1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gặp lại - Marc Levy ( phần 2 của Nếu em kô phải 1 giấc mơ)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 16/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lúc anh đi ngang qua tiền sảnh, Betty gọi anh từ sau ô kính. Anh bước lại chỗ chị, vẻ ngơ ngẩn.
    - Anh ký vào rồi đi đâu thì đi -chị nói và chìa cho anh một quyển sổ to màu đen.
    Arthur ký vào sổ của khoa cấp cứu.
    - Anh có chắc là anh khoẻ mạnh không? - nữ y tá trưởng lo ngại - Trông anh có vẻ như bị choáng.
    - Rất có thể - Arthur trả lời rồi bước đi.
    Arthur đợi taxi trước cửa khoa cấp cứu, và từ quầy đón tiến, nơi Betty đang phân loại các phiếu nhập viện, Lauren nhìn theo anh mà anh không nhận ra.
    - Chị có thấy anh chàng này trông hơi giống anh ta không?
    - Chị chẳng biết em nói về ai cả - nữ y tá trả lời, đầu vùi vào đống hồ sơ - Đôi khi, chị cứ tự hỏi không biết mình làm việc trong một bệnh viện hay một cơ quan hành chính?
    - Cả hai, em nghĩ thế. Chị nhìn anh chàng nhanh lên, và nói cho em biết chị thấy anh ta thế nào. Trông cũng không đến nỗi, phải không?
    Betty nâng cặp kính lên, đưa mắt nhìn qua một cái rồi lại vùi đầu vào đống giấy tờ của mình. Một chiếc xe của hãng Yellow Cab vừa đỗ lại, Arthur trèo và xe và chiếc xe đi xa dần.
    - Chẳng giống tí nào! - Betty nói.
    - Chị nhìn anh ta có hai giây!
    - Ừ, nhưng đây là lần thứ một trăm em hỏi chị điều này, cho nên chị được luyện quen rồi, thêm nữa chị đã nói với em là chị có tài nhớ mặt mà lại. Nếu đó là anh chàng của em thì chị đã nhận ra ngay rồi, hồi ấy chị có bị hôn mê đâu.
    Lauren cầm một chồng giấy tờ và giúp nữ y tá phân loại.
    - Lúc nãy, khi em khám cho anh ta, em đã thấy nghi ghê lắm.
    - Thế sao em không hỏi anh ta?
    - Em đã thử hình dung rất rõ mình nói với một bệnh nhân như thế này: "Trong thời gian tôi vừa tỉnh lại su cơn hôn mê, chẳng hay anh có hoàn toàn tình cờ ngồi mười lăm ngày ở bên giường tôi không?".
    Betty cười rộ lên.
    - Hình như đêm vừa rồi em lại mơ thấy anh chàng ấy. Nhưng đến khi tỉnh dậy, em chẳng bao giờ nhớ nổi nét mặt của anh ta.
    - Nếu đó là anh ta, anh ta sẽ phải nhận ra em. Em có hai chục "khách hàng" đang đợi em kìa, em phải gạt những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và đi làm việc đi. Và rồi lật sang trang mới thôi, em có một anh bạn nào đó cơ mà, phải không?
    - Nhưng chị có chắc đó không phải là anh ta không? - Lauren hạ giọng nài nỉ.
    - Hoàn toàn chắc!
    - Nói thêm về anh ta cho em đi.
    Betty rời chồng hồ sơ và quay người trên chiếc ghế xoay.
    - Em muốn chị nói cái gì cơ chứ!
    - Dù sao cũng khó tin thật đấy - Lauren nổi đoá - Cả khoa chạm trán người đàn ông ấy suốt hai tuần lễ liền, thế mà mình không tài nào tìm nổi dù chỉ một người biết điều gì đó về anh ta.
    - Chắc là vì anh ta bản tính kín đáo! - Betty vừa lẩm bẩm vừa kẹp lại một tập giấy màu hồng.
    - Thế không ai tự hỏi anh ta làm gì ở đây à?
    - Một khi mẹ em đã chấp nhận sự có mặt của anh ta, mọi người chẳng có lý do gì mà can thiệp nữa. Ở đây tất cả đều nghĩ rằng đó là một người bạn của em, thậm chí là bồ của em cũng nên! Em làm các cô cùng phòng phát ghen. Khối người có thể cuỗm anh chàng ấy của em đấy!
    - Mẹ em nghĩ đó là một người bệnh, ông Fernstein cho đó là một người họ hàng, còn chị thì tưởng đó là bồ của em. Rõ ràng là không ai có thể đi đến chỗ nhất trí với người khác được.
    Betty húng hắng ho rồi đứng dậy để lấy một tập giấy. Chị để tuột kính xuống mũi và nhìn Lauren với vẻ nghiêm trang:
    - Thì lúc ấy em cũng ở đó mà!
    - Mọi người tìm cách giấu tôi điều gì vậy, tất cả mọi người?
    Che giấu sự bối rối của mình, nữ y tá lại vùi đầu vào đống giấy tờ.
    - Chẳng giấu gì cả! Chị biết rằng chuyện đó có vẻ kỳ lạ, nhưng điều khó tin duy nhất là em đã tai qua nạn khỏi mà không bị một di chứng nào, em phải cảm ơn trời chứ đừng khăng khăng tự bịa ra cho mình những chuyện huyền bí nữa.
    Betty đập vào chiếc chuông con ở trước mặt và gọi bệnh nhân số 125. Chị đặt một hồ sơ vào tay Lauren và ra hiệu cho Lauren trở lại vị trí làm việc.
    - Điên thật, mình mới là bác sĩ phụ trách ở đây chứ - Lauren vừa càu nhàu vừa đi vào phòng khám số 4.
  2. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    7!
    Taxi thả Arthur xuống ở chân tòa nhà của anh. Tìm chìa khóa của mình nhưng kô thấy, anh do dự kô biết có nên ấn nút interphone(*) nhà bà Morrison kô, có khi bà ấy sẽ chẳng nghe thấy. 1 tia nước giọt xuống từ ban công, anh ngẩng đầu lên và nhận thấy bà hàng xóm của mình đang tưới cây. Anh vẫy tay ra hiệu cho bà. Bà Morrison lo lắng khi nhìn thấy anh trong tình trạng thảm hại này. Chốt cửa bật tách 1 cái.
    Bà Morrison đợi anh ngoài hành lang. Bà đưa tay chống nạnh và nhìn anh thận trọng.
    - Anh tán tỉnh 1 nữ võ sĩ quyền anh à?
    - Kô, đó là 1 cái mô tô 3 bánh đem lòng yêu cháu đấy. - Arthur trả lời.
    - Anh bị tai nạn khi đi mô tô?
    - Khi đi bộ ạ! Và để thêm phần hấp dẫn, thậm chí kô phải là cháu đang qua đường nữa, mà cháu bị đâm ngay trước cửa hàng Macy?Ts.
    - Anh làm gì ở đấy?
    Vì cuộn dây dắt chó đã bị vùi trong đống kính vụn, Arthur kô muốn nói gì về chuyện này với bà hàng xóm. Bà Morrison nhìn chiếc áo khoác bị rách từ phía này sang phía khác.
    - Tôi e nếu mạng lại thì nhìn cũng lộ lắm! anh kô còn túi áo à?
    - Kô ạ! - Arthur nói và mỉm cười, nhưng cơn đau đã nhói lên trên cặp môi sưng vều của anh.
    - Lần sau, nếu anh định âu yếm cô bạn gái của anh thì nhớ đeo găng tay cho cô ấy nhé, hoặc cắt móng tay cô ấy đi, dù sao như vậy cũng cẩn trọng hơn.
    - Đừng làm cháu cười, bác Rose, khi cười cháu bị đau ghê gớm!
    - Nếu tôi biết rằng chỉ cần 1 cái mô tô đâm vào anh là cuối cùng anh sẽ gọi tôi bằng tên riêng, thì tôi đã nhờ đến 1 trong mấy ông bạn cũ của tôi ở Hell?Ts Angel(*) rồi. À, chiều nay con Pablo nó sủa đấy, tôi cứ tưởng nó sắp chết nhưng ko phải , nó chỉ sủa thôi.
    - Thôi chào bác nhé, cháu đi nằm đây.
    - Tôi sẽ mang cho anh 1 cốc trà thảo mộc, ngoài ra có lẽ tôi còn cồn thuốc kim sa để ở đâu đó nữa.
    Arthur cảm ơn bà Morrison và bước đi, nhưng anh vừa đi đc vài bước thì bà hàng xóm lại gọi anh. Bà giơ ra 1 chùm chìa khóa.
    - Tôi chắc anh kô định tìm chìa khóa của anh ở trong thang máy chứ? Đây là chùm mà anh đã gửi tôi, anh sẽ cần đến nó nếu anh muốn vào nhà.
    Anh mở cửa rồi đưa lại chùm chìa khóa cho bà hàng xóm; anh còn 1 chùm nữa để ở nơi làm việc nên muốn gửi lại bà chùm này. Anh bước vào căn hộ của mình, bật cây đèn huỳnh quang trong phòng khách rồi lập tức tắt ngay, người choáng váng vì 1 cơn đau đầu dữ dội. Anh vào buồng tắm và lấy 2 gói thuốc bột aspirine để trong tủ thuốc. Cần phải tăng gấp đôi liều thuốc để làm dịu đi cơn bão vừa nổi lên trong đầu anh. Anh dốc bột thuốc vào dưới lưỡi để thuốc ngấm trực tiếp vào máu và tác động nhanh hơn. Bốn tháng chung sống với 1 nữ sinh viên y khoa đã cho phép anh học được 1 vài ngón nghề nhỏ. Vị đắng làm anh rùng mình. Anh nghiêng người xuống vòi nước để uống. Tất cả bắt đầu quay cuồng xung quanh anh và anh phải dựa vào bồn rửa mặt. Arthur cảm thấy người yếu ớt. Điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, từ sáng đến giờ anh đã nuốt cái gì vào bụng đâu. Dù bắt đầu cảm thấy buồn nôn, anh vẫn phải cố ăn 1 cái gì đó. Dạ dày rỗng thì đi liền với tim đau. Anh ném chiếc áo vét xuống đi văng và đi vào bếp. Khi mở cánh cửa tủ lạnh ra, toàn thân anh run lẩy bẩy.. Arthur lấy 1 cái đĩa nhỏ có 1 mẩu phó mát và vớ lấy 1 gói bánh mì cắt lát trên ngăn tủ lạnh. Anh sắp xếp các thứ thành 1 cái xăng đuých căng phồng, nhưng vừa ngoạm miếng đầu tiên, anh bỏ luôn kô ăn nữa.
    Tốt hơn là kô cố vật lộn nữa, anh đã bị đo ván rồi. Anh vào phòng ngủ, tiến đến chiếc bàn đầu giường, lần theo sợi dây điện của chiếc đèn đầu giường và bấm công tắc. Anh quay đầu ra cửa, có lẽ 1 cái cầu trì đã bị nổ, phòng khách chìm trong bóng tối.
    Arthur kô hiểu điều gì đang diễn ra, ở phía bên trái anh, ngọn đèn đầu giường có vẻ như gần tắt, nó tỏa ra 1 thứ ánh sáng lờ mờ và nhợt nhạt, hơi có màu da cam, nhưng khi anh nhìn thẳng vào đèn thì mọi thứ trở lại bình thường. Cơn buồn nôn tăng lên, anh chỉ muốn đi thật nhanh vào buồng tắm, nhưng chân anh nhũn ra bên dưới và anh ngã xuống đất.
    Nằm sóng xoài dưới chân giường; kô sao đứng dậy được, anh cố lê người đến chỗ điện thoại. Trong ngực anh, quả tim đập như muốn vỡ ra, mỗi nhịp đập nhói lên 1 cảm giác đau đớn khó tả. Anh tìm kiếm kô khí mà anh đang thiếu và nghe thấy tiếng chuông cửa, ngay trước khi ngất đi.
  3. lonely_lily

    lonely_lily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2006
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi post lên nữa đi hik hik đang đến đoạn hay mà!
  4. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    *
    * *
    Paul nhìn đồng hồ, điên tiết. Anh ra hiệu cho người trưởng nhóm phục vụ và yêu cầu tính tiền. 1 lúc sau, lúc đi ngang qua bãi đậu xe của tiệm ăn, anh vẫn còn xin lỗi 2 vị khách mời của mình. Kô phải lỗi tại anh nếu như anh liên doanh với 1 gã thô lỗ.
    Onega bênh vực Arthur: vào cái thời mà việc ràng buộc với nhau vì tình dường như là tàn tích của quá khứ, 1 người muốn cưới cô bạn gái của mình sau 4 tháng yêu về bản chất kô thể nào xấu được.
    - 2 người ấy cũng kô hẳn là đã cưới- Paul làu bàu và mở cửa ô tô cho Onega.
    *
    * *
    Arthur chắc là đã đi nằm rồi, nhưng bà Morrison kô yên tâm, lúc trước anh chàng có vẻ mặt thật kì cục. Bà đóng cửa nhà mình lại, đặt chiếc cồn kim sa lên chiếc bàn trong bếp rồi trở ra phòng khách. Pablo đang ngủ yên lành trong giỏ của nó. Bà bế nó lên tay và ngồi vững chãi trong chiếc ghế bành to trước tivi. Thính giác của bà kô còn tốt lắm, nhưng mắt bà chẳng hề kém tinh nhanh, và bà đã nhận thấy rõ lúc nãy Arthur có vẻ nhợt nhạt đến thế nào.
    *
    * *
    - Em làm ca đêm à?- Betty hỏi
    - Em trực đến 2h sáng thì xong. ?" Lauren trả lời.
    - Tối thứ 2, trời kô 1 giọt mưa, còn lâu mới đến ngày rằm, rồi em xem, đêm nay sẽ yên tĩnh đấy.
    - Cầu trời là như vậy ?" Lauren vừa nói vừa buộc túm tóc lại.
    Betty định tranh thủ lúc yên tĩnh này để sắp xếp lại các tủ thuốc. Lauren đề nghị Betty để cô giúp nhưng máy nhắn tin đã reo lên trong túi áo blouse của cô. Cô nhận ra con số hiện trên máy,1 phòng bệnh ở tầng 2 cần cô.
    *
    * *
    Paul và Onega đưa Mathilde về rồi đi dạo 1 vòng ban đêm ở Pier 39. Chính Onega đã chọn nơi này, trước sự ngạc nhiên hết sức của Paul Những hoạt động kinh doanh du lịch, những nhà hàng ồn ào và những trò vui chơi giải trí nối tiếp nhau suốt dọc cái đập lớn bằng gỗ nhô ra trên biển. Ở cuối con đập nổi, trên cái bãi bị bụi nước bắn tung mờ mịt, có 1 bộ ống nhòm với chân chống, nếu bỏ vào đó 25 xu thì sẽ được nhìn thật gần cảnh nhà tù Alcatraz trên cái đảo nhỏ giữa vịnh. Phía trước ống kính, có mấy tấm biển đồng gắn vào lan can nhắc người xem nhớ rằng những luồng chảy và lũ cá mập tung hoành trong vịnh chưa bao giờ để cho tù nhân nào bơi vượt ngục được, trừ ?oClint Eastwood?(*), lời chỉ dẫn mở ngoặc nêu rõ như vậy.
    Paul ôm Onega nagng lưng. Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
    - Tại sao e muốn đến đây? ?" Paul hỏi.
    - Em thích nơi này. Dân di tản nước em thường kể chuyện họ đến New York bằng thuyền và niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng họ khi ngồi chen chúc trên boong tàu cuối cùng cũng đã được nhìn thấy Manhattan hiện ra trong màn sương. Em thì đến đây bằng máy bay bay qua Châu Á.. Cái đầu tiên mà em nhìn thấy từ cửa sổ máy bay, khi bay xuyên qua 1 lớp mây dày, là nhà tù Alcatraz. Em nhìn đó như 1 dấu hiệu mà cuộc sống gửi cho em. Những người thấy tự do ở New York thì thường kô chú ý giữ gìn nó hoặc làm mất nó, em thì mọi thứ đều phải tự giành lấy!
    - Em từ Nga đến à?- Paul xúc động hỏi.
    - Từ Ucraina , anh chàng tội nghiệp!- Onega nói, uốn lưỡi phát âm chữ r 1 cách rất gợi cảm- Đừng bao giờ nói với người dân nước em rằng họ là người Nga nhé! Vì 1 sưj thiếu hiểu biết như vậy, anh kô xứng đáng được em hôn nữa, ít nhất là trong vài tiếng đồng hồ- cô dịu giọng nói thêm.
    - Khi đến đây, em mấy tuổi?- Paul hỏi, vẻ đã bị mê hoặc hoàn toàn.
    Onega đi về phía cuối đập. Cô cười phá lên.
    - Em sinh ra ở Sausalito, anh ngốc ạ! Em học ở Berkeley và em làm việc về luật ở tòa thị chính. Nếu anh hỏi em nhiều hơn 1 chút thay vì việc cứ nói liên tục, thì anh đã biết rồi.
    Paul tự cảm thấy mình tức cười, anh dựa vào hàng lan can và nhìn ra biển. Onega lại gần và áp sát vào người anh.
    - Em xin lối nhé, nhưng anh quá dễ thương đến nỗi e kô thể kìm lòng để kô trêu anh được. Với lại, đó cũng kô phải là 1 chuyện bịa hoàn toàn đâu; đối với thế hệ trước thì chuyện này là có thật đấy, nó đã xảy ra với mẹ em. Anh đưa em về chứ? Ngày mai em phải làm việc sớm.- cô nói rồi đặt đôi môi mình lên đôi môi của Paul.
    *
    * *
    Tivi đã tắt. Lẽ ra bà Morrison định xem phim, nhưng bà kô còn lòng dạ nào. Bà đặt Pablo xuống dưới chân và lấy chùm chìa khóa của anh hàng xóm.
    Bà tìm thấy Arthur nằm bất tỉnh dưới chân đi văng. Bà cúi xuống người anh và vỗ vỗ vào má anh. Anh mở mắt ra. Bà muốn làm vẻ mặt bình tĩnh để trấn an anh, nhưng sự thể hoàn toàn ngược lại. Anh nghe thấy giọng bà xa xôi, nhưng kô nhìn thấy bà. Anh cố thốt lên vài lời nhưng kô được, cất tiếng lên là 1 việc thật khó khăn đối với anh. Miệng anh khô lại. Bà Morrison đi lấy 1 cốc nước và thấm ướt môi anh.
    - Cứ nằm yên, tôi sẽ gọi cấp cứu ngay đây.- bà vuốt trán anh và nói.
    Bà đi ra bàn làm việc tìm điện thoại. Arthur đã dùng tay phải cầm được cốc nước, tay trái của anh thì kô thể điều khiển nổi. Nước lạnh chay vào họng anh, anh nuốt. Anh muốn đứng dậy nhưng đôi chân cứ đờ ra. Bà cụ quay lại để theo dõi anh, thấy mặt anh đã hòng lại đôi chút. Bà vừa định nhấc máy gọi thì chuông điện thoại reo lên.
    - Cậu chẳng coi tớ ra cái chó gì cả!- Paul rống lên.
    - Tôi có hân hạnh được ai mắng mỏ đây?- Bà Morrison hỏi.
    - Đây kô phải là nhà Arthur ạ?
    *
    * *
    Khoảnh khắc nghỉ ngơi thật ngắn ngủi. Betty chạy xộc vào căn phòng nơi Lauren đang nằm ngủ.
    - Nhanh lên, phòng điều phối vừa báo là 10 xe cấp cứu sắp đến đây. Có ẩu đả trong 1 quán bar.
    - Các phòng khám đều trống cả chứ?- Lauren chồm lên hỏi.
    - Chỉ có 1 bệnh nhân, kô có gì trầm trọng.
    - Thế thì đưa bệnh nhân đó ra chỗ khác và gọi tăng cường, 10 xe cấp cứu có thể đem đến cho chúng ta 20 người bị thương đấy.
    *
    * *
    Paul nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu rú lên xa xa, anh đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Chốc chốc anh có thể nhìn thấy trong gương ánh đèn xe nhấp nháy của xe cấp cứu đang đến gần anh. Anh tăng tốc, lo lắng đạp tay vào vô lăng. Cuối cùng, ô tô của anh cũng đỗ lại trước tòa nhà nhỏ nơi Arthur sống. Cửa vào tòa nhà đã mở, anh vội vã đi ra phía cầu thang, nhảy lên các bậc thang và thở hổn hển đi vào căn hộ của Arthur.
    Arthur nằm dưới chân đi văng, bà Morrison cầm tay anh.
    - cậu ấy làm cho chúng ta sợ 1 phen hết hồn,- bà nói với Paul,- nhưng tôi nghĩ đã khá hơn rồi. Tôi đã gọi xe cấp cứu.
    - xe đang đến. ?" Paul nói và lại gần Arthur- Cậu thấy trong người thế nào?- anh hỏi bạn bằng giọng che giấu vụng về nỗi lo lắng của mình.
    Arthur quay đầu về phía Paul và Paul hiểu ngay rằng có cái gì đó kô ổn.
    - Tớ kô nhìn thấy cậu.- Arthur thì thào.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    8
    Nhân viên cấp cứu kiểm tra lại xem chiếc cáng đã được đặt chắc chắn chưa rồi khoá thắt lưng an toàn lại. Anh ta gõ vào tấm kính ngăn cách với buồng lái, và xe lên đường. Nghiêng người trên ban công nhà Arthur, bà Morrison nhìn theo chiếc xe cấp cứu rẽ ở ngã tư rồi biến mất, rồi rú ầm ĩ. Bà khép cửa sổ, tắt đèn rồi trở về nhà mình, Paul đã hứa sẽ gọi cho bà ngay khi biết thêm được một chút tin tức. Bà ngồi ở ghế bành, chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên trong yên lặng.
    Paul ngồi cạnh nhân viên cấp cứu, anh này theo dõi huyết áp của Arthur. Arthur ra hiệu cho Paul đến gần:
    - Đừng để họ đưa chúng mình đến bệnh viện Memorial - Arthur thì thầm vào tai bạn - Tớ vừa ở đó lúc nãy.
    - Thế thì càng phải quay lại đó và cho bọn nó một vụ bê bối. Để cậu ra viện trong tình trạng như thế này là phạm vào lỗi nghề nghiệp.
    Paul ngừng nói, nhìn Arthur vẻ thận trọng.
    - Cậu có gặp cô ta không?
    - Chính cô ấy khám cho tớ.
    - Tớ không tin cậu!
    Arthur quay đầu đi, không trả lời.
    - Thì ra là vì vậy mà cậu bị một cơn xây xẩm thế này đây, ông bạn của tớ; cậu mắc hội chứng trái tim tan nát, cậu đau khổ lâu quá rồi.
    Paul mở ô cửa nhỏ trên tấm kính ngăn với buồng lái và hỏi tài xế xe đang đi đến bệnh viện nào.
    - Mission San Pedro - người lái xe trả lời.
    - Tốt lắm - Paul cằn nhằn và khép ô kính lại.
    - Cậu biết không, lúc chiều tớ đã gặp Carol-Ann đấy - Arthur thì thào.
    Paul nhìn bạn, lần này với vẻ ái ngại:
    - Không sao đâu, thư giãn đi, cậu hơi mê sảng một tí nên cậu tưởng gặp lại tất cả các cô bồ cũ của cậu, nhưng rồi chuyện này sẽ qua thôi.
    Mười phút sau, xe cấp cứu đến nơi đã định. Khi những người khiêng cáng bước vào đại sảnh vắng ngắt của bệnh viện Mission San Pedro, Paul lập tức hiểu rằng mình đã làm điều ngu ngốc khi để họ đến đây. Nữ y tá Cybile rời cuốn sách và quầy trực để dẫn các nhân viên cấp cứu vào một phòng khám. Họ đặt Arthur lên giường rồi rút lui.
    Trong lúc đó, Paul điền vào tờ trình về tai nạn ở quầy đón tiếp. Đã hơn nửa đêm khi Cybile trở lại chỗ anh; chị đã nhắn tin cho bác sĩ trực và thề rằng ông ta sắp đến. Bác sĩ Brisson đang kết thúc vùng đi thăm bệnh nhân trên tầng. Trong phòng khám, Arthur không còn đau nữa anh chìm dần vào trạng thái mơ màng của một giấc ngủ sâu. Cơn đau đầu cuối cùng đã ngừng lại như có phép màu. Và từ khi cảm giác đau đớn biến mất, Arthur sung sướng lại nhìn thấy được...
    Vườn hồng đẹp lộng lẫy nở rộ những bông hồng hàng ngàn sắc màu. Một bông Cardinale màu trắng, có kích thước mà anh chưa từng thấy bao giờ, nở ra trước mặt anh. Bà Morrison đi đến, miệng khe khẽ hát. Bà cẩn thận cắt một bông hoa, lựa vào đoạn phía trên mắt cây 8
    Nhân viên cấp cứu kiểm tra lại xem chiếc cáng đã được đặt chắc chắn chưa rồi khoá thắt lưng an toàn lại. Anh ta gõ vào tấm kính ngăn cách với buồng lái, và xe lên đường. Nghiêng người trên ban công nhà Arthur, bà Morrison nhìn theo chiếc xe cấp cứu rẽ ở ngã tư rồi biến mất, rồi rú ầm ĩ. Bà khép cửa sổ, tắt đèn rồi trở về nhà mình, Paul đã hứa sẽ gọi cho bà ngay khi biết thêm được một chút tin tức. Bà ngồi ở ghế bành, chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên trong yên lặng.
    Paul ngồi cạnh nhân viên cấp cứu, anh này theo dõi huyết áp của Arthur. Arthur ra hiệu cho Paul đến gần:
    - Đừng để họ đưa chúng mình đến bệnh viện Memorial - Arthur thì thầm vào tai bạn - Tớ vừa ở đó lúc nãy.
    - Thế thì càng phải quay lại đó và cho bọn nó một vụ bê bối. Để cậu ra viện trong tình trạng như thế này là phạm vào lỗi nghề nghiệp.
    Paul ngừng nói, nhìn Arthur vẻ thận trọng.
    - Cậu có gặp cô ta không?
    - Chính cô ấy khám cho tớ.
    - Tớ không tin cậu!
    Arthur quay đầu đi, không trả lời.
    - Thì ra là vì vậy mà cậu bị một cơn xây xẩm thế này đây, ông bạn của tớ; cậu mắc hội chứng trái tim tan nát, cậu đau khổ lâu quá rồi.
    Paul mở ô cửa nhỏ trên tấm kính ngăn với buồng lái và hỏi tài xế xe đang đi đến bệnh viện nào.
    - Mission San Pedro - người lái xe trả lời.
    - Tốt lắm - Paul cằn nhằn và khép ô kính lại.
    - Cậu biết không, lúc chiều tớ đã gặp Carol-Ann đấy - Arthur thì thào.
    Paul nhìn bạn, lần này với vẻ ái ngại:
    - Không sao đâu, thư giãn đi, cậu hơi mê sảng một tí nên cậu tưởng gặp lại tất cả các cô bồ cũ của cậu, nhưng rồi chuyện này sẽ qua thôi.
    Mười phút sau, xe cấp cứu đến nơi đã định. Khi những người khiêng cáng bước vào đại sảnh vắng ngắt của bệnh viện Mission San Pedro, Paul lập tức hiểu rằng mình đã làm điều ngu ngốc khi để họ đến đây. Nữ y tá Cybile rời cuốn sách và quầy trực để dẫn các nhân viên cấp cứu vào một phòng khám. Họ đặt Arthur lên giường rồi rút lui.
    Trong lúc đó, Paul điền vào tờ trình về tai nạn ở quầy đón tiếp. Đã hơn nửa đêm khi Cybile trở lại chỗ anh; chị đã nhắn tin cho bác sĩ trực và thề rằng ông ta sắp đến. Bác sĩ Brisson đang kết thúc vùng đi thăm bệnh nhân trên tầng. Trong phòng khám, Arthur không còn đau nữa anh chìm dần vào trạng thái mơ màng của một giấc ngủ sâu. Cơn đau đầu cuối cùng đã ngừng lại như có phép màu. Và từ khi cảm giác đau đớn biến mất, Arthur sung sướng lại nhìn thấy được...
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Vườn hồng đẹp lộng lẫy nở rộ những bông hồng hàng ngàn sắc màu. Một bông Cardinale màu trắng, có kích thước mà anh chưa từng thấy bao giờ, nở ra trước mặt anh. Bà Morrison đi đến, miệng khe khẽ hát. Bà cẩn thận cắt một bông hoa, lựa vào đoạn phía trên mắt cây, và mang bông hoa vào dưới mái hiên. Bà ung dung ngồi vào ghế xích đu, Pablo ngủ dưới chân bà. Bà tách từng cánh hoa ra và bắt tay vào khâu chúng một cách cực kỳ tinh tế lên chiếc áo vét bằng vải tuýt. Thật là một ý hay khi dùng những cánh hoa để thay vào chỗ túi áo bị mất. Cánh cửa nhà mở ra, mẹ anh bước xuống bậc thềm. Bà mang trên chiếc khay đan bằng cành liễu một tách cà phê và vài chiếc bánh bích quy cho con chó. Bà nghiêng người về phía con chó để cho nó ăn.
    - Cái này là cho mày đấy, Kali - bà nói.
    Tại sao bà Morrison không nói thật với Lili? Con chó này tên là Pablo, thật lạ lùng khi gọi nó là Kali.
    Nhưng Lili cứ nói đi nói lại không ngừng mỗi lúc một to hơn "Kali, Kali, Kali", và bà Morrison vừa đu mỗi lúc một cao hơn vừa cười và lặp lại theo: "Kali, Kali, Kali". Hai người đàn bà quay về phía Arthur và ra hiệu, bằng một ngón tay đầy vẻ độc đoán đặt trên môi, rằng anh phải im lặng. Arthur tức điên lên. Sự thông đồng bất ngờ này làm choa  cáu kỉnh tột độ. Anh đứng dậy và gió cũng nổi lên.
    Cơn giông từ ngoài hiên ập vào với tốc độ lớn. Những giọt nước to nặng nhảy nhót trên mái nhà. Những đám mây sũng nước bao phủ bầu trời Carmel đã vỡ tung ra không kiểu cách trên vườn hồng. Mưa xói làm thành hàng chục hốc nhỏ trên mặt đất, xung quanh anh. Bà Morrison bỏ lại chiếc áo vét trên ghế xích đu và đi vào trong nhà để trú mưa. Pablo đi theo bà ngay tức khắc, đuôi cụp lại sợ hãi nhưng khi đến ngưỡng cửa con vật bỗng quay ngoắt lại, sủa ầm lên như để báo hiệu về một mối nguy hiểm. Arthur gọi mẹ, anh gọi bằng toàn bộ sức lực để chống chọi với cơn gió đang đẩy lùi những lời nói vào lại cổ họng anh. Lili quay người, bà nhìn con trai, gương mặt bà có vẻ thật đau buồn, rồi bà biến đi, mất hút trong bóng tối của hành lang. Cánh cửa chớp ở cửa sổ phòng làm việc đập thình thịch vào mặt tường, bản lề kêu kèn kẹt. Pablo tiến đến bậc thềm đầu tiên, nó rống lên như bị chọc tiết.
    Phía dưới ngôi nhà, biển thịnh nộ nổi sóng. Arthur nghĩ rằng không có cách nào đến được cái hang dưới chân vách đá kia. Thế nhưng đó lại là nơi lý tưởng để trú ẩn. Anh nhìn ra xa, về phía vịnh, một đợt sóng lừng dâng cao gây cho anh cảm giác nôn nao dữ dội.
    Cơn buồn nôn quặn lên, anh cúi gập ng về phía trước.
    - Tôi không chắc là tôi còn chịu được tình trạng này lâu hơn nữa - Paul nói, cái chậu nhỏ để nôn cầm trong tay.
    Nữ y tá Cybile giữ vai Arthur để anh không ngã từ bàn khám xuống khi toàn thân nghiêng ngả vì những cơn co thắt.
    - Cái lão bác sĩ đần độn kia đã sắp đến chưa, hay là tôi phải vác cái gậy đánh bóng chày chạy đi tìm lão? - Paul gầm lên.
    *
    * *
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Ở tầng trên cùng của bệnh viện Mission San Pedro, ngồi trên chiếc ghế trong bóng tối tại căn phòng của một người bệnh, bác sĩ nội trú Brisson đang nói chuyện điện thoại với cô bạn gái của mình. Cô này đã quyết định bỏ anh ta và gọi điện từ nhà anh, liệt kê một danh sách những điều không phù hợp khiến cho họ không còn cách nào khác ngoài chia tay nhau. Anh bác sĩ trẻ tuổi Brisson không muốn nghe nói là anh ta ích kỷ và hãnh tiến, còn Véra Zlicker thì không muốn thú nhận với anh ta rằng anh bồ cũ của cô đang đợi cô dưới nhà, trong một chiếc ôtô, khi cô đang sắp xếp vali. Thêm nữa, cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục từ một phòng bệnh được, đến cả cái việc chia tay nhau mà cũng không thể kín đáo riêng tư được một tí, cô ta kết luận. Brisson áp điện thoại di động của mình vào máy đo tim mạch để cho Véra nghe thấy những tiếng bíp bíp yếu ớt và đều đặn từ tim người bệnh của anh ta. Bằng một giọng lạnh lùng, anh ta nói rõ rằng với tình trạng hiện giờ thì người bệnh sẽ không làm phiền gì họ cả.
    Tự hỏi rằng không biết cái áo phông mà cô đang gập có đúng là của cô không, Véra im lặng một chút. Cô rất khó tập trung được cùng một lúc vào hai chủ đề. Brisson cứ tưởng là cuối cùng cô đã lưỡng lự, nhưng rồi Véra lại hỏi liệu có thiếu thận trọng không nếu cứ tiếp tục cuộc nói chuyện này, cô vẫn thường nghe nói rằng điện thoại di động làm rối loạn hoạt động của các máy móc y tế. Anh chàng bác sĩ nội trú gào lên rằng vào chính lúc này đây thì anh ta cóc quan tâm đến chuyện đó, và anh ta ra lệnh cho người mà bây giờ đã là bồ cũ của mình rằng ít ra cũng phải giữ phép lịch sự để đợi đến sáng mai, lúc anh ta đi trực về đã. Tức giận, Brisson tắt luôn chiếc máy nhắn tin đang reo lên lần thứ ba trong túi áo anh ta; ở đầu dây bên kia, Véra vừa dập máy.
    *
    *   *
    Tĩnh mạch con nằm phía sau bộ não đã bị tổn hại ở thời điểm xảy ra cú va đập vào quầy kính. Trong ba tiếng đồng hồ đầu tiên sau khi tai nạn xảy ra, chỉ có một lượng máu không đáng kể rỉ ra từ mạch máu bị hư hại, nhưng đến cuối buổi tối, sự xuất huyết đã đủ để gây ra những rối loạn đầu tiên về thăng bằng và thị giác. Một nghìn miligramme asprine ngấm vào qua đường dưới lưỡi đã biến đổi hẳn tình hình. Mười phút là đủ cho những phân tử acide acétysalicylique làm máu tan lỏng ra ở những nơi mà thuốc đã ngấm vào. Qua vết rách, dòng máu trào ra xung quanh bộ não, giống như một con sông tràn bờ. Lúc Arthur đang trên đường đến bệnh viện, lượng máu chảy ra không còn chỗ dưới vòm sọ để tràn vào, nó bắt đầu chèn ép màng não.
    Trong ba màng bao bộ lọc não, màng đầu tiên lập tức phản ứng. Tưởng rằng đây là một dạng nhiễm trùng, nó bèn thực hiện vai trò đã được giao cho nó. Vào lúc tám giờ mười phút tối, nó tấy lên để cố kìm giữ kẻ xâm nhập. Trong một vài giờ nữa, khối máu đang hình thành sẽ chèn ép bộ não tới mức đủ để gây ra sự ngừng các chức năng sống. Arthur rơi vào trạng thái bất tỉnh. Paul quay ra tìm nữ y tá; chị yêu cầu anh vui lòng ngồi đợi ở một chiếc ghế bành, bác sĩ trực là người rất nguyên tắc trong việc tuân thủ nội quy. Paul không có quyền đứng ở phía bên này cửa kính.
    Brisson cáu kỉnh ấn nút thang máy xuống tầng trệt.
    *
    *    *
    Cách đó không xa, cánh cửa thang máy mở ra ở đại sảnh khoa cấp cứu của một bệnh viện khác. Lauren đi ra quầy đón tiếp và nhận một hồ sơ mới từ tay Betty.
    Người đàn ông bốn mươi lăm tuổi đến đây với một vết thương sâu ở bụng, kết quả của một cú dao đâm tai hại. Ngay sau khi anh ta nhập viện, độ bão hoà máu đã tụt xuống quá ngưỡng nguy hiểm, báo hiệu một sự xuất huyết quan trọng. Tim anh ta có những dấu hiệu cho thấy sắp xảy ra một cơn rung thất và Lauren quyết định phải can thiệp bằng phẫu thuật trước khi quá muộn. Cô đã rạch một đường thẳng để kẹp lại mạch máu đang tuôn ra ào ạt; nhưng cú dao đâm lúc trước, khi rút ra, còn gây ra những hư hại khác. Huyết áp của người bị thương vừa tăng lên, lập tức có những đường rách khác hình thành ở phía dưới vết thương ban đầu.
    Lauren buộc phải thọc tay vào bụng người đàn ông; bằng ngón cái và ngón trỏ, cô kẹp chặt lại hẳn một phần ruột non để ngăn chặn những chỗ chảy máu quan trọng. Thao tác được thực hiện khéo léo và huyết áp lại tăng lên. Betty đã có thể đặt hai tay cầm của máy sốc điện mà lúc trước chị nắm chắc trong tay xuống, tăng thêm lưu lượng dịch truyền. Lauren ở vào một tư thế khá bất tiện, từ lúc này cô không thể rút tay ra được, sức ép mà cô đang duy trì có tầm quan trọng sống còn.
    Năm phút sau, khi êkíp phẫu thuật đến, Lauren phải đi theo họ đến tận phòng mổ, tay vẫn để trong bụng bệnh nhân.
    Hai mươi phút sau, bác sĩ phẫu thuật chịu trách nhiệm về ca mổ ra hiệu cho cô có thể rút tay ra và để kíp mổ giải quyết nốt, sự xuất huyết đã được cầm lại. Bàn tay cứng đờ, Lauren lại đi xuống đại sảnh khoa cấp cứu, ở đó lượng người bị thương chen chúc còn lâu mới được giải toả hết.
    *
    *     *
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Brisson bước vào phòng khám. Anh ta xem hồ sơ và ghi lại những hằng số sống của Arthur, chúng đều ổn định. Do vậy, chỉ có trạng thái mê man là có thể thể đáng lo. Không tuân theo những chỉ thị của nữ y tá, Paul chất vấn bác sĩ ngay khi anh ta vừa ra khỏi phòng khám.
    Bác sĩ trực lập tức yêu cầu Paul ra đợi trong khu vực dành cho người ngoài. Paul đập lại rằng trong cái bện viện vắng ngắt này, những bức tường sẽ không tức giận đâu nếu anh bước quá đi vài mét khỏi cái đường kẻ màu vàng vạch trên cái nền nhà khá là cũ kỹ ấy. Brisson ưỡn ngực và giơ một ngón tay đầy vẻ áp đặt để chỉ rằng nếu cần phải nói chuyện thì cuộc nói chuyện sẽ diễn ra ở bên kia đường kẻ. Lưỡng lự không biết nên bóp cổ gã bác sĩ nội trú ngay lập tức hay là đợi đến khi biết được anh ta chẩn đoán thế nào, Paul đành tuân lệnh. Hài lòng, anh chàng bác sĩ trẻ bảo rằng hiện giờ anh ta không nói trước được điều gì. Anh ta sẽ gửi Arthur đi chụp X-quang ngay khi có thể. Paul nhắc đến máy scanner, nhưng bệnh viện không có máy này. Brisson ra sức trấn an Paul, bảo rằng nếu phim chụp X-quang cho thấy bất cứ vấn đề gì thì anh ta sẽ cho chuyển Arthur đến một trung tâm chẩn đoán hình ảnh ngay ngày mai.
    Paul hỏi tại sao không chuyển Arthur ngay bây giờ, nhưng gã bác sĩ trẻ từ chối. Từ lúc Arthur vào bệnh viện Mission San Pedro, anh ta là người duy nhất chịu trách nhiệm về Arthur. Đến lúc này thì Paul bèn nghĩ không biết anh có thể giấu xác gã bác sĩ nội trú này ở đâu sau khi bóp cổ gã.
    Brisson quay trở lại và đi lên gác. Anh ta đi kiếm một chiếc máy chụp X-quang xách tay. Anh ta vừa biến đi, Paul đi ngay vào phòng khám và lay Arthur.
    - Đừng có ngủ, cậu không được buông xuôi, cậu có nghe tớ nói không?
    Arthur mở mắt, ánh mắt lờ đờ, anh sờ soạng tìm tay bạn.
    - Paul, cậu có nhớ thời niên thiếu của bọn mình chấm dứt chính xác vào ngày nào không?
    - Chuyện ấy có khó gì lắm đâu, thì vừa mới lúc nãy thôi mà!... Cậu có vẻ khá hơn rồi đấy, bây giờ cậu phải nghỉ ngơi.
    - Khi mà bọn mình từ trường nội trú trở về, mọi thứ không còn ở chỗ của nó trước đây, cậu bảo "Sẽ có ngày, nơi mình lớn lên không còn là nhà mình nữa". Tớ cứ muốn đi ngược trở lại, nhưng cậu thì không.
    - Giữ sức đi, bọn mình sẽ có thời gian để nói tất cả những chuyện đó sau.
    Paul nhìn Arthur, anh lấy một cái khăn và ra vặn vòi nước ở bồn rửa mặt. Anh vắt khăn rồi đặt lên trán bạn. Arthur có vẻ dễ chịu hơn.
    - Hôm nay tớ đã nói chuyện với cô ấy. Suốt thời gian vừa qua, có một cái gì đó tự đáy lòng tớ nói với tớ rằng có lẽ mình đã duy trì một ảo ảnh. Rằng cô ấy là một nơi trú ẩn, một cách để tự yên lòng, bởi vì chẳng có gì nguy hiểm khi muốn đạt đến cái không thể với tới được.
    - Chính tớ đã nói với cậu như thế cuối tuần vừa rồi, đồ ngốc, giờ thì quên cái mớ triết lý ngu xuẩn của tớ đi, chỉ vì lúc ấy tớ đang bực tức thôi.
    - Vì sao cậu bực tức?
    - Vì bọn mình không làm sao có thể hạnh phúc cùng một lúc được nữa. Đối với tớ, như thế tức là già đi.
    - Già đi là một điều hay cậu ạ, một sự may mắn kỳ lạ đấy. Tớ phải thổ lộ với cậu một bí mật. Khi tớ nhìn những người già, tớ thường ghen với họ.
    - Ghen vì tuổi già của họ ấy à?
    - Ghen vì họ đã đến được tuổi già, đã sống được đến tận đó!
    Paul nhìn huyết áp kế. Huyết áp vẫn hạ xuống thêm, anh nắm chặt tay lại, tin chắc rằng cần phải hành động. Gã lang băm này sắp giết chết thứg quý nhất trên đời của anh, người bạn có ý nghĩa như cả một gia đình đối với anh.
    - Ngay cả khi tớ không qua khỏi thì cũng đừng nói gì với Lauren nhé.
    - Cậu tiết kiệm lời đi còn hơn là nói những chuyện ngớ ngẩn như vậy.
    Arthur lại xỉu đi, đầu ngoẹo sang một bên. Lúc đó là một giờ năm mươi hai phút theo đồng hồ treo tường trong phòng khám, chiếc kim giây không ngớt phát ra những tiếng tích tắc vờ vĩnh. Paul đứng dậy và bắt Arthur phải mở mắt ra.
    - Cậu sẽ còn được già đi nhiều, đồ ngốc, việc này tớ sẽ lo, và đến khi cậu toàn thân thấp khớp, không giơ nổi cái gậy chống lên để đập tớ nữa, tớ sẽ nói cho cậu hay rằng vì tớ mà cậu khổ như vậy đấy, rằng vào một trong những buổi tối tồi tệ nhất đời tớ, lẽ ra tớ có thể tránh cho cậu tất cả những chuyện này. Nhưng lẽ ra cậu đừng nên bắt đầu như thế.
    - Tớ đã bắt đầu cái gì? - Arthur thì thào.
    - Bắt đầu không vui với những niềm vui giống tớ, bắt đầu hạnh phúc theo cái kiểu mà tớ không hiểu nổi, bắt đầu buộc tớ cũng phải già đi nữa.
    Brisson bước vào phòng khám, cùng đi là nữ y tá, đẩy theo chiếc xe chở máy chụp X-quang.
    - Anh kia, ra ngoài ngay lập tức! - Anh ta quát Paul bằng một giọng tức giận.
    Paul nhìn anh ta từ đầu đến chân rồi đưa mắt về phía chiếc máy mà nữ y tá Cybile đang đặt vào vị trí ở đầu giường và quay sang nói với chị bằng một giọng điềm tĩnh:
    - Cái máy này nặng cỡ bao nhiêu vậy?
    - Nặng đến mức khi phải đẩy cái của đáng ghét ấy đi tôi đau hết cả lưng.
    Paul bất thình lình quay người lại và túm lấy cổ áo Brisson. Anh giải thích cặn kẽ một cách khá cương quyết cho gã bác sĩ về những sửa đổi trong nội quy của bệnh viện Misson San Pedro, sẽ có hiệu lực kể từ phút anh thả gã ra.
    - Giờ thì anh đã hiểu những điều tôi nói chưa? - Paul nói thêm trước cặp mắt thích thú của nữ y tá Cybile.
    Được thả, Brisson rặn ra một trang ho nhưng vội ngừng bặt ngay khi Paul vừa khẽ nhíu mày.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Tôi thấy không có gì đáng phải lo ngại cả - mười phút sau, bác sĩ nội trú nói, sau khi đã xem những tấm phim gắn trên chiếc bảng được rọi sáng.
    - Nhưng liệu một bác sĩ khác có thể thấy điều này đáng lo ngại không? - Paul hỏi.
    - Tất cả những chuyện này có thể đợi đến sáng mai - Brisson trả lời khô khan - Ông bạn của  anh chỉ bị choáng thôi.
    Brisson ra lệnh cho nữ y tá đem cỗ máy trở lại phòng X-quang, nhưng Paul đã can thiệp.
    - Bệnh viện chắc chẳng phải nơi cuối cùng còn giữ được tính galăng, nhưng ta cứ thử một cái xem sao nhé! - anh nói.
    Che giấu một cách khó khăn cơn tức giận của mình, Brisson thừa hành, lấy lại chiếc xe đẩy từ tay Cybile. Anh ta vừa mất hút trong thang máy, nữ y tá bèn đập tay vào tấm kính ở quầy đón tiếp và ra hiệu cho Paul đến gặp chị.
    - Cậu ấy đang ở trong tình trạng nguy hiểm phải không? - Paul hỏi, mỗi lúc một thêm lo lắng.
    - Tôi chỉ là y tá thôi, ý kiến của tôi có thực là quan trọng không?
    - Quan trọng hơn ý kiến của một số lang băm đấy - Paul nói để nữ y tá yên lòng.
    - Thế thì anh nghe kỹ tôi nói đây - Cybile thì thầm - Tôi cần công việc này, nếu có ngày anh kiện cái lão đần độn ấy ra toà thì tôi không thể ra làm chứng được đâu. Bọn họ cũng bao che cho nhau như giới cảnh sát vậy; trong trường hợp có sự cố, người nào nói ra thì sau đó có thể đi kiếm việc làm cả đời. Sẽ không còn bệnh viện nào nhận họ hết. Chỉ có chỗ cho những người bênh vực lẫn nhau khi gặp rắc rối thôi. Cái bọn quan liêu ấy quên rằng ở chỗ chúng tôi, những chuyện rắc rối đều liên quan đến mạng người cả. Tóm lại, hai anh hãy chuồn khỏi đây đi, trước khi Brisson kịp giết chết bạn anh.
    - Tôi không biết làm cách nào đây, chị bảo chúng tôi nên đi đâu?
    - Tôi rất muốn nói với anh rằng chỉ có kết quả mới là quan trọng, nhưng anh hãy tin theo linh cảm của tôi, trong trường hợp của bạn anh, thời gian cũng quan trọng lắm.
    Paul đi đi lại lại cả trăm bước, tức giận với chính mình. Ngay khi họ vừa bước vào bệnh viện này, anh đã biết đó là sai lầm rồi. Anh cố lấy lại bình tĩnh, nỗi sợ đã khiến cho anh không tìm ra được giải pháp.
    - Lauren?
    Paul vội vã đi đến bên chiếc giường, Arthur đang rên rỉ. Anh mở to mắt và cái nhìn của anh dường như hướng vào một thế giới khác.
    - Rất tiếc, đó chỉ là tớ thôi - Paul nói và cầm tay bạn.
    Giọng nói của Arthur đứt đoạn.
    - Hãy lấy đầu tớ ra... để thề rằng... cậu sẽ không bao giờ nói cho cô ấy biết sự thật.
    - Vào lúc này thì tớ thích lấy đầu tớ ra để thề hơn - Paul nói.
    - Bởi vì cậu sẽ giữ lời hứa!
    Đó là những lời nói cuối cùng của Arthur. Sự xuất huyết giờ đây đã nhấn chìm toàn bộ phần phía sau bộ não của anh. Để bảo vệ những trung khu thần kinh cốt tử còn chưa bị tổn hại, cỗ máy tuyệt vời đã quyết định ngừng hoạt động tất cả các trạm cuối của hệ thần kinh ngoại biên. Các trung khu thần kinh thị giác, lời nói, thính giác và vận động thôi không vận hành nữa. Lúc đó là hai giờ hai mươi phút theo đồng hồ treo tường ở phòng khám. Từ lúc này, Arthur chìm vào hôn mê.
  10. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    9!
    Paul đi đi lại lại trong đại sảnh. Anh lấy đt di động của mình ở túi quần ra, nhưng ngay lập tức Cybile đã làm cho anh hiểu rằng kô được sử dụng đt ở bên trong tòa nhà.
    - Có cỗ máy khoa học nào mà bị rối loạn ở đây được, ngoài cái máy tự động bán đồ uống kia? ?" Anh kêu lên.
    Cybile lắc đầu để nhắc lại lệnh cấm và chỉ cho Paul ra ngoài bãi đậu xe của khoa cấp cứu.
    - Theo điều 2 của nội quy mới,- Paul nài nỉ - điện thoại của tôi được phép sử dụng trong đại sảnh.
    - Cái nội quy ấy của anh chỉ có tác dụng với Brisson thôi, anh ra ngoài mà gọi điện đi. Nếu bảo vệ đi qua đây thì tôi sẽ bị đuổi việc đấy.
    Paul càu nhàu rồi bước ra ngoài cánh cửa trượt.
    Trong nhiều phút, Paul tiếp tục đi đi lại lại ở bãi đậu xe cấp cứu, nhìn vào danh mục đt đang lần lượt hiện ra trên màn hình máy di động của anh.
    - Mẹ kiếp ?"anh hạ giọng lẩm bẩm- đây là trường hợp bất đắc dĩ!
    Anh ấn vào 1 nút và đt lập tức nối đến 1 số máy đã được lưu lại từ trước.
    - Bệnh viện Memorial đây, quý vị cần gì? ?" nhân viên tổng đài hỏi.
    Paul đòi được nói chuyện với khoa cấp cứu. Anh chờ đợi vài phút. Betty nhận máy. Có 1 chiếc xe cấp cứu, Paul giải thích cho nữ y tá, lúc chiều tối qua đã đưa đến chỗ các vị 1 người đàn ông trẻ bị mô tô 3 bánh đâm ở Union Square.
    Betty lập tức hỏi người đối thoại rằng anh có phải người nhà nạn nhân kô, Paul trả lời rằng anh là anh trai của nạn nhân, anh chẳng nói sai sự thật là bao. Nữ y tá nhớ rất rõ hồ sơ này. Bệnh nhân đã rời bệnh viện bằng phương tiện riêng, vào lúc 9h tối. Tình trạng sức khỏe của anh ta lúc đó tốt.
    - Kô hẳn thế đâu, - Paul tiếp lời,- chị có thể chuyển cho tôi nói chuyện với bác sĩ đã khám cho cậu ấy kô? Hình như đó là 1 phụ nữ. Đây là việc khẩn cấp.- anh nói thêm.
    Betty hiểu rằng có 1 vấn đề, hay đúng hơn là bệnh viện có nguy cơ gặp phải 1 vấn đề. 10% bệnh nhân được tiếp nhận vào khoa cấp cứu phải trở lại bệnh viện trong vòng 24h sau đó, do 1 sai lầm hoặc 1 đánh giá kô đúng mức khi chẩn đoán bệnh. Chắc phải đợi đến lúc việc theo đuổi các vụ kiện gây tốn kém tiền bạc nhiều hơn là số tiền tiết kiệm được do giảm biên chế, ban lãnh đạo mới đành phải thi hành các biện pháp mà tập thể nhân viên y tế vẫn đòi hỏi kô ngừng.Nữ y tá chúi đầu vào đống giấy tờ của mình, tìm bản lưu lại của Arthur.
    Betty kô phát hiện ra bất cứ thiếu sót nào trong biên bản khám bệnh của Arthur; yên tâm, chị gõ vào tấm kính, Lauren đang đi trong hành lang. Betty ra hiệu cho cô đến gặp chị, có 1 cú đt gọi cô.
    - Nếu đó là mẹ em thì chị nói là em kô có thời giờ nhé. Lẽ ra em đã được về cách đây nửa tiếng rồi, vậy mà em vẫn còn 2 bệnh nhân nữa phải khám.
    - Nếu mẹ em mà gọi điện vào lúc 2h rưỡi sáng thế này thì chị sẽ chuyển máy cho em ngay cả khi em đang ở trong phòng mổ. Cầm lấy đt đi, có vẻ quan trọng đấy.
    Bối rối, Lauren đưa ống nghe lên tai.
    - Tối qua, cô đã khám cho 1 người đàn ông bị mô tô 3 bánh đâm vào, cô có nhớ kô? ?" giọng trong máy hỏi.
    - Vâng, tôi nhớ rất rõ ?" Lauren trả lời ?" Anh ở bên cảnh sát à?
    - Kô, tôi là bạn thân nhất của cậu ấy. Khi về nhà, bệnh nhân của cô bị choáng, cậu ấy bất tỉnh.
    Lauren cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong ***g ngực.
    - Anh hãy gọi ngay số máy 911 và đưa anh ấy đến đây cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ đợi anh ấy!
    - Cậu ấy đã nằm viện rồi. Chúng tôi đang ở bệnh viện Mission San Pedro và tình hình hoàn toàn kô ổn chút nào.
    - Tôi kô thể làm gì cho bạn anh cả, nếu như anh ấy đã vào 1 bệnh viện khác.- Lauren trả lời- Các đồng nghiệp của tôi sẽ chăm sóc anh ấy rất tốt, tôi tin chắc là như vậy. Tôi có thể nói chuyện với họ nếu anh muốn, nhưng ngoài việc thông báo về hiện tượng tim đập nhanh dạng nhẹ, tôi kô có gì đặc biệt để nói cho họ cả, mọi thứ đều bình thường khi anh ấy ra khỏi đây.
    Paul mô tả hoàn cảnh của Arthur; bác sĩ chịu trách nhiệm khẳng định kô có gì nguy hiểm nếu đợi đến sáng, nhưng Paul hoàn toàn kô đồng ý với ý kiến này, phải là 1 con lừa mới kô thấy rằng người bạn thân của anh đang ở trong tình trạng rất xấu.
    - Tôi khó có thể phản bác đồng nghiệp được nếu kô thể làm điều tối thiểu là đích thân xem những tấm phim chụp X-quang. Kết quả chụp bằng máy Scanner thế nào?
    - Kô có máy scanner!
    - Bác sĩ trực tên là gì?- Lauren hỏi.
    - 1 gã bác sĩ Brisson nào đó ?" Paul nói.
    - Patrick Brisson ?
    - Trên tấm biển gã ta đeo có ghi chữ ?oPar?, có lẽ đúng vậy; cô có biết gã kô?
    - Tôi biết anh ta hồi học năm thứ tư trường Y, đó quả thật là 1 con lừa.
    - Tôi phải làm gì đây?- Paul van vỉ.
    - Tôi tuyệt đối kô có quyền can thiệp, nhưng tôi có thể thử nói chuyện đt với anh ta. Nếu Brisson đồng ý, chúng tôi có thể tổ chức chuyển viện cho bạn anh và đưa anh ấy đi scan. Máy chỗ chúng tôi làm việc 24/24h.Tại sao các anh kô đến đây ngay từ đầu?
    - Chuyện này dài dòng lắm, mà chúng ta lại có ít thời gian.
    Paul nhận thấy gã bác sĩ nội trú đi vào quầy trực của Cybile; anh đề nghị Lauren giữ máy và đi vào đại sảnh. Anh thở hổn hển chạy đến trước mặt Brisson và ấn máy di động của anh vào tai anh ta.
    - Có đt gọi cho anh.- Paul nói.
    Brisson sửng sốt nhìn Paul và nhận máy.
    Việc trao đổi quan điểm giữa 2 bác sĩ diễn ra ngắn gọn. Brisson nghe Lauren và cảm ơn về sự giúp đỡ mà anh ta kô đề nghị. Tình trạng bệnh nhân của anh ta ở trong tầm kiểm soát, khác hẳn tình tạng của người theo bệnh nhân này đến đây; gã đàn ông quấy rầy Lauren 1 cách vô ích ấy là 1 kẻ hơi có xu hướng loạn tâm. Để rảnh nợ với gã này, suýt nữa anh đã phải gọi cảnh sát. Bây giờ Lauren đã yên tâm rồi thì anh ta sẽ dập máy, rất vui vì sau nhiều năm lại được biết tin cô, và hi vọng được gặp lại cô, để cùng đi uông cà phê hay biết đâu lại cùng ăn tối nữa. Anh ta tắt đt và nhét máy vào túi áo của mình.
    - Thế nào?- Paul hỏi, chân đã lấn quá đường kẻ vàng.
    - Tôi sẽ trả lại đt cho anh khi anh đi khỏi đây! ?" Brisson nói với vẻ kiêu kì. Việc sử dụng đt di động bên trong tòa nhà bị cấm. Cybile hẳn là đã truyền đạt điều này với anh.
    Paul đứng sừng sững trước mặt gã bác sĩ và chặn đường anh ta.
    - Thôi, được rồi, tôi trả anh máy, nhưng anh hứa với tôi là sẽ đi ra bãi đậu xe nếu còn định gọi đt nữa chứ? ?" Brisson nói tiếp 1 cách bớt kiêu ngạo đi nhiều.
    - Đồng nghiệp của anh nói gì? ?" Paul vừa hỏi vừa giật máy di động của mình từ tay gã bác sĩ.
    - Nói là cô ấy tin tưởng tôi, điều mà rõ ràng kô phải ai cũng vậy.
    Brisson dùng ngón tay chỉ hàng chữ xác định giới hạn của khu vực dành riêng cho nhân viên y tế.
    - Nếu anh còn vượt sang phía bên này vạch 1 lần nữa, dù chỉ để đi 10cm vào cái hành lang này thôi, Cybile sẽ gọi cảnh sát và tôi sẽ cho tông cổ anh đi. Tôi hi vọng là tôi đã nói khá rõ rồi đấy.

Chia sẻ trang này