GÓC CON CON -> ! Một mùa mua sắm lại sắp tới roài nhưng mà sao mà khó mặc cả với các bà hàng xén wá, nhất là con trai đi chợ thì ôi thôi khỏi phải nói gì...... Các bà con có chiêu gì độc không, phải trị lại họ sao chứ nhỉ! Hãy giúp bọn tôi với. Mà sao lại cứ phải mặc cả cao cắt cổ luôn ấy... giàu thì không nói làm gì nhưng đâu là chuẩn mực chứ, thật là khổ khi nhìn lai mỗi mùa lễ hội thấy mình ... viêm nặng quá mà chẳng hiểu tại sao. Nhờ các bác . GIÁNG SINH VÀ TẾT TỚI NƠI RỒI CÒN GÌ ->GẤPn lần mong. ngọc xoăn
"CON ặI NHỏằs LỏÔY LỏằoI CHA Mỏằ~T N,M ,N CỏđP BỏNG BA N,M L?M " ỏÔY thỏ là ông cha ta 'Ê 'úc kỏt ra cÂu nói ỏƠy thỏưt là hay, nó nhỏc nhỏằY ngặỏằi ta phai cỏân thỏưn cho khỏằi mỏƠt cỏp nhặng ngặỏằÊclỏĂi thơ lai nhỏc cho chúng ta rỏng 'i fn cỏp 'i chúng ta sỏẵ giàu nhanh hặĂn là làm fn lặặĂng thiỏằ?n. Thỏưt chỏng hiỏằfu cĂc cỏằƠ làm chi nỏằa, ai lỏĂi xúi giỏằƠc con ngặỏằi ta 'i fn cỏp chỏằâ???? LỏĂi còn cÂu:" Ngặỏằi Viỏằ?t Nam ai câng có lặặĂng nhặng chỏng ai sỏằ'ng bỏng lặặĂng cỏÊ" Thỏưt chỏng biỏt ngặỏằi ta mún nói chi nỏằâa
Mỗi người đều có 1 góc con con. Với tôi, góc con con của tôi là thị trấn nhỏ của mình. Thị trấn của tôi chẳng có gì hay ho , đặc biẹt với mọi người. Nhưng mà , Tôi lớn lên ở đây, những góc phố, những con đường, hay những hàng quán đối với tôi cũng tràn đầy kỉ niêm. Đặc điểm dễ nhận ra nhất ở thị trấn của tôi là đày bụi. . Ai cũng phải kêu sao mà bụi đến như vậy. 21h đã vắng tanh rồi. Có thời gian , tôi đã chán ghét thị trấn của mình biết bao nhưng rốt cục thì .............. chẳng nơi đâu tôi có nhiều kỉ niệm như ở đây. Những kỉ niệm mà mãi mãi tôi muốn khắc ghi. Tất cả gắn bó với hình ảnh của B.
Trong trái tim có một góc con con cho tình yêu công việc, một góc hơn con con một chút cho tình yêu cuộc sống. Và, một góc thật lớn dành cho người mình yêu thương bằng một phần nhiều trái tim...
Muốn viết một điều gì đó để cảm ơn về việc bạn cách xa tôi hàng ngàn cây số nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh những khi tôi cần đến bạn. Có lẽ nếu bạn không đi học thì chắc việc này không xảy ra đâu nhỉ, bởi vì khi đó ai cũng cần phải sống, và bạn sẽ bận rộn rất nhiều những cơm áo, gạo tiền và tôi sẽ sợ làm phiền bạn mà chả dám ho he một tiếng. Hêhê, thế là phải cảm ơn việc đi học của bạn nhỉ. Bạn hỏi tôi có hay thức khuya không, đúng ngay cái đêm mà tôi đã ngoan ngoãn nằm bên cạnh con đang say giấc nồng nhưng chẳng thể nào chợp mắt nổi. Vậy mà sáng ra đã ti toe lên mạng tìm tài liệu để soạn bài và làm luận văn. Tôi đang cố ép xác mình làm việc như điên, làm việc để kiếm vài đồng, rồi lại không biết làm gì với nó. Thời khóa biểu của tôi tăng lên chóng mặt, có lẽ sắp tới sẽ là 10 buổi một tuần, ước gì nó được gọn gàng trong vòng 5 ngày nhỉ, để tôi đỡ phải chạy lên chạy xuống một ngày những gần 70km. Ôi có lẽ đúng là chừng một tháng nữa tôi sẽ biến thành người dân tộc Stiêng, như lời ví von của lũ PTNK nhỉ. Không biết trong cái lũ quỷ đó có bạn không nữa . Nếu mà bạn dám trêu tôi, thì khi về VN tôi sẽ xé xác bạn ra, hihi. To mồm thế thôi chứ tôi ko dám làm gì bạn đâu, với thể hình như thế mà xé xác bạn ra chắc tôi chết mất. Uh, mà sao với ai tôi còn phải dè dặt sao riêng với bạn tôi không sợ mích lòng nhỉ, có lẽ bạn hiểu tôi thế nên không tự ái đúng không?
Có người đã bảo, chị Thu là một người khác lạ. Và ai đó phải thật sự hiểu chị ấy mới có thể sống đời cùng chị ấy. Hiểu để không phải sống là một chuỗi chịu đựng. Có phải thế chăng??? Tôi chưa từng làm tổn thương, bạn, Trí, Yến không? Tôi nghĩ là không, cả 3 đều có những lúc rất buồn vì tôi, đúng không? Cả buồn vì lo lắng cho tôi, nhưng rồi cũng qua, và không để lại vết xước nào trong tình cảm cả, phải chăng bởi chúng ta là những người bạn. Những người bạn luôn ở bên quan tâm đến nhau, nhưng không phải sống đời cùng nhau. Tôi ngay từ ngày đầu đã không cố ý nhưng đã làm tổn thương sâu sắc đến người bạn đời của tôi. Con người khi đã gây ra lỗi lầm, suốt đời phải sống với lỗi lầm đó. Tôi đã sai khi không biết dấu kín suy nghĩ của mình ư? Sao ngày đó anh đón nhận tôi đến với anh mà lại không thể bỏ qua, hay làm thế nào để hiểu và thông cảm cho tôi, tất cả chỉ là chịu đựng. Nếu chỉ vì quá yêu thương tôi mà đến với tôi mặc kệ những khác biệt về suy nghĩ và quan niệm sống. Cũng như không cố gắng cùng nhau xây dựng một gia đình vậy thì gia đình đó đã thật sự tồn tại chưa. Có phải là công bằng không khi gia đình ấy chỉ là trách nhiệm của tôi, hay khi đứa con chưa chào đời, trách nhiệm về nó thuộc về tôi??? Tôi không được quyền suy nghĩ lúc này, cũng như điều tốt nhất bây giờ cho tôi là không nên nói chuyện với anh, thế mà sao tôi vẫn vội vàng chạy đến bên chiếc điện thoại mỗi khi nó reo lên, bởi tôi có thể kìm chế mình không liên lạc với anh nhưng lại không thể từ chối anh được. Hôm qua đã có một kết thúc, và giờ đây như anh nghĩ tôi phải nhẹ nhõm lắm vì đã thoát khỏi anh, thế sao tôi lại thế này, cảm xúc bị cào xước một cách thậm tệ. Anh tôn trọng và yêu thương những ai tin tưởng anh, tôi không như thế. Vậy thì còn điều gì để tôi phải đau xót thế này.
Trong tôi bây giờ còn rất nhiều những thắc mắc, nhỏ có to có chuyện trên trời hay dưới đất cũng có nhưng tôi vẫn thấy ngay nột góc dường như cũ nhưng lại luôn làm cho tôi không thể nào mà bỏ qua được, cứ lướt qua là lại nhìn thấy nó.... cái tôi. Từ lâu nó đã đứng im lìm như vậy như để làm gì thì tôi cũng chưa thấy được vì nó còn nằm trong mớ hỗn độn của nhiều thứ khác mới và thường làm cho tôi mất nhiều thời gian suy nghĩ về nó nhưng cuối cùng thì chúng chẳng giúp gì được tôi, vậy nhưng nó lại không thể bị lấp đi được để cho cái tôi của tôi trở nen rõ hơn và có thể làm những gì nó thích. Cầu chúa ban phước lành và may mắn. Những người bạn bên ta chỉ làm cho ta đỡ buồn nhưng học lại chẳng thể nào làm cho ta thành công trong tương lai được. Tôi muốn lắm được vui cùng các bạn nhưng tôi phải vì mẹ tôi, gia đình tôi và tôi. Hãy cho tôi được sống và làm việc thoải mái. Mình muốn mọi người hãy giúp mình bằng cách tha thứ cho mình, mình biết có lẽ các bạn cũng chẳng để ý đến điều này đâu mà vì các bạn cũng giống như tôi, chẳng có gì và còn nhiều lắm những vất vả phía trước. Chúc cho mọi người được hạnh phúc và may mắn hơn nữa.
Gã tóc nâu đứng chếch ngưỡng cửa, đầu thuốc lá lóe sáng khi gã rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục, điềm tĩnh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Người trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tới khi con ngựa rống lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất hất theo người kỵ mã xấu số. Anh ta nằm ngửa, cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trời. Một nhánh hoa dại đu đưa trước gương mặt dần dần bình thản. Người kỵ mã gượng hé mắt lần nữa, cười nuối tiếc, thì thào: ?oSố phận an bài. Nhưng đời đẹp quá!? Các vệt mây trắng và dòng chữ cuối phim chạy dọc màn ảnh. Những người trong phòng chiếu lục tục đứng dậy, tiến về ô cửa sáng. Cô gái đi cùng khoác nhẹ tay Vinh. Dư vị u hoài từ bộ phim vương vất trong anh: đồng cỏ hoang, ngựa, các cuộc sống lang bạt ngắn ngủi. Ra khỏi rạp, Vinh mới tìm thấy một câu khả dĩ: ?oEm thích bộ phim chứ?? An mỉm cười, giọng hơi khàn của người nhiễm lạnh: ?oEm sẽ không quên buổi chiếu này?? Rất nhiều lúc trong cuộc sống, đoạn cuối bộ phim cao bồi hiện ra trước mắt Vinh, và âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại kỳ lạ: ?oSố phận an bài. Nhưng đời đẹp quá?? * Ở bất cứ đâu, những phòng chờ sân bay càng về khuya càng trở nên trống rỗng. Tiếng ầm ì ngoài đường băng khiến các khối không khí giao động mạnh, như thể cả thế giới chao đảo bay trong khoảng không ướt át thốc đầy gió. Giọng nói trên loa vang lên đột ngột cho biết máybay vừa tiếp đất an toàn. Cho tới khi hành khách mệt mỏi cuối cùng ra khỏi trạm kiểm soát, vẫn chưa thấy người cộng sựï xuất hiện. Vinh lo lắng vòng qua mấy cây cột. Anh đón một cộng sự chưa biết mặt bay ra từ phương Nam. Cô gái mảnh khảnh ngồi trên cái va-li xanh da trời, mớ tóc thẳng vén qua tai. Vẻ như cô ta không còn trông đợi gì cả. Vinh tới gần, hỏi: ?oChuyến vừa rồi có ai bỏ bay, tên An, cô biết không?? Cô gái lắc đầu: ?oKhông rõ. Nhưng tôi cũng tên An?? Cảm giác ngạc nhiên vì nhầm lẫn tai hại. Tuy nhiên Vinh chỉ nói đơn giản: ?oXin lỗi. Thật khó nhận ra cô là người cần đón.? ?oCó hề gì. Nhiều người nghĩ tên tôi như đàn ông.?- An đáp. Taxi chở họ vào thành phố. Cô gái lẩm bẩm trong bóng tối: ?oBan nãy tôi cứ nghĩ máy bay đi lạc?? Anh đưa cô ta mảnh khăn chùi mắt. Các mẩu thông tin rời rạc giữa họ xóa mờ cảm giác xa lạ. An vừa ra trường nhưng làm thiết kế đã ba năm. Chưa bao giờ cô đi xa. Vinh là trưởng phòng, phụ trách thiết kế đồ họa. Anh sẽ liên hệ mật thiết với người cọâng sự này, theo yêu cầu công việc. ?oHãng đang phát triển. Việc chúng ta sẽ nhiều và nặng- Anh nói bình thản- Cô kham nổi chứ?? Ánh tự hào lan trên mặt An: ?oTôi 23 tuổi rồi!? ?oBằng vợ sắp cưới của tôi.- Vinh nhận xét- Nhưng cô ấy can đảm hơn cô nhiều?? Cô gái cười. Nụ cười trong trẻo giữa bóng tối mùa thu khiến Vinh bàng hoàng. Xe vào nội ô. Những mái ngói trĩu nâu. Loáng thoáng cây như người xanh tái mất ngủ. Tất cả bao phủ bởi vô số làn gió dính nước. Khi taxi đỗ trước khách sạn, cô thảng thốt: ?oMùi gì thế?? Vinh hiểu ra: ?oHoa sữa. Cô sao vậy?? An cho biết hơi khó thở rồi đẩy va-li vào thang máy cổ, cảm ơn Vinh đã tới đón và đóng chốt, chậm rãi bốc lên cao sau dãy chấn song cũ xưa. Hai tuần tiếp sau Vinh không nói chuyện riêng với An. Cô ngồi giữa các nhân viên đồ họa, làm quen một số yêu cầu thiết kế chuyên biệt, viết chương trình làm việc phối hợp cho văn phòng đại diện ở phương Nam. Một cách kín đáo, người chung quanh cười giọng nói du dương cùng cử chỉ hơi khác thường nơi An. Sáng An tới hãng sớm, áo khoác cũ, tha cái túi lớn đựng bản vẽ. Hết giờ, cô chạy đón xe bus về khách sạn tồi tàn. Một buổi chiều rời văn phòng muộn, Vinh phóng sượt qua cô gái xanh cóng vì gió. Anh dừng lại, gọi: ?oĐi uống chút gì chứ?? Cô giữ khoảng cách lặng re sau anh. Cơn mưa ngắt quãng từ sáng đến giờ tạnh hẳn. Những vệt mây ướt sũng tan ra thành làn hơi xam xám. Đám lá khô như tờ báo cũ vụn vỡ cuốn tung theo gió? Mùa đông lờ mờ phía chân trời. ?oBây giờ cô thích nghe gì??- Vinh chợt hỏi. ?oRock- An thở dài- Mấy tuần tôi chưa nghe nó.?. Họ vào phố trung tâm, lên gác một ngôi nhà cổ, luồn vào căn phòng đầy người. Còn hai ghế ở ban-công nhìn xuống mặt hồ lặng im xanh. Các bản ballad giống dòng nước màu hổ phách xuyên qua các câu chuyện. An uống cốc cà phê to, bối rối trả lời vài câu hỏi từ Vinh. Cô không tự tin. Cô có vài bạn thân. Ở trong kia cô sống một mình? -Anh gần kết hôn ư?-An hỏi khẽ. -Hai tháng nữa- Vinh bật cười- Vợ của tôi rất đẹp, giỏi nữa. Cô thấy lạ ư? Cô gái lắc đầu: -Sống với một người, điều ấy thật đáng kể. Vinh cười to hơn. An co lại, gương mặt ửng đỏ. -Cô yêu ai bao giờ chưa?- Vinh tò mò. Không có trả lời. Bản ballad dâng cao trong quán tối. Lúc xuống cầu thang, điều gì xui khiến anh cầm cánh tay An buông lơi? Họ đi bộ chậm rãi đường quanh hồ. Gió mỏng. Một cơn mưa không nhìn thấy, chỉ ướt. ?oMùa lạnh thích quá!?- Cô gái thì thào, rồi run run nắm chặt bàn tay anh. Hơi thở nhẹ. Nụ cười yên tĩnh tinh khiết. Trạng thái tự do. Tuổi trẻ. Kinh nghiệm non nớt? Nhưng cùng chuỗi xúc cảm tha thiết ấy, sự trống trải mọc lên trong Vinh. Anh biết đừng làm sai lạc thứ tự đã xếp đặt trong cuộc sống. Gắn bó với một người là trò chơi nguy hiểm? Hồ như đọc được dòng suy nghĩ im lặng, An rùng mình, khẽ khàng: ?oTuần sau tôi bay về thì hơn. Công việc tạm ổn rồi.? Họ lên xe. Chẳng có vấn đề gì được đặt ra. Nhưng tất cả bắt đầu thay đổi... Những ngày mùa đông, trời xám xanh như bọc thép. Các trận gió tràn về làm huyên náo mọi đỉnh cây cả đêm và ngày. Không khí lạnh buốt đầy hơi ẩm. Vinh đưa người cộng sự tới trạm xe hàng không, từ đấy cô sẽ ra sân bay một mình. Trạm chờ vắng hoe. Ông tài xế ngồi quán chè chén ven đường rít thuốc lào, bảo nửa giờ nữa xe mới chạy. Vinh điện thoại hoãn giờ họp chiều, ở lại với An những phút cuối cùng. An ngồi im dưới tấm bạt, nhìn mưa lưa thưa trên các chùm dâu gia xoan chảy xuống ngói cũ. Nhận ra cô gái run rẩy dưới áo khoác mỏng, Vinh phóng vội về nhà, tìm thấy một áo bông chần nằm cũ đáy rương. Áo bông chần quả trám đỏ, gấu cũng cạp điều. Anh mua cho An thanh kẹo lạc và nhắc cách thức phối hợp công việc. An gật đầu, đôi mắt xám tro tựa hai mặt hồ thảng thốt. Họ bồn chồn, cùng dự đoán sự lãng quên nay mai. Người ra trạm xe đông dần. Cô gái trùm tấm áo cổ xưa kỳ dị, lên xe, vẫy Vinh. Tài xế nhấn hồi còi buồn rầu, cho xe lăn bánh. Cuối năm ấy, Vinh làm đám cưới với người vợ anh đính hôn, theo đúng trình tự được nhìn thấy trước. * Trong suốt 12 tháng họ hầu như không gặp nhau. Thi thoảng qua điện thoại, An trao đổi công việc bằng giọng nói lơ đãng, như quãng thời gian bất ổn kia chưa từng tồn tại giữa hai người. Mọi thứ trôi đi bình thường, Vinh đổi lên ngôi nhà lớn khu trung tâm. Vợ anh trầm tĩnh, chu toàn mọi việc và vừa sinh một con gái. Lâu lâu anh bay ra nước ngoài, thực hiện chương trình quảng cáo đặt hàng. Cuộc sống không có gì phàn nàn. Tuy nhiên một buổi sáng, băng ngang gác quán năm trước từng ngồi với An, đoạn ballad quen thuộc tình cờ vướng vào tâm trí Vinh. Các hình ảnh An dội vào ký ức Vinh như sóng biển. Từ cô, anh thấm đầy tình yêu cuộc sống lạ lùng, nỗi khao khát làm việc, lòng tự trọng đến e ngại làm tổn thương người khác. Tuy nhiên các ý thức ấy không bền trước thói quen thỏa hiệp của cuộc sống. Rốt cuộc, anh phó mặc thời gian của mình cho đủ thứ ngẫu nhiên? Bản nhạc vẫn tỏa ra từ căn gác. Nỗi nhớ An lớn dậy bất thần, cồn cào. Anh rút điện thoại bấm số văn phòng trong Nam. An ở đầu dây. Sự im lặng thông hiểu kinh ngạc. Vinh cho biết tối mai anh bay vào. Cô không nói gì... ?oAnh cần em biết bao!? Vinh thốt lên khi nhánh dâu da xoan mảnh dẻ mặc áo bông chần đỏ ùa tới, nhớ nhung, ấm áp nép vào anh ở ga đến sân bay. ...Không ai biết mối quan hệ bí ẩn giữa họ. Từø phương Bắc thi thoảng Vinh điện thoại vào cho An, cô trả lời máy, không lúc nào không xúc động. Cô không than phiền về nỗi cô đơn, không đặt ra những câu hỏi khiến anh cảm thấy phiền toái. Một cách tinh tế, cô chưa bao giờ đả động tới vợ hay con gái anh, như thể họ thuộc về một thế giới hoàn toàn khác và anh thường xuyên sống nơi ấy là điều thật bình thường. Với cả sự xa cách và gần gũi, giữa hai người chầm chậm đan nên mối cảm thông, sự tận tường tâm hồn và cả nỗi xót thương nhau đến thắt đau. Những sáng hiếm hoi cùng ngồi trên vỉa hè thành phố uống cà phê, An nói với anh về công việc, các sự cố vụn vặt mà cô vượt qua ổn thỏa, rồi nhẹ nhàng: ?oChẳng nên buộc mình vào mối phụ thuộc làm gì, phải không?? Vinh nhìn mắt cô, thử mỉm cười: ?oCó ai đấy ngỏ lời với em ư?? An lắc đầu. Những lúc như thế anh thương cô xiết bao. Cô không bao giờ gọi điện cho anh, để tránh mọi nghi ngờ. Các vấn đề cuộc sống cô tự giải quyết. Có lần Vinh liên lạc văn phòng trong Nam hỏi một bản mẫu trễ hạn, người ta cho biết cô ốm đã ba ngày. Gọi về nhà, cô chỉ nói: ?oEm sốt, thường thôi?? ?oAn này- Anh nói khó nhọc- Giá như anh ở cạnh em bây giờ!? ?oKhông cần phải như vậy đâu.?- cô thầm thì, cười, rồi lặng lẽ khóc. Cuộc sống họ hồ như thẫm màu. An còn trẻ, đã là nữ thiết kế hàng đầu trong hãng, thời gian phía trước còn nhiều hy vọng, thế mà vì mối liên hệ bất an, cô bỏ qua bao nhiêu cơ hội hạnh phúc. An hỏi: ?oNgoài ấy ra sao?? Vinh kể cho cô nghe làn không khí tươi tắn có thể uống đầy phổi, dưới những tán cây vẫn mát lạnh khi ngoài phố nắng hoe, màu lá óng xanh lần cuối trước khi ngả vàng? ?oAnh đừng kể nữa- Cô run lên bên đầu dây- Em bỗng chẳng biết làm gì.? Họ cùng im lặng. Hoàn cảnh buồn rầu khiến cả hai trở nên lặng lẽ. Họ cảm thông với những bất thường chung quanh, ít than phiền. Vinh thực hiện các dự án, đi từ thành công này sang thàng công khác. An thường vẽ những phác thảo bám đầy ý tưởng kỳ lạ. ?oỞ lẽ nào đấy em biết ơn cuộc sống- Một lần cô nói với Vinh- Nhiều khi em hạnh phúc.? Câu nói giản dị khiến Vinh xúc động sâu xa, tới mức anh chẳng thể nghĩ rằng sự thể cần thay đổi. Những đợt công tác được thầm lặng trông chờ. Tuy nhiên mỗi lần bay vào, anh nhận ra gương mặt An đang trở nên giống đầu tượng nữ được đẽo gọt tinh tế, định hình. Đó là sự thanh mảnh kín đáo, như thể An thận trọng tự cất mình vào khoảng không hẹp bằng vẻ gầy gò lạ lùng. Chỉ có đôi mắt vẫn vậy, trong sáng, chân thành. Một lần cùng dự họp ở phương Nam, Vinh nhận ra nhiều người lưu tâm cô. Lúc về anh bảo An điều trên, cô dịu dàng: ?oAnh biết không, các nhận xét như vậy khiến em thấy mình khốn khổ. Em tự do, vậy là ổn. Anh đừng nhắc những chữ thiệt thòi hay vô vọng. Chúng làm cho quan hệ của anh và em đặt dưới ánh sáng tồi tệ?? Anh giữ cô trong tay. Tinh mơ thức giấc đột ngột, anh cảm thấy An ngồi bên cửa sổ tối om, mảng thẫm của áo bông khoác hờ trên đôi vai trần ánh đỏ cô độc. Còn lâu mới có tiếng đường phố. Sự yên tĩnh thấm vào khoảng không giữa họ. ?oEm nghĩ gì vậy??- Vinh gọi. ?oKhông gì cả- An bất động- Anh ngủ thêm đi. Chiều ra sân bay?? Thời gian còn lại trong buổi sáng An đề nghị đi xem phim cao bồi. Trong rạp chiếu, cô chăm chú nhìn màn ảnh, căng thẳng, có lúc cười to. Vinh linh cảm điều bất ổn. Sau khi chia tay, anh về khách sạn sửa sọan hành lý bay. Mối quan hệ của họ bình lặng nhưng bắt đầu nhuốm âu lo, hồ như vì một bộ phim. * Rất nhiều lúc trong cuộc sống Vinh, âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại bí ẩn: ?oSố phận an bài. Nhưng đời đẹp quá?? Giải pháp giản dị nhất thường là giải pháp hiếm khi nghĩ tới. Hình ảnh gã tóc nâu và người trúng đạn ngã ngựa trong bộ phim thường xuyên trở về trong tâm trí Vinh, như một dấu hiệu đầy ám chỉ. Anh là ai, do đâu anh luôn nhận từ cuộc sống bao nhiêu ân huệ. Còn vì anh và sự gắn bó vô vọng với anh, tuổi trẻ của An đang nhạt phai? Anh quan tâm tới cô nhiều hơn, dự định cuối năm thu xếp chuyến du lịch. Khi nghe anh bàn, An thờ ơ: ?oTại sao phải như vậy?? Câu hỏi tựa mũi dao am tường. Thi thoảng họ thử nói về một cuộc chia tay giả định. Câu chuyện bỏ lửng lưng chừng? Những người thiết kế bỗng xôn xao về một đồng nghiệp ở văn phòng đại diện sáng nay đã nghỉ việc. Là An. Các nỗ lực liên lạc riêng của Vinh đều thất bại. Vinh giữ vẻ bình thản bề mặt, giải quyết các vấn đề công việc êm xuôi. Chỉ đến tối, khi ngồi ở quán gác quen, anh sắp xếp lại các dữ kiện. Nghĩ tận cùng, phải chăng anh vẫn thầm mong một ngày trở về cuộc sống an toàn, cắt lìa các bận tâm buồn bã? Còn An lại đọc được suy nghĩ chìm sâu? Vinh cảm thấy ngột ngạt, dù bên hồ gió thổi mạnh. Điện thoại. Giọng nói An vang lên đột nhiên: -Em vẫn bình thường. Chẳng có gì phải lo âu cả? -Tại sao lại thế?- Gần như Vinh hét lên. -Em không biết- Giọng nói bắt đầu lùi xa, mơ hồ- Phần quan trọng nhất chúng ta thuộc về nhau, nhưng tất cả còn lại thì không. Vinh rời quán. Gió vẫn không ngưng thổi rỗng các vòm cây mùa đông. Cuộc sống ngày mai phẳng lặng. Và An, với những ô quả trám trống không, cô cũng khởi sự cuộc sắp đặt khác. Mọi việc lại vào trình tự mong muốn. Thế nhưng từ sâu thẳm, Vinh biết một mảnh cuộc sống anh- cái phần chân thành, đẹp đẽ và bị cấm đoán- đã không còn nữa. Nhánh hoa dại bình thản đu đưa. Nó có nhìn thấy mảnh trời xanh lơ trong mắt người cao bồi mặc áo bông chần đỏ trúng đạn không? Phan Hồn Nhiên
Có người thích cơn mưa tới thật bất chợt bởi họ thấy nó có cái gì khác lạ và có thể làm cho người ta ngồi nghĩ bâng quơ được, thỉnh thoảng được cười một mình mà chẳng ai nghe thấy ( để cho họ thanh thản ). Thật ra thì mọi người đôi khi có những lúc hơi khác lạ chút, hơi khó lí giải, khó ..........hoà nhập cùng cái tâm hồn người ta lúc đó. Cũng như cơn mưa luôn cần fải có gió, có mây, có sấm, có chớp.... cô bé ấy cũng có những điều mong muốn thật nhỏ nhoi, bình dị mà lại đáng trân trọng. Phải chăng con người ta ai cũng phải hoàn hảo? Câu trả lời là không, bởi như vậy thì làm sao mà xây dựng một xã hội muôn màu muôn vẻ được. Bạn có thể là nhà văn, bạn có thể là bác sĩ hay một người nào đó nếu như không thể tìm ra mình là ai. Cũng như người ngồi dưới mưa, chỉ ngồi nhìn và cười mà chẳng bít vì sao nhưng lại có thể làm cho người ta thanh thản hơn. Mong sao mọi người hãy vô tư như cơn mưa, hãy mang cho cô bé một chút một chút thôi những góc trời thoải mái ấy ......... và cộng thêm một chút khó hiểu thì .