1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc thiếu của mỗi người !!!...

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi thienthancodonls, 12/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thienthancodonls

    thienthancodonls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2004
    Bài viết:
    1.191
    Đã được thích:
    0
    Góc thiếu của mỗi người !!!...

    Câu chuyện ngụ ngôn về ?othiếu? và ?ođủ?

    Hắn thiếu một góc, và hắn rất buồn về điều đó. Hắn bắt đầu đi tìm góc còn thiếu của mình. Hắn đi về phía trước, hát mấy câu hát thế này:
    "Ô, ta đi tìm một góc bị thất lạc,
    Ta đi tìm một góc bị thất lạc,
    A ha, lên đường nào, đi tìm góc bị thất lạc".

    Có lúc, hắn phải chịu cái nắng thiêu đốt của mặt trời,
    Tiếp đó lại là trận mưa lạnh,
    Có lúc bị tuyết làm cho lạnh cóng. Nhưng sau đó mặt trời lại hiện ra sưởi ấm hắn.

    Có lẽ vì hắn thiếu một góc không thể lăn nhanh được. Nên đôi lúc dừng lại nói chuyện với bác giun,

    Hoặc hít hà hương thơm của hoa,
    Cũng có lúc hắn lăn nhanh, vượt qua cả bọ cánh cứng,
    Cũng có lúc để bọ cánh cứng vượt qua.

    Khi vui, chính là những lúc thế này đây...

    Hắn tiếp tục đi, vượt qua cả biển lớn.

    ?oÔ, ta đi tìm một góc bị thất lạc,
    Đi qua cả chân trời góc bể,
    Hành trình vạn lý không sợ xa xôi,
    Ta đi tìm một góc bị thất lạc?.

    Vượt qua cả ao sâu, rừng rậm.
    Trèo đèo,
    Trượt dốc,

    Cho đến một ngày, xem này!
    ?oTa đã tìm thấy một góc bị thất lạc rồi.?
    Hắn reo lên!
    ?oTa đã tìm thấy góc bị thất lạc,
    Hành trình vạn lý không sợ xa xôi
    Ta tìm thấy rồi...?
    ?oChờ chút đã? Cái góc nhỏ nói
    ?oĐừng có hát cái gì đường xá xa xôi...?

    ?oTôi không phải là cái góc bị thất lạc của anh,
    Tôi không phải là cái góc của ai cả.
    Tôi là góc của riêng tôi .
    Cho dù là góc bị thất lạc của ai đó đi chăng nữa,
    Tin chắc tôi không phải là của anh.?

    ?oỒ?, Hắn buồn buồn nói
    ?oXin lỗi đã làm phiền?
    Hắn lại tiếp tục lên đường

    Hắn tìm thấy một góc khác,
    Nhưng lại nhỏ quá!
    Còn cái góc này thì lại lớn quá!
    Cái góc này lại quá nhọn!
    Cái góc này lại quá vuông vắn!

    Có một lần, hắn tìm thấy một góc thiếu vừa xinh... Nhưng hắn giữ không chặt.
    Cái góc khuyết bị rơi mất.
    Lần khác, hắn tóm chặt quá,
    Khiến nó vỡ vụn.

    Hắn lại tiếp tục lên đường,
    Và gặp phải không ít hiểm nguy.
    Rơi xuống vực,
    Đụng đầu vào tường đá,

    Sau đó, một ngày kia, hắn lại gặp được một cái góc khác, có vẻ rất hợp.

    ?oHalo? hắn chào.
    ?oHalo? cái góc kia chào.
    ?oCậu là một góc bị thất lạc của ai phải không??
    ?oKhông?
    ?oThế thì cậu chỉ là góc của cậu thôi à??
    ?oTôi có thể là một góc bị thất lạc của ai đó, và cũng là một góc của riêng tôi.?
    ?oCậu không muốn làm một góc của tôi có đúng không??
    ?oKhông hẳn là như thế.?
    ?oCó lẽ chúng ta không thật hợp nhau lắm...?
    ?oĐừng nói vậy...?

    ?oThế nào??
    ?oCảm giác rất tuyệt!?

    Rất hợp!
    Hợp quá đi mất!
    Phù, rốt cục thì cũng tìm thấy! Tìm thấy rồi!

    Hắn lăn về phía trước, vì không khuyết góc nào nên hắn càng lăn càng nhanh. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ lăn nhanh như thế.

    Cũng không thể thưởng thức hương thơm của hoa,

    Bươm **** cũng không ghé chân đậu lên mình hắn,

    Mà hắn cũng không thể hát bài hát vui vẻ của hắn nữa.
    Hắn chỉ có thể hát rằng:
    ?oTa đã tìm được một góc thất lạc của ta...?

    Hắn lại tiếp tục hát:
    ?oÔ, khao khao khơ khớ y khao,
    Khao khao khơ khớ y khao,
    Khản khẩy khủ khẩn khu kha khẻo khảo khảo...?
    Ôi trời,
    Hắn chẳng thiếu thốn gì,
    Mà sao không hát được nữa thế này.

    ?oMình hiểu rồi.? Hắn nghĩ. ?oCó nguyên do cả đây?
    Và hắn dừng lại.

    Nhẹ nhàng thả góc thiếu kia ra.

    Rồi ung dung đi tiếp,

    Hắn vừa đi, vừa khe khẽ hát:

    ?oÔ, ta đi tìm một góc bị thất lạc,
    Ta đi tìm một góc bị thất lạc,
    A ha, lên đường thôi,
    Ta đi tìm một góc bị thất lạc.?

    A ha, lên đường thôi,
    Ta đi tìm một góc bị thất lạc...

    Vấn đề chín chắn...

    Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, tôi phát hiện ra rằng, chưa có ai có cuộc đời hoàn mỹ không khiếm khuyết cả, mỗi người đều có thiếu sót.

    Có người cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, thu nhập cao, nhưng lại mắc bệnh vô sinh; Có người tài sắc vẹn toàn, giỏi giang, nhưng đường tình lại trắc trở; Có người gia đình giàu có, nhưng con cháu không hiếu thuận; Có người có vẻ rất tốt số, nhưng cả cuộc đời đầu óc chỉ rỗng tuếch.

    Trong cuộc sống của mỗi người, đều bị thượng đế vạch một khuyết. Anh không muốn có nó, nó vẫn bám theo anh như hình với bóng.

    Trước kia tôi cũng đã từng hận những thiếu sót trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã mở rộng lòng để đón nhận nó. Bởi vì tôi hiểu rằng, khiếm khuyết trong cuộc đời, giống như cái gai trên lưng ta, luôn luôn nhắc nhở ta khiêm tốn và phải biết thương người hơn.

    Nếu không có những buồn khổ, chúng ta sẽ kiêu ngạo, không có những thay đổi, chúng ta sẽ chẳng thể an ủi người bất hạnh ta bằng trái tim đồng cảm.

    Tôi cũng tin rằng, cuộc sống không nên hoàn thiện quá, có khiếm khuyết, để may mắn đến với người khác cũng là một điều hay.

    Anh không cần phải có mọi thứ, nếu anh có đủ, người khác sẽ thế nào?

    Và nhận ra rằng mỗi cuộc đời đều có khiếm khuyết, tôi sẽ không so đo với người khác, ngược lại, tôi càng quý những gì mình đã có hơn.

    Vậy nên, đừng ngưỡng mộ những gì người khác có, hãy kiểm lại những gì thượng đế dành cho anh, anh sẽ nhận ra rằng, những cái anh có, nhiều hơn những gì anh không có.

    Phần khiếm khuyết, tuy chẳng đẹp, nhưng cũng là một phần của cuộc đời anh, chấp nhận nó và đối xử tốt với nó, cuộc sống của anh sẽ vui hơn và cởi mở hơn.

    Nếu anh là một con trai, anh chấp nhận đau đớn cả đời để kết tinh một hòn ngọc trai... Hay anh không muốn có ngọc để có một cuộc sống yên lành?!

    Nếu anh là một con chuột, bỗng phát hiện ra mình đang bị nhốt trong cái bẫy bắt chuột, trước mặt là miếng bánh gatô thơm phức, anh sẽ ăn miếng bánh hay là bỏ đó?!

    Trước kia, dụng cụ để dành tiền đều làm bằng sứ, khi đã đầy tiền, phải đập vỡ mới lấy được tiền ra... Nếu có một ống dành tiền như vậy, nếu không có đồng nào thả vào, nếu cứ lành lặn đến tận ngày nay... Nó sẽ là một món đồ cổ quý giá. Anh muốn làm ống đựng tiền như thế không?!

    Hãy ghi lại từng câu trả lời của anh mỗi khi anh nghĩ đến... Cho đến một ngày nào đó, câu trả lời của anh không thay đổi... Khi đó, anh đã đủ chín chắn!

    Tìm một người hiểu bạn... Và hãy mong bạn là người hiểu anh ấy...

    Người thông minh thích đoán tâm sự của người khác. Tuy lần nào cũng đoán đúng nhưng lại đánh mất cái tâm của mình.

    Người ngốc nghếch thích cởi mở trái tim mình. Tuy lần nào cũng bị người ta cười nhạo nhưng lại có được tấm lòng của mọi người.

    Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước. Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!

    Hãy tin rằng luôn có một ai đó dành riêng cho mình, và tiếp tục cuộc hành trình...
  2. vuthanhminh

    vuthanhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/02/2002
    Bài viết:
    4.150
    Đã được thích:
    0
    topic của bạn khá hay , nhưng sao không thấy mọi người tham gia nhỉ ???? chắc mọi người đều đủ hết rồi....
  3. andray

    andray Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chà chà .. lại một cô nàng theo thuyết định mệnh. Tớ thì chẳng bao giờ tớ thích cái khiếm khuyết của tớ cả, tớ luôn muốn nỗ lực hết mình để bù đắp những khiếm khuyết đó, hầu như tớ chả bao giờ thành công. Trong cái ẩn dụ tối tăm của cậu thì "hắn" đã tìm được phần bù đắp cho cái khiếm khuyết của "hắn", xong rồi "hắn" chán "hắn" vứt nó đi .. .. tệ quá .. tệ quá .. mà cũng phi thực tế. Theo tớ thì khiếm khuyết không bao giờ chỉ là một mảnh đâu, cuộc đời như một trò chơi Lego mà hình mẫu thì không có, chúng ta vội vã chắp nhặt mọi thứ trên đường đời để tạo ra một hình ảnh cho riêng mình mà thôi. Hãy chỉ cho tớ xem đâu là một vòng tròn hoàn hảo .. .
    Một ẩn dụ cũ xì .. nhưng mà nhắc lại vẫn thấy hay
  4. andray

    andray Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Quên mất bạn còn có thêm một phần mà gọi là "Vấn đề chín chắn" nữa nhỉ. Hôm nay đang rỗi rãi .. cãi nhau luôn thể
    Vấn đề chín chắn...
    Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, tôi phát hiện ra rằng, chưa có ai có cuộc đời hoàn mỹ không khiếm khuyết cả, mỗi người đều có thiếu sót.

    Cho tôi hỏi bạn bao nhiêu tuổi rồi ? --> Số lượng mẫu thống kê quá thấp
    Có người cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, thu nhập cao, nhưng lại mắc bệnh vô sinh; Có người tài sắc vẹn toàn, giỏi giang, nhưng đường tình lại trắc trở; Có người gia đình giàu có, nhưng con cháu không hiếu thuận; Có người có vẻ rất tốt số, nhưng cả cuộc đời đầu óc chỉ rỗng tuếch.
    Kết quả của nguyên nhân nêu trên + đôi mắt nhìn đời chua chát
    Trong cuộc sống của mỗi người, đều bị thượng đế vạch một khuyết. Anh không muốn có nó, nó vẫn bám theo anh như hình với bóng.
    Cậu bị Thượng đế vạch cho một cái thôi à, tớ thì bị hắn chém nhằng nhịt khắp người đây nè
    Trước kia tôi cũng đã từng hận những thiếu sót trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã mở rộng lòng để đón nhận nó.
    Khà khà, một kiểu tâm lý Mị và A Phủ
    Bởi vì tôi hiểu rằng, khiếm khuyết trong cuộc đời, giống như cái gai trên lưng ta, luôn luôn nhắc nhở ta khiêm tốn và phải biết thương người hơn.
    Nếu không có những buồn khổ, chúng ta sẽ kiêu ngạo, không có những thay đổi, chúng ta sẽ chẳng thể an ủi người bất hạnh ta bằng trái tim đồng cảm.

    Có thể đánh giá lòng nhân hậu của một con người bằng số cái "gai" trên lưng chăng
    Tôi cũng tin rằng, cuộc sống không nên hoàn thiện quá, có khiếm khuyết, để may mắn đến với người khác cũng là một điều hay.
    Cái này thì quả là không thể chấp nhận được, sặc mùi ********* phản tiến bộ
    Anh không cần phải có mọi thứ, nếu anh có đủ, người khác sẽ thế nào?
    Không hiểu nổi
    Và nhận ra rằng mỗi cuộc đời đều có khiếm khuyết, tôi sẽ không so đo với người khác, ngược lại, tôi càng quý những gì mình đã có hơn.
    Vậy nên, đừng ngưỡng mộ những gì người khác có, hãy kiểm lại những gì thượng đế dành cho anh, anh sẽ nhận ra rằng, những cái anh có, nhiều hơn những gì anh không có.

    Thượng đế chẳng dành cái gì cho tớ cả, tớ phải độc ác với cuộc đời mà tranh dành đấy
    Phần khiếm khuyết, tuy chẳng đẹp, nhưng cũng là một phần của cuộc đời anh, chấp nhận nó và đối xử tốt với nó, cuộc sống của anh sẽ vui hơn và cởi mở hơn.
    Tranh đấu mãi mãi với cuộc đời để hoàn thiện bản thân chẳng phải là một điều hạnh phúc ư
    Nếu anh là một con trai, anh chấp nhận đau đớn cả đời để kết tinh một hòn ngọc trai... Hay anh không muốn có ngọc để có một cuộc sống yên lành?!
    Ai bảo cậu là con trai ngậm ngọc thì nó đau, nó đang làm công việc mà nó yêu thích và nó sống rất hạnh phúc đấy cậu ạ
    Nếu anh là một con chuột, bỗng phát hiện ra mình đang bị nhốt trong cái bẫy bắt chuột, trước mặt là miếng bánh gatô thơm phức, anh sẽ ăn miếng bánh hay là bỏ đó?!
    Ép người quá đáng, cuộc đời mỗi con người không bao giờ chỉ đứng trước một sự lưa chọn, mà có rất nhiều sự lưa chọn dành cho tất cả
    Trước kia, dụng cụ để dành tiền đều làm bằng sứ, khi đã đầy tiền, phải đập vỡ mới lấy được tiền ra... Nếu có một ống dành tiền như vậy, nếu không có đồng nào thả vào, nếu cứ lành lặn đến tận ngày nay... Nó sẽ là một món đồ cổ quý giá. Anh muốn làm ống đựng tiền như thế không?!
    Đọc đến đoạn này thì tớ không hiểu chúng ta đang nói về chủ đề gì, và tớ củng chẳng hiểu cái ẩn dụ ở đây là gì. Cậu định nói về sự hy sinh? Sự đấu tranh? Hay là mở đầu cho đoạn quảng cáo ... thẻ ATM
    Đoạn sau này thuộc về một chủ đề hoàn toàn khác miễn bình luận
    Hãy ghi lại từng câu trả lời của anh mỗi khi anh nghĩ đến... Cho đến một ngày nào đó, câu trả lời của anh không thay đổi... Khi đó, anh đã đủ chín chắn!
    Tìm một người hiểu bạn... Và hãy mong bạn là người hiểu anh ấy...
    Người thông minh thích đoán tâm sự của người khác. Tuy lần nào cũng đoán đúng nhưng lại đánh mất cái tâm của mình.
    Người ngốc nghếch thích cởi mở trái tim mình. Tuy lần nào cũng bị người ta cười nhạo nhưng lại có được tấm lòng của mọi người.
    Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước. Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!
    Hãy tin rằng luôn có một ai đó dành riêng cho mình, và tiếp tục cuộc hành trình...
    [/quote]
  5. ko_tin_ai_het

    ko_tin_ai_het Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2004
    Bài viết:
    1.397
    Đã được thích:
    0
    dài quá.........mỏi mắt......dek đọc nữa
  6. thienthancodonls

    thienthancodonls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2004
    Bài viết:
    1.191
    Đã được thích:
    0
    [/quote]
    Tiếc quá. dạo này bận quá ko thể online để mà " cãi nhau" với bác được. Buồn thật, nhưng thôi, hẹn bác cuối tháng này thi xong thì sẽ nói chuyện cùng bác vậy, bác có đồng ý ko nhỉ? Có gì thì bác cho ý kiến nhé.
  7. andray

    andray Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Em cứ thi cử đi .. anh đợi
  8. andray

    andray Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Ối zời ơi .. ngoài ngụ ngôn ra em còn làm thơ nữa cơ à. Xem nào, khà khà ... cũng tàm tạm ... đợi anh đi học thêm mấy lớp ghép vần rồi về đối lại với em nha.
  9. thienthancodonls

    thienthancodonls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2004
    Bài viết:
    1.191
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn sự khen ngợi của "Pác", ngụ ngôn cũng có cái hay cảu ngụ ngôn, nhưng thơ cũng có cái hay riêng của thơ chứ "Pác".
    Thế "Pác" đã học xong " mấy lớp ghép vần" chưa
    Lâu quá rồi ko online nhiều thời gian, ko bít dạo này Pác có " khẻo" ko nhỉ? . cho có tinh thần nhé "Pác"
  10. andray

    andray Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Ụ hụ .. Chào cô em, tớ vẫn "khẻo", mấy hôm không thấy cô em ló mặt ra, tớ .. nhớ quá. Hôm bữa tớ lọ mọ sang box Lạng Sơn tìm cô em, thấy bên đó nhiều thi sĩ quá làm tớ mất hết cả tinh thần bỏ dở lớp học "ghép vần" rồi. Chà nhưng mà công nhận con gái Lạng Sơn tuyệt thật, hồi tớ còn SV tớ cũng ở trọ cạnh nhà mấy cô bé LS, cô nào cô nấy đều như thiên thần cả. Mỗi tội chẳng có thiên thần nào cô đơn, cô nào cũng kè kè bên cạnh một anh thiên lôi, chết khiếp đi được ...

Chia sẻ trang này