1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giá trị của cuộc sống !

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi hduybang, 23/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. SUALE

    SUALE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    "Nó là bạn cháu!"

    Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không biết điều đó có thật hay không; nhưng tôi biết những điều kỳ lạ hơn thế đã xảy ra ở đất nước này. (John Mansur)
    Cho dù đã được định trước, những khối bê tông vẫn rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một làng nhỏ. Một, hai đứa trẻ bị chết ngay lập tức. Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.
    Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng quân đội Hoa Kỳ để giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng, một bác sĩ và một y tá người Mỹ mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng, nếu không được xử lý kịp thời nó sẽ chết vì bị sốc và mất máu.
    Phải truyền máu ngay. Người cho máu phải có cùng nhóm máu với bé gái. Một cuộc thử máu nhanh cho thấy không có ai trong hai người Mỹ có nhóm máu đó, nhưng phần lớn những đứa trẻ mồ côi bị thương lại có.
    Người bác sĩ nói vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ cố giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu họ không kịp thời truyền máu cho bé gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy, họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu không.
    Đáp lại lời yêu cầu là sự yên lặng cùng với những đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên, hạ xuống, rồi lại giơ lên.
    - ?oỒ, cảm ơn. Cháu tên gì?? - cô y tá nói bằng tiếng Pháp.
    - ?oHân ạ? - cậu bé trả lời.
    Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cánh tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói lời nào.
    Một lát sau, cậu bé nấc lên, song nó nhanh chóng lấy cánh tay còn lại để che mặt.
    Người bác sĩ hỏi: ?oCó đau không Hân??. Hân lắc đầu nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. Một lần nữa, cậu bé cố chứng tỏ là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm nó đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.
    Bây giờ thì tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiền lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.
    Các nhân viên y tế trở nên lo lắng. Rõ ràng là có điều gì không ổn rồi. Vừa lúc đó, một nữ y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện vớI nó, nghe nó hỏi và trả lời bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng.
    Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm.
    Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ: ?oCậu bé cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị muốn nó cho hết máu để cứu sống bé gái kia.?
    - ?oVậy tại sao nó lại tự nguyện cho máu?? - người y tá lục quân hỏi.
    Chị y tá người Việt phiên dịch câu hỏi lại cho cậu bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản: ?oVì nó là bạn cháu?.
  2. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0

    Tặng cho tôi
    Đen hay trắng .
    Khi học cấp 1, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với cậu bạn. Thực tế, tôi không nhớ chúng tôi tranh cãi về cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.
    Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng " tao đúng, mày sai ", và bạn tôi cũng nhất quyết " mày sai, tao đúng ! ".
    Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, chiếc bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi : " Em thấy quả bóng màu gì? " thì cậu bạn tôi lại đáp :" Thưa cô, màu trắng" .
    Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay nó bị điên? Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi :" Màu đen chứ đồ ngốc ! " .
    Chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau về màu sắc của quả bóng. Đến lúc này thì cô giáo bảo chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Lần này, khi cô hỏi tôi : " Quả bóng màu gì ? " tôi đành trả lời : " Màu trắng ạ ". Bởi quả bóng đó được sơn hai màu khác nhau ở hai phía. Từ chỗ tôi ngồi ban đầu thì nó màu đen, còn chỗ bạn tôi thì nó màu trắng. Vậy mà chúng tôi đã gân cổ cãi nhau vì một điều mà cả hai đều chắc chắn cho là mình đúng mà không biết tại sao người kia nói ngược ý kiến của mình.
    Đừng bao giờ tự cho mình là hoàn toàn đúng. Bạn phải đặt mình vào địa vị và hoàn cảnh của người khác để đánh giá sự việc, tình huống trong cuộc sống theo quan điểm của chính họ thì mới có thể thật sự hiểu họ được .
    Chẹp ! Hôm nay mình học được một bài học .... lớn. Phải bớt đa nghi thôi . Chị ! cảm ơn chị vì đã viết cho em ......... nhưng vì sao lại thế hả chị ........ sao lại phải xoá đi hả chị .........
  3. wildcat79

    wildcat79 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2004
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng mình cũng làm được điều đó.
    Cuối cùng em cũng chấp nhận quay lại. Giờ mới lại thấy cuộc sông đẹp hơn. Ít nhất là so với hơn 1 năm trở lại đây.
    Chuẩn bị tinh thần năm sau lấy vợ thôi
  4. SUALE

    SUALE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Người cha.
    Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: ?oThưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!?. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: ?oNgươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới??.
    Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: ?oNgài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ?. Ông Trời mỉm cuời đáp: ?oNhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành?.
    Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. ?oTại sao ngài phí thế??, nữ thần thắc mắc. ?oThế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya??. ?oQuan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình?, ông Trời đáp.
    Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.
    Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: ?oNgươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra?.
    (st)
  5. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Một nhà kinh doanh
    Sau giờ học, tôi chạy như bay về nhà để cắt cỏ ngoài vườn - công việc mẹ giao mà tôi đã trì hoãn cả tuần nay. Trong khi đang nhặt lá, Nick - đứa em trai 5 tuổi - chạy đến gần và giật áo tôi.
    - Anh làm cho em cái biển !
    - Không phải bây giờ , Nick! Anh đang bận ! - Đó là câu trả lời của tôi.
    - Nhưng em cần cái biển ! - Nó năn nỉ .
    - Làm gì ?
    - Em bán mấy hòn đá của em !
    Nick luôn thích chơi đá. Nó sưu tầm đá khắp nơi. Nhiều bạn trong lớp mẫu giáo của nó còn tặng nó đá làm quà sinh nhật. Bây giờ nó có một giỏ đá tướng trong phòng . Thỉnh thoảng đem ra lau cửa và xếp lại ( theo một thứ tự mà chỉ mình nó biết ). Giỏ đá đó là kho tàng của nó.
    - Anh không có thời gian ! Bây giờ anh còn đang cắt có , thấy không ? Đi chơi chỗ khác !
    Nhưng chỉ một lúc sa, tôi thấy Nick hí hửng cầm một tờ giấy ra sân. Trên tờ giấy là dòng chữ nguệch ngoạc của đứa trẻ 5 tuổi :" Xin mời mua ! Hôm nay giảm giá ! Chỉ 1 đôla ! " . Thế là nó trở thành nhà kinh doanh.
    Nick chọn ra 4 hòn đá mà nó cho là đẹp nhất, đem theo một cái giỏ bé ra ngồi ở vệ đường, trưng tờ giấy lên. Nó xếp mấy hòn đá thành hàng trước mặt . Tôi nhìn nó từ xa, thấy nó cứ ngốc ngốc !
    Sau khoảng nửa tiếng, vẫn chẳng có ai dừng lại . Tôi đến gần :
    - Kinh doanh thế nào rồi, Nick ?
    - Tốt ạ ! Nick hăng hái đáp.
    - Cái giỏ để làm gì ?
    - Đựng tiền ạ ! - Nó trả lời hồ hởi.
    - Nick , chẳng có ai mua hòn đá với giá 1 đôla đâu mà có tiền .........
    - Sao lại không ạ ?
    Thất bại thuyết phục NIck về . sự thất bại của chính nó , tôi quay lại vườn cắt cỏ. Còn NIck kiên nhẫn ngồi bán đá.
    Một lát sau, tôi thấy có một chiếc ô tô chạy chậm chậm qua phố. Ngay lập tức, Nick hếch mặt , giơ cao "tấm biển" về phía cái ô tô, có hai vợ chồng lớn tuổi ngó ra đọc . Và họ xuống xe.
    Tôi không nghe thấy họ nói gì, nhưng người phụ nữ lấy tiền ra, xem xét 4 viên đá và lấy một viên. Tất nhiên, sau đó bà ấy đưa cho NIck tờ 1 đôla rồi lái xe đi . Tôi tròn mắt ngạc nhiên trong khi Nick chạy vào vườn . Vừa vẫy tờ tiền, nó vừa hét lên :" Đã bảo là em có thể bán được đá mà ! Nếu anh tin vào một điều gì đó thì anh sẽ làm được thôi ! "
    Niềm tin không phải là thứ duy nhất giúp bạn thành công, nhưng nó là thứ quan trọng nhất khiến bạn dám bắt đầu một việc để có cơ hội thành công . Và kì lạ là điều đó tôi học được từ cậu em trai 5 tuổi của mình .
    Đó là lí do mà chị dám nói rằng chị sẽ làm được điều đó ( điều mà chị đã nói với nhóc ). Chị tặng nhóc câu đó . Nhóc à! Hãy thử tin một lần đi nhé , nhóc không thử làm sao nhóc biết chứ . Người ta bảo màu xanh là màu của hi vọng đấy .

  6. SUALE

    SUALE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Tôi chỉ muốn biết...
    Anh đang làm gì cho cuộc mưu sinh của mình? Điều đó không thực sự làm tôi quan tâm. Tôi chỉ muốn biết tâm hồn anh đang khao khát những gì? Liệu anh có dám mơ... để được hội ngộ niềm mong mỏi trong chính trái tim mình?
    Anh bao nhiêu tuổi? Điều đó không thực sự làm tôi quan tâm. Tôi chỉ muốn biết liệu anh có dám mạo hiểm để trở thành một kẻ ngớ ngẩn khi yêu? Liệu anh có dám mạo hiểm để biến giấc mơ thành hiện thực? Có dám mạo hiểm với sự tồn tại của chính mình?
    Có thể một ngày nào đó mặt trăng sẽ biến thành hình vuông, tôi cũng chẳng màng. Tôi chỉ muốn biết có bao giờ anh chạm được đến tận đáy nỗi buồn của chính mình? Có bao giờ anh cảm thấy bị tổn thương bởi sự phản bội của cuộc sống? Hay khiếp sợ trước những niềm đau?
    Liệu anh có sẵn lòng cùng tôi vượt qua nỗi đau của riêng tôi cũng như nỗi đau của chính anh? Liệu anh có thể nhảy múa một cách cuồng điên và để cho niềm hạnh phúc tứa ra từ những đầu ngón tay, ngón chân; phớt lờ những lời cảnh báo "hãy cẩn thận, hãy nên thực tế, hãy nhớ đâu là giới hạn của một con người...".
    Câu chuyện mà anh đang kể cho tôi nghe đây có phải là sự thật hay không? Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn biết có bao giờ anh thất vọng về con người thật của mình? Liệu anh có thể chịu đựng "miệng lưỡi thế gian", và không tự đánh lừa bản thân?
    Tôi chỉ muốn biết lòng trung thành có song hành cùng anh? Và anh có đáng tin cậy? Tôi chỉ muốn biết liệu anh có thể nhìn ra vẻ đẹp của một vật ngay cả khi nó không thật sự đẹp?
    Anh có thể sống với thất bại của mình? Liệu anh có thể ngẩng cao đầu mà hét thật to rằng ?oVâng, tôi có thể?? Liệu anh có thể thức giấc sau một đêm dài mệt mỏi và tuyệt vọng? Liệu anh có thể làm những gì gọi là "cần thiết" cho thế hệ mai sau?
    Anh là ai? Làm sao anh đến được nơi này? Tất cả đều không làm tôi quan tâm. Tôi chỉ muốn biết anh có thể đứng vững giữa bão táp cuộc đời và sẽ không chịu lùi bước?
    Những mối quan hệ của anh: Cái gì? Ở đâu? Với ai... Tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ muốn biết anh có thể một mình chịu đựng được nỗi cô đơn? Hay anh muốn tôi "sát cánh" cùng?
    Hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đến bên anh.
  7. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0

    Quà tặng diệu kỳ .
    Trước đây có một cậu bé, qua thời gian trưởng thành với những vất vả, trăn trở của cuộc sống, từ lời khuyên của một người bạn già thông thái,đã bắt đầu đi tìm, hiểu được ý nghĩa và giá trị của một món quà rất đặc biệt .
    Người đàn ông thông thái và cậu bé đã là bạn của nhau hơn một năm. Có một điều đặc biệt là họ rất thích nói chuyện với nhau.
    Vào một ngày đẹp trời, người đàn ông thông thái trò chuyện với cậu bạn nhỏ của mình về một loại quà tặng đặc biệt. Ông giải thích:
    - Người ta gọi nó là " Quà tặng " vì trong tất cả những món quà mà cháu nhận được, đây là món quà quý giá nhất .
    Cậu bé hỏi :
    - Tại sao nó lại đáng giá thế hả ông ?
    Người đàn ông giải thích:
    - Bởi vì khi nhận được nó, cháu sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn và nó sẽ giúp cháu làm được bất cứ điều gì cháu muốn .
    - Tuyệt thật ! - Cậu bé hớn hở reo to - Cháu hy vọng một ngày nào đó sẽ có người tặng cháu món quà như thế. Biết đâu sinh nhật này cháu sẽ nhận được nó.
    Nói xong cậu bé chạy biến đi chơi. Cậu còn quá nhỏ để có thể hiểu hết ý nghĩa câu nói của ông. Ông mỉm cười, tự hỏi không biết phải trải qua bao nhiêu sinh nhật nữa thì cậu bé mới nhận ra được giá trị của Quà tặng diệu kỳ .
    Người đàn ông rất thích nhìn cậu bé chơi đùa. Những lúc như thế, khuôn mật ngây thơ của cậu bừng sáng. Mỗi lần đùa nghịch bên chiếc xích đu, cậu luôn cười, những tràng cười trong trẻo, hồn nhiên. Ông cảm nhận được rằng cậu bé rất say mê, thích thú và mải mê với những trò chơi của mình.
    Thời gian trôi đi, cậu bé lớn dần. Người đàn ông vẫn không từ bỏ thói quen quan sát cậu. Giờ đây, cậu bé không còn ham chơi nữa mà bắt đầu biết tìm niềm vui trong công việc, bằng chứng là ông vẫn thường bắt gặp cậu huýt sáo vui vẻ khi đang xén cỏ hay tỉa cây. Cậu vẫn giữ được nét hồn nhiên ngày nào.
    Một hôm, trong khi đang cắt cỏ, cậu bé ngước nhìn lên và thấy người đàn ông. Cậu chợt nhớ đến những điều mà ông đã nói với mình về Quà tặng diệu kỳ.
    Về những món quà, cậu dường như đã quá hiểu chúng. Chúng là chiếc xe đạp cậu được tặng vào sinh nhật năm ngoái,là những thứ cậu tìm được dưới gốc cây thông mùa Giáng sinh. Cậu nhận ra một điều : niềm vui mà những món quà này mang lại chẳng tồn tại bao lâu .
    Bao nhiêu câu hỏi đã len lỏi trong tâm trí non nớt của cậu những ngày qua: " Quà tặng mà ông ấy nói đến là cái gì mà đặc biệt thế ? Tại sao nó lại giá trị hơn những món quà khác ? Nó thật sự có thể làm cho mình hạnh phúc hơn và giúp mình làm được mọi điều mình muốn ư ? " Muốn có được câu trả lời, cậu chạy vội qua đường để đến gặp người bạn lớn tuổi . Cậu hỏi ông, theo cách mà một cậu bé có thể hỏi :
    - Ông ơi, có phải Quà tặng diệu kỳ là thứ giống như chiếc đũa thần,có thể biến mọi điều ước của cháu thành hiện thực phải không ông ?
    - Không phải thế đâu bé con ạ ! - Ông mỉm cười - Quà tặng không phải là một thứ gì đó quá thần kì đâu . Và không việc gì cháu phải ước mơ cả , nó đang ở rất gần cháu.
    Không hiểu lắm về câu trả lời của ông nên dù lòng hết sức băn khoăn, cậu bé cũng đành quay lại với công việc của mình .
    Khi cậu bé lớn hơn một chút, những suy nghĩ, thắc mắc về Quà tặng diệu kỳ vẫn cứ thôi thúc trong tâm trí cậu . Nếu như điều đó không dính dáng gì đến ước mơ thì hẳn là có liên quan đến việc đi đến một nơi nào đó đặc biệt?
    Liệu có phải đó là những chuyến đi khám phá các vùng đất xa lạ, nơi mọi thứ đều khác biệt: từ con người, cách ăn mặc, những căn nhà, thậm chí đồng tiền ở đó cũng khác. Có cách nào để đến được một nơi như thế không nhỉ ?
    Cậu lại đến gặp người đàn ông uyên bác và hỏi :
    - Ông ơi, theo cháu thì Quà tặng hẳn là một cỗ máy thời gian có thể mang cháu đi bất cứ nơi nào cháu muốn.?
    - Không phải thế, cháu yêu. Thật ra khi cháu nhận được Quà tặng , cháu sẽ không phải phí thời gian để mơ tưởng đến một nơi nào đó xa xôi.
    Đó là câu trả lời mà cậu bé nhận được từ người bạn già của mình .
    ..............................
  8. SUALE

    SUALE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm sau không đến

    Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.
    Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
    Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.
    Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.
    Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
    Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.
    Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.
    Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.
  9. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0

    Quà tặng diệu kỳ ​
    Bạn đã biết
    Quà tặng đó là gì .
    Bạn đã biết
    Cần tìm nó nơi đâu
    Và bạn cũng biết
    Chính nó sẽ làm cho bạn
    Hạnh phúc và thành công.
    Bạn hiểu rõ nhất
    về Quà tặng của Hiện tại
    ngay khi bạn còn bé.
    Chỉ có điều
    Bạn đã vô tình lãng quên

  10. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    ...........
    Tiếp tục câu chuyện, người đàn ông thông thái hỏi:
    - Trước đây, những khi làm công việc xén cỏ trong vườn, cháu cảm thấy thế nào ? Có vui không ?
    - Cháu vui lắm - Cậu trả lời, lòng bâng khuâng nhớ về những buổi sáng ấm áp trong vườn khi xưa.
    - Tại sao, cháu lại thấy vui? - Ông tiếp tục hỏi.
    - Lúc đó, cháu rất yêu thích công việc cắt cỏ. Chà, cháu nhớ là cháu đã cắt đẹp đến nỗi người hàng xóm nào cũng muốn nhờ cháu cắt hộ cỏ cho vườn nhà họ. Ở tuổi đó mà cháu đã kiếm được khá nhiều tiền rồi đấy !
    - Thế trong những lúc cắt cỏ, cháu nghĩ về điều gì ?
    - Cháu chỉ nghĩ đến việc cắt cỏ thôi. Thậm chí cháu còn tìm ra cách tỉa cỏ ở những nơi khó cắt nhất, quanh những gốc cây hay trên vùng đất gồ ghề chẳng hạn. Cháu tự thách đố mình làm sao để có thể cắt được nhanh và nhiều cỏ hơn. Nhưng chủ yếu là lúc đó, cháu tập trung cắt những đụm cỏ ngay trước mặt.
    Lắng nghe cậu nói về công việc cắt cỏ và qua giọng điệu sôi nổi của cậu, ông hiểu rằng với cậu bé, câu trả lời đã qúa hiển nhiên, rõ ràng. Ông nghiêng người về phía cậu, nói những lời đầy ngụ ý:
    - Đúng như thế đấy. Và chính điều đó làm cho cháu hạnh phúc và tìm thấy thành công.
    Nhưng cậu bé lại không mấy bận tâm về những gì người bạn lớn tuổi của mình vừa nói. Cậu trở nên mất kiên nhẫn, gặng hỏi ông:
    - Nếu như ông thực sự muốn cháu được hạnh phúc, sao ông không nói cho cháu biết về Quà tặng ? Ông chỉ cần nói nó là gì thôi mà !
    - Và nói cho cháu biết nơi cháu có thể tìm ra nó nữa, đúng không ? - Ông tiếp lời.
    - Đúng thế ạ ! Cháu chỉ cần như thế thôi mà.
    - Ông cũng muốn thế lắm. Nhưng rất tiếc là ông không đủ khă năng làm điều đó. Không ai có thể tìm được Quà tặng của người khác. Quà tặng là thứ cháu phải tự đi tìm cho chính mình. Chỉ có cháu mới có khả năng và quyền lực để tìm ra nó.
    Cậu bé thất vọng khi nghe câu trả lời của ông. Cậu thôi không làm phiền ông nữa.
    Đến một ngày, cậu bé bây giờ đã là một chàng trai, quyết định tự đi tìm Quà tặng của chính mình.
    Anh tìm đọc đủ loại sách báo, tìm hiểu qua bạn bè, lùng sục cả trên Internet, thậm chí đã không ngại thực hiện những chuyến du hành đến nhiều vùng đất xa xôi để tìm câu trả lời. Anh hỏi bất cứ ai, bất cứ người nào anh gặp. Nhưng, chẳng ai có thể nói cho anh biết bí ẩn của Quà tặng diệu kỳ là gì !
    Sau một thời gian, anh trở nên mệt mỏi, chán chường. Anh thôi không tìm kiếm câu trả lời nữa.
    Rồi anh tìm được một công việc. Những đồng nghiệp trong công ty khi nhìn vào đều cảm nhận rằng anh có thái độ làm việc tốt. Nhưng chính anh lại cảm thấy có một khoảng trống bên trong bản thân mình.
    Khi làm việc, đầu óc anh không thể tập trung. Anh cứ suy nghĩ miên man về một chỗ làm khác nơi anh cho rằng mình có thể phát huy hết năng lực và nhận được mức lương cao hơn. Hoặc là anh nghĩ về những gì anh sẽ làm khi về đến nhà.
    Thỉnh thoảng , anh lại nghĩ về những cuộc gặp gỡ bạn bè. Thậm chí đến bữa ăn, anh cũng không chú tâm mấy và dĩ nhiên là anh cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức các món ăn.
    Anh làm việc và tham gia những dự án của công ty một cách chiếu lệ, không nhiệt tình tận tâm, dù anh biết mình có thừa khả năng làm tốt hơn. Anh luôn thụ động, ai nói sao làm vậy, không hề sáng tạo hay năng động gì cả. Trông thâm tâm, anh biết mình đã không cố gắng hết sức nhưng anh lại cho rằng sự thiếu nỗ lực đó cũng là điều bình thường. HÌnh như ai trong công ty cũng vậy mà. Làm khác đi cũng chẳng có lợi gì. Cuối tháng vẫn nhận lương. Chẳng có gì là quan trọng!
    Anh hỏi

Chia sẻ trang này