1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

góc khuất

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi bigliar, 26/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    AN ỦI
    Bạn hãy đập chiếc li này xuống đất
    Cũng rẻ thôi và nghe cũng vui tai
    Hãy phong phanh tê tái cúc không cài
    Nghiến răng đá hòn sỏi văng khô khốc
    Đây tường gạch hãy đấm vào cồng cộc
    Cuốn sách kia hãy ném loạt xoạt bay
    Bạn sẽ như một đứa bé thơ ngây
    Như thuở xưa ai cũng từng biết dỗi
    Bỏ một bữa giam mình trong phòng tối
    Hoặc lầm lì ngồi uống gió bờ sông
    Ở nơi này vắng lặng chẳng ai trông
    Bạn cứ việc tha hồ mà gào thét
    Bạn dậm chân bạn nghiến răng kèn kẹt
    Chân cuồng điên rồi ngã xuống cỏ hiền
    Con cào cào nấp trong cỏ nhìn lên
    Bạn cười khẩy, cười gằn hay cười nhạt
    Cười hềnh hệch hay nhếch môi chua chát
    Sẽ thấy mình thêm một chút phong sương
    Mà nếu không cứ khóc thật bình thường
    Như người ốm cất tiếng rên khó nhọc
    Nước mắt dần rồi rửa sạch nỗi đau
    Cứ thật buồn đi nào ai cấm được nhau
    Cũng chẳng ai hưởng thanh bình mãi mãi
    Và bạn cũng giận dữ đi đừng ngại
    Nhưng bạn ơi đừng vội chán cuộc đời
    Con sáo non đang tập nói bạn ơi!
  2. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Con người là một sản phẩm vĩ đại nhất của tạo hóa. Trải qua bao nhiêu triệu năm tiến hóa, sản phẩm ấy mới hình thành một cách trọn vẹn, gồm cả phần HỒN và phần XÁC. Và để hoàn chỉnh cái sinh vật kỳ diệu đó, tạo hóa không quên cài đặt một phần mềm trong trái tim con người, đó là một chương trình không tuân theo bất kỳ một quy luật nào. Nó đàn hồi và dao động tùy theo sự lĩnh hội của thần kinh trung ương. Ấy là cảm xúc. Cảm xúc của mỗi người vì thế cũng khác nhau. Cùng một hiện tượng, cùng một sự kiện, nhưng suy nghĩ và tình cảm của mỗi người hoàn toàn không giống nhau. Đó là sự đa dạng trong sản phẩm của tạo hóa, và xin nói thêm rằng trong đó cũng phải kể đến những phế phẩm. Phế phẩm là những sản phẩm mà phần mềm đó không hoạt động, hoặc hoạt động quá yếu ớt so với lòng tham hoặc sự vô cảm...
    Ai cũng có nỗi buồn và góc khuất của riêng mình. Nỗi buồn nhiều khi là khoảnh khắc để ta tĩnh tâm nhìn lại chính mình. Mỗi khi ẩn mình vào góc khuất của riêng mình, ta có dịp nhìn lại cuộc sống xung quanh, nhìn lại những con người xung quanh ta. Nỗi buồn không nuôi ta no, nỗi buồn không làm cho ta có thêm động lực và niềm tin vào cuộc sống, nhưng nỗi buồn làm cho ta lớn hơn. Và xin đừng trách nhau những lúc buồn. Hãy tôn trọng cái khoảnh khắc riêng tư ấy, nếu có thể, hãy lắng nghe và hãy chìa cho nhau một bàn tay. Thế thôi. Có một câu chuyện nhỏ kể rằng có một cô bé một hôm đi học về muộn. Khi người mẹ hỏi tại sao thì cô bé trả lời rằng vì giúp một người bạn hỏng xe. Mẹ cô bé thắc mắc: "Con giúp bạn ấy được gì khi con không hề biết sửa xe?" - "Con giúp bạn ấy khóc!!!". Câu chuyện đơn giản chỉ có vậy, nhưng có một điều rằng trong cuộc sống rất cần những điều tưởng chừng đơn giản đến thế.
    Tôi trân trọng nỗi buồn của mọi người vì chính tôi cũng đã, đang và vẫn sẽ phải trải qua những trạng khắc như thế. Nỗi buồn đôi khi rất dịu dàng, nhưng nhiều lúc nó như một con virus nguy hiểm gặm nhấm những chương trình Hy vọng và Niềm vui trong trái tim. Nếu không scan được con virus ấy, ta sẽ rơi vào một tình trạng vô cùng tồi tệ. Điều quan trọng là phải biết chương trình của mình hoạt động như thế nào, để từ đó có những điều chỉnh và restart hợp lý. Tôi đang ở trong tình trạng tương tự. Một sự mất thăng bằng đến kinh khủng. Trong trạng thái ấy, bất kỳ một biến động nhỏ nào cũng làm cho tôi phải suy nghĩ. Con người ta trở nên mong manh và yếu ớt hơn bao giờ hết. Nhưng không ai có thể cứu mình cả, trừ chính bản thân mình. Vì không ai hiểu mình bằng chính mình. Hãy cố gắng tách bạch lý trí và tình cảm, để chúng là hai bộ phận luôn tương hỗ nhau mà không tiêu diệt lẫn nhau.
  3. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Con người là một sản phẩm vĩ đại nhất của tạo hóa. Trải qua bao nhiêu triệu năm tiến hóa, sản phẩm ấy mới hình thành một cách trọn vẹn, gồm cả phần HỒN và phần XÁC. Và để hoàn chỉnh cái sinh vật kỳ diệu đó, tạo hóa không quên cài đặt một phần mềm trong trái tim con người, đó là một chương trình không tuân theo bất kỳ một quy luật nào. Nó đàn hồi và dao động tùy theo sự lĩnh hội của thần kinh trung ương. Ấy là cảm xúc. Cảm xúc của mỗi người vì thế cũng khác nhau. Cùng một hiện tượng, cùng một sự kiện, nhưng suy nghĩ và tình cảm của mỗi người hoàn toàn không giống nhau. Đó là sự đa dạng trong sản phẩm của tạo hóa, và xin nói thêm rằng trong đó cũng phải kể đến những phế phẩm. Phế phẩm là những sản phẩm mà phần mềm đó không hoạt động, hoặc hoạt động quá yếu ớt so với lòng tham hoặc sự vô cảm...
    Ai cũng có nỗi buồn và góc khuất của riêng mình. Nỗi buồn nhiều khi là khoảnh khắc để ta tĩnh tâm nhìn lại chính mình. Mỗi khi ẩn mình vào góc khuất của riêng mình, ta có dịp nhìn lại cuộc sống xung quanh, nhìn lại những con người xung quanh ta. Nỗi buồn không nuôi ta no, nỗi buồn không làm cho ta có thêm động lực và niềm tin vào cuộc sống, nhưng nỗi buồn làm cho ta lớn hơn. Và xin đừng trách nhau những lúc buồn. Hãy tôn trọng cái khoảnh khắc riêng tư ấy, nếu có thể, hãy lắng nghe và hãy chìa cho nhau một bàn tay. Thế thôi. Có một câu chuyện nhỏ kể rằng có một cô bé một hôm đi học về muộn. Khi người mẹ hỏi tại sao thì cô bé trả lời rằng vì giúp một người bạn hỏng xe. Mẹ cô bé thắc mắc: "Con giúp bạn ấy được gì khi con không hề biết sửa xe?" - "Con giúp bạn ấy khóc!!!". Câu chuyện đơn giản chỉ có vậy, nhưng có một điều rằng trong cuộc sống rất cần những điều tưởng chừng đơn giản đến thế.
    Tôi trân trọng nỗi buồn của mọi người vì chính tôi cũng đã, đang và vẫn sẽ phải trải qua những trạng khắc như thế. Nỗi buồn đôi khi rất dịu dàng, nhưng nhiều lúc nó như một con virus nguy hiểm gặm nhấm những chương trình Hy vọng và Niềm vui trong trái tim. Nếu không scan được con virus ấy, ta sẽ rơi vào một tình trạng vô cùng tồi tệ. Điều quan trọng là phải biết chương trình của mình hoạt động như thế nào, để từ đó có những điều chỉnh và restart hợp lý. Tôi đang ở trong tình trạng tương tự. Một sự mất thăng bằng đến kinh khủng. Trong trạng thái ấy, bất kỳ một biến động nhỏ nào cũng làm cho tôi phải suy nghĩ. Con người ta trở nên mong manh và yếu ớt hơn bao giờ hết. Nhưng không ai có thể cứu mình cả, trừ chính bản thân mình. Vì không ai hiểu mình bằng chính mình. Hãy cố gắng tách bạch lý trí và tình cảm, để chúng là hai bộ phận luôn tương hỗ nhau mà không tiêu diệt lẫn nhau.
  4. the_bluesky

    the_bluesky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Lâ?n đâ?u tiên mi?nh đô?ng ý gặp va? nói chuyện với một ngươ?i chi? quen qua một ngươ?i bạn, mặc du? đaf tư?ng gặp ngoa?i đơ?i (lúc đó chưa biết nhau ) va? chát với nhau cách đây gâ?n một năm rô?i. Ngươ?i ấy tặng cho mi?nh một trái tim bă?ng gôf, va? ba?o mi?nh hy vọng món qua? na?y sef la?m mi?nh bất ngơ?. Mi?nh thấy bất ngơ? thật nhưng lại không thích. Mi?nh chă?ng thích cách nói chuyện cu?a ngươ?i ấy. Mi?nh có bao giơ? ngô?i chát với ngươ?i ấy được lâu đâu. Bây giơ? mi?nh chă?ng thích gi? ca?, mi?nh chi? muốn mi?nh không co?n ca?m giác cô đơn, day dứt mi?nh muốn mi?nh tự tin được va?o cuộc sống. Mi?nh đang sống với hai con ngươ?i, một con ngươ?i lúc na?o cufng vui tính cươ?i đu?a, ha?i hước. Mọi ngươ?i nhi?n va?o sef thấy mi?nh la? ngươ?i hạnh phúc va? sung sướng. uh, kệ họ....đi. Mi?nh biết mi?nh như thế la? gia? dối nhưng mi?nh không muốn một ai thấy được phâ?n yếu mê?m trong con ngươ?i tư? trước đến giơ? được coi la? mạnh mef la? đâ?y nghị lực cu?a mi?nh ca?.
    Sự vô tư va? niê?m tin va?o cuộc sống cu?a mi?nh đaf bị chính mi?nh vứt bo? bă?ng một phút yếu lo?ng không đáng có va? bây giơ? mi?nh đang pha?i chịu sự trư?ng phạt, sự cắn rứt cu?a lương tâm đây. Va? ca? anh nưfa, anh trai ạ. Em hiê?u anh đaf nghif khác vê? em như thế na?o sau hôm đó. Em chă?ng muốn nói gi? ca?. Sau hôm đó em nghif em sef cố gắng không nói chuyện với anh nưfa. Em sef cắt đứt mọi liên hệ với anh như trước đây anh chưa tư?ng quen em.
    Anh em mi?nh vốn chơi với nhau rất vô tư cơ ma?. Thế nhưng tại sao lúc đó vi? yếu lo?ng em đaf đê? cho anh đi quá giới hạn cu?a một ngươ?i anh. Em rất day dứt va? ca?m thấy mi?nh thật tô?i tệ. Giá như anh chưa có ngươ?i yêu, anh có một chút ti?nh ca?m đặc biệt với em hoặc la? em có một chút gi? đặc biệt với anh thi? đó cufng không pha?i la? điê?u gi? lớn lao lắm. Đă?ng na?y, anh rất yêu ngươ?i yêu anh, em cufng chưa có gi? đặc biệt với anh mặc du? em không phu? nhận la? em rất tôn trọng va? quý mến anh.
    Anh trai ơi tại sao lại thế chứ, anh la? ngươ?i cufng biết sống cân bă?ng giưfa lý trí va? ti?nh ca?m cơ ma?. Em vâfn biết anh em mi?nh chă?ng có gi? với nhau ngoa?i ti?nh ca?m vô tư trong sáng anh coi em như một cô em gái va? em cufng coi anh như la? một ông anh trai tốt bụng.
    Thế thi? sao na?o, tại sao lại có phút bô?ng bột va? yếu đuối đó đê? bây giơ? cho du? cố che giấu nhưng gặp va? nói chuyện được với nhau thật gượng gạo va? ngại ngu?ng.
    Đến một lúc na?o đó, em sef mất anh mất một ngươ?i đem đến cho em sự tự tin va?o cuộc sống, một ngươ?i la?m em lạc quan va? yêu đơ?i.
    Có lef anh chă?ng biết điê?u đó đâu. Tư? khi quen anh, nói chuyện với anh em mới có suy nghif va? quan niệm vê? cuộc sống khác xưa đấy. Anh đaf đem lại cho em rất rất nhiê?u thứ.....nhưfng thứ đó bất ky? món qua? na?o em được tặng cufng không thê? bă?ng được. Cuộc sống cu?a em khác nhiê?u tư? khi em có một ông anh trai tốt bụng như anh.
    Em chă?ng biết với anh em la? thế na?o đây????????
    Anh có ngươ?i yêu, anh có gia đi?nh, có nhiê?u be? bạn tốt va? chơi thân lâu với anh rô?i. Thế thi? anh câ?n gi? một cô em gái như em.
    Em đang la?m tất ca? nhưfng gi? có thê? đê? giưf lại nhưfng gi? tốt đẹp anh em mi?nh đaf có với nhau. Với em điê?u đó rất quan trọng....sau tất ca? mọi chuyện liệu anh có co?n tôn trọng em không nhi? ? Co?n em em thấy không tôn trọng chính mi?nh, mặc du? đó chi? la? một cái ....thôi ma?.....
    Tôi ơi la? tôi...
    Sao tôi tệ đến thế không biết......
  5. the_bluesky

    the_bluesky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Lâ?n đâ?u tiên mi?nh đô?ng ý gặp va? nói chuyện với một ngươ?i chi? quen qua một ngươ?i bạn, mặc du? đaf tư?ng gặp ngoa?i đơ?i (lúc đó chưa biết nhau ) va? chát với nhau cách đây gâ?n một năm rô?i. Ngươ?i ấy tặng cho mi?nh một trái tim bă?ng gôf, va? ba?o mi?nh hy vọng món qua? na?y sef la?m mi?nh bất ngơ?. Mi?nh thấy bất ngơ? thật nhưng lại không thích. Mi?nh chă?ng thích cách nói chuyện cu?a ngươ?i ấy. Mi?nh có bao giơ? ngô?i chát với ngươ?i ấy được lâu đâu. Bây giơ? mi?nh chă?ng thích gi? ca?, mi?nh chi? muốn mi?nh không co?n ca?m giác cô đơn, day dứt mi?nh muốn mi?nh tự tin được va?o cuộc sống. Mi?nh đang sống với hai con ngươ?i, một con ngươ?i lúc na?o cufng vui tính cươ?i đu?a, ha?i hước. Mọi ngươ?i nhi?n va?o sef thấy mi?nh la? ngươ?i hạnh phúc va? sung sướng. uh, kệ họ....đi. Mi?nh biết mi?nh như thế la? gia? dối nhưng mi?nh không muốn một ai thấy được phâ?n yếu mê?m trong con ngươ?i tư? trước đến giơ? được coi la? mạnh mef la? đâ?y nghị lực cu?a mi?nh ca?.
    Sự vô tư va? niê?m tin va?o cuộc sống cu?a mi?nh đaf bị chính mi?nh vứt bo? bă?ng một phút yếu lo?ng không đáng có va? bây giơ? mi?nh đang pha?i chịu sự trư?ng phạt, sự cắn rứt cu?a lương tâm đây. Va? ca? anh nưfa, anh trai ạ. Em hiê?u anh đaf nghif khác vê? em như thế na?o sau hôm đó. Em chă?ng muốn nói gi? ca?. Sau hôm đó em nghif em sef cố gắng không nói chuyện với anh nưfa. Em sef cắt đứt mọi liên hệ với anh như trước đây anh chưa tư?ng quen em.
    Anh em mi?nh vốn chơi với nhau rất vô tư cơ ma?. Thế nhưng tại sao lúc đó vi? yếu lo?ng em đaf đê? cho anh đi quá giới hạn cu?a một ngươ?i anh. Em rất day dứt va? ca?m thấy mi?nh thật tô?i tệ. Giá như anh chưa có ngươ?i yêu, anh có một chút ti?nh ca?m đặc biệt với em hoặc la? em có một chút gi? đặc biệt với anh thi? đó cufng không pha?i la? điê?u gi? lớn lao lắm. Đă?ng na?y, anh rất yêu ngươ?i yêu anh, em cufng chưa có gi? đặc biệt với anh mặc du? em không phu? nhận la? em rất tôn trọng va? quý mến anh.
    Anh trai ơi tại sao lại thế chứ, anh la? ngươ?i cufng biết sống cân bă?ng giưfa lý trí va? ti?nh ca?m cơ ma?. Em vâfn biết anh em mi?nh chă?ng có gi? với nhau ngoa?i ti?nh ca?m vô tư trong sáng anh coi em như một cô em gái va? em cufng coi anh như la? một ông anh trai tốt bụng.
    Thế thi? sao na?o, tại sao lại có phút bô?ng bột va? yếu đuối đó đê? bây giơ? cho du? cố che giấu nhưng gặp va? nói chuyện được với nhau thật gượng gạo va? ngại ngu?ng.
    Đến một lúc na?o đó, em sef mất anh mất một ngươ?i đem đến cho em sự tự tin va?o cuộc sống, một ngươ?i la?m em lạc quan va? yêu đơ?i.
    Có lef anh chă?ng biết điê?u đó đâu. Tư? khi quen anh, nói chuyện với anh em mới có suy nghif va? quan niệm vê? cuộc sống khác xưa đấy. Anh đaf đem lại cho em rất rất nhiê?u thứ.....nhưfng thứ đó bất ky? món qua? na?o em được tặng cufng không thê? bă?ng được. Cuộc sống cu?a em khác nhiê?u tư? khi em có một ông anh trai tốt bụng như anh.
    Em chă?ng biết với anh em la? thế na?o đây????????
    Anh có ngươ?i yêu, anh có gia đi?nh, có nhiê?u be? bạn tốt va? chơi thân lâu với anh rô?i. Thế thi? anh câ?n gi? một cô em gái như em.
    Em đang la?m tất ca? nhưfng gi? có thê? đê? giưf lại nhưfng gi? tốt đẹp anh em mi?nh đaf có với nhau. Với em điê?u đó rất quan trọng....sau tất ca? mọi chuyện liệu anh có co?n tôn trọng em không nhi? ? Co?n em em thấy không tôn trọng chính mi?nh, mặc du? đó chi? la? một cái ....thôi ma?.....
    Tôi ơi la? tôi...
    Sao tôi tệ đến thế không biết......
  6. life_buoy

    life_buoy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    thế ai là người có lỗi trong truyện này??
    cái dằn vặt đấy sẽ còn theo bạn mãi nếu như bạn cứ cố sống với quá khứ
    bạn đang bị ám ảnh bởi quá khứ tuyệt vời mà thật sự chưa hề nghĩ đến hiện tại, dù thế nào, sớm hay muộn, bạn cũng sẽ phải đối mặt với anh ấy, và đối mặt thì có nhiều cách!
  7. life_buoy

    life_buoy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    thế ai là người có lỗi trong truyện này??
    cái dằn vặt đấy sẽ còn theo bạn mãi nếu như bạn cứ cố sống với quá khứ
    bạn đang bị ám ảnh bởi quá khứ tuyệt vời mà thật sự chưa hề nghĩ đến hiện tại, dù thế nào, sớm hay muộn, bạn cũng sẽ phải đối mặt với anh ấy, và đối mặt thì có nhiều cách!
  8. life_buoy

    life_buoy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Mơ ước, khát vọng, .. tất cả đối với hắn đã chấm dứt, như 1 vở kích ko có hậu, hắn đau đớn nhận ra cái hiẹn thực của cuộc sống mà hắn đang sống, cái hiện thực hiện lên trong mắt hắn như là 1 cái gì đó thật cao đẹp, thế mà.....
    Cái cảm giác này thật khốn nạn, cái cảm giác mà khi mình mất hết niềm tin vào thứ mà mình đã đặt tất cả vào đây....hắn biết, cuộc đời cũng như 1 canh bạc, và bây giờ hắn đang ở cái thời vận đen tối nhất......
    Cuộc sống đối đãi với hắn thật tử tế.......tốt đẹp thật......để rồi giờ đây hắn mới biết, cái gì càng tuyệt vời, càng đẹp, thì càng dễ đưa người ta đến cái mức cam chịu......
    Hắn sống với màu đen từ quá sớm, quá sớm để có thể nhìn cuộc đời thoáng hơn, đau khổ dằn vặt, tự ti với chính bản thân, hắn đang tự dày vò lên chính thể xác hắn, và điều tồi tệ nhất với hắn chính là phải nghĩ về quá khứ, khủng khiếp!!!
    hắn quen dần với cuộc sống như vậy, hắn quen thêm nhiều bạn, như ko 1 ai, ko 1 ai hắn cho là thân....
    mỗi 1 người qua cuộc đời hắn lại dạy hắn 1 bài học, 1 bài học thôi , nhưng như vậy là quá đủ, hắn biết cách sống với quá khứ, hắn suy nghĩ nhiều lắm, mông lung, hắn bỗng hiểu, quá khứ....là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì chúng ta ko có quyền quên, mà cái chính là ta có sống với nó hay ko thôi!!!!!
    điều đấy dựng hắn dậy!!
    tỉnh táo để sống, và giờ đây, hắn đã trở lại là hắn, tự biến mình thành 1 con người của lý trí, có như thế, hắn mới lại mơ ước, nhưng mơ ước lớn lao, vô cùng......
    1 sai lầm chưa chắc đã biến bạn thành 1 kẻ thua cuộc, kẻ thua cuộc thật sự là kẻ ko thể đứng lên sau khi đã phạm sai lầm.....hãy cười lên đi và hãy cám ớn cuộc đời đã cho bạn 1 bài học
  9. life_buoy

    life_buoy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Mơ ước, khát vọng, .. tất cả đối với hắn đã chấm dứt, như 1 vở kích ko có hậu, hắn đau đớn nhận ra cái hiẹn thực của cuộc sống mà hắn đang sống, cái hiện thực hiện lên trong mắt hắn như là 1 cái gì đó thật cao đẹp, thế mà.....
    Cái cảm giác này thật khốn nạn, cái cảm giác mà khi mình mất hết niềm tin vào thứ mà mình đã đặt tất cả vào đây....hắn biết, cuộc đời cũng như 1 canh bạc, và bây giờ hắn đang ở cái thời vận đen tối nhất......
    Cuộc sống đối đãi với hắn thật tử tế.......tốt đẹp thật......để rồi giờ đây hắn mới biết, cái gì càng tuyệt vời, càng đẹp, thì càng dễ đưa người ta đến cái mức cam chịu......
    Hắn sống với màu đen từ quá sớm, quá sớm để có thể nhìn cuộc đời thoáng hơn, đau khổ dằn vặt, tự ti với chính bản thân, hắn đang tự dày vò lên chính thể xác hắn, và điều tồi tệ nhất với hắn chính là phải nghĩ về quá khứ, khủng khiếp!!!
    hắn quen dần với cuộc sống như vậy, hắn quen thêm nhiều bạn, như ko 1 ai, ko 1 ai hắn cho là thân....
    mỗi 1 người qua cuộc đời hắn lại dạy hắn 1 bài học, 1 bài học thôi , nhưng như vậy là quá đủ, hắn biết cách sống với quá khứ, hắn suy nghĩ nhiều lắm, mông lung, hắn bỗng hiểu, quá khứ....là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì chúng ta ko có quyền quên, mà cái chính là ta có sống với nó hay ko thôi!!!!!
    điều đấy dựng hắn dậy!!
    tỉnh táo để sống, và giờ đây, hắn đã trở lại là hắn, tự biến mình thành 1 con người của lý trí, có như thế, hắn mới lại mơ ước, nhưng mơ ước lớn lao, vô cùng......
    1 sai lầm chưa chắc đã biến bạn thành 1 kẻ thua cuộc, kẻ thua cuộc thật sự là kẻ ko thể đứng lên sau khi đã phạm sai lầm.....hãy cười lên đi và hãy cám ớn cuộc đời đã cho bạn 1 bài học
  10. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bigliar thân mến, ta đã muô''n lôi nguơi dậy, nhung không hiểu sao chiều nay ta lại buồn đến thế...

Chia sẻ trang này