế mà ko bít chán. Cảm ơn bạn đã typing nhé!
    Tớ đang mong đọc Kiếp sau và Bạn tôi tình tôi nè ...

Chia sẻ trang này