1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giờ này anh ở đâu?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi rainrain5th, 11/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Babymonkey

    Babymonkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là một ngày khá đặc biệt với em, anh ạ. Một ngày quá nhiều cho những cảm xúc, những vấn vương. Một ngày khiến em cảm thấy tim mình như muốn nghỉ đập vì những xúc động không thể nói nên lời...
    Đầu ngày, thầy hiệu trưởng của trường em thực tập nói một câu tặng cả đoàn thực tập "Thà rằng chẳng gặp thì thôi, gặp rồi mỗi đứa một nơi cũng buồn" Khi đó, cả lũ bọn em cười rất to và vỗ tay ầm ầm. Nhưng ngay sau phút đó, không khí lại trầm hẳn xuống. Một số đứa đứng dậy, bỏ đi... Chúng nó lên lớp để chia tay học trò. Lúc đầu, em cũng không có ý định đó, cứ cố ngồi, cố hát thật nhiều - (hôm nay em solo hẳn hoi trước mặt mọi người đấy nhá , Dũng cảm chưa) rồi cũng chẳng nén được lòng, lại chạy ra với lũ nhóc. Chúng nó hỏi những câu vô thưởng vô phạt, hỏi cô giáo địa chỉ và số điện thoại. Thế mà cô chẳng dám cho học trò, cô cứ sợ những điều vu vơ. Em sợ, nếu vấn vương thêm nữa, cộng thêm lời mời rất nhiệt tình của cô giáo hướng dẫn thực tập và thầy hiệu trưởng, có lẽ, một ngày không xa, có thể lắm chứ,... biết đâu, em lại chẳng nhận lời.. ở lại trường.
    3 tuần, nhanh thật đấy, thế là em cũng đến SG gần được 1 tháng rồi. Chẳng mấy mà lại đến hè rồi lại vào năm học mới. Đợt thực tập sau, em sẽ được đứng trên bục giảng 2 tháng,anh ạ. Có khi nào, học trò sau này của em cũng dễ thương như thế... có khi nào... một ngày, em lại mềm lòng mà chấp nhận ở lại cùng lũ trẻ? Em cũng chẳng biết, chỉ biết, khoảng thời gian vừa rồi thật chẳng dễ quên...
    Lại trở lại với đời sinh viên... anh nhỉ? Em cũng nhớ trường em lắm rồi, nhớ những ngày nhí nhảnh với cái lũ dở hơi lớp em... Nhớ con đường, nhớ những hàng cây và cả những con sâu cứ bất chợt lại nhảy lên vai em để lũ bạn em ré ầm ĩ và để em thể hiện bản lĩnh không sợ sâu.
  2. rainrain5th

    rainrain5th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    829
    Đã được thích:
    0
    Bực mình quá. Người khó chịu. Dễ cáu giận. Nhiều chuyện không như mình nghĩ. Mới chỉ bước qua 1buổi sáng mà đã thấy nóng tính hơn nhiều. Phải tìm ra cách giải quyết thôi. Em ghét mình quá anh ạ. Hư đốn đi nhiều. Em ghét ở nhà cũng là vì thế. Tự bản thân không thể nào vượt qua thói thường được.
  3. rainrain5th

    rainrain5th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    829
    Đã được thích:
    0
    Bực mình quá. Người khó chịu. Dễ cáu giận. Nhiều chuyện không như mình nghĩ. Mới chỉ bước qua 1buổi sáng mà đã thấy nóng tính hơn nhiều. Phải tìm ra cách giải quyết thôi. Em ghét mình quá anh ạ. Hư đốn đi nhiều. Em ghét ở nhà cũng là vì thế. Tự bản thân không thể nào vượt qua thói thường được.
  4. Babymonkey

    Babymonkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Ngày đầu tiên trở lại với lớp học sau 1 khoảng thời gian khá dài. Em hồi hộp đến mức không ngủ được, dậy thật sớm và nhanh chóng chạy đến trường.
    Hôm nay, lần đầu tiên, em thực sự được ngắm bình minh, anh ạ. Ánh mặt trời đỏ quạch chỉ trong vòng 5''. Đó là 5'' ngắn ngủi khi em chờ bus. Mọi lần, em cũng dậy sớm, cũng đi sớm, nhưng mọi thứ đều tất bật. khiến em không đủ thời gian để nhận thức sự thay đổi diệu kỳ của ánh sáng ngày mới.
    Lên trường, theo đúng kế hoạch, em đi bộ gần 2km, đi mỏi nhừ chân mới chịu quay vào lớp. Gặp lại những đứa bạn cũ, chúng nó có vẻ mừng, vui. Nếu như mấy lần trước, em sẽ rất nhiệt tình hưởng ứng. Nhưng... cũng chẳng hiểu điều gì, khiến hôm nay em không muốn. Và em lại ngồi im một góc, cứ lặng lẽ như thế mà quan sát, nhảy lên lan can, ngồi vắt vẻo để ngắm rừng cao su bên dưới, ngắm trời và ngắm đất (Môn học đầu tiên, bọn em được nghỉ)
    Đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, em nhận được tin nhắn của một người ngoài HN "Em ơi, chị ốm rồi..." Bất giác cũng như muốn lăn đùng ra ốm với người ấy. Buổi chiều được nghỉ đột xuất, lại chạy ù về nhà, nhanh như tên lửa để thả cho mình được bệt người nghỉ ngơi với cái đệm thân yêu. Ngủ ngon như một con mèo lười biếng. Hình như buổi sáng em đã đi bộ, chạy bộ hơi nhiều, và buổi trưa phơi nắng hơi lâu...
    May quá. sáng mai em được nghỉ, anh ạ.,Bây giờ mới 8.35pm thôi, nhưng mắt em đã díp lại rồi cơ đấy. Chắc tối nay em sẽ ngủ sớm và sáng mai em sẽ dậy muộn. Bao giờ cũng thế, đi chơi thì chả sao, mà cứ lên trường học bắt đầu một kỳ mới thì thế nào em cũng phải mất hơn 1 tuần để mệt mỏi
    Tối nay, mọi người rủ em đi ăn tối mà chẳng đi được Tiếc tiếc là...
  5. Babymonkey

    Babymonkey Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    403
    Đã được thích:
    0
    Ngày đầu tiên trở lại với lớp học sau 1 khoảng thời gian khá dài. Em hồi hộp đến mức không ngủ được, dậy thật sớm và nhanh chóng chạy đến trường.
    Hôm nay, lần đầu tiên, em thực sự được ngắm bình minh, anh ạ. Ánh mặt trời đỏ quạch chỉ trong vòng 5''. Đó là 5'' ngắn ngủi khi em chờ bus. Mọi lần, em cũng dậy sớm, cũng đi sớm, nhưng mọi thứ đều tất bật. khiến em không đủ thời gian để nhận thức sự thay đổi diệu kỳ của ánh sáng ngày mới.
    Lên trường, theo đúng kế hoạch, em đi bộ gần 2km, đi mỏi nhừ chân mới chịu quay vào lớp. Gặp lại những đứa bạn cũ, chúng nó có vẻ mừng, vui. Nếu như mấy lần trước, em sẽ rất nhiệt tình hưởng ứng. Nhưng... cũng chẳng hiểu điều gì, khiến hôm nay em không muốn. Và em lại ngồi im một góc, cứ lặng lẽ như thế mà quan sát, nhảy lên lan can, ngồi vắt vẻo để ngắm rừng cao su bên dưới, ngắm trời và ngắm đất (Môn học đầu tiên, bọn em được nghỉ)
    Đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, em nhận được tin nhắn của một người ngoài HN "Em ơi, chị ốm rồi..." Bất giác cũng như muốn lăn đùng ra ốm với người ấy. Buổi chiều được nghỉ đột xuất, lại chạy ù về nhà, nhanh như tên lửa để thả cho mình được bệt người nghỉ ngơi với cái đệm thân yêu. Ngủ ngon như một con mèo lười biếng. Hình như buổi sáng em đã đi bộ, chạy bộ hơi nhiều, và buổi trưa phơi nắng hơi lâu...
    May quá. sáng mai em được nghỉ, anh ạ.,Bây giờ mới 8.35pm thôi, nhưng mắt em đã díp lại rồi cơ đấy. Chắc tối nay em sẽ ngủ sớm và sáng mai em sẽ dậy muộn. Bao giờ cũng thế, đi chơi thì chả sao, mà cứ lên trường học bắt đầu một kỳ mới thì thế nào em cũng phải mất hơn 1 tuần để mệt mỏi
    Tối nay, mọi người rủ em đi ăn tối mà chẳng đi được Tiếc tiếc là...
  6. Unreal

    Unreal Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2004
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0

    Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
    Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế
    Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.<
    Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
    Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi ....
    Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
    Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
    Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
    Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
    Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
    Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
    Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .
    Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.
    Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian.
    Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi.
    Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn.
    Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.
    Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ.
    Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.
    Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
    Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.
    Hãy giữ những vật dù nhỏ nhất của người bạn thân... biết đâu sau này nó sẽ là một kỉ niệm của bạn.
    Hãy nói những lời yêu thưong nhất đến người mà bạn yêu thương ....
    Bạn chưa cần đến 3 giây để nói "I love you", chưa đến 3 phút để giải thích câu nói ấy, chưa đến 3 ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ.
    Cũng như vậy: Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người.
    Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.
    Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.
    Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.
    Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .
    Hãy Gạt Những Âu Lo Cuộc Sống
    Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì .
    Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời.
    Người ta vá áo bằng kim, còn bạn sẽ vá con tim bằng gì?
    Tình yêu là một món quà ?" mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi.
    Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở lên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở lên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời , có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời .
  7. Unreal

    Unreal Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2004
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0

    Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
    Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế
    Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.<
    Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
    Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi ....
    Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
    Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
    Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
    Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
    Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
    Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
    Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .
    Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước.
    Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian.
    Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi.
    Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười xua tan màn đêm u tối trong bạn.
    Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.
    Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ.
    Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.
    Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
    Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.
    Hãy giữ những vật dù nhỏ nhất của người bạn thân... biết đâu sau này nó sẽ là một kỉ niệm của bạn.
    Hãy nói những lời yêu thưong nhất đến người mà bạn yêu thương ....
    Bạn chưa cần đến 3 giây để nói "I love you", chưa đến 3 phút để giải thích câu nói ấy, chưa đến 3 ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ.
    Cũng như vậy: Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người.
    Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.
    Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.
    Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.
    Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .
    Hãy Gạt Những Âu Lo Cuộc Sống
    Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì .
    Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời.
    Người ta vá áo bằng kim, còn bạn sẽ vá con tim bằng gì?
    Tình yêu là một món quà ?" mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi.
    Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở lên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở lên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời , có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời .
  8. macaca

    macaca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2004
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Em nhận được một tin nhắn, anh ạ. Một tin nhắn từ anh em, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng đủ để em hiểu ra tất cả. Anh đã biết hết sự thật...
    Ừ, em cố tình đấy. Cố tình muốn cho anh ấy biết sự thật, những điều đang xảy ra với em và với người mà anh ấy vẫn coi là bạn trong bao lâu nay. Em không hỏi anh ấy sẽ đối xử như thế nào với người kia sau khi biết như thế. Em cũng chẳng biết mình có nên ân hận không vì đã hành động như thế. Nhưng chắc em chẳng ân hận, vì em vẫn muốn mọi thứ rõ ràng như thế. Mọi thứ đều phải được rõ ràng như nó vốn như vậy. Em thấy thanh thản. Còn những người kia? Kệ họ. Em chẳng quan tâm nữa. Những gì em cần phải làm, em đã làm xong rồi. Phủi tay và quay lưng. Em không hối tiếc.Không một chút nào. Chỉ hơi bâng khuâng, thương cho anh em. Có thể anh em rất khó xử vì anh ấy là người rất khó giấu được cảm xúc của mình...
    **************
    Hôm nay em lại đến nhà một chị bạn. Anh ạ. Lâu lắm rồi không đến nhà chị ấy. Tự dưng thấy nhớ. Nhớ cái mặt phụng phịu, nhớ cái nụ cười mắng em "Eo ôi, trông cái mặt đểu giả, hóng hớt chưa kìa" Cứ mỗi lần như thế, em lại chẳng muốn nghĩ nữa. Kệ đấy, Biết hôm nay đã, còn ngày mai, hãy để cho ngày mai tính. Cứ sống hết mình cho hiện tại. Em chẳng muốn nghĩ quá xa về tất cả những mối quan hệ của mình nữa vì xét cho cùng, nghĩ nhiều chỉ càng thêm mệt mỏi. Nhìn lại, em chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ cho những suy tính như vậy. Và em chẳng muốn tiếp tục bỏ lỡ... Cứ sống thế này thôi, tính thật ngắn, như những người SG. Có phải em đã bắt đầu trở nên thiển cận hơn không anh nhỉ? Nhưng nếu cứ sợ hãi mãi,...
  9. macaca

    macaca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2004
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Em nhận được một tin nhắn, anh ạ. Một tin nhắn từ anh em, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng đủ để em hiểu ra tất cả. Anh đã biết hết sự thật...
    Ừ, em cố tình đấy. Cố tình muốn cho anh ấy biết sự thật, những điều đang xảy ra với em và với người mà anh ấy vẫn coi là bạn trong bao lâu nay. Em không hỏi anh ấy sẽ đối xử như thế nào với người kia sau khi biết như thế. Em cũng chẳng biết mình có nên ân hận không vì đã hành động như thế. Nhưng chắc em chẳng ân hận, vì em vẫn muốn mọi thứ rõ ràng như thế. Mọi thứ đều phải được rõ ràng như nó vốn như vậy. Em thấy thanh thản. Còn những người kia? Kệ họ. Em chẳng quan tâm nữa. Những gì em cần phải làm, em đã làm xong rồi. Phủi tay và quay lưng. Em không hối tiếc.Không một chút nào. Chỉ hơi bâng khuâng, thương cho anh em. Có thể anh em rất khó xử vì anh ấy là người rất khó giấu được cảm xúc của mình...
    **************
    Hôm nay em lại đến nhà một chị bạn. Anh ạ. Lâu lắm rồi không đến nhà chị ấy. Tự dưng thấy nhớ. Nhớ cái mặt phụng phịu, nhớ cái nụ cười mắng em "Eo ôi, trông cái mặt đểu giả, hóng hớt chưa kìa" Cứ mỗi lần như thế, em lại chẳng muốn nghĩ nữa. Kệ đấy, Biết hôm nay đã, còn ngày mai, hãy để cho ngày mai tính. Cứ sống hết mình cho hiện tại. Em chẳng muốn nghĩ quá xa về tất cả những mối quan hệ của mình nữa vì xét cho cùng, nghĩ nhiều chỉ càng thêm mệt mỏi. Nhìn lại, em chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ cho những suy tính như vậy. Và em chẳng muốn tiếp tục bỏ lỡ... Cứ sống thế này thôi, tính thật ngắn, như những người SG. Có phải em đã bắt đầu trở nên thiển cận hơn không anh nhỉ? Nhưng nếu cứ sợ hãi mãi,...
  10. rainrain5th

    rainrain5th Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    829
    Đã được thích:
    0
    Chào anh! Lâu lâu chưa anh nhỉ mình chưa gặp nhau. Ngày nào em cũng lướt ngang nhưng chẳng có đủ hứng viết tiếp. Đêm qua em giận lắm khi 1 lần nữa lại bị phá bĩnh nhưng chẳng muốn nói. Hihi, em gái em đã làm điều đó trước khi em kịp quay lại vào sáng nay mất rồi.
    ==================================================
    Hi mọi người, đây đúng là diễn đàn mở, nơi ai cũng có thể ghé ngang, dừng chân đọc bài và viết bài đóng góp. Và lại là trang TÂM SỰ, nơi có những điều đơn giản chỉ là dòng cảm xúc trào dâng. Có những điều sẽ là vui lắm, sẽ khiến người ta vui cười. Thi thoảng đôi khi nhớ lại có thể tủm tỉm cười, cười phá lên, cười ngặt nghẽo... Nhưng cũng có những điều sẽ là bối rối, là phân vân, là lưỡng lự, là giằng xé, là day dứt, là buồn trĩu đau nặng... Hay chỉ đơn giản là một hơi thở dài được nén xuống một cách rón rén, một cái thở hắt ra cho qua mọi chuyện ưu tư... Tôi, bạn tôi, bạn hay bất cứ ai vào đây đều mong tìm được cảm xúc của mình, chia xẻ nó và nếu có thể tìm sự đồng cảm dù chỉ trong khoảnh khắc thì cũng vẫn là điều đáng quý. Thú thật, vào trang này khá nhiều, khá thường xuyên nhưng có lẽ chẳng khi nào có thời gian để mắt đến các topic khác. Nhưng có những topic tôi thấy nhiều bạn vào phá ngang. Dù là với ý gì, hi vọng các bạn nhớ đến cái tên của box - TÂM SỰ. Bạn có chắc trong đời mình không một lần buồn đau, không một lần cần TÂM SỰ??? Cảm xúc hay suy nghĩ của bạn là gì nếu những điều bạn trân trọng bị ...??? Có lẽ chúng ta chẳng biết nhau. Mà cũng thế thật. Cho nên điều bạn làm chẳng thể làm tôi đau, bạn tôi đau, người khác đau... Nhưng nó giống như một vết xước không đáng có. Và nếu vết xước cứ được cào dài thêm, sâu thêm, nhiều thêm...??? Mong bạn hiểu tôi đang nói gì! Chúc cho bạn mạnh mẽ hơn chúng tôi, những kẻ yếu đuối, để không phải một lần TÂM SỰ, không một lần phải thừa nhận TÔI LÀ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG VÀ CŨNG CÓ LÚC YẾU ĐUỐI. Hãy nhớ, chúng tôi không khóc than cho số phận hay bất cứ điều gì. Chúng tôi chỉ có những phút lãng đãng buồn.
    ==================================================
    Anh thân yêu, (híc, tình củm quá, ngượng quá )
    em không viết cho anh không phải vì em quên anh đâu. Chỉ là những lúc trước tình cảm trong em, suy nghĩ trong em đang rất lộn xộn, rất nhiều. Em chẳng biết xếp chúng vào cung bậc nào. Em lại đang nóng tính. Em sợ em sẽ thành người lẩn thẩn nếu ngay lúc đó viết cho anh, hi hi...
    Mấy hôm nay có lúc em hơi thất vọng đôi chút. Một chút thôi mình nhỉ? Hay là nhiều hơn thế thì cũng chẳng biết nữa. Rồi em nghĩ có lẽ em cũng cần có lúc phải thấy như thế: Hơi sốc một chút. Để tỉnh táo kịp thời trước khi lại tiếp tục tự rơi vào vòng huyễn hoặc anh ạ.
    Em vui, vui lắm khi có nhiều người quan tâm, nói yêu quý mình. Cũng không biết tại sao lại được ưu ái, may mắn đến thế nữa anh ạ. Em nhiều khi vẫn luôn tự hỏi mình và không phải là mới đây. Bởi vì em vẫn biết mình có đủ nhiều khuyết điểm để phải tự ghét bản thân. Em vô tâm này. Em lười này. Em hay nóng tính này. Em hay xấu tính nữa này. Và em thiếu kiên nhẫn, đôi khi tự ti, hay nhăn nhó nữa này. Hihi, và có khi khóc xấu ơi là xấu nữa chứ. May mà không phải lúc nào cũng nhè. Nhưng mà em cũng hơi sờ sợ nữa. Có lúc nào đó đã sợ đến mức buột miệng hỏi: "Có bao giờ bạn thấy sợ vì được yêu chưa?" Bởi vì em cũng có nhiều khiếm khuyết như thế nên em biết, em chẳng thể quan tâm lại hết tất cả mọi chuyện được. Không đơn giản là chuyện "Anh đối tốt với tôi thì tôi đối tốt với anh. Có qua có lại." Em có lẽ chẳng thể áp dụng được điều đó và cũng vẫn biết điều đó là không đúng nếu tình cảm là có thật. Chỉ là em sợ có lúc nào đấy em lỡ quên, lỡ không nhớ, lỡ chưa kịp, lỡ không thể quan tâm những người em yêu quý đúng lúc... Không hiểu sao đứa trẻ vô tâm trong em cứ như vậy.

Chia sẻ trang này