1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

GÓC CUỘC SỐNG..Tờ báo dành riêng cho BOX bóng bàn kênh thông tin : kinh tế,chính trị, xã hội, thể th

Chủ đề trong 'Bóng bàn' bởi cua792001, 24/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Em không thể yêu anh
    Em muốn cảm ơn anh thật nhiều về tình cảm anh đã dành cho em, nhưng đến lúc này em thật lòng xin lỗi anh.
    Trước đây mọi tình cảm em đều giành cho anh, nhưng vì tính cách của em và anh khác nhau nhiều quá, em cần một người quan tâm, ở bên em và là chỗ dựa cho em.
    Nhưng anh quá bận, không có thời gian dành cho em nữa, dần dần em cũng nhận ra em không thể kéo dài tình trạng này được vì như thế sẽ làm cho anh và em đều thấy mệt mỏi hơn anh.
    Bây giờ anh nói rằng anh rất yêu em và anh thấy đau khổ nhưng thời gian qua đi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, anh sẽ tìm được cô gái phù hợp với anh và em cũng vậy.
    Lúc đầu bao giờ cũng là khó khăn nhưng anh phải mạnh mẽ lên anh nhé, anh đừng như bây giờ em sẽ cảm thấy áp lực nhiều hơn. Tình cảm của em dành cho anh nó chai lỳ đi rồi và em không còn cảm giác gì cả. Như vậy không thể gọi là yêu nhau được phải không anh?
    Anh là một người tốt, không phải là một người tồi, chỉ có điều em là một người quen dựa dẫm, trước đây là gia đình và sau này là người yêu của em, em luôn nghĩ như vậy. Thời gian đầu em nghĩ rằng em sẽ cố quen với tính cách của anh và nhiều người còn nói như em thật thích vì anh để em tự do muốn làm gì cũng được. Lúc đó em cũng nghĩ như vậy nhưng càng về sau em càng nhận ra mối quan hệ của em và anh không ổn, không có ai yêu nhau theo cách đó cả.
    Mọi ngưòi còn khẳng định là anh không yêu em và có khi anh đã có người khác nhưng em không bao giờ nghĩ như vậy, vì em hiểu anh tuy không nhiều nhưng đủ để biết anh không phải là người như vậy. Bây giờ mình chia tay em thấy em đã đúng, chỉ có điều cách yêu của anh khác với mọi người thôi phải không anh? Em không giận anh cũng không trách anh điều gì vì anh không làm gì sai cả, anh chỉ sống đúng với con người của anh mà thôi. Nhưng để làm lại thì chắc em không thể làm được nữa rồi.
    Tình cảm của em, con người của em đã thay đổi rất nhiều, thời gian qua em cũng đã nhận ra nhiều điều, không ai có lỗi đâu anh, chỉ vì mình không thể yêu nhau được thôi.
    Sau cùng, em chỉ muốn anh mạnh mẽ giống với anh trước đây, giống với con người mà em đã rất tự hào vì có anh. Mọi chuyện sẽ không dễ dàng dù với bất kỳ ai, nhưng anh hãy cố lên, cuộc sống công bằng mà có ai mất không cái gì đâu, mất đi cái này để có được điều tốt hơn mà, em sẽ là người bạn, người em của anh.
    Chúc anh thành công trong công việc và có những ngày vui vẻ anh nhé.
    Chicken
  2. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Hoa của biển
    Mùa hè đã đến, những đoá hoa biểnrộn ràng khoe sắc trong ánh nắng chói chang, i. Để hoà cùng với thiên nhiên tuyệt diệu ấy, các cô gái cũng khoe mình trong những bộ áo tắm thật rực rỡ và bắt mắt mỗi khi xuống biển. [​IMG][​IMG]
    Được cua792001 sửa chữa / chuyển vào 10:18 ngày 28/05/2006
  3. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Răng xỉn vì uống đồ có gaz
    Uống những đồ uống có gaz khiến cho men răng bị huỷ hoại khá nghiêm trọng. Điều này đã được chứng minh là do trong đồ uống đó có chứa lượng acid lớn và gây ra sự bào mòn men răng.
    Các chuyên gia đã tiến hành nghiên cứu tác hại acid trong đồ uống có gaz đối với men răng trên năm loại đồ uống có gaz phổ biến trên thị trường như Gatorade, Red Bull, Coca và hai loại đồ uống nhẹ hơn. Họ đã tiến hành ngâm 4 chiếc răng trong những bình chứa năm loại soda khác nhau. Trung bình, cứ trong vòng 5 tiếng, họ lại cho thêm vào nhưng chiếc bình này một lượng soda mới.
    Chỉ sau một ngày ngâm như vậy, họ lấy những chiếc răng ra và dùng kính hiển vi để quan sát mức độ acid huỷ hoại của men răng và thu về kết quả như sau: Gatorade bào mòn 135 micromet men răng. Red Bull 100 micromet, Coca 92 micromet và hai thứ đồ uống nhẹ còn lại là 6 và 7 micromet. Sự bào mòn men răng như thế này có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả hai hàm răng. Chính vì thế mà các bác sĩ nha khoa khuyến cáo mọi người không được uống quá nhiều đồ uống có gaz mỗi ngày.
    Được cua792001 sửa chữa / chuyển vào 10:52 ngày 29/05/2006
  4. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Dân trí) - Ngủ là một trong 4 những nhu cầu tối cần thiết của cơ thể. Một giấc ngủ sâu và ngon lành sẽ giúp bạn tràn đầy sinh lực, sẵn sàng cho một ngày dài làm việc. Vậy còn những khi bạn thiếu ngủ hoặc lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ?
    Khi không được ngủ đủ, bạn sẽ cảm thấy kém linh lợi, sôi nổi và thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi, dễ cáu kỉnh. Thiếu ngủ không chỉ ảnh hưởng đến tâm lý mà còn ảnh hưởng tới thể chất và các hoạt động xã hội. Bạn dễ mất tập trung khiến các mối quan hệ trở nên tẻ ngắt, đầy khó chịu và hiệu quả công việc bỗng trở thành không tưởng
    Ngủ là gì?
    Mỗi người đều phải dành 1/3 cuộc đời của mình chỉ để rơi vào trạng thái vô thức ?" giấc ngủ. Nhưng chính xác thì điều gì đã xảy ra trong khi bạn đang ngáy o?o??
    Trong khi ngủ, bạn sẽ trải qua 6 trạng thái:
    Ngủ có ý thức: Một đêm, chúng ta thường phải trải qua một 3 ?" 10 lần ?obị đánh thức? như vậy. Tuy nhiên, bạn hầu như không ý thức được những giai đoạn đó. Thật ra, đó là một cơ chế bảo vệ, giúp bạn ý thức được những gì đang xảy ra xung quanh.

    Giai đoạn 1. Bạn bắt đầu chìm vào giấc ngủ nhưng ở tình trạng vừa ngủ vừa không ngủ (lơ mơ) và rất dễ bị đánh thức khi có bất cứ tiếng động hay sự chuyển động. Các cơ bắp bắt đầu thả lỏng và mắt cũng di chuyển chậm hơn.

    Giai đoạn 2. Sang đến giai đoạn này, các cơ bắp đã được thư giãn hoàn toàn. Xung động trên não ngày càng chậm dần dù thỉnh thoảng hoạt động của não lại được tăng cường. Một nửa thời gian của giấc ngủ sẽ nằm ở giai đoạn này.

    Giai đoạn 3 và 4. Giấc ngủ sâu. Những xung động trên vỏ não lúc nhanh lúc chậm. Hơi thở trở nên nhịp nhàng và các cơ bắp hoàn toàn được thư giãn. Ở thời điểm này, cơ thể bạn bắt đầu sản xuất ra các hooc môn.

    Giai đoạn từ 1 đến 4 là giai đoạn con ngươi của mắt chuyển động không nhanh.

    Mắt chuyển động nhanh. Ở giai đoạn này, các cơ bắp hoàn toàn được nghỉ ngơi. Hơi thở và nhịp tim trở nên nhanh và không đều, áp huyết cũng thay đổi và con ngươi cũng chuyển động nhanh hơn. Các xung động của não bắt đầu hướng tới sự tỉnh táo.

    Các nhà khoa học tin rằng đây là giai đoạn mà não bộ tổ chức và sắp xếp lại những dữ kiện cần ghi nhớ và cùng lúc này, những giấc mơ cũng bắt đầu xuất hiện.

    Nếu bạn bị đánh thức ở giai đoạn này, bạn sẽ kể lại được tường tận giấc mơ vừa trải qua.

    Giai đoạn này rất ngắn thường chỉ kéo dài 5 ?" 10 phút.
    Khi bước qua giai đoạn này, toàn bộ cơ thể bạn sẽ lại chuyển về giai đoạn 1 để chuẩn bị một chu trình mới.
    Không thể ngủ
    Chìa khóa điều khiển nhịp sinh học của việc thức và ngủ là ánh sáng và thông thường nhịp này sẽ diễn ra trong vòng 24 giờ. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ. Khi nhịp sinh học tự nhiên của bạn bị thay đổi như ngủ nướng, thay đổi múi giờ khi đi máy bay hay một vài đêm mất ngủ, thì giấc ngủ sẽ không đến với bạn tự nhiên khi đêm xuống nữa.

    Hầu như tất cả những người bị thức giấc 1 ?" 2 lần trong đêm, thậm chí là thức trắng đêm đều có sức khỏe rất kém. Để có thể trở lại lịch ngủ bình thường, bạn cần phải mất vài ngày. Điều kỳ diệu là chỉ cần một đêm ngủ được, mọi mệt mỏi, khó chịu của những ngày mất ngủ trước đó sẽ hoàn toàn tan biết
    Mất ngủ mạn tính cũng dẫn tới những hậu quả nghiêm trọng. Thiếu ngủ mỗi ngày sẽ được ?otích lũy, cộng điểm? và kết quả là chỉ cần bạn thiếu ngủ chút ít trong một đêm là đủ để làm ảnh hưởng tới hoạt động trong ngày. Hậu quả thấy rõ nhất chính là tai nạn và sự uể oải, thiếu sáng tạo trong công việc hay học tập.
    Mất ngủ kéo dài còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể chất. Ngủ giúp hệ thống miễn dịch được phục hồi và tăng cường, giúp chống lại các vi trùng vi khuẩn.
    Ngoài ra, ở một số người, chỉ cần một vài đêm mất ngủ, triệu chứng ảo giác lập tức xuất hiện.
    Giấc ngủ trưa
    Để hạn chế sự mất ngủ, cần phải tuân thủ nhịp đồng hồ sinh học của cơ thể. Một giấc ngủ ngắn vào khoảng thời gian từ 1 ?" 4 giờ chiều sẽ làm bạn hưng phấn trở lại.Thời gian lý tưởng nhất cho giấc ngủ ngắn ban ngày là từ 20 ?" 30 phút vào buổi sáng hoặc vào buổi chiều.
    Nếu không thể ngủ giấc ngắn ban ngày thì giải pháp tốt nhất là hãy đi ngủ sớm. Tuy nhiên, nếu bạn đang bị mất ngủ thì một giấc ngủ ngày sẽ làm bạn khó ngủ hơn khi đêm xuống.
    Đừng quá lạm dụng giấc ngủ ngày mà quên mất giấc ngủ đêm bởi chúng không đủ sức bù đắp cho những thiếu hụt về thời gian của giấc ngủ đêm đâu.
  5. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Cô gái của đại dương
    09:56'' 14/10/2005 (GMT+7)
    - Vốn là một người hâm mộ những môn thể thao, đặc biệt là "tín đồ" của môn lướt ván, cô gái tóc vàng thân hình bốc cháy người gốc California này quả không thể nằm ngoài "tầm ngắm" của những người chuyên "đi săn" người đẹp.Tại bãi biển Santa Barbara năm 2001, đang say sưa với bộ môn lướt ván, một bức ảnh chụp ngẫu nhiên từ nhiếp ảnh gia tên tuổi Mario Testino đã khiến ông vui sướng như bắt được vàng. Ông biết mình không thể để tuột người đẹp khỏi tay, tiếp tục cho ra đời những bức ảnh lướt sóng của một người mẫu nghiệp dư tự nhiên, gợi cảm đến không ngờ. Loạt ảnh của ông sau này đã trở thành hiện tượng vẻ đẹp ***y trên khắp thế giới.
    Người ta vẫn cứ cho rằng câu chuyện của Marisa Miller chẳng khác xuất phát điểm của những cô siêu mẫu khác là mấy, cũng nguyên mẫu từ những "phám khá" tình cờ, nhưng với Marisa, ít ai có thể có thái độ vững vàng như cô. Làm và thể hiện những gì mình thích là trên hết. Mẹ cô, người luôn theo sát, ủng hộ và vui mừng trước những cơ hội được đi vòng quanh thế giới nhờ vào cái danh hiệu người mẫu của Marisa, nhưng bà vẫn luôn nói rằng:"Con phải trở về trường học, chứ không thể cứ mãi là người mẫu thế được."[​IMG]
  6. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Tủi thân... ngoại tỉnh
    Ngay trong buổi ra mắt, Thanh bật khóc trước những câu hỏi "xóc" đầy ý miệt thị của mẹ người yêu: "Nhà cháu ở quê lợp ngói hay lợp tranh?", "Nước giếng ở quê cháu dùng có bị vàng áo không?", "Mùa này ẩm thấp, trâu bò gà lợn quanh nhà thế thì lắm muỗi lắm nhỉ? Bác là bác kinh cái con đỉa lắm!"...
    Sinh ra và lớn lên trong căn nhà ở phố Hàng Bạc, Hà (đang làm ở Đài Tiếng nói VN), vẫn luôn tự hào với gốc gác 5 đời Hà Nội. Mặc dù tầng một mặt phố của ngôi nhà giờ đã cho thuê để làm cửa hàng buôn bán, nhưng mỗi khi bước qua gian nhà ấy để lên tầng 2, nơi ông bà, cha mẹ và các anh chị em cô đang ở, cô vẫn cảm thấy rất tự hào vì chất Hà Nội thấm đẫm trong từng centimét vuông.
    Khỏi phải nói bố mẹ cô nâng niu, bảo bọc những gì mang tính chất truyền thống Hà Nội đến thế nào. Họ vẫn thường nói chuyện về "chàng rể tương lai", trong vô số những mường tượng của họ không bao giờ xuất hiện hình ảnh một nhà thông gia ở cách xa họ hàng trăm cây số, khi đến thăm thông gia thế nào cũng xách theo cái bị cói có con gà thò cổ ra hoặc có khi móng chân móng tay còn cáu vàng màu đất... Cha mẹ Hà luôn nghĩ cô sẽ chỉ lấy chồng đâu đó quanh Hồ, nơi những phố cổ ngang dọc cắt nhau hoặc xa lắm cũng không vượt ra ngoài phạm vi Hà Nội. Thực ra ông bà cũng có ý tốt, muốn có sui gia tương xứng để sáng thứ bảy, chủ nhật, ông bà có thể mời thông gia lên phố cổ nhâm nhi tách cà phê, cùng đi tập thể dục hay vào phòng trà nghe nhạc... Gần gũi thì dễ thân, mà thân rồi thì con gái mình đi lấy chồng cũng được thương lây...
    Bởi vậy, khi yêu Bình, chàng trai học cùng lớp cao học quê chính gốc Thái "lọ" (cách gọi vui của địa danh Thái Bình), Hà bắt đầu cảm thấy lo. Mặc dù sinh ra ở nông thôn nhưng Bình đã sống, học tập và làm việc ở Thủ đô hơn chục năm nay. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể nhận ra chất "lúa" ở chàng trai ấy. Chơi với Bình lâu, Hà bị cảm mến vì cả tính cách lẫn trình độ của Bình và yêu lúc nào không biết. Khi tình cảm đã đến độ chín, Bình đề nghị được cô giới thiệu với gia đình. Hà lúc này mới nhận ra mình đang phải đối mặt với nguy cơ không được gia đình đồng ý vì đã yêu và đòi cưới một người không phải Hà Nội.
    Buổi ra mắt nhà người yêu hôm ấy đã để lại trong Bình một ấn tượng nặng nề mà rất lâu sau này anh vẫn không quên được. Bằng một thái độ rất điềm đạm nhưng đầy lạnh lùng, dò xét, bố mẹ Hà hỏi qua loa về công việc của anh và bắt đầu một tràng dài những câu hỏi xoay quanh gốc gác. Bình cố gắng bình tĩnh và trả lời thành thật, cố không để ý đến những khoảng lặng dài như vô tận và những cái liếc mắt nhìn nhau của ông bà nhạc mẫu tương lai. Cuối cùng, để tỏ rõ chính kiến sau lời đề nghị của Bình rằng gia đình anh muốn được lên thăm, bà mẹ thủng thẳng nói: "Có lẽ là phải xin anh thông cảm. Chúng tôi chắc không thể... lặn lội về quê anh mà đáp lễ được". Hai chữ "lặn lội" bà mẹ nhấn rất mạnh khiến Bình mường tượng ngay ra vùng đất chiêm trũng quê mình mà thấy cơn tự ái dồn lên tận cổ. Sau đó, Bình chủ động nói lời chia tay...
    Thanh và Kiên cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Hai người yêu nhau khi cùng học chung ở ĐH Quản lý và Kinh Doanh. Thanh là gái Hưng Yên, Kiên là trai làng Cót (tên cũ của khu vực phường Yên Hòa - Trung Hòa, thuộc quận Cầu Giấy, Hà Nội). Thực ra, nhà Kiên cũng là dân lao động mới ở Hà Nội được 2 đời, tuy hộ khẩu Hà Nội nhưng cũng "nhạt mùi Tràng An". Còn nhà Thanh tuy ở tỉnh lẻ nhưng điều kiện kinh tế. Trước khi đến nhà Kiên chơi, Thanh rất thoải mái và tự tin, không mấy bận tâm đến chuyện phân biệt quê quán, gia cảnh. Nhưng chỉ sau vài câu chuyện, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mẹ Kiên sau khi biết cô bạn gái của cậu con cưng là "gái nhà quê" đã liên tục hỏi những câu rất "xóc".
    Kiên ngồi nghe mẹ nói chuyện mà toát cả mồ hôi. Hơn ai hết, Kiên biết nhà Thanh giàu có, sống hiện đại cỡ nào nhưng không biết làm sao để ngăn lại những câu mỉa mai ác ý của mẹ. Lúc đầu, Thanh còn thật thà nói rằng ở trị trấn đời sống cũng không đến nỗi lạc hậu lắm, nhưng sau cô nhận ra rằng bà ấy chả hề quan tâm đến điều cô nói nên cô xin phép ra về. Không kiềm chế được, Thanh trút giận lên Kiên, bảo nhà anh cũng chỉ là "dân làng Cót" chứ có gì mà hãnh diện thế! Thế là chiến tranh nổ ra, hai người cũng ai đi đường nấy sau vài cuộc tranh cãi để bảo vệ lòng tự trọng.
    Thanh còn giữ được bình tĩnh đến lúc khuất mặt phụ huynh mới bùng nổ, chứ như Giang, cô sinh viên báo chí ĐH KHXH và NV, quê tận vùng cao Văn Chấn, Yên Bái thì phản ứng ngay tại trận. Bị mẹ người yêu hỏi han đầy hàm ý coi thường, cô gái miền núi giả bộ thật thà kể liền một mạch: "Mỗi lần về thăm nhà cháu phải đi tàu về TP Yên Bái, rồi từ đó đi mấy trăm cây số bằng ôtô. Hết đường ôtô, cháu phải đi xe ngựa mất cả ngày đường mới vào đến bản. Nhà cháu ở nuôi trâu bò, lợn gà ngay dưới gầm sàn, cháu về là phải vác ống bương ra suối lấy nước. Cả bản cháu chỉ có mỗi ông trưởng bản là có xe máy Babetta, mỗi lần ông chạy là trẻ con chạy theo hít khói. Hồi cháu mới xuống đây học, cháu đứng bên này đường mất nửa tiếng mà chưa sang được đường bên kia vì nhiều xe máy quá... Mãi rồi mới quen bác ạ!".
    Tùng, người yêu Giang, suýt phì cười mấy lần vì câu chuyện bịa của người yêu nhưng càng nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của mẹ, anh càng thấy lo. Mẹ Tùng gần như chỉ muốn tiễn khách để "cho thằng ranh một trận vì lôi ở đâu về một con "dân toọc" chính hiệu!". Còn Giang thì vừa ra khỏi nhà người yêu đã cười phá lên chua chát rồi đanh đá nói luôn: "Xin lỗi anh, mẹ anh khinh người quá đáng. Hình như trong mắt của bà chỉ có người Hà Nội mới là người còn chúng tôi là bọn có đuôi hết nhỉ!".
    Chưa có thống kê nào về tỷ lệ thành công hay thất bại của mình mối tình "quê - tỉnh" này nhưng có vẻ như nhiều đôi đã tan vỡ vì sự phân biệt rất nhạy cảm này. Thậm chí, ngay cả với những đôi vượt qua được sự thành kiến ấy để nên vợ nên chồng thì ấn tượng về sự coi thường, miệt thị ngày trước vẫn rất nặng nề. Chị Hoài, trưởng phòng hành chính của một công ty thuộc Bộ Xây dựng, mỗi khi đến công ty luôn nhận được những lời khen về trình độ cũng như cách sống, nhưng về nhà thì khác hẳn. Là con gái miền Trung, gốc gác ấy cũng khiến cho chị bị gia đình người yêu nhiều lần mang ra cân đo, đánh giá. Nhưng vượt qua được mặc cảm, hai người vẫn lấy nhau, có hai mặt con. Bao năm qua, chị dường như đã có thể chung sống với những câu nói, cái nhìn chứa đầy ẩn ý của nhà chồng nhưng thi thoảng chị vẫn không thể vui vẻ bỏ qua khi bị chê là "đồ nhà quê" trong cách nấu nướng, ăn mặc... Chị Hoài ức nhất là mỗi khi có bạn bè đồng hương đến chơi, bà mẹ chồng lân la sang hàng xóm buôn dưa lê: "Mấy đứa xứ bọ nói mà như hót, chả hiểu gì cả!". Chồng chị ái ngại, nhiều lần góp ý với mẹ nhưng bà khăng khăng: "Tao chỉ nói thật chứ có bịa gì cho nó", nên đành chỉ biết an ủi vợ: "Ôi dào, em nghĩ làm gì, mọi người cứ quen miệng thôi, không ác ý gì đâu".
    Hiện chưa có một con số thống kê cụ thể và chính xác về tỷ lệ người dân ngoại tỉnh đang sống ở Hà Nội và người Hà Nội gốc (vì thực tế việc quản lý nhân khẩu thường trú, tạm trú của thành phố còn gặp nhiều khó khăn và tỷ lệ này còn thường xuyên thay đổi theo thời điểm...). Tuy vậy, có thể khẳng định số người dân ngoại tỉnh đang chiếm áp đảo. Thực tế quan sát ở những cơ quan, công sở cũng cho thấy đa số nhân lực đang hàng ngày hàng giờ lao động tạo nên "cơm áo gạo tiền" cho Thủ đô cũng là những người không có gốc Hà Nội. Họ đến và mang theo những nét văn hóa của nhiều vùng miền, làm đa dạng bộ mặt thủ đô, đồng thời cũng không tránh khỏi những ảnh hưởng tiêu cực khác... Trong bối cảnh đó, sự pha trộn, kết hợp ở nhiều mặt của cuộc sống là điều không tránh khỏi và sự phân biệt quá đáng của một số ít người đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của nhiều người ngoại tỉnh. Vì "là người Hà Nội gốc thì đúng là đáng tự hào nhưng đã là quê hương thì với ai cũng đáng để nâng niu và chúng tôi cũng muốn được tôn trọng. Ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu, làm sao mà đánh giá đúng về một con người nếu chỉ thông qua vùng đất nơi họ sinh ra được", chị Hoài tâm sự.
    Khôi Nguyên
  7. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Cảnh sát giao thông nỗi nhức nhối của Các bác tài...loạn hết rồi.....CSGT lại đòi mãi lộ
    Ngày 10/5, anh Nguyễn Đình Cường, phi công Đoàn bay 919 (Vietnam Airlines) lái chiếc ô tô 4 chỗ ngồi từ Hà Nội về Thanh Hóa thăm gia đình.
    Khoảng 20h20, khi tới gần dốc Xây, ranh giới giữa thị xã Tam Điệp (Ninh Bình) và thị xã Bỉm Sơn (Thanh Hóa), một tổ công tác của CSGT Công an thị xã Tam Điệp ra hiệu cho xe anh Cường dừng lại.
    Sau khi dừng xe, anh Cường xuất trình giấy tờ đầy đủ và hợp lệ. Mặc dù vậy, viên CSGT có tên là Toán "thả" một câu đầy vẻ "dọa nạt": "Sao mày không dừng xe theo hiệu lệnh và đậu sai vị trí!?".
    Sau đó, ông Toán yêu cầu xe của Cường quay đầu chạy về công an phường có một cảnh sát kèm. Về tới địa điểm Cường phải ngồi đợi hơn 1 giờ vẫn không có ai giải quyết, có người gạ anh Cường chi 500 nghìn đồng thì trả lại giấy tờ rồi cho đi.
    Chúng tôi xin trích cuộc "chiến đấu" của Nguyễn Đình Cường với cảnh sát:
    Cảnh sát: Thái độ của mày còn lâu! Vào kia viết kiểm điểm đi. Nghe rõ gì không? Đứng đấy đêm cũng không giải quyết. Đứng đây còn lâu! Nói cho mà biết.
    - Nguyễn Đình Cường: Bà cháu bị ốm, xin các chú.
    Cảnh sát: Ốm mà đi vậy à? Láo toét! Mày như vậy còn lâu mới giải quyết. Nói rõ cho mày biết. Viết bản kiểm điểm chưa? Nhắc nhở nhá. Cho nộp bao tiền, nộp đi.
    - Nguyễn Đình Cường: Cháu chỉ còn có 100 nghìn.
    Cảnh sát: Một trăm quên ****** đi, hai trăm nộp nhanh. Phạt không chấp hành.
    - Nguyễn Đình Cường: Cháu xin các chú!
    Cảnh sát: Hai trăm ngàn, nói nhanh, mấy chục con người. Tao lấy đưa cho anh em CSĐT, công an phường đây này. Một vài trăm đối với tao quên mẹ đi. Thiếu gì, làm ăn vớ vẩn, rách việc. Biến!
    Một người mặc đồng phục xanh cầm gậy nói với cảnh sát Toán: ?oNộp phạt không nộp, vớ vẩn! Phải tao, tao đập cho vỡ kính. Lên Công an Tam Điệp đi! Đánh xe lên Công an Tam Điệp?.
    Tại Công an Tam Điệp, cảnh sát: Mày viết kiểm điểm chưa? Chưa viết thì chịu rồi. Phạt chấp hành đi, không thì lên kho bạc. Lên kho bạc còn chết nữa. Không thì giữ xe, giữ bằng. Đây này phạt chấp hành từ 100 đến 300, phạt mày 200. Trường hợp này thì nghiêm túc không đáng gì cả.
    Cường tiếp tục xin nộp 100 nghìn.
    Cảnh sát: Láo toét! Bảo viết kiểm điểm từ tối đến giờ không viết. Làm dứt điểm thằng này cho nó về. Lỗi của mày nhẽ ra là phải giữ xe, nhưng chuyển cho lỗi nhẹ. Một trăm ngàn, giấy biên lai đâu. Biên lai 100 ngàn đây nhé! Nộp thêm 30 ngàn tiền lưu kho nữa.
    Và tờ biên lai số 0418340 phạt 100 ngàn ghi lỗi của Cường vi phạm: "Đỗ xe không đúng vị trí quy định nơi đô thị" (?!).
    Có lẽ là phi công nên Nguyễn Đình Cường mới có thần kinh thép quần đảo với cảnh sát thị xã Tam Điệp suốt 4 tiếng đồng hồ, từ 20h20 đến 24h30 ngày 10/5.
    (Theo Thanh Niên)
  8. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Giác quan thứ sáu - ai hơn ai?
    Tại một nhà hộ sinh, người ta quay nhiều đoạn phim dài 10 giây gồm hình ảnh những em bé đang khóc, sau đó chiếu cho các bà mẹ xem và tắt tiếng đi. Kết quả là hầu hết các bà mẹ đều có thể dễ dàng đoán được đứa bé đang đói, đau hay bị mệt mỏi.
    Khi thực hiện thí nghiệm tương tự với các quý ông thì thật đáng tiếc: chỉ khoảng dưới 10% các ông bố có thể nhận biết trên 2 biểu hiện của bé (thậm chí, người ta còn nghi ngờ rằng các ông bố chỉ đoán bừa mà trúng). Nhiều ông bố phải thú nhận: "Các bà mẹ mới biết con cần gì, chúng tôi thì chịu thua". Một nghiên cứu khác cũng cho thấy hầu hết chị em đều phân biệt được ai là ai trong số các trẻ sinh đôi, trong khi phần lớn quý ông đầu hàng.
    Khi bước vào một phòng có khoảng 50 cặp nam nữ, người phụ nữ có thể phân biệt được mối quan hệ giữa các cặp trong vòng 10 phút. Năng lực cảm nhận của phụ nữ còn nhận biết được đôi nào đang yêu nhau thắm thiết, đôi nào đang giận dỗi, đôi nào mới chỉ là bạn... Trong khi đó, nếu một người đàn ông vào phòng, anh ta sẽ đảo mắt quanh phòng và tìm ngay lối ra. Rõ ràng, bộ não của đàn ông luôn nghĩ đến các nguy hiểm có thể xảy ra và nghĩ cách thoát hiểm.
    Vậy nên, xin bạn đừng vội bực mình nếu chàng trai của bạn không nhanh ý đoán xem bạn muốn gì mỗi khi bạn phụng phịu. Rõ ràng giác quan thứ sáu của đàn ông kém xa phụ nữ.
    Theo Why men don`t listen, women can`t read maps

  9. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    Mại
    Nguyễn Thị Thu Huệ
    Mại này, hình như những người thợ cầu họ đánh rơi tảng xi măng vào đầu em hay sao mà óc Mại bỗng bẹp dúm đi thế?
    - Hưng kề khuôn mặt nóng bừng của mình vào Mại. Tóc cô lướng vướng vào môi anh và hơi thở anh lan toả.
    - Chẳng có tảng xi măng nào rơi vào hết. Nặng không?
    - Nặng. Tắc thở rồi đây này. Để tay vào ngực mà xem.
    - Ai lại thế? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, chưa bao giờ khách đến thăm nhà mà lại ngôi trong tư thế này.
    - Thì bây giờ mình ngồi, việc gì phải giống ai? Hưng rúc rúc khuôn mặt của mình vào cổ Mại. Cả hai run lên.
    - Không nên thế. hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói.
    - Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? - Và Hưng bế bổng Mại lên bằng đôi tay của một chàng trai hai mươi tám tuổi.
    - Giời ơi, làm gì thế này. Mình xin Hưng, đừng Hưng ạ. - Mại vẫy vùng, run rẩy. Người cô bỏng rát.
    - Đừng nói nữa... - Mại thì thầm, lấy chân kéo cái chăn che kín người. - Hưng, máu ở chân Hưng cầm rồi đấy. Người ta rịt đứt chân bằng thuốc lào. Còn mình, mình đắp cả điếu thuốc lá cho Hưng, thế mà nó cũng hết.
    Hưng nhắm nghiền mắt. Một tay vòng dưới người Mại. Một tay nắm lấy tay Mại, môi hơi cười.
    Mại im lìm nhìn trần nhà. Tường vôi màu xám và những con nhện ghi sẫm đang nhả tơ. Sao lại thế này nhỉ. Sao cô lại ở đây?
    Buổi chiều. Hưng bảo: Chốc nữa Mại về mình chơi đi. Hôm nay rằm, đến thắp hương hộ mình nhé. Cả khấn nữa. Mại cười: mình biết gì mà khấn với chả vái. Khấn lung tung, trời phạt cho đấy. Hưng cười: Mình thành tâm, không lo. Mại im lặng. Ánh mắt Hưng nhìn Mại qua cặp kính cận, đăm đắm. Cô rùng mình. lâu lắm rồi, cô lại gặp ánh mắt đó. Thời xa xưa ấy, nghĩ lại làm gì. Còn bây giờ, cô chỉ hay gặp những ánh mắt nhìn như muốn cởi quần áo cô ra. hai lần lầm lỡ trong đời biến Mại thành người khác.
    Cô đẹp hơn rất nhiều so với hồi con gái. Hai mươi tuổi, và mình đánh đùng vào cuộc tình đầu tiên với một chàng sinh viên kiến trúc, cô trở thành đàn bà. Một người đàn bà goá chưa chồng. Chàng bị tai nạn do một hôm say quá chén, tự mình va đầu vào vỉa hè, tự mình chết. Đau đớn, bẽ bàng trước cuộc sống như cái dây curoa may khâu được đạp liên hồi. Ba năm sau, người đàn bà goá ấy tái giá.
    Người đàn ông thứ hai này đã có vợ, chững chạc và điềm đạm. Chàng bỏ vợ nhanh và lặng lẽ không ngời. Cô tưởng mọi chuyện chàng làm là vì mình, nhưng không. Hai ngày sau khi chàng chia tay vợ, chàng bảo cô: Này em, cẩn thận không là có con đấy. mà anh thì không chịu trách nhiệm gì đâu. Vừa thoát nợ xong, còn phải lo làm ăn. Ví dụ mà ăn nên làm ra thỉnh thoảng anh chi mầu cho em. Và chàng rít thuốc, hai má tóp lại. Cô sững sờ và thảng thốt nhận ra. Từ lúc đó. Mình lại góa chồng. Lần thứ hai.
    - Mại ơi, Hưng khát nước! - Hưng thì thào, trở mình, nằm nghiêng và gác chân lên người Mại.
    - Để mình đi lấy nước cho Hưng uống nhé! - Mại nhẹ nhàng như một con mèo, chui ra khỏi vòng tay của Hưng, xuống thang gác.
    - Hưng uống đi! - mại nâng đầu Hưng dậy, kề ly nước lạnh vào môi Hưng. Hưng tu một hơi hết ly nước. Quăng cái ly ra, Hưng vùng lên, người chàng trùm lấp Mại. Cô me đi trong đôi môi mát lịm của Hưng.
    - Ứ ừ. Không chơi trốn thế đâu! - Hưng vùng vằng và lại tiếp tục hôn mại.
    Bỗng điện tắt. Ngoài trời, ráng đỏ chạy ngang ngang cuối trời. Góc trời, mặt trăng lên, hơi méo và xanh lét. Hưng châm thuốc và rít một hơi dài. tay vắt ngang người Mại.
    - Sao lại thế? Hưng khinh Mại không? - Mại thì thầm.
    - Đàn bà. Chẳng ai thoát được cái câu ấy. Trong bụng thì biết là không nhưng cứ thích hỏi để nghe người ta nói.
    - Hưng nhiều kinh nghiệm nhỉ?
    - Thế thì Mại gọi Hưng bằng anh đi! - Hưng kề mặt gần lại.
    - Hâm ở đâu đấy. Ít hơn người ta bốn tuổi, tha bắt gọi bằng chị là phúc đấy. Từ mai kết nghĩa chị em nhé.
    - Em xin chị. Đến kiếp sau thế nào không biết, chứ kiếp này thì không có đâu. - Hưng ném veo điếu thuốc qua khuôn cửa ung ung bóng tối. Và lại hôn lên môi Mại.
    - Nói đi. Hưng trẻ, đẹp và tài thế. Mại biết Hưng xua con gái đi không hết, mà toàn những đứa trẻ măng và xinh nữa.
    - Và sẽ quên ngay Mại, hay là khinh Mại chứ gì? - Hưng chồm người nhìn hút vào mặt Mại. Mại nhắm nghiền mắt lại, gật gật đầu. Tóc cô xoã mềm trên gối.
    Mại im lặng, cảm nhận bàn tay của Hưng trên người mình. Mọi sự tràn đến với cô và Hung như cơn lũ. Sau hai lần goá chồng, cô luôn cảnh giác cao độ trước đàn ông. Cô không còn có lòng tin ở đời này nữa. Trước mặt cô, cuộc đời là một con đường cỏ xanh rì, và ở dưới là những cái hố.
    Nhãng ý một cái là xuống hố ngay. Hưng trẻ trung và là thần tượng của mọi người. Còn Mại, cô đang đứng ở bên rìa con đường và dò dẫm bước, trên vai là gánh nặng bởi một đống đồng nát cũ rích của hai lần goá chồng.
    - Mại ơi. - Chợt giọng Hưng tha thiết.
    - Gì cơ? - Mại ngẩng nhìn Hưng. Mắt Hưng nhắm nghiền. Mại chợt nhớ ra là lúc ân ái, Hưng không hề lảm nhảm những lời "Anh yêu em. Em có yêu anh không" như hai người đàn ông trước đã từng nói. Mình hư hỏng mất rồi - Mại nghĩ- Ai lại có thể ngủ với một người đàn ông chỉ gặp nhau loáng thoáng trong những cuộc họp của công ty. Ngày mai, ngày kia và sau này nữa, môi lần gặp Hưng, mình sẽ thế nào? Và nhỡ mình yêu Hưng thì sao? Trời ơi, thật khủng khiếp vì sẽ chẳng bao giờ có điều đó cả. Hưng ào đến bên mình, cuồng si với mình chẳng qua Hưng còn trẻ quá. Lại là đàn ông nữa. và chẳng bao giờ Hưng yêu mình cả. Thật khủng khiếp.
    - Lại đang tự dằn vặt mình đấy. Và tưởng tượng ra Hưng sẽ khinh mại, phải không? - Hưng nhìn xoáy vào mặt Mại, chỉ cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi vì bóng tối đã xuông và che phủ tất cả.
    - Nghĩ thế là sai à? - Mại khóc. Nước mắt bò từ từ trên má, xuông môi. mằn mặn.
    - Mại ơi. Mại biết không. Cuộc đời mình giống như một cơn mưa. Mưa triền miên và có hàng nghìn giọt mưa. Và Mại thì là một bông hoa. Hoa đang nở.
    Có một giọt mưa của mình rơi vào nụ hoa của Mại, Mại giữ lấy nhé. Giọt mưa ấy sẽ có hương thơm của nhuỵ hoa. Mọi chuyện, có thế thôi, việc gì Mại phải nghĩ. Hôm nay là ngày đẹp nhất của Hưng. Hưng bỗng nhiên cần Mại. Cần Mại là bông hoa, đằm thắm và thơm. Để Hưng gửi một giọt mưa.
    Nước mắt chứa chan trên mặt. Mại nằm úp sấp xuống cái đệm êm mượt. Hưng vẫn thì thầm: Làm một bông hoa. Nhé.
    Bỗng có tiếng đấm cửa rầm rầm. Và tiếng con giá lánh lót: Anh Hưng. Anh Hưng ơi.
    Mại vùng dậy, thảng thốt nhìn Hưng. Hưng hơi đờ ra một thoáng. và nói: Cứ nằm đấy Mại ạ. Hưng xuống nhà một chút nhé.
    Hưng mặc quần áo, quay lại nhoẻn cười: Nghỉ một tý rồi mình đi ăn bún, Hưng đói quá.
    Tiếng đấm cửa càng mạnh. Giọng nói trở thành tiếng quát.
    - Anh Hưng. Mở cửa ngay.
    - Gì thế? - Tiếng Hưng và tiếng kéo chốt.
    - Tại sao em gọi mãi anh không ra? Anh làm cái trò gì thế. Tiếng giày cao gót dạo quanh nhà. Áo và túi của ai đây. Và tiếng của cô gái.
    - Ai - ai đang ở trên gác kia. mời xuống đây ngay. Nhanh lên. Em không ăn thịt nó đâu mà anh sợ. Nếu đúng cái con mà anh hay đèo, em sẽ xé xác nó ra vì em đã cảnh cáo anh rồi! - Và cô gái nói vọng lên - Mời chị xuống đây nói chuyện. Đây là nhà của tôi. tôi mời chị xuống đây.
  10. cua792001

    cua792001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    3.618
    Đã được thích:
    0
    - Tôi không muốn nhìn thấy cô. Tôi không có chuyện gì để nói với cô cả. mời cô ra khỏi nhà này! - Hưng trầm tĩnh đáp.
    - Em không đi đâu cả. Nhà này là của em. Mời chị xuống đây tôi nói chuyện. - Và cô bé khóc nức lên, vừa khóc vừa bù lu bù loa.
    Mại đắng người. Cô thấy mọi thứ lùi xa tít tắp. những cánh hồng nhung đỏ sẫm rung rung trong gió và những giọt mưa. Tất cả. Phút run rẩy sung sướng của thể xác, cái thể xác của người đàn bà đã biết hương vị ngọt ngào của người đàn ông để rồi thành bà goá. Tất cả như tan loãng ra trong cái không gian có mùi thịt kho mặn của nhà hàng xóm bay sang.
    - Hưng. Không được nóng. Và em kia, đừng có nói to như thế, hàng xóm họ cười cho! - Mại tụt xuống cầu thang, trên người là một bộ đồ xanh ngắt.
    Trước Mại, cô bé non nớt mở tròn xoe mắt. Mại không phải là cái cô mà Hưng hay đèo.
    - Chị ngồi đấy. - Cô bé vẫn nhìn Mại trân trối. Ánh mắt dịu xuống.
    Mại lẵng lẽ khoác áo vào, và giơ tay kéo cửa.
    - Hưng phải bình tĩnh, và em thì đừng có nói to! - Mại bỗng xót thưông cô bé con đang quằn quại đau khổ vì ghen tuông kia. Cô ta đi hết từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Chắc là mai thì mới bình tĩnh để nhớ lại mại và chuyển cái ghen sang cô.
    - Đây là bạn gái của anh. Em ngồi xuống đi! Hưng nói và giơ tay keo Mại ngồi xuống bên cạnh mình! - Em pha nước cho anh nhé! - Hưng nhìn Mại đăm đắm.
    Mại bỗng run rẩy. Thôi, mình yêu Hưng mất rồi. làm sao mà Mại có thể quên được Hưng nữa. Mà tại sao, bỗng nhiên Hưng lại xưng anh với Mại bằng một giọng yêu thương đến thế. Mại bỗng luống cuống và đờ đẫn.
    - Hay thôi vậy. Em về đi vậy nhé, anh có việc bận một chút. Mai mình gặp nhau. Tha lỗi cho anh, đã không tiễn em! - Hưng đứng lên, và cầm cái túi và đưa khoá xe cho Mại. Mại cầm lấy và ra về như cái máy.
    - Hưng bình tĩnh nhé. Và cả em nữa. Đừng làm gì ồn vì mình là người có văn hoá! - Mại nói, và cô chỉ muốn ôm cả hai người, Hưng và cô bé con kia vào lòng và bảo với họ: Chị xin lỗi cả hai em. Chị chỉ là người đứng ngoài và đừng phải nghĩ gì về chị hết.
    Rồi tất cả cũng qua đi. Sau lần goá chồng thứ ba, Mại trở thành một người khác. Cương quyết và lạnh lùng. Trong cơ quan, người ta gọi cô là Mại đá. Cô không còn lấy chồng lần nào nữa nên cũng chẳng goá chồng thêm lần nào nữa.
    Sau hôm ấy. Mại xin chuyển cơ quan, dù họ cố giữ cô lại. Hưng tìm cô, mỗi ngày một vài lần. Cả viết thư nữa. Đại khái là Hưng cần Mại như một nơi che chở cho anh và Hưng rất ân hận là đẩy Mai vào một tình thế như vậy. Mại im lặng đón nhận tất cả nhưng không hề hồi lại một câu nào. Mai biết. Chỉ một lần nữa thôi, Mại ngoái lại với Hưng, Mại sẽ mất mình mãi mãi.
    ***
    Ba mươi năm sau.
    Buổi chiều. Bỗng Mai nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà đang lui cui trồng lại mấy cái gốc thơm sau vườn, chợt nghểnh tai lên vì tiếng gõ. Bà ra mở cửa.
    Hưng. Hưng giờ đã năm mươi sáu tuổi, lưng hơi khom khom đang đứng ở cửa. Hưng cười. Nụ cười của một vùng thời gian đọng lại. Hưng đã lấy vợ. Không phải là cô bé ghen tuông hôm nào. Hưng lấy một người con gái dân tộc, trong trẻo và thuần khiết như giọt sương, và đơn giản như một con thỏ có hai cái mắt nâu.
    Mại bỗng dưng luống cuống. Nhìn xuống mình, chiếc quần vải đen ống cao ống thấp, tất mỗi chiếc một màu. hai bàn tay khô đầy đất. Quần áo có mùi chua. Mại ngượng.
    - Mại ơi. Tôi đến thăm Mại để mai đi xa. - Giọng Hưng trầm đục đục.
    - Vâng. - Mại không biết phải nói gì vì bà quá bất ngờ.
    Hai người ra vườn. Mại luống cuống đến nỗi không biết phải làm gì. Cứ định rót nước mời Hưng uống thì nhìn thấy tay bẩn lại thôi, định rửa tay lại vớ được cái ghế liền kéo cho Hưng ngồi, rồi rút mấy cái quần phơi trên dây đang chạm vào mặt Hưng.
    - Ngồi đây với tôi đi, Mại. - Hưng nhìn Mại đăm đăm.
    - Vâng
    - Mại ơi, mai tôi đi rồi. Tôi và cô ấy lên Lạng Sơn sống đây. Mấy đứa con bảo lên đó làm ăn khá lắm. Cả nhà chuyển lên đấy vì cô ấy có mẹ già và một ngôi nhà rất to. Tôi sẽ trông vườn, trông nhà và coi bọn trẻ con cho bố mẹ nó đi buôn. Bọn nó còn đi buôn. Ở đây bức bách lắm.
    - Vâng! - Mai đáp và nhìn ra xa.
    - Thi thoảng, tôi sẽ về thăm mại. mỗi lần nghĩ đến Mại đang sống một mình, tôi không chịu nổi.
    - Thôi Hưng ạ. Mại quen rồi. Mại không cô đơn đau. Mại có hẳn một kho quá khứ! - Mại nhệch nhạc cười. Méo xệch.
    - Mưa rồi. Vào nhà đi. Tháng ba rồi mà còn trở gió mà. Vào nhà đi không có ốm đấy! - Hưng đến gần bên Mại, đặt tay lên vai bà.
    Hơi nóng từ ông truyền sang, bà bỗng rùng mình.
    - Ừ, mưa rồi! - Mại lẩm bẩm.
    - Những giọt mưa... - Hưng thì thào.
    - Có một giọt rơi vào một bông hoa. Và ở luôn trong đó.
    - Phải rồi. Nó ở luôn trong đó! - Hưng nói và quay ra cửa, giọng nghẹn nghẹn.- Tôi về. Mong Mại khoẻ. Có mệnh hệ gì, nhờ hàng xóm đánh điện. Tôi về ngay.
    - Vâng! - Mại nói và tiễn Hưng ra cửa. Cánh cửa chậm chạp khép lại.
    ***
    Người đàn bà đi ra sân. Ngước khuôn mặt nhàu nhát vì thời gian lên trời. Hứng những giọt mưa.

Chia sẻ trang này