1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc tác phẩm văn học Nga

Chủ đề trong 'Nga (Russian Club)' bởi Sans_souci, 05/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 19 thăm cả láu
    Cả láu đứng ở trước cửa sổ mở rộng của căn phòng làm việc, tay chắp lên ngực, mắt đăm đăm nhìn về phía chân trời, chú có vẻ đang mơ mộng. Mớ tóc dày của chú rủ xuống tận gáy; cặp lông mày đen rậm đứng thẳng hàng khẽ cau lại làm cho nét mặt chú có vẻ nghĩ ngợi đăm chiêu. Chú đứng im không động đậy, khi ba bạn của chúng ta đi vào phòng và Bánh vòng cất tiếng lanh lảnh chào chú, giới thiệu hai ông bạn mới với chú và nói rõ lý do họ đến thăm chú. Cả láu vẫn tiếp tục nhìn qua cửa sổ, vẻ chăm chú như đang theo đuổi một ý nghĩ tinh tế hay cực kỳ phức tạp nào đó đang quay cuồng trong đầu óc chú không tài nào dứt ra nổi. Bánh vòng tỏ ra bối rối, chú nhún vai và đưa mắt nhìn Bu loong và Đinh vít như có ý nói:
    ?oCác cậu xem đấy, mình đã báo trước cho các cậu rồi mà!". Cuối cùng, như chợt tỉnh giấc mộng, Cả láu quay về phía ba chú tí hon và kéo dài giọng một cách trịnh trọng, với một giọng êm dịu thật dễ nghe:
    -Xin chào các bạn! Các bạn thứ lỗi cho, có thể nói là vừa rồi mình không có mặt ở đây. Mình đang buông thả hết những suy tư sang các lĩnh vực xa xôi. Rồi chú tự xưng tên, và chìa tay ra cho Bu loong. Bu loong siết chặt cái bàn tay mềm như bún ấy và cũng xưng tên.
    -Cả láu, -Cả láu nhắc lại với giọng nói êm êm và dịu dàng khoát tay chìa ra cho Đinh vít.
    -Đinh vít, -Đinh vít đáp lại và cũng siết chặt "lá bún".
    -Cả láu, -Cả láu lặp lại lần thứ ba và giơ tay ra cho chú tài xế.
    -Chúng mình quen nhau rồi còn gì!
    -Bánh vòng trả lời.
    -à phải, cậu Bánh vòng!
    -Cả láu nói, ra vẻ ngạc nhiên.
    -Chào bạn. Xin mời các bạn ngồi. Họ cùng ngồi xuống.
    -Thế ra các bạn đã quen cậu Đinh ốc rồi à?
    -Cả láu hỏi, tỏ ra rằng chú vẫn nghe rõ Bánh vòng vừa nói mặc dù chú đã thả hết suy tư của mình sang những lĩnh vực xa xôi.
    -Chắc là bạn Đinh ốc đã cho các bạn xem bộ bàn ghế gắn liền của bạn ấy rồi đấy nhỉ. Ha-ha-ha! Thấy Bu loong quả quyết gật đầu. Cả láu có một vẻ mặt khá buồn cười, xoa xoa đầu gối một cách khoan khoái rõ rệt.
    -Hừm, các nhà sáng chế ấy đều là những hạng người kỳ dị. Các bạn thử nói cho mình xem tại sao lại phải cần đến những thứ bàn xòe cụp, thứ tủ tự mở ấy và cả cái võng cứ nhấc lên hạ xuống ấy? Mình ưa ngồi thật vững trong một cái ghế bình thường, thuận tiện thôi, chỉ cần nó đừng rít lên khi mình đứng dậy là được và mình thích nằm trong một cái giường bình thường miễn là nó đừng nhún lên nhún xuống trong khi mình đang nằm. Mình không hiểu những cái đó dùng để làm gì? Không ai có thể bắt mình nằm ngủ trong một cái giường như vậy được? Bánh vòng đáp:
    -Không ai bắt buộc bạn làm thế đâu! Bạn Đinh ốc là nhà sáng chế cho nên bạn ấy cố cải tiến tất cả những cái mà bạn ấy trông thấy. Không phải là lúc nào bạn ấy cũng thành công nhưng bạn ấy có nhiều sáng chế và là một người thợ có tài đấy.
    -Mình có nói rằng không đâu. Về mặt nghề nghiệp của bạn ấy, mình thấy là rất cừ. ừ, rất cừ, phải thừa nhận như vậy. Bạn ấy đã làm được cả một cái máy ghi âm cho mình đấy. Bu loong hỏi:
    -Máy ghi âm là cái gì?
    -Một cái máy nói. Các cậu xem này! Cả láu dẫn các chú tí hon đến gần một cái bàn và chỉ vào một chiếc máy nhỏ.
    -Cái két nhỏ này hay cái va-li nhỏ này, các cậu có thể gọi nó như vậy cũng được, có một cái lỗ nhỏ bên cạnh. Các bạn chỉ việc nói vài tiếng trước cái lỗ ấy rồi ấn vào một cái nút là lập tức cái máy ghi âm này nó nhắc lại thật đúng như lời các bạn đã nói. Cả láu quay về phía Bu loong:
    -Bạn có muốn thử không? Bu loong để sát mồm vào cái nắp và nói:
    -Bu loong, Bu loong, Đinh vít, Đinh vít.
    -Bánh vòng nữa, -Bánh vòng nghiêng người vào, nói tiếp. Cả láu bấm vào cái nút của máy ghi âm, và ba ông bạn rất ngạc nhiên khi nghe thấy cái máy lặp lại bằng một giọng tịt mũi:
    ?oBu loong, Bu loong, Đinh vít, Đinh vít, Bánh vòng nữa". Đinh vít hỏi:
    -Bạn cần cái máy nói này để làm gì?
    -Để làm gì à?
    -Cả láu kêu lên.
    -Đối với người viết sách nếu thiếu cái dụng cụ này thì cũng như thiếu cánh tay ấy. Mình có thể đặt cái máy ghi âm này vào bất cứ nhà nào. Nó sẽ ghi lấy tất cả những điều người ta trò chuyện. Sau đó, mình chỉ việc chép những lời nó nhắc lại, thế là mình có ngay một truyện ngắn hay một thiên tiểu thuyết hẳn hoi. Đinh vít nói:
    -Đơn giản thế thôi ư! Mình đọc sách thấy nói là nhà văn phải có cảm hứng, phải tưởng tượng cơ mà! Cả láu khoái chí đáp:
    -Tưởng tượng à! Người ta viết trong sách như vậy đấy. Nhưng cậu hãy thử tưởng tượng ra một cái gì xem nào? Chẳng cần đến bạn, người ta đã nghĩ ra mọi chuyện rồi. Chuyện gì cũng đã có cả. Thành ra bạn chỉ việc bê lấy mọi chuyện thực ấy, có khi có chuyện hay mà chưa nhà văn nào viết ra nổi. Bu loong nói:
    -Nhưng có phải ai ai cũng đồng ý cho cậu đặt cái máy ghi âm vào trong nhà họ đâu!
    -ồ, mình có mưu mẹo chứ! Mình xách cái máy ghi âm đến làm cho họ cứ ngỡ là cái va-li và lúc đi ra, mình giả vờ để quên nó ở dưới gầm bàn hay dưới cái ghế nào đó. Một lát sau, mình tha hồ mà nghe những điều họ đã nói trong lúc mình vắng mặt.
    -Cả láu nói. Đinh vít nói:
    -Như thế mà thú vị đấy. Thế họ nói gì nào?
    -ừ, còn thú hơn cả điều mình muốn nữa cơ, -Cả láu xác nhận.
    -Thiên hạ họ chả trò chuyện gì đâu, họ chỉ cười chán rồi lại kêu meo meo, sủa gâu gâu nhặng sị lên rồi lại còn gáy cúc cù cu nữa. Bu loong nói:
    -Lạ thực!
    -Đúng như vậy đấy!
    -Cả láu trả lời.
    -Mình mà có mặt ở đó thì họ còn trò chuyện bình thường và nói đâu ra đấy nhưng hễ mình đi khỏi là họ lại nói tầm bậy ngay. Đây này, mình mở cái băng ngày hôm qua cho các bạn nghe nhé, mình đến nhà tụi bạn rồi lúc ra đi, mình để cái máy ghi ở dưới gầm bàn. Cái băng nằm dưới nắp va-li, Cả láu ấn vào cái nút cho nó quay. Những tiếng rít nổi lên rồi có cái gì như tiếng động cửa: sau một phút im lặng thì có tiếng cười và một tiếng nói:
    ?oDưới gầm bàn ấy", rồi có tiếng động ghế và lại đến một chuỗi cười. Có tiếng gáy "cúc cù cu" và "sủa gâu gâu, kêu meo meo". Một giọng nói tiếp:
    ?oĐến lượt mình hí nhé!" Một tiếng ngựa hí cất lên và lấp trong những tiếng cười ầm ĩ. Cả láu dang tay hỏi:
    -Các bạn xem... à không, các bạn có nghe thấy không? Bu loong nói:
    -Có, nhưng mình không hiểu là những cái ấy có thể giúp ích gì cho việc viết tiểu thuyết cơ chứ. Bánh vòng nói:
    -Mình tiết lộ cho bạn điều bí mật ấy Cả láu nhé. Trong thành phố này, ai người ta cũng biết cái máy ghi âm của bạn cho nên bạn mà đi khỏi là họ nói đủ thứ tầm bậy.
    -Để làm gì vậy?
    -Tại bạn chơi xỏ họ thì họ chơi xỏ lại bạn chứ sao. Bạn muốn nghe trộm những điều họ nói khi bạn vắng mặt, họ biết thế nên họ cố ý kêu thét rên gào để giễu bạn thôi.
    -à, ra thế đấy? Được rồi, mình sẽ chơi lại họ cho mà xem. Mình sẽ đặt cái máy ghi âm vào dưới cửa sổ nhà họ, nó vẫn cứ hiệu nghiệm, và còn đây nữa, theo ý các bạn cái này là cái gì nào? Cả láu chỉ vào một công trình rườm rà nom giống như cái lều xếp lại hay là cái dù thật lớn. Đinh vít đoán:
    -Chắc đó là cái dù?
    -Không phải, bộ bàn ghế gấp và lưu động cho nhà văn đấy. Ví thử các bạn phải miêu tả cảnh rừng thì các bạn chỉ việc đi vào rừng rồi mở cái bàn ra và ngồi xuống đường hoàng mà ghi chép tất cả những điều các bạn trông thấy diễn ra xung quanh.
    -Cậu ta bảo Đinh vít:
    -Bạn hãy thử ngồi vào xem. Trên chiếc cán gỗ có một cái nút làm cho Đinh vít cứ ngỡ là một cái dù. Cả láu ấn vào cái nút. Lập tức chiếc dù mở ra và biến thành một bộ bàn ghế dính liền nhau. Đinh vít ngồi xuống nhưng chú phải co cẳng lại mới ngồi vào bàn được. Cả láu nói:
    -Bạn cảm thấy thoải mái ngay và đồng thời cảm hứng cũng xuất hiện. Ngồi như thế thú hơn ngồi trên cỏ hay dưới đất nhiều. Đinh vít thì chẳng thấy đường hoàng và có hứng hiếc gì hết. Trái lại, chú chỉ thấy đau chân đau cẳng ghê gớm thôi, nên chú muốn mau chuyển câu chuyện sang hướng khác, ra khỏi cái bàn chú hỏi:
    -Bạn đã viết quyển sách nào?
    -Mình chưa viết được quyển nào cả.
    -Cả láu thú nhận.
    -Làm nhà văn có phải là chuyện chơi đâu. Trước khi trở thành nhà văn, mình phải lo kiếm một vài thứ như các bạn đã xem đấy. Mà mình cam đoan với các bạn là chẳng phải giản đơn đâu. Trước hết mình sắm cái bàn lưu động, phải mất mấy năm mới được đấy. Rồi đến cái máy ghi âm. Các bạn có biết các ông thợ máy làm việc lâu la như thế nào không, nhất là bạn Đinh ốc: bạn ấy phải mất hai năm rưỡi trời mới sáng chế ra cái máy ấy đấy. Bạn ấy cũng chả nghĩ gì đến chuyện mình phải chờ đợi bạn ấy đâu: bạn ấy cứ phớt đều thôi. Bạn ấy không hiểu là mình cũng làm một công việc sáng tạo. Mình cũng biết cái máy ghi âm là một thứ máy phức tạp rồi, nhưng mà tại sao bạn ấy lại cứ muốn làm cho nó phức tạp thêm nữa chứ? Đinh vít hỏi có vẻ thông cảm:
    -Bạn ấy làm nó phức tạp thêm ra à?
    -ừ! Đáng lẽ là làm cái máy ghi âm cho mình thì bạn ấy lại muốn là nó kiêm cả máy hút bụi nữa. Mà mình thì cần gì cái máy hút bụi cơ chứ? Thế là mất đứt một năm rưỡi. Nhưng bây giờ có nó rồi, mình chẳng cần cái gì to tát hơn nữa.
    -Cả láu nói. Đinh vít đáp:
    -Giá kiếm được một cái máy có thể nghĩ thay cho nhà văn thì tốt đấy. Cả láu nói:
    -Cậu nói rất có lý. Nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời đã xế, ba ông bạn liền từ biệt Cả láu, đem cái mỏ hàn ra về. Đinh vít bảo Bánh vòng:
    -Về đi thôi, trời sắp tối sập xuống rồi.
    -Đừng vội, mình sẽ đánh xe đưa các cậu về, chỉ nháy mắt là tới nơi thôi. Nhưng trước khi đi, ta hãy đánh chén tí đã chứ.
    -Thế rồi Bánh vòng dẫn hai chú bạn về ăn cơm trưa ở nhà chú
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  2. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 20 Thuốc nước làm việc
    Trong lúc Bu loong và Đinh vít dạo quanh Thành phố Diều để tìm cái mỏ hàn thì ở Thành phố Xanh đã xảy ra một chuyện trọng đại. Sáng dậy, Thuốc nước bắt tay vào vẽ chân dung cô Bạch tuyết. Chú vẽ mất gần hai giờ đồng hồ nhưng có thể nói là chú đã thành công. Bức tranh nom rất giống. Nhiều người cho là cô Bạch tuyết trong tranh còn đẹp hơn người thật kia. Nhưng mà chẳng đúng như vậy. Cô có cần họa sĩ tô vẽ thêm cho cô đâu. Nếu Thuốc nước đã diễn tả được vẻ đẹp của cô thì cũng chỉ là do nghệ thuật thực sự, đặc biệt là ngành hội họa, đòi hỏi thôi. Người ta đã đem bức tranh xuống gian buồng dưới nhà và treo lên tường, để tất cả các cô tí hon muốn xem tranh đều có thể đến xem được. Phải nói là số người xem rất đông và khi xem rồi thì các cô chỉ có mỗi một ước muốn là được Thuốc nước vẽ cho thôi. Nhưng Bạch tuyết không cho ai được lên gác vì Mắt xanh đang ngồi cho Thuốc nước vẽ nên không được quấy rầy họa sĩ. Mít đặc ở lại trên gác để bày cho Thuốc nước những ý kiến vớ vẩn vì chú muốn làm ra vẻ ta cũng biết hội họa đây. Chú chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà.
    -Ai làm ầm ĩ lên thế? Đi về đi, -chú vừa xuống cầu thang vừa thét. Các cô tí hon chẳng nao núng chút nào, các cô chỉ ước được lên chỗ họa sĩ làm việc thôi. Các cô vây quanh Mít đặc, van nài chú và gọi chú là "Mít đặc thân mến".
    -Được, các cô xếp hàng đi, -chú nói và đẩy các cô về phía tường.
    -Xếp hàng đi, các cô nghe chưa, nếu không tôi đuổi các cô đi bây giờ! Bạch tuyết la lên:
    -Cậu là người thô lỗ lắm, ăn nói như vậy à? Này, tôi đến phải phát ngượng lên vì cậu đấy. Mít đặc làu bàu:
    -Được rồi! Được rồi! Một cô tí hon rón rén đi vào, và thừa dịp đang lộn xộn cô lủi đến tận cầu thang bắc lên gác. Mít đặc lao ngay theo cô bé và định nắm chặt lấy cánh tay cô ta. Nhưng cô đứng lại kiêu hãnh nhìn chú và giơ ngón tay lên dọa chú:
    -Khẽ thôi nào! Tôi là nhà thơ đây, được ưu tiên. Câu trả lời ấy làm cho chú kinh ngạc: nhân lúc chú đang bối rối, cô ta quay lưng lại và thong thả leo lên cầu thang.
    -Cô ta nói cái gì thế nhỉ? Cô ta làm nghề gì vậy? Các cô tí hon đáp:
    -Cô ấy là nhà thơ của chúng tôi. Cô ấy làm thơ đấy. 49 50
    -A! Chúng tôi cũng có một nhà thơ. Cậu ta là học trò của tôi. Ngày xưa, tôi đã dạy cho cậu ta làm thơ nhưng bây giờ thì cậu ta làm lấy thôi.
    -Thật ư? Thế cậu cũng đã là nhà thơ đấy à?
    -ừ.
    -Cậu tài giỏi quá đi mất! Cậu đã làm họa sĩ này, rồi lại làm thi sĩ này...
    -Và làm nhạc sĩ nữa, -Mít đặc nói tiếp một cách tự mãn.
    -ồ! Cậu đọc cho chúng tôi nghe một bài thơ của cậu xem nào. Mít đặc đáp làm như chú rất bận:
    -Sau đã, bây giờ tôi không có thì giờ.
    -Nhà thơ của các cậu tên là gì thế?
    -Hoa giấy.
    -Thật là lạ!
    -các cô tí hon vỗ tay nói.
    -Nhà thơ của các cậu tên là Hoa giấy còn nhà thơ của bọn tôi tên là Hoa dại. Hai cái tên nghe giống nhau ghê nhỉ. Đúng không nào? Mít đặc nói:
    -Đúng tí thôi.
    -Hoa dại, cậu có thích cái tên ấy không?
    -Tạm được.
    -Giá cậu mà được nghe thơ của cô ta nhỉ! A! Thơ hay đến thế thì thôi. Lên gác đi, chắc là cô ta sẽ ngâm thơ đấy, tôi muốn xem cậu có thích thơ của cô ta không nào.
    -Được rồi, tôi lên đây, -Mít đặc đồng ý. Chú thấy Thuốc nước đang hoàn thành bức chân dung của Mắt xanh còn Hoa dại ngồi trên phản đang nói chuyện âm nhạc với Kèn đồng. Tay chắp sau lưng, Mít đặc dạo quanh gian phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nữ thi sĩ. Cô nói:
    -Sao cậu cứ đi đi lại lại như con thoi thế? Cậu hãy ngồi xuống nào, cứ nhìn thấy cậu cũng đủ làm cho người ta rức đầu chóng mặt rồi! Mít đặc thô lỗ đáp:
    -Cô đừng có làm bộ làm tịch nữa, nếu không tôi sẽ ra lệnh Thuốc nước không vẽ cho cô nữa đâu. Cô ta quay về phía họa sĩ:
    -A! Cậu ấy có thể ra lệnh cho cậu được à?
    -ừ, cậu ấy thì gì mà chẳng làm được, -Thuốc nước trả lời, chú đang mải mê vẽ nên cũng chẳng nghe rõ Mít đặc đã nói cái gì. Mít đặc nói tiếp:
    -Đấy nhé, ở đây ai cũng phải phục tùng tôi, vì tôi là chỉ huy. Thấy chú có quyền lực trong đám các bạn, cô muốn làm lành với chú:
    -Có phải cậu đã sáng chế ra quả cầu phải không?
    -Cô còn muốn ai vào đó nữa!
    -A! Tôi sẽ làm thơ tặng cậu.
    -Thơ thẩn mà làm gì! Cô nói với một giọng êm êm như hát:
    -Cậu đừng nói thế! Cậu chưa nghe thơ tôi bao giờ đấy nhỉ, cậu có muốn tôi đọc thơ cho cậu nghe không? Chú trả lời, ra vẻ đồng ý:
    -Được, cô đọc đi.
    -Đây là bài thơ tôi vừa mới sáng tác xong, nhan đề là
    "Con muỗi".
    Tôi bắt con muỗi,
    Nó kêu vo ve,
    Tôi yêu nó ghê,
    Nhưng rồi một buổi
    Nó buồn rũ rượi.
    Tôi thương vô cùng
    Giữ thì ác hung...
    Có lẽ tốt hơn
    Tôi bắt con kiến,
    Kiến cũng buồn nản,
    Tôi thả nó ra.
    Chơi đã chán chê
    Thôi, tôi đọc sách.
    Thuốc nước phải vỗ tay thốt lên:
    -Hoan hô! Hoan hô! Kèn đồng tán thành:
    -Thơ hay lắm. Không những nói về con muỗi mà lại còn bảo ta phải yêu quý sách vở. Thật là những câu thơ bổ ích.
    -Tôi còn làm nhiều bài khác nữa cơ, -Hoa dại đáp và cô liền ngâm một bài thơ nữa, nội dung bài thơ không nói về con muỗi mà là con chuồn chuồn và kết thúc như sau:
    ?oVá quần vá áo, bạn ơi!".
    Rồi lại đến một bài khác kết thúc là:
    ?oRửa tay thật kỹ" và một bài thơ nữa chấm dứt bằng câu:
    ?oQuét nhà sạch bong".
    Trong lúc ấy, Thuốc nước đã vẽ xong chân dung của Mắt xanh. Mọi người xúm quanh giá vẽ, trầm trồ:
    -Tuyệt thật! Đẹp quá đi mất! Hoa dại nói:
    -Cậu Thuốc nước thân mến ơi, cậu có thể vẽ tôi mặc áo dài xanh được không?
    -Sao lại áo xanh? áo cô màu lá cây cơ mà!
    -Thuốc nước băn khoăn trả lời.
    -Thế thì đã sao cơ chứ? Đối với cậu, thì áo nào cũng như nhau thôi, áo tôi xanh lá cây thì cậu sẽ vẽ nó thành xanh biếc. Nếu tôi biết Mắt xanh mặc áo xanh biếc mà đẹp đến thế thì tôi cũng mặc áo xanh biếc. Thuốc nước đồng ý:
    -Được.
    -Tôi muốn cậu cũng vẽ cho tôi đôi mắt xanh biếc cơ. Họa sĩ lắc đầu nói:
    -Mắt cô nâu cơ mà.
    -Cậu Thuốc nước thân mến, tôi van cậu đấy. Nếu cậu có thể vẽ cho tôi cái áo xanh biếc thay cho cái áo xanh lá cây thì tại sao cậu lại không thể làm cho đôi mắt nâu của tôi trở thành xanh biếc được?
    -A, không, hai việc có khác nhau! Nếu cô muốn thì cô có thể mặc áo xanh biếc nhưng còn đôi mắt thì cô không thể thay nó đi được.
    -Đúng đấy, cậu vẽ mắt màu nâu cho tôi vậy. Nhưng tôi yêu cầu cậu vẽ cho nó to hơn kia.
    -Mắt cô đã to lắm rồi!
    -Chỉ một chút xíu nữa thôi mà! Tôi muốn nó to hơn thế nữa và lông mi tôi cũng dài hơn cơ.
    -Được.
    -Và cậu vẽ tóc tôi cho nó thật vàng ửng lên nhé. Tóc tôi nó chỉ mới vàng hoe hoe thôi.
    -Tôi đồng ý, điều đó thì có thể được. Chú bắt đầu vẽ. Hoa dại nhổm dậy luôn và đến xem chân dung của cô. Cô van nài:
    -Mắt vẽ cho to thêm nữa! Nữa! Nữa! Kéo dài lông mi ra, vẽ nhỏ cái mồm lại, nữa, nữa! Cuối cùng, cô có một cặp mắt rất to, to đến nỗi người ta chưa từng trông thấy bao giờ, mái tóc cô thì vàng óng và cái miệng cô chỉ nhỏ bằng cái đầu đinh ghim. Bức chân dung chỉ hao hao giống cô thôi nhưng Hoa dại rất thích và cô quả quyết rằng cô không ước muốn gì hơn thế nữa
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  3. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 21 Bu loong và Đinh vít trở về
    Hoa dại ôm bức tranh mình, bước xuống cầu thang một cách rất thận trọng. Cô vừa xuống đến nhà dưới, các cô tí hon đã vây quanh lấy cô. Ai cũng bảo là bức chân dung của cô đẹp hơn nhiều nhưng không giống bằng các bức của Bạch tuyết và Mắt xanh. Hoa dại đáp:
    -Đồ ngốc, vậy thì theo ý các cô, đẹp với giống thì đằng nào hơn? Các cô trả lời:
    -Nhất định là đẹp hơn! én và Mèo con hớt hơ hớt hải đến:
    -Tai vạ! Thật là tai vạ! A! Mình mệt quá, lử cả người ra rồi! Các cô lo sợ:
    -Cái gì thế? én bắt đầu kể:
    -Bọn mình đến nhà thương... Mèo con nói tiếp:
    -... tìm các cậu tí hon sẽ ra viện hôm nay... én lại nói:
    -... nhưng chị Mật ngọt bảo là họ đã đi rồi.
    -... bọn mình liền hỏi đến các cậu khác thì chị Mật ngọt giao các cậu Ngộ nhỡ và Nhanh nhảu cho bọn mình, -cô nói liến láu, không muốn cho cô én ngắt lời cô, -nhưng khi đi đường, các cậu ấy trốn, trèo lên cây. Cô én nói và phá lên cười:
    -Các cậu ấy sợ là chúng mình sẽ giáo dục các cậu ấy đấy, các cậu có hiểu không? Mèo con nhăn mặt ra vẻ khinh bỉ:
    -Họ hư đốn quá nên bọn mình mới phải săn sóc họ thế chứ!
    Mắt xanh hỏi:
    -Nhưng mà các cậu ấy ở đâu nào? én đáp:
    -Các cậu ấy đang ở trên cây ấy và rất có thể là các cậu ấy xoáy trộm táo của chúng mình đấy... Bạch tuyết đề nghị:
    -Chúng mình đến xem sao đi! Ngộ nhỡ và Nhanh nhảu ngồi vắt vẻo trên một cái cành cây, hai chú cố hái một quả táo, ra sức vặn đứt cái cuống. Nhìn thấy một tốp các cô tí hon đứng lại tò mò nhìn lên, hai chú càng nỗ lực thêm nữa. Ngộ nhỡ lấy răng cắn cuống quả táo. Có tiếng chế giễu:
    ?oCác cậu chưa hái được quả táo nào à?". Hai chú nhìn xuống đất, thấy Mắt xanh đang cười. Ngộ nhỡ càu nhàu:
    -Tưởng dễ lắm đấy!
    -Tôi cho cậu mượn cái cưa mà làm thì tốt hơn. Nhanh nhảu đáp:
    -Phải đấy! Đem cưa đến đây!... Mắt xanh chạy vào căn nhà gần đó và đem cái cưa đến. Một phút sau, cái cuống quả táo đã bị cưa đứt và quả táo rơi xuống đất. Mắt xanh gọi:
    -Các cô tí hon ơi, khuân táo về đi thôi, các cô xem kìa, các cậu tí hon đã quyết định giúp đỡ chúng ta đấy. Nhiều cô chạy đến đẩy quả táo lăn về phía căn nhà gần nhất.
    Xin nói để các bạn biết rằng ở Thành phố Xanh, mỗi nhà có một cái hầm để chứa rau và hoa quả. Các cô tí hon mở một cái cửa nằm sát đất rồi đẩy quả táo vào. Bây giờ quả táo lăn vào trong hầm. Các cô chạy trở lại chỗ cây táo và gặp các cô khác đang đẩy một quả táo. Công việc làm tới tấp. Chuồn chuồn kiếm được một cái cưa; cô diện một cái quần thể thao và chạy lại trèo lên cây. Thấy Chuồn chuồn cầm cưa Ngộ nhỡ liền bảo:
    -? này! Đưa cưa đây! Cậu không biết làm đâu!
    -Chỉ mình cậu biết thôi!
    -Chuồn chuồn tinh nghịch đáp lại. Cô ngồi lên một cành cây và mắm môi mắm lợi cưa cái cuống quả táo. Ngộ nhỡ thèm quá, chú liền đề nghị:
    -Cô có muốn chúng ta cùng làm không? Trong lúc cô cưa thì tôi nghỉ rồi sau tôi cưa thì cô nghỉ nhé. Chuồn chuồn đáp:
    -Đồng ý. Trong lúc đó, các cô tí hon ở căn nhà cạnh ga-ra xe đến kể chuyện rằng Bu loong và Đinh vít đi Thành phố Diều từ sáng sớm mà không thấy trở về. Cô én nói liến thoắng:
    -Các cậu xem đấy, tôi đã bảo mà! Họ chẳng chịu ở đây nên trốn sạch đi Thành phố Diều cho mà xem! Mắt xanh nói:
    -Được, đi thì cứ đi, chẳng giữ làm quái gì! Mãi đến chiều tối mà họ vẫn còn trò chuyện về các chú Bu loong và Đinh vít. én và Mèo con có vẻ rất vui thích về chuyện hai chú mất tăm mất tích. Đến giờ rồi mà chẳng có hy vọng gì gặp các chủ trở về nữa. Nhưng rồi một cái ô-tô hiện ra ở đầu phố. Xe vừa chạy vừa nổ phành phạch. Các cô tí hon bỏ quả táo, chạy ùa theo. én và Mèo con dẫn đầu cả bọn, hai cô hét:
    -Bu loong và Đinh vít về rồi! Bu loong và Đinh vít về rồi! Nhưng đột nhiên hai cô quay lại đằng sau:
    -Đứng lại! Không nên chạy theo sau ô-tô, làm thế xấu lắm đấy. Đến ga-ra xe, hai cô ngạc nhiên thấy Bánh vòng đã ở đấy với Bu loong và Đinh vít rồi. Mèo con bất bình nói:
    -Chà! Nếu tôi không lầm thì cậu là cậu Bánh vòng ở Thành phố Diều phải không? Tại sao cậu lại đến đây? Chúng tôi có mời cậu đâu cơ chứ?
    -ồ, tôi cóc cần các cô mời!
    -Chúng tôi không đến chỗ cậu và cậu cũng đừng đến chỗ chúng tôi!
    -cô én nói.
    -Chúng tôi không đuổi các cô đâu, các cô cứ việc đến chỗ chúng tôi mà chơi.
    -Các cậu không đuổi chúng tôi nhưng tại sao các cậu mời chúng tôi đến ăn Tết mà các cậu lại lấy tuyết ném chúng tôi tơi bời như vậy?
    -Như thế mà cũng khó chịu à? Chúng tôi chỉ đùa cho vui thôi, các cô cũng chơi như vậy đi.
    -Các cậu phải biết rằng bọn con gái chúng tôi không thích lấy tay vốc tuyết đâu. Bánh vòng nhún vai nói:
    -Được, chúng tôi lầm. Chúng tôi không đoán trước được là các cô sẽ giận, từ nay về sau thì chúng tôi cạch đấy.
    -Lỗi tại các cậu. Tại sao các cậu lại cử cậu Đinh dép đến? Các cậu có biết cậu ấy đã làm những gì ở đây không? Bánh vòng giải thích:
    -Chúng tôi không chịu trách nhiệm về cậu ấy. Giá mà các cô biết cậu ấy đã làm gì ở Thành phố Diều nhỉ? Cậu ấy đã làm cho chúng tôi rối tinh rối mù cả lên. Chẳng có cách nào sửa tính sửa nết lại cho cậu ấy nữa. Chúng tôi không cử cậu ấy đi đâu. Cậu ta tự đi đấy thôi.
    -Cậu ấy làm khiếp lắm kia, -cô Mèo con gắt.
    -Không, chúng tôi không muốn đến chơi với các cậu nữa, chúng tôi chẳng cần các cậu. Bây giờ chúng tôi đã có ối bạn nam rồi.
    -Tôi cũng thế, tôi chẳng thích chơi với các cô, tôi cóc cần các cô. Tôi dẫn cậu Bu loong và Đinh vít về rồi tôi lại đi thôi. Bánh vòng bực tức lùi ra xa nhưng thấy Bu loong và Đinh vít bắt tay vào chữa xe, chú không đi nữa và lại giúp họ một tay. Các chú tài xế thường làm như vậy đấy: hễ thấy ai sửa chữa xe là họ lập tức đến giúp đỡ, hoặc vặn cái bu loong hay cái đinh vít, hoặc chỉ góp với họ một ý kiến. Cả ba chú làm đến tận tối mịt và phải tiếp tục sang ngày hôm sau vì chiếc xe phải mất nhiều công sửa chữa.
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  4. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 22 Máy móc kỳ diệu
    Sáng hôm sau, Mắt xanh kể lại với chị Mật ngọt rằng khi được ra viện, các chú tí hon không đánh lộn nhau nữa, rằng hạnh kiểm họ rất tốt và họ hái táo giúp các cô. Mật ngọt đáp:
    -Kiếm được việc làm cho họ như vậy là tốt. Các cậu Chắc chắn và Mất sạch cũng sắp ra viện đấy. Các cô có cần họ giúp đỡ các cô không? Mắt xanh nói:
    -Em sẽ xin chị cho em thêm người nữa cơ. Trong khi chúng em tìm được cho họ một việc làm thú vị như vậy mà cứ giam hãm họ mãi thì thật là đáng tiếc!
    -Hôm qua, tôi đã cho các cậu Ngộ nhỡ và Nhanh nhảu ra viện trước thời hạn, thế mà các cô vẫn chưa đủ người hay sao?
    -Mật ngọt hỏi.
    -Chưa ạ.
    -Nếu vậy, các cô có thể nhận thêm cậu Lặng lẽ. Cậu ta rất lầm lỳ, chẳng hề than vãn lấy nửa lời.
    -Và ai nữa? Mật ngọt đeo kính và tra lại danh sách.
    -Tròn xoay và Nước đường cũng có thể cho ra viện. Thực ra thì Tròn xoay chưa đáng được ra đâu: cậu ta chén nhiều đường quá, tôi chưa tìm được cách cho cậu ta chừa cái thói xấu ấy đi. Nếu cậu ta chỉ ăn đường không thôi thì còn đỡ, đằng này cậu ta lại nhét đường đầy túi áo và giấu cả vào dưới gối nữa. May ra được thả ra ngoài, cậu ta sẽ bớt háu đói đi chăng. Còn cậu Nước đường thì phải giữ lại ở đây để phạt vì tội uống nước ngọt nhiều quá. Nhưng mà tôi sẽ cho ra cả hai cậu vì hai cậu đối với tôi rất lễ phép. Cô lại nhìn vào danh sách.
    -Cậu Viên đạn thì chưa ra được, chân cậu ta chưa khỏi. Cậu Viên đạn thật sự là bệnh nhân của chúng ta đấy. Mắt xanh hỏi:
    -Còn cậu Cáu kỉnh?
    -Không, không được! Cáu kỉnh là tay đáng ngán nhất, cậu ta luôn luôn hậm hực, lúc nào cũng không vừa lòng. Cậu ấy cứ làm cho bọn mình phải phát bực lên thôi! Tôi sẽ giữ cậu ta lại bởi vì cậu ta hết sức lạ lùng. Nhưng mà tôi cũng chẳng mong gì hơn là mau giải phóng cho cậu ấy cùng với cậu Thuốc viên. Cậu này thì chẳng ai mà chịu nổi và tôi cũng không hiểu cậu ta có quyền gì mà dám tự xưng là thầy thuốc, lúc nào cậu ta cũng bảo rằng các phương pháp chữa bệnh của tôi là vô giá trị.
    -Nếu vậy thì chị cứ cho cả hai cậu ấy ra đi, thế là chị sẽ yên thân, -Mắt xanh đề nghị.
    -Thế à! Dù có các vàng tôi cũng không làm vậy. Các cô có biết cái cậu Thuốc viên quỉ quái ấy đã nói gì với tôi gần đây không? Cậu ấy bảo là tôi không chữa cho người ốm khỏi bệnh mà lại làm cho người khỏe phát ốm. Thật là hồ đồ! Không được, cậu ta sẽ ở đây đúng thời hạn. Tôi chẳng cho cậu ấy ra sớm một ngày đâu, cả cậu Cáu kỉnh nữa!
    Thế là nhờ có cô Mắt xanh, các chú Lặng lẽ, Tròn xoay và Nước đường đã được ra viện cùng với Chắc chắn và Mất sạch. Mật ngọt chỉ giữ các chú Viên đạn, Cáu kỉnh và Thuốc viên ở lại. Chú Viên đạn bị đau chân nên đành âm thầm chịu sự bất công đó. Nhưng các chú Cáu kỉnh và Thuốc viên thì bứt đầu bứt tóc và la ó lên rằng nếu không cho các chú ra trước chiều nay thì các chú sẽ tẩu thoát. Các chú Bu loong, Đinh vít và Bánh vòng dậy từ mờ sáng và bắt đầu sửa xe ngay. Nhưng đến khi máy nổ rống lên thì mặt trời đã lên cao rồi. Ba chú quyết định cho xe chạy thử một tua đã. Xe chạy qua sân làm bụi tung lên mù mịt, lướt qua cổng và phóng ra phố. Chẳng mấy chốc các chú đã thấy các cô tí hon đang khuân táo về nhà rồi đến các chú Nhanh nhảu, Mất sạch, Chắc chắn và Ngộ nhỡ đang ngồi cưa trên cây táo và xa hơn một chút là các chú Kèn đồng, Lặng lẽ và Chuồn chuồn đang hái lê. Các cô tí hon đẩy các quả lăn đi khắp các ngả. Chú Mít đặc đang mải mê ra lệnh:
    -Năm người lại đây, năm người lại đằng kia! Chặn quả táo này lại cho tôi và lăn nó đi đi. Lùi ra, liệu hồn quả lê sắp rơi xuống đấy! Này, các cậu ở trên kia, không báo trước cho người ta à? Tránh ra, không thì tôi không chịu trách nhiệm đâu! Không có chú thì công việc lại chạy hơn nhiều nhưng chú cứ có cái cảm giác là nếu chú mà thôi hò hét thì mọi việc sẽ đình trệ ngay. Tròn xoay và Nước đường cũng bắt tay vào việc. Hai chú đẩy một quả lê nhưng nó chẳng chịu lăn đi cho mà lại cứ quay tròn tại chỗ. Ai cũng biết là hình thù quả lê không giống quả táo và hễ ta đẩy cho nó lăn đi thì nó lại quay thành vòng tròn. Hơn nữa, quả lê này đã chín lắm rồi, khi rơi xuống đất nó đã bị giập mất một mé, đến lúc Nước đường và Tròn xoay đẩy nó đi thì nó hoàn toàn nát nhoét. Thế là người hai chú dính đầy nước đường từ đầu đến chân và hai chú mút ngón tay hoài. Mít đặc hét:
    -Các cậu phải tiến lên chứ sao lại cứ xoay tròn tại chỗ mãi thế. Các cậu nhìn quả lê xem, các cậu làm nó bẹp dí ra rồi. các cậu muốn chế ra nước đường à? Mình sẽ kiếm cho các cậu thôi. Xe ô-tô dừng lại. Hai chú bạn nhìn ra. Bu loong gọi:
    -?, Mít đặc! Tại sao các cậu không làm cái món cơ giới hóa hả?
    -Xin lỗi các cậu!
    -Mít đặc đáp.
    -Tớ đào đâu ra cái món cơ giới hóa cho các cậu. Bánh vòng nói:
    -Đây này, bọn mình đưa đến cho cậu cái máy đầu tiên đây.
    -ạ-tô à? Thế ô-tô là máy móc cơ giới hóa sao?
    -ừ, cơ giới hóa việc vận chuyển đấy. Bây giờ ta sẽ chở lê và táo bằng ô-tô. Mít đặc la lên:
    -Được rồi! Tớ đã nghĩ ra: các cậu đỗ xe dưới gốc cây để bọn họ ở trên cây có thể ném vào ô-tô cho tiện. Bu loong nói:
    -Không được! Làm thế sẽ nát hết táo và bẹp ô-tô mất.
    -Sao? Cậu muốn họ bưng táo đến tận đây à?
    -Không phải! Có thể dùng dây đưa táo xuống được đấy. Mít đặc đáp:
    -Đúng. Này, các cô, lấy sợi dây mau! Các cô chạy biến đi rồi đem đến ngay một sợi dây. Mít đặc cầm lấy dây, quay quay mãi trong tay. Chú chưa dùng dây bao giờ cả cho nên chú cứ nhìn và nghĩ không biết làm thế nào. Sau đó chú đưa dây cho Bu loong và nói ra vẻ thành thạo:
    -Cậu cầm lấy mà làm. Bu loong ném một đầu dây lên cành cây cho Nhanh nhảu buộc chặt vào cuống quả táo. Rồi chú đưa sợi dây cho các cô tí hon và dặn các cô không được rời tay ra. Chú gọi Nhanh nhảu:
    -Nào, cưa đi! Vài phút sau, cái cuống đã rời khỏi cành và quả táo treo lơ lửng ở đầu sợi dây. Bánh vòng lái xe đến đúng chỗ các cô tí hon đang nhẹ nhàng kéo quả táo xuống. Các chú tháo dây và xe ô-tô lên đường. Một lát sau, quả táo đã về đến nơi đến chốn. Bánh vòng nói:
    -Đi tìm xe ô-tô của mình đi. Các chú chạy hộc tốc về ga-ra và vài phút sau đã lái hai chiếc xe đến. Một xe để chở táo, một xe chở lê. Mít đặc khoái chí, càng kiêu căng tợn:
    -Này các cô có thấy những cái kỳ diệu của món cơ giới hóa này không? Các cô có nằm mê cũng chẳng bao giờ trông thấy thế đâu!
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  5. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 23 Tẩu thoát
    Nhờ có cơ giới hóa mà công việc tiến hành dễ dàng và mau chóng. ạ-tô đi lại như con thoi giữa cây táo và các hầm nhà, khi thì chở một quả táo và một quả lê cùng một chuyến, khi thì chở một lúc những năm quả mận. Nhờ có cơ giới hóa, các cô tí hon không phải đẩy các quả về nhà nữa nhưng không phải vì thế mà các cô chịu khoanh tay đâu. Trái lại, các cô đã dựng lên hai lều vải ở trong phố và đem đến nào nước đường, nào bánh mứt kẹo. Bây giờ thì bà con đang lao động có thể nhân lúc rảnh rỗi đến đó nhá một cục đường hay uống một cốc nước ngọt. Chú Tròn xoay đột nhập ngay vào lều bánh kẹo còn Nước đường thì tấn công lều có nước ngọt. Chả có cách nào làm cho hai chú rời hai túp lều đó ra được nữa. Đột nhiên người ta nghe thấy tiếng kêu inh ỏi ở đằng xa. Bác sĩ Thuốc viên chạy vội chạy vàng đằng trước, theo sau là Mật ngọt và các cô y tá. Chú gần như trần trụi và chỉ có đôi kính với chiếc quần đùi trên người. Chạy đến cây táo, chú hối hả trèo lên cây. Mật ngọt dừng lại dưới gốc cây, hỏi:
    -Tại sao cậu lại bỏ trốn? Cậu còn ốm kia mà! Thuốc viên vừa đáp vừa trèo lên cao mãi:
    -Tôi không đau ốm gì nữa đâu. Mật ngọt hổn hển nói:
    -Không ốm nữa là thế nào? Chúng tôi đã cho cậu ra viện đâu! Thuốc viên đáp và thè lưỡi ra:
    -Thì tôi tự ra viện!
    -Cậu quá đáng lắm! Mặc xác cậu, chúng tôi không trả quần áo cho cậu nữa đâu.
    -Tôi cóc cần!
    -chú Thuốc viên trả lời, cười.
    -Cậu sẽ bị cảm lạnh và phát ốm lên đấy.
    -Tôi mà có bị ốm thì cô cũng chả trông thấy tôi nữa đâu.
    -Thật là nhục!
    Mật ngọt đáp.
    -Cậu là bác sĩ mà cậu lại giễu cợt y học như vậy à? Cô Mật ngọt quay lại và ngẩng cao đầu, cô bước đi một cách tự hào. Các cô y tá theo sau cô. Thuốc viên thấy không có gì nguy hiểm nữa bèn tụt từ trên cây xuống. Lập tức các cô tí hon vây lấy chú, ra vẻ thông cảm:
    -Cậu chắc bị lạnh lắm đấy! Cậu sẽ bị cảm mất! Cậu có muốn chúng tôi đem quần áo đến cho cậu không? Thuốc viên đáp:
    -Đồng ý. Cô Lông ngỗng chạy đi ngay và một lát sau cô đem đến một cái áo dài kẻ sọc xanh lá cây.
    -Cái gì thế này?
    Thuốc viên ngạc nhiên.
    -Tôi không mặc áo dài đâu, người ta sẽ ngỡ tôi là con gái mất!
    -Như thế thì đã sao nào? Cậu mà là con gái thì cậu khổ sở lắm sao?
    -ừ... ừ!
    -Sao vậy? Cậu nói ngay đi xem nào, theo ý cậu thì chúng tôi chẳng ra cái thớ gì phải không?
    -Không đâu, các cô tốt lắm...
    -Thuốc viên lúng búng đáp, -nhưng dù sao thì bọn con trai vẫn cứ hơn đứt đi!
    -Hơn gì nào? Cậu giải thích đi!
    -Nhưng mà đó là sự thật! Chúng tôi có cậu Kèn đồng. Các cô không biết nhạc sĩ Kèn đồng à! Các cô chưa bao giờ được nghe cậu ấy thổi sáo đấy.
    -Nghe rồi! Nhưng trái lại, chúng tôi có ối cô biết đánh đàn cơ!
    -Chúng tôi lại có Thuốc nước nữa. Giá mà các cô trông thấy các bức tranh cậu ấy vẽ nhỉ! Sóc con nói:
    -Chúng tôi đã xem rồi. Các cậu có Thuốc nước nhưng chúng tôi thì ai cũng biết vẽ và biết cả thêu bằng chỉ màu nữa. Thế cậu có thể thêu được hình con sóc đẹp như cái hình ở trên áo tạp dề này của tôi không? Thuốc viên đáp:
    -Cái đó chịu thôi.
    -Cậu xem đấy. Chúng tôi có thể thêu được tuốt: con thỏ, con sóc hay bất cứ vật gì khác.
    -Được, -Thuốc viên nhún vai và mặc chiếc áo dài. Rồi chú giơ tay, co chân và ngắm nghía đủ kiểu. Mít đặc phá lên cười và tất cả các chú tí hon cũng cười ồ lên khi thấy Thuốc viên ăn mặc quái gở như vậy. Mèo con bất bình nói:
    -Các cậu không biết thẹn à? Tôi thấy chẳng có cái gì là đáng cười cả. Nhưng tiếng cười lại rộ lên. Thuốc viên nhìn quanh và thấy ai cũng nhách miệng ra đến tận mang tai. Chú liền cởi áo ra. Các cô tí hon nói:
    -Không, không, cậu cứ giữ lấy, sao cậu lại làm thế?... Chú trả lời cương quyết:
    -Không. Tôi sẽ có quần áo khác.
    -Chị Mật ngọt không trả lại quần áo cho cậu đâu, chị ấy nghiêm lắm cơ, cậu biết không? Thuốc nước mỉm cười một cách bí hiểm. Vừa trở về bệnh viện, Mật ngọt và các cô y tá đã thấy Cáu kỉnh biến đâu mất rồi. Các cô chạy ùa vào phòng treo quần áo thì cũng chỉ thấy quần áo của chú Viên đạn thôi. Cuộc tẩu thoát tay đôi này đã có tổ chức hẳn hoi! Cáu kỉnh và bác sĩ Thuốc viên đã có kế hoạch rõ ràng. Bây giờ cô Mật ngọt mới vỡ lẽ. Thuốc viên thì cứ trần như nhộng mà tháo qua cửa sổ. Trong khi tất cả nhân viên của bệnh viện rượt theo bắt Thuốc viên thì Cáu kỉnh thừa cơ lẻn vào phòng quần áo lấy quần áo của hai người. Thế là hai chú đã thực hiện đúng kế hoạch của họ. Mật ngọt tìm Cáu kỉnh và bộ quần áo mất tích mãi cũng chẳng thấy. Trong khi đó Cáu kỉnh đã náu kín trong một bụi cây ké.
    Thật ra phải nằm im như chết trong đám bụi cây ké thì nào có sung sướng nỗi gì nhưng chú rất khoan khoái vì đã được tự do! Chú vui vẻ ngắm bầu trời xanh trong, nhìn làn cỏ xanh tươi mơn mởn; miệng chú nở một nụ cười, chú thề là chú sẽ chẳng bao giờ cáu kỉnh nữa, chú sẽ luôn luôn hài lòng với tất cả mọi chuyện miễn là người ta đừng bắt chú vào bệnh viện nữa. Rốt cuộc, chú thấy cô Mật ngọt đành chịu trở về. Chú liền chui ra khỏi chỗ nấp và chạy đi tìm Thuốc viên.
    -Cầm lấy, ông bạn khốn khổ ơi!
    -Chú đưa quần áo cho bạn. Thuốc viên bá lấy cổ chú; trong những ngày nằm bệnh viện, hai chú đã trở thanh đôi bạn chí thân. Thuốc viên hối hả mặc quần áo. Mất sạch, Ngộ nhỡ, Bu loong và các chú khác vây quanh Cáu kỉnh và mừng chú đã được thoát nạn. Vẻ mặt hớn hở của Cáu kỉnh làm mọi người ngạc nhiên. Tròn xoay nói:
    -Từ thuở bé đến giờ mình mới thấy cậu Cáu kỉnh cười đấy. Các cô tí hon nhìn chú một cách tò mò. Lông ngỗng hỏi:
    -Tên cậu là gì?
    -Cáu kỉnh.
    -Cậu nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
    -Tôi thề với cô như vậy. Cô thấy nó kỳ lắm à?
    -Mặt cậu hiền từ thế kia, vui thế kia mà! Cái tên ấy chẳng hợp với cậu đâu! Cái miệng của Cáu kỉnh nhách ra đến tận mang tai. Chú Hóm hỉnh đáp:
    -Chính tôi không hợp với cái tên ấy nữa thì có. Mèo con hỏi:
    -Cậu có muốn trèo lên cái cây kia không?
    -Có thể được à?
    -Sao lại không! Bọn tôi sẽ cho cậu một cái cưa và cậu sẽ làm việc như mọi người ấy. Bác sĩ Thuốc viên nói:
    -Các cô cũng cho tôi một cái cưa chứ? Mèo con đáp:
    -Cậu thì chẳng đáng được đâu vì cậu coi thường tụi tôi lắm. Nhưng mà tụi tôi cũng tha thứ cho cậu. Chẳng bao lâu, Cáu kỉnh và Thuốc viên đã có mỗi chú một cái cưa. Họ bắt tay vào việc và Cáu kỉnh cho rằng ngồi trên cây làm việc còn thích thú hơn là bị giam ở bệnh viện của Mật ngọt nhiều. Bác sĩ Thuốc viên nói tiếp:
    -Và còn khỏe người ra nữa. Chú biết rằng ở trên cao, không khí trong sạch và giàu ô-xy hơn ở dưới thấp. Vì thế chú cùng với Cáu kỉnh leo lên tận cái cành cao nhất.
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  6. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 24 Sáng kiến hợp lý hóa của Thuốc nước
    Ngày hôm sau vẫn tiếp tục hái lê hái táo và lại thêm một chiếc ô-tô nữa để vận chuyển-ô-tô tám bánh chạy bằng hơi nước của Đinh ốc. Tại sao xe của chú lại đến đây?
    Số là ở Thành phố Diều, người ta rất lo lắng vì không thấy chú Bánh vòng trở về. Tại sao sau khi đưa Bu loong và Đinh vít đến Thành phố Xanh thì chú lại đi biệt tích? Bà con đều hỏi Đinh ốc, yêu cầu chú đi xem thử có xảy ra tai nạn gì chăng. Rốt cuộc là Đinh ốc đã gặp Bánh vòng đang đánh xe chở lê táo, thế là chú cũng cùng làm như bạn.
    Bà con ở Thành phố Diều chờ đợi chú hoài, đến tận chiều tối. Sang ngày hôm sau, chú vẫn mất tăm. Thế là thiên hạ đưa ra những tin đồn thật là kỳ lạ. Người thì cho là trên đường đi Thành phố Xanh, chú Đinh ốc đã bị con Yêu tinh bắt, một con Yêu tinh đã ăn thịt tất cả những người không may gặp phải nó. Người thì bảo là không phải Yêu tinh mà chú Đinh ốc đã bị con Quái vật bắt kia. Người thì nói là có con rồng ba đầu-họ chẳng tin là có con Quái vật đâu-ừ, một con rồng có ba cái đầu ở Thành phố Xanh, mỗi ngày nó chén thịt một cô tí hon nhưng nếu vớ được chú tí hon thì nó cũng chén như thường vì thịt con trai ngon hơn con gái. Sau khi nghe chuyện về con rồng ba đầu chẳng ai dám đi đến Thành phố Xanh nữa; cứ nằm ở nhà là khôn hơn hết. Tuy vậy cũng có người cả gan đi đấy, bất chấp mọi sự.
    Đó là chú Đinh dép lừng danh mà chúng ta đã biết ở trên kia. Ai cũng cho chú là người rồ dại. Một chú tí hon mà dám xông vào miệng lưỡi con rồng khát máu. Người ta muốn ngăn giữ chú nhưng chú chẳng nghe ai cả. Chú trả lời rằng chú rất hối hận vì đã đối xử không tốt với các cô tí hon và bây giờ chú bị lương tâm cắn rứt nên chú sẽ đi nhổ dãi vào đuôi con rồng để chuộc lại lỗi lầm cũ. Con rồng sẽ chết và hết gieo tai họa cho Thành phố Xanh. Không hiểu chú đã học được ở đâu cái phép hễ nhổ dãi vào đuôi rồng là con rồng sẽ chết lăn quay! Đinh dép ra đi: người thì than vãn tiếc thương, người thì cho rằng dù sao cũng chẳng tổn thất lớn lao gì lắm: Thành phố Diều sẽ bớt đi một gã vô dụng và bà con sẽ được yên ổn hơn.
    -Nếu chúng mình không biết cách cải tạo cậu ta thì là tại lỗi ở chúng mình thôi, -một số người nói.
    -Thôi đi! Cải tạo hắn ấy ư? Xấu nết đánh chết cũng không chừa đâu, -số khác lại nói. Rõ ràng số thứ nhất chưa bị chú làm khổ đến mức phải căm ghét chú còn số thứ hai thì đã từng bị chú làm cho thất điên bát đảo. Đinh dép không trở về Thành phố Diều cho nên bây giờ người ta càng tin chuyện con rồng và lại kể lắm chuyện thật kỳ quái. Mỗi người thêm thắt cho nó một cái đầu thành ra đáng lẽ chỉ có ba cái đầu, nó đã trở nên con rồng trăm đầu. Dĩ nhiên đó chỉ là điều bịa đặt. Các bạn đọc thông minh nhất của tôi chắc đã đoán ra vì sao chú Đinh dép không trở về. Còn đối với các bạn khác, tôi có thể nói rằng chú Đinh dép không bị con rồng chén thịt đâu, bởi vì rồng không ăn thịt ai cả và vả lại chẳng có rồng riếc gì hết.
    Chú Đinh dép chỉ làm một công việc mà chú rất say mê là leo lên cây táo. Làm việc ấy thích thú lắm chứ, nhưng dù sao cũng có đôi chút nguy hiểm. Nhưng mà có chú tí hon nào lại chịu lùi bước trước khó khăn nguy hiểm? Chỉ mình chú Thuốc nước ở nhà thôi. Chú đang bận ngập đầu vì những bức tranh đã đặt. Cô tí hon nào cũng muốn có một bức chân dung và dĩ nhiên là phải vẽ cho tuyệt đẹp. Chú đã giải thích hoài cho các cô hiểu rằng mỗi cô có thể đẹp một cách khác nhau và cặp mắt không cần cứ phải to thì mới là đẹp, thế mà tất cả các cô đều đòi chú phải vẽ mắt cho thật to, lông mi thật dài, lông mày thật cong và mồm thì thật nhỏ. Rốt cục, chú phát chán và cứ vẽ theo lời các cô đề nghị. Nghĩ cho cùng thì như thế tiện hơn vì chú tránh được những cuộc cãi vã vô ích mà chú lại càng dễ dàng làm việc. Cô nào cũng muốn vẽ như nhau cho nên chú làm sẵn một cái mẫu. Chú lấy một mảnh bìa cứng cắt một đôi mắt thật to, một cặp lông mày thật cong, một cái mũi thẳng rõ xinh, một đôi môi mỏng dính, một cặp má lúm đồng tiền, hai cái tai nhỏ nhắn ở hai bên, một mái tóc ở bên trên và một cái cổ gầy nhẳng ở dưới với đôi bàn tay có những ngón thon dài.
    Hình mẫu làm xong, chú chuẩn bị vẽ tranh hàng loạt. Tại sao chú lại gọi như vậy? Các bạn xem đây sẽ rõ. Sau khi đặt hình mẫu lên trang giấy, chú chỉ việc đưa bút vẽ lên các bộ phận đã cắt khác nhau và mỗi thứ lại dùng một màu riêng biệt: màu đỏ thắm để bôi môi, màu nhạt để vẽ mũi, tai và bàn tay, màu nâu và vàng để vẽ tóc, màu xanh và nâu để vẽ mắt và thế là bức phác họa đã hoàn thành. Chú đem phân loại các bức phác họa ấy. Cô nào thích vẽ mắt xanh và tóc nhạt thì chú chọn bức phác họa mắt xanh và tóc nhạt, chú chỉ việc vẽ thêm vào tí chút cho giông giống và thế là bức chân dung đã xong xuôi. Chú lại làm sẵn cả những bức phác họa cho các cô tóc nâu và mắt nâu nữa. Chưa bao giờ Thuốc nước vẽ nhiều chân dung trong một thời gian ngắn như thế, cho nên chú đã nảy ra một sáng kiến kỳ diệu: với cái hình mẫu mà chú đã cắt, -dĩ nhiên là hình mẫu phải do họa sĩ cắt mới được, -thì bất cứ ai cũng có thể chuẩn bị các bức phác họa cho chú. Chú đã nhờ Ngộ nhỡ giúp việc cho chú. Ngộ nhỡ làm rất thành thạo, các bức phác họa của chú cũng giá trị ngang với những bức của Thuốc nước và nhờ sự phân công đó mà công việc làm lại còn nhanh hơn. May cái là số tranh đặt vẽ không giảm đi mà lại ngày càng tăng lên. Ngộ nhỡ rất tự hào về nghề nghiệp mới của chú và nói luôn miệng:
    ?oChúng mình là họa sĩ đấy". Trái lại Thuốc nước chẳng hài lòng chút nào về những bức tranh bôi bác ấy. Trong các bức chân dung chú đã vẽ ở Thành phố Xanh, theo ý chú thì chỉ có hai bức có thể coi là tác phẩm nghệ thuật: đó là tranh của Bạch tuyết và Mắt xanh; ngoài ra thì chỉ đáng đem đậy chum đậy vại mà thôi. Nhưng các cô tí hon thì lại có ý kiến khác chú. Cô nào cũng thấy chân dung của mình rất xinh đẹp và đó là điều chủ yếu. Còn chuyện giống hay không thì theo ý các cô chỉ là điều phụ. Tất cả là tùy ở cách nhìn của các cô mà thôi.

    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  7. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 25 Viên đạn nằm ở bệnh viện
    Từ bữa Cáu kỉnh và Thuốc viên bỏ trốn, cả bệnh viện chỉ còn lại mỗi một bệnh nhân nằm điều trị là chú Viên đạn và dĩ nhiên là chú được nuông chiều hết mực cho nên tính chú lại càng thêm khó chịu. Hôm thì chú đòi ăn xúp kẹo và cháo bột quả vào bữa trưa, hôm thì chú hạch món chả dâu rừng chấm với nước xốt nấm hương. Lúc thì chú đòi món táo hầm nhưng khi người ta đem ra thì chú lại vờ là chú đã gọi món nước lê kia. Người ta kiếm được nước lê thì chú lại làm bộ kênh kiệu, chê là nó có mùi tỏi. Tóm lại, mọi người hết hơi để chiều cái trái tính trái nết của chú. Các cô trực phòng thì cho rằng chưa bao giờ các cô được thấy một bệnh nhân như vậy và quả là một điều tai vạ, phải mau mau chữa cho lành bệnh để tống khứ chú đi cho rảnh. Sáng nào chú cũng sai một cô đi khắp thành phố tìm con chó của chú. Cô nào trở về cũng mệt lả người và hy vọng là chú đã quên con Mực nhưng chú cứ hỏi đều:
    -Sao, cô có tìm thấy nó không?
    -Không, tôi chẳng trông thấy nó ở đâu cả.
    -Tại cô không chịu tìm nó đấy thôi.
    -Có chứ, tôi đã tìm nó khắp nơi khắp phố, tôi cam đoan với chú như vậy đấy.
    -Nhưng mà tại sao tôi không nghe thấy tiếng cô gọi nó. Đi tìm nữa đi. Cô bé khốn khổ lại ra phố nhưng chẳng biết đi đâu mà tìm nữa, thỉnh thoảng cô lại kêu:
    -Mực! Mực! Mày lạc ở đâu rồi?
    Cô biết tỏng ra là kêu như vậy chẳng ăn thua gì nhưng dù sao cô cũng cứ làm để cho yên lòng người bệnh. Một cô khác phải đi mỗi ngày ba lượt, sáng, trưa và chiều để xem các bạn tí hon của chú đã làm những trò trống gì. Có cô phải ngồi kể chuyện con cà con kê cho chú nghe, lúc nào nghe chán tai chú lại đuổi cô ta đi, đòi thay cô nào biết nhiều chuyện khác. Hôm nào không có ai đến thăm chú là chú gắt gỏng và nổi đóa lên. Nhưng khi có nhiều người đến chơi thì chú lại phàn nàn là họ ngăn trở không cho chú nghe kể chuyện. Cô Mật ngọt thấy tính nết chú mỗi ngày một đâm đốn ra thì quả quyết rằng chú còn tồi tệ hơn Cáu kỉnh và Thuốc viên gấp bội. Phải cho chú ta ra viện ngay thôi nhưng chân chú còn đau thì biết làm thế nào. Nhưng nếu chú ta chưa khỏi thì cũng do lỗi chú một phần: một hôm thức giấc, chú chẳng cảm thấy đau đớn gì nữa, chú liền tụt xuống đất và nhảy lò cò ở trong phòng nhưng chú chưa tập tễnh được mười bước thì chú đã bị trẹo chân. Chú ngã sóng soài ra, người ta phải vực chú dậy, chân chú sưng vù lên, đến tối chú lên cơn sốt. Cô Mật ngọt phải ngồi suốt đêm bên giường chú, không chợp mắt lúc nào. Nhờ có cô săn sóc, chỗ sưng đã khỏi nhưng chắc chắn là tai nạn ấy chỉ làm cho cái chân đau của chú lâu khỏi thêm thôi. Một hôm, người ta cho phép chú đứng dậy một lát. Dựa vào cái nạng, một tay chống vào tường, chú tập đi thong thả từng bước. Thế rồi chú dò ra được ngoài sân và dạo chơi quanh bệnh viện trong một tiếng đồng hồ với một cô y tá. Những cuộc đi dạo ấy đã có tác dụng rõ rệt. Viên đạn đã bớt cáu kỉnh hơn, chỉ trừ lúc chú trở vào nhà. Thôi thì chú cự nự, giơ cái nạng lên đe dọa cô y tá và thét:
    ?oTôi không muốn về đâu!"
    Người ta buộc phải ôm lấy chú và đặt chú nằm lên giường. Lối chữa bệnh cương quyết đó đã làm cho chú mau khỏi, và chẳng bao lâu, người ta tuyên bố với Viên đạn là ngày hôm sau chú sẽ được ra viện. Các cô và các chú tí hon nghe tin đó rất lấy làm phấn khởi. Đến ngày đã định, toàn dân tập trung trước cửa bệnh viện. Mọi người chào mừng bệnh nhân khỏe mạnh trở về, tặng hoa cho chú. Chú nói:
    -Thế là anh em chúng tôi lại đông đủ rồi, chỉ thiếu cậu Biết tuốt và con Mực khốn khổ của tôi thôi. Các cô tí hon đáp:
    -Có lẽ rồi các cậu cũng sẽ được gặp cậu Biết tuốt và thế nào cũng có hy vọng tìm ra con Mực thôi. Viên đạn trả lời:
    -Muốn thế thì phải đi tìm, không phải bỗng dưng mà họ sẽ đến đây đâu. Mít đặc nói:
    -Đúng lắm. Phải đi tìm cái cậu Biết tuốt ngốc nghếch ấy mới được. Không có chúng mình là cậu ấy đi đứt ngay. Bác sĩ Thuốc viên hỏi:
    -Sao lại bảo là cậu ấy ngốc nghếch?
    -Tại vì cậu ấy là đồ ngốc, -Mít đặc đáp.
    -Một tay nhát như cáy nữa. Cáu kỉnh toan phản đối nhưng Mít đặc đã ngắt lời chú:
    -Im ngay! Ai là chỉ huy ở đây, mình hay cậu? Cậu lại muốn trở vào bệnh viện phải không? Nghe nói đến bệnh viện, Cáu kỉnh im thin thít. Bạch tuyết nói:
    -Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ. Chủ nhật này chúng ta sẽ nhảy để chào mừng tất cả các bệnh nhân. Sau đó các cậu có thể lên đường tìm cậu Biết tuốt ngốc nghếch của các cậu. Khi nào các cậu tìm thấy cậu ấy, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc khiêu vũ nữa. Việc đó thật tuyệt vời! Tất cả các chú tí hon đều khoái chí:
    -Hoan hô! Hoan hô!
    Nhưng người ta không hiểu các chú hí hửng vì chuyện gì nhiều hơn: vì chuyện sẽ tìm thấy Biết tuốt hay là vì cuộc khiêu vũ sẽ được tổ chức nhân dịp này. Công việc hái quả đã xong xuôi, tất cả các hầm nhà đều đầy ăm ắp. Nhưng trên các cành cây vẫn còn khối táo, lê và mận, cho nên các chú quyết định sẽ lấy làm quà tặng các bạn ở Thành phố Diều. Tất cả mọi người bắt tay vào việc chuẩn bị cuộc khiêu vũ. Người thì xén bớt cỏ để làm sân nhảy, người thì kê ghế dài xung quanh bãi cỏ đã xén gọn. Nhanh nhảu, Lặng lẽ và Đinh dép dựng một cái lầu để biểu diễn nhạc. Xa một chút là một dãy lều chứa nước ngọt, kem và đủ thứ bánh kẹo. Công việc tiến hành nhịp theo tiếng nhạc vì Kèn đồng đã mời được mười tay đàn xuất sắc để lập ra một dàn nhạc và chơi thử ngay tại chỗ. Điều ngạc nhiên hơn cả là chú Đinh dép làm việc rất hăng hái, phấn khởi. Ai yêu cầu điều gì, chú cũng làm tuốt, không một chút cau có. Quả thật là không ai có thể nhận ra chú được nữa. Mèo con bảo chú:
    -Được các cậu giúp đỡ như thế này thật là tuyệt quá! Đinh dép đáp:
    -Sao lại không giúp đỡ chứ? Đã cần thì có phải sứt đầu mẻ trán, tôi cũng sẽ làm xong. Cô én nói:
    -Cậu làm khéo đến nỗi ai cũng thích xem cậu làm. Rõ ràng là cậu yêu lao động lắm. Đinh dép thú nhận:
    -Đúng đấy. Lúc nào tôi cũng muốn làm một cái gì. Những lúc rỗi rãi, tôi chẳng biết làm cái quái gì nữa và tôi bắt đầu làm những việc mà đáng lẽ ra tôi 115 116 không nên làm mới phải. Kết quả chỉ rặt những chuyện phiền toái và vì những việc đó mà lắm khi tôi còn bị tẩn nữa. Đinh dép khịt mũi thật kêu và đưa nắm tay lên xoa mũi.
    -Bị tẩn, là thế nào?
    Mèo con hỏi.
    -Bị tẩm quất chẳng hạn.
    -Tẩm quất là cái gì?
    -ại! Khốn khổ!
    Mèo con kêu lên.
    -Cậu đừng có làm những chuyện vớ vẩn ấy nữa. Cậu đến đây thì hơn, chúng tôi sẽ tìm việc làm cho cậu: chữa hàng rào hoặc lắp kính cửa... Đinh dép nói:
    -Cái món đó thì hợp với tôi đấy.
    -Cậu đến dự dạ hội với bọn tôi chứ?
    -Có được không?
    -Sao lại không? Cậu phải tắm rửa và chải chuốt cho cẩn thận. Chúng tôi mời cậu đến dự đấy.
    -Được rồi tôi sẽ đến. Cám ơn các cô. Mèo con rất vui lòng vì Đinh dép ăn nói quá ư lịch sự như vậy. Chú lại còn nói cám ơn cô nữa. Cô phởn chí đến nỗi đỏ tía cả mặt mũi rồi cô gọi cô én ra và rỉ vào tai bạn:
    -Giáo dục cậu này cũng không phải là khó khăn lắm đâu. Cô én đáp:
    -Phải luôn luôn khuyến khích cậu ấy. Như vậy thì sẽ có lợi cho cậu ta. Cậu ta mà làm bậy thì phải quở mắng, nhưng nếu cậu ta làm điều gì tốt thì phải khen ngợi và ví thử cậu ta tiếp tục làm như vậy thì lại càng phải khen ngợi cậu ta. Ngoài ra còn phải uốn nắn hành vi cho cậu ta nữa, cậu ấy cứ khịt khịt mũi nghe khó coi lắm. Mèo con nói tiếp:
    -Và khi phát biểu, cậu ta dùng những tiếng thật là tếu: nào là tẩn, nào là tẩm quất... Phải chú ý đến cách nói năng của cậu ta để cậu ta bớt dùng dần những tiếng tầm bậy tầm bạ ấy. Còn về phần Đinh dép thì hài lòng vì được khen, chú lại càng ra sức làm việc. Ai mà chẳng thích được khen.

    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  8. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 26 Đinh dép trở về
    Đinh dép đi mãi không về cho nên ở Thành phố Diều, chẳng ai dám đi đến Thành phố Xanh nữa. Có tin đồn là con rồng trăm đầu đã chén thịt tất cả các cô tí hon và nó sẽ đến Thành phố Diều để chén các chú tí hon. Nhưng ngày tháng trôi qua mà con rồng vẫn chưa thấy đến. Trái lại, một sớm đẹp trời, người ta thấy một chú tí hon lạ mặt đến Thành phố Diều. Chú kể lắm chuyện thật kỳ lạ: nào là chú đi khinh khí cầu với các bạn, quả cầu rơi xuống đất, chú phải nhảy dù và rớt vào một khu rừng rậm, thế rồi chú lang thang qua đồng qua rú đi tìm các bạn đang tiếp tục cuộc hành trình trên khinh khí cầu. Chắc các bạn đọc thông minh của tôi đã đoán ra rằng chú tí hon lạ mặt kia chính là chú Biết tuốt.
    Đáng lẽ lặng lẽ trở về Thành phố Hoa, chú lại đi tìm các bạn. Người ta cho chú biết là vào những hôm trước đây, các chú tí hon đi khinh khí cầu đã gặp nạn rơi xuống Thành phố Xanh. Có hai chú đến Thành phố Diều để kiếm một cái mỏ hàn. Chú tài xế Bánh vòng đã lái xe đưa các chú về Thành phố Xanh. Biết tuốt hỏi thật tỉ mỉ cặn kẽ. Chú đã nhận ra Bu loong và Đinh vít theo lời người ta miêu tả cho chú, và qua cái áo bằng da của hai chú. Sau đó Cả láu mang máy ghi âm đến, cũng cho biết hai chú tên là Bu loong và Đinh vít. Biết tuốt rất lấy làm hài lòng. Chú muốn đi ngay đến Thành phố Xanh và yêu cầu họ chỉ đường cho chú. Nhưng các chú tí hon rầu rầu nét mặt báo cho chú biết rằng đừng nên đi đến Thành phố Xanh. ở đây có con rồng trăm đầu hay ăn thịt các cô tí hon huống chi là các chú tí hon. Biết tuốt cười rất hồn nhiên:
    -Con rồng trăm đầu à? Mình chưa trông thấy nó bao giờ, mình chả tin cái chuyện con rồng trăm đầu của các cậu đâu! Có tiếng kêu xung quanh chú:
    -Thôi đi! Thôi đi! Thế thì con gì đã chén thịt cậu Bánh vòng nào! Chính cậu ta đã dẫn các cậu Bu loong và Đinh vít đến Thành phố Xanh rồi chẳng thấy dẫn xác về nữa.
    -Còn cậu Đinh ốc, con gì đã nuốt xác cậu ấy chứ? Cậu ấy đi Thành phố Xanh tìm cậu Bánh vòng rồi cũng biệt tăm tích. Thật là tay thợ máy cừ, cái gì cậu ấy cũng làm được tuốt.
    -Thế còn cậu Đinh dép đã bị con gì ăn thịt? Dĩ nhiên là có mất cậu ta thì cũng chẳng thiệt thòi gì lớn lắm vì cậu ta chỉ là người vô dụng nhưng mà cũng phải có con gì chén thịt cậu ta chứ! Biết tuốt suy nghĩ. Cuối cùng chú tuyên bố:
    -Khoa học không hề biết tí gì về chuyện con rồng trăm đầu cả. Như vậy là không có rồng riếc gì đâu. Cả láu đáp:
    -Nhưng mà khoa học cũng mù tịt về việc có con rồng hay không cơ mà. Như vậy là có thể có. Theo tôi thì người ta đã nói là có thì phải tin là có. Biết tuốt nói:
    -Cả về chuyện con Yêu tinh cũng vậy.
    -Thế theo ý cậu, Yêu tinh cũng không có nốt à?
    -Nhất định không!
    -Thôi đi!
    -Con Yêu tinh của các cậu cũng chỉ là chuyện dựng đứng lên thôi. Biết tuốt quyết định đi đến Thành phố Xanh. Những điều thiên hạ nói chú đều bỏ ngoài tai cả. Các chú tí hon thết cơm chú, dẫn chú ra ngoài thành phố và chỉ đường cho chú đi.
    Các chú tin chắc là sẽ không được gặp lại bạn nữa nên chú nào cũng sướt mướt vĩnh biệt bạn. Nhưng bỗng có một đám bụi mù hiện ra trên đường cái xa xa. Đám bụi lại gần rất nhanh và vụt lớn lên trông thấy. Thế là một cuộc báo động nổ ra. Các chú tí hon lẩn vào trong nhà nhìn qua cửa sổ, đinh ninh là con rồng trăm đầu đã tới. Biết tuốt chẳng sợ hãi gì cả, cứ rảo bước trên đường. Chẳng mấy chốc đã trông thấy ba cái ô-tô vượt ra ngoài đám bụi. Chiếc xe đầu chở một quả táo chín đỏ, xe thứ hai chở một quả lê chín vàng và chiếc thứ ba chở năm quả mận. Đến gần Biết tuốt thì ba chiếc xe dừng lại. Bánh vòng, Đinh ốc và Đinh dép xuống xe.
    Lập tức các chú tí hon ùa ra khỏi nhà và ôm choàng lấy cổ ba chú bạn. Các chú hỏi họ về chuyện con rồng và khi biết là chẳng có con rồng nào cả và chẳng bao giờ có rồng riếc gì, các chú rất lấy làm ngạc nhiên. Các chú đồng thanh hỏi:
    -Thế thì tại sao các cậu mất tích lâu đến thế? Đinh dép đáp:
    -Bọn mình bận đi hái quả. Nghe chú nói vậy, chú nào cũng cười. Cả láu bông đùa:
    -Các cậu khác làm thì có lẽ đúng. Còn cậu thì nhất định chỉ leo lên mái nhà và đập vỡ cửa kính của người ta thôi. Đinh dép bực tức trả lời:
    -Cóc phải! Mình cũng làm như các cậu ấy. Mình đã... nói thế nào nhỉ?... mình đã tu tỉnh rồi đấy!
    Đinh ốc và Bánh vòng cũng xác nhận rằng Đinh dép đã tu tỉnh rồi thật. Các cô tí hon hài lòng về cậu Đinh dép đến nỗi các cô quyết định gửi tặng bà con Thành phố Diều một lô táo, lê và mận. Tất cả các chú tí hon rất lấy làm thích vì các chú rất ưa hoa quả. Biết là Biết tuốt định đến Thành phố Xanh, Bánh vòng đề nghị lái xe đưa chú đi. Thế là các chú lên đường. Khắp các phố của Thành phố Diều, ở đâu cũng thấy nét mặt hớn hở của các chú tí hon. Các bạn thử nghĩ mà xem: rồng riếc thì chẳng có, Bánh vòng và Đinh ốc đã trở về mà Đinh dép thì đã biết hối cải. Thực ra đối với Đinh dép, có người còn hoài nghi chú, họ theo dõi chú từng li từng tí. Nhưng rồi họ thấy chú mặc quần đùi, ngồi giặt quần áo bên bờ sông. Họ hỏi chú:
    -Tại sao hôm nay cậu lại giặt quần áo thế? Đinh dép đáp:
    -Mai tôi sẽ đi dự khiêu vũ nên phải ăn mặc và chải chuốt cho chững chạc mới được.
    -Các cô tí hon mà cũng tổ chức vũ hội à?
    -ừ, Bánh vòng và Đinh ốc cũng sẽ đến dự, họ mời cả hai cậu ấy đấy. Các chú tí hon ngờ vực hỏi:
    -Sao? Có phải cậu bảo là cả cậu cũng được mời không?
    -Nhất định rồi. Các chú tí hon lắc đầu:
    -Chà ra thế đấy! Muốn được các cô mời đến dự khiêu vũ thì cậu ta phải biết tu tỉnh thật sự kia. Nào ai ngờ là có thể như vậy được.

    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  9. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 27 cuộc gặp gỡ bất ngờ
    Cuộc khiêu vũ vẫn tiếp tục được chuẩn bị. Lầu chơi nhạc và các túp lều đã xây dựng xong. Thuốc nước trang trí cái lầu bằng những tranh vẽ tuyệt đẹp còn các chú tí hon quét đủ các thứ màu sặc sỡ lên các túp lều. Các cô tí hon thì cắt hoa, treo cờ, treo đèn trang hoàng quanh sân nhảy. Mít đặc cứ loay hoay ra lệnh này lệnh nọ, chú thấy ai làm việc cũng chậm rì rì. Chú la hét, đi lại lăng xăng và chỉ quấy rầy người khác mặc dù họ chẳng cần chú cũng biết là họ sẽ phải làm gì. Có người đề nghị kê thêm ghế dài quanh sân bãi nhưng lại không có ván gỗ. Mít đặc nổi giận và bứt đầu bứt tóc hoài. Chú hét:
    -Các cậu không mang thêm được vài tấm ván đến đây à? Bây giờ thì xe ô-tô lại ở cả Thành phố Diều mất rồi. Chỉ có cách là phá một cái lều ra mà làm ghế thôi.
    -Đúng đấy, -Ngộ nhỡ tay cầm cái rìu, lao ngay đến một túp lều gần đấy. Thuốc nước thét:
    -Cậu điên đấy à! Người ta phải làm khổ làm sở mới dựng và trang trí được túp lều mà cậu lại định phá đi à? Ngộ nhỡ đáp:
    -Cóc phải là việc của cậu. Dễ chừng không cần ghế dài nữa đấy chắc?
    -Nhưng mà không thể phá cái này để làm cái khác được! Mít đặc can thiệp:
    -Ai là người chỉ huy ở đây? Ai là chỉ huy, mình hay cậu, hử? Mình đã bảo phá là phá thôi. Không hiểu câu chuyện sẽ ra sao nếu lúc đó không xuất hiện một chiếc ô-tô ở đằng xa. Có tiếng nói vui vẻ:
    -Cậu Bánh vòng về đấy! Sắp xe được ván về rồi, không phải phá lều nữa! Xe ô-tô dừng lại. Bánh vòng bước xuống. Nhưng sau lưng chú còn có chú tí hon nào kia? Mọi người nhìn ngó và sửng sốt. Bác sĩ Thuốc viên thét:
    -A! Cậu Biết tuốt của chúng mình! Mất sạch reo:
    -Biết tuốt đã đến! Các chú tí hon vây quanh Biết tuốt, ôm hôn chú và nói:
    -Thế là bọn mình đã tìm thấy cậu rồi! Biết tuốt ngạc nhiên:
    -Tại sao các cậu lại tìm thấy mình? Mình tưởng là trái lại kia: chính mình đã tìm thấy các cậu thì có!
    -ừ, đúng đấy! Chính cậu đã tìm thấy bọn mình nhưng bọn mình nghĩ là cậu đã bỏ bọn mình đi cho rảnh chuyện! Biết tuốt lại ngạc nhiên:
    -Mình mà bỏ rơi các cậu à? Các cậu phải nói trái lại thì mới đúng. Tròn xoay đáp:
    -Chính cậu đã nhảy dù còn bọn mình ở lại kia mà.
    -Đúng. Tại sao các cậu lại ở lại, mình đã ra lệnh cho các cậu nhảy dù xuống cơ mà? Các cậu phải theo mình vì dù sao thì khinh khí cầu cũng chẳng bay được lâu nữa. Nhưng mà các cậu đâm hoảng, các cậu rụt vòi lại. Các chú tí hon gật đầu thú nhận:
    -Quả là bọn mình đã rụt vòi thật... Mít đặc nói:
    -Đúng đấy. Bọn mình hốt không dám nhảy. Giá mà biết được cậu nào rụt vòi đầu tiên thì cũng thú vị đấy. Chắc chắn thấy điều đó hơi chướng bèn nói:
    -Chẳng phải là cậu thì còn ai vào đấy nữa. Mít đặc ngạc nhiên:
    -Mình ấy à? Các chú kia đồng thanh đáp:
    -Đích là cậu! Thế ai bảo là không cần nhảy? Chẳng lẽ không phải cậu chắc? Mít đặc đành chịu nhận:
    -Mình nói đấy! Nhưng tại sao các cậu lại nghe mình? Biết tuốt mỉm cười chế giễu:
    -Đúng lắm. Các cậu đã khéo chọn thầy đấy. Nhưng mà các cậu không biết cậu Mít đặc là con lừa à? Mít đặc dang tay nói:
    -Thôi đi! Bây giờ lại hóa ra mình là con lừa. Nước đường chêm:
    -Nhát như cáy nữa. Tròn xoay nói tiếp:
    -Và nói dối như Cuội. Mít đặc rất ngạc nhiên:
    -Mình nói dối bao giờ? Tròn xoay hỏi:
    -Thế ai nói là cậu đã sáng chế ra khinh khí cầu?
    -Mình mà là người sáng chế ra khinh khí cầu à?
    Mít đặc phẩy tay.
    -Cậu nói cái gì thế? Chính cậu Biết tuốt mới là người sáng chế ra khinh khí cầu! Nước đường nhấn mạnh:
    -Thế ai đã tuyên bố rằng bây giờ cậu là người chỉ huy?
    -Chỉ huy gì? Nhưng mà các cậu xem, mình chỉ là... chẳng là cái cóc khô gì cả.
    -Mít đặc lắp bắp nói để cố bào chữa. Nước đường hét lên:
    -Cậu rút lui đi thôi! Bây giờ Biết tuốt là người chỉ huy ở đây, cậu nghe chưa? Các cô tí hon có mặt ở đó đều cười phá lên. Các cô đã hiểu rõ Mít đặc chỉ là một cậu hay khuếch khoác. Sáo sậu và Cun cút đi kháo khắp nơi rằng Mít đặc đã nói dối nói trá và chính Biết tuốt mới là người sáng chế ra khinh khí cầu. Mắt xanh lại gần Mít đặc và khinh bỉ nói với chú:
    -Tại sao cậu lại lừa dối chúng tôi! Chúng tôi tin cậu, nghĩ rằng cậu là người thông minh, thật thà và dũng cảm nhưng thật ra cậu chỉ là đứa lừa đảo và nhút nhát đáng khinh! Quay lưng lại Mít đặc, cô hãnh diện đi đến bên chú Biết tuốt, lúc này đang bị các cô tí hon vây kín vì cô nào cũng muốn nhìn và nghe chú nói. Sóc con hỏi:
    -Có thật là ở trên khinh khí cầu nhìn xuống chỉ thấy mặt đất to bằng cái bánh đa thôi phải không cậu? Biết tuốt đáp:
    -Không, không phải đâu. Quả đất to lắm kia và khinh khí cầu càng lên cao thì mặt đất nhìn lại càng to hơn vì ở trên cao, tầm mắt người ta rộng lớn hơn nhiều. Mắt xanh hỏi:
    -Có thật là mây trên trời rất cứng và các cậu phải lấy rìu đẽo thủng ra phải không? Biết tuốt trả lời:
    -Không, điều đó cũng không đúng đâu. Mây cũng loãng như không khí ấy vì cũng là sương, là hơi nước cả; việc gì phải lấy rìu mà đẽo với đục. Các cô tí hon lại hỏi chú rằng có thật người ta bơm hơi nước vào khinh khí cầu không, rằng bay lên chín tầng mây người ta có lộn đầu xuống đất chổng vó lên trời không và có chỗ nào lạnh tới một nghìn độ một phần mười dưới không độ không? Biết tuốt trả lời rằng những điều đó đều sai tuốt và chú hỏi:
    -Ai đã nói với các cô những chuyện tầm bậy ấy? Thỏ con mỉm cười chế giễu:
    -Mít đặc đấy. Tất cả các cô tí hon đều quay về phía Mít đặc và cười ồ lên.
    Mít đặc thẹn đỏ tía cả mặt mũi, chú chỉ muốn độn thổ đi thôi. Chú ù té chạy trốn và nấp vào bụi cây bồ công anh. Chú thề là sẽ nấp kỹ cho đến khi nào thiên hạ quên câu chuyện đi thì chú mới chịu chui ra. Biết tuốt rất thích đi thăm Thành phố Xanh. Mắt xanh, Bạch tuyết và nhiều cô khác tình nguyện đi theo chú để chỉ cho chú xem những cảnh đẹp của thành phố. Biết tuốt ngắm kỹ cái cầu bắc qua sông và ống dẫn nước. Việc bố trí ống dẫn nước và các máy nước làm cho Biết tuốt rất chú ý. Các cô tí hon giải thích cho chú biết cách cấu tạo máy nước để cho nước chảy vọt lên trên chứ không phải là chảy xuống dưới. Biết tuốt rất thích nếp sống trật tự vệ sinh của các cô tí hon. Chú ca ngợi các cô vì ngay cả đến vỉa hè cũng được trải thảm nữa. Các cô vui mừng, mời chú vào thăm nhà. Trong nhà cũng như ngoài ngõ đều sạch bong và đẹp mắt. Vào một nhà, Biết tuốt thấy có một tủ sách, chú liền nói với các cô rằng khi về đến nhà, chú cũng sẽ lập một tủ sách như vậy.
    -Cậu không có tủ sách à?-các cô hỏi chú. Biết tuốt thú thực:
    -Không có.
    -Thế thì cậu để sách vào đâu? Chú nhún vai không đáp. Chú lấy làm thẹn rằng ở nhà chú, sách vở để bừa bãi trên bàn, có khi ở cả dưới gậm bàn và gậm giường nữa. Dĩ nhiên là Biết tuốt cũng rất thích trồng dưa hấu. Các cô kể cho chú nghe chuyện cô Rơm vàng và chú ngỏ ý muốn làm quen với cô ta. Các cô đi tìm Rơm vàng và giới thiệu hai người với nhau. Chú nêu ra một số câu hỏi và cô kể cho chú nghe cách trồng rau và hoa quả. Chú chăm chú nghe và ghi chép cả vào sổ tay nữa. Các cô kháo nhau:
    -Cậu ấy thông minh thật, cứ muốn học hỏi ngay thôi. Mít đặc chả có gan ngồi lâu trong bụi cây bồ công anh. Thỉnh thoảng chú lại ló cổ ra nhưng rồi chú lại chột dạ. Các cô tí hon cứ hoàn toàn không thèm để ý đến chú, làm như chú không có mặt ở đây nữa! Còn các chú tí hon vẫn theo dõi và chế nhạo chú:
    -Mít đặc nói dối như ranh, khuếch khoác như thánh, nhát như anh thỏ già. Mít đặc buồn rầu thầm nghĩ:
    ?oCác cậu ấy vẫn chưa quên chuyện cũ". Và chú lại nấp vào bụi cây bồ công anh. Nhưng một lát sau, chú lại thò cổ ra và cứ tiếp tục như thế mãi. Rốt cuộc, chú tự nhủ:
    -Mình cóc ra nữa. Phải có nghị lực mới được. Mình sẽ ở đây đến tận ngày mai. Lúc nào bắt đầu khiêu vũ thì mình sẽ ra vậy.

    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б
  10. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Chương 28 Lại làm lành
    Ngày vũ hội chờ đợi đến sốt ruột sốt gan ấy-đã tới rồi. Quanh bãi, dựng lên những túp lều đỏm dáng màu sắc tươi vui nom giống như những căn nhà nặn bằng bột. Người ta chăng dây để treo đèn và những lá cờ nhỏ xíu đủ màu đủ sắc. Có cả đèn và cờ trên các cây ở xung quanh bãi nữa. Cây nào trông cũng như cây thông năm mới ấy. Dàn nhạc gồm có mười cô tí hon, ngồi ở phía trên lầu trang trí toàn những hoa là hoa. Mỗi cô chơi một cây đàn hạc. Có đủ các cỡ đàn: đàn nhỏ cầm trong tay, đàn nhỡ đặt trên đầu gối, đàn to để ở dưới đất và có cái đàn khổng lồ phải leo lên thang thì mới gẩy được. Chưa đến buổi chiều mà mọi người đã tề tựu đông đủ trên sân bãi để đón tiếp các bạn ở Thành phố Diều. Người đầu tiên đến là Đinh dép. Chú mặc một chiếc sơ mi trắng như tuyết, người chú nom rất sạch sẽ và chải chuốt. Mặc dù có món tóc cứ phất phơ trên đỉnh đầu chú như cái mào gà, người ta thấy rõ là chú đã tận tình chú ý đến đầu tóc của chú. Mèo con bảo chú:
    -Nom bạn xinh trai lắm. ?n vận sạch và đẹp như thế, bạn có thích không?
    -ồ, có chứ!
    -Đinh dép vừa nói vừa sửa lại cổ áo. Tiếp đến là Đinh ốc và Bánh vòng cùng các chú tí hon khác ở Thành phố Diều. Không ai mời các chú đâu nhưng chú nào cũng nói là đến để cảm ơn các cô đã gửi hoa quả tặng các chú, thế là các chú được mời dự liên hoan khiêu vũ ngay. Mít đặc vẫn nằm lì trong bụi cây bồ công anh. Chú cứ nằm ngủ miết. Nhưng đến khi các chú tí hon tập hợp lại, chú liền ra khỏi chỗ nấp và tiến về phía sân bãi.
    -?, Cuội đấy à? Cậu thử kể lại xem cậu đã bay chổng vó lên trời như thế nào nào? Tròn xoay nói:
    -Và kể cả chuyện cậu đã chén mây thay cháo ra sao nữa? Mít đặc điên người lên, liền quay lại và đi thẳng. Các chú tí hon cười ồ và nói với theo chú nhưng chú chẳng buồn nghe nữa. Đi vơ vẩn như vậy, chú đến đầu thành phố và đụng ngay phải cái hàng rào, sưng bươu cả trán. Chú ngước mắt nhìn thấy một dòng chữ:
    ?oMít đặc là đồ ngốc". Chú tự nhủ:
    ?oHọ lại quảng cáo mình lên hàng rào ư!" Chú buồn xỉu cả người và thương thay cho cái số phận không may của chú. Chú tì trán vào hàng rào và nức nở khóc.
    -Mình khổ quá đi mất! Ai cũng chế giễu, coi khinh mình. Không ai yêu mình nữa rồi. Chú đứng mãi như vậy, nước mắt chú tuôn ra không ngớt. Nhưng chợt có bàn tay đặt lên vai chú và có giọng nói dịu dàng bảo chú:
    -Đừng khóc, cậu Mít đặc ạ! Đó là cô Mắt xanh. Cô nhắc lại:
    -Đừng khóc! Chú quay người đi, bám chặt vào hàng rào và càng khóc dữ hơn. Cô Mắt xanh lẳng lặng xoa vai chú. Chú hích vai và vùng vằng hất tay cô ra. Nhưng cô dịu dàng nói:
    -Thôi đi, cậu đừng làm dữ thế! Cậu vốn là chú tí hon đẹp người tốt nết cơ mà. Cậu chỉ muốn làm ra vẻ ta đây cừ hơn kia cho nên cậu đã khoác lác, nói dối chúng tôi, nhưng mà cậu sẽ không làm như thế nữa, phải không nào? Cậu sẽ không làm như vậy nữa nhé? Mít đặc vẫn làm thinh.
    -Cậu hãy nói là cậu sẽ không làm thế nữa đi. Thực ra cậu là một chú tí hon tốt nết.
    -Không, tôi chỉ xấu nết thôi.
    -Nhưng mà còn có người xấu nết hơn cậu nữa kia.
    -Không, chính tôi là người xấu nết nhất...
    -Không phải thế đâu! Đinh dép xấu thói hơn cậu nhiều, cậu chưa bao giờ chơi ác như cậu ta đâu. Thế mà cuối cùng cậu ta vẫn tu tỉnh lại được. Cậu cũng vậy, nếu cậu muốn thì cậu cũng có thể trở thành người khác. Cậu hãy nói là cậu sẽ không làm như thế nữa đi và từ giờ trở đi, cậu sẽ thay tâm đổi tính và mọi chuyện cũ sẽ cho qua. Mít đặc làu bàu:
    -Được, tôi sẽ không làm như thế nữa. Mắt xanh vui vẻ nói:
    -Hay lắm! Cậu hãy gắng cho thật thà, thông minh và dũng cảm, gắng làm nhiều điều tốt và cậu sẽ chẳng cần phải nói dối để ra vẻ ta đây hơn người nữa. Cậu có hứa thế không? Mít đặc đáp:
    -ừ, -chú buồn rầu nhìn cô và cười qua nước mắt. Cô cầm lấy tay chú:
    -Chúng mình đến với bọn họ đi. Vừa trông thấy hai người, Tròn xoay đã hét:
    -Mít đặc là chú Cuội! Mít đặc là con lừa! Nước đường cũng nói:
    -Cậu thử kể xem cậu đã chén đám mây như thế nào nào! Nhưng cô Mắt xanh chặn họ lại:
    -Các cậu không biết thẹn à? Tại sao các cậu cứ ******** làm tội cậu ấy thế? Tròn xoay nói:
    -Tại sao cậu ấy nói dối?
    -Cậu ấy có nói dối các cậu đâu!
    Mắt xanh ngạc nhiên.
    -Cậu ấy nói dối bọn tôi kia, còn các cậu thì chẳng nói năng gì, như vậy là các cậu cũng đồng tình với cậu ấy chứ gì! Bạch tuyết nói tiếp:
    -Các cậu thì cũng chẳng hơn gì cậu ấy, các cậu biết là cậu ấy nói dối, khoác lác thế mà các cậu cứ để yên, chẳng bảo cho cậu ấy biết làm như thế là xấu. Thế thì các cậu hơn cậu ấy ở chỗ nào nào? Tròn xoay nhún vai:
    -Có ai tự cho rằng mình hơn cậu ấy đâu! Mèo con nói:
    -Vậy thì các cậu đừng có trêu chọc cậu ấy nữa! Người ta mà vào địa vị các cậu thì đã giúp cho cậu ta tu tỉnh từ lâu rồi. Tròn xoay và Nước đường rất tẽn. Hai chú thôi trêu ghẹo Mít đặc. Cô én cũng sán đến:
    -Khổ thân cậu! Cậu khóc đấy à? Họ trêu cậu đấy ư? Bọn họ ác lắm nhưng bọn tôi sẽ không để cho họ làm thế nữa đâu, bọn tôi sẽ không cho ai trêu chọc cậu nữa.
    -Cô gọi các cô tí hon ra một chỗ và nói thầm với họ:
    -Ta phải ăn ở tốt với cậu ấy. Cậu ấy đã bị trừng phạt và biết hối lỗi rồi. Từ nay, cậu ấy sẽ thành người khá đấy. Mèo con nói:
    -ừ. Nếu cứ trêu ghẹo cậu ấy mãi, cậu ấy sẽ đâm cáu và càng làm tầm bậy hơn nữa. Ta mà đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu rõ lỗi lầm và tu tỉnh mau hơn. Các cô tí hon vây quanh Mít đặc và tỏ vẻ thông cảm với chú. Chú nói:
    -Trước kia, tôi không muốn đến chơi với các cô, tôi cứ nghĩ rằng bọn con trai tốt hơn các cô. Nhưng bây giờ tôi thấy điều đó không đúng đâu. Bọn họ chỉ làm khổ tôi thôi, còn các cô thì lại bênh vực tôi. Tôi sẽ mãi mãi là bạn thân của các cô.
    oне не везло сна?ала
    ~ даже ,ак б

Chia sẻ trang này