1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Góc tự sự - Nỗi niềm của tôi hay của bạn?

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi Zdreamer, 18/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Ôi, buồn quá, sao không có ai nhắn tin gì cho mình vậy?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. congchuacrazy

    congchuacrazy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    1.082
    Đã được thích:
    0
    Những mùa thu đi mãi ko trở lại
    Lá vàng rơi vẫn mãi rụng bên thềm
    Còn lại em với nỗi nhớ từng đêm
    Đam mê, da diết...
    Thời gian đi, ko trở lại em vẫn biết
    Tình cho anh vẫn còn đó vẹn nguyên
    Em dối lòng, em ko nhớ, em sẽ quên
    Anh biết, anh ra đi và thu chết
    Thời gian xoá hết
    Những yêu thương vụn vỡ trong tim
    Em bật khóc trong đêm lặng im
    Như tiếng anh về lao xao trên lá
    Hãy sống hết mình dù biết ngày mai mình sẽ chẳng còn gi..... 
  3. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Sao mưa lại mù thế nhỉ? Nhìn ra xa, cả khoảng không gian trước mặt như mở rộng mãi ra, mênh mông, và mù mịt...Không thấy gì cả, thăm thẳm...
    Bắt đầu là một buổi sáng gần như cuối cùng của đợt gió mùa đông bắc rồi. Mặc một chiếc áo đen và bước ra ngoài đường với vẻ mặt buồn thảm. Chẳng hiểu sao lại thế, có lẽ vì mưa...
    Mưa cứ thế, nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để làm ướt tóc, ướt mặt...Con đường đến nơi làm như dài ra, và đầy gió...Có lẽ, mưa càng ở những chỗ vắng thì dường như càng nhiều hơn, càng dày hơn thì phải...
    Lúc này mà được ngồi ở quán cà phê đó nhỉ? Lại nhìn vào bức tường rêu xam xám trước mặt, và thi thoảng thôi, liếc ra chỗ Tháp Rùa, với những đám cỏ mùa này đã vàng sậm rồi...Chứ không dám nhìn lâu, cứ nhìn lâu quá, rồi lại nhớ, buồn lắm...
    Thực ra thì cũng có lúc vui thật vui, có lúc chẳng nghĩ gì, có lúc buồn thật buồn, có lúc lại như bây giờ, cứ cần cần cái gì lắm lắm mà chẳng biết, ...cứ mù mờ như mưa thôi...
    Như mưa thôi...
    Quân tại Tương giang đầu. Thiếp tại Tương giang vĩ. Tương cố bất tương kiến. Đồng ẩm tương giang thuỷ...
  4. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Gửi người tôi yêu!
    Đã một năm trôi qua rồi em nhỉ? Em còn nhớ không? Còn nhớ những ngày chúng ta cùng sánh bước trên những nẻo đường thân quen này không? Còn giờ đây em đã xa anh, xa Hà Nội, xa tất cả những gì thuộc về riêng chúng ta. Bây giờ em đang sánh vai cùng ai? Chắc em cũng sẽ lại có những cuộc vui mới những lần hẹn hò mới. Biết em còn nhớ đến anh không? Hay em đã quên tất cả? Ở nơi xa đó anh luôn cầu chúc em được hạnh phúc... Có thể anh hơi ích kỉ nhưng anh xin em đừng rũ bỏ tất cả, vì dù sao chúng mình cũng đã từng gắn bó với nhau đã cùng nhau vượt qua một quãng đường dài trên con đường đời này. Suốt cuộc đời này anh không thể quên em, không thể quên được dù là một chút kỉ niệm của chúng ta. Anh vẫn thầm hy vọng một ngày nào đó em sẽ trở về lại phố xưa, về lại bên anh như những ngày nào dù anh biết điều đó là không thể. Vẫn còn đây những nẻo đương thân quen, những nơi chúng mình đã từng ngồi tâm sự, vẫn còn đây, tất cả vẫn còn đây chỉ có em là không còn của anh. Hàng ngày trên phố phường thân quen này vẫn thấy anh một mình lang thang gặm nhấm những kỉ niệm, ôn lại những gì thuộc về một thời đã xa. Không biết đến bao giờ hay không bao giờ trái tim anh có thể mở cửa để đón chào một tình yêu mới một người con gái không phải là em? Anh vẫn biết rằng trên con đường đời này không phải anh chỉ gặp em, vậy mà tại sao? tại sao anh vẫn không thể quên em được? Em có thấy rằng em quá ích kỉ khi em rời xa anh, rời xa Hà Nội không? Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, anh chỉ biết cầu chúc cho em luôn hạnh phúc. Người mãi yêu em. " Nếu anh có cả thế gian này thế gian này phải là của em, vì có cả thế gian anh vẫn khổ nếu em không là của anh " không biết bao giờ anh mới hết khổ?????? Vĩnh biệt mối tình của tôi......
    Yêu anh nhé em???
  5. muonbiet

    muonbiet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2003
    Bài viết:
    196
    Đã được thích:
    0
    KD.
    Buổi sáng mùa đông mờ sương ảo
    Đâu đấy bên sông một bóng hình
    Mái tóc xoã dài trong gió lạnh
    Lất phất bụi mưa bám đậu vào
    Chắc là người đấy đang buồn lắm
    Hai hằng lệ rơi trên má hồng
    Trách ai sao lỡ phụ lòng đấy
    Để người xinh gái buồn trong tim .
  6. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Khi em ngồi lại vào đúng cái góc đó, nhìn xuống dưới là khuôn mặt màu tàn thuốc lá của David đang ngó say sưa một cái gì đó phía xa xa,...cảm thấy thật thanh thản và thoả mãn. Thoả mãn vì đã làm được một điều mà mình mong muốn, tuy rằng, không có anh bên cạnh; và thanh thản vì tự dưng em không thể nghĩ trọn vẹn về một điều gì cả, lộn xộn và thật mệt...
    Mấy lần thấy sống mũi cay cay và nước mắt cứ tự dưng muốn trào ra, như thể có người sắp nhắc, rồi lại kìm nén. Nhìn vào ly cà phê và nhớ anh thật nhiều. Một ngày đi cùng nhau trên con đường đó, bóng tối đuổi theo sau lưng, giọng anh bên cạnh thật rõ và chúng mình vu vơ về những chuyện đẩu đâu. Điều đó thật tốt, ít ra là với em. Em thấy mình bỏ qua được bao nhiêu những bận rộn của công việc, mỏi mệt của cuộc sống, để được bên cạnh anh như thế, nhỏ bé, biết cười và thật tin cậy...
    Thật tin cậy,...Anh đã là một người như thế, và sẽ mãi như thế, cho dù, có những sự thật sẽ mang lại cho em sự khó chịu, hay phiền toái...Lòng tin của em, linh cảm của em,...sẽ vẫn luôn như vậy, cố hữu, bảo thủ, phong kiến, cổ hủ, bất chấp...
    Thi thoảng, em lại lôi những lá thư cũ của anh ra đọc, và bật cười...Chúng mình đã mến, đã quý, và đã tin nhau thật trong trẻo. Tiếc quá, một chút không khéo léo và một chút quá nhạy cảm đã phá hỏng tất cả...
    Nhưng anh đã là một người như thế, và em, sẽ mãi luôn yêu em và anh của những ngày như thế,...
    Quân tại Tương giang đầu. Thiếp tại Tương giang vĩ. Tương cố bất tương kiến. Đồng ẩm tương giang thuỷ...
  7. chicky_boy

    chicky_boy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    974
    Đã được thích:
    0

    2h sau bữa ăn , mình ra đời ...... bước qua chiếc cổng nhỏ được gọi là Anus , mình rơi vào cõi đời tăm tối và ẩm ướt ...nhưng dù sao so với cái nơi mình từng nằm thì nơi này khô dáo và sáng sủa hơn . rơi tự do xuống 1 cái phẹt vào 1 vùng cỏ ẩm ẩm , rồi lại "phẹt " thằng em của mình vừa chào đời và vô tình rơi xuống nằm ngay trên đầu mình hồn nhiên ! ko biết mình có bao nhiêu thằng em nữa nhưng mình cảm thấy nặng trĩu trên đầu , cái mùi thối theo ta bao nhiêu ngày nay thành cái múi thân quen dễ chịu , ko khí gia đình đầm ấm quện lại thành 1 đống thống nhất , có tiếng xột xoạt 1 vài mảnh giấy nhỏ được đặt lên đầu cái gia đình nhỏ đó , vô tình che trở và mang theo những thằng nhỏ được chưa thành hình lười biếng nằm ở cửa Anus mà ko chịu rơi xuống . rồi cái hình đen đen to lớn nhấc dậy mang theo cái hang Anus quen thuộc để lại cả 1 khoảng trời bao la , 1 chút gió , 1 chút nhão của đất , 1 chút ngái của cỏ và cả 1 đống gia đình nằm đó , nằm cho đến khi bụi che lấp cái vỏ , và thời gian làm cái màu vàng kiêu hãnh trở nên 1 màu đen ảm đạm và mốc mác . tưởng như vậy đã là cả 1 gia đình đống cảm thấy khổ sở thì 1 cơn mưa đổ ập tới , và sóng gió gia đình đã sẩy ra mang theo sự chia cắt mà có lẽ sau này khi nghĩ lại người ta chỉ nhìn thấy nó như 1 dòng chảy ! cái mảnh giấy che tre chở trên đầu vốn dĩ đã ốm yếu qua thời gian nay càng mỏng hơn qua cơn mưa và bắt đầu thủng lỗ chỗ , rách nát và yếu ớt , tan ra và cũng theo dòng chảy , quấn về cái nơi nó ko tồn tại , cái nơi mà nó ko còn là 1 mảnh giấy , mà là 1 cái gì đó khác , rất khác ...khác như bùn đất !
    còn lại 1 mình tôi , được giữ lại bởi 1 ngọn cỏ mảnh mai , tôi ko còn đủ sức để tồn tại nhưng tôi đủ sức đễ tự hoà mình vào đất , vào rễ của cái cây cỏ mảnh mai đó , tôi dìm mình xuống , tôi hoà mình vào , tôi luồn mình sang , tôi biến vào đất , tôi thành đất hay đất có chút gì đó của tôi , tôi ko biết nhưng tôi hiểu , cuộc đời là vậy tất cả là 1 vòng quay , sinh ra và mất đi , tồn tại hay sinh tồn ko ai hiểu , chỉ biết là tôi từng sống ở cái nơi mà người ta nói tồn tại ở đó có nghĩa là bạn đang sống ....sống hay chết , ko ai biết . chỉ biết là tôi cũng từng được coi là gia đời , từng có 1 thời gian sống và bây giờ tôi lại hoà vào đất , tôi đã chết hay tôi bắt đầu sống , 1 cuộc sống mới !
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Cho em say đi
    Em đang vô cùng chống chếnh
    Nỗi buồn vô định
    Để em về liêu xiêu giữa phố lặng thinh
    Chuyện của chúng mình
    Theo tháng năm, sẽ vẫn là như vậy
    Rồi một ngày sẽ thấy
    Mình đang đan những sợi vô hình
    Rồi tình
    tan, tan, tan, tan biến
    Đời như biển
    Mênh mông
    Những cuồng phong
    Bão lũ
    Không cho mình yên ngủ
    Không cho mình một chút bình yên
    Thì cho ta đôi phút đảo điên
    Nào, cũng say trên biển
    Những vì sao vụt biến
    Mắt tối sầm
    Em thả thuyền lang bạt chốn nao
    Đớn đau và nhung nhớ cồn cào
    Ôi tình yêu, hãy cho tim mình một lần thả cửa
    Dù đau như trăm ngàn vết cứa
    Thì hãy cho em một lần được thổn thức yêu thương.....
    ........
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    bài này tôi viết đã lâu. Không dám tranh giải gì, có thể loại nó ra được không? Vì có lẽ viết ở trang này là hợp lý hơn. Chỉ vậy thôi.
    ------------------------

    ...Vậy là đủ một tuần lang thang đêm Hà Nội.Thật ngớ ngẩn khi gần một tuần hầu như không ngủ,một kiểu tự hành xác?Nhưng chẳng sao cả!Mỗi người đều có những lúc phiêu theo cảm giác.Vậy là đã kết thúc cái cảm giác phiêu phiêu bồng bồng kéo dài cả một tuần.bẩy đêm lang lang,bẩy đêm suy nghĩ.Có rất nhiều câu danh ngôn,rất nhiều sách vở bàn luận về những vấn đề của cuộc sống,nhưng chỉ khi nào ta thực sự trải qua thì mới có thể thấm hết được.
    Có lẽ Hà Nội chỉ thực sự đẹp về đêm.Những dãy phố dài im lìm,những hàng cây lặng lẽ sóng đôi,những tiếng nhạc vọng đến từ một nơi rất đỗi mơ hồ.Nếu có dịp tôi sẽ ghé qua Đà Nẵng một tuần để biết thế nào là phố cổ Hội An,để thử xem có gì khác giữa phố cổ hà nội và phố cổ ở đà nãng.Nhưng có lẽ điều mà rõ ràng nhất là sẽ không có hoa sữa.Ôi,vậy là đã sang thu rồi sao?Thời gian trôi nhanh thật.Nhưng có lẽ trước sự im lìm của phố thời gian cũng đã nghiêng mình.Những mái ngói trầm tư,bình yên với cái tâm của mình,không hề xao động trước những đổi thay ồn ào của cuộc sống.
    Những con phố lạ,những con phố quen...Bước chân lang thang vô định trong một cảm giác bềnh bồng lạ lẫm.Có lẽ khi người ta không hiểu nổi bản thân mình là lúc sẽ có nhiều chuyện xảy ra.Gần đây tôi hay có dự cảm về cái chết.Một cái chết đến thật bất ngờ,và không hề hẹn trước,cảm giác anh bạn thiller đang kế bên mình khiến cho tôi cảm thấy phải cố làm những việc mà mình cần làm thì phải.Con người lạ thật.Khi không thì ngáp ngắn ngáp dài than buồn,khi thì cuống cuồng vội vã mà than bận.Rồi nhiều lúc lại thờ ơ với cuộc sống để rồi than chán.Chỉ có đêm luôn luôn không thay đổi.Đêm thức để xem người ta suy nghĩ về những gì dã trải qua,đêm vỗ về những mệt mỏi của ngày.Đêm hà nội đôi khi như một tiểu thư đỏng đảnh,chợt đến muộn màng,đôi khi như một ông già trầm tư với hơi thở dài,dài như đợt gió đông đến muộn.
    Thoang thoảng trong gió đã có mùi vị của thu rồi.Không là hoa sữa cũng chẳng phải là một mùi của một món ăn nào của mùa thu cả.Đó là một mùi thơm thật mơ hồ,mơ hồ đến mức thật ngớ ngẩn khi cố tìm xem đó mùi hương đó xuất phát từ đâu.Không biết mình là kẻ ngớ ngẩn thứ bao nhiêu khi mà mỗi mùa thu lại cố tìm trên những con đường quen,nơi có thể bắt gặp mùa thu một cách tình cờ như một nụ hôn bất ngờ thoảng qua.Một hương vị dịu ngọt,không nồng nàn như hoa sữa,không đằm thắm và quyến rũ như hoa lan,không hứa hẹn một sự chung thuỷ và trong sáng như ngọc lan.Nhưng nó như một tình yêu đến bất ngờ và ra đi trong sự bình yên.Có người bảo đó là mùi hương của một loại cây tầm gửi,nhưng thật bực mình khi mỗi lần nhận được"nụ hôn" của thu thì những cây xung quanh chẳng hề có nổi một nhành tầm gửi.Đành vậy thôi,cứ bình yên mà đón nhận tình yêu mà mùa thu dành cho mình vậy.
    Không biết ở nơi khác nhu nào,nhưng tôi đặc biệt yêu những con ngõ ở hà nội.chỉ cần rẽ ngang một con phố,vậy là đã có một ngõ đón bạn.Những con ngõ tôi đã đi qua luôn có một dấu ấn kì lạ của cảm giác.Có những ngõ đầy hương hoa như ở khu Ngọc Hà ngày xưa,có những ngõ thật cổ kính mà luôn cho ta cảm giác bình yên.Ngõ Hạ Hồi ban đêm mang cho ta một sự gần gũi lạ kỳ mà ban ngày vốn ồn ào đến vậy.Ở ven hồ tây có một số làng nhỏ như làng Đông,làng Yên Thái,có rất nhiều ngõ rất đẹp,đẹp như một Việt Nam trong tiềm thức của mỗi người,như những bài học vỡ lòng tuổi ấu thơ,thật trong sáng,thật bình yên mà rất đỗi thiêng liêng.Những cổng vòm cổ kính với những nét chữ nôm thanh tú,những rong rêu thời gian.Ngày ngày càng nhiều cao ốc mọc lên,những cửa vòm bình dị dần dần bị thay bằng cánh cửa sắt lạnh lùng,những rong rêu thời gian không còn mà thay bằng những nước sơn bóng lộn làm ta càng thêm yêu những vẻ đẹp"vang bóng một thời".
    Với nhữn xô bồ của ngày,đêm là thời gian mà ta thật thảnh thơi mà đối diện với chính mình.Những câu hỏi đau đầu của ngày thật bình thường trước trầm tư của đêm.Những người yêu nhau giận dỗi,cáu gắt ban ngày,để rồi đêm đến,sợi dây im lặng nối liền quá khứ-hiện tại gợi lại những yêu thương.Đêm nhẹ nhàng ,chầm chậm như một thước phim quay ngược yêu thương,cho trái tim lòng vị tha và sự bình yên trong tâm hồn.Đêm chậm rãi để ta kịp nhận ra mình trong những thời gian xa dần,để không thốt nên bàng hoàng:mình đã khác xưa nhiều quá.
    Chậm rãi,nhưng đêm vẫn trôi,và cũng tới lúc phải nhường chỗ cho bình minh.Thật khó để có thể đón một bình minh trọn vẹn ở giữa chốn đo thành,khi những tia nắng ban mai đầu tiên bị che khuất sau những ngôi nhà cao tầng đồ sộ.bước chân đưa tôi đến cầu long biên,một cây cầu dần dần bị lãng quên khi ngày nay người ta một bước lên xe máy,hai buớc chạy ô tô.Cây cầu chứng kiến bao thăng trầm trong suốt lịch sử của hai cuộc kháng chiến.Giờ đây khi những cây cầu khác mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát để một chốc nữa lại oằn mình duới những lan xe thì cây cầu này lại khác.Nó đón nhận niềm vui của những người lao động bình dân hồ hởi bước vào ngày mới với những rau,hoa,quả tươi chở về chợ Long Biên trong niềm vui âm thầm và lặng lẽ.Họ thật khẽ như sợ làm mất những khoảnh khắc của bình minh,và thật khẩn trương để rồi bình minh trên cầu thật nhẹ nhàng;những tia sáng ấm áp đầu tiên hiện ra,xua bớt cái không khí se se lạnh của buổi chớm thu.Cây cầu như một con rồng khẽ uốn mình chào đón mặt trời để chuẩn bị cho một ngày mới.
    Tôi đón bình minh ở một làng ven đê,ngày mới đón tôi bằng những tiếng gà gáy râm ran.Trong trái tim của người Việt Nam ta,có ai dám chắc rằng không có hình ảnh của một làng quê ngự trị?Không có những buổi trưa râm ran tiếng gà,những mùi thơm rơm rạ,những cánh đồng lúa ngát hương?Những tia nắng ló lên từ rặng tre xa tít,chạy dài theo cánh đồng và rồi ùa đến quanh tôi.Cảm giác thật tuyệt vời,như là được vỡ tan ra theo nhũng tia nắng lung linh,bay đi,bay đi theo tiếng gọi của bình minh,bay đi để trở về với CỘI NGUỒN...
    Vậy là kết thúc một tuần lang thang.Thật ích kỷ khi mình lang thang để rồi biết bao người lo lắng.Tôi lại trở về với chính tôi,với một tôi biết yêu thương cuộc sống này hơn.Tạm biệt một tuần lang thang,tôi trở về với yêu thương và trách nhiệm.Nhưng hơn bao giờ hết,tôi nhớ cái giường của tôi.Ôi,buồn ngủ...
    Bạn có bao giờ về nhà ngủ khi mọi người đi tập thể dục buổi sáng?Bạn vươn vai để chuẩn bị đi ngủ khi cô gái hàng xóm cười khúc khích và hỏi :sao hôm nay anh dậy sớm vậy?Nếu có thể hãy thử xem,có lẽ bạn sẽ thường xuyên vậy mất,nhưng không phải lên mạng đâu nhé.Đêm sẽ rất dài và rất tuyệt vời.
  10. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Trời tối rồi, vừa một lát thôi, phía tay trái xa xa, vẫn thấy những ráng hoàng hôn còn rực đỏ,...giờ nhìn ra chỉ thấy bóng tối, thẳm như màu đất...
    Khánh Ly lại hát Em đi qua chuyến đò rồi trách trăng, trách gió. Mình thì chẳng trách ai, mà đang ngán quá, ngán quá cái Mình. Mấy hôm nay stress nặng, công việc căng thẳng, tâm lý bất ổn, mọi sự cố gắng để lấy lại thế thăng bằng tan vỡ một cách thảm hại...
    Không muốn nói chuyện với ai, hoặc có nói, sẽ liên tha liên thiên, như một con khướu, lảm nhảm, vô duyên, chẳng ra thế nào. Như lúc này, thèm được ăn kem, hoặc uống cái gì lạnh lạnh, hoặc được ngâm chân vào dòng nước sông nào đó, hoặc thò tay vào ngăn đá, hoặc úp mặt vào một băng ghế đá nào đó, hoặc...Nhưng đố mà dám làm...
    Bây giờ sợ lắm rồi, không còn thản nhiên như trước được, ai mà dám làm bất kì thứ gì mình thích nữa. Ý thức, sự giáo dục, thời gian,...tất cả đều ngăn cản mình khỏi những điều lố bịch, kệch cỡm,...
    Hôm qua đi thăm một cô giáo cũ. Người duy nhất mình luôn nhớ đến. Cảm thấy thật xót xa. Vẫn đủ đầy, vẫn hạnh phúc (hay vờ như thế), vẫn thật tự hào và kiêu hãnh,...nhưng thời gian, thời gian đã tẩy chay một phần nào đó rồi. Ngày xưa, bao nhiêu đứa con gái đã mong được trở thành một người như cô. Ngày xưa, bao nhiêu cậu bạn trai trong lớp đã ao ước sẽ có một người bạn gái có cá tính và sắc đẹp như cô...ôi ngày xưa, mới chỉ đây thôi mà...
    Bóng tối đã lan toả mạnh mẽ đầy quyền lực cả không gian xung quanh. Khánh Ly đang hát Có một dòng sông đã qua đời...
    ...có bao nhiêu núi, bao nhiêu sông, bao nhiêu đồi, bao nhiêu suối,...đã đi, đã đến, đã qua đời? Ôi thời gian, sao mà tàn nhẫn và vô tâm thế?
    Quân tại Tương giang đầu. Thiếp tại Tương giang vĩ. Tương cố bất tương kiến. Đồng ẩm tương giang thuỷ...

Chia sẻ trang này