1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc tản mạn - Câu chuyện âm nhạc

Chủ đề trong 'Nhạc cổ điển' bởi lamthanhthuy, 19/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Góc tản mạn - Câu chuyện âm nhạc

    Tình yêu cuộc sống?
    Trời trở tối đã lâu, gió lạnh thổi từng cơn, một người thanh niên kéo cao cổ áo choàng bước nhanh trên con đường vắng. Chợt anh bước chậm chân và dừng lại ?" có tiếng khóc phát ra từ một ngôi nhà nhỏ mái thấp ven đường. Một ngôi nhà được xây theo kiểu cổ, ánh đèn yếu ớt hắt ra từ khu cửa sổ vòm đầy tuyết. Một chút suy nghĩ, người thanh niên gõ vào cánh cửa cũ kỹ. Sau tiếng cọt kẹt nặng nề, một cô gái nhỏ với chiếc áo lạnh dài quá khổ xuất hiện nơi bậc cửa, nét mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng đau thương:
    - Ông ơi! Xin ông hãy cứu giúp! Ông cháu sắp chết rồi! Từ chập tối ông cháu đã kêu cháu ra đường tìm bất cứ ai để ông cháu trăn trối và làm dấu thánh cho ông. Trời tối, đường vắng, không có ai đi qua cả. Xin ông hãy bước vào trong.
    Người thanh niên bước vào. Ánh lửa từ lò sưởi cùng ngọn nến trên bàn vừa đủ nhìn rõ căn nhà. Trên chiếc giường gỗ một người đàn ông, đúng hơn là một ông già mắt nhắm nghiền đắp tấm chăn cũ nằm im. Căn nhà bé nhỏ hầu như không có đồ đạc gì ngoại trừ một cây đàn piano cũ kỹ bạc màu đặt ở góc nhà.
    - Thưa ông! Tôi có thể làm gì được cho ông?
    Cụ già mở mắt, vẫn nhìn thẳng lên trần thở gấpL
    - Tất cả đều quá trễ rồi, tôi sắp đi, tôi biết. Anh không thể giúp gì được đâu. Tôi rất mừng và cảm ơn anh đã đến. Anh hãy ngồi xuống đi. Tôi có đôi điều muốn nói. Tôi ra đi mà lòng không thanh thản.
    - Ông cháu không thể nhìn thấy được, ông cháu bị mù ?" cô gái nói nhỏ với người thanh niên.
    - Vâng! Xin ông cứ nói hết những điều ông đang nghĩ.
    - Đã lâu lắm rồi tôi không còn nhìn được. Không hiểu sao những ngày gần đây tôi hay nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi - Cụ già nói một cách khó khăn ?" Tôi nhớ lại buổi sáng lần đầu tiên gặp vợ tôi bên bờ suối, tiếng chim hót, tiếng suối chảy, gương mặt vợ tôi lung linh trong ánh nắng, nàng đến bên tôi, lời nói dịu dàng? Ôi, tất cả đã xa lắm rồi, xa lắm rồi ?" bao nước mắt - những dằn vặt về một điều gì đó? Ngừng một lát, ông nói tiếp ?" Tôi ra đi không biết đứa cháu nhỏ của tôi sẽ ra sao. Anh có thể bảo bọc nó giúp tôi được không? Khi đến cuối đời con người ta lại muốn nhớ, muốn nhìn lại được tất cả những gì đã trải qua, muốn gặp lại những người thân, muốn chuộc lại những lỗi lầm, muốn sống lại những giây phút đẹp? Ước gì tôi có thể nhìn được, gặp lại được vợ tôi? Tiếng ông ngắt quảng ?" không thể được nữa rồi, tôi biết? ước gì? ôi?
    Người thanh niên đứng dậy, nắm lấy bàn tay gầy yếu của cụ già:
    - Xin ông hãy an lòng và thanh thản ?" Tôi xin hứa sẽ chăm sóc cô bé này.

    http://www.ttvnol.com/uploaded/lamthanhthuy/mozart_favorite_piano_and_clavichord[1].jpg[/img]

    Người thanh niên quay lại và chợt bước nhanh đến cây đàn ở góc phòng, ngồi xuống ghế mở nắp đàn. Cây đàn cũ đã lâu lắm rồi không có người chơi chợt vang lên những âm thanh đầu tiên. Bỗng chốc cả căn phòng tràn ngập tiếng đàn. Tiếng đàn lúc dịu dàng, lúc réo rắt, lúc sâu lắng mãnh liệt như dòng suối nhạc tuôn trào dưới đôi tay điêu luyện. Căn phòng như ấm lại. Cụ già mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà như đang nhìn mọt vật gì rất xa, vẻ mặt một lúc rạng rỡ hơn. Thời gian như dừng lại trong những khoảnh khắc của âm thanh tuyệt vời. Dáng cao gầy của người thanh niên rung theo những tiếng đàn. Chợt cụ già kêu lên, những ngón tay nắm chặt vào thành giường, người như nhỏm dậy:
    - Tôi thấy rồi! Tôi thấy rồi! Kỳ diệu thay! Tôi đã nhìn thấy cô ấy ?" vâng, tôi thấy vợ tôi đang cười. Cô ấy đang bước đến bên tôi. Tôi đã nhìn thấy ánh nắng lung linh bên dòng suối và nghe tiếgn chim hót trên cao? Tôi đã nhìn thấy khu vườn nhỏ với những bông hoa đỏ thắm rung rinh trong gió. Tôi đã nhìn thấy con tôi đang chạy nhảy? Tôi đang nhìn thấy?
    Những âm thanh như không dừng được. Người thanh niên vẫn mải mê lướt trên phím đàn. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh. Căn phòng như rộng thêm ra. Củi trong lò sưởi như cháy nhiều hơn.
    Sau cùng, cây đàn như rung lên với những âm thanh trải rộng, dồn dập, nhịp nhàng rồi dừng lại. Yên lặng. Người thanh niên ngồi bất động. Những ngón tay vẫn đặt trêm phím đàn.
    - Thật tuyệt vời! Cụ già thở gấp gáp ?" Cám ơn anh. Tôi thật mãn nguyện. Anh có thể cho tôi biết quý danh?
    - Tôi tên Mozart.
    Mắt cụ già từ từ khép lại, tay buông lỏng, trên môi như đang nở một nụ cười.

    Có ai đó nói rằng âm nhạc là một điều kỳ diệu. Cũng có ai xem âm nhạc như một niềm vui, một nguồn giải trí?
    Có lẽ tất cả đều đúng. Đối với tôi, dù dòng đời bận rộn vẫn tinh rằng tình yêu âm nhạc chân chính vãn mãi đẹp và xúc động như câu chuyện mà tôi đã từng được đọc hơn mười năm truớc. Câu chuyện được viết lại dựa theo trí nhớ, một đôi chỗ có thể khác so với bản gốc ?" nhưng tôi cố gắng viết lị như muốn chia xẻ cùng các bạn.
    Nguyễn Văn Phước

    ---------------------

    Và giờ đây nó được viết lại theo? tờ báo Thế Giới Âm Nhạc, chắc chắn là không thể khác so với bản gốc của tác giả trên (^_^)!

    Nhân dịp kỷ niệm 250 năm ngày sinh của Mozart, em mở topic này để mọi người có những câu chuyện hay về danh nhân âm nhạc, hoặc những chuyện gì đó? liên quan đến âm nhạc, xin góp bài vào đây?
  2. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    HIx, nhầm lẫn tai hại, viết sao thành 400 cơ chứ, bà con đọc nhớ tự chỉnh sửa kỷ niệm 250 năm chứ không phải là 400 năm, chết thật!
  3. Apomethe

    Apomethe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Đăng ở báo nào cũng là đạo văn cả, bản gốc truyện này là "người đầu bếp già" của Paustovsky mà.
  4. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Vậy à, trời, thế mà không biết, em chỉ thấy nó rứa rồi up lên thôi, người không biết không có tội!
  5. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Hix, mới viết một bài nhưng chưa chỉnh sửa... lại để quên ở nhà trọ rùi, chắc qua tết mới có bài post lên, bà con có bài chi post vào cho khí thế với,,,
  6. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    TIẾNG VĨ CẦM
    T vẫn ngồi ở góc bên kia đường và thư thái thả hồn vào những khúc nhạc dịu êm. Lần nào cũng vậy, hình như trong lòng T đã tự xếp thêm cho mình một khoảng lặng ở chốn yên bình này.
    ?T tình cờ rảo bước qua đây vào một chiều nắng hạ và tình cờ bắt gặp thanh âm du dương của cây vĩ cầm thỏ thẻ vào tai. Sau giây phút đó, T đứng lặng yên để thưởng thức đến những nốt trầm lắng cuối cùng của bản nhạc Salud D?Tamour. Bản nhạc này T vốn yêu thích từ những ngày bước vào thế giới giao hưởng thính phòng. Chợt bất gặp ở đây? như một tri âm tri kỷ, T có cảm giác rất khác lạ, gần gũi lạ thường? Trông lên, T bắt gặp bóng dáng một người con gái trạc tuổi đôi mươi. ?oCòn trẻ quá! Thế mà kéo vĩ cầm sâu sắc đến từng nốt nhạc!? T thầm khen.
    Và không biết tự bao giờ, cứ vào lúc chiều tà như vậy, T lại đến đây để hoà mình vào thanh âm nhẹ nhàng, dìu dặt, lôi cuốn kia. Tưởng chừng rằng nếu thiếu đi những nốt nhạc từ cây vĩ cầm ấy một ngày, T cảm thấy trong lòng mình xôn xao, thổn thức? Đó phải chăng là tình yêu T dành cho cây vĩ cầm, hay?
    Không một lời yêu cầu hay đòi hỏi, T đến trong thầm lặng và cùng thưởng thức cùng người kéo vĩ cầm bên trong. Tưởng chừng như những thanh âm kia đã truyền tải bao cảm xúc, lời nhắn nhủ đành tặng cho riêng T. Có những lần T bắt gặp nỗi u buồn trong những nốt nhạc mà người ấy kéo dây, những nổi buồn như muốn được sẻ chia, có lúc sao da diết, sâu lắng như khuấy sâu vào trong tâm khảm. T chỉ biết đưa ánh mắt chứa đầy cảm thông, an ủi lên khung cửa sổ nơi tiếng vĩ cầm thoát ra? Nhiền lần, tiếng vĩ cầm phát ra rất trầm ấm, chứa chan yêu thương, đôi khi sôi nổi, yêu đời, lạc quan...
    Bỗng sao hôm nay tiếng vĩ cầm không thoát ra từ căn gác trên biệt thự. T vẫn đứng chờ đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy thêm tia hy vọng nào. Hôm sau, và hôm sau nữa cũng không thấy tiếng vĩ cầm thân quen? T vẫn ngồi chỗ cũ thẩn thờ, biết mình đã xa tiếng đàn du dương, xa một người mà mình cảm thấy quý mến. T cảm thấy nghẹn trong lòng, những tiếng thở dài trĩu nặng như nuối tiếc điều gì, ánh mắt đăm chiêu vẫn hướng về khung cửa sổ nhưng tia hy vọng vẫn không giúp được gì cho T.
    Mãi âu buồn, T không nhận ra một bức thư cất kín đáo cất bên dưới bệ đá mà T vẫn thường ngồi... Thời gian vẫn trôi đi, mùa hạ cũng đã qua, T bước vào kỳ học mới. Bóng dáng của người kéo vĩ cầm cũng dần phai nhạt trong T, chỉ đọng lại nỗi buồn không lý giải? Bức thư gửi T vẫn nằm chỗ cũ. Rồi nó cũng được bóc ra bởi người đã gửi vào mùa hạ năm sau. Tiếng đàn vĩ cầm vẫn cất lên nhưng với giai điệu buồn như thiếu vắng tri âm?
    Bức thư được cất kín trong tập nhật ký như lưu lại một kỷ niệm của một mùa hè. Thỉnh thoảng người ấy lấy ra đọc, rồi lại cẩn thận cất vào?
    Tiếng violin vẫn réo rắt vang xa như níu kéo điều gì đã đi xa mãi mãi?
    Mời các bác viết tiếp thử nội dung của bức thư là gì? Phần thưởng dành cho những ai viết được nội dung bức thư hay nhất, hợp nhất với cốt truyện.
    [​IMG]
  7. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Hix, chẳng lẽ không thu hút bà con?! Có lẽ fải suy nghĩ lại...
  8. martenzi

    martenzi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2002
    Bài viết:
    806
    Đã được thích:
    0
    này ,viết hay lắm nhưng delete bớtt mấy cái bài ngắn ngắn xìpam đi Lâm ơi ,đang trông chờ bài viết tiếp theo đê !
  9. lamthanhthuy

    lamthanhthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bác đã động viên, hix hix, nhưng... cái xìpam đó là cái gì vậy, bác giải thích và chỉ cho em với?! Để em xúc cảm thêm vài tác phẩm nào đó nữa cái đã, bài viết trên là do hồi nghe em (gì quên mất rồi, trong "for classical music lover" có nhắc đến đấy) biểu diễn bài trên, hay quá... ngồi fịa ra luôn!

Chia sẻ trang này