1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ghét..........cái sự nghiệp

Chủ đề trong '1983 - Hội Ỉn Sài Gòn' bởi blue_spy, 17/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. forest_rain

    forest_rain Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2004
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
  2. TDCT

    TDCT Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/05/2001
    Bài viết:
    1.183
    Đã được thích:
    0
    Nhân đọc được topic của các bạn nói về sự nghiệp, tôi xin có vài lời lạm bàn về vấn đề này.
    Tôi thấy khi nói đến sự nghiệp, chúng ta thường hay nghĩ đến những gì đạt được cho bản thân mình, cho gia đình của mình. Vâng, đó cũng là những điều rất bình thường. Lại nói chuyện gì con người muốn thì anh ta sẽ làm được, quan trọng là anh ta có muốn hay không và muốn đến mức độ nào. Modern Talking có bài "You can win if you want". Metallica thì lại hát rằng "Life is ours, we live it our ways". Tôi thì tin vào câu "Your fate in your hand". Nói như vậy, có nghĩa là chúng ta có thể nỗ lực để đạt được những gì mình mong muốn, miễn là nỗ lực chúng ta đủ lớn. Vậy chúng ta mong muốn những gì?
    Có bao giờ bạn tự hỏi bạn sẽ như thế nào vào năm 30 tuổi? Bạn sẽ làm được gì vào năm 40 tuổi? Tôi đọc được chuyện Đào Hồng Tuyển lấp biển làm đường từ đất liền ra đảo Tuần Châu. Tôi đọc được chuyện một cậu bé bán chanh thành tỷ phú năm 15 tuổi. Và tôi đọc được, đọc được rất nhiều những chuyện như vậy. Khi các bạn nghe những chuyện này, bạn có thấy điều gì đó khác lạ diễn ra trong bạn? Bạn có thấy rạo rực, có thấy hứng khởi không? Và nếu bạn biết rằng Đào Hồng Tuyển lúc nhỏ đi làm thuê đã từng phải uống ly nước do tên chủ ói ra, hay cậu bé kia chỉ là một thằng bé da đen nghèo khổ trong những khu phố ổ chuột, bạn thấy thế nào? Bạn có thể cảm nhận được nỗi nhục mà họ phải gánh chịu chứ?
    Khi bạn đọc được những dòng chữ này, bạn cũng còn là một người may mắn hơn những người khác rất nhiều, vì ít ra bạn không mù chữ, vẫn còn khỏe mạnh và có thể truy cập vào Internet. Vậy đấy, có những điều rất đỗi bình thường đến nỗi chúng ta đôi lúc quên mất sự hiện diện của nó. Nỗi nhục cũng vậy. Ở đây, tôi không chỉ muốn nói đến nỗi nhục của một con người, mà tôi muốn nói đến nỗi nhục của một quốc gia, một thế hệ. Có một thực tế dễ thấy rằng, khi con người ta nghèo, không chỉ đời sống vật chất mà đời sống tinh thần của họ cũng bị ảnh hưởng. Nếu bạn thường thấy những bữa ăn nhậu thường nhật của các sếp lớn ngốn hàng triệu đồng, thì bạn sẽ rất ngạc nhiên nếu bạn đem một chiếc xe đạp vỏn vẹn vài trăm nghìn cho một người nào đó ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh, họ có thể quỳ xuống lạy bạn như thánh sống. Bạn cảm nhận được gì qua sự chênh lệch quá sức kinh khủng như vậy?
    Có thể có rất nhiều người chúng ta có giấc mơ đẹp về một việc làm ở công ty nước ngoài, một người bạn đời tuyệt vời, và một cuộc sống đầy đủ, sung túc. Vâng, đó là một giấc mơ đẹp. Niềm vui đạt được giấc mơ đấy cũng lung lung như niềm hạnh phúc của một người nhà quê nghèo xác xơ khi anh ta nhận được chiếc xe đạp của bạn. Có thể bạn giật mình, bạn hoài nghi, nhưng tôi cam đoan với bạn đó là sự thật. Hãy thử một lần ra nước ngoài, bạn sẽ thấy được nỗi nhục của công dân một nước nghèo. Cái nghèo khiến con người ta có thể làm những chuyện mà chính họ cũng không biết được nó đang bôi tro trét trấu lên mặt hàng triệu đồng bào của họ. Tại sao cùng là những thằng da vàng tại Đông Nam Á này, mà một người Việt Nam đứng trên đất khách phải ngượng ngùng khi được hỏi về quốc tịch của mình. Nỗi nhục là công dân của một nước nghèo cũng khó chịu và ray rứt không kém gì nỗi nhục của một cá nhân đâu, các bạn ạ!
    Vậy làm gì để dân mình có thể thoát khỏi cái nhục đấy? Làm gì để chúng ta có thể tự hào là người Việt Nam mà nói với người nước ngoài rằng bọn mày không có lý do gì để khinh thường người Việt chúng tao? Như thực tế thì chúng ta sẽ làm được gì đây khi con đường đi trước mắt của chúng ta vẫn còn chưa định hình sau lớp sương mù mờ mịt của cái gọi là "ăn chưa no, lo chưa tới". Chúng ta liệu có thoát nổi cái nhục này khi mà người Việt chúng ta vẫn còn cái tư tưởng "đèn nhà ai nấy sáng", khi mà ai cũng muốn nhận nhiều hơn cho, muốn vun vén cho bản thân mình càng nhiều càng tốt. Tôi không hoàn toàn đồng ý với quan điểm cho rằng đó là bản tính của con người, nhưng nếu có thật là như vậy đi nữa, chẳng lẽ nỗi nhục mà tất cả chúng ta đang phải gánh chịu không đủ để mỗi chúng ta dẹp bỏ cái tôi cá nhân của chính mình hay sao?
    Tôi tin rằng để thoát khỏi cái nhục đấy, dân ta phải giàu, nước ta phải mạnh. Hãy nhìn sang người láng giềng Singapore hay Đài Loan mà xem, họ đã chuyển mình thành những con rồng ở Đông Nam Á này như thế nào. Và bạn thử nghĩ xem ở một đất nước mà có đến 70% dân số làm kinh doanh thì họ giàu lên có phải là một điều tất yếu hay không? Tôi không nói đến ý tưởng, vốn, lại càng không nói đến kiến thức, kinh nghiệm trên thương trường của họ. Tôi nói đến tinh thần doanh nhân, tôi nói đến khát vọng làm giàu tiềm ẩn và thôi thúc chúng ta, cũng như đã từng thôi thúc họ tiến lên phía trước. Những ước mơ dù cao đẹp nhất, những khá vọng dù mãnh liệt nhất của mỗi cá nhân cũng trở nên tầm thường khi đứng cạnh nỗi nhục của một quốc gia, tôi tin chắc điều đấy.
    Vậy thì, các bạn hãy thử ngẫm nghĩ lại về tương lai, về sự nghiệp của mình, và nỗi nhục mà tôi, bạn, cũng như tất cả người Việt Nam chúng ta đang phải đối mặt để mà đứng dậy và làm một điều gì đấy thật sự có ích. Ngay bây giờ, hãy dẹp bỏ lớp sương mù trước mặt mà vạch ra con đường đi cho chính mình. Chưa phải là quá trễ, nhưng cũng không hoàn toàn quá sớm đâu, các bạn ạ! Hãy học cách chia sẻ, cách cho mọi người, tôi dám bảo đảm phần nhận lại sẽ rất xứng đáng với nó. Sự nghiệp của bạn, tương lai của bạn nằm trong tay bạn. Nhưng nó không chỉ là cho bạn, ảnh hưởng đến bạn, mà nó còn sẽ ảnh hưởng đến hàng triệu con người Việt Nam khác, ảnh hưởng đến cái tên Việt Nam của đất nước chúng ta trên bản đồ thế giới. Tôi vẫn thường lang thang trên các box Kinh tế ở diễn đàn TTVNOL này, giải đáp và hỗ trợ tất cả những thắc mắc và khó khăn của mọi người trong khả năng có thể của mình, cũng là mong họ có thể đạt mục tiêu một cách tốt hơn và nhanh hơn nữa. Đó là những gì tôi làm được ngày hôm nay, để chuẩn bị cho ngày mai, tôi có thể giúp mọi người nhiều hơn và hiệu quả hơn. Có thể tôi đang đi trên con đường chông gai và gập ghềnh sỏi đá, nhưng tôi biết mình đang đi đâu và phải làm gì. Có thể đường còn xa, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ đến đích. Vì đó là con đường tôi đã chọn, vì tôi luôn ghi nhớ nỗi nhục là công dân của một nước nghèo, vì tôi không chỉ làm điều đó cho chính mình. Còn các bạn, các bạn đã thấm thía nỗi nhục ấy đến đâu, và chúng ta sẽ làm gì để rửa sạch nó? Câu trả lời đang ở phía trước, và nó dành cho các bạn.
    Mấy lời lạm bàn, chúc các bạn luôn vui vẻ và đạt được sự nghiệp của mình như mong muốn :-)
  3. esheep

    esheep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    1.172
    Đã được thích:
    0
    Ummmm... tui vào đọc cái bài này của Tường cũng bởi cái chữ ký của cậu và 1 vài tranh luận bên topic những người mơ mộng hão huyền..
    Lúc đầu chỉ muốn biết tai sao em lại có chữ ký như vậy, giờ thì hiểu 1 phần rồi, chỉ muốn nói với em là : Cuộc sống của muôn người thì như thế đó, ai cũng có những sự nghiệp riêng của mình, ai cũng phải hi sinh vì nó.. nhất là đàn ông.. nhưng em tin tui đi, khi bằng tuổi em, cũng đã có lúc chính tôi nghĩ như vậy, và đến bây giỏ, tôi ghét cái ý nghĩ đó, cảm giác nó làm cho mình ngày một chai lì ,một ?oxấu? đi chỉ vì bon chen, sự nghiệp. Nhưng cuộc sống, sự nghiệp cũng không đế nnỗi bắt người ta trả giá nhiều thế đâu..
    ?othắng không kiêu, bại không nản? Cuộc sống không chỉ dành cho người chiến thắng đâu em. Sự nghiệp của thằng đàn ông đánh dấu bằng thành đạt ? Nhưng thế nào là ?othành đạt? có nhất quyết phải dẫm đạp lên nhau để có 1 vị trí chót vót trên đầu xa hội ?
    Hãy tìm cho mình sự thành đạt trong chính sự nghiêp mnìh quyết tâm theo đuổi, thanh đat jtrong bản thâ nmnìh chứ không phải địa vị.
    Có thể ghét cái công việc cơm áo gạo tiền ngày ngày mnìh phải làm, chứ đừng ghét cái sư ngihệp của mình đang theo đuổi, ( vì có khi cái việc hằng ngày của mnìh chưa chắc là mơ uớc, là sự nghiệp của mình đâu) Tui cũng đang sống bằng 1 công viêc tôi chưa phải là ưa thích - nhưng kiếm được nhiều tiền để nuôi 1 sự nghiệp của tôi (vẽ truyện tranh), nhưng hiện tai chưa kiếm được nhìu xiền kakaka
    SorryHội Ỉn nhá, tui chả đủ điều kiện để vào hội này, nhưng muốn gửi lời nhắn cho thằng em giai tuổi Ỉn nó cũng đang ở trong hội này. Thấy suy nghĩ của nó giống Lucke wá nên chen ngang thui..hehe? HAVE FUN !
  4. lucke

    lucke Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/04/2004
    Bài viết:
    2.776
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn esheep đã quan tâm tới lucke nhưng mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ.Nói là 1 chuyện, làm lại là 1 chuyện khác thế thôi. Thanks anyway
  5. KelJi

    KelJi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    .......uhm`........sự nghiệp....Sự nghiệp để ngồi mà nói thì có tới mốt cũng chẳng hết chuyện...Lại mỗi người mỗi idea, mỗi người mỗi cái nhìn khác nhau......Với người trẻ tuổi sự nghiệp là cái gì đó mới mẻ, cao xa, hay đôi khi là cái đích để vươn tới......với người đứng tuổi, sự nghiệp lại là sự chiêm nghiệm một chặng đường đã qua...
    ...Cũng chẳng muốn nói gì cao xa......vì thiệt ra đã có gì cao xa đâu nhỉ??.......Cuộc sống bắt con người ta phải cố sống để tồn tại....Lại xoay quanh cái guồng máy quen thuộc bởi cơm áo gạo tiền...Lại cật lực chịu đựng mà cày cho qua ngày tháng...
    Ai cũng mong mình có một cái gì đó để chứng tỏ mình sống không hề vô ích...ùh...mình vẫn có giá trị...giá trị đích thực của cuộc sống...là cái gã sự nghiệp chết tiệt ấy đó...
    .....Nhưng dù có thành công đến mấy, dù giàu có đến mấy, có đủ đầy đến mấy..........Nhưng đôi khi không là gì cả..........bạn đánh đổi cả tuổi trẻ vì tham vọng, vì ước mơ, vì sự nghiệp......Nhưng đôi khi tất cả chúng không đổi được một nụ cười......Hình như tui đang viết nhăng nhít chi thì phải...Chỉ là ý kiến của riêng tui thôi......nếu có gì mong các bạn chiếu cố cho...thanz
  6. nguoianh83

    nguoianh83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2003
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Những ý kiến phân tích về cái sự nghiệp ôi thôi dài lưa thưa, nhưng xin thưa một điều sự nghiệp là cột móc quan trọng trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Vì thế nếu mà có ghét thì cũng nên ráng cố gắng quăng nó qua một bên đi há !

Chia sẻ trang này