1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gia Cát Võ Hầu, thực sự đa mưu túc trí.?

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi AcommeAmour, 20/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. macay3

    macay3 LSVH - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    26/10/2007
    Bài viết:
    2.959
    Đã được thích:
    1.590
    mình phục bác tài phân tích sâu về lịch sử
    còn sách thì chắc ai cũng thuộc, ko nhiều thì ít
    mình vote bác 1 phiếu đấy nhá
  2. sauthamdam

    sauthamdam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2006
    Bài viết:
    2.110
    Đã được thích:
    1
    Đọc toipic này iem thấy đi sâu về 3 quốc nhiều quá. 3quốc cũng chỉ là tiểu thuyết. Trong đó thì quả thật Gia Cát Lượng là người có tài siêu phàm về cả chính trị lẫn quân sự và cả bói toán. Nhưng trong chính những cái phẩm chất tốt ấy thì thấy một đống mâu thuẫn. Em có lần đã được xem qua tam quốc chí của Trần Thọ viết. Nó là một cuốn sách sử và Trần Thọ cũng là người Thục thì thấy nổi nhất một vấn đề đó là Gia Cát Kgổng Minh rất giỏi về chính trị và xây dựng kinh tế nhưng về quân sự thì không vượt trội.
    Một vấn đề nữa :Trong 3 quốc thổi quá cao Gia Cát Lượng :VD: Chu Du là người kém cạnh với Gia Cát Lượng. Lỗ túc là người ngù ngờ. Thế nhưng tam quốc chí lại cho thấy 2 vị trên là bậc đàn anh của Gia Cát Lượng, và Gia Cát Lượng cũng học hỏi rất nhiều ở 2 người này vì thực sự lúc đó Gia Cát lượng mới chỉ bước chân ra khỏi lều cỏ kinh nghiệm thực tế không hề nhiều
  3. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0

    Gia Cát Lượng "cướp" công Tôn Quyền, Lưu Bị, Chu Du
    [​IMG]
    Tranh cổ vẽ Khổng Minh

    Giadinh.net - Có nhà nghiên cứu nói rằng: La Quán Trung cho Khổng Minh "cướp" công lớn của nhiều nhân vật khác (lấy kế sách, công trạng của người khác gắn vào Khổng Minh)...
    Cũng ý kiến này cho rằng, Gia Cát Lượng là người được La Quán TRung "tô son, vẽ phấn nhiều nhất" so với các nhân vật khác. Những điều này đúng hay sai ?
    ?oKhông thành kế? của Khổng Minh: Dựng chuyện !
    Ngay từ đời Tấn (sau Tam quốc) đã có người tôn sùng Gia Cát Lượng. Một người tên Quách Xung còn đưa ra ?o5 chuyện của Gia Cát Lượng mà đời chưa biết?, trong đó có "không thành kế".
    Cả 5 chuyện do Quách Xung đưa ra đều bị Bùi Tùng Chi bác bỏ khi chú giải Tam quốc chí. Lí do quan trọng để Bùi Tùng Chi bác bỏ là khi Gia Cát Lượng đóng quân ở Dương Bình thì Tư Mã Ý đang làm đô đốc Kinh Châu, đóng quân tại thành Tiết Uyển, nghĩa là xa hàng ngàn dặm, hoàn toàn không thể điều quân chớp nhoáng đi đánh Gia Cát Lượng. Mà như vậy, thì làm gì có "không thành kế" ?
    Nhưng câu chuyện do Quách Xung bịa ra quá hấp dẫn, nên Tam quốc diễn nghĩa gán cho Gia Cát Lượng và đưa luôn vào truyện, các vở hí kịch về đề tài Tam Quốc cũng đua nhau diễn tích này.
    Ba chuyện thất - không - trảm là ba trích đoạn được công diễn liên tục, chưa khi nào vắng mặt trên sân khấu. Thất là ?othất thủ Nhai Đình?; không là ?otòa thành bỏ trống?, tức "không thành kế"; trảm là ?ogiết Mã Tốc?.
    Ba chuyện này cực hay, nhưng đó là hư cấu, không phải sự thực lịch sử và cũng không lôgic.
    Thí dụ, ở chuyện "không thành kế", Tam quốc diễn nghĩa cho rằng Tư Mã Ý không dám tấn công là sợ có quân Thục mai phục. Vậy sao không cử một toán trinh sát xem thực hư thế nào? Có mai phục hay chỉ là nghi binh?
    Hơn nữa, Tư Mã Ý trông thấy rất rõ Gia Cát Lượng tươi cười một mình ngồi trên địch lâu gảy đàn. Gần đến như thế, tại sao không sai một vài cung thủ bắn chết béng Gia Cát Lượng cho rồi như binh pháp đã dạy: ?oBắt giặc, bắt tướng trước?. Tư Mã ý thuộc làu binh pháp, chẳng lẽ không biết điều này?
    Mặt khác, theo lời Quách Xung, khi ấy Tư Mã Ý có 25 vạn quân, Gia Cát Lượng có 1,5 vạn. Theo "Tam quốc diễn nghĩa", khi ấy Tư Mã Ý có 15 vạn quân, Gia Cát Lượng chỉ có 2.500 quân. Với quân số áp đảo như thế, Tư Mã Ý còn sợ gì mai phục? Muốn thăm dò địch tình, tránh bị mai phục, chỉ cần bao vây 3 ngày là biết liền. Vậy sao lại rút quân? Chẳng có lí do nào khiến Tư Mã Ý phải bỏ chạy cả. Vì vậy, khi chú giải Tam quốc chí, Bùi Tùng Chi kết luận câu chuyện Quách Xung đưa ra là không có cơ sở.
    Bùi Tùng Chi viết: ?oNếu quả như lời Quách Xung nói, Tuyên Đế (Tư Mã Ý) có 25 vạn quân, lại biết Gia Cát Lượng không có thực lực, nếu nghi có quân mai phục, tất tính cách tấn công, cớ sao lại rút lui??.
    [​IMG]
    Tượng thờ Khổng Minh
    ?oLửa thiêu Tân Dã? thực ra là kế của Lưu Bị
    "Không thành kế" là phịa đã đành, "Lửa thiêu Tân dã" cũng bị biến tướng. Thực ra có chuyện này, nhưng đó là mưu hoả công của Lưu Bị (sách Hậu Hán thư viết: Tiên chủ - Lưu Bị ém quân mai phục, rồi đốt trại giả vờ bỏ chạy. Lũ Đôn đuổi theo đều bị đánh tan tác). Chuyện là thế chứ không phải là mưu của Gia Cát Lượng.
    Lửa thiêu Xích Bích thì có, nhưng đó là công của Hoàng Cái - bộ tướng của Chu Du, không phải do Gia Cát Lượng bày mưu. Đến như mượn gió đông lại càng nực cười. Tắm gội sạch sẽ, mặc đạo bào, xõa tóc đi chân không, Gia Cát Lượng biến thành phù thủy (nhận xét của Lỗ Tấn). Chuyện ?omượn gió đông? cũng phịa nốt.
    Gia Cát Lượng không phải phù thủy, mà là người thực. Trần Thọ trong Dâng biểu (Gia Cát Lượng tập), miêu tả ?oGia Cát Lượng mình cao 8 thước, mặt mũi khôi ngô?. 8 thước thời Hán bằng 5 thước 5 tấc bây giờ, tức cao 1,84 mét.
    Khi ra khỏi lều tranh, Gia Cát Lượng mới 26 tuổi. Tam quốc diễn nghĩa nói Gia Cát Lượng râu dài chấm ngực. 26 tuổi làm sao râu đã dài chấm ngực, đạo bào chấm gót? Quạt lông khăn lượt thì có thể, nhưng đó là mốt của các danh sĩ đời Hán mạt, không phải trang phục đặc thù của Gia Cát Lượng.
    Câu ?oQuạt lông khăn lượt (thư thái ung dung), nói cười đấy mà cường địch tan thành tro bụi? là chỉ Chu Du, không phải chỉ Gia Cát Lượng. Nếu như có chuyện mượn gió đông thì là Chu Du mượn, vì rằng dân Đông Ngô xưa nay vẫn bảo chính Chu Du mới là người ?omượn gió đông?.
    7 lần bắt Mạnh Hoạch: Thổi phồng
    [​IMG]
    Tranh vẽ Khổng Minh
    Thực ra, công lao lớn nhất của Gia Cát Lượng là tổ chức thành công liên minh Tôn - Lưu (Tôn Quyền - Lưu Bị). Ông đề xuất chính sách liên kết với Đông Ngô để chống Tào Tháo. Tào Tháo suy yếu thì thiên hạ chia ba. Và ông đích thân triển khai chính sách đó.
    Từ góc độ này mà xét, Gia Cát Lượng là một nhà chính trị và ngoại giao kiệt xuất. Sử ít đề cập đến chuyện Gia Cát Lượng là một nhà quân sự, càng không phải là nhà quân sự lỗi lạc. Sử gia Miêu Việt trong lời nói đầu "Tam quốc chí tuyển chú" viết: ?oVề chuyện chinh phục phương nam của Gia Cát Lượng, e rằng có sự thổi phồng, thí dụ, bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch là không phù hợp tâm lý. Hơn nữa, Tam quốc diễn nghĩa viết: Từ sau khi thuần phục Mạnh Hoạch, người phương Nam từ đó không làm phản nữa, cũng không đúng với sự thực lịch sử?.
    Theo nhiều tài liệu, Gia Cát Lượng cũng không liên tục giở độc chiêu như trong "Tam quốc diễn nghĩa" hoặc dân gian đồn thổi. Thích giở độc chiêu là Quách Gia. Còn Gia Cát Lượng thì ?ocực kỳ thận trọng? như các sử gia nhận xét hoặc ông tự nhận.
    Có thể ví ông như Tiêu Hà. Ông không giống Trương Lương, Hàn Tín. Nhưng trong "Tam quốc diễn nghĩa" thì gộp cả Tiêu Hà, Trương Lương và Hàn Tín vào một Gia Cát Lượng, không những ?ongồi trong màn trướng mà thắng ngoài ngàn dặm?, hơn nữa, Gia Cát Lượng còn như một nhà tiên tri, biết tuốt. Bất kể ai, hễ trong tay có ?oCẩm nang? của Gia Cát Lượng, cứ theo lời dặn trong đó mà làm, thì đánh đâu thắng đó, chiếm đâu được đó. Các đại tướng của Lưu Bị như Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân chỉ là những con rối trong tay Gia Cát Lượng, không hiểu cũng phải chấp hành, hiểu cũng phải chấp hành.
    Thật ra ?oCẩm nang? là có thật, nhưng đó là chuyện của Tào Tháo với Trương Liêu (Tam quốc chí - Trương Liêu truyện) xảy ra vào năm thứ 20 đời Kiến An (năm 215). "Không thành kế" là có. Tào Tháo, Văn Sính, Triệu Vân nghe nói từng sử dụng, nhưng cũng rất đáng ngờ, phải tiếp tục khảo cứu. Tuy còn có tranh cãi, nhưng người ta rất ít nhắc đến Tào Tháo, vì nói chung dân chúng không ưa Tào Tháo, dù ông mới là người đáng bàn nhất trong 3 nhân vật: Lưu Bị, Tôn Quyền, Tào Tháo.
    ?oThuyền cỏ mượn tên? là kế của Tôn Quyền
    Gần đây, các học giả Trung Quốc đã soạn sách ?o100 điều chưa biết về Gia Cát Lượng?, trong đó có nêu nhiều tình tiết thực trong lịch sử mà nhà văn đã hư cấu. Một số tình tiết tiêu biểu là:
    1. Quan Vũ giết Hoa Hùng: Truyện Tam quốc diễn nghĩa kể Quan Vũ chém Hoa Hùng trong nháy mắt, khi chén rượu mời của Tào Tháo trước khi ra trận còn nóng. Nhưng thực tế theo sử sách thì người giết Hoa Hùng, bộ tướng của đổng Trác là Tôn Kiên, người khai nghiệp ở Giang đông.
    2. Thuyền cỏ mượn tên: Trong trận Xích Bích nổi tiếng, có tình tiết Gia Cát Lượng đi cùng Lỗ Túc và 30 thuyền cỏ trong sương mù, khiến Tào Tháo không dám xuất quân mà chỉ bắn tên ra. Thế là hàng chục vạn mũi tên cắm vào thuyền cỏ quay ngang. Gia Cát Lượng thu tên về nộp cho Chu Du. Sự thực việc dùng ?othuyền cỏ mượn tên? là do chính Tôn Quyền thực hiện.
    3. ?oSinh Du hà sinh Lượng??: Tam quốc diễn nghĩa kể chuyện Gia Cát Lượng 3 lần chọc tức Chu Du khiến Du tức phải than: ?oTrời sinh Du sao còn sinh Lượng?? rồi chết. Sự thực là Chu Du chết bệnh trong quân ngũ, không liên quan đến việc bị Gia Cát Lượng chọc tức.
    4. Cha con Gia Cát Chiêm tử trận: Do đề cao Gia Cát Lượng, La Quán Trung để con và cháu ông là Gia Cát Chiêm, Gia Cát Thượng, tử trận khi đặng Ngải vào Tây Xuyên. Sự thực là cha con Gia Cát Chiêm đã hàng Đặng Ngải.
    Dịch giả Trần Đình Hiến
    Link: http://giadinh.net.vn/html/site/b8d4778a7118a1683c54f81aefd8bb1b.html?direct=455c6d31e7e5e49f8dea243641ca29f2&column=93&nID=17216&lang=Vn
    Được chauphihwangza sửa chữa / chuyển vào 20:39 ngày 05/05/2008
  4. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0
    Nỗi oan dậy đất của Chu Du trước Gia Cát Lượng
    [​IMG]
    Hình vẽ Chu Du đang chỉ huy ở chiến trường.
    Giadinh.net - Tính cách, thái độ, tài năng của những nhân vật lớn như Gia Cát Lượng, Chu Du, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền... và những sự kiện lớn trong "Tam Quốc diễn nghĩa" thật - giả đến đâu, chúng ta sẽ dần dần được sáng tỏ.
    Hãy bắt đầu từ nhân vật nổi tiếng Chu Du của Đông Ngô.
    Gia Cát Lượng chưa bao giờ chọc tức Chu Du
    Nhắc tới Chu Du, người ta liền nghĩ tới Tam khí Chu Du, chết vì tính đố kỵ; Nhớ câu Chu Du than thở: ?oĐã sinh Du sao còn sinh Lượng?. Nhưng đó là trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa, nó hoàn toàn không giống Chu Du trong lịch sử.
    Trong lịch sử, Gia Cát Lượng chưa bao giờ chọc tức Chu Du, và Chu Du cũng chưa bao giờ tức thổ huyết mà chết. Vì sao? Vì Chu Du là một con người rất có bản lĩnh. Tam quốc chí đánh giá rất cao về ông: ?oCởi mở, khí phách hơn người?. Người cùng thời cũng rất trân trọng ông.
    Lưu Bị nhận xét về Chu Du là ?orất độ lượng?. Tưởng Cán - danh sĩ Hoài Hải, nói ông ?olà con người thanh lịch?. Nhân đây xin minh oan cho Tưởng Cán. Tưởng Cán sang Giang Đông sau khi trận Xích Bích đã xảy ra 2 năm, không làm gì có chuyện Tưởng Cán trộm thư của Sái Mạo gửi Chu Du. Bộ mặt Tưởng Cán cũng không gớm ghiếc, mũi trắng lốp như trong hí kịch. Trái lại, Tưởng Cán khá đẹp trai. Sách Giang biểu truyện chép: ?oCán dung mạo đẹp, có tài hùng biện, khắp Giang - Hoài không có đối thủ?.
    Chu Du: Thiên hạ đệ nhất nam tử Giang Đông
    [​IMG]
    Tượng Chu Du oai phong lẫm liệt.
    Chu Du tuổi trẻ tài cao, nổi tiếng đẹp trai ở Giang Đông. Tam quốc chí chép ông ?okhôi ngô hùng vĩ, dung mạo tuyệt đẹp? và còn nói thêm ?ongười Giang Đông gọi ông là Chu Lang. Lang là chỉ người đàn ông anh tuấn, kêu bằng Lang là để tán dương vẻ đẹp của người được gọi. Giang Đông có hai người được gọi là Lang: Chu Du và Tôn Sách.
    Đương nhiên, một con người được kêu bằng Lang không chỉ ở dung mạo đẹp, mà còn ở khí chất, ở tâm hồn. Chu Du có đầy đủ khí chất cao thượng, tài hoa. Ông rất chú ý trau dồi nhân phẩm, giỏi trận mạc, am hiểu nghệ thuật, nhất là âm nhạc. Ngay cả khi rượu đã 3 tuần, tức đã ngà ngà say, ông vẫn chỉ ra nốt nhạc đánh sai trong dàn nhạc cung đình. Vậy nên mới có chuyện người đương thời lưu truyền câu ?okhúc hữu ngộ, Chu Lang cố? (khi nốt nhạc đánh sai, Chu Lang liền ngó về phía đó). Một con người tài hoa như vậy, với âm nhạc mà còn thế, chắc chắn biết điều binh khiển tướng, nắm vững nghệ thuật tiến hành chiến tranh.
    Chu Du quả rất giỏi trận mạc. Trong trận Xích Bích, ông là Tổng chỉ huy liên quân Tôn - Lưu. Về phong độ Chu Du, Tô Đông Pha đã miêu tả trong Xích Bích hoài cổ: ?oNhớ Công Cẩn năm xưa, khi Tiểu Kiều mới sánh duyên cùng, hào hoa phong nhã, quạt lông khăn lượt, nói cười đấy mà kẻ cường địch tan thành tro bụi?.
    Tướng chiến trường vẫn quạt lông, khăn lụa
    Quạt lông là quạt làm bằng lông vũ, khăn lượt là khăn đội đầu bằng lụa xanh. Ung dung biết mấy! Hào hoa biết mấy! Dưới triều đại phong kiến, giới quí tộc và quan lại thường đội mũ. Mũ cao ngất ngưởng, áo rộng thùng thình. Nhưng đến cuối đời Đông Hán, khăn lượt quạt lông là cái mốt của danh sĩ. Làm tướng mà khăn lượt quạt lông, thì tính cách nho nhã càng nổi bật.
    Ta có thể hình dung một cảnh tượng như sau: Tào Tháo bày thủy trận trên Trường Giang, chiến thuyền san sát, cờ xí rợp trời, người yếu bóng vía trông thấy mà hồn bay phách lạc. Vậy mà Chu Du vẫn quạt lông khăn lượt, ung dung tự tại, tính toán không sót một kẽ hở, cuối cùng đại phá quân Tào bằng chiến thuật lấy yếu đánh mạnh, để lại một chiến thắng lừng danh kim cổ, là niềm cảm hứng bất tận cho thơ ca ngàn đời sau đó.
    Tuy nhiên, chiến tranh không phải là nghệ thuật, không chỉ cười cợt mà cường địch tan thành tro bụi. Khi chỉ huy trận Xích Bích, Chu Du lấy Tiểu Kiều đã 10 năm, chứ không phải mới thành hôn như Tô Đông Pha viết trong Xích Bích hoài cổ.
    Tô Đông Pha viết vậy để khắc họa càng đậm tính cách Chu Du, người hùng trong trận Xích Bích. Tuy rằng không thể coi văn học là lịch sử, nhưng vẻ hào hoa phong nhã của Chu Du trong đời thường đúng như Tô Đông Pha miêu tả.
    Quan trường, tình trường, chiến trường đều mỹ mãn
    Chu Du năm 24 tuổi đã được Tôn Sách phong chức Kiến Uy Trung Lang Tướng, cai quản toàn bộ lực lượng quân sự Giang Đông. Cũng vào năm này, Chu Du lấy Tiểu Kiều, Tôn Sách lấy Đại Kiều, hai hoa khôi Giang Đông, ái nữ của Kiều Công. Có thể thấy Chu Du là con người mà về quan trường, tình trường, chiến trường đều mỹ mãn, không có lý do gì để ganh tị với người khác, lại càng không thể nhỏ nhen, ghen ghét người tài đến mức tức hộc máu mà chết.
    Quan trường, tình trường, chiến trường đều mỹ mãn
    Chu Du năm 24 tuổi đã được Tôn Sách phong chức Kiến Uy Trung Lang Tướng, cai quản toàn bộ lực lượng quân sự Giang Đông. Cũng vào năm này, Chu Du lấy Tiểu Kiều, Tôn Sách lấy Đại Kiều, hai hoa khôi Giang Đông, ái nữ của Kiều Công. Có thể thấy Chu Du là con người mà về quan trường, tình trường, chiến trường đều mỹ mãn, không có lý do gì để ganh tị với người khác, lại càng không thể nhỏ nhen, ghen ghét người tài đến mức tức hộc máu mà chết.
    [​IMG]
    Hình Chu Du trong sách cổ.

    Đúng là Chu Du và Lưu Bị khi công khai, khi ngấm ngầm có sự tranh chấp quyết liệt. Ông đã từng đề nghị Tôn Quyền giam lỏng Lưu Bị, chia rẽ Quan Công - Trương Phi. Nhưng đó là vì quyền lợi chính trị của Đông Ngô mà ông là một thành viên quan trọng. Đây là nhiệm vụ chính trị, không liên quan gì đến bản tính của ông.
    Và còn chuyện này nữa. Khi ấy Chu Du ngại là ngại Lưu Bị, chứ không ngại Gia Cát Lượng. Đơn giản là khi ấy Gia Cát Lượng mới ra khỏi lều tranh, chưa có tiếng tăm gì, chưa phải là đối thủ của Chu Du. Chỉ vài nét phác họa như thế, đủ để ta thấy Chu Du mắc tiếng oan dậy đất với những chuyện đối đầu với Gia Cát Lượng.
    Ba bộ mặt của nhân vật và sự kiện lịch sử
    Thực ra, rất nhiều sự kiện và nhân vật lịch sử đều có ba bộ mặt, ba hình tượng lịch sử. Một là, bộ mặt ghi lại trong chính sử, gọi là hình tượng lịch sử, là bộ mặt do các nhà sử học chủ trương. Cũng cần nói thêm rằng, hình tượng lịch sử có khi cũng không đúng với bộ mặt thật trong lịch sử. Vì sao vậy? Vì rằng trong tay ta không còn những tài liệu nguyên thủy, cũng không thể dựng người xưa ngồi dậy để hỏi han, mà dù có hỏi thì chưa chắc đẫ nói thực. Vậy là ta phải dựa vào những gì ghi chép về lịch sử, chủ yếu là trong chính sử.
    Nhưng chính sử đôi khi cũng có chỗ không tin cậy. Chính vì vậy mà nhà sử học nổi tiếng Lã Tư Dật từng cảnh báo: ?oMột số ghi chép trong ?oTam Quốc chí? và ?oHậu Hán thư? chưa chắc đã đủ độ tin cậy?. Thí dụ, nhà Thục - Hán không đặt chức quan chép sử, vậy nên những ghi chép về Thục - Hán đều dựa vào chuyện kể, hoặc tin tức vỉa hè, khiến chúng ta chỉ còn hy vọng vào những khảo chứng của các nhà sử học. Rồi thì, quan điểm của các nhà sử học cũng không thống nhất. Tất cả những cái đó, khiến lịch sử càng xa thì tam sao thất bản càng lớn, ?oTam Quốc diễn nghĩa? đã chứng minh điều đó.
    [​IMG]
    Hình Chu Du trong games.

    Hai là, hình tượng lịch sử của các nhân vật lịch sử trong tác phẩm văn nghệ (thơ ca, tiểu thuyết, hí kịch...) ta gọi là hình tượng văn học do các văn nghệ sĩ dựng nên trong tác phẩm văn học, mà Chu Du, Gia Cát Lượng, Lưu Bị, Tào Tháo, Tôn Quyền... trong Tam Quốc diễn nghĩa là những trường hợp điển hình. Những nhân vật lịch sử này đã được La Quán Trung gán cho một bộ mặt hoàn toàn khác trong chính sử và cả trong đời thường. Cụ thể như thế nào, xin dành cho khi nhắc đến từng người trong bài này.
    Ba là, hình tượng các nhân vật lịch sử do dân chúng dựng nên, ta gọi là hình tượng dân gian. Vì rằng, trong con mắt mỗi chúng ta hầu như đều có một nhân vật lịch sử mà ta thích hoặc không ưa. Hợp với mình thì thích, không hợp với mình thì không ưa. Hoặc ai tô vẽ gì cũng mặc, nhân vật lịch sử có thế nào thì nói thế ấy, không thêm không bớt. Hình tượng dân gian này nhiều khi khác xa hình tượng văn học.
    Thí dụ: Trong ?oTam Quốc diễn nghĩa?, Lưu Bị được giới thiệu là dòng dõi hoàng tộc, hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh vương, Hoàng đế đất Ba Thục, nhưng trong dân gian thì được coi là ông tổ của nghề đan lát, vì ông này xuất thân từ nghề dệt chiếu, đan giày cỏ; Quan Công xuất thân từ nghề buôn (ông này có cửa hiệu tạp hóa trước khi kết nghĩa vườn đào) nên dân gian thờ là Thần Tài; Trương Phi là võ tướng, dũng mãnh là thế, nhưng lại được coi là ông tổ của nghề đồ tể, vì Trương Phi xuất thân làm nghề mổ lợn.
    Cũng vậy, trong Thủy Hử, Tống Công Minh (Tống Giang) được coi là ông tổ của nghề cướp đường, Thời Thiên được coi là ông tổ của nghề trộm cắp. Và còn nhiều thí dụ khác nữa, ở đây không kể hết.
    Dịch giả Trần Đình Hiến
    Link: http://giadinh.net.vn/html/site/f19569f269a67d478f95644c6ed0a3ad.html?direct=455c6d31e7e5e49f8dea243641ca29f2&column=93&nID=16921&lang=Vn
    Được chauphihwangza sửa chữa / chuyển vào 21:42 ngày 05/05/2008
  5. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    Tui mới đọc Kiến thức ngày nay tuần này. Có đề cập tới vụ trâu gỗ, ngựa máy (mộc ngưu, lưu mã) của Gia Cát Lượng, nhưng lại không thấy tác giả nói đến công lao của người vợ xấu xí Thừa Ngạn gì đó..
    Vậy là sao ? Tác giả không biết hay các bác nói bừa..?
  6. caytrevietnam

    caytrevietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2005
    Bài viết:
    1.839
    Đã được thích:
    1
    Ngoài những chuyện ở Tam quốc còn nhiều sách có liên quan viết về các nhân vật đó với các thông tin cụ thể hơn giống như dạng dã sử, dân gian
  7. lehongphu

    lehongphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    Chắc bạn chỉ thích đọc "Kiến thức ngày nay" chứ chưa đọc Tam Quốc hay một số sách khác có nói đến GCL. Trong Tam Quốc diễn nghĩa (tác giả: La Quán Trung) thì vợ của GCL (Khổng Minh) họ Hoàng, cha vợ GCL tên là Hoàng Thừa Ngạn chứ chưa thấy ai nói "người vợ xấu xí Thừa Ngạn gì đó" như bạn cả.
  8. lehongphu

    lehongphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.581
    Đã được thích:
    0
    Thành thật xin lỗi vì không rõ ông Trần Đình Hiến dịch từ nguồn nào (không thấy chauphihwangza hay giaginh.net đề cập) chứ theo mấy cái thí dụ ở trên thì cứ ai làm/ từng làm nghề gì đó thì được coi là "ông tổ" của nghề đó thì tôi mới nghe lần đầu. Nếu nói vậy thì 1 nghề nào đó có bao nhiêu "ông tổ"? Cái ông nào đó truyền nghề "dệt chiếu bán dép" cho Lưu Bị chắc phải gọi là "ông tổ của ông tổ" chắc?
    @long pertrovic: cám ơn vì đã cho link đến ws tiếng Tàu nhưng thú thực mấy chữ Tàu đó tôi biết rất ít. Điều muốn nói với Sir Long chỉ là thế này: theo ý tôi thì ở bên box Văn học thì có thể nói dóc hoặc chế cũng không sao vì chắc Sir cũng tự thấy lão La chế nhiều đến mức nào trong "Tam Quốc diễn nghĩa" rồi, còn bên "Lịch sử văn hóa" này thì khác, nên "nói có sách, mách có chứng chứ không nên nói kiểu "theo kinh nghiệm của cá nhân",.... Điều tôi hơi ngạc nhiên là trong khi bên box Văn học, mặc dù Sir nói từ đầu là "chỉ trong TQDN của LQT" nhưng trong các phân tích thì Sir lại dẫn cả Thục Chí, Hán chí,v.v... gì đó (trong TQDN không nói/đề cập đến), còn bên box này, lẽ ra cần đưa ra 1 bằng chứng cụ thể nào đó Sir lại nói "theo kinh nghiệm cá nhân"! Đây chỉ là nhận xét của cá nhân tôi và góp ý với Sir một cách chân tình, mong Sir hiểu và không bực mình về chuyện này.
  9. butterflykhanh

    butterflykhanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2004
    Bài viết:
    367
    Đã được thích:
    0
    có thể hiểu thế này.1 nhân vật mà tạo ra những bước ngoặt lịch sử và có tầm ảnh hưởng to lớn như KM thì cũng ko cần phải những người như chúng ta có thể hiểu được.Người hàng nghìn đời sau đã suy xét và kết luận thì chắc cũng phải là tài rồi,bàn gì nữa!
  10. Raisomoon

    Raisomoon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    1.942
    Đã được thích:
    1
    Nhân bạn này nói chuyện này thì tôi đang có 1 thắc mắc về cách hiểu các nhân vật trong Tam Quốc Chí 20 năm gần đây.
    Hình tượng Tào Tháo và Khổng Minh phải nói là được xây dựng mấy trăm năm từ trong dân gian và đã được viết lại trong Tam Quốc Diễn Nghĩa và được đa số người dân Trung Hoa và Việt Nam(nói gì thì nói bộ Tam Quốc Chí và Tam Quốc diễn Nghĩa ảnh hưởng rất lớn và lưu truyền trong dân Việt ko kém Truyện Kiều đâu) nhưng tại sao trong khoảng 20 năm lại đây phía TQ ra sức hô hào và tạo điều kiện để giới phân tích đánh giá lại 2 nhân vật Tào Tháo(tích cực lên) và Khổng Minh(hạ thấp hình ảnh của ông xuống) và phía VN cũng có làn sóng ăn theo để làm theo xu hướng này.
    Tôi tự hỏi họ làm như vậy để làm gì? Có lợi gì cho thể chế hiện tại? Phía chúng ta tại sao cũng cố mà té nước theo mưa như vậy?
    Tất nhiên tìm lại lịch sử và đánh giá công tội cho đúng cũng là cái tốt, nhưng tôi thắc mắc tại sao gần đây có sự cổ xúy đặc biệt để vẽ lại hình ảnh 2 nhân vật này dù nó đã tồn tại hàng nghìn năm???
    Các bác uyên bác trong này nói cũng chả có mịe gì mới nếu tìm đọc các tác phẩm của TQ về Khổng Minh hay Tào Tháo mà TQ đã phát hành. Khổ cái các bác viết cứ như các bác chiêm nghiệm ra làm em ngứa cả lỗ tai. Vài lời mạo phạm mong anh em bỏ qua.

Chia sẻ trang này