1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

GIA ĐÌNH ĐINH TỴ - 1977 VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN (Vol 4) - Chương trình đi Phong Nha Kẻ Bàng tháng 10

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi mailanthao, 20/09/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anti_meat

    anti_meat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2004
    Bài viết:
    660
    Đã được thích:
    0
    Chào buổi chiều tối cả nhà mình
    Đợt vừa rồi mải mê chinh chiến lung tung, bỏ bê nhiệm vụ xì pam, Meat tôi thành thật nhận lỗi. (Meat sai rồi, Aqua xin lỗi đi thôi)
    @ Obli: Đọc bài viết của cậu thích thế, mỗi lần đọc một bài của cậu, tớ lại thấy yêu và gắn bó với cái nhà Đtỵ này hơn, không biết mọi người có ai có cảm xúc giống mình không nhỉ. Tự nhiên tớ thấy như đang sống lại không khí ở Thiên Cầm vậy.
    @Gio_bien77 & MLT: Tớ vẫn đăng ký thò một chân vào Quảng Bình nhé, nếu ko kiếm được lý do chính đáng thì tớ sẽ thò nốt chân kia vào.
    Hưởng ứng chủ đề kể cho nhau nghe, hôm nay tớ kể một mẩu về ba tớ nhé (dạo này mình chăm chỉ lăng xê ba mình thật)
    Hôm nọ hôm 14 trước trung thu ấy, lâu lắm rồi nhà tớ mới ngồi cùng nhau trên sân thượng, phá cỗ sớm (vì 15 tớ đi MCC) và trông trăng, trăng thì chẳng thấy đâu vì bị cái mái tôn che kín hết cả. Cả nhà tớ nói chuyện rôm rả lắm (hôm ấy các cụ tha ko đả động gì đến chuyện chồng con của tớ), hàn huyên ôn lại chuyện ngày xưa, nhắc đến bao kỷ niệm thời thơ ấu, nhắc đến em trai tớ hiện đang ở tận Phan Rang, rằng thì nó đã lớn lắm rồi, cũng đã biết uống rượu như người lớn... Đang miên man dòng suy nghĩ về cậu em, bỗng ba tớ nghiêm giọng: ?zMột lần ba bị thằng V (tên em tớ) chửi đấy?o. Mấy mẹ con mắt tròn mắt dẹt, mẹ tớ trợn mắt nhìn ba tớ ?zSao bây giờ ông mới nói, lúc nó say rượu àh??o Tớ với chị tớ cũng hùa vào rằng ko thể tưởng tượng nổi, thằng em mình từ trước đến nay chưa bao giờ dám nói to với ba mẹ, huống chi dám chửi ba. Nghĩ bụng, gặp nó phải cho nó một trận mới được. Chết thật
    Mắt chứ O mồm chữ A chờ đợi, ba tớ mới chậm dãi mà rằng: ?zMột lần, lâu lâu rồi ba thấy quyển sổ của nó trên bàn học, ba mới mở ra xem là cái gì, thì đập vào mắt ba là dòng chữ ngay trang đầu: ?zTiên sư bố đứa nào mở quyển sổ này của ông ra?o, thế là nó chửi ba rồi còn gì?o. Ối giời ơi, mấy mẹ con tớ cười chảy nước mắt nước mũi. Đấy, chuyện ba tớ bị em tớ chửi là thế đấy
    Chúc cả nhà một buổi tối vui vẻ!
  2. Aquarius7X

    Aquarius7X Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2006
    Bài viết:
    771
    Đã được thích:
    0
    nhà mình ơi ai đang cầm lỗi của Mít thì cho tớ xin để tớ trả về cho chính chủ nào. Mà Mít kia, lần sau lỗi thì phải giữ cẩn thận, không được cho mượn lung tung nhất là những người chưa biết nhà nhé
  3. gio_bien77

    gio_bien77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2006
    Bài viết:
    685
    Đã được thích:
    0
    Kung và Givy "QUẤT" nhau hơi ác đấy
  4. anhtuctrang

    anhtuctrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    0
    Các bác xi` pam hơi bị kinh đấy nhé, lại còn quote bài nhau dài kinh khủng ... có nhất thiết là phải xây một cái nhà rỗng như thía ko nhể?
    Này, nghe đi rồi đừng oánh nhau nữa, võ mồm chán bỏ xừ
    http://nhacso.net/Music/Song/Nhac%2DNhe/2005/09/05F5E41B/
  5. myhaohao

    myhaohao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
    Oạch, trái đó là Hồng Ngâm ạ, trái cóc thì dài hơn một chút cơ mà ở Hà Nội ít có cóc chín như thế, bọn em chỉ toàn được măm cóc xanh thoai.
    Hị hị, post xong mới thấy chị @luoiqua giải thích roài.
    @HaiVu: dạo này lặn kỹ quá, tình hình là tối mai muộn muộn, nếu free thì mời em trà đá nhá
    Được myhaohao sửa chữa / chuyển vào 23:08 ngày 11/10/2006
  6. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1

    Cam on em ...
    Cam on LuoiQua ..
    Cam on moi nguoi ...
    Mai mốt lén chui theo hội rắn và chôm vài trái hồng ngâm ăn thử mới đuoc . Giong giong ... trái cấm trong vuon địa đàng với con rắn và ông Adam bà Eva hahhahah
  7. hakhoai_BKHN

    hakhoai_BKHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    941
    Đã được thích:
    0
    Hà khoai chào cả hang !
    Tự dưng hôm nay đíu (bắt chước Holdme) ngủ được sau khi nói chuyện với thằng bạn thân đang vật vờ bên Cộng hoà liên bang Xô viết. Thuyết phục mãi mà nó đíu chịu về việt Nam làm giàu.Chán ...

    Nói có sách mách có chứng nhá. Cả nhà thấy không. Holdme nói nó khác. Mọi người đọc cái đoản văn trên mà xem. Tớ không có lời nào để nói cả.
    Nể thật ...
    Thật sự nể đấy người anh em ạ ...
    Phát huy nhé cậu
    Hết lời dẫn.
  8. hakhoai_BKHN

    hakhoai_BKHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    941
    Đã được thích:
    0
    Vẫn đíu ngủ được.
    Hà khoai lại chào !
    Phải công nhận cái "Xờ tai" của Kủng giống cái phong cách của VIP thật đấy.
    Tớ update mấy hôm nay roài mà ... nuốt mãi không trôi.
    @Giobien: kẩn thận cẻo ông cũng ngộ kái "Xờ tai" của Củng đấy.
    Lại ... hết lời rẫn !
  9. hakhoai_BKHN

    hakhoai_BKHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    941
    Đã được thích:
    0
    Không lời dẫn !!!
    Chào các bạn!
    hôm nay tôi xin được giới thiệu với các bạn một cuốn sách mà tôi rất thích kể từ lần đọc đầu tiên cách đây vài năm và thỉnh thoảng tôi vẫn đọc lại nó! lần đọc đầu tiên nó đã dậy cho tôi những nhận thức mới trong cuộc sống và trong công việc, giờ đây khi đứng trước nhưng thay đổi trong cuộc sống và công việc tôi lại lấy ra đọc, hy vọng các bạn cũng tìm thấy mình, tìm thấy những điều hữu ích qua cuốn sách này.
    cuốn sách có tên "pho mát của tôi đâu rồi"-một phương cách ứng phó với những thay đổi trong cuộc sống của bạn của tác giả SPENCER JONHSON- NXB VERMILION- LONDON.
    với 4 nhân vật chính: "ĐÁNH HƠI"-"NHANH NHẸN"-"Ù LÌ" VÀ "CHẬM CHẠP"
    cuốn sách đặc biệt hữu ích cho ai:
    - Đang muốn thay đổi công việc :D
    - Ứng phó với những thay đổi trong cuộc sống
    - Đánh giá lại chính mình.
    - Tất cả mọi đối tượng khác....:D
    Tôi không có lời giới thiệu nào hay hơn và ý nghĩa hơn những người đã đọc và đã viết về nó. xin được trích dẫn một số ít lời tựa viết trong cuốn sách đó:
    "Cũng có khi trong cuộc đời người ta gạp một cuốn sách có thể mở một cánh cửa vào tương lai. "Pho mát của tôi đâu rồi" có tác dụng như thế trong đời tôi. spencer Johnson đã mở mắt cho tôi những thay đổi diễn ra quá nhanh xung quanh mình mà trước đó tôi không hề nhận thức được. đây là cuốn sách phải đọc trong thiên niên kỷ mới"-David A. Heenan, uỷ viên hội đồng quản trị TRUNG TÂM QUẢN TRỊ BẰNG CẤP PETER F. DUCKER.
    "ai cũng biết rằng thay đổi là một phần trong nghề nghiệp của mình, nhưng không mấy ai trong chúng ta tin và nhìn nhận thay đổi là một phần thực tế của cuộc sống. Pho mát của tôi đâu rồi? là một sự chỉ dẫn đơn giản, dễ hiểu cho mỗi một người chúng ta dùng để ứng phó với hoàn cảnh của chính mình trong mỗi sự thay đổi. Michael Morley, phó chủ tịch thứ nhất EASTMAN KODAK.
    "Tôi có thể hình dung mình đang ngồi bên lò sưởi ấm áp ở nhà và đọc câu chuyện tuyệt vời này cho con tôi, cháu tôi nghe và bon trẻ hiểu được ý nghĩa trong từng trang sách quan trọng này" LT, Col. Wayne Washer TRUNG TÂM KHOA HỌC KHÔNG LƯU, WRIGHT PATTERSON AFB.
    "Pho mát của tôi đâu rồi? đã thực sự thay đổi cuộc đời tôi. nó cứu lấy công việc của tôi và đem lại cho tôi sự thành công trong trong lĩnh vực mới của mình mà trước đó tôi không hề thấy nổi" Charlie Jones, Đài truyền hình NBC.
    "Tôi vừa mới biết tin bán giám đốc của tôi đã quyết định bán công ty một cách bất ngờ. Không có gì đảm bảo rằng mình tiếp tục được tuyển dụng. tôi đã thất vọng và bắt đầu chơi trò tủi thân. thế rồi tôi đọc cuốn format của tôi đâu rồi? thông điệp cuốn sách này tác động nên tôi như một tia chớp! ngay lập tức từ sự giận dữ về hoàn cảnh của mình tôi đã trở lên đầy tự tin, quả quyết đi tìm miếng pho mát mới của mình"Michael Carlson, Chủ tịch EDISON PLASTICS.
    "CON ĐƯỜNG VẠCH SẴN CHO NGƯỜI VÀ CHUỘT THƯỜNG DẪN ĐI LẠC LỐI" Robert Burns 1759 ?" 1796.
    Who moved my cheese? (Spencer Johnson, M.D.)
    Mọi chuyện đã kết thúc ?
    hay chỉ là một khởi đầu mới ?
    Tất cả tùy thuộc nơi bạn !
    ?oCuộc đời luôn là những hành lang thẳng tắp
    để ta có thể dễ dàng đi qua mà không gặp một vật cản nào.
    Cuộc đời thường là những mê lộ buộc ta phải tìm kiếm
    lối đi cho riêng mình nếu muốn băng qua nó.?
    - A. J. Cronin -
    NHỮNG TÍNH CÁCH BÊN TRONG CHÚNG TA Bốn nhân vật được mô tả trong câu chuyện này - hai con chuột: "Đánh Hơi" và "Nhanh Nhẹn" cùng với hai con người tí hon: "Chậm Chạp" và "Ù Lì" - với mục đích đại diện cho những tính cách đơn giản và phức tạp trong chúng ta, không phân biệt tuổi tác, giới tính, chủng tộc hay quốc tịch.
    Có lúc chúng ta xử sự như
    Đánh Hơi Nhân vật thường ngửi thấy trước những thay đổi, hay
    Nhanh Nhẹn Nhân vật đâm bổ vào hành động, hay
    Ù Lì Nhân vật không thừa nhận sự thay đổi và chống lại những thay đổi, vì sợ rằng nó sẽ dẫn đến những thứ tồi tệ hơn, hay
    Chậm Chạp Nhân vật học cách thích nghi đúng lúc khi nhận thấy rằng sự thay đổi sẽ dẫn đến những thứ tốt hơn!
    Cho dù chúng ta có thái độ nào đi chăng nữa, chúng ta đều có chung một điểm giống nhau: một nhu cầu tìm kiếm lối đi cho mình trong mê cung, và thành công trong thời điểm thay đổi.
  10. hakhoai_BKHN

    hakhoai_BKHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    941
    Đã được thích:
    0

    VÀ CÂU CHUYỆN BẮT ĐÂU
    Đã lâu lắm rồi, ở một vùng đất xa xôi nọ, có bốn nhân vật bé nhỏ sinh sống bằng cách đi tìm những miếng Pho Mát tại một nơi có tên gọi là Mê Cung.
    Hai trong số đó, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn, là lòai chuột, còn Chậm Chạp và Ù Lì là những người tí hon - một sinh vật cũng nhỏ như chuột nhưng có hình dạng và cách suy nghĩ giống như con người bây giờ vậy. Công việc hàng ngày của họ là đi vào Mê Cung rộng lớn để tìm kiếm những miếng Pho Mát. Với họ Pho mát không chỉ là guồn thức ăn nuôi sống bản thân mà còn là niềm vui, niềm hạnh phúc.
    Hai chú chuột Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chỉ có bộ não đơn giản của lòai gặm nhấm nhưng lại có bản năng rất nhanh nhẹn và chính xác. Như các con chuột khác, chúng đặc biệt rất thích những miếng Pho Mát cứng, và khó gặm và thường tập trung đi kiếm lọai Pho Mát này.
    Trong khi đó, Chậm Chạp và Ù Lì, thường sử dụng trí thông minh vốn có của lòai người, lòng đầy niềm tin và tình cảm, lại thích tìm một lọai Pho Mát đặc biệt mà họ tin là sẽ đem lại cho mình sự thành đạt và hạnh phúc.
    Tuy có những khác biệt như thế, nhưng bọn họ có một điểm chung : mỗi sớm tinh mơ, tất cả đều thức dậy, mặc quần áo thể thao, xỏ giày vào, ra khỏi nhà và chạy đến Mê Cung để tìm kiếm miếng Pho Mát của mình.
    Mê Cung giống như một trận đồ khổng lồ với vô số lối đi và các căn phòng, ngõ ngách. Có nơi chứa đầy những miếng Pho Mát thơm ngon. Nhưng cũng có nhiều góc trống rỗng, tối tăm và những con đường cụt chẳng dẫn đến đâu. Đó là một nơi rất dễ bị lạc lối. Tuy vậy, ẩn chứa trong Mê Cung là bí mật cho một cuộc sống tốt đẹp dành cho những ai mạnh dạn tìm ra lối đi của riêng mình.
    Các chú chuột, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn, thường sử dụng cách thử thật đơn giản : có - hay - không, để tìm kiếm những miếng Pho Mát. Đầu tiên, chúng chạy vào một mê lộ, nếu không tìm thấy gì ở trong đó thì chúng quay trở ra và chạy vào một lối khác. Chúng ghi nhớ những khu vực nào không có Pho Mát và ngay lập tức rẽ sang một con đường mới.
    Đánh Hơi thường dùng chiếc mũi cực kỳ thính của mình để nhắm đến hướng nào có miếng Pho Mát, còn Nhanh Nhẹn lại thích cắm đầu chạy thật nhanh. Có lúc chúng bị lạc hướng và va đầu vào tường.
    Nhưng không sao cả, chẳng bao lâu sau chúng cũng tìm được lối đi của mình.
    Như các chú chuột, hai ngừơi tí hon - Chậm Chạp và Ù Lì, cũng dùng khả năng tư duy của mình và biết rút kinh nghiệm từ các sai lầm họ đã trải qua. Tuy nhiên, hầu như họ chỉ dựa vào bộ não và cảm xúc phức tạp của mình để nghĩ ra toàn những chuyện rắc rối trong khi đi tìm Pho Mát. Cũng có khi họ tìm được Pho Mát, nhưng cũng có lúc niềm tin và cảm xúc con người đã lấn át và chi phối họ, khiến họ nhìn nhận sự việc thiếu khách quan. Chính điều đó làm cho cuộc sống trong Mê Cung trở nên phức tạp và càng thêm thách thức.
    Nhưng dẫu sao, một ngày nọ, Đánh Hơi, Nhanh Nhẹn, Chậm Chạp và Ù Lì, bằng cách riêng của
    mình, đều tìm thấy điều mà họ tìm kiếm. Ai cũng tìm được lạoi Pho Mát mà mình yêu thích tại kho Pho Mát P nằm ở cuối Mê Lộ.
    Kể từ đó trở đi, cứ mỗi sáng các chú chuột và hai người tí hon mặc đồ thể thao vào và chạy một mạch về hướng kho Pho Mát P. Chỉ trong vài ngày, cả bốn đều đã có thể tìm cho mình một con đường riêng để đi đến kho Pho Mát nhanh nhất.
    Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn ngày ngày vẫn dậy sớm chạy vào Mê Cung, theo một lộ trình quen thuộc.
    Đến nơi, hai chú cởi giày ra, cột lại với nhau rồi đeo lên cổ để có thể nhanh chóng mang theo khi cần thiết. Xong xui đâu đấy, bọn chúng bắt đầu đánh chén món Pho Mát một cách ngon lành.
    Thọat đầu Chậm Chạp và Ù Lì cũng chạy vào Mê Cung để thưởng thức những miếng Pho Mát tươi mới, thơm phức đang đợi họ trogn kho. Nhưng sau một thời gian, những con người tí hon này bắt đầu thay đổi.
    Mỗi ngày Chậm Chạp và Ù Lì lại dậy muộn hơn một chút, mặc quần áo chậm hơn một chút, và thong thả đi bộ đến kho Pho Mát P. Có gì mà phải vội cơ chứ ! Giờ đây họ đã biết những miếng Pho Mát đang ở đâu và con đường nào sẽ dẫn đến đó rồi mà. Cuộc sống thật bỉnh an !
    Họ cũng chẳng bận tâm làm gì đến chuyện những miếng Pho Mát đó từ đâu ra hay ai đã để nó ở đó.
    Họ cứ đinh ninh rằng những miếng Pho Mát đã và sẽ mãi mãi còn ở đó - không cần phải suy nghĩ gì thêm.
    Ngay khi Chậm Chạp và Ù Lì đến kho Pho Mát P vào mỗi buổi sáng như thế, họ cứ rề rà như đang ở nhà mình vậy. Cả hai treo quần áo lên, cởi giày ra, bắt đầu thưởng thức pho mát. Tâm trạng họ lúc này thật dễ chịu vì đã tìm thấy những miếng Pho Mát ngon lành.
    - Tuyệt thật, - Ù Lì nói - ở đây có đủ Pho Mát cho chúng ta ăn suốt cả đời ấy chứ. Chẳng phải lo nghĩ gì ! Sướng thật.
    Những người tí hon cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Cuộc sống của họ giờ đây thật an tòan.
    Chẳng bao lâu sau, cả Chậm Chạp và Ù Lì đều nghĩ rằng những miếng Pho Mát họ tìm thấy ở kho Pho Mát P là kho Pho Mát của riêng họ. Cái kho rộng lớn đến nỗi họ quyết định dời hẳn về gần đó và bắt đầu một cuộc sống mới.
    Để làm cho không khí ở kho Pho Mát này trở nên ấm cúng và thân thuộc như chính ở nhà mình hơn, Chậm Chạp và Ù Lì trang trí lên những bức tường xung quanh kho Pho Mát các câu châm ngôn, thậm chí họ còn vẽ cả những bức tranh về những miếng Pho Mát để có thể chiêm ngưỡng những bức tranh hấp dẫn đó. Một trong số đó là câu :
    Hạnh Phúc là Pho Mát, Là Ý Nghĩa Của Cuộc Sống Chúng Ta
    Thỉnh thỏang Chậm Chạp và Ù Lì còn mời bạn bè đến chơi và khoe những miếng Pho Mát ngon lành và thơm phức của mình ở kho Pho Mát P, tự hào nói : ?oKho Pho Mát này thật tuyệt, có phải không các bạn ? ?o Có lúc họ rộng lượng chia cho bạn bè vài miếng, nhưng có lúc thì không.
    ?o Chúng ta xứng đáng được có những miếng Pho Mát này, ?oÙ Lì tự công nhận. ?o Chúng ta đã phải vất vã chạy tìm khắp nơi, phải chăm chỉ lắm mới tìm thấy chúng mà. ?o Nói xong, chú ta bốc một miếng bỏ vào miệng nhai ngon lành, mắt nhắm lại thưởng thức.
    Sau dó, như mọi khi, Ù Lì nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
    Và cứ mỗi tối, những người tí hon lại ì ạch trở về tổ ấm của mình với cái bụng căng đầy tòan những Pho Mát, để rồi ngày hôm sau lại ung dung đi đến chổ cũ để tiếp tục thưởng thức, hưởng thụ.
    Rồi thì lòng tự tin của Chậm Chạp và Ù Lì nhanh chóng biến thành tính tự mãn. Họ hài lòng và yên trí với những gì mình có và chẳng thèm để tâm tới bất cứ điều gì đang xãy ra.
    Trong khi đó, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn vẫn tuân theo những thói quen ban đầu của mình. Chúng chạy đến kho từ sáng sớm rồi liên tục đánh hơi, sục sạo khắp nơi, chạy quanh tất cả những miếng
    Pho Mát ở kho Pho Mát P để xem có điều gì khác đi so với ngày hôm qua không. Sau khi yên tâm là không có chuyện gì xảy ra, chúng mới ngồi xuống và bắt đầu gặm những miếng Pho Mát.
    Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến một ngày ??
    Như thường lệ, sớm hôm ấy, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chạy tới kho Pho Mát P và bỗng phát hiện thấy không còn một chút Pho Mát nào trong kho nữa.
    Hai chú chuột hơi bất ngờ nhưng không hề lúng túng, bởi mỗi ngày trôi qua, chúng đã nhận thấy nguồn Pho Mát đang dần dần bị vơi đi. Và chúng đã có linh cảm rằng cái ngày này, không sớm thì muộn, thế nào rồi cũng sẽ đến. Nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra qua sớm !
    Và chúng đã chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi này, và với bản năng của mình, chúng biết sẽ phải làm gì.
    Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn nhìn vào kho Pho mát trống trơn rồi nhìn nhau, nhanh chóng tháo đôi giày thể thao vẫn đeo sẵn trên cổ xuống, mang vào chân, cột dây lại sẵn sàng.
    Các chú chuột không quen phân tích quá sâu vào một vấn đề. Đối với chúng thì vấn đề đó cũng
    chẳng có gì là ghê gớm và cách giải quyết thì thật đơn giản. Kho Pho mát P giờ đây đã thay đổi. và thế là chúng cũng quyết định phải nhanh chóng tìm cách thích ứng với điều đó.
    Cả hai nhìn ra ngòai mê lộ. Đánh Hơi hếch mũi lên, khịt mũi ngửi ngửi và cố gắng đuổi theo Nhanh Nhẹn đang nhanh chóng chạy vào Mê Cung. Chúng mau chóng tìm thấy cảm hứng để đi tìm kho Pho Mát mới.
    Vài giờ sau cũng như mọi ngày, Chậm Chạp và Ù Lì lục đục đi đến kho Pho Mát P quen thuộc. Họ không hề để ý rằng những miếng Pho Mát đang vơi đi từng ngày và vẫn cứ đinh ninh rằng kho Pho Mát sẽ không bao giờ hết.
    Cả hai đều chưa chuẩn bị gì cho những điều sắp hiện ra trứơc mắt mình.
    - Cái gì thế này ! Sao không còn miếng Pho Mát nào hết vậy ? ?" Ù Lì gào lên hốt hỏang. Và anh
    chàng cứ tiếp tục la hét ?" Không còn một chút Pho Mát nào cho chúng ta nữa hay sao ? Tại sao lại có thể như thế được ?
    Anh chàng làm như thể cứ la thật to lên sẽ khiến ai đó động lòng mang trả lại kho Pho Mát về chổ cũ.
    - Không còn chút Pho Mát nào sao ? Không còn chút Pho Mát nào sao ? Những miếng Pho Mát của tôi đâu rồi ? - Cậu ta kêu gào thật thảm thiết ?" Ai đã lấy Pho Mát của tôi ?
    Cuối cùng cậu ta chống hai tay lên hông, mặt đỏ phừng phừng, rồi rít lên :
    - Thế này thì còn gì để nói chứ ? Đúng là trời không có mắt !
    Chậm Chạp chỉ biết lắc đầu không tin nổi những gì đang xãy ra trứơc mắt mình. Cậu ta cũng vậy, cũng chắc mẫm rằng những miếng Pho Mát sẽ còn mãi mãi ở kho Pho Mát P. Cậu ta đứng ngây ra như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đã xãy ra.
    Trong khi đó, Ù Lì vẫn lớn tiếng la lối, nhưng Chậm Chạp lại không muốn nghe. Cậu ta lấy hai tay bịt lỗ tai lại vì không muốn chấp nhận cái thực tế quá phũ phàng này, nên không muốn cảm nhận hay nghe thấy gì hết .
    Phản ứng của hai con người tí hon này thật dễ hiểu bởi lẽ họ kiếm được kho Pho Mát này đâu có dễ dàng gì, và đối với họ, miếng Pho Mát đâu chỉ là để đáp ứng nhu cầu nuôi sống bản thân hàng ngày, nó còn là hạnh phúc cuộc sống, là sự an nhàn thanh thản trong lòng ?.Tại sao trứơc nay vẫn có mà nay lại không ?
    Kiếm được những miếng Pho Mát ưa thích chính là điều mà Ù Lì và Chậm Chạp nghĩ rằng mình cần có thể được hạnh phúc. Tùy theo sở thích của mình, mỗi người trong bọn họ nhìn nhận những miếng Pho Mát với một ý nghĩa riêng trong cuộc sống của mình.
    Với một số người, tìm thấy những miếng Pho Mát đồng nghĩa với chuyện có vật chất, của cải trong tay. Đối với những người khác thì đó là một tình yêu đẹp, sức khỏe tốt hay một đời sống tinh thần phong phú, dễ chịu, phù hợp với mình.
    Chậm Chạp nghĩ rằng những miếng Pho Mát đó có ý nghĩa một cuộc sống an tòan, có một gia đình thân yêu, được sống trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, dễ chịu ở Đại Lộ Pho Mát Anh.
    Còn với Ù Lì thì có được kho Pho Mát đó là có được miếng Pho Mát Vĩ Đại Nhất, cũng đồng nghĩa với việc làm chủ một ngôi nhà rộng lớn ở Ngọn Đồi Pho Mát Pháp.
    Bởi những miếng Pho Mát có một ý nghĩa rất quan trọng đối với họ như thế nên cả hai đã mất nhiều thời giờ để nhìn nhận thực tế. Những gì mà bộ não phức tạp của họ mách bảo lúc này là tìm kiếm xung quanh Kho Pho Mát P trống rỗng để xem đã thật sự mất hẳn những miếng Pho Mát hay chưa.
    Trong lúc Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã nhanh chóng lên đường đi tìm Kho Pho Mát mới thì Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn tiếp tục chậm chạp và ù lì.
    Họ vẫn tiếp tục than vãn và nguyền rũa những bất công bỗng đâu ập xuống. Ù Lì bắt đầu chán nản và thất vọng. bao nhiêu dự định tốt đẹp cho tương lai của cậu đã đặt cả vào Kho Pho Mát này. Thế mà
    ?..
    Hai chàng tí hon không thể tin nổi. Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra đựơc chứ ? Không ai báo trứơc với họ một lời nào. Không thể được. Sao cuộc sống lại bất công đến như thế ! Họ có đáng phải bị đối xử như vậy không ? Mọi chuyện không thể và không đáng xảy ra như thế này !
    Đêm hôm đó, Chậm Chạp và Ù Lì trở về nhà với cái bụng đói meo cùng nỗi thất vọng tràn trề. Trứơc khi ra về Chậm Chạp viết lên tường :
    Miếng Pho Mát Càng Quan Trọng Thì Người Ta Càng Muốn Giữ Nó
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này