1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

góc khuất

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi bigliar, 26/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phanducminh

    phanducminh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/04/2002
    Bài viết:
    640
    Đã được thích:
    0
    Góc khuất à... hay lắm. Tặng bigliar 1 câu chuyện về Góc Khuất nhé.
    Click : http://www.ttvnol.com/dhqghn/368458/trang-34.ttvn
  2. Stroller

    Stroller Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    Gãc khuÊt?????
  3. Stroller

    Stroller Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    Gãc khuÊt?????
  4. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Góc khuất... Một góc khuất nẻo của tâm hồn, của cuộc sống vốn dĩ vẫn cuồn cuộn chảy với bao mệt mỏi và trăn trở, cả niềm vui và hạnh phúc nữa... Nhưng giờ đây những kẻ mang tên Niềm vui và Hạnh phúc trốn biệt tận xó xỉnh nào...
    Câu chuyện về cái góc còn thiếu của bạn gì đó thật ngộ nghĩnh, nó cũng đáng để suy ngẫm... Có lẽ bạn đã suy diễn từ cái title của topic này mà nghĩ tới câu chuyện của bạn...
    Đầu năm, khởi đầu của một năm thật buồn với những câu chuyện buồn của những người bạn. Khoác áo mưa vào và đi đón chị khi vừa đặt chân xuống HN với một nỗi buồn của một người khác. Nhóc đón chị với câu chuyện buồn về tình yêu của nhóc, rồi chị mang nỗi buồn của nhóc đi gặp chị ấy. Để rồi nghe từng giọt guitar bên ngọn nến ấm mà vẫn chạnh lòng. Ngoài kia vẫn mưa... Chị muốn ngồi bên cửa kính, nhìn mưa rơi nhòa... Chị lấy chồng mới hơn một tháng, vậy mà chị đã sợ cuộc hôn nhân của chị, kết quả của mối tình đầu dài 8 năm. "Nếu tìm được công việc nào đó thật xa, có lẽ chị sẽ đi em ạ". Chị thở dài. Đừng nói thế chị, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi mà. Nhưng em có cảm giác hai người sống với nhau như hai diễn viên trên một sân khấu vậy. Em không biết diễn tả thế nào cả. Tất cả chỉ là cảm nhận. Cảm nhận chị khác với anh ấy, cũng như anh ấy khác với chị. Hai người ngọt ngào với nhau quá, nhưng không phải cái ngọt ngào kết tinh từ giọt mật hạnh phúc, mà là cái ngọt ngào nhân tạo... Em sợ điều đó chị ạ. Em sợ rồi chị sẽ khổ. Đời con gái khi lấy chồng là mới chính thức bước vào cuộc đời, cái cuộc đời của mình. Chị vẫn nói với em như vậy. Mặc dù thế, chị vẫn kiên quyết đứng trên đôi chân của chính mình, chị không muốn bị anh ấy coi là kẻ dựa dẫm. Bước chân đi lấy chồng, chị lường trước mọi tình huống xấu để có thể đối mặt với chúng. Mới hơn một tháng, chị đã suy sụp đến thế này... Trong hôn nhân, người ta có thể thiếu nhiều thứ, trừ tình yêu. Mà chị bảo cái gọi là tình yêu ấy chết ngay sau đám cưới của chị...
  5. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Góc khuất... Một góc khuất nẻo của tâm hồn, của cuộc sống vốn dĩ vẫn cuồn cuộn chảy với bao mệt mỏi và trăn trở, cả niềm vui và hạnh phúc nữa... Nhưng giờ đây những kẻ mang tên Niềm vui và Hạnh phúc trốn biệt tận xó xỉnh nào...
    Câu chuyện về cái góc còn thiếu của bạn gì đó thật ngộ nghĩnh, nó cũng đáng để suy ngẫm... Có lẽ bạn đã suy diễn từ cái title của topic này mà nghĩ tới câu chuyện của bạn...
    Đầu năm, khởi đầu của một năm thật buồn với những câu chuyện buồn của những người bạn. Khoác áo mưa vào và đi đón chị khi vừa đặt chân xuống HN với một nỗi buồn của một người khác. Nhóc đón chị với câu chuyện buồn về tình yêu của nhóc, rồi chị mang nỗi buồn của nhóc đi gặp chị ấy. Để rồi nghe từng giọt guitar bên ngọn nến ấm mà vẫn chạnh lòng. Ngoài kia vẫn mưa... Chị muốn ngồi bên cửa kính, nhìn mưa rơi nhòa... Chị lấy chồng mới hơn một tháng, vậy mà chị đã sợ cuộc hôn nhân của chị, kết quả của mối tình đầu dài 8 năm. "Nếu tìm được công việc nào đó thật xa, có lẽ chị sẽ đi em ạ". Chị thở dài. Đừng nói thế chị, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi mà. Nhưng em có cảm giác hai người sống với nhau như hai diễn viên trên một sân khấu vậy. Em không biết diễn tả thế nào cả. Tất cả chỉ là cảm nhận. Cảm nhận chị khác với anh ấy, cũng như anh ấy khác với chị. Hai người ngọt ngào với nhau quá, nhưng không phải cái ngọt ngào kết tinh từ giọt mật hạnh phúc, mà là cái ngọt ngào nhân tạo... Em sợ điều đó chị ạ. Em sợ rồi chị sẽ khổ. Đời con gái khi lấy chồng là mới chính thức bước vào cuộc đời, cái cuộc đời của mình. Chị vẫn nói với em như vậy. Mặc dù thế, chị vẫn kiên quyết đứng trên đôi chân của chính mình, chị không muốn bị anh ấy coi là kẻ dựa dẫm. Bước chân đi lấy chồng, chị lường trước mọi tình huống xấu để có thể đối mặt với chúng. Mới hơn một tháng, chị đã suy sụp đến thế này... Trong hôn nhân, người ta có thể thiếu nhiều thứ, trừ tình yêu. Mà chị bảo cái gọi là tình yêu ấy chết ngay sau đám cưới của chị...
  6. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bình yên để gió đưa em về...
    Bình yên ta chờ nghe...

    Được bigliar sửa chữa / chuyển vào 17:58 ngày 15/02/2005
  7. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bình yên để gió đưa em về...
    Bình yên ta chờ nghe...

    Được bigliar sửa chữa / chuyển vào 17:58 ngày 15/02/2005
  8. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội ơi.........
    Giữa mùa lạnh mà hôm nay cái nắng sao gắt gao đến vậy. Buồn thật nhiều... Bao nhiêu chuyện xảy ra dồn dập. Sao mọi chuyện cứ dồn lại một lúc thế này? Đã có những lúc úp mặt vào gối khóc vùi mà đầu óc vẩn vương ý niệm về cái chết. Về sự tồn tại và hư vô... Về sự giải thoát...
    Dứt bỏ những điều quan trọng trong cuộc sống quả thực không đơn giản... Sẽ bắt đầu những điều mới mẻ... Sẽ lao vào kiếm tìm không mệt mỏi... Không còn những thao thiết nữa... Đã có những lúc thèm một bàn tay để nắm, thèm một bờ vai để ngả đầu... Giờ đây thèm đôi chân mình thật vững để ngẩng đầu bước tiếp. Thèm được một nụ cười của số phận...
    Dám làm và dám chấp nhận, bigliar nhé, đừng bi quan nữa... Đừng khóc nữa... Nước mắt nhiều có giúp được gì không???
  9. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội ơi.........
    Giữa mùa lạnh mà hôm nay cái nắng sao gắt gao đến vậy. Buồn thật nhiều... Bao nhiêu chuyện xảy ra dồn dập. Sao mọi chuyện cứ dồn lại một lúc thế này? Đã có những lúc úp mặt vào gối khóc vùi mà đầu óc vẩn vương ý niệm về cái chết. Về sự tồn tại và hư vô... Về sự giải thoát...
    Dứt bỏ những điều quan trọng trong cuộc sống quả thực không đơn giản... Sẽ bắt đầu những điều mới mẻ... Sẽ lao vào kiếm tìm không mệt mỏi... Không còn những thao thiết nữa... Đã có những lúc thèm một bàn tay để nắm, thèm một bờ vai để ngả đầu... Giờ đây thèm đôi chân mình thật vững để ngẩng đầu bước tiếp. Thèm được một nụ cười của số phận...
    Dám làm và dám chấp nhận, bigliar nhé, đừng bi quan nữa... Đừng khóc nữa... Nước mắt nhiều có giúp được gì không???
  10. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Dear mommy,
    Dear GK,
    Gửi những người thân yêu của tôi,
    Đã lâu lắm rồi mình mới có được một cảm giác thanh thản như thế này. Nhẹ nhõm kinh khủng. Như vừa trút được một gánh nặng. Mình vừa tự giải thoát mình khỏi một lời nói dối, dù là vô hại nhưng nó ám ảnh mình trong suốt thời gian qua. Cười lên đi, bigliar. Cuộc sống sẽ mỉm cười với những người có trái tim và tâm hồn trong trẻo. Cuộc sống công bằng lắm, bigliar ạ. Hôm nay tiễn Markus và Stephan ra sân bay. Tự dưng thấy buồn buồn, như chia tay những người bạn vậy. Hai buổi tối cả ba rong ruổi quanh Bờ Hồ, tay cầm những que kem Tràng Tiền, vừa đi vừa hồn nhiên nhóp nhép. Hai cu cậu dài nghêu đi hai bên mình như một bức tranh hài. Rồi nhìn Stephan lóng ngóng với đôi đũa mà vẫn chén sạch một bát phở to đùng... Ngố ơi là ngố. Ba đứa vừa đi vừa trêu nhau, rồi cùng mơ màng ngồi phệt xuống bờ Hồ, đăm chiêu nhìn ra tháp Rùa và cầu Thê Húc, nghĩ đến một ngày gặp lại... Markus nhắn tin khi đã vào phòng chờ: "Tao sẽ không bao giờ quên đâu, người Đức có câu: Chúng ta luôn gặp nhau hai lần trong đời... Take care of you". Mãi lúc ra sân bay mới biết vô tình cả ba cùng sinh một năm, một tháng. Stephan bảo cậu già nhất, rồi đến mình, cuối cùng là Markus. Stephan đẹp như tưởng tượng của mình về Đen, con trai Mecghi. Tóc nâu, mắt màu nước biển, sống mũi cao và thẳng, cái miệng nhỏ nhắn dịu dàng. Markus sống động hơn, nói cười luôn miệng. Sau khi nhờ một người lạ chụp ảnh cho ba đứa trước khi vào phòng chờ, Markus bất ngờ cúi xuống ôm choàng lấy mình...
    Tạm biệt nhé, Markus and Stephan...
    Muốn viết nhiều quá nhưng time''s up mất rồi...

Chia sẻ trang này