1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gặp lại - Marc Levy ( phần 2 của Nếu em kô phải 1 giấc mơ)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 16/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Lauren vừa cho người bị thương cuối cùng trong cuộc ẩu đả ở quán bar vào nằm viện.
    1 nữ y tá thực tập đề nghị cô khám cho 1 bệnh nhân của cô ta. Lauren nổi đóa: chỉ cần nhìn vào bảng giờ là đủ biết rằng ca trực của cô kết thúc vào 2h sáng. Vậy thì vào lúc đã gần 3h; người mà cô y tá trẻ yêu cầu kô thể vẫn còn là Lauren được. Emily Smith nhìn Lauren ; mặt nghệt ra.
    - Thôi, được rồi; bệnh nhân của cô ở phòng nào? ?" Cô hỏi và nhẫn nhịn đi theo cô y tá.
    Một chú bé bị sốt cao ; kêu đau tai. Lauren khám và chẩn đoán em bị viêm tai nặng. Cô kê đơn thuốc và yêu cầu Betty giúp cô thực tập trẻ chăm sóc người bệnh theo đúng như cần thiết. Người mệt lử; cuối cùng cô rời khoa cấp cứu; thậm chí kô dành thời gian để cởi áo blouse ra nữa.
    Đi ngang qua bãi đậu xe vắng ngắt; Lauren mơ được ngâm mình trong bồn tắm; mơ 1 cái chăn và 1 cái gối to đùng. Cô nhìn đồng hồ; 16 tiếng nữa sẽ bắt đầu ca trực sau của cô; lẽ ra cô phải ngủ gấp đôi để có thể đứng vững được cho đến cuối tuần.
    Cô ngồi vào sau tay lái và cài thắt lưng an toàn. Ô tô đi vào đại lộ Potrero và rẽ sang phố 23.
    Lauren thích lái xe đi ở San Francisco vào lúc nửa đêm; khi thành phố yên tĩnh phơi bày trước mắt cô. Con đường rải nhựa trải ra dưới bánh xe của cô. Cô bật đài và chuyển sang tốc độ 3. Chiếc Triump lướt đi dưới vòm trời sao mùa hè lộng lẫy.
    Các cơ quan duy tu của thành phố đang sửa hệ thống thoát nước ở ngã tư phố MC Allister . Người phụ trách công trường nghiêng người vào cửa chiếc Triump; nói rằng bọn họ chỉ làm vài phút nữa là xong. Phố này đường 1 chiều; Lauren đã nghĩ đến chuyện đo lùi lại; nhưng sự xuất hiện của 1 ô tô cảnh sát đến chắn lại khu vực mà công nhân đang làm việc đã khiến cho Lauren phải từ bỏ ý định này. Bệnh viện Mission San Pedro hiện lên trong gương chiếu hậu của cô; bệnh viện này ở phía sau lưng cô; cách 2 khối nhà.
    Người lái chiếc xe tải của thành phố khép lại tấm bạt xe rồi trèo lên buồng lái. Trên 1 phía thành xe có quảng cáo về an toàn giao thông; nhắc nhở các công dân phải cảnh giác đề phòng. ?oChỉ cần 1 giây sơ ý??
    Viên cảnh sát ra hiệu cho Lauren là cô có thể đi qua. Cô lái xe len vào giữa những cỗ máy của công trường giờ đã được dẹp khỏi khu vực giữa đường để xếp lại dọc vỉa hè. Nhưng đến ngã tư; cô bèn thay đổi hướng đi. Trong trí nhớ của 1 bác sĩ nội trú; cô chưa từng biết đến 1 sinh viên nào tự yêu mình hơn Brisson.
    Dựa vào tấm cửa kính trông ra bãi đậu xe vắng ngắt; Paul suy nghĩ. 1 chiếc xe cấp cứu mang nhãn hiệu của bệnh viện tắt đèn xoay đỗ ở khu vực dành cho xe cấp cứu. Người lái xe bước xuống; khóa cửa xe và đi vào đại sảnh của bệnh viện. Sau khi chào nữ y tá trực; anh ta treo chùm chìa khóa của mình vào 1 đinh nhỏ đóng trên tường ở quầy trực. Cybile
    trao cho anh ta chìa khóa 1 phòng khám; anh cảm ơn cô và vào ngủ trong 1 phòng trống.
    Qua ô cửa kính; Paul ngắm nghía chiếc xe cứu thương. 1 chiếc Triump màu xanh lá cây đến đỗ ngay cạnh đó.
    Anh lập tức nhận ra người phụ nữ trre đang đi những bước dứt khoát về phía cánh cửa tự động của khoa cấp cứu. Đến giữa bãi đậu xe; cô quay ngược lại; cới áo blouse ra và quận tròn ném vào thùng xe ô tô của cô. 1 lát sau; cô bước vào đại sảnh. Paul ra gặp cô.
    - Bác sĩ Kline; phải kô ạ?
    - Anh là người đã gọi điện thoại cho tôi à?
    - Vâng; sao cô biết?
    - Trong cái đại sảnh này chỉ có mỗi mình anh. Thế còn anh; làm sao mà anh nhận ra tôi?
    Lúng túng; Paul dán mắt vào mũi giày
    - Suốt 2 tiếng đồng hồ rồi; tôi đã cầu khấn tất cả thánh thần trên đời đến giúp tôi; cô là vị chúa cứu thế đầu tiên xuất hiện?tôi đã nhìn thấy cô cởi áo blouse ở bãi đậu xe.
    - Brisson có ở quanh đây kô?
    - Kô xa lắm; ở trên gác.
    - Thế còn anh bạn của anh?
    Paul chỉ phòng đầu tiên ; phía sau phòng trực của y tá.
    - Đi thôi! ?" Lauren nói và kéo anh đi.
    Nhưng Paul lưỡng lự; anh vừa cãi cọ chút xíu với Brisson và gã này đã cấm anh kô được vượt qua đường kẻ vàng ở lối vào hành lang; nếu kô sẽ gọi cảnh sát đến trục suất anh khỏi đây. Anh tự hỏi nếu anh vi phạm; kô biết Cybile có thực hiện quyết định đó kô. Lauren thở dài; cái cung cách hống hách tiểu nhân này rất phù hợp với gã sinh viên y nội trú mà cô quên biết hồi học năm thứ tư.Cô đề nghị Paul thôi không cần ******** hình phức tạp thêm nữa; cô sẽ đi tìm 1 mình và sẽ tự giới thiệu là bạn gái của bệnh nhân.
    - Họ sẽ cho tôi vào đấy ?" cô nói để anh yên tâm.
    - Cô cứ thử gọi cậu ấy bằng tên riêng thì tốt hơn; gọi là ?obệnh nhân? có thể gây nghi ngờ.
    Paul sợ rằng Brisson sẽ kô bị lừa bởi trò gian lận này.
    - Chúng tôi đã kô gặp nhau từ nhiều năm nay rồi; và cứ nhìn vào việc anh ta bỏ qua bao nhiêu thời gian để tự ngắm mình; tôi ngờ rằng anh ta chẳng nhận ra được mặt mẹ đẻ anh ta ấy chứ.
    Lauren ra trình diện ở quầy trực của Cybile. Nữ y tá trực đặt quyển sách xuống và rời cái buồng kính của mình. Khu vực phía sau chị chỉ có nhân viên y tế mới được vào. Nhưng sau 20 năm trong nghề; chị có được sự nhạy bén chắc chắn: cô gái trẻ mà chị dẫn ra phòng khám có là bạn gái của bệnh nhân hay kô cũng kô quan trọng lắm; cô ấy trước hết là bác sĩ. Brisson kô thể mắng mỏ gì chị được.
    Lauren bước vào căn phòng mà Arthur đang nằm. Cô xem xét những chuyển động của ***g ngực anh. Nhịp thở chậm và đều; màu da bình thường.. Lấy cớ muốn cầm tay bạn trai của mình; cô bắt mạch của anh. Tim anh có vẻ đập chậm hơn so với lần khám trước; dù rằng mạch đập cũng đã tăng lên dưới ngón tay cô. Nếu cô kéo được anh ra khỏi tình trạng khó khăn này; cô sẽ yêu cầu anh đi kiểm tra điện tâm đồ ; dù muốn hay kô.
  2. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Cô đến gần tấm bảng được rọi sáng, trên có treo những tấm phim chụp X- quang sọ não. Cô hỏi Cybile rằng có phải ?onhững tấm ảnh? chụp bộ não của chồng chưa cưới của cô treo ở trên tường đó kô.
    Cybile nhìn Lauren hoài nghi rồi ngước mắt nhìn trời.
    - Tôi để chị ở lại đây với ?ochồng chưa cưới? của chị, chị cần được riêng tư.
    Lauren nồng nhiệt cảm ơn nữ y tá.
    Bước đến cửa, nữ y tá quay lại và nhìn Lauren lần nữa.
    - Chị có thể xem xét những tấm phim chụp gần hơn nữa, bác sĩ ạ, điều duy nhất mà tôi khuyên chị là hãy kết thúc việc đánh giá tình trạng chung của bệnh nhân trước khi Brisson xuống đây. Tôi kô muốn gặp phiền phức. Nói vậy, tôi hi vọng chị là 1 bác sĩ giỏi chứ kô như chị làm kịch sĩ.
    Lauren nghe tiếng bước chân xa dần trong hành lang. Cô đến gần chiếc bảng để nghiên cứu kĩ lưỡng những tấm phim chụp X- quang. Brisson hóa ra còn bất tài hơn là cô tưởng. 1 sinh viên y khoa nội trú loại khá sẽ nghi ngờ có sự tràn máu ở phía sau sọ não. Người đàn ông nằm trên chiếc giường này phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, cô sợ rằng não của anh ta đã bị tổn hại vì quãng thời gian đã bị bỏ phí. Để khẳng định chẩn đoán của cô; cần phải khẩn cấp đưa anh ta đi chụp bằng máy scanner.
    Tay nhét túi áo blouse, Brisson bước vào quầy trực của Cybile.
    - Anh ta vẫn còn ở đây à? ?" Brisson ngạc nhiên chỉ vào Paul đang ngồi trên 1 chiếc ghế ở góc bên kia của đại sảnh.
    - Vâng, và bạn anh ta, vẫn ở trong phòng , thưa bác sĩ.
    - Anh ta có tỉnh dậy kô?
    - Kô, nhưng anh ta thở rất tốt , các hằng số của anh ta ổn định, tôi vừa lấy xong.
    - Chị nghĩ có nguy cơ có khối máu bên trong sọ não kô, theo chị? ?" Brisson hỏi bằng 1 giọng khẽ khàng.
    Cybile cúi đầu vào đống giấy tờ để tránh cái nhìn của gã bác sĩ, niềm tin của chị vào con người đang đến sát giới hạn có thể chịu đựng được.
    - Tôi chỉ là y tá thôi, anh đã lưu ý tôi về điều này khá nhiều rồi, kể từ khi anh đến bệnh viện này, thưa bác sĩ.
    Brisson lập tức chuyển ngay sang thái độ tự tin hơn.
    - Chị đừng có hỗn! Nếu tôi muốn tôi có thể làm cho chị chuyển đi nơi khác! Anh chàng kia chỉ bị choáng thôi, anh ta sẽ hồi phục. Đến sáng, để phòng ngừa, chúng tôi sẽ cho anh ta đi chụp bằng máy scanner. Chị điền cho tôi 1 cái phiếu di chuyển bệnh nhân và tìm cho tôi 1 cái máy scanner còn trống chỗ ở 1 bệnh viện quanh đây hay tại 1 trung tâm chụp hình y khoa. Nói rõ là đích thân bác sĩ Brisson muốn việc xét nghiệm này được thực hiện trong buổi sáng.
    - Tôi sẽ kô quên đâu. ?" Cybile lẩm bẩm.
    Đi sâu vào hành lang, Brisson nghe nữ y tá kêu to lên rằng chị đã cho phép 1 phụ nữ, người nhà của bệnh nhân, vào thăm bệnh nhân trong phòng khám.
    - Vợ anh ta đang ở đây à? ?" Brisson quay lại hỏi.
    - Bạn gái của anh ta!
    - Đừng có hét lên thế, Cybile, chúng ta đang ở trong 1 bệnh viện!
    - ở đây chỉ có chúng ta thôi, thưa bác sĩ ?" Cybile nói ?" Thế mới may chứ - Chị lẩm bẩm khi Brisson đã đi xa.
    Nữ y tá quay lại quầy trực. Paul nhìn chị, chị nhún vai. Anh nghe thấy tiếng cửa phòng khám khép lại theo bước chân gã bác sĩ. Do dự vài giây, anh đứng lên và quả quyết bước vượt qua cái đường kẻ vàng đáng ngại ấy.
    Brisson đến chào thiếu phụ trẻ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh chồng chưa cưới của mình.
    - Chào Lauren . Đã lâu lắm rồi nhỉ
    - Cậu kô thay đổi. ?" Cô trả lời.
    - Cô cũng thế.
    - Cậu làm trò gì với bệnh nhân này vậy?
    - Chuyện này thì có thể ảnh hưởng gì đến cô được? Cô thiếu bệnh nhân ở bên Memorial à?
    - Tôi đến đây vì đây là bệnh nhân của tôi lúc chiều tối qua, tôi biết điều đó đối với cậu có thể xem ra khó hiểu, nhưng trong chúng ta có 1 số người làm cái nghề này vì yêu ngành y.
    - Ý cô là : có những người sợ gặp rầy rà vì đã đánh giá kô đúng mức bệnh trạng của 1 người bị thương trước khi để anh tar a viện chứ gì.
    Giọng Lauren cao lên 1 bậc và vang lên trong hành lang.
    - Cậu nhầm rồi, nhưng rõ ràng đó kô phải là lầm lẫn nghiêm trọng nhất của cậu ngày hôm nay. Tôi đến đây vì anh bạn của người này cầu cứu tôi, và chỉ cần qua điện thoại thôi tôi cũng có thể hiểu rằng cậu vẫn cứ chẩn đoán nhầm.
    - Có lẽ cô định xin tôi điều gì hay sao mà lại nhã nhẵn thế?
    - Xin cậu ấy à, làm gì có chuyện, tôi khuyên cậu đấy! Tôi sẽ gọi điện sang bên Memorial và yêu cầu người ta gửi cho tôi 1 chiếc xe cấp cứu để đưa người này về lại đó, chắc sẽ phải chọc hút nội sọ cho anh ta càng sớm càng tốt. Cậu sẽ để yên cho tôi can thiệp, và đổi lại, tôi sẽ để cho cậu sửa bản báo cáo khám bệnh của cậu. Đích thân cậu sẽ viết yêu cầu chuyển viện cho bệnh nhân và sếp của cậu sẽ khen ngợi cậu. Nghĩ mà xem, 1 bệnh nhân được cứu sống thì ko thể làm hại đến đường công danh sự nghiệp của cậu được.
    Brisson bình tĩnh chịu trận, anh ta tiến đến sát Lauren và giật những tấm phim chụp X- quang khỏi tay cô.
    - Tôi đã làm điều này rồi nếu như tôi nghĩ rằng đối với tình trạng sức khỏe của anh ta thì những chi phí đó là có cơ sơ. Nhưng sự thể kô phải vậy, anh ta kô sao cả, sáng mai anh ta sẽ tỉnh dậy với 1 cơn đau đầu khó chịu thôi. Trong lúc chờ đợi, tôi cho phép cô ra khỏi bệnh viện của tôi và trở về bệnh viện của cô.
    - Cái chỗ này kô hơn gì 1 phòng khám làm phúc! ?" Lauren tiếp lời.
    Cô giật 1 tấm phim trong tay Brisson và đính lên chiếc bảng được rọi sáng. Tấm phim chụp trực diện. Cô định vị tuyến tùng vôi hóa . Cái tuyến nhỏ này lẽ ra phải nằm sát đường trung tuyến phân cách 2 bán cầu não, thế nhưng trên phim thì nó lại bị lệch đi. Điều đó dẫn đến phỏng đoán rằng có 1 sức ép kô bình thường ở phía sau não.
    - Cậu kô có khả năng giải thích hiện tượng bất thường này à? ?" Cô kêu lên.
    - Đó chỉ là 1 tỳ vết trên phim, máy chụp di động có chất lượng kém! ?" Brisson trả lời với giọng cuả 1 cậu bé bị bắt quả tang đang thò tay vào lọ mứt.
    - Tuyến tùng bị lệch khỏi đường trung tuyến, và cách giải thích duy nhất chỉ có thể là sự hình thành của khối máu vách chẩm. Sự ngoan cố của cậu sẽ giết chết người này và tôi thề là tôi sẽ phải làm cho cậu hối tiếc vì điều đó.
    Brisson trấn tĩnh lại, mặt vênh lên kiêu ngạo, anh ta bước đến bên Lauren, buộc cô phải lùi qua cửa phòng.
    - Trước hết, cô phải biện minh được sự xâm nhập của cô vào nơi này, sự có mặt của cô tại 1 phòng khám bệnh mà cô chẳng có quyền cũng kô được phép vào. Trong vòng 5?T nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát đến tống cổ cô đi, trừ khi cô muốn chúng ta cùng đi đâu đó uống cà phê thì hơn? Tối nay rất yên tĩnh, tôi có thể vắng mặt 1 lát được.
    Lauren khinh bỉ nhìn gã bác sĩ, môi cô run lên vì tức giận. Dựa người vào tường, cánh tay chểnh mảng đặt cao hơn vai cô, Brisson giơ mặt lại gần cô. Cô đẩy anh ta ra kô nể nang.
    - Patrick, từ hồi ở trường cậu đã lộ tính dê và thói ghen ghét rồi. Người mà cậu làm cho phải thất vọng nhất trong đời chính là cậu và cậu đã quyết định bắt người khác phải trả giá vì điều đó. Nếu cậu cứ tiếp tục, người đàn ông này có qua khỏi được thì cũng phải đi xe lăn, trong trường hợp tốt nhất.
    Bằng 1 cử chỉ hung hăng, Brisson đuổi cô ra phía cửa.
    - Cút ra khỏi đây trước khi tôi gọi người đến bắt cô. Xéo đi, và chuyển lời chào của tôi đến Fernstein nhé; bảo với ông ta bất chấp sự đánh giá khắt khe của ông ta, tôi vẫn xoay xở rất tốt. Còn người này ?" Brisson nói và chỉ vào Arthur- anh ta ở lại đây, đó là bệnh nhân của tôi!
    Mạch máu của Brisson nổi phồng lên vì giận dữ. Lauren đã bình tĩnh trở lại. Cô đặt tay lên vai gã bác sĩ.
    - Thề có chúa, tôi thương cho những người thân của cậu; tôi xin cậu, nếu trong cậu có chút ít tình người, hãy cứ sống độc thân!
    Paul đột ngột bước vào phòng, ánh mắt như phát cuồng vì xúc động.
    - Tôi vừa nghe các vị nói là Arthur sẽ bị liệt, có phải kô?
    Anh đang nhìn Brisson với ước muốn kô cưỡng lại được là chẹt cổ gã này thực sự, thì đến lượt nữ y tá Cybile xuất hiện. Chị xin lỗi gã bác sĩ, chị đã làm tất cả những gì có thể để giữ Paul lại, nhưng chị kô có sức mạnh thể chất cần thiết để ngăn anh ta đi vào hành lang.
    - Lần này các người đã đi quá xa, cả 2 người, Cybile, gọi cảnh sát ngay, tôi sẽ đâm đơn kiện.
    Brisson khoái trá, nữ y tá tiến lại gần,rút tay ra khỏi túi áo và nhét 1 cái gì đó vào tay Lauren. Cô bác sĩ trẻ ngay tức khắc nhận biết được vật này và hiểu ý định của nữ y tá. Cô cảm ơn nữ y tá bằng ánh mắt đồng lõa, và kô chút do dự, cô cắm kim tiêm vào gáy Brisson, và ấn bơm tiêm.
    Gã bác sĩ nhìn cô, sững sờ, anh ta lùi lại, định rút mũi tiêm ra khỏi gáy, nhưng đã quá muộn và sàn nhà đã hụt hẫng dưới chân anh ta. Lauren bước tới 1 bước để giữ cho anh ta khỏi ngã.
    - Valium và Hypnovel! Anh ta sẽ du hành 1 chuyến rất dài! ?" Cybile nhũn nhặn thông báo.
    Được Paul giúp đỡ, Lauren đặt Brisson nằm xuống đất.
  3. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Kô phải là 1 cái đèn nêong mắc trên trần nhà nữa, mà là 1 cái máy bay lắp trong vòng quay. Tại sao bố không muốn mình trèo vào khoang?Ở trong quầy bán vé, người điều khiển vòng quay đã rung chuông, 1 lượt quay sắp bắt đầu. Tất cả trẻ con đều được chơi còn mình thi phải ở lại đây, chơi trên bãi cát. Bởi vì 1 đống cát chẳng mất tý tiền nào. 1 lượt quay giá 30 xu, nhiều tiền đấy, giá tiền phải trả để đi đến tận những ngôi sao là bao nhiêu?
    Lauren nhét xuống dưới đầu Brisson 1 cái chăn gập lại mà Cybile đã đưa cho cô.
    Cô ta đẹp thật, người đàn bà trước mặt mình, với cái túm tóc đuôi ngựa, hai gò má và cặp mắt long lanh của cô ta. Cô ta chẳng nhìn đến mình mấy. Thèm muốn kô phải là 1 tội ác. Mình muốn cô ta lên máy bay với mình. Mình sẽ để bố mẹ mình ở lại với cái sự tầm thường khiến họ yên lòng ấy. Mình ghét những kẻ xung quanh mình, những kẻ chẳng có chuyện gì cũng cười, động 1 tý là rửng mỡ. Tối quá.
    - Anh ta ngủ à? ?" Paul thì thầm.
    - Có vẻ như vậy lắm- Lauren kiểm tra mạch của Brisson, trả lời.
    - Chúng ta làm gì bây giờ?
    - Anh ta sẽ ngủ khoảng nửa tiếng, tôi muốn phi tang mọi thứ trước khi anh ta tỉnh dậy thì hơn. Anh ta sẽ cáu kỉnh lắm đấy. Các vị đi khỏi đây, cả 3 người đi. Tôi sẽ ra lấy ô tô của tôi, chúng ta sẽ đặt bạn anh ở phía sau rồi phóng đến bệnh viện Memorial, kô được để phí chút nào.
    Cô ra khỏi phòng. Nữ y tá mở chốt bánh xe chiếc giường mà Arthur đang nằm và Paul giúp cô đẩy giường ra ngoài phòng khám, chú ý kô đè lên những ngón táy của Brisson đang ngủ lơ mơ dưới đất. Bánh xe kêu kèn kẹt trên tấm vải trải sàn ở đại sảnh. Paul đột ngột bỏ ra ngoài.
    Lauren đóng cửa thùng xe Triump lại, và bất ngờ nhìn thấy Paul chạy ngang qua bãi đậu xe. Anh vượt lên ngang cô và kêu lên ?otôi sẽ quay lại ngay? rồi tiếp tục chạy nước rút. Cô vừa xỏ áo blouse vào vừa bối rối nhìn theo anh đang xa dần.
    - Paul, quả thực bây giờ kô phải lúc?
    Vài phút sau, 1 chiếc xe cấp cứu dừng lại trước mặt cô. Cánh cửa phía kô có tay lái mở ra và Paul, ngồi ở vị trí người lái, tươi cười chào đón cô.
    - Tôi chở cô đi nhé?
    - Anh biết lái loại xe này à?- cô vừa trèo lên xe vừa hỏi.
    - Tôi là chuyện gia đấy.!
    Họ dừng lại dưới mái hiên, Cybile và Paul chuyển Arthur nằm trên cáng lên khoang sau của xe cấp cứu.
    - Tôi cũng muốn đi theo các vị lắm- Cybile thở dài, nghiêng người vào cửa xe phía Paul, nói.
    - Cảm ơn về tất cả - anh đáp
    - Kô có gì, tôi sẽ bị mất việc, nhưng hiếm khi tôi được tiêu khiển đến thế. Nếu các buổi tối của anh đều thú vị như vậy thì gọi điện cho tôi nhé, tôi sẽ có thời gian rỗi.
    Paul lấy chùm chìa khóa trong túi áo ra và trao lại cho nữ y tá.
    - Tôi đã khóa cửa phòng khám lại, chỉ đề phòng trường hợp anh ta dậy hơi sớm qua thôi mà!
    Cybile nhận chùm chìa khóa, nụ cười trên môi. Chị đập khẽ vào cửa xe như người ta thường đập vào mông ngựa để ra lệnh cho nó lên đường.
    Còn lại 1 mình giữa bãi đậu xe vắng ngắt, Cybile nhìn thấy chiếc xe cấp cứu rẽ ở góc phố. Chị dừng lại trước cánh cửa tự động. Dưới chân chị là chiếc chắn cống tháo nước mưa. Chị cầm chùm chìa khóa mà Paul đã đưa lại cho chị và để nó rơi khỏi tay mình.
    - Đi bằng ô tô của tôi- Lauren nói- chúng ta sẽ được kín đáo hơn.
    - Cô đã nói với tôi là chúng ta kô đc để phí phút nào cơ mà!- Paul phản đối và bật loạt đèn hiệu của xe cấp cứu lên.
    Họ lao vút đi, nếu mọi việc đều ổn thỏa, chỉ khoảng 15?T nữa, họ sẽ có mặt ở bệnh viện Memorial.
    - Thật là 1 đêm lạ lùng! ?" Lauren thốt lên.
    - Theo cô, Arthur sau này có nhớ lại được cái gì kô?
    - 1 vài mảnh ý thức chắp vá lại với nhau. Tôi kô thể đảm bảo với anh rằng tất cả những cái đó sẽ tạo thành những chuỗi liên kết.
    - Có nguy hiểm kô nếu gợi dậy những kỉ niệm của 1 người đã từng bị hôn mê kéo dài.?
    - Tại sao lại nguy hiểm?- Lauren hỏi- hôn mê thường đi liền theo các chấn thương sọ não. Có thể bộ não bị tổn hại, có thể kô. Cũng có khi 1 số bệnh nhân bị hôn mê mà người ta kô hiểu vì sao nữa. Y học vẫn chưa am hiểu lắm trong những vấn đề liên quan đến bộ não.
    - Cô nói về chuyện đó mà cứ như nói về bộ chế hòa khí của ô tô vậy.
    Thú vị, Lauren đang nghĩ tới chiếc xe Triump của cô đang phải để lại ở bãi đậu xe, và cô cầu trời để kô gặp lại Brisson khi đến lấy lại nó. Gã này dám nằm ngủ trong xe của cô để đợi đến khi cô trở lại lắm.
    - Vậy nếu ta thử kích thích trí nhớ của 1 người đã từng bị hôn mê, ta sẽ kô gây bất cứ nguy hiểm gì cho họ chứ?
    - Đừng lẫn lộn chứng quên lãng với hôn mê, cái đó kô liên quan gì đâu. Thường có hiện tượng là 1 người kô thể nhớ nổi những sự kiện xảy ra trước cứ sốc khiến người đó bị hôn mê. Nhưng nếu việc mất trí nhớ lan sang đến giai đoạn rộng hơn, thì nó thuộc về 1 thương tổn khác mà người ta gọi là chứng quên lãng, và cái này có những nguyên nhân riêng của nó.
    Trong lúc Paul suy nghĩ, Lauren quay lại quan sát Arthur.
    - Anh bạn của anh chưa bị hôn mê đâu, anh âý mới chỉ bất tỉnh thôi..
    - Theo cô, người ta có thể nhớ lại đượ những chuyện xảy ra khi người ta bị hôn mê kô?
    - Có lẽ nhớ được 1 vài tiếng động xung quanh mình? Cái đó cũng hơi giống như khi ta ngủ, chỉ khác là ngủ sâu hơn thôi.
    Paul suy nghĩ cả ngàn lần trước khi quyết định hỏi cái câu cứ trực bật ra trên môi anh.
    - Thế nếu ta mắc chứng mộng du thì sao?
    Tò mò, Lauren nhìn anh. Paul là người mê tín và có 1 giọng nói nhỏ nhắc anh rằng anh đã thề giữ 1 bí mật; người bạn thân nhất của anh đang nằm trên cáng, bất tỉnh, vì vậy, anh đành phải chấm dứt những câu hỏi của anh 1 cách miễn cưỡng.
    Lauren quay lại lần nữa. Nhịp thở của Arthur sâu và đều đặn. Nếu phim chụp sọ não của anh kô cho thấy 1 dấu hiệu tồi như vậy, có thể tưởng là anh đang ngủ.
    - Anh ấy trông có vẻ khá đấy! ?" Lauren nói và quay trở lại vị trí cũ.
    - À, đó là 1 gã rất khá, tuy rằng cũng có khi cậu ta chọc tức tôi từ sáng đến tối!
    - Tôi nói về tình trạng sức khỏe của anh ấy cơ mà! Nhìn 2 anh cạnh nhau, trông có vẻ như là 1 đôi đã lâu năm ấy nhỉ.
    - Bọn tôi như 2 anh em vậy- Paul lầm bầm
    - Anh kô muốn báo tin cho bạn gái của anh ấy à, tức là tôi muốn nói đến cô bạn gái thật ấy.
    - Cậu ấy độc thân, và tuyệt đối chớ có hỏi tôi là tại sao nhé!
    - Tại sao?
    - Cậu ấy có cái khiếu tự đặt mình vào những tình huống phức tạp.
    - Chẳng hạn như?
    Paul nhìn Lauren hồi lâu, quả thật nét cười ánh lên trong đôi mắt của cô là độc nhất vô nhị.
    - Thôi, bỏ qua chuyện đó đi.! ?" anh nói và lắc đầu.
    - Rẽ sang phải nhé, ở chỗ này đang có công trường- Lauren lại nói- tại sao anh cứ hỏi tôi bao nhiêu điều về hôn mê như vậy?
    - Tự nhiên thế thôi!
    - Anh làm nghề gì?
    - Tôi là kiến trúc sư.
    - Như anh bạn anh à?
    - Làm sao mà cô biết?
    - Anh ấy đã nói với tôi như vậy chiều hôm qua.
    - Chúng tôi đã cùng nhau lập công ty. Cô có trí nhớ tốt đến mức nhớ được đến cả nghề nghiệp của tất cả các bệnh nhân của mình.
    - Kiến trúc sư là 1 nghề đẹp.- Lauren nói khẽ.
    - Điều ấy còn tùy thuộc vào khách hàng.
    - Đối với chúng tôi thì cũng gần như thế - cô vừa cười vừa nói.
    Xe cấp cứu tiến gần đến bệnh viện. Paul để còi cấp cứu hú lên 1 tiếng ngắn và ra trình diện trước lối vào dành cho xe cấp cứu. 1 nhân viên bảo vệ ấn nút nâng thanh chắn.
    - Tôi rất thích được đi cửa ưu tiên ?" anh hớn hở nói.
    - Anh hãy dừng lại trước cổng, nghịch còi xe lần nữa đi thì các nhân viên tải thương sẽ ra đưa bạn anh vào.
    - Xa xỉ that.
    - Đây chỉ là 1 bệnh viện thôi
    Anh dừng xe ở chỗ mà Lauren chỉ. 2 nhân viên tải thương đã ra đón họ
    - Tôi đi với họ,- Lauren nói- anh ra đỗ xe đi, tý nữa tôi sẽ gặp lại anh ở phòng đợi nhé!
    - Cảm ơn về tất cả những việc cô làm.- Paul nói.
    Cô mở cửa và ra khỏi xe.
    - Có ai đó gần gũi với anh đã từng bị hôn mê à?
    Paul nhìn thẳng vào mắt cô.
    - Đúng là 1 người rất gần đấy!- Paul trả lời
    Lauren đi theo cáng vào khoa cấp cứu.
    - Dù sao thì 2 anh chị cũng có cái lối giao du với nhau thật kì cục. Anh chị sinh ra để hợp nhau đấy! ?" anh nói khẽ khi nhìn theo cô đi xa dần vào đại sảnh.

  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    10
    Những bánh xe lăn của chiếc giường di động quay nhanh đến nỗi phần lõi bánh xe rung lên bần bật trên các trục; Lauren và Betty lách đường đi giữa những hành lang chật vướng của khoa cấp cứu. Họ tránh được một cái tủ thuốc đúng lúc suýt đâm vào nó, và đến một chỗ rẽ thì có một cuộc chạm trán hết sức nguy hiểm với một toán nhân viên tải thương đi ngược chiều. Trên trần nhà, những chiếc đèn nêông kéo dài thành một vệt liên tục màu sữa. Ở đằng xa, tiếng chuông thang máy vang lên. Lauren hét lên bảo mọi người đợi cô. Cô tăng tốc chạy nhanh thêm, Betty cố hết sức để giúp Lauren giữ cho chiếc giường chạy thẳng. Một bác sĩ nội trú chuyên khoa tai-mũi-họng giữ cửa thang máy lại và giúp họ luồn vào giữa hai chiếc giường khác đang được đưa lên phòng mổ.
    - Scanner! - Lauren hổn hển nói khi thang máy bắt đầu nâng lên.
    Một nữ y tá bấm nút tầng năm. Cuộc chạy lại tiếp tục với tốc độ điên cuồng từ hành lang này sang hành lang khác, những cánh cửa hành lang mở ra mỗi lúc họ đi qua. Cuối cùng, trung tâm chụp hình y khoa đã ở trước mặt. Thở không ra hơi, Lauren và Betty dồn hết sức lực còn lại.
    - Tôi là bác sĩ Kline, tôi đã báo trước với nhân viên trực là chúng tôi sẽ đến, tôi cần chụp hình sọ não bằng máy scanner ngay lập tức.
    - Chúng tôi đang đợi chị đây, - Lucie trả lời - chị có hồ sơ của bệnh nhân chứ?
    Chuyện giấy tờ để sau, Lauren đẩy chiếc giường vào phòng khám. Từ cái khoang biệt lập để điều khiển máy scanner, bác sĩ Bern nghiêng người xuống micro.
    - Chúng ta tìm gì đây?
    - Trong thuỳ chẩm có thể có xuất huyết, tôi cần một loạt bản chụp trước phẫu thuật để chuẩn bị cho việc chọc hút nội sọ.
    - Các vị định phẫu thuật đêm nay à? - ngạc nhiên, Bern hỏi.
    - Trong khoảng chưa đầy một tiếng nữa, nếu tôi lập được êkíp mổ.
    - Ông Fernstein đã được báo cho biết chưa?
    - Chưa - Lauren nói khẽ.
    - Nhưng các vị phải có sự đồng ý của ông ấy đối với việc chụp hình khẩn cấp bằng scanner này rồi chứ?
    - Tất nhiên - Lauren nói dối.
    Được Betty giúp đỡ, Lauren đặt Arthur lên bàn xét nghiệm và cài cố định cho anh ở chỗ tựa đầu. Lauren tiêm dung dịch iốt trong lúc người điều khiển máy khởi động các bước vận hành từ trạm chỉ huy. Trong tiếng rì rầm rất nhẹ, chiếc bàn tiến vào đến tận giữa ống máy. Thân máy quay những vòng đầu tiên, trong lúc chiếc vành chứa bộ phần dò sóng xoay xung quanh đầu Arthur. Những tia X-quang thu nhận được liền được tải đến một bộ dây truyền thông tin để tạo thành hình ảnh bộ não của Arr dưới dạng các lớp.
    Những bản chụp đầu tiên đã xuất hiện trên hai màn hình của người điều khiển máy. Chúng khẳng định chẩn đoán của Lauren, bác bỏ chẩn đoán của Brisson. Arthur cần được phẫu thuật ngay tức khắc. Cần phải khâu lại càng nhanh càng tốt vết rách ở tĩnh mạch và thu nhỏ khối máu ở bên trong khoang sọ não.
    - Theo anh, khả năng phục hồi ra sao? - Lauren nói vào micro, hỏi đồng nghiệp.
    - Cô mới là bác sĩ phẫu thuật thần kinh chứ! Nhưng nếu cô muốn biết dự đoán của tôi thì tôi có thể nói nếu các vị phẫu thuật trong vòng một giờ tới thì mọi thứ vẫn còn có khả năng. Tôi không nhìn thấy thương tổn quan trọng nào, anh ta thở tốt, các trung tâm thần kinh chức năng có vẻ còn nguyên, anh ta có thể qua khỏi mà không bị hậu quả gì.
    Bác sĩ soi chụp ra hiệu cho Lauren vào khoang gặp ông. Ông lấy ngón tay chỉ trên màn hình một khu vực của bộ não.
    - Tôi muốn cô nhìn kỹ hơn lát cắt này, - ông nói - tôi nghĩ là ở đây chúng ta có một chỗ biến dạng lạ nho nhỏ, tôi sẽ xét nghiệm bổ sung thêm bằng IRM. Tôi sẽ gửi các tấm ảnh qua Dicom, cô nhận chúng trực tiếp ở máy neuronagivator nhé. Cô có thể gần như để cho robot phẫu thuật thay cô được.
    - Cảm ơn về tất cả.
    - Đêm nay yên tĩnh mà, những cuộc viếng thăm của cô bao giờ cũng làm tôi vui.
    Mười lăm phút sau, Lauren rời trung tâm chụp hình y khoa, đưa Arthur lên tầng cao nhất của bệnh viện. Betty chia tay cô trước cửa thang máy, chị phải xuống lại khoa cấp cứu. Ở đó, chị sẽ làm tất cả những gì có thể để tập hợp một êkíp phẫu thuật trong thời hạn ngắn nhất.
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Phòng mổ chìm trong bóng tối; trên tường, chiếc đồng hồ dạ quang chỉ ba giờ bốn mươi phút.
    Lauren định đặt Arthur lên bàn mổ, nhưng không có người giúp đỡ, công việc xem ra phức tạp. Cô đã chán ngấy cuộc sống như thế này, chán giờ giấc kiểu này, chán việc cứ luôn luôn sẵn sàng với tất cả mọi người, nhưng với mình thì lại chẳng bao giờ có ai. Máy nhắn tin của cô gọi cô trở về với công việc, cô vội vã đi ra máy điện thoại treo tường. Betty nhấc máy ngay lập tức.
    - Chị đã tìm được Norma rồi, bà ấy khó khăn lắm mới tin lời chị. Bà ấy sẽ lo việc tìm ông Fernstein.
    - Chị nghĩ bà ấy có phải mất nhiều thời gian để làm việc này không?
    - Mất một khoảng thời gian cần thiết để đi từ bếp vào phòng ngủ; nếu căn hộ của ông Fernstein rộng như mọi người vẫn nói thì bà ấy sẽ mất chừng năm phút.
    - Chị muốn nói là Norma với ông Fernstein...?
    - Em bảo chị tìm ông ấy vào lúc nửa đêm, việc đó đã xong rồi! Về phần chị thì chị đã yêu cầu ông ấy gọi lại thẳng cho em, màng nhĩ chị yếu lắm. Thôi nhé, chị đi tìm một bác sĩ gây mê đây.
    - Chị nghĩ là ông ấy có đến không?
    - Chị nghĩ ông ấy đang trên đường đi rồi, em là học trò cưng của ông ấy mà lại, có thể nói em là người duy nhất không muốn nhận ra điều đó!
    Betty ngắt máy và tìm trong sổ tay của mình địa chỉ của một bác sĩ hồi sức ở không xa bệnh viện mà cô sẽ phiền tới buổi đêm nay. Lauren chậm chạp đặt máy xuống. Cô nhìn Arthur đang nằm trên cáng, chìm trong một giấc ngủ giả tạo.
    Cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Paul đến bên giường và cầm tay Arthur.
    - Theo cô, cậu ấy có qua khỏi được không? - Anh hỏi bằng một giọng lo lắng.
    - Tôi sẽ làm hết sức, nhưng một mình tôi thì không thể làm được gì nhiều. Tôi đang đợi mọi người đến góp sức đây và tôi cũng đã mệt rồi.
    - Tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào - Paul nói khẽ - Cậu ấy là điều duy nhất vượt quá khả năng mà tôi đã cho phép mình được có.
    Trước sự im lặng của Lauren, Paul nói thêm rằng anh không thể để cho mình bị mất Arthur được.
    Lauren nhìn anh chăm chú.
    - Lại đây giúp tôi nào, mỗi phút đều đáng giá!
    Cô dẫn Paul ra phòng chuẩn bị, mở chiếc tủ ở giữa, lấy ra hai chiếc áo blouse màu xanh lá cây.
    - Anh duỗi tay ra - cô nói.
    Cô thắt dây đai áo ở phía sau lưng anh và đặt lên đầu anh một cái mũ chụp. Dẫn anh ra bồn nước, cô chỉ cho anh cách thức rửa tay và giúp anh xỏ một đôi găng tay tiệt trùng vào. Trong lúc Lauren tự mặc đồ, Paul chiêm ngưỡng mình trong chiếc gương. Anh nhận thấy mình rất lịch sự trong trang phục bác sĩ phẫu thuật. Nếu anh không mắc bệnh sợ máu một cách khủng khiếp thì ngành y có lẽ cực kỳ hợp với anh.
    - Khi nào anh tự ngắm mình trong gương xong thì giúp tôi một tí được không? - Lauren hỏi, hai tay duỗi ra.
    Paul giúp cô chuẩn bị, và khi cả hai đều đã vận trang phục xong, anh theo cô vào trong phòng mổ. Vẫn thường tự hào về những thiết bị công nghệ cao ở công ty kiến trúc của mình, giờ đây anh ngây ngất trước vô số máy móc điện tử. Anh lại gần máy neuronavigator và xoa lên bàn phím.
    - Đừng sờ vào đó! - Lauren kêu lên.
    - Tôi chỉ nhìn thôi mà.
    - Anh nhìn bằng mắt ấy, đừng có nhìn bằng ngón tay! Anh không có quyền vào đây, nếu ông Fernstein mà nhìn thấy tôi ở trong phòng này với anh, tôi sẽ bị...
    - ... nghe mắng mỏ trọn hai tiếng đồng hồ - giọng nói của vị giáo sư già phát ra từ một chiếc loa, tiếp nối. - Cô đã quyết định phá hỏng sự nghiệp của cô để gây rắc rối cho việc về hưu của tôi, hay là cô hành động mà không hề có ý thức gì vậy?
    Lauren quay lại, ông Fernstein đang nhìn chằm chằm vào cô từ phòng chuẩn bị phía bên kia tấm kính.
    - Chính thầy là người đã cho em tuyên thệ lời thề Hippocrate, em tôn trọng những cam kết của em, có vậy thôi! - Lauren trả lời vào máy đàm thoại nội bộ.
    Fernstein nghiêng người vào máy, ông ấn nút micro để nói với vị "bác sĩ" mà ông không quen.
    - Tôi đã bảo cô ấy tuyên thệ hiến tặng cơ thể cô ấy cho y học, tôi nghĩ rằng đến lúc các thế hệ sau này nghiên cứu bộ não của cô ấy, khoa học sẽ đạt được những tiến bộ lớn trong việc tìm hiểu hiện tượng cứng đầu cứng cổ.
    - Anh đừng lo, từ khi ông ấy cứu sống tôi trên bàn mổ, ông ấy coi tôi là sản phẩm do ông ấy sáng tạo ra! - Lauren nói với Paul và lờ hẳn ông Fernstein đi.
    Lauren lấy một chiếc dao cạo tiệt trùng trong ngăn kéo và một chiếc kéo, cô rạch áo sơ mi của Arthur ra và vứt những mảnh vải vụn vào một sọt rác. Paul không thể kìm được nụ cười khi nhìn thấy Lauren cạo sạch lông trên mình Arthur.
    - Khi tỉnh dậy, cậu ta sẽ hài lòng về cú cạo lông này lắm đây!
  6. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lauren dính những núm điện cực lên cổ tay, mắt cá chân và lên bảy điểm xung quanh tim Arthur. Cô nối dây điện vào máy điện tâm đồ và kiểm tra xem máy hoạt động đã tốt chưa. Một đường vạch từ từ và đều đặn hiện lên trên màn hình dạ quang màu xanh lá cây.
    - Tôi đã trở thành một thứ đồ chơi lớn của ông ấy! Tôi bị mắng nếu làm quá nhiều giờ, tôi bị mắng nếu không có mặt đúng nơi đúng lúc, tôi bị mắng nếu chúng tôi không khám chữa được nhiều bệnh nhân ở khoa cấp cứu, tôi bị mắng vì tôi lái xe quá nhanh vào bãi đậu xe, thậm chí tôi còn bị mắng vì tôi có vẻ mặt mệt mỏi nữa! Đến ngày mà tôi nghiên cứu bộ não của ông ấy, y học sẽ đạt được những tiến bộ lớn trong việc tìm hiểu thói macho (19) của các bác sĩ.
    Paul húng hắng ho, bối rối. Ông Fernstein yêu cầu Lauren ra gặp ông.
    - Em đang ở trong môi trường vô trùng - cô phản đối. - Em biết thầy muốn nói gì với em rồi!
    - Cô tưởng tôi dậy vào lúc nửa đêm chỉ vì niềm vui được xạc cho cô một trận hay sao? Tôi muốn trao đổi với cô về cách thức tiến hành ca mổ, cô ra nhanh lên, đây là mệnh lệnh!
    Lauren đập hai găng tay vào nhau rồi ra khỏi phòng mổ, để Paul ở lại một mình với Arthur.
    - Ai là bác sĩ hồi sức vậy? - Cô hỏi khi cánh cửa phòng được đẩy ra theo rãnh trượt.
    - Tôi cứ tưởng đó là ông bác sĩ đứng với cô ở kia chứ?
    - Không, không phải đâu ạ - Lauren nhìn vào mũi giày, khẽ nói.
    - Norma lo việc đó, vài phút nữa cô ấy sẽ đến đây. Nào, cô đã lập được một êkíp mũi nhọn vào lúc nửa đêm, hãy nói xem, đó không phải là một ca viêm ruột thừa đấy chứ?
    Những đường nét trên mặt Lauren giãn ra, cô đặt một tay lên vai vị giáo sư già của mình.
    - Chọc hút nội sọ và thu nhỏ khối máu dưới màng cứng ạ.
    - Chảy máu bắt đầu từ lúc nào?
    - Từ lúc mười chín giờ, và có lẽ tăng mạnh lên vào quãng hai mươi mốt giờ, sau khi bệnh nhân hấp thụ một lượng aspirine liều cao.
    Fernstein nhìn đồng hồ, lúc đó là bốn giờ sáng.
    - Chẩn đoán của cô về khả năng hồi phục thế nào?
    - Bác sĩ làm chẩn đoán bằng scanner thì tỏ ra lạc quan ạ.
    - Tôi không hỏi cô ý kiến của ông bác sĩ ấy, mà là ý kiến của cô cơ!
    - Nói thực với thầy là em cũng không biết, nhưng em cảm thấy rằng ca này bõ công để đánh thức thầy dậy.
    - Vậy nếu chúng ta không cứu được bệnh nhân này, tôi sẽ khiển trách cái cảm giác của cô. Các hình chụp đâu rồi?
    - Đã được đưa vào máy neuronavigator rồi ạ, phạm vi vùng mổ đã được xác định, bọn em đã gửi những ảnh đó qua Dicom. Em đã bật máy siêu âm và đã khởi động những thủ tục phẫu thuật.
    - Tốt, mười lăm phút nữa chúng ta sẽ phải mổ. Cô chịu đựng được chứ? - Giáo sư vừa hỏi vừa khoác áo blouse vào người.
    - Thầy hỏi rõ hơn đi! - Lauren thắt dây lưng cho ông và nói vẻ không quan tâm.
    - Tôi nói về sự mệt mỏi của cô ấy.
    - Thầy cứ bị ám ảnh về chuyện ấy mãi thôi! - Cô càu nhàu và lấy từ trong tủ ra một đôi găng tay tiệt trùng mới.
    - Nếu tôi lãnh đạo một hãng hàng không, tôi sẽ phải lo xem các phi công của tôi có tỉnh táo hay không chứ.
    - Thầy đừng lo, em đứng vững lắm.
    - Thế ông bác sĩ phẫu thuật đang đứng trong phòng mổ là ai vậy? Ông ta đội mũ chụp nên tôi không nhận ra - Fernstein vừa hỏi vừa rửa tay.
    -------------------------------------------------------------------------------------------------
    (19).  Biểu hiện nam tính một cách thô bạo, có ý coi thường phụ nữ. (ND)
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Đó là cả một câu chuyện dài, - cô lúng túng nói - ông ấy sẽ đi khỏi đây, ông ấy đến đây chỉ để giúp em thôi.
    - Ông ta chuyên khoa gì? Đêm nay chúng ta không có nhiều người, có thêm ai giúp cũng tốt.
    - Chuyên khoa tâm thần ạ!
    Fernstein ngây ra sửng sốt. Norma bước vào phòng chuẩn bị. Bà giúp giáo sư xỏ găng tay và sửa sang lại trang phục cho ông. Nữ y tá nhìn vị giáo sư già và tự hào về vẻ trang nhã của ông. Fernstein ghé vào tai cô học trò của mình, thì thầm:
    - Cô ấy cho là về già tôi đâm ra giống Sean Connery (20).
    Và Lauren nhìn thấy nụ cười nở ra dưới khẩu trang của nhà phẫu thuật.
    Bác sĩ Lorenzo Granelli, một chuyên gia gây mê-hồi sức có tiếng tăm, xuất hiện một cách ồn ào. Lập nghiệp từ hai mươi năm nay ở California, giữ một ghế nghiên cứu ở trung tâm bệnh viện-đại học, ông không bao giờ từ bỏ cái ngữ điệu trang nhã và nồng ấm cho thấy rõ gốc gác Venise của ông.
    - Thế nào - ông dang rộng hai tay, thốt lên - Cái ca khẩn cấp không thể đợi được này là cái gì vậy?
    Mọi người trong êkíp bước vào phòng mổ. Trước sự sửng sốt vô cùng của Paul, tất cả đều chào anh và gọi anh là bác sĩ. Bằng ánh mắt, Lauren ra sức ra hiệu cho Paul đi ra ngoài, nhưng trong lúc anh đang bước về phía cửa thì bác sĩ gây mê lại đề nghị anh giúp ông ta đặt túi truyền dịch. Granelli phân vân nhìn những giọt mồ hôi chảy ra dưới mũ chụp đầu của Paul.
    - Thôi tôi hiểu rồi, anh bị nóng chứ gì, anh bạn đồng nghiệp thân mến.
    Paul trả lời bằng một cái gật đầu và run run treo túi dịch truyền lên cọc. Về phần Lauren, cô trình bày nhanh gọn tình hình cho những người khác trong nhóm. Cô cho hiện lên lần lượt trên màn hình những lớp cắt khác nhau mà máy scanner đã thực hiện.
    - Tôi sẽ đề nghị làm siêu âm thêm lần nữa sau khi chúng ta đã giảm nhẹ được áp lực nội sọ.
    Fernstein rời mắt khỏi màn hình và đến gần bệnh nhân. Nhìn thấy gương mặt Arthur, ông lùi lại một bước và cảm ơn trời là chiếc khẩu trang phẫu thuật mà ông đeo đã che giấu được nét mặt ông.
    - Mọi sự ổn cả chứ? - Cảm thấy sự bối rối của giáo sư, Norma bèn hỏi ông.
    Fernstein lùi ra xa bàn mổ.
    - Chàng trai trẻ nay đã đến chỗ chúng ta như thế nào?
    - Chuyện này thầy sẽ thấy có vẻ tin lắm - Lauren trả lời bằng một giọng phải căng tai mới nghe được.
    - Chúng ta có đủ thời gian để nghe câu chuyện ấy - giáo sư kiên quyết yêu cầu và ngồi vào sau máy neuronavigator.
    Lauren kể lại cuộc hành trình hỗn loạn đưa Arthur đến khoa cấp cứu của bệnh viện Memorial lần thứ hai và đã giải thoát anh khỏi bàn tay tệ hại của Brison.
    - Tại sao cô không thực hiện cuộc xét nghiệm thần kinh kỹ hơn khi khám bệnh cho anh ta lần đầu? - Fernstein hỏi trong lúc kiểm tra hoạt động của máy.
    - Không có chấn thương sọ não, không có hiện tượng bất tỉnh, kết quả kiểm tra thần kinh vận động tốt. Chúng ta đã có chỉ thị phải hạn chế những xét nghiệm đắt tiền không cần thiết...
    - Cô có bao giờ tôn trọng các chỉ thị đâu, đừng có nói với tôi rằng lần này tự dưng cô quyết định phải tuân theo chỉ thị, lần đầu tiên như vậy thì quả là không may!
    - Lúc ấy em không có lý do gì để lo ngại cả.
    - Thế còn Brison...
    - Anh ta vẫn thế - Lauren trả lời.
    - Anh ta để cho cô mang bệnh nhân của anh ta đi à?
    - Không hẳn là như vậy...
    Paul rặn ra một cơn ho khủng khiếp. Tất cả êkíp mổ nhìn anh. Granelli rời khỏi chỗ và đến vỗ vỗ vào lưng anh.
    - Anh có chắc là anh khoẻ không, anh bạn đồng nghiệp thân mến?
    Paul gật đầu ra hiệu để bác sĩ gây mê yên tâm và lảng ra xa.
    - Vậy thì tốt lắm! - Bác sĩ Granelli thốt lên - Bây giờ, hoàn toàn nói riêng với anh thôi, nếu anh có thể tránh không gieo rắc trực khuẩn lao trong căn phòng này, thì tập thể y tế mà tôi là thành viên sẽ vô cùng biết ơn anh. Tôi nói nhân danh ông bệnh nhân quý hoá này, người mà chỉ nghĩ đến việc có anh lại gần là đã phát ốm lên rồi.
    Với cảm giác như có cả một đàn kiến bò trên đùi mình, Paul đến bên Lauren và thì thào vào tai cô, van xin:
    - Cho tôi ra khỏi đây trước khi bắt đầu, nhìn thấy máu tôi không chịu được!
    - Tôi sẽ cố hết sức - nữ bác sĩ trẻ thì thầm.
    - Đời tôi khốn khổ khi hai người các vị tụ tập lại với nhau, nếu có lúc nào đó các vị thử gặp gỡ nhau theo các thức hơi giống người đời một tí thì sẽ tốt cho tôi lắm.
    - Anh nói cái gì vậy? - Lauren sửng sốt hỏi.
    - Tự tôi hiểu tôi! Cô tìm cách cho tôi ra khỏi căn phòng này đi, trước khi tôi lăn ra bất tỉnh.
    Lauren bước ra xa Paul.
    - Anh sẵn sàng rồi chứ? - cô hỏi Granelli.
    -------------------------------------------------------------------------
    (20). Diễn viên điện ảnh Mỹ (ND)
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Không thể sẵn sàng hơn được nữa, cô bạn thân mến ạ, tôi đang đợi hiệu lệnh - bác sĩ gây mê trả lời.
    - Còn vài phút nữa - Fernstein thông báo.
    Norma chụp vải định vị vùng mổ trên đầu Arthur. Khuôn mặt anh mất hút dưới một lớp vải màu xanh lá cây.
    Fernstein muốn kiểm tra lại các hình chụp một lần cuối cùng, ông quay về phía tấm bảng được rọi sáng từ phía sau, nhưng trên bảng trống rỗng, không có bức hình nào. Ông nghiêm khắc đưa mắt nhìn Lauren.
    - Các bản chụp để ở phía bên kia cửa kính, em xin lỗi.
    Lauren ra khỏi phòng để lấy các bản chụp IRM. Khi cánh cửa phòng mổ đóng lại, Norma làm dịu Fernstein bằng một nụ cười thông cảm.
    - Tất cả những chuyện này không thể chấp nhận được - ông nói và cầm lấy càng máy neuronavigator - Cô ấy dựng chúng ta dậy vào lúc nửa đêm, không ai được báo trước về cuộc phẫu thuật này cả, chúng ta chẳng có mấy thời gian để chuẩn bị, dù sao thì cũng có một chút thủ tục tối thiểu nào đó phải được tôn trọng ở cái bệnh viện này chứ!
    - Nhưng mà, ông bạn đồng nghiệp thân mến của tôi ơi - Granelli thốt lên - tài năng thường được biểu hiện trong tính tự phát của những trường hợp không lường trước đấy.
    Tất cả các gương mặt đều quay về phía bác sĩ gây mê. Granelli húng hắng ho.
    - Tức là một cái gì đó tương tự như thế! Phải không nào?
    Cánh cửa phòng chuẩn bị, nơi Lauren đang lấy những kết quả xét nghiệm cuối cùng, bật mở. Một cảnh sát mặc đồng phục đi trước, viên thanh tra theo sau. Lauren lập tức nhận ra viên bác sĩ mặc áo blouse đang chỉ tay vào cô.
    - Cô ta đấy, bắt cô ta ngay đi!
    - Làm sao mà các anh lại đến tận đây được? - Lauren sững sờ hỏi viên cảnh sát.
    - Sự việc xem ra có vẻ khẩn cấp, chúng tôi đem anh này đi theo để dẫn đường cho chúng tôi - viên thanh tra chỉ vào Brisson, trả lời.
    - Tôi đến tham dự vào việc bắt giữ cô vì mưu toan ám sát và giam cầm một bác sĩ đang thực hiện nhiệm vụ, để bắt cóc một bệnh nhân của bác sĩ này và ăn trộm một chiếc xe cấp cứu!
    - Xin anh hãy để cho tôi làm công việc của tôi, bác sĩ - thanh tra Erik Brame nói với Brisson.
    Viên thanh tra hỏi Lauren có thừa nhận sự việc không. Cô hít một hơi thật sâu và thề rằng cô hành động chỉ vì lợi ích của người bệnh. Đó là một trường hợp phòng vệ chính đáng.
    Thanh tra Brame lấy làm tiếc rằng ông không có quyền xét xử chuyện này, và ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đeo còng vào tay cô.
    - Có thật cần thiết như vậy không? - Lauren nài nỉ.
    - Đó là pháp luật! - Brisson hớn hở.
    - Tôi còn một cái còng khác; nếu anh còn nói thay tôi một lần nữa, - viên thanh tra nói - tôi sẽ bắt giữ anh vì tội lấn quyền nhân viên thuộc lực lượng an ninh quốc gia.
    - Có một tội như vậy à? - gã bác sĩ nội trú hỏi.
    - Anh có muốn kiểm tra không? - Brame trả lời bằng một giọng kiên quyết.
    Brisson lùi lại một bước, để cho viên cảnh sát tiếp tục hỏi cung.
    - Cô đã làm gì đối với chiếc xe cấp cứu.
    - Nó ở ngoài bãi đậu xe. Tôi đã định đến sáng sớm sẽ mang trả lại nó.
    Chiếc loa bỗng kêu lẹt xẹt, Lauren và viên cảnh sát quay người lại và nhìn thấy ông Fernstein từ trong phòng mổ đang hướng về phía họ.
    - Có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
     Mặt cô bác sĩ trẻ đỏ bừng lên, cô nghiêng người về phía bàn máy, đôi vai nặng trĩu, và cô ấn nút máy đàm thoại.
    - Em xin lỗi, - cô nói khẽ - em rất tiếc.
    - Việc cảnh sát đột nhập vào đây có liên quan gì với bệnh nhân đang nằm trên chiếc bàn này không?
    - Có thể coi là như vậy - Lauren thú nhận.
    Granelli tiến sát đến cửa kính.
    - Đây là một tên cướp à? - ông hỏi, gần như phấn chấn.
    - Không. - Lauren trả lời - Tất cả là lỗi tại em, em xấu hổ quá.
    - Không nên xấu hổ, - bác sĩ gây mê nói - bản thân tôi đây, khi tôi bằng tuổi cô bây giờ, tôi cũng đã làm hai hay ba trò đùa khiến cho tôi được hưởng vài buổi tối với các ông carabinieri (21), mà quân phục của họ thì trông oai hơn hẳn quần áo cảnh phục của các vị nhé.
    Bác sĩ gây mê đang cao hứng thì bị viên thanh tra Brame tiến đến  micro, ngắt lời.
    - Cô ấy đã đánh cắp một chiếc xe cấp cứu và bắt cóc bệnh nhân này ở một bệnh viện khác.
    - Một mình à? - Bác sĩ gây mê thốt lên trong trạng thái hưng phấn tột độ - cái cô này cừ quá nhỉ?
    -------------------------------------------------
    (21). Tên gọi lính quân cảnh ở Italia (ND)
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    - Cô ta có một tòng phạm, - Brisson nhắc - tôi thì chắc là hắn đang ở trong đại sảnh, cần phải bắt cả hắn nữa.
    Fernstein và Norma quay về phía ông bác sĩ duy nhất vẫn chưa tự giới thiệu , nhưng trước sự bất ngờ hết sức của họ, ông ta đã biến mất. Ngồi co rúm trong khoang dưới bàn mổ, Paul không hiểu bằng cách nào mà buổi tối của anh lại có thể biến thành một cơn ác mộng như vậy. Trước đó vài giờ, anh là một người đàn ông hạnh phúc và thanh thản, ngồi ăn tối với một phụ nữ xinh đẹp.
    Fernstein tiến đến sát tấm kính và hỏi Lauren tại sao cô lại phạm phải một hành động ngu ngốc như vậy. Cô học trò của ông ngẩng đầu lên nhìn ông, mắt tràn ngập nỗi buồn:
    - Nếu không thì Brisson sẽ giết chết bệnh nhân ấy.
    - Xin chào giáo sư - gã bác sĩ trẻ hân hoan nói - Tôi muốn lấy lại bệnh nhân của tôi ngay lập tức! Tôi cấm ông tiến hành cuộc phẫu thuật này, tôi sẽ mang bệnh nhân đi.
    - Tôi hoàn toàn không tin là anh có thể làm được việc này - Fernstein giân dữ phản đối.
    - Thưa giáo sư, tôi đề nghị ông để bác sĩ Brisson làm việc - viên thanh tra cảnh sát lúng túng nói.
    Granelli nhẹ nhàng lùi lại đến bên bàn mổ. Ông kiểm tra tình trạng của Arthur và tháo một csi điện cực ra khỏi cổ tay anh. Lập tức tín hiệu báo động của máy điện tim vang lên. Granelli giơ hai tay lên trời.
    - Thế đấy! Mọi người cứ nói mãi, còn chàng trai này thì mỗi lúc một yếu thêm. Trừ khi cái ông đang quấy rầy chúng tôi tự nhận lấy trách nhiệm về tình trạng xấu đi không tránh khỏi của bệnh nhân này, còn không thì tôi nghĩ là đã đến lúc phải mổ. Đằng nào thì việc gây mê cũng đã bắt đầu rồi và không thể di chuyển bệnh nhân được nữa! - ông kết luận, đắc thắng.
    Chiếc khẩu trang phẫu thuật mà Norma đeo không thể che giấu được nụ cười của bà. Brisson tức điên lên, giận dữ chỉ ngón tay về phía Fernstein:
    - Tất cả các người sẽ phải trả giá với tôi!
    - Tôi nghĩ là chúng ta vẫn chưa thanh toán nợ nần xong đâu, anh bạn trẻ ạ, nhưng bây giờ thì hãy ra khỏi đây và để yên cho chúng tôi làm việc! - Giáo sư ra lệnh và quay đi, không hề nhìn đến Lauren.
    Thanh tra Brame cất chiếc còng và nắm cánh tay cô bác sĩ trẻ dẫn đi. Brisson theo chân họ.
    - Ít nhất cũng có thể nói rằng đêm nay là một đêm thật độc đáo - Granelli nói và đặt lại điện cực vào cổ tay Arthur.
    Tiếng máy chạy rù rù trùm lên sự tĩnh lặng trong phòng mổ. Thuốc gây mê chảy dọc theo ống dẫn và ngấm vào mạch máu  của Arthur. Granelli kiểm tra độ bão hoà khí máu và ra hiệu cho Fernstein là cuối cùng thì cuộc phẫu thuật đã có thể bắt đầu.
    *
    *    *
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Lauren ngồi vào chiếc ôtô bình thường, không để dấu hiệu xe cảnh sát của thanh tra Erik Brame, Brisson lên xe của viên cảnh sát mặc đồng phục. Đến ngã tư phố California, hai chiếc xe tách khỏi nhau. Brisson trở lại bệnh viện San Pedro để tiếp tục phiên trực. Sáng ra, anh ta sẽ đến ký đơn kiện.
    - Lúc đó bệnh nhân ấy ở trong tình trạng nguy kịch thật à? - viên thanh tra hỏi.
    - Bây giờ anh ta vẫn vậy - Lauren trả lời từ hàng ghế sau.
    - Thế anh chàng Brisson này có trách nhiệm gì trong chuyện đó không?
    - Anh ta không phải là người đã đẩy bệnh nhân đập vào tấm kính, nhưng có thể nói rằng sự kém cỏi của anh ta đã làm cho tình hình trầm trọng thêm.
    - Như vậy, cô đã cứu sống bệnh nhân này à?
    - Tôi đang chuẩn bị mổ cho anh ta thì anh đến bắt tôi.
    - Và cô làm những việc kiểu này đối với tất cả các bệnh nhân của cô?
    - Đúng và không đúng, tức là cố gắng cứu họ thì đúng, nhưng bắt cóc họ ở một bệnh viện khác thì không.
    - Cô đã chịu liều mình như vậy vì một người không quen biết à? Thế thì cô làm tôi phục đấy.
    - Đó không phải là việc mà ngày nào anh cũng làm trong nghề của anh sao: liều mình vì những người không quen biết.
    - Có chứ, nhưng tôi là cảnh sát.
    - Còn tôi thì là bác sĩ.
    Ôtô tiến vào Chinatown, Lauren xin viên sĩ quan cho mở cửa sổ, điều này không hẳn là đúng nguyên tắc, nhưng thanh tra Brame cho phép, đêm nay ông đã ngán các nguyên tắc lắm rồi.
    - Cái gã này tôi thấy rất ác cảm, nhưng tôi không được lựa chọn, cô hiểu chứ?
    Lauren không trả lời, đầu nghiêng ra cửa sổ, cô hít thở luồng khí biển đang tràn vào các khu phố phía đông của thành phố.
    - Tôi thích nơi này nhất đấy - cô nói.
    - Trong những hoàn cảnh khác thì tôi đã mời cô đi ăn món vịt quay ngon nhất thế giới rồi.
    - Ở chỗ anh em nhà Tang ấy à?
    - Cô biết chỗ đó sao?
    - Đó là căng-tin của tôi đấy, đúng hơn đó đã từng là căng-tin của tôi, đã hai năm nay rồi tôi không có thời giờ để đặt chân đến đó.
    - Cô đang lo lắng phải không?
    - Tôi muốn được có mặt với mọi người trong phòng mổ thì hơn, nhưng ông Fernstein là nhà phẫu thuạt thần kinh giỏi nhất ở thành phố này, vì thế, tôi không cần phải lo lắng.
    - Cô đã từng trả lời được một câu hỏi chỉ băng một câu đúng hoặc không chưa?
    Lauren mỉm cười.
    - Cô đã làm vụ đó thật, chỉ một mình thôi, đúng không?
    - Đúng!
    Ôtô đỗ vào bãi đậu xe của cảnh sát ở quận 7. Thanh tra Brame giúp Lauren xuống xe. Vào đến sở cảnh sát, ông giao ngay cô hành khách của mình cho sĩ quan trực.
     
    Nathalia không thích qua đêm xa người bạn đời của mình, nhưng giờ làm việc từ lúc mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng được tính gấp đôi. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, chị cũng sẽ nghỉ hưu. Ông cảnh sát già thô kệch của chị đã hứa sẽ đưa chị đi chơi một chuyến thật xa, chuyến đi mà chị đã bao năm mơ ước. Cuối mùa thu này, họ sẽ bay sang châu Âu. Chị sẽ ôm hôn ông dưới chân tháp Eiffel, họ sẽ đi thăm Paris rồi sẽ đến Venise để kết hôn trước Chúa. Trong tình yêu, sự kiên nhẫn có những ưu điểm của nó. Sẽ không có một nghi lễ nào, hai người sẽ chỉ vào một nhà thờ nhỏ, loại nhà thờ mà trong thành phố có đến hàng chục cái.
    Nathalia vào phòng hỏi cung để xác định lai lịch của Lauren Kline, một nữ bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh, người đã đánh cắp chiếc xe cấp cứu và bắt cóc một bệnh nhân trong một bệnh viện.

Chia sẻ trang này