1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giai điệu ngẫu hứng

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi lantuvien_ttt, 15/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Bài hát Nỗi nhớ:http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2007/05/05F62B5A/
    Nhạc: Phú Quang
    Ca sĩ: Đàm Vĩnh Hưng

    [​IMG]
    Sáng chủ nhật cùng nỗi nhớ
    Cô vừa nhận được tin của anh. Cô biết anh đang ở một thành phố khác, một nơi thật xa xôi mà còn rất lâu sau cô mới có thể đặt chân đến.
    Ngẫm ra cuộc đời thật lạ lùng, người ta có thể quen nhau và xa nhau nhẹ nhàng đến thế. Cô đã từng nghĩ hai người sẽ thân rất thân, thế mà bây giờ lại hóa thành hai kẻ thật xa lạ.
    Tựa hồ như có một con mắt từ rất xa xôi ngóng tới một điểm xa xôi khác, khoảng cách của tấm lòng còn lớn lao và đau đớn hơn cả. Cô nhẩm lại từng năm, từng tháng, từng ngày...hình như không có gì đổi thay. Tấm lòng của cô đấy, nỗi nhớ của cô, tình cảm của cô, làm sao mà thay đổi được?
    Anh sẽ chẳng bao giờ biết, hoặc giả có biết thì cũng như không. Và cô cảm thấy dễ chịu vì điều ấy. Thật nhẹ nhàng làm sao khi nỗi đau khổ của mình không vướng bận đến ai, khi suy nghĩ của mình không làm ai bận tâm, càu nhàu hoặc chạm tới. Cái tình yêu của cô thật giản dị và bền chặt, như một đóa hoa ít hương nở trong đêm sâu khẽ khàng. Cái tình yêu khó có thể bỏ quên, lại càng không nên nhớ tới.
    Chiều qua cô ngồi cùng bạn bè bên hồ Hale. Một góc nhỏ tầng ba quán cafe không có balcon, ô cửa kính trắng đã chặn ước muốn được với tay lên từng chiếc lá cây hoa sữa già xanh âm trầm, vậy nên cô đành im lặng và khẽ mỉm cười với mỗi câu hỏi của bạn bè. Quanh cô không có gió, tiếng nói cười của những người ngồi bàn bên cạnh dội lại, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ đùa thoải mái được như thế.
    Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách
    Mà sao? Mà sao? Em không thể tới bên anh?
    Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng
    Đến bến bờ, chỉ là giấc mơ
    Những câu hát vọng lại da diết buồn rầu. Một anh bạn trong nhóm gật gù: Mà không thể ra ngoài nỗi nhớ, không thể ra ngoài nỗi nhớ đâu em. Anh ấy vừa hát, rồi nhìn người yêu âu yếm như lời hứa hẹn.
    Nhìn lại những tháng ngày của cô thật lạ lùng, bên cạnh màu xanh của tuổi trẻ, là màu bàng bạc như đang che phủ một điều gì đó không nên hoặc không cần nói ra; tiếp nối một ngày bình yên trìu mến là ngày của nhớ nhung trầm mặc. Có buổi sáng hôm trước cô ngỡ mình hồn nhiên như đứa trẻ, vậy mà buổi chiều hôm sau lại lặng lẽ và khép kín như một cô gái vừa chia tay người yêu. Nhưng riêng điều này thì nằm lại vĩnh viễn và thường trực trong trái tim, cô biết mình không thể ra ngoài nỗi nhớ, không thể ra ngoài nỗi nhớ đâu em.
    Có lẽ còn nhiều mùa nữa trôi qua, cô và anh vẫn là hai người xa lạ, sống ở hai thành phố xa lạ. Và mãi mãi anh không bao giờ biết được nỗi nhớ của cô, anh nhỉ?
    Chủ nhật, 19/8/07
  2. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Bài này đã chuyển sang box Rock.:P
    Link: http://www8.ttvnol.com/f_88/898002.ttvn
    Được lantuvien_ttt sửa chữa / chuyển vào 10:20 ngày 09/09/2007
  3. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Bài hát: Cô bé ngồi bên cửa sổ
    Nhạc: Chu Lê MinhLink: http://www.esnips.com/doc/921cd212-d8f1-44a5-8514-cbaf9b325786/Co-be-ngoi-ben-cua-so---Chu-Le-Minh
    [​IMG]
    Có cô bé ngồi bên cửa sổ​
    Tôi không biết viết gì cho em nữa rồi em ạ. Ký ức chỉ là những bài thơ đọc nhiều trở nên rất nhạt, ký ức chỉ là cơn gió thoảng qua, ra đi và không trở lại.
    Tôi quen em nhiều năm về trước. Vào một chiều mưa không nhớ mùa thu hay mùa đông, em ngồi bên bàn học kê sát cạnh ô cửa sổ, khung cửa mở ra trang giấy trắng in những nốt nhạc của mưa. Em có lắng nghe khúc ca ấy không? Mà sao cúi xuống cuốn sách cuộc đời Lêvitan đọc say mê đến thế?
    Có cô bé ngồi bên cửa sổ, ngồi nhìn mây trắng bay?Tôi theo em những ngày mùa hạ ở thư viện, cây bút chì trong tay ngân nga mãi giai điệu Secret Garden run rẩy sẫm tối. Tôi biết trong đầu em đầy mây trắng, mắt em hồn hậu màu lá bằng lăng đỏ, và tôi cũng biết đôi khi em buồn.
    Nắng có vàng, vàng lên tóc em, gió có nhẹ, nhẹ lên tóc em. Xin hãy đưa em đến nơi nào?
    Chân trời nào nỗi nhớ có thể chạm tay đến? Tôi không đếm được hết những ô cửa sổ vui buồn. Em kể tôi nghe đi, khi ngồi nơi tầng hai quán café Tháng Sáu, ngắm cơn mưa đêm mùa hạ rì rào trên những vòm lá ngũ hồng bì, cảm xúc của em thế nào? Em kể tôi nghe đi về một nỗi nhớ rớt bên hồ Thiền Quang chiều thu năm ngoái, hay năm kia nhỉ? Em kể nữa nhé, nụ cười buổi tối nào chan hòa giữa mọi người, khi em chống tay bên thềm cửa, nơi đặt những chậu xương rồng duyên dáng cúi xuống lòng phố thưa?
    Những ô cửa sổ chìm trong phố
    Tôi bạc lòng tay vẫy đợi chờ
    Có bao giờ em xót xa cho những ô cửa sổ em yêu, dù vui hay buồn lúc nào chúng cũng câm lặng, không thể cười to, không thể bật khóc. Còn tôi, tôi thương em biết bao nhiêu, tôi đã thấy nỗi chờ đợi của em im lìm bạc màu ngày này qua ngày khác, như thể chiếc lá già nâu xỉn đi theo mùa. Nhưng tôi đã già, đã cũ kỹ trước cả chiếc lá ấy rồi.
    Tôi không biết viết gì cho em nữa, em ạ. Đến nỗi nhớ cũng bỏ tôi đi mất. Tôi thành ô cửa sổ mở vào khoảng mênh mông mà chẳng biết tìm gì, thành đôi mắt ngửa lên trời không còn biết khóc.
    Có cô bé ngồi bên thềm nhà, mơ ước về ngày mai. Cô mong ước ngày mai tuyệt vời cho những người cô yêu?
    Tôi mong lúc nào em cũng hồn nhiên như thế, ngây ngô như thế, trong sáng như thế, giản dị như thế. Vì em biết không, em chính là tôi của một thời đã xa?
    6h30pm, 14/3/08

Chia sẻ trang này