1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Giúp Em trị bệnh này

Chủ đề trong 'Nghệ thuật Nhiếp ảnh' bởi ruanweixin, 13/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ruanweixin

    ruanweixin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/08/2002
    Bài viết:
    910
    Đã được thích:
    0
    Giúp Em trị bệnh này

    Các Bác, Em thích chụp ảnh tùm lum nhưng có một bệnh là mỗi khi bắt gặp một khung cảnh có con người ở trong đó (vd: chụp cảnh 2 mẹ con đang chơi đùa, cảnh cặp tình nhân đang ôm nhau) thì Em lại ko dám đưa máy ảnh lên để chụp. Mỗi lần định chụp lại sợ là nếu mình chụp mà ko xin phép người ta trước thì vi phạm "quyền tự do cá nhân", nếu xin trước thì tấm hình ko được tự nhiên.
    Từ hôm có được con KTS, ngày nào đi đường đều có hình ảnh đẹp để chụp hết, như: cảnh một bà lão đi xe đạp đến ngã tư thấy người bán vé số bị cụt hai chân liền quay xe lai mua giúp (Em muốn chụp cảnh bà lão đưa tay nhận vé số của người bán). Hay cảnh một cô bé mua kem Huế, trong lúc người bán kem lấy kem, mắt cô bé cứ dán vào từng động tác lấy kem của người bán, nhìn đôi mắt lúc ấy vừa mong đợi, vừa thèm thuồng, chưa kể trên miệng cô bé nhú ra một chút thịt của đầu lưỡi, đặc biệt khuôn mặt cô bé này rất dễ thương.
    Đó là một trong số hình ảnh Em bắt gặp được nhưng không tài nào chụp được vì căn bệnh đó. Các Bác biết cách nào giúp Em loại bỏ được bệnh này với
  2. Guest

    Guest Guest

    Muốn chụp thì móc ngay máy ảnh ra mà shoot , chứ đứng nhìn chòng chọc, nhìn vào tận miệng, lưỡi của người ta mà lại không dám rút máy ra chụp thì than thở cái gì. Đáng chụp hay không đáng chụp, quyết định ngay và làm ngay, có thế thôi. Sợ
    thì cất luôn máy ảnh ở nhà đi , hay vác chân+máy đi chụp phong cảnh cho rồi. Buồn cười quá.
    NhatLQ.
  3. emdauroi

    emdauroi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    1.655
    Đã được thích:
    0
    trước khi bác muốn chụp người nào bác phải cầm cái máy ảnh sẵn trong tay và để cho người đó thấy nhưng đừng chụp vội. bác đừng có giấu máy ảnh chạy len lén tới chụp một cái thì chắc có ngày đi bệnh viện đó .
    bác có thể hỏi người đó trước khi chụp. khi người đó đồng ý thì bác nên đợi khoảng mấy phút sau khi người đó không để ý đến bác nữa thì hẵng chụp.
    và để người khác không nghi ngờ mình thì bác nên mặc như dân nhà nghề, phóng viên nhiếp ảnh hoặc khác du lịch.
    chúc bác chụp ảnh lành lặn (không bị thương tích gì )
  4. sem

    sem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2002
    Bài viết:
    63
    Đã được thích:
    0
    Kể cho các bác nghe một chuyện vui thế này:
    Hồi còn nhỏ (1990) gia đình em sang Liên Xô cũ sống một thời gian. Khi đó em được sở hữu một con Zenit (quyên mất đời máy rồi) cảm thấy hãnh diện và tự hào lắm. Đi đến đâu nhìn thấy gì hay thì đều "rút súng" ra và "bóp cò" - rất tự nhiên. Một lần, một mình lang thang ngoại ô Mockba gặp một em bé rất xinh (chắc ít tuổi hơn mình nhưng trông to con hơn) đang khóc nhè - cho đến tận bây giờ em cũng không quên được khuôn mặt đó. Do dùng OK 50 nên em lập tức tiếp cận đối tượng và làm một tấm chân dung, lập tức cô bé đó khóc thét lên rất to như gọi ai đó (em không rành tiếng Nga), ngay lập tức có hai cậu Tây to con hơn em xuất hiện cho em và cái máy ảnh xuống đống bùn và cả ba biến mất. Từ đó đến giờ em rút ra một kết luận là tuỳ đối tượng mà hãy "rút súng, bóp cò". Không tin các bác cứ ra đường gặp cảnh hai người giận nhau mà chụp - ăn đòn là cái chắc.... nhưng nói thật là em vẫn thích chụp cảnh khóc nhè lắm.... He He
  5. Guest

    Guest Guest

    Emdauroi nói đúng đó,
    Hầu hết các trường hợp muốn chụp người "dưng" thì bạn phải xin phép người ta trước chụp, đó là các tôn trọng đố tượng và an toàn nhất. Nhưng chỉ 1 phần, khi quyết định shoot thì phải biết xung quanh là cái gì, đoán biết đối tượng là ai, có thể chụp khi đã xin phép hay chụp xong mới nói, hoặc không cần phép tắc gì cả , thậm chí chụp một tràng rồi "biến" ngay lập tức. Cái đó là do sự nhạy bén và đôi khi để có 1 bức ảnh độc đáo, bạn phải chấp nhận một chút liều. Nhưng là liều có suy nghĩ, tính toán đường lui chứ đừng có vì tấm ảnh chưa chắc đã tốt đã liều lĩnh thì "dễ bị bạn bè nhìn không ra lắm". Những điều đó thường có thể học hỏi qua các phóng viên ảnh. Chỉ riêng ở VN (các tỉnh, không kể Hanoi và SG) và Nhật bản, là dễ dãi cho việc chụp ảnh street life mà không cần xin phép, còn ở các nước khác Châu Á, Âu, Mỹ, đa phần bạn buộc phải có sự đồng ý của đối tượng cho phép bạn chụp. Chuyện ban sem kể đó là ví dụ, may là bi giờ sem còn ngồi đây được để kể cho mọi người nghe chuyện đấy. Người bản xứ với nhau vẫn phải xin phép nhau khi chụp, dan VN da vàng tóc đen lại càng khó hơn, và dễ bị cho ăn đòn nữa, vì mình là da vàng mà.
    Chụp ảnh đời thường street life sẽ cần kỹ năng hoà nhập cộng đồng, nhạy bén, quyết đóan và tự "nguỵ trang" khá nhiều đó Rua ạ,
    BB.
    NhatLQ.
  6. toosonet

    toosonet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2001
    Bài viết:
    4.042
    Đã được thích:
    0
    Đây gọi là lomography.
    Tôi cũng thích kiểu này. Cứ vác cái mày ảnh KTS vòng vòng khắp HN. Chụp vô tư. Chả ngại quái gì cả
  7. vndrake

    vndrake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Còn một vấn đề nữa là trình bày chỗ ảnh mà mình lomo vè như thế nào nữa.

Chia sẻ trang này