1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gặp lại người xưa - Junichi Watanabe

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi psychocolate, 18/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Gặp lại người xưa - Junichi Watanabe


    GẶP LẠI NGƯỜI XƯA

    Tác Giả : Junichi Watanabe
    Dịch Giả : Sơn Lê

    NÓNG BỎNG



    Anh, lại đây xem giúp mắt em thế nào này? Kuga bước xuống giường, mặc vội chiếc áo khoác ngoài, lấy bia trong tủ lạnh ra.
    Uống hết lon bia, anh quay lại nhìn Azusa đang mặc kimônô, xốc lại áo, thắt dây lưng, cổ áo hơi dựng lên, hở cổ thoải mái.
    Vừa rồi Kuga vuốt ve sờ nắn bộ ngực mềm mại của nàng. Với cơ thể Azusa, anh quen như lòng bàn tay, nhưng khi nàng mặc áo quần vào thì tưởng như giấu kín không cho anh đụng vào, vậy là Kuga muốn cho tay vào chỗ gợi cảm bên trong cổ áo nàng. Azusa nhìn đôi mắt thèm khát của anh, nói với giọng trách móc:
    - Xem giúp mắt cho em đi nào!
    Anh lại nhìn Azusa trong gương, chỉ thấy tóc trước trán nàng hơi rối, sắc mặt có phần mệt mỏi, còn chẳng có gì khác thường.
    - Không việc gì đâu, em... - Anh nghĩ có thể hai người vừa ?oân ái? xong, nàng hơi mệt sau những lần đạt đến cao trào ?" Vẫn là vẻ đẹp mê hồn!
    - Đừng nói nhảm nữa, xem cẩn thận cho em!
    Giọng Azusa trở nên nghiêm chỉnh. Kuga quay ra phía trước, nhìn thẳng vào mặt nàng.
    - Mắt bên trái...
    Azusa ngả đầu về phía bên trái, cặp mắt hơi sâu, dù là lòng trắng hay lòng đen ngả nâu đều rất bình thường.
    - Đây là lần đầu anh nhìn thẳng vào mắt một người con gái.
    - Thế nào?
    Kuga không phải là bác sĩ nhãn khoa, tất nhiên không nói được điều gì.
    - Không sao cả...
    Azusa đành phải thôi, cài cúc cổ áo, thắt dây lưng.
    Người con gái mặc kimônô trong tư thế không thắt đai trông rất đẹp, nhìn các cô trong quá trình mặc cũng thật thích mắt. Nhất là Azusa, một phụ nữ mặc kimônô thành thạo, nhìn nàng thắt dây từng lớp áo cho đến lớp ngoài cùng, tưởng như đang được thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
    Azusa học cách mặc kimônô của giáo sư Yatsu, nên mặc rất tự nhiên thoải mái. Có lúc Kuga xem đến mê mẩn, những lúc ấy nàng khẽ mắng:
    - Anh nhìn gì!
    Câu nói như muốn bảo con trai không nên nhìn con gái mặc áo quần, kỳ thực không muốn để con trai thấy mình biến thành hình dáng khác.
    Kuga rời tấm gương, về giường, cầm lon bia đang để ở tủ đầu giường, đi vào phòng khách. Anh bình thản nghe tiếng máy lạnh đang quạt gió. Lát sau, Azusa mặc áo quần chỉnh tề đi ra.
    - Em để anh phải chờ lâu quá, phải không?
    Vừa rồi Azusa điên cuồng trên giường, bây giờ toàn thân nàng khuôn trong bộ kimônô lụa mỏng màu xanh nhạt, gấu váy và cổ tay là những chấm hoa màu tím nhạt.
    - Lần đầu tiên thấy em mặc bộ này đấy!
    - Đâu có, mùa hè năm ngoái em đã mặc rồi.
    Azusa nói rất dứt khoát, nhưng Kuga vẫn không nhớ ra.
    - Hôm kỷ niệm Ngày cách mạng Pháp, em đã mặc nó đi nhà hàng với anh rồi thôi.
    Nàng nhắc lại, Kuga mới nhớ ra.
    - Chuyện của chúng mình, mới đó mà anh đã quên.
    - Làm gì có chuyện ấy!
    Kuga vẫn nhớ những nơi hai người đã đến, còn nàng mặc gì thì không thể nhớ nổi.
    - Về mùa hè, tuổi thọ của kimônô rất ngắn, thật đáng tiếc!
    Azusa muốn nói, về mùa hè thời gian mặc kimônô lụa không được bao lâu, chừng vài tháng là cùng.
    - Em mặc bộ này đi xem pháo hoa với anh nhé!
    - Anh có bằng lòng đi với bà già này không?
    Azusa vẫn tự giễu mình như thế, nhưng thực ra nàng mới bốn mươi lăm, có thể do dáng người nhỏ nhắn nên trông trẻ hơn đến năm sáu tuổi. Nàng cũng tự biết mình, nhưng lại cố ý nói mình già, kỳ thực vẫn ý thức được mình chưa già.
    Kuga mượn lời nàng:
    - Anh có thích đi với ông già này không?
    Kuga mới năm mươi hai, nhưng trông anh như một ông già.
    - Anh nói không thích xem pháo hoa kia mà?
    - Ừ, có thể anh đã nói thế.
    - Anh bảo, xem pháo hoa chỉ thêm buồn, nên không thích!
    - Bầu trời đêm hè nở rộ những chùm hoa lửa đủ màu sắc, đúng là đẹp không gì bằng, nhưng cái đuôi lửa rực rỡ trong màn đêm, khiến con người suy tư nhiều đến giây phút huy hoàng ngắn ngủi, thậm chí rất buồn.
    - Không phải ghét, nhưng...
    - Thế anh thích gì?
    - Không thích lắm thôi. Nhưng xem pháo hoa phải nhìn chăm chú, có cảm giác không yên tâm.
    - Ấy là anh! Cho nên anh là một người tốt ?" Azusa cười, rồi cầm cái ly đựng rượu brandy đang để ở mặt bàn, nói ?" Không uống nữa nhé! Để em cất đi...
    Azusa xắn tay áo đưa hai cái ly vào bếp.
    Kuga nhìn phía sau nàng, nghĩ vừa rồi anh bắt nàng uống rượu.
    Trong lúc hôn Azusa, anh ngậm rượu mớm vào mồm nàng. Azusa không đề phòng, cuống cuồng, khẽ ho lên mấy tiếng, nhưng vẫn nuốt, rồi sau đó thở ra thật mạnh, kêu người nóng lên.
    Không rõ có phải vì thế hay không, tối nay nàng điên cuồng hơn mọi lần.
    Kuga vẫn chìm trong suy tư. Azusa nhìn đồng hồ, kêu lên:
    - Ôi, đã mười giờ rồi!
    Hai người đến với nhau từ lúc sáu giờ chiều, cùng ăn cơm, nằm với nhau, đến mười giờ cũng là lẽ đương nhiên, nhưng Kuga vẫn cho là còn sớm.
    Azusa ở quận Setagaya, đi mất nửa tiếng đồng hồ, kề đến nhà phải mười một giờ.
    - Để anh gọi xe.
    - Khỏi cần, em xuống vẫy xe cũng được.
    - Cứ để anh gọi, em ngồi đây một lát nào...
    Hai người hẹn gặp nhau nhiều lần, Azusa rất hiểu thiện chí của Kuga, nàng từ chối, không muốn ngồi thêm nữa.
    Tất nhiên đó là tính khách khí của nàng, nhưng lại tỏ ra luôn luôn nhân nhượng bất cứ việc gì.
    Kuga gọi điện thoại, bảo xe chừng mười phút nữa sẽ tới, rồi anh vào nhà trong lấy vé thuê xe, quay ra đã thấy Azusa cầm ví đứng chờ sẵn ở cửa.
    - Em ngồi xuống đã...
    - Xe đến ngay đấy!
    - Còn những năm phút nữa.
    Azusa tỏ ra sốt ruột, chỉ cần mặc kimônô vào lập tức trông nàng có vẻ lạnh lùng xa xôi.
    Có thể, bởi áo kimônô làm cho người phụ nữ trở nên đoan trang, nghiêm chỉnh hay bởi biểu hiện của tâm lý sắp chia tay.
    Vẻ đắm đuối cuồng si trên giường mới rồi của nàng, bỗng chốc biến thành nghiêm trang, khiến người đàn ông thật khó mà hiểu nổi.
    Tại sao biến đổi đến khó lường như thế?
    Kuga cảm thấy thật khó hiểu.
    Anh nghĩ đến nhà Azusa. Anh biết láng máng nàng ở gần Fukazawa, quận Setagaya, hai bên đường là những hàng anh đào xanh tốt, chung quanh rất yên tĩnh, về đêm, ngay cả tiếng ô tô cũng không nghe thấy.
    Cho đến nay, anh vẫn không hỏi gì về gia đình Azusa, dĩ nhiên nàng cũng không chủ động nói ra. Tuy vậy, anh biết chồng nàng là một luật sư, có hai con, một trai, một gái.
    Điều này anh biết được trong quá trình tiếp xúc với nàng chứ không cố tình tìm hiểu.
    Cả hai người không hỏi gì về nhau về gia đình tưởng như là sự trùng hợp, tuy vậy không khỏi có những lúc tưởng tượng về nhau.
    Azusa kề đến nhà có thể chồng nàng đang xem truyền hình hoặc đang hội họp ở đâu đó. Còn nàng sẽ nói dối đi đâu về? Chồng nàng sẽ phản ứng ra sao?
    Anh ta sẽ nhìn vợ mặc kimônô tề chỉnh bằng ánh mắt thế nào? Anh có cảm nhận được gì không?
    Điều kỳ lạ là, mỗi lần Kuga hình dung như thế, thì cảm giác sợ hãi và lòng phấn chấn lại đồng thời dâng lên xâm chiếm lòng anh.
    Anh vừa cầu khẩn cho sự việc không bị bại lộ nhưng đồng thời cũng chuẩn bị tư tưởng quyết tâm đến cùng nếu sự việc bị lộ, hai tâm trạng giao hòa, nở hoa.
    - Anh đang nghĩ gì thế?
    Azusa phát hiện Kuga đang lặng lẽ tưởng tượng điều gì đó.
    - Chỉ thấy em rất đẹp!
    - Anh không nói em cũng biết.
    - Đúng thế đấy!
    Không hiểu vì sao, khi Azusa mặc xong kimônô chuẩn bị ra về, Kuga lại cháy lên tình yêu mãnh liệt đối với nàng. Có thể đó là sự lưu luyến không muốn rời người con gái sắp về bên một người đàn ông xa lạ mà mình chưa hề biết mặt chăng?
    - Hay là em ở lại đây...
    - Không được, anh ơi!
    Kuga biết nàng không thể ở lại qua đêm, nhưng anh vẫn nói.
    - Sáng mai về sớm không được sao?
    - Nếu thế, sợ rằng anh cũng khó xử!
    Azusa như muốn nói, nếu đến nước ấy thì quan hệ của hai người sẽ trở nên tiến thoái lưỡng nan.
    - Hôm nào em lại đến với anh nữa?
    Hai người hẹn nhau chủ yếu tùy theo Azusa có thể sắp xếp đi vào lúc nào.
    Còn Kuga là một người tự do, thời gian rộng rãi hơn nàng nhiều.
    - Tuần sau có được không nào? ?" Kuga hỏi.
    - Em sợ không được.
    - Tại sao?
    - Đúng là em ốm rồi!
    Bất giác Kuga quay lại nhìn nàng. Azusa đứng dậy, nói:
    - Anh không thấy sao?
    - Hình như em gầy đi!
    Tóc Azusa rẽ sang hai bên, cuộn lên, để hở cổ. Có thể mái tóc bồng bềnh nên trông cằm hơi nhọn chăng?
    - Vừa rồi ở trên giường, anh thấy em gầy đi đấy.
    Azusa hơi vươn ra phía trước, hỏi:
    - Thật anh không biết à?
    Đôi mắt hai người sát gần nhau, Kuga không biết trả lời thế nào. Azusa khẽ nói:
    - Anh không nhận thấy mắt em lồi ra ư?
    Kuga nhìn kỹ vào mắt nàng, chỉ thấy mắt trái của nàng có phần sáng hơn mắt phải.
    - Nó sáng long lanh...
    - Thế à?
    - Hay là bị basedo?
    - Không phải ?" Azusa lắc đầu, lấy khăn tay ấn nhẹ vào con mắt đang mở to ?"
    Con gái em cũng nói thế, hình như mắt bị lồi lên!
    - Thật sao?
    - Đúng vậy! Em cũng thấy như thế - Thấy Kuga chưa tin, Azusa nói dứt khoát ?" Bác sĩ cũng nói thế đúng là bệnh rồi!
    - Bệnh gì?
    - Một bệnh rất khó chữa, nghe nói thần kinh thị giác trong đáy mắt bị sức ép...
    - Trong nhãn cầu...
    Kuga không hiểu gì về y học, không hiểu thần kinh thị giác là gì.
    - Có thể phải mổ.
    - Nhưng, không ảnh hưởng gì lớn chứ?
    - Ảnh hưởng nhiều đấy. Mỏi mắt, nhìn có hai hình...
    Kuga hoàn toàn không biết mắt Azusa lại có cảm giác không bình thường ấy,
    anh hỏi:
    - Nhất định phải mổ ư?
    - Phải khám lại cẩn thận rồi mới quyết định.
    - Thế là, chúng mình không còn được gặp nhau nữa?
    - Anh không bằng lòng để có vết dao trên mặt em à?
    - Vết dao trên mặt? Nghĩa là như thế nào?
    - Mổ mắt, biết đâu phải như thế - Không chờ Kuga trả lời, Azusa lại nói ?" Có thể vì em có tội!
    - Đừng nói gở, em!
    - Đúng thế đấy!
    Anh cảm thấy đó là lời nàng tự trách mình, đồng thời cũng là để nói với anh, anh liền quay lại.
  2. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Nhà Kuga ở Aoyama, gần trung tâm Tôkyô. Trước kia anh ở Kajino vùng Kamakura, nhưng vì xa quá, mười năm trước anh thuê một căn hộ ở lại Tôkyô để làm việc. Lúc đầu, mỗi tối vào lúc chưa muộn lắm, anh đều về nhà ở Kamakura, về sau anh ở lại Tôkyô, quan hệ với vợ cũng nhạt dần. Bây giờ thì, càng ngày anh càng xa vợ, đồng thời càng ngày càng thân thiết Azusa, hai con người ấy trở nên đối lập.
    Tuy là nơi làm việc, nhưng sống một mình sinh hoạt có phần không tiện, hai năm gần đây anh thuê một nữ thư ký kiêm người giúp việc đến làm vào buổi chiều. Lúc này đêm đã khuya, trong nhà không còn ai khác.
    Kuga về phòng làm việc, xếp gọn những thứ trên mặt bàn, cầm cuốn sách đang đọc dở về phòng ngủ.
    Vừa rồi Azusa đã thu dọn gọn gàng chăn đệm, anh lật tấm khăn phủ giường lên, còn đó hơi ấm của hai người vừa nằm với nhau. Kuga vào giường vẫn phảng phất mùi thơm, tay cầm cuốn sách nhưng đầu óc lại nghĩ đến Azusa.
    Gần mười một giờ, Azusa sắp về đến nơi. Đó là một khu nhà yên tĩnh, nàng gặp chồng con và nói chuyện gì nhỉ?
    Thật kỳ lạ, Kuga nghĩ đến Azusa, nhưng không thể nào hình dung nổi lúc mà gần chồng. Có thể vì Azusa không muốn nói, cũng vì nàng những lúc cùng với Kuga không hề có cảm giác cuộc sống vợ chồng. Có thể, Kuga cũng đưa lại cho nàng cảm giác như thế.
    Azusa có lần nói: ?oEm không hình dung nổi những lúc anh cùng với vợ con như thế nào!?
    Nghe nàng nói thế, anh không biết vui hay buồn. Nhưng cả hai không đem không khí gia đình đến lại thích hợp với những tình cảm thầm vụng.
    Kuga tự an ủi. Anh kê gối cao hơn, mắt nhìn vào trang sách.
    Cuốn sách tập hợp những tư liệu về lịch sử y học, trong đó ghi lại sự việc thế này: những năm đầu thời Minh Trị, người ta còn thiếu hiểu biết về bệnh hôi chân, cho rằng mùi gỗ thông có thể chữa khỏi bệnh, vậy là người bệnh chất đầy cành thông bốn chung quanh mình. Bây giờ thì học sinh tiểu học cũng hiểu rằng, bệnh chân có mùi là do thiếu vitamin B1, nhưng hồi đó có nhiều cách nói khác nhau như do nhiễm vi khuẩn, nhiễm độc tố của cá, thiếu chất lòng trắng trứng hoặc chất béo, vân vân... Có bài luận văn nói xưng xưng lên rằng, ông tiến sĩ K. ở Viện y học thuộc đại học Tôkyô chất một đống cành thông quanh giường người bệnh, kết quả đã chứng minh chữa khỏi bệnh. Bây giờ nghe nói thật buồn cười, nhưng hồi đó lại là điều nghiêm túc. Đọc lại những tranh luận ấy không còn cảm giác buồn cười nữa, mà chỉ thấy khó chịu.
    So với khoa học nhân văn, khoa học tự nhiên là lĩnh vực không thể tùy tiện giả dối được. Nếu sự việc ấy xảy ra trong lĩnh vực khoa học nhân văn, thì tình hình sẽ như thế nào? Ví dụ, thời đó phát biểu một loạt bài viết về tình hình Nhật Bản và triển vọng quan hệ quốc tế, bây giờ đọc lại sẽ thấy nhiều quan điểm vô cùng hoang đường, vớ vẩn. Thế nhưng, cũng may mắn, từ đấy không có ai hỏi han đến những luận văn ấy, dẫu có người trông thấy, đưa ra những điều nghi vấn, thì cũng có thể vin vào lý do tình thế biến đổi khôn lường để bịt lại.
    Nhưng trong lĩnh vực khoa học tự nhiên thì không dễ ngụy biện, nếu không sẽ trở thành chuyện tiếu lâm.
    Ở bậc đại học, Kuga học văn học Nhật Bản, sau khi tốt nghiệp anh làm báo, rất may mắn anh được phụ trách viết một loạt bài về cuối thời Mạc Phủ, từ đó anh hứng thú với thời đại Minh Trị sau Duy Tân. Về sau, anh viết tiểu thuyết lịch sử lấy thời Mạc Phủ làm bối cảnh và trở thành một nhà văn, một nhà văn được xã hội thừa nhận.

    Kuga nhìn cuốn sách trong tay, bất giác phấn chấn muốn uống trà. Anh bỏ sách xuống giường, vào bếp lấy từ trong tủ tường ra bộ ấm chén pha trà.
    Quen sống một mình, việc nấu nước pha trà trở nên bình thường. Trong lúc chờ nước sôi, anh cầm cái chén trà trên tủ bếp làm bằng thép không gỉ lên xem.
    Đây là bộ ấm chén trà hai năm trước anh mua hồi đi Kyôtô cùng Azusa, gọi là sứ hồng Shino, trên nền men trắng có màu hồng nhạt, rất sang trọng. Hồi ấy mua hai bộ. Từ đấy, cứ mỗi lần uống trà, anh lại dùng bộ đồ trà này.
    Còn một bộ nữa Azusa giữ. Bộ đồ trà ấy hiện nay ở đâu? Mọi việc ở nhà Azusa anh không hề hay biết, nhưng mỗi lần anh thấy bộ đồ trà này, trước mắt anh như hiện lên hình bóng nàng.
    Đó là nét cao sang tinh khiết, vẻ trang trọng quý phái của màu hồng trên nền trắng trong, nhưng phóng đãng dâm loạn.
  3. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Kuga và Azusa quen biết nhau từ hai mươi bốn năm trước, hồi ấy anh mới hai mươi tám tuổi. Bởi đã lâu lắm rồi, anh không còn nhớ rõ thời gian và địa điểm gặp nhau, nhưng chắc chắn rằng đó là do anh bạn Kamimura Riôta giới thiệu. Hôm ấy còn có hai, ba cô gái khác nữa, bây giờ anh chỉ còn nhớ một
    mình Azusa, điều này chứng tỏ anh có cảm tình sâu nặng với nàng.
    Nói như thế, Azusa là một cô gái luôn gây được sự chú ý của mọi người, thực tế thì không, ngoài nước da trắng ra, dung nhan nàng không phải là xuất chúng, mà do tính cách nàng đã tạo nên sự rung động. Trong khi mọi người ồn ào chuyện trò thì nàng nói năng dè dặt, cử chỉ khiêm nhường, lễ độ. Đến lúc ngồi vào bàn ăn, Azusa chắp hai tay, miệng nói ?oem vô phép? rồi mới cầm đũa lên; ăn xong lại nói ?ocảm ơn?.
    Tuy những người con gái khác trước và sau khi ăn cũng làm như thế, nhưng lại cho người khác cảm giác bởi có người làm thế nên mình mới làm theo, không tự nhiên, chỉ có Azusa mới biểu hiện thực sự động tác quen thuộc trong cuộc sống thường nhật.
    Ấn tượng Azusa để lại cho Kuga không chỉ có thế, nhưng với những cử chỉ nhỏ nhặt anh nhận biết nàng được gia đình và bố mẹ dạy dỗ chu đáo, khiến anh rất có cảm tình.
    Sau này anh mới rõ, Azusa quê ở Utsunomiya, các cụ tổ làm nghề kinh doanh rượu, bố mẹ là người rất nền nếp, gia giáo.
    Hồi ấy, Kuga làm việc cho một tòa soạn báo ở Ôtemachi, Azusa làm cho một ngân hàng ở Marunouchi, hai người vẫn thường hẹn gặp nhau ở Ginza và Shimbashi, quan hệ ngày một sâu sắc.
    Ngay năm đầu, hai người gặp nhau nhiều lần, Kuga đã nghĩ đến chuyện lấy Azusa, Azusa cũng hiểu được tình cảm của anh, nhưng rồi cuối cùng không kết quả. Bởi năm sau đó, Kuga đi thường trú ở New York, vậy là giữa hai người có khoảng cách lớn.
    Dĩ nhiên, nếu Kuga dứt khoát đính hôn với Azusa, hoặc có thể hai người nên vợ nên chồng từ sớm. Nhưng vì lần đầu tiên Kuga ra công tác ở nước ngoài, mong thành đạt trong sự nghiệp, cần được tự do không vướng bận gia đình.
    Ở New York, Kuga nhiều lần gửi thư cho Azusa và cũng nhiều lần nhận được thư nàng. Chừng một năm sau. Trong thư Azusa nói bố mẹ bắt phải lấy chồng. Tuy Kuga cũng muốn trả lời dứt khoát cho Azusa, nhưng thái độ của anh lúc bấy giờ còn lừng chừng. Chính lúc ấy, anh nhận được thư của Azusa báo tin nàng đã thành hôn.
    Kuga bỗng cảm thấy mình vừa đánh mất một báu vật. Mất rồi mới biết đấy là một báu vật, giá như Azusa vẫn độc thân thì Kuga không cảm thấy điều đó.
    Ba năm sau, Kuga về nước, lấy vợ, nhưng anh vẫn không nguôi nhớ Azusa. Tình cảm ấy phai nhạt theo năm tháng, nhưng mỗi lần nghe lại bản nhạc ngày xưa cùng nghe với Azusa hoặc những lúc chuyển mùa bắt gặp cảnh cũ, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh nàng.
    Tám năm trước, Kuga gặp lại Azusa.
    Tro tàn cháy lại sau mười bốn năm bất giác qua đi.
    Thoạt đầu, Kuga gửi thiếp chúc mừng năm mới Azusa. Nàng cũng gửi lại cho Kuga, thế là hai bên biết được địa chỉ của nhau, đồng thời cũng biết đôi chút về tình hình của nhau. Sau đó, bởi việc Kuga cho xuất bản một cuốn tiểu thuyết nên đã thúc đẩy hai người gặp lại.
    Tiểu thuyết của Kuga viết về một phụ nữ nhiệt thành hoạt động ủng hộ vương triều Mạc Phủ, hôm anh tổ chức ký tên tặng độc giả, nhân viên hiệu sách nhận được một bó hoa, trong đó kèm một tấm thiếp.
    Trên thiếp là dòng chữ ?oChân thành chúc mừng? với nét bút cẩn thận thân quen, phía dưới là chữ ký của Azusa.
    Kuga vui mừng vô cùng, lập tức viết thư cảm ơn. Nhận được thư trả lời, anh lại viết thư cho nàng mạnh dạn bày tỏ mong muốn được gặp mặt. Vậy là hai người gặp lại sau nhiều năm xa cách.
    Để lấp đầy khoảng trống thời gian cách xa, hai người nói hết với nhau những chuyện sau ngày chia tay. Azusa đã là mẹ của hai đứa con, còn Kuga cũng đã có một cô con gái. Tuy qua rồi thời tuổi trẻ bay nhảy, nhưng hai người chuyện trò với nhau như thời còn yêu say đắm.
    Sau nhiều lần gặp gỡ, tự đáy lòng Kuga trào lên nỗi xúc động mãnh liệt muốn được gần Azusa, còn nàng cũng không thể quên nổi những tình cảm xưa. Nhưng Azusa đã có chồng, không muốn đáp lại tình cảm của anh.
    Chừng một năm sau, nàng không thể nào cưỡng lại nổi, thế rồi chỉ một câu nói ?oanh hư lắm?, giấc mộng uyên ương của hai người được chắp nối.
    - Chỉ cần có em, anh ?ohư? cũng được! ?" Kuga đắm mình trong cảm giác vui sướng trở thành một người ?ohư?.
    Một khi những ký ức vùi sâu tận đáy lòng thức dậy, quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên sâu sắc. Kể từ hồi Kuga đi New Yorkda qua hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ Azusa để anh cảm thấy trống trải như những tháng ngày này.
    Đúng vậy, tuổi tác lớn dần, dung mạo được thời gian tôi luyện trở nên dịu dàng khoan thai, da thịt cũng mềm mại ấm áp hơn. Trước kia ưa sạch sẽ, tính tình có lúc tỏ ra buồn lắng, bây giờ trở nên hòa nhã chín chắn, bẩm tính cố chấp cũng trở thành nỗi xúc động tốt lành.
    Nhưng thay đổi lớn nhất vẫn là cơ thể nàng.
    Nói thẳng ra, thời trẻ, phản ứng của Azusa tỏ ra lạnh lùng, đúng hơn là hai người chú trọng đến ôm nhau hơn là sự vui mừng mang tính cảm nhận.
    Với tính hiếu kỳ của con trai, Kuga ân ái với nàng theo những cách khác nhau, Azusa thì cố né tránh, có lúc từ chối bằng ánh mắt xem thường. Tuy Kuga rất yêu Azusa, nhưng lại không đủ quyết tâm lấy nàng, có thể không được thỏa mãn cũng là một lý do.
    Nhưng hơn mười năm sau, Azusa không còn cố chấp như xưa. Cơ thể nàng như thứ rượu vang tinh chất được cất giữ lâu năm, chín ngấu, tỏa hương say lòng, tạo cảm giác sảng khoái ngọt ngào.
    Không rõ đó là sự hình thành tự nhiên cùng với tuổi tác của Azusa hay bởi từng bước hoàn chỉnh trong quá trình mang thai, sinh nở, trở thành người đàn bà thành thục, hoặc tạo nên bởi bàn tay người chồng của Azusa mà anh chưa hề gặp mặt. Nghĩ đến nhân tố cuối cùng, bất giác Kuga cảm thấy ghen tị và hối hận.
    Dẫu vậy, anh lập tức tự giải thích, tuy vẫn tồn tại chồng nàng, quy cho cùng sự thành thục ấy là tự bản thân và tư chất vốn có của nàng, đóa hoa đến bây giờ mới trở nên rực rỡ nhất.
    Sở dĩ Kuga tin như vậy bởi Azusa có điên cuồng mãnh liệt đến thế nào đi nữa, thì vẫn giữ sự dè dặt vốn có.
    Những lúc đạt đến cao trào, nàng chỉ bày tỏ tình cảm vui mừng bằng tiếng rên khe khẽ, có lúc tỏ ra đau đớn không thể chịu đựng nổi, càng kìm giữ âm thanh, nàng càng tỏ ra đang cảm nhận cháy bỏng mãnh liệt nhất.
    Azusa cố nén chịu, nhưng mỗi lúc không kìm nén nổi, thì nàng bỗng bùng phát mà hình thức hoàn toàn không giống với ý chí chủ quan. Trong ngọn lửa kìm giữ và kích động mạnh mẽ, Azusa tỏ ra ma lực to lớn của người con gái hai lần mâu thuẫn.
    Bây giờ thì Kuga hoàn toàn mê dại bởi Azusa.
    Trên nền tính cách cao sang, Azusa có thêm sắc màu điên loạn phù hợp. Như thưởng thức thứ rượu nho tinh chất được cất giữ hơn hai mươi năm, Kuga yêu Azusa đang ở đỉnh cao của người con gái.
  4. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0

    LỬA TÌNH
    Kuga thường gọi điện thoại cho Azusa vào ban ngày. Gần đây, Azusa có điện thoại di động rất tiện liên lạc, nhưng gọi vào buổi sáng sớm hoặc đêm khuya cũng sẽ phiền hà cho nàng. Tuy Azusa nghe điện, song có những chuyện khó nói, nàng ấp a ấp úng làm anh cũng cảm thấy buồn.
    Ba ngày sau khi Azusa nói mình có bệnh, Kuga gọi điện thoại cho nàng. Như mọi hôm, gần trưa anh mới gọi, nhưng máy của nàng có tín hiệu ?ođang tắt máy? và vang lên giọng nói bí ẩn của nàng: ?oXin nhắn tin?. Kuga nói tên mình, rồi nhắn ?oTôi sẽ gọi lại sau?.
    Có thể Azusa đang đi đâu đó, hoặc đang giảng cách mặc kimônô, hoặc đang bận cắm hoa.
    Mỗi tuần nàng phải mấy buổi đi dạy các cô gái trẻ cách mặc kimônô; nàng có cả chứng chỉ giáo viên dạy cắm hoa, gần đây còn hay đến các cửa hàng, các công ty để cắm hoa. Vin vào những công việc đó để nàng có thể nhiều lần đi chơi qua đêm với Kuga.
    Azusa có chồng, nhưng được tham gia những công tác xã hội mà mình ưa thích. Vài ba năm nay nàng hình thành lối sống tùy ý đi đây, đi đó.
    Hai người đang có ý định đi chơi xa, thì Azusa bảo với Kuga mắt mình bị đau.
    Hôm nay là ngày thứ tư Kuga không nhận được điện thoại của nàng, anh nghĩ chắc không có chuyện gì, nhưng biết đâu nàng đã vào viện.
    Anh không thể yên tâm nổi, chờ đến gần tối khách đã về hết, anh gọi điện cho nàng, nhưng vẫn không có người nghe. Anh đành đặt máy xuống ngước nhìn bầu trời mùa hè đang tối dần.
    Bỗng chuông điện thoại reo, anh cầm máy lên đúng là tiếng Azusa.
    - Anh gọi điện cho anh đấy à?
    - Phải rồi, anh vừa nhắn tin cho em!
    - Em biết. Bây giờ em đến chỗ anh có được không?
    Tiếng nói của Azusa tỏ ra vội vã, trong máy nghe rõ cả tiếng ồn của đường phố.
    - Em đang ở đâu?
    - Đang ở Ginza! Chừng ba mươi phút nữa em sẽ đến nơi.
    Azusa đến nhà cũng được, nhưng lúc này cô thư ký đang ở đấy, cô ta về lúc này vẫn còn hơi sớm.
    - Nhưng cô ta còn ở đây...
    Azusa đã có lần gặp cô thư ký rồi, cho nên chẳng cần giấu diếm làm gì.
    Nhưng lúc này đến, hai người không thể ngồi riêng với nhau được.
    - Thế em đến muộn một tị, chừng một tiếng nữa nhé!
    - Anh chờ em! ?" Kuga đồng ý, tiếp đó anh hỏi - Bệnh viện bảo mắt em thế nào rồi?
    - Ngày mai mới có kết quả, em muốn nhân trước đó...
    - Điều gì mà nhân trước đó?
    - Nhỡ ra không còn được gặp anh thì sao?
    - Nghiêm trọng đến thế kia ư?
    - Không biết nữa! Ngày mai mới quyết định số phận của em.
    Kuga cứ nghĩ Azusa thổi phồng câu chuyện, anh chỉ dặn thêm:
    - Sáu giờ rưỡi em đến được rồi.
    Nếu không có gì đặc biệt, hàng ngày cứ buổi trưa cô thư ký đến, sáu giờ tối thì về. Nếu là những công việc khác thì bắt đầu giờ làm việc buổi sáng như thế là muộn, nhưng với việc viết lách thì buổi trưa mới bắt đầu làm, cho nên người giúp việc chỉ đến buổi chiều là đủ. Cứ buổi chiều, điện thoại, fax liên tục, khách khứa hay đến vào buổi tối, đó là khoảng thời gian bận rộn nhất của anh.
    Thật may, người khách cuối cùng hôm nay anh hẹn gặp vào lúc năm giờ chiều, khách về rồi, nhà trở nên yên tĩnh. Sáu giờ, cô thư ký cũng ra về.
    Kuga một mình ngồi chờ, nhưng muộn hơn thời gian đã hẹn đến một tiếng đồng hồ, hơn bảy giờ Azusa mới đủng đỉnh đến.
    - Sao muộn thế, em?
    Kuga mở cửa, thấy Azusa mặc kimônô, một tay xách ví, tay kia ôm bó hoa gói trong túi giấy.
    - Dọc đường em mua hoa về cắm.
    Azusa đi thẳng vào bếp, lấy hoa ra khỏi túi.
    Kuga đi theo, đặt tay lên hai vai nàng, muốn nàng quay lại. Nhưng Azusa khẽ lắc đầu, tỏ ý không được.
    - Thư thả đã nào, để em cắm hoa!
    Azusa mặc kimônô lụa nền trắng, kẻ vàng nhạt, thắt lưng in hình lá cỏ xanh.
    Trang phục của nàng bao giờ cũng mang tính mùa vụ, trông vào có cảm giác mát mẻ.
    - Hôm nay em sẽ cắm hoa theo một kiểu đặc biệt.
    Azusa lấy từ trong tủ ra một cái bát sứ trắng và rửa sạch sẽ. Xưa nay Azusa vẫn thế, hễ phấn khởi là nàng mua hoa đến cắm ở nhà Kuga, nói rằng đó là trường phái Sagano, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói đến trường phái này.
    Theo nàng, hội sở chính của trường phái này ở chùa Taigakugi Kyôtô, còn nguồn gốc tên gọi có từ đầu thời kỳ Hirayasu, Thiên hoàng Saga bơi thuyền du lãm trên hồ Đại Trạch, ngài ghé vào một đảo nhỏ ngắt một bông hoa cúc cắm vào lọ hoa trong hoàng cung, cho nên gọi đó là trường phái Sagano. Một ngàn năm sau cho đến ngày nay, với bốn hình thức cắm bình và cắm bát tạo nên hai loại lớn là cắm hoa ?otruyền thống? và cắm hoa ?otâm trạng? với cảm giác tương lai mới lạ.
    Kuga không hiểu về cắm hoa, nhưng chùa Taigakugi và hồ Đại Trạch thì anh đến nhiều lần rồi. Cố đô mỗi năm bốn mùa, mỗi mùa một cảnh sắc. Mùa xuân này, vào độ hoa anh đào rụng, anh ở bên bờ hồ Đại Trạch mịt mờ sương khói, với tâm trạng hoài cổ nhớ về thời Hirayasu, tưởng đâu thời gian ngưng đọng trong tĩnh mịch.
    Nơi đây sản sinh trường phái cắm hoa nhất định phải mang nét thùy mị cổ xưa. Kuga có lần hỏi Azusa: ?oCó phải phương pháp cắm hoa truyền thống không??
    Nhưng Azusa phủ nhận: ?oKhông! Tất nhiên phải trân trọng truyền thống, nhưng có nhiều cách cắm tạo nên cảm giác mới lạ.?
    Rõ ràng tác phẩm của Azusa đậm nét cổ điển nhưng lại mang cảm giác mới mẻ đến kinh ngạc. Có thể hôm nay nàng cắm hoa tạo cảm giác mới lạ.
    - Em xong ngay đây, anh cứ ra xem truyền hình đi.
    Kuga đành giữ lại ý muốn nhẹ nhàng hôn nàng, trở về phòng, ngồi nghiêm chỉnh ở xô -pha xem truyền hình.
    Chợt anh nghe tiếng Azusa kêu không tìm thấy kéo để cắt.
    Kéo và ?obàn chông? là những thứ không thể thiếu để cắm hoa, Azusa đã sắm đủ, lẽ ra phải để ở ngăn kéo tủ bếp.
    - Anh thấy kéo ở đâu không?
    - Không rõ nữa...
    Cô thư ký cũng có lúc cắm hoa vào bình, nhưng phần lớn mua hoa ở một tiệm gần nhà.
    - Lạ quá!
    Kuga nhớ ra, mấy hôm trước anh dùng kéo cắt một bao giờ bì công văn, dùng xong anh để vào ngăn kéo bàn ăn.
    - Có lẽ ở đây...
    Kuga mở ngăn bàn ăn, lấy kéo ra cho Azusa.
    Nàng cầm lấy kéo, vẻ mặt không vui:
    - Ai dùng xong mà để như thế?
    - Anh cắt bao thư đấy mà!
    - Kéo này chỉ dùng để cắt hoa thôi!
    Tuy Azusa chỉ nhắc nhở, nhưng trong cách nói lại tỏ ý không muốn người con gái khác dùng kéo của mình sắm.
    - Dụng cụ cũng có tình cảm của nó!
    Chỉ với cái kéo cũng đã thể hiện tính cách cẩn thận chu đáo của nàng, tất nhiên có lúc làm người khác cảm thấy bực, không khí có phần căng thẳng, thêm kích thích hưng phấn của Kuga.
    Kuga vào phòng làm việc sắp xếp thư từ thì nghe thấy tiếng Azusa:
    - Xong rồi!
    Kuga quay vào, bát hoa đã để trên tủ đựng thức ăn.
    - Thế nào?
    - Đẹp tuyệt!
    Lá sen xanh xòe rộng quanh bát sứ trắng, phía trên là lan hồ điệp. Lá sen hơi lệch về bên trái, che kín bát sứ trắng, hai bên hở chút ít, lan hồ điệp trắng hơi ngả về bên phải cân đối với lá sen.
    - Trang nhã, mát mẻ, rất thích hợp với mùa hè.
    - Anh thích không?
    - Vừa tươi mát vừa tự nhiên.
    - Em nói rồi, hôm nay em sẽ cắm hoa thật độc đáo!
    Hai người cùng ngắm hoa, tưởng đâu bát hoa tạo nên một thế giới độc đáo tươi mát, trang nhã.
    - Em đã nghĩ từ tối hôm qua, bởi thế hôm nay cắm rất vững tay.
    - Đã đến lúc cần cắm hoa rồi đấy!
    - Không phải chỉ vì anh, mà còn vì em nữa.
    - Vì em?
    - Ngày mai em đi viện, mọi kết quả đều có thể biết, hoa hôm nay là để cầu chúc cho em khỏe mạnh.
    Thì ra đó là lời cầu chúc chân thành, trang nghiêm từ trong ý tưởng kết hợp
    bởi hai màu xanh trắng thuần khiết.
    - Bát hoa hôm nay đẹp lắm, có thể ngày mai không có vấn đề gì! ?" Azusa nói.
    - Không có bệnh gì nghiêm trọng đâu!
    - Chớ vội chủ quan! Nếu trước bát hoa này anh cầu nguyện cho em thì ngày mai sẽ không có vấn đề gì.
    Azusa nói rất chân tình, Kuga cũng chân thành gật đầu:
    - Tất nhiên, anh cầu chúc cho em!
    - Cảm ơn anh!
    Kuga quàng tay qua vai Azusa, ôm lấy nàng, nói:
    - Đẹp sang trọng như em! ?" Lúc này, qua vai nàng anh mới trông thấy những nhị hoa đỏ giữa những cành lan trắng ?" Hơn nữa, còn... - Trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh khác hẳn lời cầu chúc ?" còn ?ođòi hỏi?...
    - Cái gì?
    Kuga nồng nhiệt hôn Azusa, nói khẽ bên tai nàng:
    - Chúng mình vào giường nhé!
    - Hôm nay không được, em phải về bây giờ!
    - Còn sớm...
    - Mai em phải đi viện. Ngày mai phải nghe bác sĩ phán quyết, trước đấy không được làm cái việc ấy!
    - Việc ấy có liên quan gì đến mắt!
    - Không được, em đau ở đây ?" Azusa lấy tay ấn nhẹ bên tai trái.
    - Đau thế nào?
    Kuga vén tóc nàng lên, xem vết thâm bên tai nàng.
    - Vết cắn của anh đấy!
    Kuga nhớ lại, lần trước trong khi hưng phấn, anh đã cắn vào tai nàng.
    - Không sao, chẳng thấy đâu!
    - Biết đâu phải lấy máu ở tai.
    - Lấy máu ở tai bên kia.
    - Cũng không được. Hôm nay em phải về.
    - Ngày mai nhé?
    - Chưa biết. Xem bác sĩ bảo sao đã - Ngừng giây lát, rồi nàng nói tiếp - Nếu kết quả không tốt thì sao? Bắt buộc phải mổ...
    - Không đến nỗi đâu!
    - Không! Nhất định là không tốt rồi, em có dự cảm như thế - Ánh mắt Azusa thoáng vẻ sợ hãi, rồi nàng nép đầu vào ngực anh ?" Phù hộ cho em, phù hộ cho em, anh nhé!
    - Anh phù hộ em!
    - Thật nhé, phải phù hộ em đấy!
    Azusa ôm chặt lấy Kuga, rồi đột nhiên buông tay, lùi lại, khẽ nói:
    - Xin lỗi, em phải về!
    Kuga buông cánh tay đang ôm nàng, cảm nhận được nỗi sợ hãi bệnh tật của Azusa, lòng nàng thảng thốt, không còn sự yên tĩnh trong lúc cắm hoa.
    Bất cứ hỏi đến kết quả khám bệnh, trong lòng thể nào cũng lo lắng. Dù không có vần đề gì, nhưng mỗi khi đứng trước một bác sĩ mặc trắng, không thể không hồi hộp.
    Cũng như khám bệnh, có người đo huyết áp cũng hồi hộp, kết quả huyết áp cao hơn hai, ba mươi ly.
    Trước hôm đến bệnh viện lấy kết quả, Azusa cố cắm hoa thật cẩn thận, giữ cho cơ thể sạch sẽ, tất cả những việc đó chỉ để bình tĩnh hơn.
    Nhưng hôm ấy, Kuga chờ mãi vẫn không có điện thoại của Azusa. Đến tối, Kuga không thể yên tâm nổi, anh gọi điện cho nàng qua máy di động, nhưng vẫn đóng máy.
    Rốt cuộc thế nào? Phải chăng vì bác sĩ, vẫn chưa có kết quả? Nếu vì vậy thể nào nàng cũng báo cho anh biết. Kuga nghĩ ngợi mông lung mà vẫn không sao hiểu nỗi điều gì.
    Hôm sau, mãi đến tận trưa, Azusa mới gọi điện cho anh.
    - A-lô...
    Nghe thấy tiếng nói trầm trầm của Azusa, Kuga đoán tin không vui, anh linh cảm thấy chuyện chẳng lành.
    - Em... quyết định mổ!
    Tin bất ngờ, khiến Kuga kinh ngạc:
    - Mổ sao?
    - Vâng! Bác sĩ bảo không mổ sẽ nguy hiểm, cuối cùng bị mù. Cho nên...
    Azusa nói rất nhanh. Để làm dịu nỗi lo của Azusa, anh nói:
    - Em đợi anh một lát - Rồi anh nói tiếp ?" Bác sĩ dứt khoát thế ư, em?
    - Bác sĩ chủ nhiệm khoa vừa đọc phim, vừa nói với em dùng thuốc điều trị bằng các phương pháp khác đều không kết quả.
    - Là bệnh gì?
    - Khối u trong thần kinh đáy mắt. Tên rất dài, em không nhớ nổi. Chỉ có cách mổ, không còn phương pháp nào khác...
    - Như vậy, mổ sẽ khỏi à?
    - Khỏi, nhưng trên mặt có vết mổ.
    - Vết mổ ở chỗ nào?
    - Phía trên trán. Bác sĩ bảo vết mổ không thấy rõ đâu.
    - Thế thì tốt chứ sao? Vết mổ ở trán sẽ không nhìn thấy.
    - Nhưng đó là mặt, mặt của người phụ nữ...
    Azusa không nói được nữa. Anh định an ủi nàng mấy câu, nhưng sợ nói không hết ý, nàng đâm buồn thêm.
    - Em đã quyết định chưa?
    - Không có cách nào khác.
    Trong lời nói của Azusa lộ vẻ không yên tâm.
    - Kết quả biết từ hôm qua à?
    - Vâng.
    - Tại sao không gọi điện cho anh ngay?
    - Định gọi cho anh ngay, nhưng đầu óc rối tung rối mù, không biết nên nói với anh thế nào. Hôm nay bình tĩnh một tị mới gọi điện cho anh.
    Kuga hình dung khi Azusa biết tin phải mổ, nhất định nàng sợ hãi lắm, lúc ấy rất cần phải liên hệ với anh. Tuy mình không giúp được gì, nhưng có thể bàn bạc với nhau.
    - Nhớ em quá, Azusa ạ!
    - Xin lối
    Kuga bình tâm trở lại:
    - Hôm nay có gặp được em không?
    - Tối nay, có được không?
    - Được chứ! Mấy giờ nào?
    - Tối. Nhưng gặp anh em khóc mất!
    - Không sao! Anh chờ em!
    Điều mà Kuga có thể làm cho Azusa là, ôm lấy nàng.
  5. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Bảy giờ tối, Azusa đến chỗ Kuga.
    Nghe tiếng chuông, Kuga ra mở cửa. Azusa mặc kimônô đen chấm trắng, thắt đai trắng, chân đi guốc gỗ, đứng trước anh. Nàng mặc như sắp đi xem pháo hoa, nhưng vẻ mặt đầy âu lo.
    - Xin lỗi, em mặc lôi thôi quá! ?" Azusa như muốn nói, hôm nay nàng không thắt đai trống phía sau lưng nghiêm chỉnh như mọi lần, mà chỉ thắt đai bình thường ?" Không còn lòng dạ nào để trang điểm nữa!
    Bác sĩ yêu cầu phải mổ, khiến Azusa không còn muốn sửa soạn trang điểm, cũng là điều dễ hiểu.
    - Em vào đây.
    Kuga kéo tay nàng vào nhà, hai người mặt đối mặt.
    Azusa hơi cúi đầu, dưới ánh đèn khuôn mặt nàng trông nhợt nhạt. Kuga nhìn mắt bên phải của nàng, lòng trắng hay lòng đen màu nâu đều trong suốt, không thấy bệnh gì trong đáy mắt.
    - Không thấy, em ạ! ?" Kuga khẽ lắc đầu, ngồi sát bên Azusa ?" Bao giờ thì mổ?
    - Tuần sau vào viện, tuần sau nữa...
    - Nhanh thế...
    - Không nhanh thì sẽ nguy ?" Azusa không nói tiếp, một lúc sau, nàng đột nhiên buồn bã, nói ?" Biết đâu, sẽ chết.
    - Đừng nói gở! Bác sĩ bảo mổ là khỏi đấy thôi!
    - Nếu mổ thất bại...
    - Không thể thế được. Đó là bệnh viện lớn, chuyên môn giỏi.
    Azusa điều trị ở bệnh viện nhà nước rất nổi tiếng ở Ochanomizu, Tôkyô.
    - Mổ xong, có thể bị mù.
    - Không thể thế được, mổ là để có thể nhìn thấy. Em phải nghe lời bác sĩ! ?" Để thay đổi bầu không khí, Kuga nói ?" Chúng mình ra ngoài ăn cơm nhé!
    - Bây giờ à?
    - Em vẫn chưa ăn chứ?
    - Nhưng em không muốn ăn.
    - Đừng thế, em phải bình tĩnh.
    Nhưng Azusa không muốn ra ngoài ăn cơm:
    - Ăn ở nhà thôi ?" Azusa nhìn bát hoa trên tủ thức ăn, nói - Cắm hoa để cầu nguyện, nhưng...
    Nhưng điều Azusa cầu mong không trở thành sự thật. Nàng nói với bát hoa:
    - Tối hôm qua tưởng như ở đây với hoa!
    Những đóa lan hồ điệp tinh khiết trên màu xanh của lá sen vẫn đẹp.
    - Buổi tối tắt đèn vẫn thấy hoa ?" Azusa nói.
    Kuga nhớ ra, hôm trước Azusa cắm hoa bảo ngày mai đi lấy kết quả, phải giữ cho cơ thể sạch sẽ, liền nói:
    - Nghỉ một lát đã nhé!
    Kuga kéo tay Azusa vào buồng ngủ, nàng ngoan ngoãn đi theo. Anh tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường.
    Azusa đứng yên ở góc phòng, lát sau với vẻ quyết tâm, cởi áo ngoài, chỉ mặc áo lót trắng lên giường.
    - Em thật buồn cười!
    - Việc gì?
    - Đến lúc này rồi còn làm chuyện này...
    Kuga lại nghĩ, chính vào lúc này hai người mới cần gần nhau.
    - Đừng nghĩ vớ vẩn nữa!
    Kuga nhẹ hôn nàng, ôm Azusa đang nằm thẳng vào lòng mình.
    Có thể vì Azusa nhỏ nhắn, ôm vào lòng cảm thấy cơ thể nàng đầy đặn. Mỗi lần hai người nằm với nhau, Kuga bảo nàng đầy đặn, nàng có ý không bằng lòng, nói:
    - Anh định nói em già rồi sao?
    Tất nhiên, Azusa không còn thon thả như thời con gái, eo, đùi có phần mập mạp, nhưng anh rất thích cơ thể nàng đầy đặn như hiện nay.
    - Già nhưng còn hấp dẫn lắm!
    - Đừng ba hoa nữa đi!
    - Anh nói thật đấy.
    - Thôi đi, đàn ông chỉ thích con gái trẻ thôi!
    Đúng thế. Con trai , nhất là những người lớn tuổi, phần lớn đều thích con gái trẻ, nhưng chỉ thích vẻ bề ngoài, đến với những người ấy lại là một chuyện khác.
    Con gái trẻ trung tất nhiên đáng yêu, tuổi thanh xuân hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng lại hay nũng nịu, nhiễu sự, có lúc làm mất hứng thú. Cho nên, con trai chia làm hai loại, một loại chỉ chạy theo vẻ bề ngoài xinh đẹp, trẻ trung, một loại nữa thích nội tâm dịu dàng, điềm đạm.
    Kuga thuộc loại thứ hai.
    - Trẻ trung xinh đẹp rồi cũng phải già ?" Kuga nói.
    - Nói vậy thôi, trẻ đẹp bao giờ cũng thích hơn.
    - Chỉ một thời gian ngắn.
    - Dù ngắn cũng là hạnh phúc.
    Thấy Azusa ngưỡng mộ tuổi trẻ, bất giác anh đọc những câu thơ của Yosano Akiko:
    Tuổi hai mươi xinh đẹp
    Suối tóc chải lược ngà
    Xa hoa sắc xuân hồng

    Trong bài thơ ngắn với âm điệu uyển chuyển, Yosano Akiko ví con gái tuổi hai mươi đẹp như gấm hoa phung phí sắc xuân, ám chỉ nỗi lòng buồn đau của người con gái qua rồi thời đẹp nhất.
    - Akiko viết bài thơ này năm bao nhiêu tuổi? ?" Azusa hỏi.
    - Khoảng hai mươi. Nhưng xưa kia người ta sớm có cảm giác già.
    - Em hiểu...
    - Con gái tuổi hai mươi rất đẹp, điều ấy không có gì lạ.
    - Thật sao?
    - Người trẻ mặc gì, làm gì cũng đáng yêu - Chợt Kuga nghĩ đến con gái của Azusa sắp đến độ tuổi này, liền hỏi ?" Con gái em bao nhiêu tuổi rồi?
    - Hai mươi hai.
    - Lần đầu anh gặp em cũng hai mươi hai. Nó có giống em không? Chắc là đẹp?
    - Nếu giống em thì hỏng.
    Trong tâm trí Kuga hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Azusa.
    Hồi ấy nàng mới hai mươi hai, dù đi ngoài phố hay lúc chắp tay trước bữa ăn. Nàng đều rất ngây thơ, đáng yêu.
    - Thời trẻ ai cũng đẹp. ?" Kuga nói. Câu nói ấy cho tất cả cánh con trai, trong đó có anh - Lợn, chó, mèo nhỏ cũng đáng yêu, huống chi người...
    - Thế ư?
    - Nếu con gái trẻ không xinh đẹp, nhất định đó là mụ bát quái!
    Azusa không đồng ý, nói:
    - Thế thì, lớn tuổi có xấu một tị cũng không sao chứ?
    - Biết làm sao được? Nhưng có người giữ mãi tuổi xuân.
    - Em muốn biết ai như thế.
    - Ngay trước mắt đây ?" Kuga lấy ngón tay chỉ vào mũi Azusa.
    Azusa cũng lấy ngón tay chỉ vào mặt Kuga:
    - Anh thì được cái khéo nói.
    Kuga cười, anh cắn nhẹ vào ngón tay nàng.
    Đó là chuyện của hai tháng trước, hai người chuyện trò vui vẻ trong đêm đầu mùa hè.
    Kuga ôm Azusa, nghĩ lại ngày ấy. Azusa đang trong lòng anh, khẽ hỏi:
    - Anh đang nghĩ gì thế?
    - Không, không nghĩ gì...
    Lúc hai người nói chuyện tuổi tác, mắt Azusa có điều gì không bình thường chưa nhỉ?
    - Em phát hiện từ bao giờ?
    - Khoảng tháng sáu.
    - Lần đầu à?
    - Trước đó em nhìn gì cũng thấy hai hình, mắt mờ, đau đầu luôn.
    - Thế mà anh không biết.
    - Bởi những lần gặp anh, người em đều khỏe - Chợt Azusa sợ hãi nói - Nếu
    trên mặt em có vết mổ, chắc anh không nhìn em nữa đâu nhỉ?
    - Không thể có chuyện đó!
    - Chắc chắn như thế! Anh sẽ cảm thấy em trở nên vô dụng, không đoái hoài
    gì đến em nữa.
    - Anh vẫn yêu em!
    - Bây giờ anh nói thế, đến lúc ấy lại chán em thôi!
    Kuga ôm chặt Azusa đang bị kích động vào lòng mình.
    Lát sau, nàng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết, nhỏ nhẹ:
    - Trời hành tội em đấy mà!
    - Đừng nói thế!
    - Em không tốt ?" Azusa nghĩ rằng mình có tội mới bị bệnh tật thế này ?" Ôi, anh hành tội em đi!
    Nếu người con gái có chồng rồi mà đi với người đàn ông khác là có tội, thì người đàn ông quyến rũ người con gái cũng có tội như thế. Đều là có tội, lẽ nào phía này trị tội phía kia?
    Kuga không giải thích nổi, chỉ nghe thấy tiếng nàng:
    - Anh, ôm em đi nào...
    Tiếng nói như từ trong bóng tối vọng lại. Biết rằng lời nói từ miệng Azusa, nhưng lại như lời thở than phát ra từ không gian nồng nàn của hai người.
    Kuga ghì chặt cơ thể của người phụ nữ đang nằm trên giường như một lễ vật, cởi áo, hai tay xoa mạnh bầu vú nàng. Những động tác ấy là sự thèm khát của người con trai, hoàn toàn không chiều lòng người con gái. Theo đó có thể nói, anh đang trị tội nàng. Nhưng nếu như trong hành động đó có lẫn tình cảm yêu đương, dù là chút ít, thì trị tội sẽ biến thành kích động, người con trai từ người trị tội trở thành kẻ tòng phạm. Trước phút hai người kết hợp nhau lại cũng đã xuất hiện triệu chứng đó rồi. Trong lúc Kuga vuốt ve cơ thể Azusa thì anh đã rời xa vị trí của người trị tội mà ngả vào lòng người đang bị kích động sự thèm khát.
    Nhưng vào lúc này, từ vai trò người con trai kích động dẫn đến ý nghĩa kia, có thể coi là người trị tội, nhưng Kuga vuốt ve để châm ngọn lửa thèm khát của Azusa, hai người vội vã ôm chặt lấy nhau, trước giây phút hòa nhập thể xác, người con trai trở thành kẻ tòng phạm sung sướng.
    Azusa cố giấu kín khoảnh khắc cao trào, ôm chặt lấy Kuga. Nàng nghĩ, nếu để bật lên tiếng kêu là biểu hiện sự khát khao tầm thường, nên cố kiềm chế, cho dù cao trào lên đến đỉnh điểm, cũng chỉ khẽ ?oƯ!? và tiếp theo, thân thể đang căng bỗng mềm nhũn. Ấy là lúc Kuga biết nàng đã đạt đến cao trào.
    Cách biểu đạt kín đáo rất riêng ấy của Azusa, mà tự nàng cũng không biết tại sao lại như thế. Người đàn ông thấy được mâu thuẫn xác thịt và tinh thần trong đó, sẽ được thỏa mãn về tâm lý, kích thích tình yêu đối với nàng.
    Không phải nói, khi đạt đến mức độ đó, trong lòng thỏa mãn vô cùng, và công kích thêm một lần nữa với lòng tự tin mới. Có thể, thân thể người con gái trở nên nhạy cảm khi đã được thỏa mãn, Azusa đạt được hai, ba cao trào, Kuga không còn tự kiềm chế, cùng giải tỏa với nàng.
    Azusa dựa sát người Kuga, đầu nàng áp chặt vào vai, toàn thân nằm gọn trong lòng anh, hai cặp đùi đan vào nhau, ngọn lửa tình vẫn âm ỉ cháy. Hai người nằm với tư thế ấy không biết bao nhiêu lần, bởi cả hai đều được thỏa mãn. Tuy hai cơ thể sát vào nhau, nhưng tưởng vẫn có một không gian thanh thản, một cảm giác thoải mái sản sinh từ trong vòng tay ấm áp, dịu dàng. Lúc này, Azusa trở nên ngoan ngoãn, nàng để mặc Kuga vuốt ve, chỉ bình thản nhắm mắt, như ngủ, như thức.
    Tóc Azusa làm ngứa vai anh, anh khẽ nhích đầu nàng ra. Azusa như bị đánh thức, nàng nói:
    - Cảm ơn anh...
    - Việc gì? ?" Kuga phát hiện lần đầu tiên nàng nói câu này sau khi hai người ?oyêu? nhau. Bất giác anh hỏi lại ?" Em vừa nói cảm ơn?
    - Vâng! Em rất vui...
    Azusa trả lời rõ ràng. Nhưng vì sao nàng cảm ơn một cách trịnh trọng như vậy? Trong bóng tối mờ ảo Kuga nhớ lại vừa nãy nàng nói: ?oHãy trị tội em đi!?
    - Anh định cho em một trận nên thân đấy!
    - Nhưng rất dịu dàng. ?" Azusa nhận ra hành động của Kuga còn rất xa mới được gọi là trị tội. ?" Sao anh không cắn em?
    Anh lại nhớ vết bầm tím do anh cắn bên tai Azusa.
    - Em bảo không được kia mà?
    - Không sao, anh cứ để lại cho em những kỷ niệm...
    Lẽ nào vết cắn ấy sẽ là kỷ niệm tình yêu?
    - Bây giờ anh cắn em nhé?
    - Không được, bây giờ đang ngứa ?" Có thể Azusa nghĩ đến cảm giác bị cắn, nàng khẽ co mình lại, nói ?" Em không quên được đâu!
    Azusa đang vui, Kuga gật đầu, nàng nói tiếp:
    - Thế này là em có thể yên tâm đi viện được rồi.
    - Em ra viện, lại gặp nhau nữa nhé!
    - Không được!
    - Tại sao? Chỉ mổ mắt thôi mà?
    - Nhưng người em đã bị tổn thương.
    - Em nói sao? ?" Kuga thấy Azusa đang tự hành hạ mình, nói - Mổ thì có việc gì đâu!
    - Anh bảo vẫn chờ em kia mà?
    - Tất nhiên - Chợt Kuga có ý nghĩ ngắm nhìn những xung động cơ thể nàng.
    Bởi trong thời gian Azusa vào viện anh không còn được ngắm nhìn nàng, vuốt ve làn đã mềm mại của nàng ?" Cho anh xem, được không?
    - Xem gì?
    - Cơ thể em, toàn bộ. Để in sâu trong tâm trí anh, làm anh không thể quên được em!
    Azusa không trả lời, chỉ lặng lẽ nằm thẳng, nói:
    - Không được bật đèn sáng đâu!
    Đó là điều kiện của nàng. Kuga muốn bật đèn dành trong bóng tối mờ ảo từ từ ngồi dậy, tay phải đặt lên ngực nàng, rồi áp sát mặt. Như bị điện giật, cơ thể Azusa chợt run lên, nhưng nàng vẫn nhắm mắt.
    Kuga nhiều lần đòi cạo lông của nàng, nàng không cho, bảo làm thế ?othật quái gở?. Azusa nói, đã lâu không ?osinh hoạt? với chồng. Lấy nhau hai mươi năm con cái đã lớn, hai vợ chồng không còn có nhu cầu sinh lý nữa. Nàng nói:
    - Chưa thấy cặp vợ chồng nào lại yêu nhau như thế!
    Có thể hiểu được điều Azusa nói, nhưng Kuga nghĩ, nếu đúng, nàng sẽ đồng ý cho anh cạo lông. Như thế có thể chứng minh được vợ chồng nàng không còn ?osinh hoạt?. Thế nhưng, Azusa bảo yêu cầu của anh là ?oquái gở?, nhất định không cho.
    Azusa nói đúng, đúng là ?oquái gở?. Nhưng nhiều lúc đàn ông vẫn đòi làm những việc quái gở không đâu.
    Kuga trông thấy nốt ruồi đen to bằng hạt đỗ phía đùi trái của Azusa. Lần đầu tiên anh phát hiện nốt ruồi này của nàng hồi bảy năm về trước, khi hai người gặp lại nhau. ?oTại sao lại mọc ở đây?? Kuga vừa sờ vào nốt ruồi, vừa nói:
    ?oTướng dâm... ? Azusa vội vàng lấy tay bịt miệng Kuga lại.
    - Đúng thế! ?" Kuga nhìn vào cái nốt ruồi, rồi nhìn lên ngực nàng. - Ở đây còn một cái nữa...
    Phía dưới vú trái, gần nách Azusa còn một nốt ruồi như thế. Bảy năm trước Kuga thấy thế nào thì nay vẫn thế, vẫn ở vị trí đó, không có gì thay đổi.
    Tay Kuga mân mê nốt ruồi, nói:
    - Cà hai cùng ở bên trái.
    Anh chợt nghĩ, nàng đau mắt trái. Tuy cả ba không liên quan gì đến nhau, nhưng nghĩ kỹ thì thấy có gì đó liên quan với nhau.
    - Anh không thể quên được em! ?" Không hiểu tại sao, Kuga nhìn những nốt ruồi của Azusa, lại nghĩ nàng sẽ mổ thành công ?" Không sao, anh sẽ chờ em.
    - Chờ em thật nhé!
    - Nhưng em phải về với anh nhanh lên!
    Azusa vươn hai tay kéo Kuga gần lại, hai người ôm nhau thật chặt. Kuga thì thầm bên tai nàng:
    - Anh chờ em!
    Thế rồi, với lòng thành cầu chúc, đôi môi anh áp chặt vào con mắt sắp mổ của Azusa.
  6. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    MÁT MẺ
    Hôm Azusa vào viện, trời mưa sụt sùi từ sáng đến chiều. Chưa đến cuối thằng tám mà nhiệt độ xuống 28 độ, mát mẻ như mùa thu. Mùa hè năm nay phần lớn râm mát, rất ít ngày nắng chói chang. Tưởng như chưa có những ngày hè nắng nóng đầm đìa mồ hôi thì đã sang thu mát mẻ.
    Kuga chợt buồn khi nhớ lại mùa hè năm nay. Bỗng có tiếng chuông điện thoại của Azusa.
    - Em đi ngay bây giờ.
    Tiếng nàng không giống tiếng người sắp phải vào viện, mà như sắp đi chơi xa. Tiếng trả lời của Kuga rõ ràng:
    - Em vào bệnh viện Ochanomizu đấy chứ? Cẩn thận em nhé!
    - Hôm nay trời mưa, tuyệt lắm. Nếu nắng ráo vào viện thì rất tiếc. Trời mưa, yên tâm hơn.
    Kuga hiểu lòng nàng, nhưng vẫn áy náy chuyện mổ:
    - Hôm nào thì mổ?
    - Phải mất bốn, năm ngày kiểm tra tiếp, em nghĩ sang tuần sau.
    - Trước khi mổ vẫn liên lạc với nhau được chứ?
    - Bệnh viện không cho dùng điện thoại di động, sợ ảnh hưởng đến người khác. Cứ để em gọi cho anh.
    - Có thể qua trung tâm y tá gọi cho em được không?
    - Sau mổ một thời gian không được phép gọi điện thoại.
    Kuga nhận ra rằng, Azusa vào viện là hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Anh nói:
    - Anh đem hoa đến cho em nhé!
    Thoạt đầu Azusa đồng ý, nhưng rồi nàng lại nói:
    - Thôi anh ạ!
    Kuga nghĩ, bó hoa có danh thiếp của mình em rằng gây phiền hà cho Azusa chăng, anh nói:
    - Anh không ghi tên, chỉ một bó hoa bách hợp trắng thôi, được không?
    Azusa thích hoa trắng, nhất là hoa bách hợp.
    - Nhưng không biết có chỗ cắm hoa không?
    - Để ở phòng của mình thì sao?
    - Hai người nằm chung một phòng... - Azusa chuyển sang chuyện khác ?" Bát hoa ấy hôm nay thế nào rồi?
    Nàng hỏi bát hoa nàng đem đến trước hôm đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra.
    - Vẫn thế!
    Xem ra những bông hoa lan hồ điệp trên lá sen trắng còn tươi được thêm ít ngày nữa.
    - Nếu ra viện an toàn, em sẽ đến cắm hoa cho anh nữa.
    - Chắc chắn là an toàn rồi.
    - Đúng thế không?
    - Tất nhiên!
    Được Kuga động viên, Azusa yên tâm hơn:
    - Em đi nhé!
    - Chúc em sớm ra viện ?" Kuga nói thêm ?" Anh yêu em!
    Azusa cười, khẽ nói:
    - Em cũng yêu anh!
    Kuga gật đầu, tình cảm tưởng như làm cho hai người trẻ lại.
    Azusa vào viện được hai hôm thì Kuga cùng anh bạn Muraki đến ăn tại một nhà hàng nhỏ ở Ginza.
    Muraki là bạn thời trung học, vào đại học anh học y khoa, hiện tại là chủ nhiệm khoa tiết niệu tại một bệnh viện công ở Yokohama.
    Hồi xưa, Kuga vẫn chọc anh: ?oCậu tại sao lại học tiết niệu?? Muraki trả lời rất nghiêm túc: ?oHành vi quan trọng nhất của con người là bài tiết.?
    Muraki cho rằng, con người ngày nay chỉ nghĩ đến ăn gì, ăn bao nhiêu nhưng lại ít nghĩ bài tiết gì, bài tiết bao nhiêu. Anh ta vẫn chủ trương: trước hết phải thải loại tất cả những gì thừa thãi ra khỏi cơ thể mới có thể thoải mái nghĩ đến ăn. Đó là quan điểm ?obài tiết tốt mới có thể mạnh khỏe? .
    Trong lúc hai người đứng tiểu tiện trong nhà vệ sinh, anh ta nói với sự hiểu biết sâu sắc:
    - Thấy không, có thể đi tiểu thoải mái mới cảm thấy hạnh phúc!
    Kuga thấy anh bạn như bị ?othần kinh? nhưng hàng ngày anh ta tiếp xúc với những người khổ sở vì bí tiểu tiện, thì điều anh nói ra là những cảm nhận đúng đắn.
    Không có gì thay thế được cảm giác sảng khoái sau khi bài tiết thoải mái, dù là đại tiện hay tiểu tiện.
    ?oTất cả những gì bài tiết từ cơ thể ra đều quan sát kỹ càng?. Đó là câu thần chú cửa miệng của anh ta, bởi quan sát những thứ bài tiết khỏi cơ thể có thể biết được cơ thể ra sao. Anh ta vẫn phàn nàn: ?oHố xí tự hoại đã làm mất những thông tin bên trong cơ thể?.
    Chuyện nghe có phần khôi hài, nhưng đúng như thế. Anh ta nói: Cho nên, việc lớn của con người là không thể bỏ qua những thứ đó. Câu nói tuy khiêm tốn lấy mình ra làm gương, nhưng đám sinh viên y khoa cho rằng đó là lời kiến giải độc đáo.
    Anh bạn Muraki thích món ăn Nhật Bản, Kuga chọn một nhà hàng ăn nhỏ ở phố Ginza Tây đầy những tiệm rượu. Nhà hàng trên tầng hai, chỉ một cái quầy hình chữ L và một gian nhỏ.
    Hai người ngồi gần quầy, uống bia khai vị rồi uống rượu trắng hâm nóng.
    Tuy trời chuyển mát, nhưng vẫn là tháng tám nhiều người vẫn uống rượu nguội. Nhưng Kuga và Muraki quen uống rượu nóng.
    - Uống rượu này mà không uống nóng là người không biết uống rượu - Về uống rượu hai người thật tâm đầu ý hợp, rất giống nhau.
    Kuga rót rượu cho Muraki. Muraki nâng chén rượu lên nhâm nhiều ngon lành.
    Cô chủ quán mời hai người:
    - Vừa có cá hồi ở Hockaidô về, các ông dùng một đĩa chứ ạ?
    Muraki gọi một dĩa cá rán. Ăn cá ở Ginza quả là ngon, nhưng nhà hàng có cả món thịt bò loại cao cấp, Kuga muốn ăn món bít-tết bò tẩm gia vị. Muraki ngạc nhiên thấy Kuga thích ăn món thịt bò, anh hỏi:
    - Gần đây cậu lại thích ăn món Âu à?
    - Không phải là thích, ăn gỏi cá chán rồi, đổi khẩu vị thôi mà!
    - Cá rán ngon lắm. Người Nhật thích ăn gỏi, mình thấy gỏi cá thu cũng ngon, còn những thứ cá khác rán lên rất ngon.
    Kuga đồng ý với Muraki:
    - Không hiểu vì sao gần đây mình thích ăn các món Italia và các món Âu.
    - Chứng tỏ sức khỏe của cậu rất tốt ?" Muraki nói với giọng của một bác sĩ, tiếp đó, anh ta thăm dò - Chắc là bị ảnh hưởng của cô bạn gái chứ gì?
    - Là thế nào?
    - Nếu thường xuyên tiếp xúc với những người con gái thích các món Âu thì khẩu vị của mình cũng sẽ bọ thay đổi theo.
    Kuga nghĩ ngay đến Azusa. Nàng thích các món ăn Nhật Bản, nhưng cũng thích món ăn Italia, nhiều lần anh đưa Kuga đến nhà hàng ăn Âu .
    - Cậu đang có bạn gái chứ gì?
    Kuga không thể nói chuyện Azusa với Muraki được, nhưng Muraki rất nhạy cảm,
    - Đừng giấu tớ nữa!
    - Có gì phải giấu diếm, nhưng có thể cậu đã nói đúng.
    - Ngoài năm mươi, nói chuyện tình yêu đúng là tuyệt vời đấy!
    Kuga nghĩ, nếu mình im lặng thì Muraki sẽ hỏi đến cùng, liền chuyển sang chuyện khác:
    - Có việc này muốn hỏi cậu.
    Mục đích tối nay Kuga mời Muraki ăn cơm, thứ nhất hai người lâu ngày mới gặp lại nhau; thứ hai, muốn hỏi Muraki về bệnh tình của Azusa. Tuy Muraki là bác sĩ tiết niệu, không hiểu về nhãn khoa, nhưng như thế có thể dễ hỏi hơn.
    - Bệnh về mắt...
    Muraki vừa dùng đũa xắn cá với động tác nhanh nhẹn không tương xứng với tấm thân mập mạp của anh, vừa hỏi:
    - Để viết tiểu thuyết à?
    - Không, không, không phải thế.
    Trước đây, Kuga viết tiểu thuyết cũng đã hỏi Muraki về bệnh hôi chân, cho nên Muraki nghĩ Kuga hỏi chỉ là để viết truyện.
    - Mình có một người quen ... - Kuga kể bệnh tình của Azusa gần đây, mắt lồi lên, nhìn cái gì cũng thành hai hình hay đau đầu ?" Hình như đáy mắt có khối u gì đó...
    - Có thể như thế.
    Muraki trả lời dứt khoát, khiến Kuga lộ thêm:
    - Mổ không sao chứ?
    - Nếu bác sĩ khuyên vẫn nên mổ.
    - Có trường hợp nào mắt bị lồi nên không?
    - Có thể khối u trong hốc mắt.
    - Hốc mắt là như thế nào?
    - Tức là hốc đựng nhãn cầu ?" Muraki giải thích bằng những lời lẽ dễ hiểu nhất - Cậu đã thấy xương đầu bao giờ chưa? Tức là hai cái hốc đen chứa nhãn cầu ấy mà!
    Kuga gắn khuôn mặt xinh xắn nhã nhặn của Azusa vào bộ xương đầu, bất giác cảm thấy gai người:
    - Ở đấy cũng có thể có khối u à?
    - U lành, cũng có thể là u ác tính.
    - U ác tính là thế nào?
    - Nó sẽ phát triển nhanh như ung thư, không chữa kịp thời sẽ không còn thuốc thang nào cứu vãn nổi.
    Khối u của Azusa là lành tính hay ác tính?
    - Nghe nói phải vào viện để mổ ngay.
    - Thế thì chẳng có vấn đề gì, nhưng tớ phải hỏi lại bác sĩ nhãn khoa.
    - Xin lỗi...
    Kuga cám ơn. Muraki vừa rót rượu cho Kuga vừa nói:
    - Nhưng rất ít gặp trường hợp ấy.
    - Nghĩa là thế nào?
    - Tớ cũng không rõ. Không phải di truyền, chỉ có thể nói là số phận.
    Kuga vừa gật đầu, vừa nghĩ đến Azusa đang ở bệnh viện. Giờ này nàng đang làm gì, hai người nằm chung một phòng, có thể không đến nỗi buồn, nhưng đêm trong bệnh viện rất buồn. Bây giờ đã hơn tám giờ, biết đâu người nhà đang ở đấy với nàng. Con hay chồng? Hay chỉ một mình?
    Muraki vừa rót rượu cho Kuga, vừa hỏi:
    - Người nhà cậu à?
    - Không, nhưng...
    - Vào viện rồi thì phải nghe theo bác sĩ...
    Kuga gật đầu, uống cạn ly rượu, định bụng không nghĩ gì đến Azusa nữa.
    Trưa thứ bảy, ba ngày kể từ hôm Azusa vào viện, Kuga nhận được điện thoại của nàng. Vừa nghe tiếng của nàng, anh liền hỏi:
    - Em gọi cho anh từ bệnh viện đấy à?
    - Vâng, em đang gọi ở máy công cộng trước trung tâm liên lạc y tá.
    Kuga nghĩ, không hiểu giờ này nàng đang mặc áo quần bệnh viện hay mặc đồ ngủ? Anh hỏi:
    - Tình hình thế nào rồi?
    - Vẫn ổn - Rồi nàng hạ giọng - Ở bệnh viện buồn quá!
    Azusa cho biết, buổi sáng dậy rất sớm, mọi việc buổi trưa và buổi tối đều diễn ra sớm hơn, sáu giờ đã ăn cơm tối, chín giờ tắt đèn, đêm rất dài, không ngủ được.
    - Không ngủ được vì đau hay vì mệt?
    - Đau mắt không như đau chân, đau tay hoặc đau nội tạng, không có cảm giác đau ở đâu, bởi đêm dài nên không ngủ được. Nếu đau ở đâu thì mới thật sự mất ngủ.
    - Phòng hai người ư em?
    - Vâng! Bà già nằm với em ban ngày rất tỉnh táo, ban đêm ngủ rất sớm.
    - Bà ấy bị bệnh gì?
    - Gôlôcôm. Mổ xong rồi, chỉ vài ba hôm nữa là ra viện.
    - Anh đến thăm em nhé?
    Kuga nửa đùa nửa thật, Azusa vội vã từ chối:
    - Không được! Ở đây thóc mách, lắm mồm lắm!
    - Em yên tâm, anh không đến đâu ?" Kuga nghĩ bà già không sao, chỉ sợ gặp người nhà của nàng thì phiền ?" Nghe thấy tiếng em là mừng rối
    - Em cũng vậy.
    Anh hình dung khi Azusa nằm ở giường, liền hỏi:
    - Chỗ em có máy thu hình không?
    - Có hình nhưng không có tiếng, vả lại không được xem quá muộn. Ngủ không được em đọc sách của anh.
    Azusa nói đến tập bút ký và tiểu thuyết viết về những hoạt động của các nữ chí sĩ thời Mạc Phủ.
    - Em đem theo những cuốn sách ấy à?
    - Bản in đẹp, xem rất thú vị. Nhưng đọc nhiều mỏi mắt lắm.
    - Thôi, đừng xem nữa.
    Được người con gái thân quen đọc sách của mình, Kuga thấy ngượng, anh liền chuyển sang chuyện khác:
    - Bao giờ thì mổ, em?
    - Có lẽ tuần sau, vào buổi chiều.
    - Không mất nhiều thời gian lắm đâu nhỉ?
    - Nghe nói mất vài tiếng, phải bổ xương đầu ra.
    - Ở trán, gần thái dương...
    Bất giác, Kuga đưa tay lên ấn thái dương mình.
    - Đại phẫu thuật ?" Azusa nói.
    Dao mổ chạm vào xương thịt, Azusa sợ là phải.
    - Yên tâm đi, em ?" Kuga biết câu nói đó là để trấn an chính mình, anh liền chuyển sang chuyện khác ?" Anh sẽ đem hoa tặng em. Không để tên anh, được không nào?
    Azusa không trả lời ngay, hình như suy nghĩ giấy lát rồi mới nói:
    - Được không?
    - Tất nhiên, chỉ cần em đồng ý. Tặng một bó hoa được chứ?
    Hoa bài bác phải có rễ, bởi trị bệnh phải trị tận gốc rễ, cho nên tặng hoa người ốm chỉ có thể tặng hoa bó.
    - Có chỗ để hoa không?
    - Đặt ở tủ đầu giường, tuy em không nằm gần cửa sổ.
    - Thế thì không cần nhiều hoa lắm đâu nhỉ?
    - Vài ba bông là đủ. Ngắm hoa để có thể cảm thấy anh đang ở bên em.
    - Thế thì được.
    - Sau khi tháo băng, cái mà em nhìn đầu tiên sẽ là hoa của anh.
    Kuga vô cùng sung sướng, muốn chạy ngay đến bên nàng.
    Hai ngày sau đó, thứ hai, ca mổ dự định vào buổi chiều, nhưng Kuga vẫn không nhận được điện thoại của Azusa. Anh nghĩ, trước khi mổ phải uống thuốc, phải bận chuẩn bị, không có thời gian gọi điện cho anh; hoặc có người nhà, không tiện gọi điện. Tóm lại, nếu mổ theo đúng kế hoạch thì trong những ngày này không thể nghe được tiếng nàng.
    Chợt Kuga nghĩ, Azusa đã đi xa, lòng anh thảng thốt không yên. Nếu bệnh tình của Azusa xấu đi, anh cũng không thể nào biết được. Với chồng nàng thì không thể hỏi, con cái nàng cũng không biết có Kuga tồn tại. Dù có biết cũng không thể thông báo cho anh. Nghĩ đến đây. Lòng anh rối bời.
    Dẫu rằng xã hội nhìn nhận chuyện này thế nào, Kuga vẫn cho rằng cần phải giữ quan hệ cực kỳ thân thiết, vững chắc với Azusa, đó cũng là quan hệ mỏng manh, không ổn định nhất. Chỉ cần Azusa không gọi điện thoại, có thể hai người sẽ xa nhau từ đấy, sự thật yêu nhau cũng tan thành mây khói.
    Hôm ấy Kuga rất bận. Thời hạn phải nộp truyện ngắn đã quá một ngày, thời gian nộp bài tùy bút
    cũng đã đến gần.
    Anh là nhà văn chuyên viết truyện lịch sử. Tuy ít nổi tiếng, nhưng vẫn không được phép kéo dài thời hạn nộp bài. Anh định hôm nay gác chuyện Azusa sang một bên, tập trung vào viết, nhưng không sao viết nổi.
    Trước kia cũng thế, mỗi lần không tập trung tư tưởng viết, anh luôn luôn căm giận công việc vất vả này. Nếu là viên chức của công ty hay là một công nhân, hàng ngày đi làm ở công ty hoặc nhà máy, cùng làm việc với mọi người sẽ không còn buồn phiền. Với những người lao động chân tay, không cần động não sẽ nhanh chóng bắt tay vào việc. Nhưng là công việc ở nhà thì không thể thanh thản như thế được. Dĩ nhiên, cùng làm việc với mọi người cũng có cái khó, công việc vụn vặt, phải chú ý đến một người chung quanh. Xét về điểm đó, tính chất sáng tác tương đối đơn giản hơn, tự do hơn.
    Dù sao thì hôm nay sẽ không nghĩ đến chuyện khác, chỉ làm việc. Kuga ngồi trước bàn. Trước hết đọc những tư liệu cần thiết, rồi chuyển sang sáng tác, bắt đầu viết.
    Viết được chừng hai tiếng đồng hồ, đầu óc đã mệt, không thể viết tiếp, anh phải dừng bút, hút thuốc, nghỉ ngơi chốc lát.
    Lúc này đã năm giờ chiều, có thể vì cuối hè, sắp có bão, mây đen ùn ùn kéo tới, trời tối dần.
    Kuga hút xong điếu thuốc, uống ly cà-phê của cô thư ký đưa, anh lại nghĩ đến Azusa. Nếu chiều nay mổ thì giờ này đã xong. Mổ không có vấn đề gì chứ?
    Càng nghĩ, anh càng không yên tâm, liền gọi điện cho bệnh viện. Điện thoại qua tổng đài, đến khoa mắt, đầu kia đường dây có tiếng như của một nữ y tá trẻ:
    - Vâng, tôi ở buồng bệnh...
    - Xin lỗi... - Kuga hít thở thật sâu, nói ?" Xin cho biết, bệnh nhân Kanô Azusa mổ đã xong chưa?
    - Thưa, ai ạ?
    - Tôi là người quen của bà ấy. Được biết chiều nay bà ấy mổ.
    - Không, tôi muốn biết tên bệnh nhân.
    Kuga vội vàng nhắc lại tên Azusa. Cô y tá trả lời:
    - Ca mổ đã xong từ lâu rồi!
    - Mổ không có vấn đề gì chứ?
    - Vâng! Nhưng sao ạ?
    - Thế thì tốt!
    Anh khẽ cảm ơn cô y tá ở đầu kia đường dây, rồi đặt máy xuống. Xem ra Azusa mổ an toàn. Nghe cô y tá nói, ca mổ thành công là điều tất nhiên, nhưng vừa rồi anh vẫn lo, nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
    Như vậy, hai người vẫn có thể duy trì mối quan hệ mỏng manh? Dẫu sao thì tảng đá trong lòng Kuga đã được trút bỏ. Anh uống cà-phê, nghĩ: bệnh tình của người thân yêu cũng không được thăm hỏi đàng hoàng, mối quan hệ thật không bình thường.
  7. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Buổi tối, Kuga nằm mơ thấy Azusa. Nhưng chỉ là giấc mơ. Giống như ngày xưa Kuga đang ở trong nhà xe, trong đống đồ đạc cũ ngổn ngang trên nến nhà, lăn lóc một bộ hài cốt. Ngay lúc ấy có cậu bạn thời trung học, không hiểu vì sao sau đó chỉ có một mình Kuga. Nhìn kỹ, đó là một hộp xương sọ, hai hốc mắt đen ngòm, trông rất rõ ràng. Anh bạn hỏi xương đầu của ai? Kuga biết đó là hộp sọ của Azusa. Hộp xương sọ vẫn ở cạnh xô -pha, anh định đem đi chỗ khác, nhưng rễ hoa quấn chặt hốc mắt, rất khó lấy đi.
    Trong lúc anh đang luống cuống thì Azusa đứng ở góc nhà xe, bảo với anh hoa được cắm ở hộp sọ nàng, anh không được ngắt những bông hoa trắng ấy.
    Kuga nói: ?oĐể đây người khác sẽ biết, vẫn phải cắt bỏ những bông hoa trong hộp sọ đi?. Lúc này, tay anh quờ quạng trong bùn nhão đụng phải một vật gì đó, anh vội vàng rút tay lên, lập tức hộp sọ biến đâu mất, và anh cũng tỉnh giấc mơ.
    Gần đây, anh rất ít nằm mơ. Tuổi già sức yêu, cơ thể không còn đủ sức để mơ. Nhưng giấc mơ này hết sức rõ ràng, tỉnh rồi vẫn nhớ, tưởng đâu vẫn trong mơ.
    Anh nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, bốn giờ còn lâu mới sáng. Trong bóng tối, Kuga khắc khoải mãi với giấc mơ kỳ lạ vừa rồi. Hộp sọ và Azusa trong mơ tưởng đâu có liên quan đến khối u trong hốc mắt của Azusa. Muraki nói hốc mắt là nơi đựng nhãn cầu đã gây ấn tượng sâu sắc cho Kuga, bởi thế nó xuất hiện trong giấc mơ. Không thể tưởng tượng nổi là những bông hoa trắng, có thể có liên quan gì đó đến những bông hoa bách hợp Kuga tặng nàng. Nhưng rùng rợn nhất là rễ hoa quấn sâu vào hốc mắt, không thể dứt ra nồi, tay anh đụng vào một vật cứng giống như một ống sắt vùi trong đất. Anh tỉnh lại, người đầm đìa mồ hôi.
    Cảnh trong mơ và cảm giác cuối cùng có liên quan gì vừa nhau?
    Kuga nghĩ ngợi vẩn vơ, không thể giải thích nổi, đang trở mình định ngủ tiếp, bỗng phát hiện cái ấy của mình cương lên. Tại sao thế nhỉ?
    Trước đây, mỗi sáng tỉnh dậy, nó đều cứng hơn bình thường. Thời trẻ còn hay bị dị tinh, nhưng lâu rồi không còn cảm giác ấy nữa.
    Năng lực của người đàn ông sẽ suy giảm theo tuổi tác, nhưng bước sang tuổi già vẫn có thể đòi hỏi, Tùy từng người, thời gian có thể kéo dài. Đòi hỏi trong trạng thái vô thức, như những lúc tỉnh giấc trong đêm sẽ diễn đi diễn lại nhiều lần... Anh thấy lạ, tại sao hiện tượng này xuất hiện rõ ràng như thế? Bởi tối hôm qua ngủ say? Không, nửa đêm bị giấc mơ đánh thức, không thể nói đã ngủ ngon. Vậy hộp xương sọ, hoa trắng, Azusa có liên quan gì đến sự thay đổi của cơ thể mình đây? Có thể sự kích thích bản năng chăng? Đã hơn một tuần không gặp mặt Azusa, nhưng trước kia có những lần hơn một tháng trời mới gặp nhau cũng không sao. Có thể, Azusa vào viện, không được gặp, càng kích thích nỗi khát khao gặp nàng chăng!
    - Azusa...
    Kuga khẽ gọi tên nàng trong bóng tối, tưởng như thấy làn da trắng ngần của nàng, nghe thấy tiếng rên se sẻ của nàng mỗi khi đạt đến cao trào. Những âm thanh hư ảo vang mãi bên tai, Kuga lẩm bẩm: ?oEm, anh muốn gặp em... anh muốn... ?
    Chợt anh ý thức rằng, người phụ nữ mình yêu đã có chồng! Thế thì sao?
    Tưởng như đến tận bây giờ anh mới hiểu quan hệ của hai người là trái vừa đạo đức xã hội. Anh cố thoát khỏi giấc mơ, hoàn toàn tỉnh táo.
    Azusa đã mổ xong, nhưng anh vẫn không nhận được điện thoại của nàng.
    Kuga nghĩ, có thể vì phải mổ xương đầu, không đi gọi điện được, nhưng anh vẫn muốn biết tình hình sau khi mổ.
    Mấy lần anh định gọi điện cho bệnh viện, nhưng lại nghĩ mình không phải thân thích, đi hỏi bệnh tình người khác, dễ nghi ngờ, nên anh đành thôi. Nếu mình là họ hàng thân thích của Azusa thì có thể trực tiếp đến bệnh viện để hỏi tình hình sau khi mổ.
    Một lần nữa anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Azusa, cũng bởi quan hệ không được xã hội thừa nhận, không còn cách nào khác. Anh tự an ủi, nhưng chỉ lát sau lại nghĩ đến nàng. Có thể nàng đang chịu đau đớn nơi đáy mắt, hoặc xuất hiện ảo thị. Mổ ruột hay dạ dày tương đối bình thường, có thể tưởng tượng được cái đau sau khi mổ, nhưng với các chứng về mắt thì không thể biết, không rõ ra sao, anh càng nóng lòng hơn.
    Ngày thứ bảy rồi mà vẫn không biết tin tức gì. Anh nghĩ, bình thường mổ sau bảy ngày thì cắt chỉ, cho nên trong vòng một tuần nàng sẽ không thể liên lạc gì được.
    Hơn bốn giờ chiều ngày thứ tư, vào lúc anh thất vọng lắm rồi thì điện thoại trong phòng làm việc reo vang. Buổi chiều hoặc gần tối thường hay có điện thoại của Bộ biên tập, anh cứ nghĩ Bộ biên tập gọi. Anh cầm máy lên, tiếng cô thư ký:
    - Thưa ông, điện thoại của bà Kanô...
    - Kanô... - Bất giác Kuga nhắc lại, rồi nói vào máy ?" Alô ?" đã nhận ra tiếng Azusa, anh hỏi - Mổ xong rồi hả em?
    - Vâng, theo đúng kế hoạch.
    - Không có vấn đề gì chứ?
    - Không vấn đề thì mới gọi điện thoại được cho anh!
    Kuga tỏ ra vội vã, gấp gáp, Azusa thì thư thả, không vội.
    - Đi lại được rồi đấy à?
    - Vâng, em đang nói chuyện với anh ở trạm điện thoại công cộng của trung tâm liên lạc y tá, như lần trước gọi cho anh.
    - Mắt thế nào rồi?
    - Vẫn đang băng. Hôm qua lần đầu mở băng, nhìn rõ lắm.
    - Tốt rồi ?" Kuga thở phào nhẹ nhõm ?" Đau lắm không em?
    - Hôm mổ, mắt lóa ghê lắm, hôm sau trở lại bình thường, hôm qua có thể dậy, ăn uống như người bình thường.
    Sau mấy ngày nóng lòng mong đợi, nghe Azusa nói thế, Kuga thấy nhẹ người, thanh thản.
    - Anh cứ lo, không hiểu em thế nào!
    - Cảm ơn anh! Không ngờ lại đơn giản đến thế.
    Bệnh về mắt khác với các loại bệnh khác, tay chân, nội tạng không có vấn đề gì, mổ bình thường sức khỏe bình phục cũng nhanh chóng.
    - Vậy là khỏi rồi chứ?
    - Mắt đã nhìn thấy, nhưng vẫn chưa cắt chỉ - Azusa như chợt nhớ ra ?" Nhưng, như hôm trước em nói, mổ xong, việc đầu tiên là em phải nhìn hoa của anh tặng.
    Trước hôm mổ, Kuga gửi tặng nàng một bó hoa bách hợp trắng.
    - Mới hết thuốc tê, tỉnh lại là em nhìn thấy hoa ngay.
    - Thế là thế nào?
    - Mắt phải của em vẫn nhìn thấy ?" Azusa mổ mắt trái, mắt phải vẫn bình thường, không bị băng. Phát hiện ra điều ấy, nàng thấy rất có ý nghĩa ?" Hôm qua mở băng, em nhìn bằng mắt trái cũng rất rõ, không có vấn đề gì.
    Mới là ngày thứ tư mà Azusa nói rành mạch, khỏe khoắn, như khỏe hơn trước khi mổ.
    - Như thế là hoàn toàn thành công rồi.
    - Nhờ âm phúc của anh, tóm lại...
    - Hôm nào ra viện?
    - Chưa quyết định, có thể bốn năm hôm nữa.
    - Chúng mình sớm được gặp nhau rồi.
    - Không được, phải nghỉ ngơi một thời gian.
    Mổ mắt cũng phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi sao? Nếu thế, không cần dùng đến mắt có được không?
    - Em ngồi xe đến, không sao đâu.
    - Không, em sợ bị anh trị tội.
    - Tại sao em nói thế?
    - Em nói thật đấy - Bỗng nàng hạ giọng ?" Với lại, hễ gặp mặt là anh giày vò em...
    - Giày vò? ?" Kuga ngừng lại, lập tức hiểu ý Azusa, liền nói- Không đâu!
    - Em không tin.
    - Lần này gặp em sẽ nghiêm túc, tôn kính em, chiều chuộng em như một bà hoàng.
    Azusa cười, nói:
    - Em sẽ là tượng thần bằng đá...
    - Tượng thần?
    Trước khi mổ, Azusa bảo sẽ để lại một vết sẹo bên thái dương, vết mổ ấy lớn hay bé? Kuga hỏi:
    - Vết mổ không lớn lắm phải không em?
    - Cũng khó nói...
    - Có để lại vết sẹo cũng chẳng sao.
    - Thật không?
    Kuga trả lời không do dự:
    - Tất nhiên! Anh mong em.
    - Ngày nào ra viện, em sẽ gọi điện cho anh.
    Kuga hình dung Azusa mắt bị băng kín, đang đứng nói chuyện ở trạm điện thoại công cộng trước trung tâm liên lạc y tá.
    Không ngờ, đã sang tháng chín rồi mà trời vẫn nóng, tất nhiên chỉ là cái nóng rơi rớt sau lập thu, nhưng trời âm u, vừa nóng vừa ẩm ướt, khó chịu như mùa mưa dầm.
    Azusa ra viện trong những ngày nóng bức ẩm ướt. Gần trưa, nàng gọi điện đến báo ?oNgay bây giờ ra viện?. Ra viện rồi, liền hai ngày sau đó, Kuga không nhận được điện thoại của nàng. Anh nghĩ, có thể nàng đang nghỉ ngơi, đồng thời hình dung nàng trong những ngày này.
    Hôm gọi điện thoại ở bệnh viện, nàng nói ?oEm là tượng đá?, câu nói ấy có bao nhiêu phần chân thật? Nếu đúng là biến thành ?otượng đá?, bi thảm đau đớn, làm sao có thể chủ động nói với người khác một cách nhẹ nhàng như thế? Chỉ là nói đùa! Thật ra chỉ rạch một đường bên thái dương, khuôn mặt không thể trở nên xấu xí, khó coi như nhăn nhó giãy giụa khi uống thuốc độc. Điều này có thể yên tâm, nhưng vết sẹo ấy ảnh hưởng đến khuôn mặt nàng như thế nào? Trán Azusa vốn dĩ hơi dô, vầng trán sáng sủa thể hiện nét thông minh vững vàng đáng yêu vốn có của nàng. Tuy ở bên thái dương, nếu vết sẹo trông rõ thì thế nào?
    Kuga nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không hình dung nổi khuôn mặt có vết sẹo, chỉ hiện lên trước mắt anh những nếp nhăn bé nhỏ run rẩy giữa vầng trán và sống mũi mỗi khi nàng đạt cao trào. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy vẻ mặt đau đớn như khóc, như không mỗi lúc cao trào của nàng liên tiếp từng đợt dâng lên, lên đến cực điểm hưng phấn.
    Sau khi mổ, những nếp nhăn ấy như cũ hay bị ảnh hưởng bởi vết sẹo? Kuga rất sợ, sau khi mổ sẽ để lại trên mặt nàng vết sẹo, bất giác anh liên tưởng đến những chuyện chăn gối.
    Ba ngày sau khi Azusa ra viện, Kuga mới nhận được điện thoại của nàng:
    - Anh khỏe không?
    Người ốm đi bệnh viện, hỏi người ở nhà có khỏe không, thật buồn cười.
    Kuga trả lời:
    - Tất nhiên rất khỏe - rồi anh hỏi nàng ?" Còn em thế nào?
    - Đã tháo băng.
    - Như thế là khỏi hẳn rồi nhỉ?
    - Nhưng vẫn phải đến viện.
    Azusa muốn nói, vẫn phải đến để kiểm tra lại tình hình sau khi mổ.
    - Tuyệt lắm, sắp đi làm rồi chứ?
    - Phải nghỉ thêm ít ngày nữa, tuần sau mới đi làm.
    - Phải chúc mừng em mới được.
    - Gặp mặt à?
    - Tất nhiên, cùng ăn với nhau bữa cơm.
    Kuga một tay cầm ống nghe, một tay lật giở sổ ghi chép. Anh nghe Azusa nói:
    - Em biến thành tượng đá rồi đấy!
    - Không sao, không sao.
    - Có một vết sẹo...
    - Anh rất muốn xem...
    Chợt anh liên tưởng đến ý nghĩ tà dâm quái đản vừa rồi. Azusa thì khổ nổi anh đang nghĩ gì, chỉ khẽ nói:
    - Đúng là kỳ quái!
    - Nhanh lên, tối ngày kia nhé?
    Tối ngày kia Kuga phải đi dự buổi chiêu đãi nhân dịp một nhà xuất bản trao tặng giải thưởng văn chương tại một khách sạn gần Yurakuchô, nửa chừng có thể bỏ về:
    - Gặp em ở Ginza nhé!
    - Chỗ ấy sang trọng, em đến thế nào được.
    - Bình thường em không đến cũng được, nhưng là anh chúc mừng em ra viện. Cứ đi nhé!
    Ginza gần khách sạn tổ chức chiêu đãi, ra đấy rất tiện. Kuga hẹn Azusa tại của một nhà hàng, anh còn hỏi lại:
    - Em có biết chỗ ấy không?
    - Bộ mặt tượng đá của em đến nơi ấy bất tiện cho anh lắm!
    - Nếu hẹn gặp một tượng đá thì khỏi có người ghen với anh.
    - Làm thế nào...
    Azusa vẫn chưa dứt khoát, thực ra, bản thân sự do dự cũng có nghĩa là muốn đi.
    - Không sao, em cứ đến! Không được gặp em, anh sẽ cho rằng em đã trở
    thành ?obát quái? rồi!
    Có thể, câu nói ấy là cho Azusa quyết tâm:
    - Vâng, em sẽ đến!
  8. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Lễ trao thưởng bắt đầu lúc sáu giờ. Kuga bỏ về ngay sau khi vị Ủy viên Hội đồng xét thưởng và người được thưởng đầu tiên vừa phát biểu xong.
    Anh định không dự buổi họp mặt này, nhưng vì có việc phải bàn với biên tập của nhà xuất bản chủ trì hôm nay, cho nên tiện thể đến tham dự.
    Sở dĩ anh không muốn dự vì tác phẩm của anh có thể được thưởng, hơn nữa người phụ trách biên tập của nhà xuất bản đã thông báo, tác phẩm của anh được đưa vào vòng xét thưởng. Đối tượng của giải là các nhà văn nòng cốt, rất thu hút đối với những nhà văn chưa hề được giải như Kuga.
    Nhưng cuối cùng tác phẩm của anh bị loại, người được thưởng là một nhà văn trẻ hơn anh năm tuổi. Anh tự an ủi, viết tiểu thuyết đâu phải để được thưởng hay không được thưởng, chỉ vần bạn đọc hoan nghênh là đủ, cứ hy vọng được giải thưởng nào đó sẽ luôn cảm thấy mình bị người khác bỏ rơi.
    Nhưng suy nghĩ ấy không thể bày tỏ cho mọi người biết. Anh vẫn nói cười vui vẻ với các biên tập viên quen biết, bàn bạc công chuyện rồi ra về. Anh ngồi taxi đến một nhà hàng ăn gần Shimbashi, chừng mười phút sau, Azusa vào theo lối cửa xoay. Anh vội đứng dậy đón nàng.
    - Vậy là em đã đến, tuyệt quá! - Thấy Azusa, tất cả những gì không vui ở buổi họp mặt rồi đều lập tức tiêu tan, anh cũng chẳng cần giấu diếm, nắm chặt tay Azusa đồng thời quan sát nàng ?" Xem ra, em khỏe đấy nhỉ!
    Một tháng không gặp nhau, bề ngoài Azusa không có gì tỏ ra là người bệnh, thậm chí béo hơn mọi khi.
    - Trang phục vẫn rất hợp!
    Hôm nay Azusa mặc kimônô đơn may bằng lụa Ôshima, thắt lưng in hoa, giữa đông người ồn ào của nhà hàng trông rất hấp dẫn.
    - Thế này mà gọi là tượng đá à? ?" Kuga nói.
    - Đúng thế, em không nói dối anh, chưa trông thấy đấy thôi.
    - Thôi đi, thế nào cũng được.
    Kuga nhẹ quàng tay lên lưng Azusa, dẫn nàng xuống tầng hầm của nhà hàng.
    Ngồi sát quầy có thể trông thấy bếp, rất thú vị khi ăn. Nhà hàng này có nhiều món ăn nhưng mỗi món đều ít, rất được nữ thực khách hoan nghênh.
    Kuga ngồi vào chỗ đã đặt trước, chờ Azusa ngồi xuống cạnh mình. Nhưng nàng vẫn đứng, chưa chịu ngồi xuống ngay, nói nhỏ với anh:
    - Em ngồi bên kia, có được không?
    Kuga ngồi sát mé trong, hai người ngồi ngang hàng, ngồi phía nào cũng thế.
    - Đây là chỗ trên, để dành cho anh.
    Bởi Kuga đi trước, anh ngồi vào trong, nếu theo nếp cũ, bên phải là chiếu trên. Mỗi lần biểu diễn độc thoại trên sân khấu, diễn viên nói ?othưa ông? bao giờ cũng quay đầu sang bên phải, khi nói ?oôi, chú gấu? đầu sẽ quay sang bên trái; đến ngày con gái mồng ba tháng ba xếp đặt vị trí những con rối Hoàng Đế, Hoàng Hậu, hoặc xếp gối lúc đi ngủ đều phải thể hiện thói quen bên phải là vị
    trí cho bề trên, trái cho người dưới. Chỉ có võ sĩ là khác, con gái phải ngồi bên phải võ sĩ. Bởi võ sĩ luôn luôn sẵn sàng chiến đấu, có lúc trong đêm tối cũng phải rút kiếm đánh nhau, nếu con gái ngồi bên trái, rất dễ bị thương. Kuga viết tiểu thuyết lịch sử nên đã tìm hiểu kỹ những điều này.
    Kuga ngồi lùi sang vị trí bên phải, nói:
    - Thế này được chưa?
    Azusa nói ?oxin lỗi? rồi ngồi xuống, nói nhỏ với Kuga:
    - Vết mổ ở bên trái...
    Quả nhiên, ngồi ở vị trí hiện tại, Kuga chỉ thấy được khuôn mặt bên phải của Azusa.
    - Hoàn toàn không trông thấy.
    - Tóc em che khuất đấy.
    Azusa cuộn tóc phía sau lên, để xù tự nhiên phía bên trái đầu.
    - Em chải tóc thế này - Giọng Azusa buồn buồn.
    Kuga nhìn nàng, chợt muốn xem vết mổ ẩn giấu trong tóc:
    - Cho anh xem, được không?
    - Anh muốn xem à?
    Kuga gật đầu.
    Azusa từ từ quay lại, đưa tay trái lên vén tóc bên thái dương lên, nói: - Anh thấy chưa?
    Dưới ánh đèn đặt trên quầy hàng, Kuga trông thấy vết sẹo mổ dài chừng năm, sáu phân chạy chéo từ chân tóc ở trán xuống thái dương bên trái, hơi bị nhô cao. Nhìn kỹ, trên vết sẹo mổ là lớp phấn mỏng.
    - Có được không?
    - Còn bé hơn anh hình dung.
    Azusa buông tóc xuống, vết sẹo hoàn toàn bị che khuất. Kuga tưởng như mình đang xem một màn ảo thuật:
    - Như thế này chẳng còn thấy gì nữa.
    - Anh có thất vọng không?
    - Không! - Thấy vết sẹo của Azusa, anh có cảm tưởng hai người vừa có thêm một bí mật mới, anh nhìn nàng, nói ?" Trước hết, nâng cốc chúc mừng em!
    Kuga chọn loại rượu vang Banauma sản xuất năm 1990 để ?ochúc mừng em hoàn toàn bình phục?.
    - Chưa hoàn toàn đâu!
    - Dù sao thì cũng đã khỏi.
    Hai ngày cùng nâng ly vang đỏ lên, chạm nhẹ vào nhau.
    Kuga vừa hỏi : ?oUống rượu không sao chứ??, vừa đưa ly rượu lên môi nhấp một hụm nhỉ, nói:
    - Rất dễ chịu, hơn nữa rất tuyệt vời! ?" Anh vừa xoay xoay ly rượu, vừa nói - Giống như em vậy...
    - Em là rượu vang à?
    - Đúng độ ngon, hương vị đang lúc tuyệt vời nhất...
    Azusa ngạc nhiên nhìn Kuga, rồi cầm nỉa lên. Món đầu tiên là cá rán tẩm chua, sau đó là món sò hấp, cua biển nướng, nấm xào dầu ô-liu. Món nào cũng được để vào đĩa con, rất ít, khiến người ta muốn ăn.
    Mới đầu Azusa ăn dè dặt, thức ăn ngon khiến nàng tăng dần tửu lượng, ăn thoải mái. Khi món chín là đuôi bò hầm đưa lên thì hai má nàng đã đỏ bừng. Kuga nhìn hai má nàng, thật kiều diễm.
    Azusa hai tay bưng má, hỏi:
    - Mặt em đỏ lắm à?
    - Vừa thôi!
    Kuga tưởng tượng lúc này vết sẹo trên trán nàng đang biến thành màu gì, hoặc là đỏ phồng được nhuộm rượu vang.
    - Mặt em không đỏ chứ, anh?
    - Hơi đỏ, như thế càng đẹp.
    - Ghét anh... Làm cứ như mình em uống!
    Azusa hình như đã say, thực ra Kuga uống nhiều hơn nàng.
    - Lâu lắm mới uống như thế này. ?" Kuga nhớ ra, đã lâu mới uống với Azusa, liền hỏi ?" Bao lâu rồi nhỉ?
    - Cái gì bao lâu? ?" Azusa biết Kuga nói gì rồi, nhưng nàng vẫn vờ như chưa biết.
    - Lần cuối cùng với nhau...
    - Nếu tính từ một tuần trước ngày em vào viện, đúng một tháng.
    Một tháng ấy Kuga nhớ nàng, mong nàng ra viện, cảm thấy một ngày dài tựa ba năm. Anh không nói ra tâm tình mình những ngày ấy, nhưng đúng là rất chân thành chờ mong.
    - Anh nằm mơ toàn ác mộng...
    - Ác mộng là thế nào?
    - Nằm mơ thấy em ốm, thấy những chuyện rất kỳ quái ?" Kuga nằm mơ thấy rễ hoa trắng quấn chặt lấy hốc mắt của một hộp sọ, tỉnh lại là một cảm giác đẹp
    - Tất nhiên em sẽ không nằm mơ thấy được như thế, bởi đàn ông tương đối đơn giản...
    - Em không hiểu anh nói gì ... - Azusa khẽ lắc đầu, rồi nâng ly rượu lên uống.
    Kuga nhìn cổ trắng ngần của nàng khi ngước lên uống rượu, khẽ nói:
    - Anh muốn em!
    Azusa vội uống hết ly rượu, đặt l6 xuống, dùng khăn lau miệng. Kuga hỏi:
    - Tối nay thế nào?
    - Cái gì thế nào?
    - Sau khi ăn xong ?" Kuga nhìn đồng hồ, chín giờ kém năm phút - Về aoyama với anh nhé?
    - Hôm nay không được.
    - Cùng về một đường mà.
    Nhà Azusa ở Setagaya, trên đường về phải qua Aoyama.
    - Em vừa ra viện...
    Kuga thôi không nói nữa, rồi châm thuốc hút.
    Sau bữa cơm, ăn bánh ngọt, uống cà-phê, ra về đã chín giờ rưỡi.
    - Bữa ăn tuyệt vời!
    Azusa cảm ơn, Kuga gật rđầu. Hai người ngồi vào taxi. Mọi sinh hoạt đêm của khu Ginza vừa bắt đầu thì hai người rời đây ra về.
    Khi qua Shimbashi, Kuga nắm chặt tay Azusa hỏi:
    - Em say không?
    - Vừa rồi trong nhà vệ sinh, em soi gương thấy mặt mình đỏ quá.
    - Còn gì nữa, mặt đỏ gay đỏ gắt. ?" Kuga nắm chặt tay nàng hơn. ?" Mặt đỏ như thế về nhà không tiện đâu nhỉ?
    - Tại sao?
    - Vừa ra viện đã đi uống rượu, có bị nghi ngờ không?
    Kuga nói đùa, nhưng Azusa im lặng. Kuga nghĩ, có thể tối nay chồng nàng ở nhà, vậy là anh nảy ra ý nghĩ bảo nàng về nhà mình:
    - Về chỗ anh cho tỉnh rượu đã.
    Xe qua Nagatachô rẽ vào phố Aoyama, đi chừng mười phút nữa là đến chỗ ở của Kuga.
    - Vào đây một lát, được không em? ?" Kuga nhìn đèn lửa rực sáng phía trước, nói ?" Anh muốn cho em xem cái này.
    - Xem gì?
    Thật ra không có gì để cho Azusa xem vào lúc này, nhưng đã nói, không còn cách nào khác được ?" Chóng thôi, để em về.
    Không chờ Azusa trả lời, anh bảo với lái xe đến đèn tín hiệu phía trước rẽ trái, qua một ngã tư rồi rẽ phải. Thấy Azusa im lặng, anh biết nàng đã đồng ý.
    Một tháng không đến.
    Vừa vào nhà, Azusa nhìn chung quanh với vẻ thân quen. Đã có lần một tháng nàng không đến, nhưng có lẽ này vì phải nằm viện một tháng, nên có những cảm giác đặc biệt.
    - Đáng tiếc, bát hoa của em bị khô mất rồi.
    Bát hoa lan hồ điệp trên lá sen xanh Azusa tỉ mẩn cắm trước hôm vào viện không còn, thay vào đó là hộp chu sa anh mua ở Kyôtô. Anh nói:
    - Bày được nửa tháng rồi đấy.
    - Mai kia em sẽ đến cắm hoa cho anh.
    Vào lúc này yêu cầu bức hiếp của Kuga không phải là cắm hoa, mà là cơ thể Azusa.
    - Thế là lại được gặp em!
    Kuga ôm lấy hai vai Azusa, nàng không ngần ngại nép sát vào anh, hai người hôn nhau nồng nhiệt. Kuga thưởng thức vị ngọt ngào của làn môi, đầu lưỡi của nàng. Sau cái hôn kéo dài, anh thì thầm bên tai nàng:
    - Anh vẫn đợi em! - Một tháng mà Kuga cảm thấy dài như hai, ba tháng -
    Cuối cùng em đã về bên anh - Tưởng như cái gì mất đi nay lại về trong tay ?"
    Chúng mình vào kia nhé!
    Kuga định đưa nàng vào buồng ngủ, nhưng Azusa từ chối:
    - Em đã nói với anh rồi, hôm nay không được!
    - Nhưng anh chờ một đã một tháng.
    Kuga như đứa trẻ làm nũng, Azusa lại như người mẹ khuyên con:
    - Muộn lắm rồi, anh...
    - Mới mười giờ.
    - Em vừa ra viện.
    - Bác sĩ bảo không được à?
    - Ai lại hỏi bác sĩ chuyện ấy, ngượng chết.
    - Thế thì không sao.
    - Đừng tự cho mình là giỏi đi.
    - Nhưng...
    Kuga không lùi bước, anh không nén nổi cơn thèm khát:
    - Cho anh đi... - Anh đẩy nhẹ lưng nàng, làm lỏng dây lưng, nhân cơ hội đó anh dìu nàng vào buồng ?" Anh chờ đã lâu rồi ?" Anh định quỳ xuống van xin ?"
    Cho anh đi, em...
    - Không được, không thể được...
    Nàng vừa nói, vừa cởi dây lưng áo.
  9. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Kuga lên giường nằm chờ, mặc nàng yêu cầu tắt đèn, anh vẫn để đèn trên bàn, nhưng cho tối bớt.
    Azusa còn do dự, chưa quyết định, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn lên giường.
    Kuga ôm lấy nàng, nói:
    - Azusa, em...
    Cảm giác da thịt, sự đầy đặn của cơ thể, vẫn không có gì thay đổi rõ ràng, nhưng anh thấy vô cùng hiếm hoi:
    - Anh nhớ em, Azusa...
    Azusa không còn cố chấp như vừa rồi. Nàng không muốn, nhưng bị người đàn ông bất chấp lẽ phải, cố tình lôi lên giường. Đã vậy, người con gái cũng không cần thiết phải giữ ý. Thế là Azusa nép sát vào lòng Kuga, dụi đầu vào ngực anh. Anh sợ làm đau vết mổ của nàng, hỏi:
    - Không sao chứ?
    Azusa không trả lời, có thể nàng không hiểu Kuga. Anh định hỏi ?oĐược không??, nhưng lại thôi. Anh cũng không ngờ hôm nay lại như thế này.
    Azusa yên lặng, không nói năng gì, xem ra không cần bận tâm. Kuga trở lại với bộ mặt vốn có của người đàn ông, anh cởi áo Azusa.
    Tuy Kuga có phần cưỡng bức Azusa để thỏa mãn đòi hỏi của mình, nhưng trong đáy sâu tâm linh anh lại muốn thoát lui. Dù nàng đồng ý, nhưng là bệnh nhân mới ra viện, cho dù vô cùng thèm khát, anh cũng không thể mãnh liệt, phải cố tỏ ra quan tâm, dịu dàng.
    Nhưng phản ứng của Azusa làm anh bất ngờ, nàng như không chịu nổi, điên cuồng cháy bỏng, tích cực chủ động. Tại sao lại thế? Hay là sau khi mổ ?oyêu? nhau lần đầu, khiến nàng kích động mạnh?
    Dù sao, phản ứng của nàng như của một người khác, không giữ gìn, giả dối, bộc lộ bản năng cuồng dại, nồng cháy.
    Khi nàng đạt đến cao trào, Kuga lén nhìn vết mổ trên trán nàng. Azusa không biết anh đang lén nhìn, trong khi đầu tóc nàng điên đảo nghiêng ngả vết mổ giao thoa với nếp nhăn đuôi mắt lộ ra như một con rắn đen nhỏ.
    Kuga kinh ngạc nhìn bộ mặt quái dị, tiếp theo anh cũng đạt đến cao trào, hình ảnh kia vẫn lưu lại trong đầu óc anh. Tại sao lại thế? Như Bồ tát, lại như quỷ cái. Ấn tượng vẫn quay cuồng trong đầu, rồi anh cũng bình tĩnh lại.
    Kuga vuốt ve cơ thể Azusa đang nằm yên bên mình, cơ thể nóng như lửa đốt vừa rồi, lúc này đang lấm tấm mồ hôi. Anh ôm đầu Azusa vào ngực mình, vén tóc thái dương bên trái. Không rõ Azusa có biết Kuga đang nhìn vết mổ của mình, nàng vẫn nằm yên.
    Kuga định thần nhìn khuôn mặt nàng, khuôn mặt lúc này không quái dị như vừa rồi, vết mổ chênh chếch bên vầng trán lấm tấm mồ hôi. Anh vừa hôn nhẹ lên mái tóc nàng, vừa nghĩ nguyên nhân nào khiến nàng mãnh liệt như vừa rồi?
    Xa xa có tiếng ôtô. Tĩnh mịch của đêm đang đến. Nhà Kuga ở phía nam đường phố Aoyama, người xe qua lại như nước, khó có được bầu không khí yên tĩnh như thế ở trung tâm thành phố.
    Kuga đảo mắt nhìn trong bóng tối, cảm thấy Azusa đang ôm lấy anh, nói:
    - Em... - Thế rồi nàng dụi đầu tóc vào ngực anh, khẽ hỏi - Mấy giờ rồi, anh?
    Kuga nhổm người lên, nhìn đồng hồ để ở tủ đầu giường:
    - Gần mười một giờ...
    Thật ra đã mười một giờ mười phút, nhưng nếu nói đúng, Azusa sẽ bật dậy.
    - Muộn quá nhỉ... - Azusa từ từ tách khỏi người Kuga, nói ?" Em buồn cười lắm, phải không?
    - Buồn cười? ?" Kuga hiểu ý Azusa muốn nói không ngờ vừa rồi nàng cuồng nhiệt đến thế.
    - Tốt lắm!
    - Nhưng quái lắm, anh nhỉ! ?" Azusa nhớ lại trước kia ?" Không như...
    - Không như gì?
    - Như biến thành người khác ?" Azusa giữa thái độ phủ nhận ?" Không hiểu sao lại thế...
    - Tại sao?
    Tuy Kuga đã một tháng không đến với phụ nữ, anh như kẻ đói khát, nhưng vẫn như mọi khi, chỉ có Azusa thay đổi.
    - Bắt đầu, em không bằng lòng.
    Kuga có ý giễu Azusa, anh phải van xin mãi, Azusa vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, một mực ?otối nay không được?, nhưng một khi lên giường, lập tức trở nên khác thường, quên tất cả.
    - Nào là mới ra viện...
    - Ghét anh lắm!
    Azusa ngượng, nép đầu vào ngực Kuga. Anh nhẹ nhàng rẽ tóc nàng, nhẹ xoa vết mổ:
    - Vừa rồi anh hôn vào đây, khỏi hẳn rồi.
    Anh nghĩ, vết mổ vừa rồi nổi lên, đen như một con rắn, bây giờ thì ngoan ngoãn nằm yên dưới làn tóc.
    - Vừa rồi nói... - Kuga tiếp tục câu chuyện - Bởi vì mổ à?
    - Tại sao?
    - Hình như phá hết mọi ngăn cách.
    Sau khi mổ, Azusa như hiểu ra tất cả, vứt bỏ mọi do dự, mê hoặc.
    - Trước khi mổ, em nghĩ... - Tóc Azusa che lấp trán ?" Biết đâu chết trên bàn mổ. Cứ nghĩ thế, không còn sợ gì nữa...
    - Cho nên mới điên cuồng đến thế.
    - Không phải đâu! Anh chỉ nghĩ sai, cuộc sống của con người vô cùng quý giá.
    Kuga phần nào hiểu tâm tình của Azusa, cuộc sống thiết thực lại gắn với tình yêu cuồng nhiệt. Tuy một tháng trống vắng là dài, nhưng khi gặp lại, Azusa càng đẹp hơn, điều đó khiến cho Kuga thỏa mãn lắm.
    - Anh rất vui, chúng mình lại được đến với nhau. ?" Kuga nói.
    Không có gì thanh thản hơn nói chuyện không mục đích sau khi ?oyêu? nhau, đối thoại vui vẻ có thể kéo dài dư vị nồng cháy.
    Nhưng khi Azusa bình tĩnh lạ sau trạng thái quên mình, câu đầu tiên là hỏi giờ, biết đã hơn mười một giờ, nàng tỏ ra nóng lòng, bây giờ lại nằm yên, không chút lo lắng vội vàng. Kuga không mong gì hơn những lúc như thế này, nhưng sự yên ổn trầm lắng của Azusa lại làm anh không yên. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rưỡi.
    Chưa bao giờ Azusa về muộn như thế, cho dù ngay bây giờ vội vã ra về thì cũng phải hơn mười hai giờ rưỡi hoặc gần một giờ mới về đến nhà nàng ở Setagaya.
    Tối nay, khi vừa gặp nhau, nàng bảo mới ra viện, phải về sớm. Nhưng cho đến giờ này vẫn ung dung tự tại.
    Kuga có phần bồn chồn, nhưng không thể giục nàng. Một lần nữa anh nhận ra mâu thuẫn trong lòng mình. Vừa rồi mong Azusa không nên về, nhưng khi nàng thực sự không về, anh lại tỏ ra bối rối. Nếu nàng vẫn ở đây, đến nửa đêm nửa hôm về sẽ nói thế nào với chồng? Vừa ra viện được một tuần, mười hai giờ đêm mới về nhà, chồng có cho phép không? Nếu chồng không cho phép, sẽ dẫn đến vợ chồng chia tay không?
    Kuga nghĩ mãi, lòng anh dần dần bình tĩnh lại. Anh rất yêu Azusa, nhiều lúc muốn gặp nàng như điên như dại, nhưng có thể nói điều đó bởi Azusa có chồng.
    Nói một cách khác, chỉ vì Azusa có chồng, bản thân anh mới bức xúc có nàng, bất chấp tất cả. Nhưng giá như nàng thoát khỏi sự trói buộc của chồng, trở thành người đàn bà tự do, thì Kuga sẽ không biết thế nào. Ít nhất việc gặp nàng không còn là cơ hội vô cùng khó khăn, sẽ đưa nàng về nhà mà không cần nghĩ ngợi gì.
    Anh đã chuẩn bị như thế chưa?
    Kuga lặng lẽ khiến Azusa cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi:
    - Anh đang nghĩ gì thế?
    - Không... - Kuga trả lời qua quít, rồi như không để ý, hỏi - Mấy giờ rồi nhỉ?
    - Muộn lắm rồi!- Azusa vẫn tỏ ra không vội vã.
    - Tối nay không sao chứ?
    - Điều gì không sao?
    - Về muộn.
    - Không thể được... - Giọng nàng trầm tĩnh, rồi dựa sát vào người anh - Tại anh hư đấy!
    - Anh hư?
    - Còn gì nữa? Làm em như thế này.
    - Tối nay ở lại đây nhé?
    Azusa khẽ lắc đầu:
    - Không được, em phải về.
    - Bây giờ về, phải hơn mười hai giờ mới đến nhà.
    - Muộn lắm rồi, em dậy đây.
    Kuga lưu luyến, không muốn rời nàng:
    - Không ở lại được à?
    - Ở lại thế nào được!
    Hơn mười hai giờ về cũng được, nhưng không thể ở lại, tại sao? Kuga vuốt ve cạnh eo nàng tròn đầy, nói:
    - Anh muốn đi chơi đâu đó với em.
    Chừng sáu tháng trước, hai người đã đi chơi xa với nhau, hồi ấy, Azusa đi dự triển lãm cắm hoa do một cửa hàng bách hóa ở Sendai, nhân dịp ấy Kuga cũng đi Sendai.
    - Cuối tháng chín được đấy.
    - Đi đâu?
    - Đi Kyôtô, ngắm trăng rằm, lại có hội hoa ở chùa Đại Giác.
    Azusa có giấy chứng nhận giảng viên cắm hoa trường phái Sagano, thường xuyên đi biểu diễn, hướng dẫn theo lời mời của nhiều nơi.
    - Em đi được không?
    - Thử xem đã.
    Kuga chưa biết Hội ngắm trăng như thế nào nhưng hai người được dạo phố Kyôto, thưởng thức trăng trung thu, thật sự lãng mạn.
    - Anh đi với em.
    - Để em suy nghĩ.
    Kuga gật đầu, rồi ôm Azusa vào lòng. Vừa rồi anh mong nàng về sớm, bây giờ lại ôm cơ thể mềm mại trong một đêm đẹp. Giá như Azusa ở lại đây anh có phần yên tâm; nhưng nếu nàng về thì anh lại không muốn. Anh không hiểu nổi mâu thuẫn của lòng mình, thế rồi hôn lên hai má nàng.
    Azusa tắm xong, bắt đầu mặc kimônô. Động tác của nàng nhanh nhẹn, chưa đầy hai mươi phút đã chỉnh tề, xứng với danh nghĩa thầy dạy cách mặc kimônô. Nhưng nàng không thỏa mãn với kiểu tóc của mình, cứ đứng ngắm mãi trước gương, chốc lại soi từ phía sau, tay không ngừng chỉnh lại mái tóc.
    Kuga nhìn nàng, nói:
    - Em đẹp lắm...
    - Chỉ có anh nói thế thôi.
    - Người khác cũng muốn nói, nhưng sợ ngượng.
    - Cảm ơn! ?" Azusa nhìn vào gương, rồi nói tiếp ?" Vừa rồi em nói, trước khi mổ, em nghĩ nhiều chuyện lắm.
    - Ví dụ những chuyện gì?
    - Ví dụ, không mổ, bỏ nhà ra đi; hoặc chết đi cho xong; rồi tính xem sau khi mổ sẽ làm việc gì. Hoặc không tiếp tục làm việc gì, vân vân.
    Kuga cười:
    - Có nghĩ đến chuyện của anh không?
    - Tất nhiên là có, nghĩ nhiều. Giờ này anh đang làm gì, biết đâu quên em rồi, hoặc đang đi ăn uống chơi bời ở đâu...
    - Ôi, anh đâu làm những chuyện ấy.
    Chợt Azusa chuyển sang nói chuyện khác:
    - Anh biết thế nào là tình yêu giọt sương không?
    - Hình như có một bài hát?
    - Đúng, mẹ em hát, em còn nhớ. Bài hát này lâu lắm rồi - Thế rồi Azusa khe khẽ hát:
    Đên Ginza
    Sắc màu rực rỡ.
    Làn môi em hồng
    Đêm nay dâng hiến ai?
    Tình yêu như giọt sương mai,
    Ôi, tình yêu muôn màu.
    Tay nhẹ vương
    Lay động tâm hồn bi thương!
    Hình như Kuga đã nghe bài hát này, bây giờ nghe lại, tiết tấu chầm chậm, âm điệu dịu dàng, thương cảm.
    - Trước khi vào phòng mổ, em bỗng nhớ đến bài hát này.
    - Tại sao?
    - Em cũng không biết nữa. Câu hát tình yêu như giọt sương chợt hiện trong đầu em.
    - Em muốn nói chuyện của chúng ta?
    - Đúng không?
    - Theo ý em...
    - Chẳng phải mọi thứ ở đời đều ngắn ngủi như giọt sương hay sao?
    Câu nói không phải không có lý, tất cả thế gian này sẽ qua đi và tan biến trong dòng thời gian.
    Kuga không trả lời, Azusa quay lại nhìn anh, nói:
    - Em nghĩ thế, không còn sợ gì nữa.
    - Sợ gì?
    - Đời một người đã qua những thể nghiệm, thì mọi điều đều có thể nghĩ tới.
    Kuga gật đầu, nghĩ bụng lần phẫu thuật này quả là một thử thách to lớn đối với Azusa.
    - Con người sống ở đời, nhiều lắm cũng chỉ năm sáu mươi năm!- Azusa nói.
    - Không nhất định.
    - Đúng đấy! Nếu được sống mạnh khỏe, tự do cũng chỉ được bấy nhiêu thời gian. Thật ra, không dài đến như thế, có lẽ chỉ hai, ba mươi năm thôi.
    Kuga thấy hình như Azusa nói đúng.
    - Bây giờ em chẳng còn sợ gì nữa.
    Tối nay, đã khuya lắm mà nàng vẫn không vội về, có thể bắt nguồn từ tâm trạng không còn sợ gì chăng?
  10. psychocolate

    psychocolate Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    26/09/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    NGẮM TRĂNG
    Một giờ ba mươi phút, Kuga ngồi ở quán cà-phê nhà ga Tôkyô chờ Azusa. Anh hẹn nàng một giờ năm mươi phút, còn những hai mươi phút nữa.
    Anh vừa uống cà-phê, vừa hút thuốc, ngồi nhìn ra cửa.
    Mỗi lần hẹn Azusa anh đều sợ nàng không tới. Tuy Azusa rất đúng giờ, chưa bao giờ lỗi hẹn, nhưng anh vẫn không yên tâm, điều đó bởi nàng là người có chồng.
    Chồng nàng sẽ nói gì mỗi lần nàng đi, hoặc nhà nàng có việc gì chăng...
    Kuga nghĩ vẩn vơ, đứng ngồi không yên.
    Thật ra, nếu Azusa bận việc gì không đến được, nàng đều gọi cho anh bằng điện thoại di động.
    Kuga ngồi uống cà-phê, vừa phỏng đoán thì vừa lúc Azusa đẩy cửa kính bước vào. Chợt thấy Kuga nàng liền tươi cười gật đầu, đi nhanh về phía anh.
    Hôm nay Azusa mặc kimônô lụa Yuki màu xanh lá cây, thắt dây lưng màu vàng nhạt, tay xách túi du lịch lớn.
    - Anh chờ lâu chưa?
    - Chưa.
    Azusa thấy hơi muộn, nói:
    - Vào thôi chứ, anh!
    Tàu Hy vọng chạy đến Hanareko lát nữa mới khởi hành, nhưng vào sớm cho yên tâm. Kuga trả tiền, hai người theo cửa phía bắc vào ga.
    Vẫn còn sớm, nhà ga rộng rãi, nhưng khách khá đông. Kuga mặc Âu phục màu ghi, tay xách túi da đen. Azusa mặc kimônô trông rất đẹp, hầu như ai cũng phải nhìn nàng.
    Azusa cố tình đi hơi lùi lại phía sau Kuga một vài bước, nhưng ai trông thấy cũng biết họ cùng đi với nhau. Kuga không có ý tránh ánh mắt mọi người, nhưng Azusa lại sợ gặp người quen, song nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
    Không hiểu nàng mạnh dạn hay bất chấp tất cả? Bất ngờ Kuga cảm thấy khâm phục nàng.
    Vào đến nơi, vừa lúc tàu mở cửa mười phút trước khi chạy. Hai người ngồi song song trên toa hạng nhất. Kuga thở phào nhẹ nhõm. Từ Tôkyô đi Kyôto gần hai tiếng, đến Kyôtô rồi sẽ không còn sợ gặp người quen. Nhưng có ai trông thấy hai người trên tàu thì không biết trốn vào đâu. Dù có giải thích hoặc nói dối thế nào đi nữa thì cũng rõ hai người cùng đi du lịch với nhau.
    Tàu chạy, Kuga hỏi Azusa đang ngồi sát cửa sổ:
    - Có gặp ai quen không?
    - Không sao ?" Azusa cười ?" Anh gặp người quen à?
    - Không...
    Kuga nhận thấy, từ sau ngày ra viện, Azusa trở nên cứng rắn hơn.
    Đúng bốn giờ mười phút thì tàu đến Kyôto. Hai người để hành lý ở khách sạn Keage, nơi anh vẫn thường nghỉ, rồi đi ngay chùa Đại Giác Saga.
    Nghe nói, chùa Đại Giác là nơi cư ngụ của Thiên hoàng Saga, chính thức gọi là là di chỉ chùa Đại Giác nơi cư ngụ xưa của Thiên hoàng Saga, là nguyên phái Đại Giác chính ngôn, nơi viết kinh Prajna, cũng là nơi Saga cắm hoa.
    Azusa là hướng dẫn viên cắm hoa theo phái Saga, nhiều lần đến Kyôto nghe giảng bài, nhận chứng chỉ, nhưng mới chỉ là lần thứ hai đến dự Hội ngắm trăng ở đây. Kuga viết truyện thời Mạc Phủ cũng đã đến Kyôto mấy lần, nhưng là lần đầu tiên đến dự Hội ngắm trăng chùa Đại Giác.
    Azusa nói, cứ Trung thu hàng năm, người từ các nơi đến ngồi thuyền trên hồ Đại Trạch nối liền với Ngũ Đại Đường, vừa hóng mát vừa dự tiệc ngắm trăng.
    Những người tham dự đều có quan hệ mật thiết với chùa Đại Giác, Azusa là hướng dẫn viên phái cắm hoa Saga cũng được mời dự.
    - Người ngoài như anh tham dự không tiện lắm nhỉ?
    Thật ra lúc đầu Kuga cảm thấy mình tham dự không thích hợp, nhưng Azusa nói, có thể dự với tư cách người đi cùng. Kuga cũng nghĩ mình không phải là chồng nàng, nhưng Azusa nói đều ấy không hề gì.
    - Cứ đi cho biết!
    Azusa gợi sự tò mò ở anh, vậy là anh cùng đi Kyôto với nàng.
    Từ Keage đến Saga có nghĩa là phải đi từ phía đông thành phố Kyôto sang phía tây bắc thành phố, đến nơi đã năm giờ rưỡi chiều. Trời vẫn còn sáng, hai người vào Hội sở chính của phái cắm hoa Saga, tham quan phòng lớn và phòng học rồi vào gian bán hàng ngay cạnh phòng thường trực.
    Gian bán hàng khá rộng rãi, bày nhiều sách nói về cắm hoa và trên la liệt các loại dụng cụ cắm hoa. Azusa chọn mua mấy giỏ tre và mấy ống tre đắng.
    - Em sẽ đến cắm hoa cho anh vào những thứ này.
    Nàng cầm lên tay mấy cái giỏ tre sơn đen, trông rất cổ nhưng đơn giản, rất thích hợp với các loại hoa lá mùa thu. Azusa yêu cầu người bán hàng gửi những thứ này về Tôkyo. Ra khỏi cửa hàng thì trời đã tối, mọi người đều tập trung cả ở sân trước chính cung.
    Bão đã qua, trời trong sáng, gió thoảng mặt hồ, khoan khoái mát mẻ.
    Chỉ lát sau, một vầng trăng tròn từ chân trời phía bên trái nhô lên, chiếu sáng màn đêm. Bỗng mọi người ồ lên kinh ngạc trước vẻ đẹp của trăng, rồi rộ lên tiếng vỗ tay hoan hô.
    Vị chủ nhiệm đọc lời chúc mừng, mọi người cạn chén, bắt đầu trình diễn, đàn sáo vang lên. Trong tiếng nhạc du dương, trăng như đẹp hơn, ánh trăng dịu dàng phủ lên những khuôn mặt đang ngước lên ngắm trăng.
    Thuyền rồng chăng đèn kết hoa, trên sân ngắm trăng của Ngũ Đại Đường, các thiếu nữ đang chắp tay lạy trăng.
    Thời điểm này, cảnh sắc này, tưởng như một thế giới tươi đẹp hiện về trong thời đại thanh bình.
    Những người cùng ngắm trăng có cả người quen Azusa. Trong khi nàng chào hỏi chuyện trò với vài ba người nào đó, Kuga đứng xa nàng ít bước, như không quen biết nhau, nhưng dưới ánh trăng mọi người như nhận ra đó là bạn của Azusa. Khi những người này chia tay ngày, họ đều khẽ gật đầu chào Kuga và anh cũng chào đáp lễ bằng ánh mắt lúng túng.
    Kuga đi dần lên sân ngắm trăng, Azusa đang nói chuyện với một vị tăng lữ mặc đồ đen, cũng vội lên theo.
    - Thế nào?
    - Đẹp lắm, phải đến cho biết.
    Ở Tôkyo đừng nói đến chuyện ngắm trăng, ngay cả khi ngày nào trăng tròn, trăng khuyết cũng không để ý. Chợt anh nghĩ đến câu thơ cổ: Trăng Trung thu sáng ngời, trăng vòng qua hồ trong đêm...
    Câu thơ nổi tiếng ai cũng thích. Tuy Kuga đọc và cảm thấy ngượng, nhưng là tâm tình của mình lúc này.
    - Em vừa rồi nói chuyện với vị tăng lữ kia rất lý thú.
    Azusa vừa đi quanh hồ, vừa nói chuyện, chùa Đại Giác nơi hồi xưa Thiên hoàng Saga trú ngụ nằm ở phía đông bắc, nới ấy cao hơn mặt hồ, có thể suốt đêm ngắm trăng bên hồ.
    - Chúng mình phải ngước lên ngắm trăng, nhưng Thiên hoàng lại cúi nhìn trăng trên mặt hồ - Azusa nói.
    Có thể đấy mới là sang trọng, xa hoa không gì sánh nổi. Chợt Kuga muốn lên ngay sân thượng.
    Bước lên từng bậc thang gỗ tưởng như ọp ẹp, chợt cảnh đẹp mặt hồ ùa vào mắt.
    - Ngày xưa Thiên hoàng ở vùng này ư? ?" Kuga hỏi.
    Phía bên trái là dãy núi đen thẫm, nếu Thiên hoàng ngự giá tại chân núi này thì có thể suốt đêm thấy trăng đi từ bờ hồ bên này sang bờ hồ bên kia.
    - Ánh trăng chiếu trên mặt hồ đẹp tuyệt vời. Ánh trăng trên mặt sông, mặt biển bị dòng chảy hoặc sóng làm vỡ vụn ?" Azusa nói.
    Mặt hồ này, nơi ở này của Thiên hoàng tưởng đâu chỉ để ngắm ánh trăng đẹp.
    Mặt trăng đang xê dịch chầm chậm trên mặt hồ, khẽ rung động nhưng vẫn giữ được hình tròn. Kuga lại nhớ đến câu thơ của Ohayashi: Trẻ con khóc, tôi lấy trăng cho trẻ chơi. Trăng trên mặt hồ nói lên niềm vui của Ohayashi.
    - Không ngờ trăng lại đẹp đến thế! ?" Kuga nói.
    - Nhìn mặt anh rõ lắm.
    - Em cũng rất đẹp.
    Kuga thầm nghĩ, dưới ánh trăng nhất định sẽ nhìn thấy vết sẹo trên trán nàng bị tóc che khuất.
    Tất cả các vị khách được mời dự hội ngắm trăng cơm tối xong đã tám giờ, nhóm năm nhóm ba ra về với nỗi niềm lưu luyến ánh trăng.
    Tám giờ rưỡi Kuga và Azusa rời chùa ra về, dọc đường còn ghé thăm quán rượu Gion nơi Kuga vẫn lui tới. Quán này trước đây nguyên là một quán trà, dành một phần đất nho nhỏ phía trước để mở quán rượu Sakê kiểu Nhật, lúc nào cũng có thể vào mà không cần hẹn trước.
    - Hoan nghênh, hoan nghênh! Lâu lắm mới lại thấy ngài đến!
    Bà chủ nguyên là một cô gái bán hàng ở đây, giơ hai tay ra đón chào Kuga với vẻ kinh ngạc.
    Trước đây, mỗi lần Kuga đến Kyôto đều vào quán này, nhưng gần đây anh không đến.
    Hai người ngồi trước quầy, gọi hai ly wisky
    - Ông có bạn gái xinh đẹp đi cùng, phục ông lắm!
    Nữ chủ nhân nhìn nhanh khuôn mặt hai người, đặt ly rượu trước mặt họ. Về tuổi tác, người khác rất có thể hiểu đó là đôi vợ chồng, nhưng bà chủ quán rất tinh, thoáng cái đã hiểu người phụ nữ kia không phải là vợ anh. Kuga cũng không cố tình giấu giếm, bởi quán rượu Gion này vốn là nơi ăn chơi sang trọng.
    Kuga nói với chủ quán, anh đến Kyôto dự hội ngắm trăng. chủ quán cho biết quán này cũng có người đi, bản thân bà ta cũng muốn đi xem trăng.
    - Nghe đâu chỉ có người được mời mới được vào ?" Bà chủ quán nói.
    - Chị này là hướng dẫn viên của trường phái cắm hoa Saga...
    Kuga giới thiệu Azusa với chủ quán. Bà chủ quán cũng hiểu đôi chút về nghệ thuật cắm hoa Saga, vậy là bà ngồi nói chuyện hết sức nhiệt tình với Azusa. Kuga cảm thấy mình như bị bỏ rơi, nhưng anh ngồi nghe chuyện rất say sưa.
    Hai người ở quán rượu chừng một tiếng đồng hồ, thấy có khách, họ liền đứng dậy cáo từ ra về.
    Họ thả bộ dạo chơi, đến cầu Tatsưmi ở Shirakawa, thấy trăng treo đầu ngọn liễu, vô cùng đẹp. Trên đường phố, đầy hoa với những mái nhà lúp xúp và cây cầu nước chảy lặng lờ, du khách và các cô gái làng chơi đi guốc mộc qua lại, chuyện trò khe khẽ.
    Đây là phong cảnh độc đáo của vùng Gion này.
    Ai cũng hiểu hôm nay là ngày Trung thu, các cô gái làng chơi cũng thả bước thong dong ngắm trăng. Kuga cũng ngắm trăng và nhìn các cô gái, rồi cùng Azusa vào ngôi đền Tatsưmi xem lễ.
    Kuga chắp hai tay, nhắm mắt, vái nhẹ. Anh không cầu xin điều gì, chỉ mong kéo dài hạnh phúc hiện tại. Nhưng Azusa đi bên cạnh lại thành khẩn cầu xin.
    Nàng cầu xin điều gì? Cầu xin cho gia đình hay vết sẹo trên trán? Kuga đứng chờ, nàng lễ xong quay lại nhìn anh.
    - Đi thôi, em.
    Anh khoác tay Azusa, kéo nàng đi. Azusa đi theo, ra đến chỗ ngoặc của con đường nhỏ trong vườn hoa, nàng nói:
    - Tuyệt vời, quyết tâm đi lần này là đúng lắm!
    - Quyết tâm? - Thật ra chuyến đi này là do Azusa gợi ý, Kuga hỏi ?" Có chuyện gì không đi nổi?
    - Hôm nay là sinh nhật mẹ em...
    - Mẹ em?
    Azusa khẽ lắc đầu, Kuga hiểu là mẹ chồng.
    - Có sao không?
    - Lẽ ra mọi người cùng về chúc mừng bà...
    Sinh nhật mẹ chồng lại bỏ đi chơi Kyôto với người khác, nếu nhà biết sẽ dẫn đến sóng gió lớn mất!
    - Không sao chứ, em?
    - Em để tặng phẩm lại... - Kuga không nói gì, Azusa tiếp ?" Em dặn Yôkô rồi, không sao đâu.
    - Yôkô là ai?
    - Con gái em.
    Lúc này Kuga mới nhớ ra, Azusa có con gái đã hai mươi tuổi.
    - Con có biết chuyện của chúng mình không?
    - Biết! ?" Azusa trả lời rất nhẹ nhàng, rồi nàng ghé sát người anh để tránh một người đi từ phía trước tới ?" Không có chuyện gì giấu nổi nó.
    Trong dòng người qua lại, Azusa tỏ ra rất vui, nàng nói:
    - Con đứng về phía em.
    - Nhưng...
    - Giá như con gái biết mẹ đi chơi với người khác liệu nó yên tâm không?
    - Không sao, con đã bảo không nói với ai đâu.
    Việc Azusa đi Kyôto có bàn với con gái. Kuga yên tâm hơn, đồng thời cảm thấy yên tâm cho Azusa bạo gan.

Chia sẻ trang này