1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giai điệu ngẫu hứng

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi lantuvien_ttt, 15/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [blue]Ôi dào ôi, tưởng tác giả nào xa lạ, hoá ra đấy là chị Baby, tên là Trần Quỳnh Phương. Chị ấy tham gia nhiều ở box Âm Nhạc của NDOL khoảng năm 2003. Có nhiều bài viết rất hay và trong trẻo. Có một thời gian chị ấy cũng làm mod Âm nhạc của NDOL. Bây giờ thì đã "chống lầy" và có... baby rồi. Hi hi. Em vào NDOL sau nên không biết chị í. Đọc những bài viết ở topic, quý chị Baby lắm. Hình như chị ý có nick là Hoa Hồng Xứ Khác ở ttvnol này hay sao đó ah. Bây giờ thì chị Baby bận rộn, chắc không còn online viết lách nữa. Cũng tiếc!
  2. northernstar_2308

    northernstar_2308 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    3.263
    Đã được thích:
    1
    Bé đoán giỏi lắm, nhờ anh gợi ý cả! ehehe. Em có ảnh của chị í thì post anh xem cái, nghe chị Chiaki tả chị í rất xinh é hé hé
  3. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [green]Hí hí, đúng là giọng lưỡi anh sao Bắc Đẩu. Dưng mà em cũng như anh, tha thiết muốn xem ảnh chị Baby mà hổng có. Anh thử hỏi chị Chiaki xem có ảnh nào của chị Baby không, post lên cho em chiêm ngưỡng với ah! Hi hi
  4. northernstar_2308

    northernstar_2308 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2003
    Bài viết:
    3.263
    Đã được thích:
    1
    Chị Bây Bi đây em:
    [​IMG]
    Đẹp không?

  5. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Hì. Anh xin xỏ chị Chiaki được ah? giỏi ghê.
    Chị Baby trông giống thiếu nữ ngày xưa thế. Mặc áo dài... trông ấn tượng nhỉ!
  6. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Về một đôi mắt vẫn thức...

    (Viết tặng chị Ngân ttggttsn và một đôi mắt của ngày xưa...)
    Nếu tình cờ ta chạm mặt một nơi
    Em sẽ quay đi giả vờ không quen biết
    Anh cứ cười hồn nhiên như chưa hề thân thiết
    Ngoài kia gió mùa thổi mùa đông đến rồi...

    Lại nói về tháng tháng, năm năm; lại nói về bốn mùa cây ra hoa và trút lá. Thời gian cùng những vòng xoay không ngừng nghỉ, cùng những vũ điệu đa đoan của cuộc đời cứ cuốn con người quay mãi, trôi mãi...
    Chị bảo: Dù đã lâu lắm rồi, dù chẳng vẽ lại được những đường nét trên khuôn mặt ấy, dù không còn thốt lên một từ nhớ, nhưng đâu có nghĩa là quên. Em biết rồi... vì còn có một đôi mắt vẫn thức tận sâu trong tâm hồn, vì còn có những ánh nhìn vừa thân quen vừa xa lạ từ hồi ức, nên lòng không thể dửng dưng đâu, chị nhỉ!
    Cuối mùa thu gió heo may thổi nhiều hơn. Vào những ngày heo may xao xác như thế, bước chân cũng bâng khuâng và những nghĩ suy thì vướng vất lắm. Ở đâu đó cơn tuyết đầu mùa đã rơi xuống rồi, cánh hoa mỏng manh trắng muốt như nỗi đợi chờ trong veo của người thiếu nữ. Còn ở nơi đây rưng rưng những cánh hoa vàng anh vàng lặng lẽ trong chiều, lẫn với đám khói lá cuối thu thở lên trời những hơi xám dài hiu quạnh. Mùa đông đang già đấy!
    Đầu tháng mười một thật lạ. Những bài giảng đi lê thê suốt buổi chiều không dứt. Lũ học trò gục mặt xuống bàn, mắt mơ màng. Đâu là đường về, đâu là nẻo về? Ông thầy giáo trẻ thỉnh thoảng pha trò làm cả lũ giật mình bật cười và... choàng tỉnh giấc. Sao mãi chưa đi qua một buổi chiều?
    Ngày... ngày trôi vừa nhanh vừa chậm như những bước nhảy dặt dìu xen lẫn những vòng xoay chóng mặt. Những cuộc rong chơi, những buổi chuyện trò đủ khiến người ta thôi nhớ. Nhưng đâu đó vẫn có một đôi mắt thao thức trong tâm hồn, đôi mắt tỏa ra từ quá vãng xa xôi những ánh nhìn ám ảnh và day dứt.
    Này thôi, khép mắt đi nào, cho nơi đây bình yên rụng những bông hoa cuối mùa...
    31-10-06
  7. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    Cô bé mùa đông
    http://esnips.com/doc/b9fb8569-48c5-4589-b9fe-c59aea84507e/Co-Be-Mua-Dong---minhcuong0104.wma​

    Pour les neiges qui se fanent dans mon âme...
    Hà Nội những ngày này lạ lắm. Buổi sáng âm u và vẩn lên hơi dịu mát bay lượn trong không khí như giọt nước mắt vỡ loang.
    Hà Nội những ngày này không rõ cuối thu hay đầu đông. Chỉ biết nắng rất mỏng và hiền, những buổi chiều tà đã giăng giăng sương trắng.
    Hà Nội buồn như một người thiếu phụ khoác áo mùa đông đi lặng lẽ trong buổi chiều thu vắng của Levitan, Hà Nội trầm ngâm bởi nét phác thảo rong rêu chìm đắm dưới giai điệu Phú Quang xao xác.
    Tôi đi giữa lòng thành phố, thấy mình chỉ là người khách lạ bởi tôi thuộc về thế giới khác, một góc nhỏ của tuổi thơ bình yên.
    Tôi yêu tất cả những gì đã lùi vào quá vãng, một giếng nước trong, một cây đu đủ, một mảnh vườn con con và những đứa bạn thuở thiếu thời. Tôi yêu, và gìn giữ... Vậy nên người ta gọi tôi là cô gái của hồi ức. Tôi mang trong mình nỗi buồn âm thầm không thể nào dịu bớt - niềm hoài cổ.
    Tôi viết về ngày xưa bằng những tình cảm ngọt ngào và tiếc nuối, tôi vẽ lại ngày xưa bằng những sắc màu cổ tích biếc trong, và tôi hát ngày về ngày xưa những giai điệu trầm buồn. Cả trái tim tôi đều dành cho những điều cũ kỹ.
    Hình như một người đã đến, đã gõ nhẹ vào tâm hồn mong manh vàng úa của tôi những nốt nhạc vui tươi và ấm áp. Nhưng tôi là cô gái của hồi ức, của những con gió thơm mùi kỷ niệm, vậy nên khung cửa sổ căn nhà tôi ở chỉ nở những bông hoa ngày xưa mà thôi.
    Rồi người ấy cũng ra đi. Kỷ niệm trong tôi lại dầy thêm một chút, buồn thêm một chút. Người đã thành người xưa, người đã thành người xa. Và tôi lại hoài niệm về những bông hoa chưa bao giờ nở trong chiếc bình nơi khung cửa sổ phòng mình. Tôi viết về nỗi nhớ...
    Lại sắp đông rồi, kỷ niệm vẫn lang thang
    Như đi trong mơ trên những con đường dài hơn nỗi nhớ
    Lối về nhà sao mà xa, xa thế
    Bàn tay em lạnh cóng rồi, anh có biết không?

    Hà Nội những ngày này vẫn buồn như thiếu phụ trong tranh Levitan, vẫn trầm tư như những nốt nhạc Phú Quang rớt rơi suốt ngọn gió chiều. Tôi đi giữa lòng thành phố, thấy bùi ngùi một niềm đồng cảm lạ lùng.
    Tôi biết, cả tôi và mùa đông Hà Nội đều nhớ anh...
    P.M 13, novembre 06
  8. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Linh tinh về sáng mùa đông và nỗi nhớ​
    Sáng... trời đầy nắng rớt bên ngoài cửa sổ.
    Ai bảo bây giờ mùa đông? Không có rét, không có gió heo may, chỉ chút sương bảng lảng lúc bình minh.
    Năm nay mùa đông ấm nhỉ?
    Bé con đi ra phố, bé con cầm chiếc ô đỏ rực. "Nắng quá rồi cô bé, sao không che ô lên?". Ừ, bé con sẽ để màu đỏ rực che nắng, trên đầu bé con là lửa hồng...
    Bé con hôm nay hơi buồn...
    Mùa đông chả lạnh, bé con thích mùa đông lạnh cơ. Một chút hiu hiu, bầu trời xam xám tối sầm, thế là màu khăn len, áo len đã sặc sỡ đầy phòng học. Bé con còn thích cảm giác mỗi khi nói hơi thở bay ra, ấm áp lắm. Vậy nên mùa đông thích nghe mọi người nói, mọi người cười.
    Hôm nay mùa đông không lạnh. Bé con chẳng thèm cười nữa.
    Đi ra phố....1,2,3... Chân mỏi mệt. Có tiếng kèn sax của Kenny G, da diết... Thèm nghe đến cháy lòng "Going Home"...
    Là la lá, là la lá... là la...
    Going Home vào mùa đông, mặt hồ rộng, tuyết trắng xóa con đường. Căn nhà gỗ nho nhỏ cheo leo. Trong nhà là bếp lửa hồng, là chiếc ghế bên lò sưởi, là quyển sách nhỏ, là Kenny ngồi đọc sách....
    Thế giới chỉ có mình Kenny G mà sao ấm áp thế!
    Mùa đông... qua mùa này lại đếm tuổi. Tuổi đậu đầy các ngón tay. Sắp phải đếm 4 lần một bàn tay rồi, Bé con nhỉ?
  9. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    http://esnips.com/doc/65bcc7b3-7f48-438c-bbfb-4875f3532b82/Ban-Tinh-Ca-Mua-Dong-Minh-Quan
    Bản tình ca mùa đông​
    ?oTình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở laị. Và em như cánh chim vút bay mãi nơi cuối trời?
    Những ngày gió mùa tháng 12 thế này thèm nghe tình ca quá.. Dẫu mình chẳng có ai để chờ, chẳng còn ai để nhớ, từ trong ký ức cứ vọng về câu hát thiết tha : ?oĐêm về qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới??
    Ngồi café với bạn bè suốt từ sáng, mà đến tận chiều vẫn còn cảm giác vị café đọng nơi đầu lưỡi. Lạ thật ấy! Hay là mùa đông đã ngưng đọng mọi thứ lại nhỉ, đến cả mùi hương cũng không bay đi.
    Mấy hôm nay Hà Nội lạnh quá. Buổi sáng còn lất phất mưa bụi nữa. Hàng bằng lăng trước nhà đã đỏ lá lắm rồi, những bông điệp cũng vàng mệt mỏi. Ngang qua ngôi chùa chỉ còn thấy những cành hoa đại khẳng khiu xám ngắt. Mùa hoa đã đi qua tư bao giờ?
    Mùa yêu ra đi, khắc trong thân cây một vòng tròn tiều tụy. Năm tháng trôi xa, khắc trong lòng người một vết cứa dịu dàng bí mật. Rồi tất cả đều trở thành ngăn nhỏ riêng tư chẳng còn ai nhắc đến nữa. Và tất cả hóa thành những bông hoa lặng lẽ rơi không người cúi nhặt. Có phải thế không thời gian?
    Những ngày tháng mười hai lặng lẽ thế này, cả mưa bụi liêu xiêu buổi sáng, cả sương sớm trắng xóa đường đi, cả những cơn gió mùa thổi lạnh ướt vai con gái, mọi thứ đều đang ngưng đọng đấy.
    Như chiều nay em không quàng khăn một mình đi trong gió và khe khẽ nhầm thầm:
    ?oTình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại? Chỉ còn mùa đông vây quanh ta, hát với ta rằng bản tình ca nghe sao xót xa??
    P.M 11-12-06
    __________________
  10. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    http://esnips.com/doc/78d34d84-12a6-4796-80ff-bd21a1db1c1c/For-Elise-Beethoven
    Lại linh tinh về nỗi nhớ​
    Trời lạnh lắm, mùa đông mà! Bé Con ra khỏi nhà từ đầu giờ chiều. Trước khi đi, Bé mặc áo len dầy cộm với chiếc mũ xù lông, mẹ âu yếm quàng quanh cổ bé dải khăn len ấm áp,dặn dò : Về sớm nhé con.
    Chiều thứ bảy nào Bé cũng mang biếu bà Margot một giỏ mứt táo do mẹ làm. Bà Margot sống một mình ở trang trại L?TÉglantine phía bên kia đồi Arbus. Nếu đi bộ phải mất 2h mới tới nơi. Nhưng Bé Con thường đi nhờ xe ngựa của bác bưu tá Adam, nên chỉ mất hơn một giờ sẽ đến thị trấn, rồi từ thị trấn, men theo lối mòn nhỏ tới nhà bà Margot.
    Bé Con vừa bước qua cánh cổng màu xanh giăng li ti những bông tường vi dại, chú chó Petit Rouge đã chạy ra, kêu ăng ẳng mừng rỡ. Bà Margot đang ngồi trong phòng, bên chiếc dương cầm cũ kĩ. Bà quay lại cười với Bé Con: ?oAxen, cháu đến đấy ah? Lại đây, ta có món quà dành cho cháu?. Rồi đôi bàn tay bà chầm chậm lật giở quyển nhạc. Bé Con biết bà sắp dạo khúc ?oPour Elise? của Beeth. Hôm nào tới thăm, bà cũng đàn bản nhạc này, mắt bà mơ màng nhìn qua khung cửa sổ, nơi những dây tường vi leo xanh ngắt ban công. Bé Con chẳng biết bà đang nghĩ gì nên chỉ ngồi lặng im nghe, đôi bím tóc đu đưa theo từng nốt nhạc chảy dưới ngón tay hơi nhăn nheo của bà. Những nốt âm thanh óng ả.
    Đã có lần Bé Con hỏi mẹ : ?oTại sao bà Margot chỉ sống một mình hả mẹ? Bà không có người thân, không có gia đình ư? ?o ?" Mẹ đáp lại bằng tiếng thở dài: ?oCó chứ con. Nhưng chồng của bà ấy, ông Olivier đã ra đi từ lâu lắm rồi. Ông theo những người bạn thủy thủ đến vùng Côte d?TAzur tìm kiếm ngọc trai. Chúa ơi, tội nghiệp bà Margot đánh kính! Đã hơn 20 năm rồi!?
    Khi dọn dẹp phòng giúp bà Margot, Bé Con bắt gặp một khung ảnh nhỏ, chụp hình người đàn ông có mái tóc xoăn mỉm cười hiền lành dưới giàn dã tường vi xanh ngắt. Bé Con đoán đó là ông Olivier. ?oTại sao ông Olivier mãi không về nhỉ? Để bà Margot đợi trong suốt hơn 20 năm? ?" ?oNghe nói ông ấy đã bị bão biển cuốn ra khơi, không bao giờ còn trở về được nữa con ah.?
    Ánh nắng chiều len qua khung cửa sổ, lấp lánh trên mái tóc vàng vàng của bà Margot. ?oTu es òu? Je t?Tattends depuis?? Bé Con nghe môi bà thì thầm. Những nốt nhạc cứ vang lên yếu dần, yếu dần nhưng bền bỉ và kiên nhẫn. Có lẽ rồi sẽ chẳng bao giờ ông Olivier trở về đâu. Những dây tường vi cứ leo xanh ngắt hàng rào trước cổng, xanh ngắt ban công ngọt ngào gió. Quấn quýt và bền chặt, như nỗi đợi chờ?
    Bé Con không hiểu vì sao bà Margot cứ sống một mình trong trang trại L?TEglantine quanh năm chỉ nở mãi những dây tường vi xanh xao ấy, giữa mùa đông, những nốt nhạc Pour Elise dù lóng lánh đến mấy thì gió cũng sẽ thổi chúng đi xa, rớt rơi lả tả như những cánh dandelions mà thôi.
    Trên đường về, Bé Con hỏi bác Adam: ?oBác ơi, vì sao người ta có thể hy sinh cả cuộc đời để ngồi đàn một bản nhạc và ngắm mãi dây leo tường vi qua khung cửa sổ được ah?? ?" Bác Adam cười ha hả: ?oBác cũng không biết.Oh, có lẽ vì người ta không có những chồng thư cao ngất để mang phân phát cho mọi người?. ?oCòn vì lẽ gì nữa nhỉ??, hay lại như mẹ thường âu yếm bảo : ?oĐiều đó thì đợi mai sau con lớn mới hiểu được?. Bé Con quàng lại khăn len cho ấm cổ. ?oSắp tối rồi. Chắc ở nhà mẹ mong mình lắm đây. Tuần sau mình sẽ mang tặng bà Margot một cuốn sách??
    P/M 16-12-06

Chia sẻ trang này