1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giai điệu tôi yêu và những ấn tượng không bao giờ phai...

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi maybeU, 15/12/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Thực dân thôi.
    Mà giờ ai lại gọi thế hả giời?!
    Mà bài Quốc ca này cũng ra đời trong hoàn cảnh chiến tranh bảo vệ Tổ quốc, cũng thiêng liêng và ý nghĩa lắm.
    Nhưng quả thực chỉ khi nghe Tiến quân ca, mình mới thấy cảm giác ngấm vào tim, hùng tráng và gai người thôi (vì là quốc ca của nước mình chăng?).
  2. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
  3. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
  4. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Trời mưa nghe bài này cho hợp:
    http://www.youtube.com/watch?v=Wrl8weYTmGU
  5. blue_bell

    blue_bell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2004
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    Bản nhạc của mối tình đầu. Trong trẻo. Thánh thót. Lãng mạn. Trong sáng.
  6. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Bản nhạc này thì không hẳn gắn với mối tình nào của em cả.
    Khi nào vui, thì em thấy bài này dịu dàng, trong sáng, êm ả, đắm say.
    Khi nào không vui thì em thấy bài này buồn một cách... trữ tình , da diết, sâu lắng và cứ ngấm mãi vào từng sợi dây thần kinh - như kiểu thuốc an thần vậy.
  7. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Ôm xiết
    Lâu lắm rồi, cảm giác phía sau lưng nàng vẫn cứ trống. Gió cứ heo hút thổi, mãi ở phía đằng ấy...
    Lâu lắm rồi, nàng không nhớ nữa, đã có ai ôm nàng xiết chặt, để cảm thấy bình yên phía sau lưng ấy không nhỉ? Có lẽ có... Có lẽ không... Nàng không nhớ nổi.
    Gần đây nhất? Hư ảo quá! Những cảm xúc, những mê dại về tinh thần... Những cái ôm - nàng chưa bao giờ thấy thật chặt...
    Người duy nhất nàng nhớ có cái ôm xiết khiến nàng thấy đủ đầy, mãn nguyện, than ôi!, lại chẳng là ai trong số những người - đàn - ông - của - nàng...
    Nàng nhớ, dáng hắn to như con gấu. Và cao nữa. Giữa trời đông rét mướt, hắn đứng trước cửa quán rượu, tay vẫn cầm điếu thuốc. Cái ôm hôn tạm biệt - một cái ôm xiết đến nghẹt thở và thật lâu. Nàng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng và dịu dàng, ân cần như thế, như giữa hai người bạn, nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác êm đềm kỳ diệu. Hắn ôm nàng, xiết nàng bằng hai cánh tay to, khoẻ, vững chắc, nàng cố cựa quậy, rồi khi thấy là vô ích, ngoan ngoãn đứng yên.
    Nàng chỉ đứng đến ngực hắn. Đầu nàng chúi vào bờ ngực rộng, vạm vỡ. Thực lòng, nàng đang âm thầm tận hưởng cái cảm giác mình quá bé nhỏ và choáng ngợp vì được che chở ấy. Thực lòng, cái xiết của hắn mới thực là cái xiết mà nàng luôn thầm khát. Cái xiết như muốn làm nàng tan ra bằng sức mạnh của đôi tay, của hơi ấm cơ thể, của khói thuốc, của cái vẻ ngâm ngấm hơi men sau một khối lượng cồn đã chia cùng các bạn trong quán rượu.
    Nàng không nghĩ gì cả. Chỉ thấy ấm, ấm từ trong tận đáy lòng. Cái ôm mùa đông! Có cái ôm nào ấm như thế không? Giờ nghĩ lại nàng vẫn không hiểu vì sao khi đó nàng lại phải về sớm thế... Vì sao nhỉ? Một thói quen ngốc nghếch còn sót lại từ khi là một cô bé - không bao giờ dám đi chơi về sau 10 giờ chăng? Hôm đó nàng - kể cũng như là về muộn - 11h30. Nàng vẫn còn nhớ khi nàng đến, chẳng tìm được địa chỉ. Hắn đã chạy xuống đầu phố để đưa nàng lên quán.
    Mưa. Và gió. Khói thuốc của hắn quyện vào với hơi mưa. Hắn nói: "Ôi...! Tôi không thể tin được! Em loanh quanh ở chỗ này dưới mưa thế này à?". Trong số những người khách, hắn chẳng giới thiệu ai - ngoài nàng - với mấy người bạn thân, nửa đùa nửa thật: "Cô ấy đến từ... Cô ấy là cộng sản... Vì sao ư? Bởi vì cô ấy "well-educated"". Nàng suýt bật cười vì lí do mà hắn đưa ra. Chao ơi! Ở nơi này, nàng không dám chờ đợi một suy nghĩ tích cực về... như vậy. Một vài người bạn đồng nghiệp nữ của hắn thì nhìn nàng tò mò và thì thầm hỏi... Nàng biết, họ đang nói về mình...
    Vậy là nàng nhất quyết về, dù hắn tha thiết rủ lại. Khó khăn và tiếc nuối, nhưng động tác và thái độ thì vẫn (giả vờ) thản nhiên như không, dứt mình ra khỏi vòng tay hắn và đi (vừa đi vừa lưu luyến cái ôm quá). Ngoái đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng đó, phía cuối con đường, dáng như con gấu, sừng sững giữa trời đông. Đôi mắt hắn như ngây dại, ánh nhìn ấy nàng làm sao quên được - say đắm, ngây dại, yêu thương! Cho đến giờ nàng vẫn phân vân tự hỏi: Cái ánh mắt dài dại ấy bắt nguồn từ nàng, hay từ tác dụng của rượu? Vốn là người thận trọng, nàng luôn đặt ra cho mình những giả thiết không vui...
    Hôm sau, hắn ốm. Nàng hụt hẫng đến mức phải nỗ lực ép mình sống như bình thường mỗi giờ trôi qua không có hắn. Cả một tuần nếm cảm giác ăn không ngon, ngủ không yên và không thể làm được một việc gì khác ngoài dán mắt vào màn hình điện thoại, để đọc những tin nhắn cũ mà hai người đã trêu chọc nhau và chờ đợi...
    ......
    Lâu lắm rồi! Lâu lắm rồi đấy!
    Nàng nhớ Số 1 đã từng ôm nàng đến mức xương nàng suýt gãy, cũng với câu "Anh muốn em tan ra...". Nhưng nàng đã không tan ra được. Vì tay của Số 1 không đủ khoẻ để giữ chặt nàng chăng?
    À, có Số 3. Số 3 từng nâng bổng nàng lên trong buổi tỏ tình đầu tiên và bế nàng xoay tít đến chóng mặt. Cái ôm của Số 3 luôn âu yếm dịu dàng. Cái ôm xiết duy nhất mà nàng có được từ hắn là khi nàng đến khóc và hỏi "vì sao ta xa nhau" ... Thật trớ trêu! Cái ôm ấy chỉ được dùng đến khi Số 3 biết nàng sẽ chống cự quyết liệt, khi biết nàng sẽ quyết tâm ra đi... Nó nới lỏng nhẹ nhàng, khi nàng đã mệt mỏi và thôi vùng vẫy. Nhưng bỗng trở nên điên cuồng và mạnh mẽ khi nàng tìm đủ mọi cách để cào cấu, thoát ra. Đó là cái ôm như được làm từ sắt, như được sinh ra từ nỗi tuyệt vọng, từ nỗi hận chát đến cháy lòng... Nàng đầu hàng, chấp nhận ngồi yên chờ đợi... Cả hai không nói năng gì cho đến khi nỗi đau đột ngột trở lại, Số 3 buông tay... Còn nàng thì như điên chạy về cánh cửa (tay đã mò được chìa khoá)...
    Một cuộc thuần phục của những con thú! Cái ôm ấy nàng cũng không quên được, cùng với nỗi nhói lòng...
    Nhưng cả Số 1 và Số 3, chưa có ai dành cho nàng một cái ôm đến ấm lưng cả, không phải chỉ vì tư thế ôm bắt đầu từ đằng trước......
    Số 2 thì sao nhỉ? Những cái ôm của Số 2 luôn kiểu cách và quá gượng nhẹ vì sợ nàng đau. Số 2 yêu nàng vì một nỗi choáng ngợp khi nhìn thấy một cô bé lớp 12 hiền dịu, cả ngày không hé lấy một lời. Số 2 yêu nàng trong âm thầm, tuyệt vọng, trong một tượng thờ do chính Số 2 dựng lên với niềm tin rằng sẽ không bao giờ với tới. Bi kịch chính là khi nàng đồng ý với lời yêu ấy, Số 2 vẫn không tin đó là sự thật. Tình yêu của Số 2 mãi mãi chỉ đẹp với Trái tim bên lề mà chàng đã gửi nàng từ đĩa hát của BK. Yêu nàng điên cuồng mà cứ hiểu nhầm rằng tình yêu bắt nguồn từ cái vẻ (trong vô số vẻ bị ẩn giấu) mà chàng cảm thấy được từ cô bé lớp 12 ấy.
    Có lẽ một lúc nào đó, Số 2 đã hiểu rằng mình yêu phải cả 1 thùng thuốc súng chứ không phải là một thiên thần e ấp như chàng và mẹ chàng vẫn cứ nhầm tưởng.
    Thế giới này vẫn nhầm tưởng... Bởi vì nàng đâu chỉ là một thùng thuốc súng, hay là một thiên thần lớp 12...
    Và cũng thật đáng buồn là không mấy cái ôm lại làm ấm lưng cả, với nàng, bất luận tư thế ôm bắt đầu từ đằng sau hay đằng trước...
    Gió vẫn heo hút, mãi ở phía đằng ấy...
  8. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Vớ vẩn vãi vật.
    Hôm nay lang thang, đi hoang loanh quanh, vớ quả chuối xanh...
    Chả có gì...
  9. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    ặ, tỏằ> bỏằ't nhỏ** tô bưch à, cỏằâ ngỏằĂ là mơnh vào chỏằ- sỏằ pam.
    Mà sao em gĂi xinh xỏn Maybe và cô nàng lỏm 'iỏằu Red lỏĂi bỏằ< bĂo là bỏằ't bài không phạ hỏằÊp nhỏằ??
    Hỏằ? thỏằ'ng tỏằ 'ỏằTng 'ặa ra hay có mod nào hẵ hoĂy sỏằ soỏĂng lung tung???
    Hỏằ< hỏằ< hỏằ<... Nỏu hỏằ? thỏằ'ng thông minh thỏ chỏc cỏÊ bỏÊn Tuyên bỏằ< chỏằ kiỏằfm duyỏằ?t hỏt.
    Thỏưt, vÊi!
  10. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Thích thế. Mình mệnh Mộc , ghét màu đỏ.
    Hôm qua lên đĩa (cân) thấy thịt bị hao đi 6 kí ( Tặc chắc đang cười như phá mả đây. trong mắt hắn, mình vốn giống cái mắc áo).
    Bất giác sờ lên ngực- lép xẹp. Cũng may chỗ mà thằng chúa ngoéo trộm thì vẫnm chưa bị ngoéo thêm cái nào. Buồn vì chẳng có vết rạch nào trên ngực. Có chỗ nào gỉ máu để treo những cái mề đay xanh Green &nbsp;như của May be thì cũng đáng kiêu hãnh đấy chứ.
    &nbsp;

Chia sẻ trang này