1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Gia đình bác BaTri

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi despi, 01/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Tôi mỉm cười đắc thắng và mau mắn đổ ngay phần còn của chiếc lọ xuống bồn cầu trước khi Má tôi có cơ hội đổi ý. Mẹ tôi than với một câu :
    - ?oMa quỷ xạ !?
    Mẹ tôi hay than câu này lắm, mỗi khi có gì ghê ghê lợm lợm. Tôi quay lại nâng cằm Nhà tôi lên và ghé tai hỏi một câu đằm thắm :
    - ?o Có sao không em?
    Nhà tôi dụi đầu vào lòng bàn tay tôi và nói giọng kể lể:
    - ?o Không đến nỗi gì đâu anh. Em cứ tưởng phải ghê gớm lắm nhưng chỉ thấy hơi chan chát mằn mặn thôi?.
    Tôi quét vội đôi mắt ra sau và thấy Má và Mẹ tôi đang trò chuyện riêng tư. Tôi thì thào:
    - ?o Nói khẽ chứ, bộ muốn uống nữa à??
    Nhà tôi phân bua:
    - ?o Thiệt mà, em cứ tưởng là lại ói mửa nữa đấy, nhưng thấy cũng không đến nỗi sợ hãi như mình tưởng.?
    Nghe giọng nói ngây ngô thỏn thẻn của Nàng, tôi yêu dấu đặt lên trán Nàng một nụ hôn lén. Nàng sung sướng ịn mặt vào người tôi hồi lâụ Nàng có biết đâu, chính hành động phó thác này dấy lên lòng tôi niềm hối hận sâu xạ Tối nay, chắc chắn tôi sẽ phải ra ngoài trời nhìn lên trăng sao mà thú tội với Thượng Đế tội lừa vợ và dối mẹ. Nàng có biết đâu thứ nước mà Nàng uống chính là trà Lipton pha muốị Tối hôm qua, tôi đã lén bào chế một ly cho hợp với màu lọ nước tiểu và đánh tráo lúc ra sân bưng vàọ Tôi có đọc ở đâu đó, hình như trong Tôn Ngô Binh Pháp thì phải: ?oCách nói dối hay nhất là nói thật.? Chính vì yên trí là phải uống ly nước tiểu, Nàng đã vô tình cộng tác một cách chân thật trong hành độngï dối trá của tôị Cái đáng trách hơn nữa là dùng lọ nước tiểu thừa, cố tình day day trước mặt các bậc trưởng thượng để che mắt các Ngườị Tôi đã đóng trọn vẹn vở kịch lừa dối của mình. Thế nhưng tôi chẳng tự hào chút nào mà hình như cảm thấy lương tâm ray rứt. Quả vậy, tôi không thể nào chạy trốn lương tâm mình.
    Tôi tự trấn an và vô tình phạm thêm tội lừa dối chính mình:
    ?o Thôi, cứu cánh biện minh cho phương tiện. Tôi đã chả tự hứa không để Nàng phải uống thứ nước chết tiệt đó sao ! ?o
    Mắt nàng vẫn ngước lên nhìn tôị Tôi yêu đôi mắt trong và sâu như đáy giếng của Nàng. Trong vô thức, tôi lại tự hứa để phạm thêm một tội nữa là sẽ không bao giờ kể cho Nàng nghe câu chuyện đánh tráo ! Than ôi, tội chồng tội !
  2. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Sau bưu kiện này, chúng tôi không còn nhận được một thùng quà trái mùa nào nữạ Má tôi dặn riêng Nhà tôi phải uống thêm thuốc bổ. Bà lần giở trong vali lấy ra cho Nhà tôi một ít sâm thái mỏng và bắt Nàng ngậm mỗi tốị Mẹ tôi thì tỏ vẻ yêu thương Nàng ra mặt sau lần thử thách cam go đó. Bà vẫn bắt Nàng kiêng cữ không cho đụng tay vào bất cứ vật gì. Điều này làm chúng tôi khổ sở. Đống quần áo, bà cũng đợi đến nửa đêm, tự tay thu hết mang ra máy giặt làm hỏng hết mớ đồ. Mẹ tôi biết tính con dâu sạch sẽ, nên cũng bắt chước dùng ?oô gia ven? (thuốc tẩy) đổ vào mớ quần áo nhưng không chịu phân loại chúng ra thành lố cùng mầu, nên khi lấy từ máy xấy ra thì tất cả biến thành một mầu tả pín lù, nhem nhuốc, không tên. Tôi nín cười nhìn nhà tôi mặc chiếc đầm trắng nay đã đổi sang mầu cũ dỉn và có mấy nếp gấp đen đen chạy dọc sống lưng. Làm sao bây giờ ? Mẹ tôi chắc là hối hận nên hôm đó đưa cho Nàng mấy cái áo của Ngườị Nàng nhìn tôi cười méo mó vì Mẹ tôi dùng loại áo loại cúc bấm. Cái bụng đang đòi cao vượt mặt và bộ ngực đồ xộ nhún nhẩy chỉ đợi cử động là xổ tung cái cúc bấm để bật rạ Tôi tức cười nói một câu chẳng đâu vào đâu:
    - ?oVề nhà Chố đi, về nhà Chố đị . . .?
    Nàng đỏ mặt giả vờ giận.
    Sở dĩ có câu trên là vì Nàng dạy học giáo lý cho những trẻ em trong giáo xứ Mỹ. Cứ đến chiều Chúa Nhật thì tụi nhỏ gom nhau lại phòng hội trong nhà thờ để gặp Nàng. Chúng thích Nhà tôi lắm. Cứ gặp Nàng ở đâu cũng chạy lại ôm và la to: ?oVề nhà Chố đi, về nhà Chố đi?. Mấy chữ này sở dĩ được cầu chứng dành riêng cho Nàng bởi vì ngày giáng sinh năm ngoái, Nàng dạy lũ nhỏ bài hát bằng tiếng Việt: ?oLạy Chúa, chúng con về từ bốn phương trờị Lạy Chúa chúng con về từ khắp thôn làng. Cùng với lớp sóng người hành hương về nhà Chúa đi, về nhà Chúa đi . . . .? Phần điệp khúc ?ovề nhà Chúa đi? chỉ láy đi láy lại nên dễ nhớ, nhưng tụi nhỏ không hát được chữ Chúạ Cứ đến chữ ấy lại gào lên ?oVề nhà Chố . . . . đi, về nhà Chố . . . đị? Ngày trình diễn, bố mẹ chúng trong nhà thờ thấy câu ấy dễ học và tưởng thật nên cứ đợi chúng hát đến chỗ đó lại xúm vào cổ võ và gầm lên ?oVề nhà . . .Chố . . . đi, về nhà . .Chố . . đị ?o Bạn cứ tưởng tượng cảnh nhà thờ Mỹ đông đúc như vậy, vang lên mấy chữ . . . Chố . . đi thì chó đá cũng phải cườị Tôi và cả gia đình ôm bụng ngặt nghẽo ! Kể từ đó, chữ ?oVề nhà Chố đi? được dùng làm thành ngữ thay cho câu chào hỏi của người dân trong thành phố dành cho chúng tôị
  3. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Nghe tin Nàng sắp sanh nở, nhiều người đến thăm và mang đồ ăn đến. Đây là phong tục của người Mỹ. Họ mang bánh trái, đồ ăn nấu sẵn vì biết Nhà tôi đi đứng khó khăn và không đi chợ mua đồ ăn được. Buồn cười nhất là ông Bác sĩ trong tỉnh. (Ở đây, ba bốn thành phố nhỏ chia nhau một văn phòng bác sĩ. Bởi vì thành phố nhỏ quá nên chả bác sĩ nào muốn về vì sợ không đủ bệnh nhân. Đáp ứng sự e ngại đó, nên các thành phố tí hon này, rủ nhau chung tiền biếu ông bác sĩ một món tiền phụ trộị Lẽ đương nhiên ông ta vẫn có quyền tính tiền thân chủ?. Ởû đây lâu ngày, hầu hết thanh niên thiếu nữ trong vùng là do một bàn tay ông giúp đỡ chào đờị Ông ta thuộc tên từng đứa và ông ta chuẩn bị giúp nhà tôi sanh con đầu lòng. ) Chiều nay ông ta đến tận nhà và mang theo một dụng cụ siêu âm cũ chạy bằng pin. Ông ta cho nhà tôi mượn đến lúc sanh con thì trả. Đây là một trường hợp ngoại lệ vì bình thường thì người ta phải đến văn phòng bác sĩ thì mới có thể nghe siêu âm được, nhưng vì mất ngủ với nhà tôi cả mấy tháng nay, đây là phương pháp tiện lợi cho cả đôi bên. Thói thường, có nhiều cách làm thân nhaụ Có thể do quen biết lâu ngày và hợp tính hợp nết. Có thể do cùng hoàn cảnh giúp đỡ lẫn nhau và cần nhaụ Nhưng cách làm thân nhanh nhất là làm phiền ! Ông bác sĩ này cũng khốn khổ vì nhà tôi không ít và hai người đã quen và thân nhau trong thời gian đốt giai đoạn. Chính ông bác sĩ này hình như bị Nàng làm khốn nên thọc thêm một câu để tôi chịu khổ chung cho vuị Ông ta nheo mắt nhìn tôi và tủm tỉm cười khi nói với Nàng hãy ghi danh cho tôi học khoá trợ sanh.
    Trên đây tôi đã kể về những khổ sở tôi phải gánh chịu khi tính tình nàng thay đổi . Tiện miệng, tôi xin phép được nói về sự thay đổi của thân thể nàng làm khốn đốn tôi ra sao . Tôi nghĩ rằng, những nhà văn nhà báo khi diễn tả sự sinh đẹp bội phần của người phụ nữ khi mang thai có điều thái quá, chắc họ vẽ trong tưởng tượng .
    Khi mang thai, nhà tôi bỗng dưng phì nhiêu ra . Ngực nàng ngày một lớn và nàng lúc nào cũng suýt xoa lấy tay day daỵ Tôi nhìn bầu sữa căng cứng và nóng hổi nên đâm ra lo lắng dùm nàng . Tôi biết nàng đau đau nhức lắm nhưng dấu tôi .
    Tôi an ủi :
    - ?oChắc là có sữa trong đó, em thử đi bác sĩ để người ta lấy kim chọc cho nó xì ra bớt.?
    -
    Nàng lo lắng :
    - ?oNhỡ nó bể toang ra trong đó thì sao?
    Tôi hấy tôi loay hoay chả giúp được gì nhiều nên nàng chạy lên nhà cầu cứu mẹ già, người phì ra cười :
    - ?o******, vú chứ có phải bong bóng đâu mà lo vỡ !?o
    Thế nhưng người cũng chả có lời khuyên răn nào để giải quyết tình trạng cấp thời . Người chỉ nói :
    - ?oGiá mà có lá đu đủ thì xong?
    Miền bắc Hoa Kỳ, kiếm đâu ra cái lá đu đủ, tôi phẫn chí gọi cho bác sĩ thì họ nói đó là normal (bình thường) . Normal thế chó nào được, tôi lấy tay ấn thử hai bầu vú thì nó căng cứng lắm rồi . Tôi dục nàng đi đến tận văn phòng bác sĩ xem họ dạy dỗ ra sao . Ông bác sĩ nhẫn nại giải thích rồi lại gởi trở về nhà mà không giải quyết gì . Nàng nói là bác sĩ có cho nàng thuốc giải đau, nhưng họ lại cảnh cáo là khi có bầu không nên dùng loại thuốc gì, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng . Nàng nghe thế và quyết định chịu đau thay vì uống thuốc . Nhưng mặt nàng thì lúc nào cũng khó đăm đăm.
    Tôi khuyến khích :
    - ?oĐã hi sinh cho con thì hy sinh cho trót, chớ gì lúc nào cũng như táo bón thế kia ?o
    Ở bên Mỹ này, nếu người chồng mà muốn vào phòng sanh nở để chứng kiến giây phút chào đời của đứa con, phải tham dự một lớp học trợ sanh. Đây chính là lớp màông bác sĩ đã ?ochơi? tôi bằng cách dụ vợ tôi ghi danh để bắt tôi cùng vào giúp nàng vượt cạn .
    Tôi mau mắn đồng ý:
    - ?oChuyện nhỏ, anh sẵn sàng ở bên cạnh em, khi bệnh hoạn cũng như lúc gian nan mà.?
    Nói thì mạnh miệng như vậy, nhưng khi vào đến lớp thì mới biết sự tình khốn khó hơn nhiềụ ****** chúng nó vẽ chuyện, hoá ra chúng dạy các bậc sắp được làm cha cách làm kẻ hầu hạ. Chúng dạy cách đấm lưng cho vợ, bóp chân và bóp tay v.v.. Tôi ngượng ngùng đấm hờ hững. Nhìn các bậc sắp làm ?ocha? quanh tôi hăm hở làm việc được chỉ dạy rất nhiệt tình, nhà tôi tủi thân tấm tức nước mắt quanh tròng. Tôi nghiến răng nâng tay đấm lưng nàng cho rền hơn và nín thở cho qua giờ học. Oùc tôi lúc đó vẽ ra những hình ảnh xám đen để trù ếm những thằng cha hèn hạ đang nhe răng nịnh vợ kia suốt đời khốn khó.
    Thật tình thì không phải tôi có cái óc thủ cựu ?ochồng chúa, vợ tôi?. Nhưng khi về đến nhà mà cứ phải làm công việc chả ?ođàn ông? chút nàọ Trong khi bóp chân cho nàng thì mắt tôi cứ dáo dác sợ có người trông thấy mà xấu hổ. Tôi sợ Thầy Mẹ tôi cho rằng tôi thân trai lạc đạo thờ bà . Tôi sợ Mẹ tôi mà biết thì khốn khổ cho tôi lắm, ấy thế mà nàng có biết đâu, cứ đang lúc có đông người thì vãi ra tội đau chân . Tôi phải đút lót chiều chuộng lẫn dọa nạt đứa em gái và tôi bán cái cho nó bóp chân tay cho nàng . Đứa em gái bóp chân tay lâu lắc thì lại hợp chuyện hợp tính với nhà tôi, hai đứa nó hè nhau đọc đủ mọi loại magazine, để lấy thêm kiến thức .
    Tính tôi thì quý sách, quý vở, cho dù tiếng mỹ khó đọc, tôi vẫn quý mà không hiểu quý để làm gì .?
    Sách báo nhà tôi mua về nhiều đến nỗi con người khó có thể đọc trong cả năm số lượng nàng mua về trong một tuần . Sách báo bên Mỹ có tính mị dân. Họ sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của từng sở thích, của từng đam mê hay từng vấn đề xã hội, an sinh bằng một tờ báo riêng rẽ.
  4. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Nàng chăm chỉ đọc ngần nấy loại sách vở và tin như tin vào kinh thánh. Sách nói: Hãy hát hoặc bật nhạc loại cổ điển cho con nghe trong thời gian mang bầụ
    Thày tôi ra cấm chỉ không được nói tiếng Mỹ trong gia đình. Thế là Nàng ra rả cả ngày bài :?Việt Nam, Minh Châu Trời Đông?. Bài hát lạ lùng mà chính tôi cũng không biết. Riêng Thày tôi thì cứ thế gõ nhịp hát theo ra chiều thích thú lắm. Hoá ra Ba Má Nàng ngày xưa rời làng xóm di cư sang Lào, Ông Bà còn mang theo được bài hát duy nhất làm của gia bảo truyền đến đời Nàng. Vì chưng, Nàng chỉ biết mỗi bài như thế. Thày tôi nghe hoài hình như cũng chan chán vì tôi thấy tay nhịp đập vào bàn của Người ngày một thưa đị Người bắt đầu mất kiên nhẫn và chịu khó bỏ giờ dạy Nàng bài ca dao :
    ?oCon gà cục tác lá chanh?
    ?oCon lợn ủn ỉn mua hành cho tôi?
    ?oCon chó khóc đứng khóc ngồi?
    ?oMẹ ơi đi chợ mua tôi đồng riềng?
    ?oCon trâu khóc ngả khóc nghiêng?
    ?oTôi chả ăn riềng, mua tỏi cho tôị?
    Nàng thích chí học một lèo đã thuộc và bắt đầu lảm nhảm cả ngàỵ Sarri và Steve thấy ngồ ngộ nên hỏi Nàng ý nghĩạ Nàng thông dịch từng câu và giải thích làm cả hai đứa trợn tròn mắt:
    - ?o You eat dogs toỏ? ( ?oBạn ăn cả chó à ?o)
    Nàng lúng túng không biết trả lời sao cho thuận.
    Tôi cáu sườn:
    - ?o Mẹ kiếp, có dịch thì cứ dịch thoát đi, thế chó nào mà lại siêng năng dịch cả câu ăn chó với riềng. ?o
    Nàng chưng hửng nhìn tôi chằm chằm. Thế là tôi lại phải thay Nàng đi một màn nói phiên phiến để đánh trống giả tảng và lờ đị Hai đứa bạn láng giềng, như tôi đã nói, hiền như củ khoai nên quên luôn cả câu hỏị
    Có thêm một việc mà tôi quên chưa bàn tớị Tôi đọc trong sách báo thì biết đàn bà có bầu thì hay thèm chuạ Tuyệt nhiên nhà tôi chả thèm chua tí nàọ Nàng chỉ thích nhấm vặt. Lúc nào túi Nàng cũng có một nắm gạo nếp nhỏ để nhấm nháp từng hạt.
    Thèm nhai gạo thì cũng mỏng vì gạo bên Mỹ rẻ. Nhưng có điều mà sách vở không bao giờ dạy dỗ. Đó là vấn đề ghen tương.
    Nhi Nữ tình trường, thói thường thì đàn bà hay ghen . Sử sách có nói đến hai loại ghen, ghen ra mặt, và ghen bóng ghen gió . Đối với nhà tôi, sự ghen tương đã được nâng thêm một cấp thứ ba, Nàng ghen trong mơ. Trong thời gian mang bầu, lắm lúc nghe mơ màng như tiếng ai khóc lóc. Choàng mình tỉnh dậy, thấy nàng đang ngủ mà nước mắt nhoè nhoẹt trên khuôn mặt đau khổ. Lâu lâu Nàng lại nấc lên ra chừng oan uổng lắm. Ôi thôi, tôi biết loại khóc này rồi, ắt hẳn là phải khóc lâu nên mới nấc được. Tôi sợ có chuyện gì quan trọng nên vội đánh thức Nàng dậỵ Nàng ngơ ngác nhìn quanh và tức thời nhận ra mình đang mơ. Tỉnh rồi mà vẫn giọt ngắn giọt dàị Gạn hỏi mãi thì Nàng mới thỏn thẻn.
    - ?o Em thấy Anh bỏ nhà đi ngủ lang.?
    Tôi hỏi vặn:
    - ?o Em mơ thấy hay là em thấỷ ?o
    Nàng bối rối đáp bừạ
    - ?o Em quên rồi !?
    Tôi tức khí hà hơi (morning breath) vào mũi nàng, giọng nói sẵng:
    - ?o Nếu anh đi ngủ lang ở đâu mới về thì hơi thở có thúi được như thế này chăng ? ?o
    Phải nằm ngủ lâu mới có được hơi thở mầu héo úa như vậỵ Hú vía, hơi thở buổi sáng, (morning breath) từ ngày cưới nhau tôi vẫn định bụng che đậy, mà bây giờ có dịp bung ra cứu bồ . Nàng nhí nhảnh hà lạị Thế là hai đứa cứ thế nghịch ngợm hà đi hà lại ầm ĩ. Có tiếng lạo xao phía nhà trên.
    Tôi giật mình nói với Nàng:
    - ?o Thấy mẹ ! chắc là chúng mình khùng rồi chăng? Hết chuyện làm, gọi nhau dậy 4 giờ sáng nghịch ngợm như con nít !?
    Nói vậy nhưng chúng tôi cũng chả còn dỗ được cơn buồn ngủ nên ngồi rì rào nói chuyện với tôi đến khi mặt trời sáng đẫỵ
  5. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    các Bạn thân mến :
    Hôm nay cháu bị ốm, phải đưa đi bác sĩ. Lúc đầu tưởng là xoàng xĩnh thôi, nhưng khi thấy nó bắt đầu nghẹt thở thì cuống lên. Thế là đường rầy xe lửa coi như pha, cứ thế là phóng. Steven và Sarri lao đi trước mở đường và bóp còi inh ỏi. Chúng tôi theo sau và rầm rầm cầu nguyện. Chõ chúng tôi ở là tận ngoại ô, nên hẹn xe cấp cứu ở trung tâm thành phố. Khi lái xe vào đến trong thành phố, thì người ta khám ngay tại chỗ vĩ xe có trang bị như một tiẻu bệnh viện dã chiến. Họ không cho đi nhà thương lớn, mà vào bệnh xá ở thành phố kế bên. Chúng tôi hú vía vì cháu chỉ bị xưng khí quản. Họ cho một chiếc máy thở nho nhỏ mang về nhà cắm vào tường và úp vào mũi cho cháu .
    Mùa xuân và mùa hè bên này, nhuỵ hoa và phấn từ các lá cây bay lẫn trong không khí nên gây dị ứng đường hô hấp. (Không hiểu có phải bên nhà gọi là bệnh suyễn không ? ) Bây giờ ngồi đây, cái máy thở phì phò hơi nước mỏng như mây bay quanh đầu thằng bé. Ngày mai tôi sẽ phải xuống phố mua loại lọc không khí dầy hơn thì mới chặn được ba cái bột hoa bột lá này. Ông bác sĩ gia đình cũng vừa mới đi về xong. Ông ta làm thế là khôn, vì nếu không, ông ta sẽ bị nhà tôi gọi điện thoại quấy rầy đến mất ngủ đêm nay thôi. Khi về, ông ta còn bỏ lại cho dăm lọ thuố nho nhỏ để phòng hờ. (Ở bên Mỹ này, các bác sĩ hay được những viện bào chế thuốc cho không những thuốc mẫu. (samples.) Ông này không hiểu lấy đâu ra mà nhiều thế. Đủ loại đủ kiểu. Hình như ai đến nhờ ông ta khám cũng đều khuân về cả giỏ thuốc. Đỡ phải đi ra tiệm thuốc tây tốn tiền. Tôi nói với ông ta :
    - " Ông đừng lo, hãy giữ thuốc lại mà cho người khác. Chúng tôi có bảo hiểm lo cho rồi. "
    Ông ta cầm chiếc lọ thuốc lên xoay vòng vòng. Ông ngẫm nghĩ một lát rỏi lại lấy ra thêm dăm lọ nữa. Miệng lẩm bẩm:
    - "Cứ lấy mà sài đi, sắp hết hạn rồi, bỏ uổng."
    Cái hay của những người Mỹ mà tôi học được là họ rất thành thật. (ít nhất là chỗ tôi ở) . Họ nghĩ sao là nói vậy chứ không uốn lưỡi hai ba lần để cho "ngọt lời văn" . Nhưng chính vì cái thật thà quá đáng này sẽ mua tôi thêm việc. Tôi thì biết chắc là Nhà tôi sẽ rình đổ đi hết . Nàng đã nghe lọt tai lời ông bác sĩ nói với tôi. Ngày mai Náng sẽ nhờ tôi hoặc Sarri ra tiệm thuốc tây mua mấy hộp mới. Sức mấy mà Nàng chịu để cho con uống thuốc gần đến đate.
    Thôi, hôm nay lo quá xá nên chả viết được gì cả. Thế là lấy mất đi của các Bạn một bài. Mai tôi sẽ viết dài hơn để bù vào vậy.
    Thân mến
    Ba Tri, Bà Xã, Steven và Sarri
    Gửi lúc 11:36, 30/07/2002
  6. despi

    despi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/04/2001
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    À chiều hôm qua, chúng tôi tráng bánh cuốn. Sarri ngồi nhìn một lát rồi cũng xắn tay vào làm. Hình như Sarri muốn gần gũi Nhà tôi nhiều hơn. Và hơn thế nữa, cả hai đứa tôi (Sarri và tôi) đều tránh cơ hội gặp nhau riêng rẽ. Thế cũng tốt. Lắm vấn đề cứ lờ tịt đi thì tự nó giải quyết lấy. Đặc biệt là vấn đề tình cảm. (có điều là Sarri vẫn nhớ đến những cái thích nho nhỏ của tôi ngày xưa và mua về cho tôi. Chắc theo thói quen chứ chẳng tình ý gì. Tôi thích lau tay bằng khăn màu trắng chứ không dùng giấy. Sarri khi mang ra tờ giấy lau miệng, ánh mắt có liếc qua tôi thật nhanh để dò hỏi . Tôi vờ vịt đòi thêm chanh vắt vào nước mắm.)
    À, nước mắm . Tiện miệng, tôi viết thêm vài hàng về cái món quốc hồn của người Việt ta. Quả thật, nước mắm phải được xem là một văn hoá cao của thế giới. Mỗi lần ăn bánh cuốn, Steven và ông bố của anh đều sốt sắng bưng lên miệng húp. Họ đòi tôi mua hộ cả chai, nhưng tôi vẫn ngài ngại khi giới thiệu họ thứ nước mắm nguyên chất. Tôi pha sẵn cho họ hai ba bình, rồi họ về thì tự vắt chanh ta ớt lấy. Tại sao cái nước mắm của ta khi pha chế lại ngon thế nhỉ ? Chiều hôm qua, khi bắt đầu ăn, Nhà tôi lấy que tăm nhúng vào lọ cà cuống và chấm vào mỗi chén nước mắm của mọi người. Nhìn qua lăng kính của một người ngoại quốc, cho dù việc Nàng làm rất bình thường và tự nhiên, họ vẫn thấy có vẻ như một nghi lễ gì đó như Linh Mục đang làm phép. Ông bố Steven quay qua hỏi tôi ? Bộ phải trừ tà trước mới được ăn hay sao ? Sarri cười ngất vì chính Nàng tự tay làm những bánh này. (Tội nghiệp Sarri, tráng bánh cuốn phải dùng đũa, mà cô nàng lại dùng nĩa nên bánh bể hết. Nhưng ăn thì vẫn ngon như nhau.) Sarri quay lại nói với mọi người:
    - ?o There is no devil ! This is American made .? (Ma quỷ gì ! làm bởi người Mỹ mà)
    Ý nói là nghi thức gì đâu, hình như Nhà tôi đang bỏ thêm vào một loại pha chế (ingredient) nào đó. Thế là họ há miệng ngạc nhiên và tranh nhau đòi xem lọ cà cuống. Lọ này nhỏ như lọ dầu xanh nên đựng có được bao nhiêu. Họ quen thói là khi bỏ thêm một mùi vị gì cũng phải ít nhất cả thìa hay cả bát. Chắc cả cuộc đời họ chưa bao giờ thấy ai chỉ dùng tăm mà chấm cho một chấm. Steven đòi chấm thêm chấm nữa, nhà tôi đưa cả lọ. Hắn chấm được hai ba chấm rồi tắc miệng:
    - ?o Chắc mấy người tin nhảm chứ mỗi đầu tăm mà nhằm nhò gì .?
    Vừa nói hắn vừa dốc ngược chai và dỗ, dỗ thằng vào chén nước mắm. Chắc có được khoảng một giọt nhẩy ra nhưng không vào thẳng nước mắm mà vương trên miệng chén. Hắn lấy ngón tay chấm và đưa lên miệng mút. Cùng một lúc, hắn đứng lên, miệng oà oà và bưng ly bia nốc ngược.
    - ?oWow ! it is hot ?o (Trời đất ơi, cay quá !)
    Chúng tôi ôm bụng cười. Aáy thế mà khi ăn, hắn còn với tay xin lại lọ cà cuống và chấm chấm thêm dăm dầu tăm nữa. Cái hay của tiếng Việt khi so sánh với tiếng Mỹ thể hiện rõ ràng nơi đây. Về danh từ kỹ thuật, ta thua họ, nhưng về trạng từ, tĩnh từ tả trạng thái, bổ nghĩa v.v. họ kém ta xa. Mùi cà cuống khi bốc lên, không thể dùng chữ "hot" mà diễn tả cho hết được. Chữ phải dùng là chữ "nồng" phải không các Bạn ? Có thể do mùi quá đậm đặc hoặc do bốc hơi nhanh quá nên xông thẳng lên mũi. (Thí dụ như lọ nước tiểu hôm nao.)
    Từ ngày qua Mỹ, có một ông thương gia người Việt ta ở Gia Nã Đại cũng bào chế nước mắm bán cho đồng bào. Thành công lắm thì phải. Hình như ông ta cũng làm cả Tương Cự Đà nữa. (Có dịp, tôi sẽ kể cho các Bạn nghe)
    22:23 ngày 30/07/2002

Chia sẻ trang này