1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

góc khuất

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi bigliar, 26/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tth2911

    tth2911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Góc khuất ư? Tôi cũng như bạn, cũng cần lắm những góc khuất cho chính bản thân mính. Cảm thấy quá mệt mỏi với mọi thứ xung quanh. Đã có những lúc chạy xe trên đường mà không biết mình sẽ đi đâu, không biết tại sao những giọt nước mắt lại lăn dài trên má?những lúc như thế lại cảm thấy mình muốn chạy trốn khỏi mọi thứ, chạy trốn vào một nơi nào đó chỉ có riêng mình thôi?nhưng đâu thể thế được, cuộc sống nếu chỉ sống cho riêng mình thôi thì đơn giản quá, dễ sống quá. Còn biết bao những trách nhiệm, lo toan mà bản thân mỗi con người khi sinh ra đều đã phải có một nghĩa vụ để gánh vác. Cũng như mình đây, sau biết bao nhiêu lần tự cho phép mình trải dài với những suy nghĩ, lo lắng bộn bề của cuộc sống, tự cho phép những giọt nước mắt tuôn rơi khi đang đi trên đường thế nhưng khi mà mình đã bước chân về nhà là mọi lo lắng, mệt mỏi đến rệu rã lại phải vứt bỏ ở ngoài cửa, lại phải cố gắng tìm đâu ra được một nụ cười tươi nhất có thể. Để cho mẹ không phải quá lo lắng về mình, để cho mẹ không phải bận tâm suy nghĩ về mình nữa. Mẹ đã quá vất vả để cho mình có được như ngày hôm nay, mẹ đã đặt biết bao kỳ vọng vào mình, liệu mình có thể để mẹ thất vọng không đây??? Không bao giờ, đúng không nào? Vậy hãy cố gắng lên nhé, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
    Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? để gió cuốn đi, để gió cuốn đi???..Giai điệu thật nhẹ nhàng, hãy yêu cuộc sống này một cách nhẹ nhàng như thế, mọi thứ đến rồi đi cũng nhẹ nhàng như thế. Điều quan trọng là bạn phải biết chấp nhận mọi thứ xung quanh bạn một cách nhẹ nhàng nhất. Hạnh phúc hay đớn đau cũng vậy mà thôi.
  2. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Ai cũng có góc khuất của mình, không ai có thể phủ nhận điều này, nhưng góc khuất không có nghĩa là phần ích kỷ của mỗi người, không có nghĩa mình sống cho riêng mình. Đó chỉ là nơi khuất sâu nhất trong tâm hồn mà ít người có dịp đặt chân tới (thậm chí là không). Nơi ấy, ta có thể thoải mái nói lên những suy nghĩ của chính mình. Người có góc khuất bình yên chính là người hạnh phúc.
  3. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Ai cũng có góc khuất của mình, không ai có thể phủ nhận điều này, nhưng góc khuất không có nghĩa là phần ích kỷ của mỗi người, không có nghĩa mình sống cho riêng mình. Đó chỉ là nơi khuất sâu nhất trong tâm hồn mà ít người có dịp đặt chân tới (thậm chí là không). Nơi ấy, ta có thể thoải mái nói lên những suy nghĩ của chính mình. Người có góc khuất bình yên chính là người hạnh phúc.
  4. flamboyantvn

    flamboyantvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2002
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Còn lại mình với chính mình, tìm lại được một cảm giác nhẹ nhàng hơn thanh thản hơn, không phải gồng mình lên với những lo toan bận bịu của cuộc sống, có lẽ đó là góc khuất của tôi...
  5. flamboyantvn

    flamboyantvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2002
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Còn lại mình với chính mình, tìm lại được một cảm giác nhẹ nhàng hơn thanh thản hơn, không phải gồng mình lên với những lo toan bận bịu của cuộc sống, có lẽ đó là góc khuất của tôi...
  6. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Khi con người ta quá lo lắng đến một điều gì đó, người ta cảm thấy sợ hãi và bất an, nhất là sự lo lắng đó không phải cho chính bản thân mình. Một điều đáng sợ khác còn khủng khiếp hơn nhiều, đó là sự thơ ơ và lãnh đạm. Người ta dửng dưng trước nỗi đau của người khác. Và khi ấy, người ta giật mình nhìn lại chính mình. Có phải mình đấy không??? Vô cảm....
    Đã có thời gian mình nghĩ tình yêu là một cái gì đó bất biến. Người ta yêu nhau rồi lấy nhau, có một gia đình, hẳn ai cũng thế, trừ những lý do bất khả kháng. Giờ thì khác. Có những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của trái tim và lý trí. Nó là cái gì cũng chẳng biết nữa. Là sự phát triển và biến đổi trong suy nghĩ của mỗi người. Ai cũng vươn đến những gì hoàn thiện và tốt đẹp hơn. Người ta chạy trốn nỗi đau, chạy trốn thực tại
  7. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Khi con người ta quá lo lắng đến một điều gì đó, người ta cảm thấy sợ hãi và bất an, nhất là sự lo lắng đó không phải cho chính bản thân mình. Một điều đáng sợ khác còn khủng khiếp hơn nhiều, đó là sự thơ ơ và lãnh đạm. Người ta dửng dưng trước nỗi đau của người khác. Và khi ấy, người ta giật mình nhìn lại chính mình. Có phải mình đấy không??? Vô cảm....
    Đã có thời gian mình nghĩ tình yêu là một cái gì đó bất biến. Người ta yêu nhau rồi lấy nhau, có một gia đình, hẳn ai cũng thế, trừ những lý do bất khả kháng. Giờ thì khác. Có những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của trái tim và lý trí. Nó là cái gì cũng chẳng biết nữa. Là sự phát triển và biến đổi trong suy nghĩ của mỗi người. Ai cũng vươn đến những gì hoàn thiện và tốt đẹp hơn. Người ta chạy trốn nỗi đau, chạy trốn thực tại
  8. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Chiều hôm nay trời đẹp lạ lùng. Phát hiện ra một điều rằng ngay cả trong nỗi buồn, người ta vẫn có thể cảm nhận được cái đẹp. Không muốn trói mình trong cái xó tầng 3 mà thưởng thức thứ cháo phổi kinh khủng kia nữa. Lang thang và tạt vào cái xó xỉnh thân thương này của mình, để tìm kiếm chút niềm vui vương vãi trong thời gian buồn thê thảm này. Cũng thấy vơi đi một chút rồi. Vài ba câu chatchit nhí nhố là cũng đỡ buồn. Công nhận là mình dễ buồn thật đấy. Chỉ một câu nói vô tình, một sự việc không đâu vào đâu cũng làm mình phải suy nghĩ và nó trở thành nỗi buồn đeo bám mình rất lâu... Bao giờ mới bỏ được tật xấu này đây???
  9. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Chiều hôm nay trời đẹp lạ lùng. Phát hiện ra một điều rằng ngay cả trong nỗi buồn, người ta vẫn có thể cảm nhận được cái đẹp. Không muốn trói mình trong cái xó tầng 3 mà thưởng thức thứ cháo phổi kinh khủng kia nữa. Lang thang và tạt vào cái xó xỉnh thân thương này của mình, để tìm kiếm chút niềm vui vương vãi trong thời gian buồn thê thảm này. Cũng thấy vơi đi một chút rồi. Vài ba câu chatchit nhí nhố là cũng đỡ buồn. Công nhận là mình dễ buồn thật đấy. Chỉ một câu nói vô tình, một sự việc không đâu vào đâu cũng làm mình phải suy nghĩ và nó trở thành nỗi buồn đeo bám mình rất lâu... Bao giờ mới bỏ được tật xấu này đây???
  10. bigliar

    bigliar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2004
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Mệt quá, hôm nay chẳng làm gì mà sao mình cảm thấy mệt kinh khủng. Muốn ngủ một giấc thật dài, và đừng ai làm phiền mình cả. Dạo này mệt mỏi với những suy nghĩ về cuộc sống, về tương lai - một tương lai mù mịt trước mắt. Không có niềm tin vào người cùng sát cánh với mình, sụp đổ về phía "hậu phương", không biết rồi sẽ ra sao đây.
    Chưa bao giờ mình thấy mệt mỏi với tình yêu như bây giờ. Đôi lúc buột miệng: Giá như mình đừng yêu sớm!!! Chao ôi tình yêu??? Có phải là tình yêu đấy không? Sao mình lại mệt mỏi với nó đến thế? Ngày xưa, cái thời sinh viên ngô nghê ấy, tình yêu đã bắt đầu. Bắt đầu từ những rung động lạ hơn so với bình thường, bắt đầu từ nỗi nhớ vu vơ, bắt đầu từ những hành động quả quyết để chứng tỏ tình yêu...... Và cũng bắt đầu từ những lần về thăm nhà người ấy. Mình cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình người ấy, đó là cái mà mình vô cùng thiếu thốn. Mình tin rằng sinh trưởng trong một gia đình như thế, người ấy chắc hẳn sẽ là một người rất tốt, rất tình nghĩa... Tình yêu thời sinh viên bắt đầu từ những điều rất trong sáng như thế... Và đến tận bây giờ. Mọi việc vẫn bình lặng diễn ra nếu không có những biến cố. Và mình bắt đầu chao đảo. Trước kia chưa bao giờ mình cảm thấy nể phục người ấy, mình cũng đã e dè, vì trong tâm tưởng mình từ trước tới giờ, người yêu của mình phải là người mà mình kính nể, tôn thờ. Nhưng rồi tình yêu có lý lẽ riêng của nó. Mình vẫn nghĩ đấy là tình yêu. Dần dần mình hiểu ra rằng cho đến giờ mình vẫn chưa có được cảm giác ấy, kể cả cảm giác ghen tuông nữa...

Chia sẻ trang này