1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giáng sinh và lời vĩnh biệt mối tình với anh

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi the_first_Noel, 19/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mr_nguyenvinh

    mr_nguyenvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết chân thành và rất thật. Xin chia sẻ với bạn. Nhưng tôi chưa nghĩ bạn đã vượt qua nỗi buồn đâu. Có lẽ những dòng đó chỉ để an ủi bản thân bạn mà thôi. Một vết thương sâu như thế thì chắc chắn sẹo mà nó để lại cũng không phải là nhỏ. Thời gian sẽ làm mờ nó đi. Bạn sẽ gặp những người đàn ông khác trong cuộc đời. Sẽ thấy họ bản lĩnh và yêu bạn nhiều hơn người trước đó. Hãy tự khám phá nhé. Còn trước tiên, hãy làm một điều gì đó trong noel này mà bạn rất thích. Điều đó sẽ làm bạn vui hơn. Chúc vui vẻ nhá
  2. the_first_Noel

    the_first_Noel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2006
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Lang thang trên phố mấy hôm nay. Không phải là buồn mà đi vì công việc, nhưng cũng hớt dân tình đôi chút. Chợt thấy dáng ai quen đến kì lạ. Theo thói quen nhìn xuống biển số xe... À, không phải....
    Cũng kì lạ là ngày xưa yêu nhau, em đến trường là thể nào cũng gặp anh, lúc đang trên đường về, có khi lại đang nói chuyện với ai đó, hay đơn giản chỉ là dáng anh trên con đuờng mà thôi. Thế mà giờ, chia tay hơn 4 tháng rồi mà chưa lần nào gặp lại anh cả. .. Không hiểu đó là sự may mắn hay dấu hiệu của duyên số chúng ta?
    Noel! Nghe tiếng chuông nhà thờ đổ mỗi lần đi qua Phan Đình phùng, nghe bài hát The first Noel, nhìn những màu đỏ, màu xanh, những cây thông với hạt minh châu lóng lánh... Lòng chợt chùng xuống. Ra đường, ko khẩu trang, ko mũ, ko khăn, thấy cái lạnh như ngấm vào da vào thịt. Ừ, trước đây có một người luôn chắn gió cho em. Nên giờ vãn chả bỏ được thói quen đi ko khẩu trang như ngày nào.
    Hôm qua đứa bạn thân nhắn tin: Mày có tin vui. Ông ấy chia tay cô bé đó rồi. Không hợp!
    Lòng lại chùng xuống. Cảm giác hỗn độn. Ko phải là vui, ko phải là buồn. Có gì đó tức giận. Chia tay- sao anh nói dễ dàng thế. Mọt chút thất vọng cho người đã từng đầu ấp môi kề.
    Hôm nay, đọc bài này lại, với những tâm sự khác của mọi người. Tự dưng lòng ấm áp thấy lạ. Ai cũng có nỗi buồn nhỉ? Nhưng chúng ta luôn sống cho tương lai. Noel ko có người đó, nhưng có nhiều người bạn khác luôn cầu chúc cho các bạn một Noel an lành- cho dù là những người không quen biết.
  3. tundohoi

    tundohoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2005
    Bài viết:
    2.901
    Đã được thích:
    0
    nghĩ lại hơi tủi thân....từ bé....chưa giáng sinh nào có ng yêu......bùn đời....
  4. the_first_Noel

    the_first_Noel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2006
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Đi ăn trưa ở một quán bánh cuốn.
    Có nhớ ko anh? Mình cũng từng đi ăn ở đây 1 lần. Hôm đó, anh vừa mới cài được chương trình remote control cho Pocket của anh. Đếnnơi, trong lúc đợi bánh, hai anh em nháy nhau bào thử dùng chương trình đó tắt TV của quán đi xem thế nào. Tiếc là khoảng cách quá xa nên "âm mưu" ko thành hiện thực được.
    Hôm nay, lúc vào quán, anh trông xe bảo: Bạn em đâu? Bạn nào ạ? Anh nhầm em với ai ạ? Không, anh ko nhầm đâu, lần trước em vào ăn với bạn trai mà. Trong hai người hạnh phúc lắm.
    Em lặng người! Sao hôm nay khó ăn thế. Bánh ngon thế mà đắng.
    Lúc bước lên xe, em bảo: Em với bạn em chia tay nhau rồi- thấy chơi vơi, chơi vơi.
    Anh trông xe bảo: Vậy à, tiếc em nhỉ? Thôi, chúc em vui.
    Em nổ máy và đi!
  5. StarVirgo

    StarVirgo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2005
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Chia sẻ với bạn. Câu chuyện của mình cũng gần tương tự như chuyện của bạn.
    Mọi diễn biến tâm trạng của bạn mình cũng đã từng trải qua: quá shock--->khóc đến lả người -->ăn nuốt không vô, không thể ngủ được, như người mất hồn, cảm nhận được con tim đang đau nhói từng cơn --> rồi thu hết nghị lực để đứng dậy, để thay đổi, để giữ sk và xinh đẹp hơn, để kéo anh trở về -->cuối cùng thì anh vẫn ra đi -->rồi mình như chai sạn với nỗi đau -->kết luận anh ko xứng đáng với tình cảm của mình. Và thế là chấm hết một cuộc tình 3 năm với bao kỷ niệm, bao khó khăn đã vượt qua mà không kịp gặt hái thành quả..
    Câu nói của anh khi "tự thú" với mình về "người thứ 3" kia cũng y hệt như câu nói của bạn trai cũ của bạn, rằng: "Em hãy giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé. Em vẫn là người quan trọng nhất đối với anh". Anh cũng nói với người thứ 3 kia rằng anh vẫn còn rất yêu bạn gái anh, bọn anh đã cùng nhau chia sẻ và vượt qua bao nhiêu khó khăn để được như ngày hôm nay... Thế nhưng, trớ trêu thay, anh ấy đã không đủ bản lĩnh để vượt qua cám dỗ, cơn say nắng đã hạ gục anh. Mình dù đã cố gắng hết sức cũng không thể kéo anh trở về.
    Còn nhớ, Giáng sinh năm ngoái, 2 đứa còn ở xa nhau, anh đã gửi thiệp mừng Giáng sinh cho mình, trên tấm thiệp là 2 con gấu đang đứng dưới tuyết, ôm nhau và xoắn vào nhau như 2 cái dây thừng xoắn vào nhau vậy, rất khăng khít và không thể tách rời. Anh viết trên đó: "Bọn mình hãy mãi bên nhau trong những lễ Giáng sinh như thế này em nhé. Mãi mãi yêu em". Vậy mà, Giáng sinh năm nay, mình thì thui thủi cô đơn 1 mình, còn người ta thì đang hạnh phúc bên người mới! Thật trớ trêu!
  6. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Người ta bảo phải là duyên thì mới gặp được nhau. Có nhiều khi chẳng biết là duyên hay nợ. Trong một đời người, có không biết bao nhiêu người đi qua, bao nhiêu người ta quên mất, bao nhiêu người chỉ cùng đi chung 1 đoạn đưòng, bao nhiêu người gây nỗi đau còn mãi về sau, bao nhiêu người bị nhầm, bao nhiêu người chỉ 1 lần mà nhớ mãi, bao nhiêu người đang chờ gặp ta phía trước, bao nhiêu người được sắp đặt, bao người vô tình....Có duyên sẽ gặp được những ai??? Không ai trả lời được, không ai biết trước được tương lai. Và như thế mới được gọi là những bất ngờ của cuộc sống.
    Cũng giống như câu chuyện này.....
    Ngày 27 tháng 05 năm 2004
    Gửi: Chàng trai luôn chỉ rẽ phải và cô gái luôn chỉ rẽ trái
    Anh chị chắc sẽ rất ngạc nhiên khi cầm lá thư này trên tay và có lẽ còn đang thắc mắc không hiểu người viết là thư này là ai? Tại sao lại cùng một lá thư nhưng được gửi đến cho cả hai cùng một lúc.
    Tôi không có gì đặc biệt để giới thiệu với hai người, chỉ là một người hàng xóm bình thường sống trong một căn hộ nhỏ đối diện hai căn hộ và là người chứng kiến cuộc sống của cả hai qua khung cửa sổ nhỏ, một cách tình cờ, thật tình cờ.
    Thực ra, cũng giống như bao nhiêu con người khác sống trong thành phố này, thường chẳng mấy khi để ý đến nhau, tôi cũng không có nhiều thời gian để làm quen với những người hàng xóm xung quanh. Nhưng, may mắn do đặc thù công việc của tôi vốn là một người chuyên vẽ tranh kiếm sống nên tôi có thói quen quan sát mọi vật, ghi nhớ những cử chỉ, những nét mặt của từng người, những động tác dù là nhỏ nhặt nhất cũng được tôi cố gắng thu vào lăng kính của mình. Và cũng nhờ có thói quen này mà tôi đã bắt gặp hai người.
    Vào một buổi sáng cuối thu, trời đang đổ một trận mưa lớn. Lúc đó, tôi đang ngồi nhâm nhi bữa sáng và tách cà phê. Bất chợt khi quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, tôi đã nhìn thấy hình ảnh lần đầu tiên: Chàng trai cầm trong tay chiếc ô màu xanh, tay kia cầm một cây đàn vĩ cầm, khoác một chiếc áo dài quá gối, còn cô gái cầm trong tay một chiếc ô màu đỏ, vai khoác một chiếc túi lớn, đội một chiếc mũ màu đỏ. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là cả hai cánh cửa của hai căn phòng cùng lúc được mở. Nếu lúc đó cả hai người có cái vẻ đắn đo khi bước ra cửa còn nhìn bên này bên kia suy tính xem nên đi theo hướng nào trước giống như bao người khác thì tôi đã không ngạc nhiên đến thế. Nhưng không, như một phản xạ quen thuộc, không cần phải ngoái lại nhìn bên kia thế nào, chàng trai bước dứt khoát về bên phải và cô gái bước nhanh sang bên trái.
    Điều này đã khiến tôi cảm thấy vô cùng thú vị. Tôi quyết định chờ đến sáng hôm sau để xem việc sáng nay có còn lặp lại hay không? Và kết quả là trong suốt một tuần lễ ngắm hai người đi làm vào mỗi buổi sáng, tôi phát hiện ra rằng hai người không hề đổi phương hướng mỗi khi ra khỏi cửa, cũng chưa một lần quay đầu nhìn về hướng ngược lại hướng mình đang đi và chắc chắn là hai người cũng chưa từng quen biết nhau. Như một động tác công nghiệp rập khuôn, cho dù bất kể là đi đâu, vẫn cứ theo một hướng cố định không rời.
    ... Từ đó, tôi gọi hai người bằng cái tên Rẽ trái, rẽ phải.
    Tôi đã nghĩ, nếu một cuộc sống mà ngay từ khi bước chân ra khỏi nhà đã tuân theo một quy tắc nhất định như thế thì chắc là rất nhàm chán. Qua câu chuyện của những người hàng xóm, tôi được biết anh vốn là một nhạc công vĩ cầm, mỗi tối thuờng đến kéo đàn trong một quán ăn sang trọng trong thành phố, còn chị là một dịch giả chuyên dịch các tiểu thuyết đẫm nước mắt. Dường như cả hai đều là những người có tài nhưng chưa gặp thời vận. Anh thì ngày ngày sau giờ luyện đàn vẫn có thói quen đi dạo trong công viên thành phố, thỉnh thoảng lại ngồi lại cho những chú chim sẻ ăn đến tận xế chiều mới quay trở về nhà. Còn chị vẫn hay ngồi nhâm nhi cà phê trong một quán quen, thi thoảng lại dạo phố ngắm nhìn dòng người qua lại hay trò chuyện cùng với chú mèo hoang ven đường.
    Cuộc sống đó cứ ngày ngày trôi qua. Đứng ở bên này con phố, thực sự tôi thấy hai người có rất nhiều điểm tương đồng, vậy mà vì hai ngả rẽ khác nhau mà không gặp được nhau.
    Nhưng, đời người thật có nhiều điều thần kì xảy ra và trong một lần theo chân hai người, tôi đã được chứng kiến cuộc gặp gỡ nhân duyên hiếm có này.
    Lúc đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người gặp nhau. Rõ ràng hai người là một đôi trời ban bởi ngay từ ánh mắt đầu tiên mà cả hai hướng về phía nhau, tôi thấy cả một bầu trời nắng ấm và rạng rỡ sắc màu trông đó. Và tôi đã không nhầm khi một tình yêu ngọt ngào đã chớm nở cho hai kẻ chỉ quen rẽ trái và rẽ phải.
    Cuộc sống tuy không phải lúc nào cũng tràn ngập một màu hồng, nhưng đầy thú vị và ngọt ngào, cũng giống như hai con người đằng kia ngày ngày đối mặt với những khó khăn của cuộc sống, tuởng chúng đã đánh mất nụ cười trên môi họ, giờ đây niềm hạnh phúc đang tràn ngập trên mỗi bước chân của hai ngưòi.
    Một cơn mưa chiều đột ngột rơi xuống thành phố, hai người vội vàng viết cái gì đó vào một mẩu giấy nhỏ và cũng vội vàng chào từ biệt, chàng lại rẽ phải và nàng lại rẽ trái. Điều này khiến tôi không khỏi bật cười.
    Sáng sớm hôm sau, tôi lại ngồi nhìn qua khung cửa sổ, háo hức ngắm nhìn một đôi tình nhân hạnh phúc sẽ bước ra từ hai căn phòng đối diện. Thế nhưng không, điều khiến tôi kinh ngạc vô cùng đã xảy ra. Cả hai người cũng vẫn cùng một lúc rời khỏi hai căn phòng và cả hai vẫn một thói quen rẽ sang bên trái và bên phải, không hề ngoái lại và không hề có một cử chỉ nào của cái gọi là đã từng quen biết.
    Tôi đã tò mò vô cùng. Vì sao lại có thể như vậy? Thật không thể hiểu nổi họ, hay là họ vẫn giữ thói quen đi theo hướng mà mình vẫn đi? Nhưng cho dù có như thế thì ít ra họ cũng phải chào nhau một câu chứ. Đằng này không, không có gì hết, cứ như là hai người chưa từng quen biết nhau vậy. Thật lạ bởi vì tôi thấy rõ ràng một điều là ngày hôm qua hai người đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên thấy nhau, bởi đêm qua cả hai căn phòng đều sáng đèn đến sáng, cả hai đều đã không ngủ được. Cô gái chốc chốc lại đứng bên cửả sổ còn chàng trai thỉnh thoảng lại lôi đàn ra kéo. Vậy thì tại sao?
    Và buổi chiều, câu trả lời của tôi đã được giải đáp. Hình như hai người đã làm mất số địện thoại của nhau. Qua khung cửa hai căn phòng, tôi thấy hai người cầm mảnh giấy nhỏ hôm trước và quay số điện thoại gọi cho đối phương. NHưng số điện không chuẩn nên thay vì hàn huyên tâm sự thì cả hai lại nhấc rồi dập máy, nói hai câu rồi dập máy, cứ thế đến cả chục lần và cuối cùng là thở dài.
    Đến lúc này, tôi tin rằng có lẽ hai người không có duyên phận nên có gặp nhau mà không thể bên nhau. Nhìn tình cảnh hai người lại ủ rũ trở lại như những ngày đầu tôi nhìn thấy, tôi đã muốn chạy sang gõ của hai căn phòng để nói cho hai người biết họ chỉ cách nhau có một bưc tường mà sao lại không thể gặp nhau. Nhưng tôi
    đã không làm được bởi tôi nghĩ nếu đã không có duyên thì cho dù có gặp nhau cũng sẽ không thành. Tôi đã thật tiếc cho hai người, tiếc cho một tình yêu mới chớm nở và tôi đã định ngừng viết câu chuyện về hai người.
    Vào những ngày sau, tôi vẫn nhìn hai người bước ra khỏi căn phòng. Vẫn một tuyến đường quen thuộc. Chàng mải miết đi về bên phải và nàng bước nhanh trên con đường bên trái.
    Cứ thế, lặp lại một chu trình không thay đổi. Mùa đông lạnh giá trôi qua, mùa xuân đầy hoa thơm và nắng ấm trôi qua, mùa hè rực rỡ trôi qua, mùa thu tuyệt đẹp trôi qua, một mùa đông lại đến.
    Một năm trôi qua...
    Thành phố có nhiều thay đổi. Công viên cũ đang được sửa lại, vòi phun nước biến mất. Quán cà phê quen thuộc mà cô gái vẫn uống cũng thay vào bằng một quán khác. Tất cả mọi vật đều biến đổi, vội vã hơn, nhanh hơn. Chỉ có thói quen là vẫn không thay đổi. trong suốt một năm trời, tôi đã có thói quen ngắm nhìn hai người vào mỗi sáng và trong suốt một năm trời ấy hai người vẫn không thể gặp nhau bởi chàng vẫn rẽ phải và nàng vẫn rẽ trái.
    Dường như hai người đang chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Tôi thấy cả hai đang sắp xếp hành lý. Có lẽ cả hai đều đã tìm được công việc mới hay cũng có thể cả hai muốn rời khỏi nơi này. Hai người lại cùng bước ra khỏi phòng, với hai vali hành lý trên tay và vẫn không dừng lại, chàng rẽ phải còn nàng rẽ trái.
    Những bông tuyết đầu tiên lất phất bay, ngày mai là đêm Giáng Sinh...
    Vậy là kết thúc một câu chuyện tình yêu. Thật buồn.
    Nhưng kìa, gì thế kia? Tôi đã không thể tin vào mắt mình nữa. Trong màn tuyết trắng xóa đang phủ kín cả bầu trời, cô gái rẽ trái và chàng trai rẽ phải đang đi những bước song song tiến về phía căn phòng cũ và cả hai đang nắm thật chặt tay nhau.
    Điều gì đã xảy ra khi mà hai người chỉ luôn đi hướng về hai phía khác nhau?
    Phải chăng cả hai thật sự là những người có duyên?
    Phải chăng vào phút cuối cả hai đã thay đổi quy tắc và đã quay đầu nhìn lại cũng giống như khi hai người gặp gỡ nhau lần đầu?
    Tất cả, đều không còn quan trọng nữa. Khi tình yêu đến, tất cả mọi quy tắc đều có thể thay đổi và cả hai đã thật sự thay đổi.
    Giáng sinh và tôi bỗng cảm thấy thật hạnh phúc thay cho hai người. Hai chiếc ô màu xanh và đỏ đã được dựng bên nhau và có lẽ bức tường ngăn cách cũng đã được gỡ bỏ.
    Tôi lại giở trang giấy và vẽ nốt những gì còn giang giở của năm ngoái.
    Rẽ trái, rẽ phải, nhìn về phía trước
    Tình yêu phải rẽ qua vài ngả mới đến được đích.
    Nguyên tắc trong cuộc sống là rất quan trọng, nhưng đôi khi cũng nên rời bỏ những nguyên tắc đó để thấy được những điều thi vị của cuộc sống.
    Tôi viết lá thư này để cảm ơn hai người đã dạy cho tôi một bài học về cuộc sống và tình yêu và tôi cũng xin lỗi cả hai ngưòi khi không được sự cho phép của hai người đã tự ý viết câu chuyện của cả hai ngưòi cho mọi người biết. Nhưng tôi thật sự mong muốn mọi người cũng giống như tôi được thuởng thức một câu chuyện hay từ cuộc sống.
    Xin được gửi tặng hai người tác phẩm này như một món quà chúc phúc cho tình yêu và mong cả hai mỗi khi bước ra khỏi căn phòng ấm áp sẽ nhìn hướng đi của con đường để nhận được nhiều niềm vui và niềm hạnh phúc hơn nữa.
    Thân!
    Ký tên
    Yutaka
    TB: Khi hai ngưòi nhận được bức thư này và đi sang căn hộ đổi diện để xem tác giả của nó là ai thì tôi đã rời khỏi căn phòng đó và có lẽ đang ở một khung cửa sổ khác và đang ngắm nhìn kì tích của một cuộc đời khác cũng nên.
    Tất cả, chỉ xin được nói một điều: Hãy cùng làm cuộc sống tốt đẹp hơn
    (Bài viết của YutakaTakenouchi - Dienanh.net )
  7. November_tears

    November_tears Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/12/2001
    Bài viết:
    3.616
    Đã được thích:
    0
    Tụ tập với hội bạn khốn. Lại lẩu, lại rượu. Các con giời nâng ly: "Uống đi cưng, chia tay thôi mà, buồn làm cún j`".
    Ừ, chia tay thôi mà...
    Em yêu, hôm đấy về, anh đã không còn nhớ đến em, không còn nghĩ linh tinh, và không ngã xe. Anh đã hát và cười thật nhiều chứ không còn cắn môi đến bật máu. Anh đã không còn vào blog của em để đọc những dòng chữ không phải viết cho anh. Anh đã vô tình (hay cố ý nhỉ) thả nỗi nhớ của mình vào một người khác...
    Giáng sinh an lành đến những ai vào đọc topic này, đến những ai single (but not alone), đến các tình iu của tôi!!!
  8. stone_lamp

    stone_lamp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/09/2004
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Tối mua đĩa bài "Bài thánh ca buồn" mà nghe bạn ạ.
    Giọng elvis phuong vang lên- Bài thánh ca đó còn nhớ không em....................
  9. the_first_Noel

    the_first_Noel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2006
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Khi yêu anh, tôi ko thường hay lên mạng hay vào 4rum một phần vì thời gian rảnh, chúng tôi thường đi chơi với nhau, phần khác vì hồi đó tôi chưa lắp net ở nhà.
    Nhưng kể từ khi chia tay, tôi hay lê la ở các trang web, các diễn đàn, bởi hình như tôi đã tìm được nhiều sự đồng cảm.
    Trước đây, khi còn yêu nhau, tôi luôn nghĩ về TY giống như một cái gì đó rất đẹp, rất tuyệt vời, cho dù có những lúc chúng tôi bế tắc và giận dỗi,. Tôi chằng bao giờ ngồi đọc những chuyện buồn của mọi người cả. Vì tôi nghĩ, nếu ai đó yêu, họ cũng có hạnh phúc giống như tôi.
    Còn bây giờ, không chỉ ở thread của tôi, mà còn hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn người khác cũng nói với tôi rằng: Đồng cảm. Tôi mới biết tôi ko phải là người duy nhất trên thế giới gặp chuyện buồn, Có nhiều bạn còn buồn hơn tôi nữa.
    Mong các bạn sẽ vượt qua. Cuộc đời có nhiều sự thay đổi. Người ta chẳng bao giờ biết sự thay đổi nào là cần thiết.
    Tất cả mọi thứ đều thay đổi, trừ SỰ THAY ĐỔI!
  10. danevn

    danevn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2006
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    hãy cho trái tim bạn cơ hội 1 lần nữa. chúc có 1 nôen an lành

Chia sẻ trang này